|
Anh im lặng, chỉ nhìn trừng trừng vào cô. “Em không biết nên dừng lại lúc nào, đúng không?” cuối cùng anh nói.
“Wes, tại sao Ethan chết là lỗi của anh?” cô hỏi lại.
“Chết tiệt nó. Không phải. Đó là những gì em muốn anh nói, đúng không?”
“Không,” cô nói. “Đó là những gì em muốn anh tin.”
“Well, anh có tin điều đó,” anh nói cay nghiệt. “Anh không thể cứu nó kể cả khi anh ở trong xe cùng nó. Anh không phải là siêu nhân, không hề có ảo tưởng về bản thân. Không có tí nào. Có vài tên trong đội Alpha nghĩ rằng họ chỉ thiếu 1 bước nữa là thành bất tử. Họ nghĩ họ là vô địch. Nhưng hey – nhớ không? Anh là một sai lầm của gia đình. Anh có một lịch sử dài về việc làm cho mọi người anh từng gặp bực mình...”
“Không phải em,” cô nói.
“Yeah,” Wes nói, giọng anh vụn vỡ. “Jesus, anh không thể hiểu được. Em giống như một trong những người phụ nữ tốt nhất anh từng gặp và dù anh có nói gì hay làm gì, em vẫn thích anh. Anh không hiểu.”
Anh thực sự đã rưng rưng nước mắt. Brittany tiến một bước lại gần anh, vươn tới anh, nhưng anh lùi ra.
“Anh yêu, đó là vì em thấy con người thật của anh,” cô bảo anh, không nản lòng. “Em nhìn thấy một người đàn ông tuyệt vời, tốt bụng, biết thông cảm, rất mạnh mẽ và thông minh, người thật vui khi ở bên, người dâng hiến bản thân rất hào phóng. Em nhìn thấy một người đặc biệt...”
“Đó là Ethan.” Anh to tiếng với cô, dùng cơn giận để giữ cho mình khỏi khóc. “Không phải anh. Thằng bé mới là người đặc biệt. Anh là người luôn vượt qua giới hạn, đứa trẻ đáng ghét luôn thử thách lòng kiên nhẫn của mọi người từ ngày này sang ngày khác. Anh là tên gây rối, tên đi trên mái nhà, tên ưa mạo hiểm, tên phiền nhiễu. Nếu một trong số bọn anh phải đi, chết tiệt đó nên là anh!”
Im lặng.
Brittany nghĩ Wes đã làm cho chính mình ngạc nhiên với câu nói đó hơn là cô.
“Nên là anh,” anh thì thầm khi dùng mu bàn tay để lau nước mắt trước khi có giọt nào kịp lăn xuống. “Đã hàng năm nay và anh vẫn tức giận như quỷ rằng mình đã không ngồi trong cái xe đó thay cho Ethan.”
“Oh, anh yêu,” Brittany bảo anh. “Em rất mừng đó không phải là anh. Và, với cái gì có giá trị, những đứa trẻ ngoan thì tốt, nhưng em vẫn luôn thích những đứa trẻ ngỗ nghịch hơn. Chúng lớn lên thành những người đàn ông hấp dẫn nhất.”
Wes vươn tới cô. Anh thực tế đã chộp lấy cô, kéo cô vào gần và hôn cô mạnh đến đau đớn.
Cô hôn lại anh cũng mãnh liệt như vậy, biết rằng anh cần điều này, rằng dù anh không để mình khóc, nhưng ngay bây giờ anh cần dùng sex như một lối thoát cho cảm xúc.
Anh không phải là người duy nhất.
Chúa ơi,cô yêu anh. Nhưng cô không dám nói với anh, sợ rằng anh sẽ coi những lời của cô như một gánh nặng, một mối lo, một vấn đề khác cần giải quyết.
Vì vậy cô chỉ hôn anh.
Wes đã ngừng suy nghĩ.
Nghĩ ngợi thật đau đớn, nên nếu anh không nghĩ, tất cả những gì anh làm chỉ là cảm nhận, và ngay bây giờ anh đang cảm nhận Brittany.
Brittany, người đã nghĩ anh là một người đàn ông hấp dẫn. Brittany, người luôn thích anh, người không để cho anh làm cô sợ hãi.
Anh cảm thấy miệng của Britt trên miệng mình, ngực của cô ép sát vào ngực anh, chân cô quấn quanh eo anh khi anh chôn mình vào trong cô hết lần này đến lần khác.
Cô thật nóng và trơn, anh không thể nhớ lần cuối cùng có bất cứ điều gì – bất cứ điều gì – tuyệt vời như vậy.
“Bao,” cô hổn hển. “Wes, chúng ta cần...”
Bao cao su. Anh đã không mang bao.
Bây giờ đã có một ý nghĩ có thể xuyên qua màn sương của cơn khoái lạc mãnh liệt, và Wes cứng người lại.
Anh mở mắt ra, nhận thấy anh không chỉ vào trong người cô không mang đồ bảo vệ, mà còn ghì chặt cô không chút tế nhị, quần vẫn ở ngang đùi mình, không chú ý gì đến sự thoải mái của cô, lưng của cô bị đẩy mạnh vào tường phòng khách.
Nhưng mặc dù anh đã dừng lại, cô vẫn chuyển động như thể cô thích điều này. Không, quên từ thích đi – như thể cô yêu những gì anh đang làm với cô – như thể cô muốn và cần anh như anh cần cô.
“Làm ơn,” cô nói. “Chúng ta cần lấy bao. Nhưng em dường như không thể dừng lại. Cảm giác quá tuyệt...”
Chúa ơi, cô ấy còn hơn cả gợi tình và anh hôn cô khi lần tìm ví trong túi quần sau.
“Làm ơn,” cô van xin, giữa những nụ hôn. “Làm ơn, Wes...”
Oh, yeah, người phụ nữ gợi tình nhất anh từng có hân hạnh được làm tình với đang van xin anh. Nhưng vì cái gì? Rút ra, hay...
Cô kẹp chặt anh bằng chân mình, đẩy anh vào sâu trong cô, và phát ra một âm thanh khiến anh suýt đánh rơi ví.
Anh đã để một chiếc bao cao su trong đó đề phòng trường hợp họ không về kịp Thị trấn San Diego cổ trước khi cần làm tình lần nữa.
Bởi vì đấy là cảm giác khi ở bên Brittany – nó không giống như anh muốn cô kiểu “yeah, thế thì tốt”, mà đúng hơn là anh cần cô, giống như “nếu em không làm tình với anh ngay bây giờ anh sẽ chết mất.” Chúa ơi, anh cần cô quá nhiều, mọi lúc.
|
|