|
Số cầu thủ Chinooks còn lại dường như cũng không ấn tượng tương đương.
Darby cúi người về phía cô và thì thào, "Khá là kém cỏi."
"Rỗng tuếch là cái quái gì vậy?" Rob hỏi.
Darby trả lời hộ cô. "Nó có nghĩa là trống rỗng hoặc nông cạn."
"Sao cô không nói luôn như thế cho rồi, Cá Mập?"
"Phải đấy, cô không thể khích tướng bẩn thỉu mà dùng những từ như thế được đâu."
Jane cau mày, và khoanh tay trước ngực. Rỗng tuếch là một từ hoàn hảo. Các anh không thích nó vì nó không bắt đầu bằng chữ F."
Luc phóng mũi phi tiêu thứ ba và ghi tổng cộng tám mươi điểm. Đến lúc ngừng vờn quanh và chơi nghiêm túc rồi. Cô đi về vạch, nâng tay, và chờ tràng châm chọc bắt đầu. Nhưng Luc vẫn im lặng, làm cô mất bình tĩnh hơn cả những lời lăng mạ của anh. Cô xoay xở trúng được một điểm hai mươi nhân ba, nhưng khi cô nhắm bắn lần nữa, Luc nói, "Cô có bao giờ mặc đồ gì ngoài màu đen hoặc xám không?"
"Tất nhiên," cô nói mà không nhìn vào anh.
"Đúng rồi." Rồi, ngay khi cô chuẩn bị phóng thêm lần nữa, anh thêm vào, "Bộ pyjama hình con bò của cô màu xanh mà."
"Sao cậu biết về bộ pyjama hình con bò của cô ấy?" một cầu thủ hỏi.
Ngài Thông Tin không trả lời được và cô nhìn vào anh, được các đồng đội bao quanh, tay đặt trên hông, và một nụ cười nở trên môi.
"Đêm hôm nọ tôi rời phòng để mua một ít kẹo M&M," cô bảo họ. "Tôi cứ nghĩ các anh đều lên giường hết rồi, nên tôi mặc đồ ngủ. Luc đã rình mò tôi."
"Tôi không rình mò."
"Chắc rồi." Cô thực hiện cú phóng của mình và trúng một điểm mười nhân đôi. Rồi anh đợi cho đến chính khoảnh khắc cô phóng mũi phi tiêu thứ ba để nói, "Cô ấy đeo kính của les." Cô hoàn toàn trượt khỏi bia. Điều đó đã không xảy ra nhiều năm rồi.
"Tôi không có đeo!" Chỉ sau khi đã chối phăng cô mới sợ rằng mình có thể đã phản đối hơi quá kích liệt.
Luc bật cười. "Chúng là cặp kính vuông đen bé xíu khủng khiếp giống các cô gái Thời Nay vẫn đeo."
Các cầu thủ Chinooks còn lại đều bật cười, và thậm chí cả Darby cũng nói, "Ồ, ra vậy, les, được rồi."
Jane rút phi tiêu ra khỏi bảng. "Không phải. Chúng hoàn toàn phi giới tính." Gee, cô đang nói về cái gì vậy? Kính phi giới tính ư? Những anh chàng này làm cô phát điên mất rồi. Cô hít một hơi thở bình tĩnh và đưa phi tiêu cho Luc. Cô sẽ không để những tên vận động viên ngớ ngẩn này làm cô lúng túng đâu. "Tôi không phải gay. Mặc dù chắc chắn là điều đó cũng chẳng có gì sai trái hết. Nếu tôi là gay, tôi sẽ bộc lộ và tự hào."
"Điều đó giải thích cho đôi giày," Rob tham gia.
Jane nhìn xuống đôi bốt của cô. "Đôi Doc của tôi có gì không ổn nào?"
Lần đầu tiên đêm đó, Stromster quyết định lên tiếng. "Giayyy Nahm." Anh ta nói.
"Giày nam á?" Cô nhìn vào khuôn mặt trẻ măng của anh ta. "Vì tôi đã bênh vực quả đầu Mohawk của anh khi nãy, tôi cứ mong anh khá khẩm hơn đấy, Daniel." Ánh mắt anh ta lảng đi và đột nhiên anh ta thấy thích thú với thứ gì đó phía bên kia phòng.
Luc đi tới đường kẻ và ghi bốn mươi tám điểm. Khi lại đến lượt của cô, tất cả những anh chàng bên ngoài đều lần lượt châm chọc cô. Cuộc trò chuyện trở nên sai lầm mưu mô nghiêm trọng khi họ quyết định rằng lý do cô mặc đồ tối là do cô tuyệt vọng vì bị gay.
"Tôi không phải là gay." Cô khăng khăng. Cô là con một và không được nuôi dạy quanh lũ con trai, ngoại trừ cha cô, tất nhiên rồi, nhưng ông không được tính. Cha cô là một người đàn ông nghiêm túc không bao giờ cười đùa. Cô không có kinh nghiệm với kiểu trêu chọc này.
"Ổn thôi mà, bé cưng," Luc trấn an cô. "Nếu tôi là con gái, tôi cũng là les mà."
Jane đoán rằng cô có hai lựa chọn. Trở nên lúng túng và căm phẫn, hoặc thả lỏng. Cô là một ký giả, một phụ nữ chuyên nghiệp. Cô không đi du đấu cùng đội tuyển để trở thành bạn bè thân thiết, và chắc chắn không phải để bị trêu chọc như thể họ đều cùng quay lại thời trung học. Nhưng cách tiếp cận chuyên nghiệp cho tới nay không có tác dụng, và cô phải thú nhận rằng cô thích bị trêu chọc hơn là bị lờ đi. Bên cạnh đó, các anh chàng này hẳn là cũng chòng ghẹo các phóng viên nam nữa. "Luc, anh vốn đã là một bà cô đỏng đảnh rồi," cô nói.
Luc cười thầm và cô cuối cùng cũng kiếm được một tràng cười từ những cầu thủ khác. Cho đến hết trận đấu, cô cố cho đi tốt như cô nhận được, nhưng những anh chàng đó giỏi chuyện này hơn hẳn cô và đã có hàng năm trời luyện tập. Đến cuối, cô đánh bại Luc gần hai trăm điểm, nhưng cô thua trong trận chiến miệng lưỡi.
Bằng cách nào đó, trong suốt những tràng trêu chọc và khích tướng, cô đã đi lên vài nấc trong bậc thang quý trọng của họ. Cô hẳn vẫn sống được mà không cần đến ý kiến của họ về quần áo, giày dép, và tóc tai của cô. Nhưng ít nhất họ cũng không nói chuyện về thời tiết, cho cô những câu trả lời độc một từ, hay lờ hẳn cô đi. Phải, rõ ràng là có tiến triển.
Sau trận đấu tối mai, có thể họ sẽ thực sự trò chuyện với cô. Cô không mong tất cả họ đều trở thành bạn thân, nhưng có lẽ giờ đây họ sẽ không tạo cho cô những khoảng thời gian khó khăn trong phòng thay đồ nữa. Có lẽ họ sẽ cho cô một cuộc phỏng vấn, nghỉ ngơi và giữ yên cúp bảo hộ của họ khi cô đi ngang qua.
Đằng sau khung mặt nạ kim loại, Luc quan sát quả bóng rơi xuống và lăn lông lốc. Bressler đẩy quả bóng ra khỏi vòng tròn trung tâm, rồi trận chiến giữa Seattle và San Jose bắt đầu.
Luc làm dấu chữ thập lấy may, nhưng mười phút trong hiệp đầu, may mắn hoàn toàn bỏ mặc anh. Cầu thủ biên cánh phải của đội Sharks, Teemu Selanne, đẩy mạnh quả bóng và nó đập vào lưới. Một bàn thắng thật dễ dàng. Một quả mà Luc đáng lẽ phải cản được, và nó dường như đã khơi mào một màn ê chề đúng nghĩa. Không phải chỉ với Luc, mà là với toàn đội.
Khi hiệp đầu tiên kết thúc, hai cầu thủ Chinooks cần phải băng bó, và Luc đã thua mất bốn điểm. Ở phút thứ hai trong hiệp hai, Grizzell bị tấn công một cách thô bạo ở chính giữa mặt băng. Anh ta gục xuống và không thể gượng dậy. Anh ta phải được khiêng ra khỏi sân băng, và mười phút sau đó Luc để trượt một quả bóng ở găng tay và bàn thắng thứ năm được ghi lên bảng điểm. Huấn luyện viên Nystrom ra dấu, kéo Luc khỏi khung thành và thay thế anh bằng một thủ môn dự bị.
Đoạn đường trượt từ khung thành tới ghế băng là quãng đường dài nhất trong cuộc đời bất kỳ một thủ thành nào. Mọi thủ môn từng chơi môn thể thao nào đều có một đêm nghỉ ngơi, nhưng với Luc Martineau còn tệ hơn cả thế. Anh đã trải qua đêm đó quá nhiều lần trong mùa giải cuối với đội Detroit nên lúc nào cũng cảm thấy nó lơ lửng trên đầu như búa rìu của đao phủ. Anh đã mất tập trung ngoài đó, anh thấy không còn là chính mình. Thay vì nhìn thấy trận đấu trước khi nó diễn ra, anh lại đi sau nó một giây. Có phải là thế không?" Trận đấu tồi tệ đầu tiên trong chuỗi trượt dốc? May mắn hay chỉ là thói thường? Khởi đầu của đoạn kết ư?
|
|