|
Thứ hai, ngày 5 tháng 5, lớp Năng Khiếu và Tài Năng
Không biết mình còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa. Căn phòng này nãy giờ lặng ngắt như tờ. Giờ chỉ mong cô Hill bước vào quát tháo cho bọn mình một trận. Hay làm gì cũng được, BẤT CỨ ĐIỀU GÌ có thể dập tắt được sự im lặng chết người này.
Trước giờ mình vẫn nghĩ cái phòng NK&TN này không bao giờ có thể yên tĩnh đến như vậy, bởi đây là nơi Boris Pelkowski tập đàn violon hàng ngày. Cậu ấy chơi hăng say đến độ bọn mình phải nhốt cậu ấy vào phòng chứa đồ để khỏi phát rồ lên vì tiếng đàn nỉ non triền miên ấy.
Nhưng hôm nay thì không... Và mình e là sẽ không bao giờ luôn. Tất cả chỉ vì một đứa con gái lẳng lơ... tình cờ thế nào lại rơi vào chính cô bạn thân nhất của mình, Lilly.
Lilly đang ngồi ngay cạnh mình, giả vờ như không hề nhận thấy bạn trai cậu ấy đang sầu não đến lặng người ở một góc phòng, bên cạnh quả địa cầu, vò đầu bứt tai. Đến người lãnh cảm cũng có thể nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, làm gì có chuyện một thiên tài như Lilly không biết. Cậu ấy chỉ là tình cờ coi như không thôi. Còn Michael thì đang đeo tai nghe nên không để ý chuyện xung quanh. Mình phải xin một cái tai nghe làm quà sinh nhật mới được.
Mình đang nghĩ không biết có nên tới Phòng Nghỉ của Giáo viên để nói với cô Hill là Boris bị ốm. Bởi vì mình nghĩ cậu ấy đang bị đau. Đau ở tim, và có khi cả ở não nữa. Sao Lilly có thể dã man thế nhỉ? Khác nào cậu ấy đang gán cho Boris một tội danh mà cậu ấy thậm chí còn không phạm phải. Suốt bữa trưa hôm nay, Boris cứ nàn nỉ xin hai người ra chỗ nào kín đáo hơn một chút, như cầu thang tầng 3 chẳng hạn, để nói chuyện, nhưng Lilly chỉ lạnh lùng nói: "Xin lỗi cậu, Boris, nhưng bọn mình chẳng còn gì để nói với nhau hết. Mọi chuyện giữa chúng mình đã kết thúc rồi. Cậu phải chấp nhận sự thật và hướng về tương lai."
"Nhưng tại sao cơ chứ?" - Boris lớn tiếng nói. To tới mức mấy gã trong đội bóng và mấy đứa đội cổ vũ cũng phải quay ra nhìn và khúc khích cười. Kể cũng hơi mất mặt, nhưng giọng của Boris nghe thật thống thiết - "Mình đã làm gì sai chứ?"
Cuối cùng Lilly cũng liếc về phía cậu ấy được một cái và nói: "Cậu chẳng làm gì sai cả. Chỉ là mình không còn yêu cậu nữa. Chuyện giữa hai chúng ta kết thúc rồi. Mình sẽ luôn trân trọng những kỉ niệm đã có. Mình đã giúp cậu hoàn thiện bản thân rồi Boris ạ. Giờ cậu không cần mình nữa. Mình cần phải đi cứu vớt một linh hồn đang bị tổn thương khác".
Chẳng hiểu Lilly nghĩ gì mà nói Boris đã hoàn thiện bản thân. Cậu ấy chưa thôi đeo niềng răng, vẫn dắt áo len trong quần, trừ lúc mình nhắc cậu ấy đừng làm thế. Phải nói Boris là người chưa hoàn thiện bản thân nhất mà mình được biết... Tất nhiên, ngoài mình ra. Boris vẫn chưa chấp nhận được sự thật này bởi nó quá bất ngờ và nghiệt ngã. Nhưng Boris cũng phải hiểu hơn ai hết rằng một khi Lilly đã quyết chuyện gì thì đừng hòng thay đổi. Cô nàng vẫn thản nhiên say sưa soạn bài diễn văn cho Jangbu phát biểu trong buổi họp báo tại quán Holiday ở khu phố Tàu.
Boris cần phải chấp nhận sự thật là: cậu ấy đã bị ném vào dĩ vãng rồi.
Mình đang băn khoăn không hiểu hai bác Moscovitz sẽ nghĩ thế nào khi Lilly đưa Jangbu về giới thiệu. Riêng mình, dám chắc bố sẽ không cho mình quen một anh chàng tốt nghiệp trung học đâu. Tất nhiên trừ Michael. Anh ấy thì không tính. Bởi mình quen anh ấy lâu quá rồi.
Úi có chuyện rồi. Boris vừa đứng dậy khỏi bàn. Cậu ấy đang nhìn Lilly với ánh mắt như hai hòn than cháy đỏ rực... mặc dù mình chưa từng thấy những viên than cháy thực sự bao giờ. Bởi vì theo quy định về an toàn chống khói của thành phố Manhattan thì mấy thứ đấy đều bị cấm tiệt. Nhưng đúng là Boris đang nhìn Lilly với sự tập trung cao độ, như lúc cậu ấy ngắm nhìn bức hình của Joshua Bell - thiên tài violon, thần tượng của cậu ấy. Cậu ấy đang mở miệng định nói gì đấy. HÌNH NHƯ MÌNH LÀ NGƯỜI DUY NHẤT TRONG CÁI LỚP NÀY CHÚ Ý TỚI NHỮNG GÌ ĐANG DIỄN RA THÌ PHẲI?
Thứ hai, ngày 5 tháng 5, trong phòng Y tế
Chúa ơi, kinh khủng quá, mình không viết nổi nữa. Thật đấy. Đời mình chưa nhìn thấy nhiều máu đến như vậy.
Có vẻ như mình có duyên với mấy nghề dính líu tới y học thì phải, bởi vì mình đã không hề cảm thấy nôn nao gì cả. Không một tí nào luôn. Thật ra trừ anh Michael và chú Lars thì mình nghĩ mình là người duy nhất trong phòng còn giữ được tỉnh táo. Với một người cầm bút như mình thì óc quan sát và phán đoán là rất cần thiết. Cô y tá nói nếu không có sự can thiệp kịp thời của mình thì có thể Boris đã mất nhiều máu hơn. Ha! Bà thấy phản ứng của cô cháu gái công chúa này thế nào hả bà? Cháu vừa cứu được cả một mạng người đấy nhé!
Thật ra thì cũng không hẳn là cứu mạng... Nhưng Boris có thể đã ngất xỉu nếu như không có mình. Mình thật không tưởng tượng được điều gì đã khiến cho cậu ấy hành động xốc nổi đến thế. À không, không, mình đã đoán ra được lý do rồi. Chắc chắn là sự im lặng của phòng NK&TN đã khiến cậu ấy đột ngột lên cơn hoảng loạn như thế. Nếu là mình chắc mình cũng sẽ hành động như vậy thôi.
Chuyện là vầy... bọn mình đang ngồi trong lớp, mỗi đứa một việc - tất nhiên trừ mình, bởi mình đang mải nhìn Boris - thế rồi đột nhiên cậu ấy đứng bật dậy và nói: "Lilly, mình không thể chịu được nữa! Cậu không thể đối xử với mình như vậy được! Cậu phải cho mình cơ hội để chứng minh tình cảm của mình chứ!"
Đại loại là như thế. Bởi những gì xảy ra sau đó quá bất ngờ, khiến mình không thể nhớ rõ.
Tuy nhiên mình vẫn còn nhớ rõ câu trả lời của Lilly. Kể từ sau những gì xảy ra tại bữa tiệc của mình, lần đầu tiên mình thấy sự áy náy trong mắt Lilly: "Boris, mình rất tiếc. Mình thực sự xin lỗi vì cái cách mọi chuyện đã diễn ra. Nhưng quả thực mình không thể kiềm chế nổi tình cảm cảu mình với Jangbu. Giống như cậu không thể nào khống chế các fan bóng chày New York đổ ra đường khi đội Yankees giành chức vô địch thế giới hay ngăn cản dân NY đi mua sắm khi hãng Century 21 có đợt hạ giá. Lại càng không thể ngăn cơn lũ tràn vào đường hầm tàu F một khi nước dâng lên. Tương tự như vậy, cậu không thể ngăn cản tình cảm mình dành cho Jangbu. Mình rất, rất tiếc, nhưng nói thật, mình không thể làm gì được. Mình yêu cậu ấy."
Những lời nói ấy, thốt ra một cách nhẹ nhàng - ngay cả mình, đứa phê phán Lilly nhiều nhất trong vụ này, cũng phải thừa nhận là rất nhẹ nhàng - nhưng lại như một cú đấm chí tử vào mặt Boris. Cậu ấy như chết sững khi nghe Lilly nói vậy. Bất ngờ cậu ấy nhấc bổng quả địa cầu khổng lồ bên cạnh lên - có lẽ phải cần tới sức của một lực sĩ, bởi vì quả địa cầu đó nặng tới cả tấn. Thật ra lý do nó vẫn nằm chình ình ở phòng NK&TN là vì nó quá nặng, chả ai đẩy đi được. Cuối cùng Ban Giám hiệu thay vì vứt nó đi, đành phải bỏ nó lại trong cái phòng này, với một lũ mọt sách...
Vậy mà Boris - gã thiên tài âm nhạc bị thiếu máu, hen suyễn, lệch vách ngăn và dị ứng - có thể vác cả quả địa cầu to oành đó trên đầu, chẳng khác nào Adas hay Héc-man hay The Rock ý.
Giọng cậu ấy méo xẹo, thật không-giống-Boris ngày thường chút nào - à, phải nói thêm là lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đang quay ra nhìn: anh Michael đã tháo tai nghe ra và đang nhìn Boris chằm chằm, kể cả anh chàng ít nói đang nghiên cứu loại keo siêu dính mới, chỉ dính đồ vật, chứ không dính da người (để tránh hiện tượng dính-ngón-tay trong lúc keo dán giày) cũng đã dẹp mọi thứ sang một bên.
"Nếu cậu không quay lại với mình," - Boris vừa nói vừa thở hổn hển, quả địa cầu đấy ít nhất phải nặng tới 50 pound - "mình sẽ thả quả cầu này xuống đầu."
Không khí trong phòng căng như dây đàn. Ai cũng nín thở hồi hộp xem Boris có dám thả quả cầu xuống đầu không. Giờ nghĩ lại thấy chuyện này thật buồn cười, ai lại đi dọa người khác mấy chuyện như thế cơ chứ?
Nhưng đây LÀ lớp Năng Khiếu và Tài Năng mà. Đám thiên tài LUÔN LUÔN thích mấy trò quái dị như kiểu thả quả địa cầu xuống đầu chẳng hạn. Có lẽ ngoài đời còn nhiều thiên tài thích thả những thứ quái dị hơn lên đầu ý chứ. Như xỉ than hay chó mèo gì đó. Đôi khi chỉ là để nghiên cứu xem sau đấy có hiện tượng gì xảy ra không thôi.
Bọn họ là thiên tài mà lại.
Boris là một thiên tài, và Lilly cũng là thiên tài. Nên cái cách cậu ta đã phản ứng lại lời thách thức của Boris cũng chỉ có thiên tài mới dám làm. Một cô gái bình thường, như mình chẳng hạn, sẽ lập tức gào lên hoảng sợ: "Không, Boris! Hãy đặt quả cầu xuống, Boris! Chuyện đâu còn có đó mà!"
Nhưng mình đã nói, Lilly dù sao cũng là một thiên tài nên hẳn cậu ấy muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Boris thả quả cầu xuống đầu - hoặc biết đâu cậu ấy muốn thử xem bản thân có sức mạnh sai khiến, có thể bắt Boris làm như thế hay không. Lilly lạnh lùng nói: "Làm đi. Mình chẳng quan tâm".
Và chuyện gì phải đến cũng đến. Cái đầu điên tình của cậu ấy cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhận ra rằng việc thả 1 quả cầu 50 pound xuống đầu không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng đúng lúc cậu ấy định đặt quả cầu xuống, thì nó bị trượt khỏi tay cậu ấy - một cách vô tình. Hoặc cũng có thể là cố ý. Bác Moscovitz gọi đây là một dạng tự kỷ ám thị, kiểu như bạn nói: "Ôi, mình chả muốn chuyện đó xảy ra," nhưng bạn lại suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó. Cuối cùng chính bạn đã vô-tình-một-cách-cố-ý để nó xảy ra - và cũng như vậy, Boris đã thả quả cầu cái bẹt xuống đầu.
Quả cầu đập vào đầu Boris và phát ra một âm thanh chói tai vô cùng - giống như lúc mình ném quả cà từ cửa sổ tầng 16 của Lilly xuống vỉa hè - trước khi quả cầu trượt khởi đầu Boris và đập xuống sàn.
Mình chỉ kịp nhìn thấy Boris giơ tay ôm lấy đầu và bắt đầu đi loạng choạng, khiến cho anh chàng keo-dính hoảng hồn, sợ Boris sẽ tông vào anh ta và làm rối tung đống giấy tờ trên bàn.
Mỗi người có một cách phản ứng rất khác nhau. Lilly thì lấy hai tay ôm mặt và đứng đờ ra đó, mặt mày tái mét như... bị rút hết toàn bộ không khí. Còn anh Michael thì chửi thề và chạy ngay đến bên Boris. Chú Lars chạy ra khỏi phòng và hét lên: "Cô Hill! Cô Hill!"
Còn mình - thậm chí còn chả biết mình đang làm gì - đứng bật dậy, cởi chiếc áo len ra, chạy đến bên Boris và hét lên: "Ngồi xuống!" vì cậu ấy vẫn loạng choạng như con gà bị cụt đầu vậy. Thực ra mình chưa từng thấy gà bị cụt đầu thì như thế nào nhưng cũng hy vọng đời này không phải thấy cảnh tượng đó.
Thật ngạc nhiên là Boris làm ngay theo những gì mình nói. Cậu ấy ngồi bịch xuống cái bàn gần nhất, người rung bần bật như là con Rommel mỗi khi có sấm sét. Rồi mình nói với giọng ra lệnh rất-không-giống-mình: "Bỏ tay ra!"
Boris liền buông hai tay khỏi đầu.
Rồi mình rịt ngay cái áo len lên lỗ thủng trên đầu Boris, giúp cậu ấy cầm máu, giống như cái cách Thanh tra Anne Lucas đã làm với một con trâu bị bắn thủng ruột trên chương trình Thế giới Động Vật.
Những gì diễn ra sau đấy thật không khác gì một cái chợ vỡ. Mọi người trong lớp như bừng tỉnh khỏi cơn sốc, bắt đầu nhặng xị hết cả lên.
1 Lilly thì òa khóc như một đứa trẻ. Lần cuối cùng mình thấy cậu ấy như một đứa trẻ. Lần cuối cùng mình thấy cậu ấy như thế là hồi lớp 2 khi mình-vô-tình-một-cách-cố-ý tọng cả cái thìa vào họng cậu ấy lúc bọn mình đang phết kem lên bánh sinh nhật để mang đến lớp, bởi vì cậu ấy đã ăn gần hết kem còn mình thì sợ không đủ kem để phết lên bánh.
2 Anh chàng keo dính thì chạy mất dép ra khỏi phòng.
3 Cô Hill chạy vào phòng, theo sau là chú Lars và chừng một nửa số giáo viên trong trường, những người rõ ràng đang tụ tập ở Phòng Giáo viên để buôn chuyện.
4 Anh Michael đang giữ chặt Boris, trấn an cậu ấy bằng một giọng rất bình tĩnh nhẹ nhàng và chuyên nghiệp (chắc anh ý học cách nói ấy bố mẹ, hai bác Moxcovitz vẫn thường xuyên nhận được những cú điện thoại lúc nửa đêm từ mấy tay bệnh nhân đang trong tình trạng hoảng hoạn và dọa lái xe ra đường cao tốc trong bộ áo thằng hề): "Không sao đâu. Boris, cậu sẽ ổn thôi. Hít một hơi thật sâu nào. Tốt lắm. Giờ thêm một lần nữa nào. Hít thật sâu, thở thật đều. Tốt. Cậu sẽ ổn thôi. Cậu sẽ ổn thôi mà."
Còn mình thì đứng giữ chặt cái áo len trên đầu Boris, trong khi quả địa cầu đã long khỏi cán sau cú rơi đó - hoặc cũng có khi nhờ chất bôi trơn trong máu của Boris - lăn lông lốc quanh phòng.
Một giáo viên chạy đi gọi y tá đến và bắt mình nhấc cái áo len ra để cô ấy nhìn vết thương của Boris. Rồi cô ấy lại bắt mình đặt áo len trở lại, sau đó quay ra nói với Boris bằng một giọng cũng bình tĩnh không kém gì anh Michael: "Đi thôi cậu bé. Đến văn phòng của cô nào."
Boris không thể tự mình đi đến phòng y tế, vì khi cậu ấy định đứng dậy thì đầu gối liền khuỵu xuống, có lẽ là do chứng thiếu máu. Do đó chú Lars và anh Michael phải dìu Boris đến phòng y tế, còn mình thì lẽo đẽo đi bên cạnh, tay vẫn giữ chặt cái áo len trên đầu cậu ấy, vì thấy chẳng ai bảo mình bỏ ra.
Khi bọn mình đi ngang qua Lilly, mình lườm cậu ấy một nhát. Trông mặt cậu ấy đúng bủng beo và tái mét, giống màu tuyết ở New York, xám nhợt nhạt và hơi vàng. Hình như cô nàng còn bị đau bụng nữa thì phải. Thật đáng đời !!!
Giờ thì anh Michael. Chú Lars và mình đang ngồi đây trong khi cô y tá viết báo cáo về tai nạn. Cô ấy gọi mẹ của Boris tới đón cậu ấy để đưa đến bác sĩ gia đình. Vết thương do quả cầu gây ra không sâu lắm, cô y tá nghĩ cần phải khâu vài nũi và Boris phải tiêm một mũi uốn ván. Cô y tá khen ngợi phản ứng lanh lẹ kịp thời của mình. Cô ấy hỏi: "Em là Công chúa phải không?" và mình từ tốn trả lời là phải.
Tự nhiên lúc ý thấy tự hào thế không biết.
Thật lạ là mặc dù mình rất ghét xem thấy cảnh máu me trên phim ảnh, thế nhưng trong đời thực mình lại không cảm thấy gì cả. Mình đã từng ngồi co ro trong lớp Sinh hôm xem đoạn phim về liệu pháp châm cứu, thế nhưng thấy máu tóe ra từ đầu của Boris mình lại chẳng giật mình gì cả.
Nhỡ mình mắc chứng phản ứng chậm thì sao nhỉ? Giống kiểu hội chứng xì-trét sau chấn thương ý.
Nhưng mà nói thật nhé, nếu mình vẫn còn chưa hóa điên sau tất cả những chuyện công chúa thời gian vừa qua thì cũng không có gì là lạ khi mình vẫn giữ được bình tĩnh chứng kiến bạn trai cũ của bạn thân nhất thả quả địa cầu xuống đầu.
Úi úi... cô Hiệu trưởng Gupta đến rồi. |
|