Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: shishi
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Xuyên qua: Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi | Y Hinh (HOÀN)

[Lấy địa chỉ]
61#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 06:58:25 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 59

Chương 59: Lời tiên đoán

Lúc  này Mộng Ngữ Diên cảm thấy phi thường kỳ quái, nhưng ở chung quanh không nhận thấy bất kỳ người xa lạ nào, nàng liền không suy nghĩ thêm chuyện này nữa, có lẽ là cao nhân khu Ma Nhân đi ngang qua nơi này thuận tiện giúp, người thần bí không nghĩ xuất hiện, nàng cũng không muốn hỏi đến, chuyện này coi như một hồi mây bay .

Mà Béo lão nhân mặc dù có điểm mất hứng vì bị Tôn Tử theo dõi, bất quá, hôm nay màn đuổi tà ma kia thật sự rất kích thích, hơn nữa, hắn tựa hồ nghĩ nhìn một loạt động tác bắt qủy của nàng sinh ra hứng thú, cho nên, hắn quyết định về sau sẽ theo Ngữ Diên đi bắt quỷ a, hắn nhất định cũng có thể trở thành người xuất sắc ở khu Ma Nhân !

Nhưng mà Ngữ Diên đối mặt với yêu cầu của hắn, chính là hàm hồ, vì thế, hai người hai quỷ liền đi về, thời điểm khi tới Sở phủ Thất Dạ mang theo Hiền tiến nhập Huyết Linh Đang, Béo lão nhân hướng phía Tôn Tử đi đến, Ngữ Diên sau khi làm ầm ĩ một buổi tối tự nhiên muốn đi nghỉ ngơi.

“Binh” một tiếng, cửa thư phòng của Sở Hạo bị Béo lão nhân tức giận đẩy ra.

Sở Hạo nhìn thấy hỏi: “Gia gia, làm sao vậy?”

“Ngươi đang ở đây làm gì?” hắn hỏi

“Đọc sách a” hắn trả lời  đương nhiên.

Nghe vậy, Béo lão nhân hừ lạnh một tiếng, “Đọc sách sao? Sách của ngươi đọc đến đâu rồi “

Sở Hạo nghe vậy vội cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện không biết đọc đến đâu rồi, nháy mắt, đỏ mặt lên, từ lúc nhúng tay vào chuyện kia, hắn liền dẫn đầu trở lại, Tình nhi muốn ở cạnh, hắn lại lấy cớ muốn đi thư phòng đọc sách, không biết rằng mình đã cầm sách ngược, toàn bộ trong đầu của hắn tràn ngập suy nghĩ về việc xảy ra đêm nay

“Ngươi này xú tiểu tử dám theo dõi ta? Ta cho ngươi biết, không được khi dễ Diên nhi, nàng là nữ hài tử rất đặc biệt, gia gia thực thích, ở trong lòng của gia gia cũng công nhận nàng làm cháu dâu, ngươi đừng tưởng khi dễ nàng” hắn nói gấp, phải biết rằng, hắn còn phải trông cậy vào cái nha đầu kia dẫn hắn tiếp tục đi bắt quỷ! (âm mưu a~.~)

Sở Hạo nghe vậy cười cười nói: “Gia gia yên tâm đi, ta sẽ không làm khó nàng” hắn hiện tại đối với nàng thập phần tò mò, trên người của nàng có rất nhiều bí mật, nhiều đến nỗi làm cho người ta sinh sợ hãi.

Béo lão nhân nghe thấy vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại chuyện chính nói: “Hạo nhi, gia gia cảm thấy Diên nhi khẳng định chính là cái nữ oa có tác động đến cuộc đời của ngươi theo lời của Thiên Sơn đại sư nói”

Sở Hạo ngây ra một lúc, hắn chỉ thấy Thiên Sơn đại sư một lần, nghe nói hắn biết được tương lai, mà gia gia rất sùng bái đại sư. Bất quá, đại sư luôn thích ngao du khắp nơi, không có ai biết tung tích của đại sư, mà đại sư lại là một cao nhân, chỉ cần mở miệng, tất cả mọi việc đều trở thành Thiên Cơ.

Mà hắn năm mười lăm tuổi vào mùa thu, cùng gia gia đi miếu thắp hương, ở trên đường may mắn từng gặp được đại sư, hắn nhớ rõ, lúc ấy đại sư nhìn mình chằm chằm một hồi, tiếp theo ý vị thâm trường cười nói: “Này oa nhi có được năng lực riêng, tương lai nhất định sẽ gặp được một nữ oa phi thường đặc biệt, nàng sẽ tác động đến cuộc đời của ngươi, bất quá, nữ oa này rất đào hoa, nếu bắt không được, tất nhiên sẽ hối hận cả đời”

Mà hắn chưa bao giờ tin tưởng thầy tướng số, cho dù là đại sư hắn cũng không tin tưởng, hắn cảm thấy vận mệnh trên tay của chính mình, nếu có thể nhìn thấu tương lai, đây chẳng phải là thần tiên? Cho nên, hắn chưa bao giờ để ý lời của đại sư. Chẳng qua, đêm nay hết thảy mọi việc, hắn không thể không bắt đầu bối rối, nàng thật sự rất đặc biệt, bởi vì nàng cũng có một đôi Quỷ nhãn, có thể thấy rõ hết thảy Quỷ!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

62#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:00:30 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 60

Chương 60: Tuyên chỉ tiến cung

Thiên cương lượng, Hoàng thượng tuyên chỉ cho Cung Vương Phi tiến cung kiến giá, Sở Hạo tuy rằng khó hiểu tại sao lại muốn nàng vào cung, nhưng hoàng thượng tuyên chỉ, hắn há có thể không tuân.

Không bao lâu, Ngữ Diên liền từ Cô Uyển đi ra, lúc này Tiểu Hương cũng đã trở lại chỗ nàng, nàng ở trong lòng nghĩ, ngươi đã đem Tiểu Hương trả lại cho ta rồi, ta đây sẽ ít rủa ngươi ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết ,tốt lắm! Nhìn xem, nàng rất khoan hồng độ lượng a! (Hik. Tỷ thật “khoan hồng độ lượng” nha. Kinh khủng thật)

“Tiểu thư, chúng ta vẫn là thay một bộ quần áo khác đi, quần áo của người không long trọng, hơn nữa, còn có hai cái túi, người xem thắt lưng của người đều phình ra rất xấu nha” Tiểu Hương vừa đi vừa nói.

Ngữ Diên cười cười, “Ngươi sẽ không hiểu đi, đây là những thứ ta chuẩn bị, bên trái là túi tiền còn lại là phòng ngừa hoàng thượng ban cho này nọ không có nơi để, hơn nữa trong túi áo còn có một túi tiền, có lẽ cũng sẽ có tác dụng ” về phần bên phải nha, đó chính là đồ trộm lần trước, lần này cần trả lại .

Tiểu Hương không nói gì nhìn  nàng, nhìn xem tình cảnh này, tiểu thư là đang tiến cung hay là dạo chợ đây?

“Đi mau ” nàng khoát tay đi ra phía ngoài,Tiểu Hương liền đi theo, bên ngoài, Vương gia sớm đã ngồi trên lưng ngựa rồi, nàng hướng hắn trái lương tâm cười cười ,tiếp theo Tiểu Hương hầu hạ đi vào trong xe ngựa.

“Wow, tiểu thư, xe ngựa của Hoàng cung thật xa hoa nha” Tiểu Hương ngồi ở bên trong hưng phấn nói.

Ngữ Diên cười cười nói: “Đây là chút lòng thành, ngươi yên tâm, đi theo ta, bảo đảm ngươi sẽ nổi tiếng ” nàng vỗ vỗ ngực bộ cam đoan nói.

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương cảm động nước mắt rưng rưng.

Không quá bao lâu liền đi tới Hoàng cung, khi mọi người đi vào trong thái giám lại nói Hoàng thượng đang ở Ngự hoa viên ngắm hoa, mọi người lại hướng Ngự hoa viên đi, khi vào Ngự hoa viên, nàng mới phát hiện, trừ bỏ Hoàng thượng bên ngoài còn có một người nàng quen, đó là Thổ Phiên thái tử, còn lại toàn bộ hạ nhân thối lui ở bên ngoài đến  hơn mười thước, mà hai  tên đang ngồi ở trong một cái đình phi thường xa hoa, cười cười nói nói, ba người liền đi vào trước mặt Hoàng thượng quỳ hành lễ, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

“Không cần đa lễ” hắn khoát tay ý bảo không cần đa lễ.

Ba người liền đứng dậy, Tiểu Hương cúi đầu vô cùng thấp, sợ làm sai việc gì, hơn nữa còn vụng trộm túm lấy quần áo Ngữ Diên ý bảo nàng cúi đầu, không thể nhìn thẳng Hoàng thượng.

Nhưng nàng lại không phản ứng chút nào, nàng nhìn thẳng không phải là nhìn Hoàng thượng, mà là nhìn điểm tâm bày biện trước mặt bọn họ, hơn nữa, những món này là do nàng chưa từng ăn qua, quá đáng! Thoạt nhìn bộ dạng giống như ăn thật ngon nha!

Sở Thiên cười cười nói: “Ngồi đi, Vương Phi muốn hay không nếm thử điểm tâm này?”

Ngữ Diên cười cười ngồi xuống nói: “Thật sự có thể chứ?” Lời tuy như thế, nhưng là tay cũng đã đưa tới hơn nữa cầm một cái đĩa lớn nhất tới trước mặt, “Hoàng thượng nếu nói như vậy, Ngữ Diên nếu không ăn chính là kháng chỉ, đây là tối kỵ, cho nên Ngữ Diên sẽ không khách khí” nàng vì chính mình muốn ăn nên tìm một ít lý do nào đó, liền an tâm  bắt đầu ăn.

Thổ Phiên thái tử thấy thế không khỏi nở nụ cười, nàng luôn đáng yêu như thế, Sở Hạo lạnh như băng nhìn không ra biểu tình gì, Tiểu Hương thấy thế cũng không dám lên tiếng, tiểu thư a, ngươi có thể ăn điểm tâm sao? Như thế nào giống như thổ phỉ vậy?

“Ai, Hoàng thượng cái này ăn ngon nha, nơi này còn gì nữa không?” Nàng vừa ăn vừa hỏi.

“Như thế nào? Bằng đó không đủ Cung Vương Phi ăn?” Sở Thiên cười nói.

Ngữ Diên liền uống một ngụm trà nói: “Không phải, vì ăn quá ngon rồi, ta nghĩ gói lại”, nàng liền đứng dậy, từ trong túi tiền lấy một cái túi nhỏ giống túi đựng đồ trong siêu thị nói: “Hoàng thượng, người xem, ta đều đã chuẩn bị bao xong, bằng đó không đủ” nàng vừa nói một bên còn khoa tay múa chân .

“. . . . . . ? !” Trừ bỏ nàng ,bên ngoài còn lại mấy người toàn bộ trạng thái hoá thành đá hết . . . . .(hahaha.chít cười nha)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

63#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:02:36 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 61

Chương 61: Hoa đào sơ mậu

Gió thổi nhẹ nhàng vào làn tóc của nàng, chung quanh  hết thảy đều dừng lại, nàng thấy rõ ràng hoàng đế miệng thành hình chữ O. Tuy rằng không lớn nhưng là ……một cây anh đào, Thổ Phiên thái tử miệng thành hình chữ E, có điểm giống Chu Tinh Tinh, về phần yêu nghiệt Vương gia thành dại đi, còn một bên Tiểu Hương thì khoa trương nhất, miệng nàng há hốc to, tựa hồ có thể nuốt cả một cái quả táo. . . . . .

Oa oa oa, nàng cảm giác trên đỉnh đầu một đám quạ màu đen  kết thành đội  hình bay qua. . . . . .

Loại tình huống này đối với nàng rất bất lợi, mọi người nhất định cho rằng nàng chưa được ăn bao giờ, nha, làm sao có thể ăn được bao giờ? Nàng còn ăn qua bít tết pizza rồi, quên đi, hiện tại nhất định phải vãn hồi mặt mũi, vì thế. . . . . .

“Ha ha, ta. . . . . . Ta nói giỡn a ” nàng liền khoát tay cười cười, cuối cùng đem mọi người đưa trở về vị trí cũ .

“Ta xem thấy mọi người ai cũng căng thẳng nha, y học đã nói, căng thẳng đối với thân thể sẽ không tốt, không chỉ mất ngủ, phiền lòng, càng nghiêm trọng là táo bón nha, cái kia mới khó chịu nha, muốn kéo, kéo không được, tựa như Vương gia cầm trên tay điểm tâm muốn ăn lại không ăn được, như vậy rất khó chịu đúng hay không?”

Vốn định hảo hảo khuyên bảo một chút, vừa nói như vậy, mọi người càng thêm ngây ngẩn cả người, Sở Hạo lại mặt đen lên tức giận nhìn nàng, nơi này chỉ có một mình hắn cầm điểm tâm, ý tứ của nàng nói là hắn đang táo bón sao?

Thổ Phiên thái tử thấy thế ôm bụng cười ha ha, tiếng cười sang sảng của hắn lập tức đánh vỡ không khí trầm mặc, “Ngươi thật là đáng yêu, ha ha”

Ngữ Diên thấy thế cười cười xấu hổ, hoàn toàn, từ đầu không có toan tính gì lên mặt đen Sở yêu nghiệt.

Sở Thiên cũng nhịn không được nữa khóe miệng treo lên mỉm cười, nói tiếp “Người đâu”

“Có nô tài” một lão thái giám liền đi tới xoay người trả lời.

“Cấp Cung Vương Phi nhiều điểm tâm một chút cho nàng mang về ăn” Sở Thiên ra lệnh nói.

“Dạ”

Ngữ Diên nghe thấy vậy liền ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng, Ngữ Diên kỳ thật không có ý này. . . . . .”

“Không quan hệ, điểm tâm trong cung còn nhiều mà, nếu thích trẫm đưa một đầu bếp cho ngươi để hắn mỗi ngày làm cho ngươi”

“Không cần” nàng một ngụm cự tuyệt, nàng mới không cần ở đây, mang đầu bếp trở về làm gì? Cho Tình Nhi và những tên kia có điểm tâm ăn sao? Nằm mơ! Nàng không ăn cũng không cho các nàng ăn!

Mắt thấy thái giám rời đi, nàng việc reo lên: “Gói to, gói to của ta ở chỗ này đâu? “

Sở Thiên nói gấp: “Ngươi không cần phải lo lắng, trong cung tự nhiên có hộp đựng thức ăn tốt nhất cho ngươi mang về “

Ngữ Diên nghe thấy vậy liền ngượng ngùng nói: “Ngữ Diên. . . . . . Ngữ Diên chưa từng tới hoàng cung, cho nên không quen thuộc, làm cho Hoàng thượng chê cười”

“Không có gì đáng ngại” hắn thản nhiên cười cười.

Lúc này, Thổ Phiên thái tử nói: “Cung Vương Phi, ta muốn rời đi kinh thành “

“A? Ngươi muốn đi a?”

“Đúng vậy a” hắn cười cười, tiếp theo nhìn nàng nói: “Như thế nào? Luyến tiếc?”

Sở Hạo nghe nói như vậy, mày không tự giác  chau  lên.

Ngữ Diên cười cười không đáp lời, đúng vậy a, luyến tiếc, nàng còn chưa kiếm nhiều một chút mỹ kim trong bảo khố đâu!

“Hoàng thượng, thần thỉnh cầu mời bọn họ là cả gan muốn nói một câu” Thổ Phiên thái tử đột nhiên đứng dậy nói.

Sở Thiên nhìn nhìn hắn nói: “Nói đi”

Thổ Phiên thái tử đột nhiên thâm tình nhìn Ngữ Diên, “Ngươi đã nói cuộc sống của ngươi trôi qua không hạnh phúc, mà ta từ lần đầu tiên nhìn ngươi liền đặc biệt thích ngươi, nếu ngươi không muốn ở cùng hắn, ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng đem ngươi ban cho ta, ta sẽ dùng cả đời hảo hảo yêu ngươi”

“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc cùng kêu lên .
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

64#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:04:45 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 62

Chương 62: Lo lắng cùng vui vẻ

Mấy người bị Thổ Phiên thái tử nói câu đó làm cho sợ chết khiếp không thể nhúc nhích, Ngữ Diên liền đứng dậy duỗi ngón tay ra chỉ vào hắn, vừa chỉ chỉ chính mình, “Ngươi vừa mới nói cái gì? Yêu thích ta?” Trời ạ, trăm ngàn lần không cần thừa nhận a, đây không phải làm hại nàng sao!

Thổ Phiên thái tử nghe thấy vậy đứng dậy nói: “Đúng, thích ngươi”

Nghe vậy, Ngữ Diên xấu hổ khẽ động khóe miệng, xong rồi xong rồi, tuy rằng nàng biết mình thực mê người, nhưng là ngươi cũng không cần trước mặt mặt than cùng Hoàng thượng nói như vậy a, nói như vậy người không biết còn tưởng rằng chúng ta có tình ý gì nha, đại ca, ngươi định hại chết nàng sao?

“Vương Phi, ngươi thật sự nói với hắn như vậy sao?” Quả nhiên, Sở Hạo nghe nói như vậy, ngữ khí của hắn lập tức lạnh như hàn băng ngàn năm.

Ngữ Diên thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, nói gấp: “Ta. . . . . . Ta làm sao có thể nói như vậy, đều là chính hắn nói, ai, thái tử ngươi đừng nói giỡn ” nàng liền nghiêm túc nói, nàng cũng không muốn bị mang tiếng không tuân thủ nữ tắc tuy rằng nàng đích xác có chút, nhưng là cũng không cần trước mặt Hoàng thượng mà nói như vậy? ?

Sở Thiên thấy thế ho nhẹ một tiếng nói: “Xem ra, lòng của nàng đã có ngự đệ, không bằng như vậy, trẫm liền ban Lục bình quận chúa cho ngươi như thế nào?”

Thổ Phiên thái tử thấy thế liền quỳ xuống đất nói: “Cám ơn Hoàng thượng ân điển, nhưng là tâm của thần đã không muốn dung người khác”

“Ngươi đứng lên mà nói ” Sở Thiên bình dị gần gũi nói.

Thổ Phiên thái tử đứng thẳng lên nhìn Ngữ Diên nói: “Nếu ngươi sống không hạnh phúc, cứ đến Thổ Phiên, ta vẫn sẽ giữ lại một vị trí cho ngươi, vĩnh viễn” nói xong, không đợi Ngữ Diên trả lời, hắn nhìn về phía hoàng thượng nói: “Thần muốn trở về nghỉ ngơi”

Sở Thiên thấy hắn cố ý rời đi vì thế xua tay đồng ý, thấy thế, Thổ Phiên thái tử hành lễ ly khai.

Lúc này, trong đình không khí có chút xấu hổ, sắc mặt Sở Hạo phi thường âm trầm, Ngữ Diên nghĩ rằng, xong đời rồi, lão bà này thiếu chút nữa cho hắn đeo nón xanh, hắn sẽ không giết nàng đi chứ?

“Hoàng thượng còn có việc sao? Nếu là không có việc gì, thần muốn trở về ” Sở Hạo đứng dậy nói.

Sở Thiên cười cười, “Không có việc gì”

“Ta. . . . . . Ta có việc, ta còn có một số việc” nàng liền nói.

Sở Hạo nghe vậy nghi hoặc hướng nàng nhìn, Ngữ Diên đối với hắn nịnh nọt cười cười nói: “Ngữ Diên muốn cùng Hoàng thượng nói vài lời “

Sở Hạo nghe thấy vậy cúi người trực tiếp ly khai, Tiểu Hương nhìn thấy Ngữ Diên  ý bảo cũng ly khai

Sở Thiên thấy người đều đi hết sạch, vì thế cười cười nói: “Có lời gì ngươi hãy nói đi”

Ngữ Diên thấy thế liền đem gì đó trong túi tiền móc ra bày tại trên bàn đá, “Hoàng thượng, cái này giống nhau cũng không thiếu, mấy ngày nay Ngữ Diên đều rất chân thành lau chùi ” nàng nói gấp.

Sở Thiên khóe miệng treo lên mỉm cười, “Những thứ này là cái gì?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.

Ngữ Diên cúi đầu nói: “Ta sai lầm rồi. . . . . . Hoàng thượng ban cho ta, ta lấy , nhưng hoàng thượng không ban cho ta, ta không thể nhận, cũng không thể trộm. . . . . .” Nàng giống như tiểu hài tử khi làm sai có bộ dáng giống nhau nói, không có biện pháp, ai bảo thiên hạ là của hắn đâu? Có thể bị tội sao? Không thể? Vậy được rồi, nàng nhẫn!

Sở Thiên thấy thế rốt cục nhịn không được cười lên, “Thôi thôi, mấy thứ này ngươi đều cầm đi, trong hoàng cung còn nhiều mà, người không biết vô tội, bất quá, nếu trẫm về sau tuyên ngươi tiến cung cùng trẫm nói chuyện, ngươi cũng không nên từ chối a”

“Làm sao có thể từ chối, chỉ cần Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, Ngữ Diên lập tức đến ngay a” Hoàng thượng đem đồ vật nàng trộm thưởng cho nàng, nàng liền sung sướng trả lời, tiếp theo nhanh chóng  đem đồ vật thả lại bên trong miệng túi của mình, hơn nữa phi thường nịnh hót cười cười, “Hoàng thượng người biết không? Ngữ Diên đối với người  kính nể như nước sông thao thao liên miên không dứt a”

Sở Thiên cười cười nói: “Trẫm mệt mỏi rồi, ngươi vẫn là chạy nhanh đi xem ngự đệ đi”

Ngữ Diên cười cười vội cúi người ly khai, ở sau lưng nàng mắt Sở Thiên hiện lên một tia tinh quang, không có ai biết hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, nhưng có một chút là từ khi gặp nàng xong, hắn luôn phát ra nụ cười từ nội tâm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

65#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:07:04 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 63

Chương 63: Nguyên lai không phải thân huynh đệ

Ngữ Diên lúc đi ra, không thấy Vương gia, Tiểu Hương đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ nàng, Ngữ Diên tâm tình phi thường tốt, trực tiếp reo lên: “Cái mặt than kia đâu? Chính mình cưỡi ngựa trở về rồi sao?”

Tiểu Hương nghe thấy vậy mồ hôi lạnh ứa ra, trừng trừng mắt ý bảo nàng không cần nói thêm gì nữa, nhưng là người nào đó tâm tình vô cùng tốt, hoàn toàn không để ý ‘ tề mi lộng nhãn ’của Tiểu Hương

“Mặt than đi rồi cũng tốt, miễn cho ảnh hưởng tâm tình bổn tiểu thư, đi lên xe” nói xong, nàng sung sướng xốc mành xe lên lập tức đi vào, nụ cười của nàng nhất thời cứng lại. . . . . .

Vừa mới bị nàng nói, mặt than giờ phút này đang ngồi ở trong xe ngựa, nàng đột nhiên cảm giác trên người mồ hôi lạnh ứa ra, tại sao có thể như vậy? Tại sao phải như vậy? Cái đồ Lesbian (*) này vì sao không cưỡi ngựa mà lại bắt chước nữ nhân ngồi trong xe ngựa  ?

(* )Lesbian: đồng tính luyến ái nữ

Tiểu Hương thấy rõ ràng sắc mặt của nàng phi thường nan kham(*), liền cẩn thận nói: “Tiểu thư lên xe đi”

(*) nan kham: khổ sở

Ngữ Diên gật gật đầu, cười cười xấu hổ, tiến nhập vào trong xe, mà Tiểu Hương ngồi ở bên ngoài, xe bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Bên trong xe  không khí nhất thời quỷ dị tới cực điểm, ngoài xe nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái , Ngữ Diên có thể cảm giác rõ rệt lòng mình cũng nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái , trời ạ, nàng gần đây không có làm việc gì trái với lương tâm a, vì sao có thể như vậy?

Sở Hạo lạnh lùng nhìn  nàng “Mặt than? Miệng ngươi nói mặt than là chỉ ai?”

Ngữ Diên trên đầu lập tức đen một nửa, nàng chống lại Vương gia lạnh như băng ngượng ngùng cười cười, “Ta nói là nước nóng rửa mặt, không phải mặt than, a, bất quá, nhu. . . . . . Cần trước tiên đem mặt làm than về sau mới có thể làm thành nước nóng rửa mặt” nàng giải thích .

Đúng lúc này, trên trời đột nhiên đen lại, tiếp theo ‘ba’ một tiếng, bên ngoài vang lên tiếng sấm, Ngữ Diên thấy thế liền vén rèm xe lên nhìn nhìn bên ngoài, nàng lúc này đột nhiên cảm thấy bầu trời đen sẫm bao la, cư nhiên so với vị mặt than đẹp hơn, vì thế mặt liền nhanh chút rời đi. Nàng liền reo lên: “Sét đánh , trời mưa , phía trước  xe ngựa chạy nhanh chút a, ta muốn về nhà thu quần áo “

Đúng lúc này, Sở Hạo đột nhiên âm thanh lạnh lùng nói: “Dừng xe”

Bên ngoài đột nhiên phanh lại, làm cho Ngữ Diên lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nàng còn chưa kịp phát hỏa, người nào đó lạnh như băng lạnh nói: “Xuống xe”

Ngữ Diên ngây ra một lúc, chỉ chỉ chính mình, “Ngươi để cho ta xuống xe sao?” Không phải nghe nhầm đi?

“Ngươi xuống xe cho ta “

“Ta xuống xe như thế nào trở về a?”

“Đi trở về đi”

Vì thế, vội vã cho mỗi người một ánh mắt nghiêm nghị, nàng chỉ có thể xám xịt xuống xe, Tiểu Hương cũng theo xuống dưới, xe ngựa xa hoa cứ như vậy ở trước mặt nàng chạy đi.

“Quá đáng, cái gì mà ngoạn ý, Tiểu Hương ngươi nói, vì sao đều là cùng cha mẹ sinh ra, hắn cùng Hoàng thượng kém nhiều như vậy? Một chút cũng không có phong độ của quân tử” nàng tức giận phi thường nói.

Tiểu Hương nghi hoặc nhìn nàng một chút nói: “Tiểu thư ngươi nói cái gì a? Hoàng thượng cùng Vương gia vốn là không phải cùng cha mẹ sinh  ra”

“Cái gì? Chẳng lẽ Vương gia thật là từ bên trong đống phân chó nảy ra?” Nàng bắt đầu thiên mã hành không  tưởng tượng.

Tiểu Hương hướng nàng liếc mắt một cái, “Tiểu thư người thật sự không nhớ sao, Vương gia cùng hoàng thượng là đường huynh đệ , nếu bọn họ là thân huynh đệ, thì Vương gia với gia gia nói như thế nào đây, nếu là thân huynh đệ, gia gia cũng không chết, hoàng thượng như thế nào cũng sẽ không đến phiên hắn nha, người nói đúng hay không?”

Ngữ Diên nghe thấy vậy, cười cười xấu hổ, đối với lịch sử nàng chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn qua, nhiều đạo lý như vậy a, ai, may mắn nàng không có thanh mặc, nếu không, bọn ta cũng không biết Khang Hi đến tột cùng cùng Ung Chính là cái gì quan hệ!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

66#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:12:57 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 64

Chương 64: Ảo tưởng cùng sự thật

“Tiểu thư phía trước chính là chợ, bất quá nhiều người cũng đều dọn quán rồi, trời còn mưa bao lâu đây” Tiểu Hương nhìn nhìn trời nói.

Ngữ Diên đảo qua vẻ lo lắng, lộ ra tươi cười, khó được ra ngoài tự nhiên muốn đi dạo một chút, nhưng vào lúc này, mưa đột nhiên lại đổ xuống, Tiểu Hương liền lôi kéo nàng núp ở phía dưới mái hiên của một cái cửa đang đóng, “Tiểu thư người thân thể yếu, trăm ngàn không để gặp mưa, ở đây chờ nô tỳ, nô tỳ đi mua ô” nói xong, Tiểu Hương chạy đi trong mưa.

Ngữ Diên nhìn mưa phùn, trong lòng đột nhiên cảm khái ngàn vạn, tình yêu là thần mã? Tình yêu chính là phát sinh ở Tế Vũ Trung. . . . . .

Nàng nhớ rõ, tình thâm mênh mông trong mưa Tế Vũ Trung thư hoàn hôn hướng về phía Y Bình, nàng nhớ rõ, Bạch nương tử-bạch xà truyền kỳ cùng tình yêu vĩnh cửu nơi Hứa Tiên, khắp nơi như phim Hàn, nàng có thể tưởng tượng đến, nữ đội mưa nhìn về phía xa xa, nam lấy ô đem lại, “Như thế nào không bung dù ra? Cẩn thận cảm mạo!” Nữ nói: “Âu ba, ngươi xem này mưa như thế nào vẫn rơi không ngừng? Trong mắt ta giống như nước mắt” nam đau lòng nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn lên nàng. . . . . .(ak.trí tưởng tượng thật phong phú)

Phu nhân rất lãng mạn rồi, kia. . . . . . Nếu mình đã ở trong mưa, có thể hay không cũng lãng mạn như thế, diễm ngộ đâu? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi sờ sờ khuôn mặt của mình, hiện tại mình cũng là khuynh quốc khuynh thành, diễm ngộ hẳn là không khó như vậy đi?

Nghĩ đến đây, nàng liền đi về phía trước, nàng chậm rãi  nhắm mắt lại , làm cho mưa hôn môi hôn khuôn mặt của nàng, ông trời a, chạy nhanh đến một cái diễm ngộ đi, mỹ nam đến đi!

Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy mặt đã không có mưa, vì thế, nàng liền thật cẩn thận mở mắt ra, quả nhiên, những nơi còn lại trời đều mưa, nàng chậm rãi  ngước mắt nhìn lại, kia diễm lệ gỡ bỏ cây dù đáng yêu như vậy, như vậy cười khẽ, tiếp theo nàng liền thật sự nghe được một câu kia, “Như thế nào không bung dù ra? Cẩn thận cảm mạo”

Ngữ Diên tâm bùm bùm nhảy, người nam nhân này thanh âm thật là dễ nghe, vì thế, nàng xuất ra nụ cười xinh đẹp nhất cẩn thận xoay người nhìn sang. Di? Trên chân vì sao lại đi giày nữ? Di? Còn mặc váy? Di? Cánh tay hắn như thế nào nhiều lông như vậy? Di? Hắn như thế nào râu ria xồm xàm, Di? Hắn vì sao lấy tay ngoáy ngoáy cái mũi? Di. . . . . . Khi nàng thấy rõ dung mạo của hắn, liền run run lui về sau, này. . . . . . Này. . . . . . Đây không phải Như Hoa sao?

Lòng của nàng nháy mắt, ‘ lạch cạch ’ một tiếng, toái đầy đất đều là. . . . . .

“Cô nương ngươi làm gì đứng ở trong mưa như thế?” Nàng ngoáy ngoáy cái mũi nói.

“Ngươi. . . . . . Là nữ hài tử?” Nàng xem chòm râu của hắn thật cẩn thận hỏi, trong lòng lại bi ai tới cực điểm, đây gọi là diễm ngộ sao? Làm ơn , đây là ban ngày, thỉnh không cần chụp hung linh đêm khuya được chứ?

“Như thế nào? Ta bộ dạng rất giống nam nhân sao?” Nàng không hờn giận đem ngón tay theo mũi trong mắt phóng ra nói.

“Không đúng không đúng. . . . . . Ta chỉ là cảm thấy di . . . . . Ngài thực đặc biệt” nàng ngượng ngùng cười cười, hiện tại đi cũng không được, ở lại cũng không xong, nàng nên làm sao?

“Được rồi được rồi, nhìn ngươi bộ dạng chậm hiểu, bổn cô nương cũng không muốn dong dài với ngươi, à đúng rồi, khuyên ngươi một câu, tướng xấu cũng đừng có đi ra dọa người thôi” vì thế, cùng một loại với Như Hoa, ánh mắt nhất gáo, uốn éo cái mông thùng thùng rời đi, để lại vẻ mặt kinh ngạc của Mộng Ngữ Diên!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

67#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:14:48 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 65

Chương 65: Ta không phải con thỏ

“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư người như thế nào lại đứng ở trong mưa a” Tiểu Hương liền mở ô ra che cho nàng.

Ngữ Diên nhìn nhìn nàng lòng chua xót nói: “Ta rất muốn chết” ngẫm lại diễm ngộ trên tivi, trong lòng của nàng liền phi thường buồn bực, cái gì diễm ngộ, chó má, đều là nói bừa !

“A? Tiểu thư người làm sao vậy? Người đừng dọa Tiểu Hương a” Tiểu Hương hét lên.

Ngữ Diên hoảng hốt ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu gối, càng nghĩ càng buồn bực, vì thế nhịn không được đột nhiên khóc.

“Tiểu thư a, người đến tột cùng làm sao vậy?” Nhìn nàng khóc, Tiểu Hương hoảng.

Ngữ Diên một mình nức nở một hồi lâu, đột nhiên ngước lên lau nước mắt chỉ lên trời nói: “Ta không bao giờ chịu uất khí này nữa, dựa vào cái gì ta phải chịu bài bố của người khác? Ta cho ngươi biết, trừ bỏ Hoàng thượng, bên ngoài, nếu ai đối với ta nói chuyện lớn tiếng, ta nhất định phải quất gân hắn lột da hắn”

“Cút ngay, đây là địa bàn của ta” đột nhiên phía sau các nàng vang lên một tiếng quát lớn đến kinh thiên động địa.

Ngoái đầu nhìn lại, mưa cũng không biết đã ngừng khi nào, các nàng đứng phía sau mười mấy tên khất cái, bọn họ chỉa về nơi nàng đang ngồi nói: “Đi mau, đừng làm trở ngại việc buôn bán của chúng ta “

Ngữ Diên nhìn thấy mười mấy nam nhân bộ dạng hung tợn, vội vàng gật đầu lôi kéo Tiểu Hương lập tức  hướng nơi khác đi đến, Tiểu Hương nói gấp: “Tiểu thư người không phải vừa nói người khác nếu đối với người ồn ào, người liền quất hắn sao?”

Nghe vậy, Ngữ Diên dừng bước, nàng nhìn Tiểu Hương, chợt đột nhiên cười cười xấu hổ, “Ta nói là nói mà thôi nha, ngươi cũng không cần tưởng thật như vậy nha, đang nói…, ngươi cũng thấy đấy bọn họ nhiều người a, ta là thân phận gì, há có thể theo chân bọn họ so đo đâu? Phu tử không phải nói kính già yêu trẻ nha, ngươi xem bọn họ đều là mấy tên khất cái, ngươi còn muốn so đo cái gì, còn nữa, ngươi còn không biết võ công nha, vạn nhất bọn họ nếu thương tổn ngươi làm sao bây giờ?”

Tiểu Hương thấy thế đột nhiên cảm động  chảy xuống nước mắt, “Tiểu thư người đối với nô tỳ thật tốt quá”

Ngữ Diên cười cười vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Tiểu thư có được tuyệt thế võ công tự nhiên không thể lộ ra đúng hay không?” Kỳ thật nàng ngượng ngùng nói, võ công của nàng đối phó với quỷ có vẻ lợi hại, đối phó người thì. . . . . . Đối tượng là nữ còn dễ nói, nam  thôi sẽ không hảo thuyết, nếu không, với tính tình của nàng, đã sớm đem Vương gia cấp ngã chết rồi!

Tiểu Hương đơn thuần bị nàng lừa dối sửng sốt, hơn nữa phi thường tin tưởng, mà Mộng Ngữ Diên thì tại trận này ‘màu đen diễm ngộ ’ quang vinh  bị cảm. . . . . .

“Không ăn” Ngữ Diên tức giận la lên.

“Tiểu thư người đang bị bệnh đấy, mau ăn cơm đi” Tiểu Hương ngồi ở bên giường dỗ nói.

“Ngươi xem đã hai ngày rồi, không phải rau xanh thì chính là củ cải, hắn coi ta là con thỏ sao? Ta kháng nghị, ta muốn ăn thịt, ăn thịt ——” nàng lớn tiếng hét lên.

“Tiểu thư a, người bớt giận a, nhỏ giọng một chút đừng làm cho người khác nghe được, tai vách mạch rừng a” Tiểu Hương nhắc nhở.

Ngữ Diên thanh âm buồn bực nói : “Gia gia đâu? Ngươi đi tìm Gia gia nói ta muốn thấy hắn, hắn nhất định sẽ luyến tiếc ta chịu khổ” đối với sủng ái của Béo lão nhân  nàng rất là tự tin .

Tiểu Hương liền áy náy nói: “Gia gia đi miếu rồi, nghe nói là tham gia một hội chùa, chính lúc người vào cung liền đi , nghe nói ngày kia mới có thể trở về đâu!”

“Cái gì? Tên mập mạp chết bầm này sớm không đi trễ không đi, vừa mới thời điểm ta sinh bệnh liền đi, thật sự là không hay ho” nàng hét lên, một giây sau, nàng đột nhiên cười cười, tiếp theo vén chăn lên bước xuống giường.

“Tiểu thư người muốn đi đâu a?”

“Tìm đồ ăn”

Tiểu Hương nghe vậy liền đi đến trước mặt nàng nói: “Không thể a, Vương gia nói chúng ta không thể rời khỏi Cô Uyển, nếu không hậu quả thực nghiêm trọng”

Ngữ Diên nghe thấy vậy tay hướng trên bàn vỗ mạnh một cái cả giận nói: “Hắn không cho ta đi ra ngoài thì ta liền không ra? Vậy hắn cho ta đi tìm cái chết, ta liền muốn đi chết a? Hừ, hắn muốn gì?”

Lời của nàng ân tiết cứng rắn đi xuống, cửa chạm vào một tiếng bị chân đạp ra, tiếp theo một loại vị lạnh như băng chất vấn: “Như vậy, thỉnh Vương Phi nói cho bổn vương, ta đến tột cùng phải làm sao? !”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

68#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:16:42 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 66

Chương 66: Không cần khinh người quá đáng

Tâm Ngữ Diên đột nhiên có một tiếng trống vang lên ngã xuống tận đáy cốc, cả người nháy mắt liền hoảng hốt. . . . . .

Tiểu Hương lại run sợ đầu đổ mồ hôi lạnh, trời ạ, Vương gia làm sao có thể đột nhiên xuất hiện , kia. . . . . . Kia lời tiểu thư hết thảy chẳng phải là. . . . . .

Nàng còn chưa nghĩ kỹ, Vương gia lạnh như băng đột nhiên đi đến đem tiểu thư nhà nàng bức đến góc tường, bọn họ khoảng cách gần như vậy, Vương gia trực tiếp đem thân hình nhỏ gầy của tiểu thư che lấp, Tiểu Hương run sợ khóc lên, nàng biết Vương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu thư , vì thế nàng vội vàng quỳ xuống đất bò đến chân của hắn dập đầu”Vương gia van cầu ngài tha tiểu thư đi, tiểu thư phát sốt đều là nói mê sảng” nàng khóc nói.

Ngữ Diên giờ khắc này đầu còn chưa kịp phản ứng, chính là cảm giác được chính mình dán vào mặt tường lạnh như băng, mà phía trước nàng ánh sáng tựa hồ cũng bị che mất, mà nàng biết rõ ràng là mùa hè nha, nhưng là vì sao trước mặt của nàng lại lạnh như thế?

“Ô ô, Vương gia van cầu ngài thả tiểu thư đi, tiểu thư còn đang sinh bệnh. . . . . .”

“Cút ngay đi” Sở Hạo đột nhiên xoay người đối với Tiểu Hương quát.

Tiểu Hương ngây ra một lúc, khóc to lẩm bẩm: “Tiểu thư. . . . . .”

Ngữ Diên cũng ngây ra một lúc, tiếng khóc của Tiểu Hương làm nàng hồi thần lại, một giây sau, nàng làm rõ tình huống, vì thế nghiêm túc nói: “Tiểu Hương đi ra ngoài đi”

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương không tha  la lên một tiếng.

“Đi ra ngoài” nàng biết lúc này mặt than phát giận rồi, nếu Tiểu Hương ở tại chỗ này, có lẽ sẽ bị tai ương, Tiểu Hương thấy thế chỉ có thể khóc ly khai.

Tiểu Hương vừa ly khai, Sở Hạo liền nhìn chằm chằm nàng lạnh giọng hỏi: “Không thể tưởng được Vương Phi như thế mà lại nói huyên thuyên?”

Ngữ Diên nhìn hắn nghĩ rằng xong đời, vì thế nàng nhẹ giọng nói : “Ta đang bị bệnh. . . . . .”

Sở Hạo nhất thời giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, một giây sau, hắn đột nhiên nắm lấy người của nàng, phi thường dùng sức, Ngữ Diên tựa hồ có thể cảm giác được cằm ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’  vang lên, tiếp theo hắn hèn mọn nói: “Gia Gia nói ngươi cùng nữ nhân khác bất đồng, nay bổn vương muốn rốt cục nhìn đến bất đồng như thế nào, ngươi có biết hay không ngươi với cha ngươi giống nhau làm cho người ta chán ghét, hắn tưởng nịnh bợ bổn vương? Ha ha ha, ngươi nói xem hắn không phải là đứa ngốc, ngu xuẩn nghĩ đến đem ngươi gả cho bổn vương, bổn vương sẽ đối tốt với hắn? Hắn ở trong mắt bổn vương còn không bằng một đứa gia đinh “

Ngữ Diên nghe vậy trả lời: “Không phải như thế, cha ta không phải như thế”

Sở Hạo cười lạnh một tiếng, đột nhiên buông lỏng tay ra, tiếp theo nhìn người của nàng trào phúng: “Ta biết, là ngươi muốn gả cho bổn vương nha, như thế nào? Ngươi thích bổn vương như vậy, vẫn là muốn bổn vương yêu thương ngươi? Có phải như vậy hay không. . . . . .” nói xong, hắn cầm lấy y phục của nàng, đột nhiên hung hăng lôi kéo, chỉ nghe thấy ‘ rầm ’ một chút quần áo phía trước của nàng bị rách ra, bên trong đai đeo hồng nhạt rõ ràng có thể thấy được.

“Ngươi làm gì?” Ngữ Diên thấy thế ôm trước ngực cả giận nói, quả đấm của nàng cũng bắt đầu càng nắm càng chặt.

“U, Vương phi của ta thật biết chọn y phục nha, không thể tưởng được cái yếm của ngươi với người khác không giống nhau, di, bên trong còn giống như có quần áo a, như thế nào còn không nhanh thoát ra làm cho bổn vương nhìn một cái” hắn cười lạnh chỉa về phía ngực nàng nói.

“Ngươi đừng nhục nhã người khác” Ngữ Diên lần đầu tiên nghiêm túc nói.

Sở Hạo lạnh lùng cười, “Nhục nhã ngươi? Hừ, ngươi lao lực tâm tư câu dẫn bổn vương, không phải là muốn cho bổn vương muốn ngươi sao, như thế nào, ngươi bây giờ vẫn còn giả vờ thanh cao sao?” Hắn hèn mọn quét nàng liếc mắt một cái.

“Ngươi không cần khinh người quá đáng ——” Ngữ Diên rốt cuộc chịu không nổi  hét lớn một tiếng.

Sở Hạo khóe miệng treo lên mỉm cười, vẻ chán ghét mà không lời nào có thể miêu tả được, hắn từ từ đến trước mặt nàng, vươn tay nghĩ xé đi y phục của nàng, Ngữ Diên rốt cục nổi giận, đột nhiên vươn nắm tay nhanh chóng hướng khuôn mặt tuấn tú của hắn mạnh mẽ đánh xuống, Sở Hạo không nghĩ tới nàng có thể làm như vậy vì thế ngạnh sinh ăn một quyền.

“Ngươi. . . . . .” Sở Hạo sờ sờ khóe môi kinh ngạc nhìn hướng nàng.

Ngữ Diên mạnh mẽ đẩy hắn ra, thân thủ chỉ vào mũi hắn cả giận nói: “Sở A than ta cho ngươi biết, nếu tất cả mọi người có thể xé toang da mặt, bổn tiểu thư cũng không cần phải giả bộ rồi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng chọc ta, hoặc là ngươi liền bỏ ta, hoặc là không bỏ, ngươi cút ngay đến nơi của Tình Nhi ở đó làm vua của ngươi, bổn tiểu thư không bao giờ chịu lấy sự khi dễ của ngươi nữa “

Sở Hạo thất thần . . . . . .

Ngữ Diên thấy quần áo bên ngoài của mình đã nát, vì thế trực đem quần áo bị phá hư kéo xuống, liền theo đó làn da trắng nõn non mềm lập tức hiện ra, Sở Hạo khó hiểu nhìn nàng, Ngữ Diên cười lạnh một tiếng, “Sở A than, ngươi cho là như vậy là có thể nhục nhã ta sao? Ta cho ngươi biết, bổn tiểu thư bikini đều đã mặc qua, còn sợ cái này sao? Vì vậy ta cũng  không cần giả bộ  nữa, ta tất yếu nói cho ngươi biết ta đến tột cùng là ai. . . . . .” nói xong, lông mày nàng nhíu lại, trong mắt phóng xuất ra âm lãnh quang mang, tiếp theo quỷ dị cười cười, nện bước nhẹ nhàng bộ pháp hướng hắn từ từ đi tới ——
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

69#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:20:16 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 67

Chương 67: Không làm quả hồng mềm (1)

Ngữ Diên một bước tiêu sái đến trước mặt hắn, tiếp theo cúi người tiến đến bên tai của hắn khinh ngữ, “Ngươi tốt nhất đừng chọc ta, ngươi có biết sư phụ ta là ai chăng? Hắn đã quy ẩn giang hồ ‘ một tay bao ’” nói xong, đứng thẳng người ý vị cười cười.

Sở Hạo nhìn nàng lạnh nhạt hỏi: “Một tay bao là ai?”

Ngữ Diên nghe vậy cười ha ha, “Một tay bao ngươi cũng không biết? Đó chính là người lợi hại nhất thiên hạ, thiên hạ võ công đều là do hắn phát minh , cái gì Đông Phương Bất Bại, Tây Phương thất bại, Nam Phương làm ơn , Bắc Phương, nhân vật lợi hại gì đó đều là đồ đệ của hắn, mà ta, là nữ đồ đệ duy nhất, cho nên ta cái gì đều biết, ngươi biết không, vừa mới đưa cho ngươi một quyền kia đó là Hàng Long Thập Bát Chưởng tỷ muội quyền, là một quyền bên trong mười tám quyền.”  (ôm bụng cười lun^^)

Sở Hạo nghe thấy vậy tức giận lúc trước đột nhiên giảm rất nhiều, hắn nín cười nói: “Khó trách lợi hại như thế” kỳ thật nếu không phải hắn vừa rồi có sai sót, cũng sẽ không bị nàng đánh một quyền, hơn nữa hắn ở giang hồ nhiều năm như vậy, cũng không nghe nói có nhân vật lợi hại này.

Ngữ Diên thấy thế cười càng thêm cuồng vọng, “Ta tùy tiện nói cho ngươi biết vài loại công phu sẽ hù chết ngươi”

“Phải không?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Bổn tiểu thư không chỉ có Hàng Long Thập Bát Chưởng còn có Cửu Âm Chân Kinh, cái gì Quỳ Hoa Bảo Điển, Nhất Dương chỉ, bổn tiểu thư ba tuổi đã biết rồi, thế nào? Sợ rồi sao?” Nàng tiếp tục mò mẩm .

Sở Hạo thấy thế nói: “Vậy làm sao chứng minh được ngươi lợi hại?”

Thấy hắn ‘ mắc mưu ’ nàng nói gấp: “Ngươi cho rằng bổn tiểu thư sẽ nói láo đúng không? Đêm nay giờ Tuất tới nơi này, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi chứng kiến công phu”

Sở Hạo thấy thế treo lên một nụ cười quỷ dị, “Phải không? bổn vương cũng muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng lợi hại như thế nào” nói xong, vung tay áo rời đi.

Tiểu Hương nhìn thấy Vương gia ly khai, liền đẩy cửa ra, “Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư người như thế nào lại ngồi dưới đất?” Nàng liền đem nàng đỡ đến  trên giường.

“Tiểu Hương nhanh đi ra bên ngoài đem cái chăn con thu vào ” Ngữ Diên hét.

Tiểu Hương ngây ra một lúc tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là nghe theo đem chăn cấp thu trở về, Ngữ Diên vừa nhìn thấy chăn liền đem chăn khóa lại trên người, bả đầu chôn ở trong mền, toàn bộ thân mình đều lạnh run.

“Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?” Tiểu Hương liền hét lên, bây giờ là mùa hè nha, tiểu thư chính giữa trưa đang đắp chăn không sợ nóng sao?

“Tiểu Hương đi đun cho ta ít nước đến uống” nàng rốt cục lộ ra cái đầu nhỏ nói.

“A? Tiểu thư mùa hè mà muốn uống nước sôi?”

“Nhanh đi a”

“Vâng” Tiểu Hương ngây ra một lúc, vẫn là đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Tránh ở trong mền  Ngữ Diên rên lên: “Hù chết hù chết, rất sợ hãi rất sợ hãi” trời ạ, nàng vừa vặn lợi hại nga, may mắn hắn mắc mưu, nếu không bị giết còn không biết sao lại thế này đâu!

Qua nửa ngày, nước sôi cũng uống, chăn cũng đắp, dần dần, khiếp đảm lúc trước cũng dần dần tiêu thất, trên người cũng bắt đầu nóng lên, vì thế đem chăn xốc lên .

Sợ cái gì sợ, đánh đều đánh, còn có thể như thế nào, mà Bàn Tử nói sẽ bảo trợ nàng, nàng tin tưởng người kia cũng không dám đối với nàng như thế, nghĩ đến đây, nàng lại khôi phục bản tính.

“Tiểu thư, đổi lại quần áo đi” Tiểu Hương cầm trên tay quần áo mới nói với nàng.

Ngữ Diên nhìn quần áo, trong lòng cười lạnh một tiếng, Sở A than, ngươi dám đối với ta như vậy, xem Gia Gia trở về ta không đâm chết ngươi mới là lạ.

“Tiểu thư người thật đáng thương, quần áo vốn là thiếu, lại bị Vương gia xé đi, nếu là chủ tử, Vương gia nhất định sẽ luyến tiếc ” Tiểu Hương  thay nàng lòng chua xót nói.

Ngữ Diên cười nói: “Phải không? Hắn luyến tiếc? Tốt lắm, đó là nữ nhân hắn quý trọng bổn tiểu thư sẽ đối tốt với các nàng” ánh mắt của nàng lộ ra tinh quang nói.

Tiểu Hương nói gấp: “Tiểu thư không thể a, chuyện chủ tử là nữ nhân Vương gia thích nhất, ngài không cần đắc tội nàng”

“Cái rắm, ta cho ngươi biết Tiểu Hương, vốn ta tính đợi ở chỗ này đem đồ vật trộm đi, sau đó mang ngươi cùng nhau rời đi, nhưng là hiện tại ta không nghĩ như vậy “

“Như thế nào? Tiểu thư muốn lưu lại?” Tiểu Hương kinh ngạc hỏi.

“Tất nhiên là không, ta muốn đi, nhưng cũng muốn khiến bọn họ gà bay chó sủa mới rời đi, trước khi đi, ta muốn làm cho những người này cực khổ chết, ngươi không được quên, cái tên yêu nghiệt này chỉ có Gia gia là người thân nhất, mà Gia gia lại là núi dựa lớn nhất của ta, hắn dám đắc tội ta sao?”

Tiểu Hương lắc đầu, đối với Sở Hạo hiếu tâm ở kinh thành mỗi người đều biết.

“Kia không phải, hắn không dám đắc tội ta, ta liền đắc tội hắn, ta đây, kỳ thật rất dễ thân cận, rất tốt với ta, ta liền sẽ đối tốt với hắn, đối với ta không tốt, hừm hừ, ai cũng đừng nghĩ quá” nàng hung tợn nói.

Giờ Tuất! (giờ Bắc kinh 19h- 21h)

Sở A than phi thường đúng giờ đi tới  Cô Uyển, tiến vào nơi này, mày chau lên, nhìn giữa sân bày biện từng dãy ngọn nến, nàng đến tột cùng đang làm cái gì?

Ngữ Diên thấy hắn đến đây, cười cười nói: “Vương gia, ta chờ ngươi đã lâu”

Sở Hạo cười lạnh một tiếng, “Vương Phi khẩu khí rất lớn, đều tự xưng ta?”

Ngữ Diên không để ý tới hắn, nói thẳng: “Tất cả đều xé toang da mặt rồi, Vương gia không đợi gặp ta, ta cuối cùng không thể không có tự tôn đi, tốt lắm, không cần nói nhảm nhiều lời, Vương gia nhìn đến phía trước ngọn nến kia một chút sao?” Nàng chỉ vào trung tâm sân trên mặt bàn bày biện một chữ hình ngọn nến nói.

Sở Hạo cười nói: “Ta không phải người mù, tự nhiên có thể thấy rõ”

Ngữ Diên cười nói: “Tốt, ngươi đã thấy được, bổn tiểu thư hôm nay sẽ xuất chiêu lợi hại nhất, Nhất Dương chỉ” nói xong, nàng hướng trong bóng đêm nhìn nhìn, nhưng lại không thấy được người nàng đợi vì thế liền vỗ vỗ tay ý bảo mau chạy ra đây.

“Vương Phi luyện công đều phải vỗ tay sao?” Sở hạo cười nói

Ngữ Diên cười cười xấu hổ, “Ta. . . . . . Ta đang động thủ đây ” Thất Dạ đến tột cùng chạy đi đâu, đúng lúc này, Thất Dạ theo trong đêm đen chạy tới đối với Ngữ Diên cười cười nói: “Thực xin lỗi a, ta vừa tiêu chảy, Xinh Đẹp kia làm cơm quá khó ăn, ta nhịn không được” nói xong hắn thật có lỗi lại cười cười.

“Nghẹn ” nàng reo lên.

Sở Hạo tự nhiên có thể thấy rõ hết thảy, hắn làm bộ nghi hoặc nói: “Vương Phi vừa mới nói cái gì?”

“Không, không có gì, kia bắt đầu đi, nhìn xem Nhất Dương chỉ của ta, hắc” nàng hướng ngọn nến thứ nhất chỉ, Thất Dạ chỉ việc ngồi xổm phía trước ngọn nến thổi, diệt.

Tiểu Hương thấy thế ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, trong lòng vô hạn bội phục, tiểu thư thật là thần tiên ai, đây cũng quá lợi hại đi!

“Đệ nhị cây, đệ tam cây, đếm ngược đệ nhất cây” nàng ‘ chiêm chiếp chiêm chiếp ’  vài ,tất cả ngọn nến đều diệt, nàng cười cười nhìn về phía Sở Hạo lông mày nhíu lại: “Thế nào? Nhất Dương chỉ lợi hại không?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

70#
 Tác giả| Đăng lúc 23-12-2012 07:22:01 | Chỉ xem của tác giả
Xuyên qua: Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi – Chương 68

Chương 68: Không làm quả hồng mềm (2)

Sở Hạo nín cười nói: “Nhất Dương chỉ quả nhiên không giống bình thường”

Ngữ Diên ý vị  cười nói: “Nếu đã đến đây làm cho ngươi xem một chút chiêu thức lợi hại nhất, vô địch phích lịch thủ” nàng nói ra cái tên phi thường khí phách.

Đứng ở đằng xa trong bóng đêm Xinh Đẹp lòng chua xót nhìn Hiền nói: “Sư huynh, ngươi nói chúng ta có phải hay không nói cho sư phó biết, ngươi xem sư phó cũng không biết Vương gia có thể thấy chúng ta, Vương gia này không phải rõ ràng đang chế giễu sao”

Hiền nín cười nói: “Trước đây Vương gia đã có lệnh ai cũng không thể nói ra chuyện này, còn nữa Gia Gia cũng không phải đã thông báo ư, đây là chuyện của hai vợ chồng Vương gia, ta nghĩ chờ thời điểm bọn họ tự mình biết nhất định sẽ phi thường thú vị. Còn nữa, có lẽ tính cách đặc biệt của nàng có thể làm cho Vương gia lạnh lùng phát hiện ra vẻ đáng yêu của nàng a”

Xinh đẹp nhìn nhìn Ngữ Diên nói: “Thật thương cho sư phó a”

Hiền nói: “Trở về ngủ đi” nói xong, hắn trực tiếp đi vào nhà, tiến nhập vào bên trong Linh Đang, Xinh Đẹp nhìn nhìn lòng chua xót cũng tiến nhập bên trong Linh Đang

“Vô – địch – sấm sét –phích- lịch – thủ -” nàng hét lớn một tiếng, hướng nhánh cây nhỏ nhất chỉ, Thất Dạ thấy thế cầm lấy Quỷ Phủ hướng tới nhánh cây bổ .

Ước lượng ‘dát chi’ một tiếng, nhánh cây rơi trên mặt đất.

“Tiểu thư , tiểu thư thật lợi hại nha” Tiểu Hương một bên nhịn không được ca ngợi nói.

Lúc này, Thất Dạ liền bay tới reo lên: “Vu bà cứ như vậy đi, Vương gia này bị doạ không sai biệt lắm , ta xem được rồi, cái kia. . . . . . Ta nhịn không nổi, rút lui trước” ăn phải đồ không tốt Thất Dạ liền đi nhanh.

Ngữ Diên muốn la gọi hắn, nhưng Vương gia đang bên người nàng liền nhịn xuống, vì thế quay đầu nói: “Thế nào? Sợ chưa? Ta cho ngươi biết, ta muốn là chỉ vào người dùng nhất chỉ, đầu liền vỡ ra, ngưòi sẽ chết”

Sở Hạo cúi đầu nói: “Uhm. . . . . . Lợi hại”

Ngữ Diên cho là hắn sợ, liền thêm mắm thêm muối nói: “Mấy ngày nay bởi vì mỗi ngày ăn rau xanh cải củ, cho nên không có khí lực, nếu không, trước kia cả cây đại thụ ta cũng có thể một chưởng chém đứt” nàng dùng tay ra hiệu nói.

Sở Hạo cúi đầu bả vai run rẩy vài cái, nói tiếp “Lợi hại” nói xong, nhanh chóng rời đi.

Ngữ Diên nhìn hắn bối rối mà chạy, đầu tiên là ngây ra một lúc, tiếp theo cười ha ha, “Tiểu Hương ngươi thấy được chứ, Vương gia sợ”

Tiểu Hương sùng bái nói: “Tiểu thư người thật lợi hại, nô tỳ rất bội phục người”

Rời khỏi Cô uyển, Sở Hạo thật sự nhịn không được ở trên đường cười ha ha, đây là cái gọi Nhất Dương chỉ? Đây là cái gọi là sét đánh thần chưởng? Rất có ý tứ nha, nàng cũng quá đậu chứ, việc nàng làm hết thảy hắn nhìn thấy rõ ràng, bộ dáng buồn cười, mà hắn hôm nay tâm tình lo lắng hiển nhiên được cái màn kia cấp cho tiêu hóa.

Hôm sau

Hôm nay Ngữ Diên  tâm tình tốt tới cực điểm, nghĩ đến tối hôm qua Sở A than chạy trối chạy chết, nàng liền vui vẻ không thôi, xem bộ dáng kia bị sợ là không nhẹ, hừ, để xem, hắn về sau còn dám khi dễ nàng hay không?

Đẩy cửa  phe phẩy cây quạt đi ra, Tiểu Hương vừa vặn đang sửa sang lại hoa viên nhìn thấy nàng đi lên nói gấp: “Tiểu thư a, như thế nào sớm như vậy đã rời giường?”

Ngữ Diên nghe thấy vậy nói: “Bổn tiểu thư tâm tình rất tốt, đi chúng ta đi Sở phủ đi dạo”

Tiểu Hương nghe vậy lộ ra biểu tình khó xử “Tiểu thư cái này. . . . . .”

“Này cái gì này, bổn tiểu thư võ công cái thế, ngươi không thấy được tối hôm qua bộ dạng yêu nghiệt chạy trốn ư, hiện tại ai dám khi dễ ta?” Nàng reo lên.

“Nhưng là Vương gia cũng không phải người dễ chọc, e nghĩ chúng ta vẫn là nên tránh đi” Tiểu Hương hảo tâm nhắc nhở.

“Trốn cái gì mà trốn? Bổn tiểu thư mới không cần làm rùa đen rút đầu đâu, ta muốn làm hùng bá ở Sở phủ, diệt trừ yêu nghiệt, tương lai làm cho Sở phủ quang minh mà thuần khiết” nàng chỉ tay lên to lớn nói. Tiểu Hương ngẫm lại cũng đúng, vì thế đi theo nàng hướng ra phía ngoài đi đến, ly khai khỏi Cô Uyển, Ngữ Diên liền vui vẻ  hát : “Quyết chiến, hảo võ công, hỏi thế gian bao nhiêu cái Nhạc Sơn cao phong, thành công, uy phong, nữ nhi có bao nhiêu người thật là anh hùng, ai là đại anh hùng. . . . . .”

“Tiểu thư” Tiểu Hương cười đáp.

“Ai là đại anh hùng. . . . . .” Nàng tiếp tục hát.

“Vẫn là tiểu thư” Tiểu Hương tiếp tục đáp. (chit cười chủ tớ nhà này.hahha)

Nghe vậy, Ngữ Diên cười nhìn Tiểu Hương nói: “Ngươi thật sự là thông minh” nói xong, tiếp tục đi lên phía trước, đột nhiên, nàng nghe thấy được tiếng đánh nhau phi thường kịch liệt, vì thế lôi kéo Tiểu Hương thật cẩn thận tiêu sái đi tới, ghé vào tường nhìn sang.

Chỉ thấy, bên trong đao quang kiếm ảnh, Vương gia cùng mười mấy tên cao thủ đang ‘sét đánh lạch cạch’ quyết đấu , hơn nữa, công phu của Vương gia tựa hồ đặc biệt lợi hại, một hồi lại một hồi, không đến vài giây mười mấy tên, ngay tại đấy từ trên rơi xuống dưới, hơn nữa miệng đều phun máu tươi, Ngữ Diên thấy thế liền nuốt một ngụm nước bọt, đối với Tiểu Hương làm một tư thế, tiếp theo chậm rãi  lui về sau đi. . . . . .

“Vương Phi dậy sớm như vậy?” đột nhiên vừa mới còn đang đánh lẫn nhau, hắn đã đi tới phía sau nàng, hơn nữa ghé vào cổ nàng ở bên tai nhẹ nhàng thổi, toát ra những lời này.

“A. . . . . .” Ngữ Diên sợ tới mức đặt mông ngã xuống đất.

Tiểu Hương run sợ núp phía sau Ngữ Diên

“Vương Phi lớn như vậy lại đang sợ cái gì?” Sở Hạo cười cười hỏi.

Ngữ Diên lại nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, trời ạ, nguyên lai yêu nghiệt này đã bị Ultraman (*) cúi người rồi, xem ra phi thường lợi hại, mà nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn, không, nàng không nên tính là đối thủ của hắn!

(*) Ultraman: siêu nhân điện quang-thông tin chi tiết các bạn serch google nha

“Ta. . . . . . Ta đang tản bộ” nàng bối rối  phun ra một câu, tiếp theo Tiểu Hương giúp nàng đứng lên, nàng tự nói với mình, chớ sợ, chớ sợ, yêu nghiệt này còn không biết công phu giả của nàng, cùng lắm thì, trộm được tài bảo phía trước trốn tránh hắn, cùng lắm, trộm được cái gì rồi vụng trộm  trèo tường rời đi!

“À, nếu Vương Phi có hứng thú tốt như vậy?” nói xong, hắn chau mày lên khinh tạp miệng một chút nói: “Bổn vương suy nghĩ một đêm, tối hôm qua đột nhiên rời đi thật sự không có lễ phép, kia, không bằng như vậy, chúng ta luận bàn một chút võ nghệ như thế nào?”

“A?” Ngữ Diên nghe vậy lập tức miệng há thật to.

Tiểu Hương thấy thế nói gấp: “Tiểu thư đây là cơ hội tốt a” ngẫm lại bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ đều là luận bàn võ công bên trong đã yêu đối phương, nếu Vương gia phát hiện tiểu thư phi thường lợi hại, nói không chừng, hắn sẽ nhìn tiểu thư với với cặp mắt khác xưa tiếp theo là động tâm. Vì thế, nàng liền đẩy Ngữ Diên, hi vọng nàng đúng!

Ngữ Diên thấy thế đột nhiên che cái trán, “A. . . . . . Đau quá nha” nói xong liền tựa vào người Tiểu Hương, Tiểu Hương hoảng sợ liền đỡ nàng, “Tiểu thư người làm sao vậy?”

Ngữ Diên nhìn Sở Hạo một chút rồi nói: “Vương gia, ta hiện tại còn đang sinh bệnh, tối hôm qua lại dụng công bốn phía, hiện tại cả người vô lực, Vương gia muốn cùng Ngữ Diên luận bàn, vậy cũng phải đợi mười ngày nửa tháng” nói xong nàng liền biểu hiện ra vẻ mặt phi thường khổ sở.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách