Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Jonnny
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám] Kẻ Đầu Tiên Phải Chết | James Patterson (Hết)

[Lấy địa chỉ]
111#
 Tác giả| Đăng lúc 14-10-2013 17:51:34 | Chỉ xem của tác giả
Chương 109


Ngày hôm sau, ngày mà Nicholas Jenks được sắp xếp là sẽ bị buộc tội cho vụ giết hại Rebecca và Michael DeGeoger, tôi bắt đầu tìm kiếm kẻ giết người mới.

Tôi không thể để Jenks biết chúng tôi đang theo dõi sát sao Joanna. Tất nhiên, tôi cũng không muốn Joanna biết chúng tôi đang tập trung sự nghi ngờ vào cô ta. Và tôi không muốn đối mặt với phản ứng của Mercer và Roth.

Cùng với những chuyện đang diễn ra, hôm nay còn là ngày tôi gặp Medved. Sau sự việc trong công viên với Chris ba ngày trước, tôi đã đi kiểm tra máu. Medved đích thân gọi lại, nói với tôi rằng ông ấy muốn tôi tới. Tôi sợ hãi vì được gọi lại như vậy, cũng như là lần đầu tiên gặp Tiến sĩ Roy.

Sáng hôm đó, Medved để tôi chờ. Khi ông ấy gọi tôi vào, còn có một bác sĩ khác trong văn phòng, già hơn, với mái tóc trắng và đôi lông mày trắng rậm rạp. Ông ta tự giới thiệu là Tiến sĩ Robert Yatto.

Hình ảnh vị bác sĩ mới khiến tôi rùng mình. Ông chỉ có thể ở đó để nói về thủ tục cấy ghép tủy xương.

- Tiến sĩ Yatto là trưởng khoa Huyết học tại Moffett, – Medved giới thiệu – Tôi mời ông ấy đến để xem mẫu máu mới nhất của cô.

Yatto cười.

- Cô cảm thấy thế nào, Lindsay?

- Đôi khi ổn, đôi khi lại yếu một cách không thể tin được – tôi trả lời.

Ngực tôi cảm thấy như nghẹn lại. Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này với một người mới?

- Hãy nói cho tôi biết về chuyện xảy ra hôm trước đi nào.

Tôi cố gắng hết sức để kể lại tình trạng choáng váng của tôi hôm ở Công viên thành phố.

- Có chảy máu không? – Yatto hỏi đơn giản.

- Không, gần đây thì không.

- Nôn mửa thì sao?

- Không lần nào kể từ tuần trước.

Tiến sĩ Yatto đứng lên, đi qua bàn đến chỗ tôi.

- Cô có phiền không? – Ông ấy hỏi khi ôm mặt tôi trong tay.

Ông ấy ấn má tôi bằng ngón tay cái một cách cẩn trọng, vạch mắt tôi và nhìn xăm soi vào con ngươi dưới mi mắt của tôi.

- Tôi biết tôi ngày càng yếu đi – tôi nói.

Yatto buông tôi ra, gật đầu với Medved.

Sau đó, lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu gặp ông ấy, Medved cười thực sự.

- Nó không tệ hơn đâu, Lindsay. Đó là lý do tại sao tôi nhờ Bob tới hội ý. Lượng hồng cầu của cô đã tăng trở lại. Lên đến 2800.

Tôi bấu chặt mình hai lần liền để đoán chắc tôi đã nghe đúng. Đó không phải là một giấc mơ đùa giỡn nào đó mà tôi đang tưởng tượng ra trong đầu.

- Nhưng những tình trạng… những giây phút nóng và lạnh? Hôm trước, tôi lại cảm thấy như một cuộc chiến đang diễn ra trong tôi vậy.

- Có một cuộc chiến thật đấy – tiến sĩ Yatto nói – cô đang tái sinh ra những tế bào hồng cầu mới. Hôm trước, đó không phải là biểu hiện của bệnh Negli đâu. Đó là cô. Đó là cách cô lành bệnh dần.

Tôi kinh ngạc. Cổ họng tôi khô rát.

- Làm ơn hãy nói lại một lần nữa đi?

- Thuốc đang có tác dụng, Lindsay – Medved nói – Lượng hồng cầu của cô đã tăng lần thứ hai liên tiếp. Tôi không muốn nói cho cô biết, phòng trường hợp đó là một sai lầm, nhưng như Tiến sĩ Yatto đã nói, cô đang tạo ra những tế bào mới.

Tôi không biết nên cười hay khóc.

- Đây là sự thật sao? Tôi có thể tin điều này chứ?

- Điều này rất thật. – Medved nói cùng với một cái gật đầu.

Tôi đứng lên, toàn bộ cơ thể tôi đang run rẩy với sự hoài nghi. Trong giây lát, tất cả niềm thích thú mà tôi đã kìm nén lướt qua trong đầu tôi, cơ hội nghề nghiệp, chạy trên Marina Green, một cuộc sống cùng với Raleigh. Trong một thời gian dài, tôi quá sợ hãi để có thể để những niềm vui thích đó được tuôn trào. Giờ đây, chúng dường như trào khỏi tôi.

Medved nghiêng người về phía trước và cảnh báo.

- Cô chưa khỏi đâu, Lindsay. Chúng ta sẽ tiếp tục điều trị, hai lần một tuần. Nhưng điều này thật đáng hy vọng. Còn hơn cả hy vọng nữa cơ, Lindsay. Điều này thật tuyệt.

- Tôi không biết nói gì, cơ thể tôi hoàn toàn tê cóng. Tôi không biết phải làm gì bây giờ.

- Nếu tôi là cô, tôi sẽ để tâm đến một việc mà cô nghĩ là cô đang mong mỏi nhất, và làm việc đó trong ngày hôm nay đi thôi – Tiến sĩ Yatto nói.

Tôi ra khỏi văn phòng trong tâm trạng rối bời. Đi xuống thang máy, qua hành lang vô trùng, vào một cái sân nhỏ trông ra cầu Cổng Vàng.

Bầu trời xanh hơn tôi đã từng nhìn thấy, không khí trên vịnh ngọt ngào hơn, lạnh hơn và tinh khiết hơn. Tôi đứng đó, chỉ nghe thấy những âm thanh tuyệt vời từ hơi thở của mình.

Một điều gì đó đang trở lại cuộc sống của tôi – điều đã mất, một điều gì đó tôi không bao giờ nghĩ tôi lại có thể nắm giữ.

Đó là hy vọng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

112#
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 16:16:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 110


"Em có vài điều phải nói với anh”, tôi nói với Raleigh trên điện thoại, giọng tôi reo vang với sự thúc giục.

- Anh có thể gặp em để ăn trưa không?

- Chắc chắn rồi. Em đoán được mà. Ở đâu? – Chắc chắn anh ấy nghĩ rằng tôi có một vài tin tức quan trọng để phá vụ án đó.

- Nhà Boxer – tôi nói với một nụ cười.

- Khẩn cấp như vậy sao? – Raleigh cười trong điện thoại. – Chắc chắn anh đang có tác động xấu đến em. Anh nên đến vào lúc nào?

- Em đang chờ anh.

Anh ấy mất 15 phút để đến cửa. Tôi dừng lại trên đường để vào hiệu bánh Nestor và mua vài cái bánh bao quế nướng mới. Sau đó tôi mở một chai Piper-Heidsieck mà tôi giữ trong tủ lạnh.

Chưa bao giờ trong sáu năm qua tôi lại bỏ lỡ một vụ án giữa buổi chiều. Đặc biệt là một vụ án quan trọng như vậy. Nhưng tôi không cảm thấy tội lỗi, không một chút nào. Tôi nghĩ đến những cách điên rồ nhất có thể để nói ra tin tức tốt lành này.

Tôi gặp anh ấy ở cửa, quấn một tấm khăn trải giường. Đôi mắt lớn màu xanh của anh ấy mở to với sự ngạc nhiên.

- Em cần xem thẻ chứng minh – tôi toét miệng cười.

- Em uống rượu à? – Raleigh hỏi.

- Không, nhưng chúng ta sẽ uống.

Tôi kéo anh ấy vào buồng ngủ.

Khi nhìn thấy rượu sâm panh, anh ấy lắc đầu.

- Điều em muốn nói với anh là gì vậy?

- Để sau, – tôi đáp. Tôi rót cho anh ấy một ly và bắt đầu cởi cúc áo anh ấy. – Nhưng hãy tin em, đó là một tin tốt.

- Là sinh nhật của em đúng không? – Anh vừa cười vừa nói.

Tôi để cái khăn trải giường rơi xuống.

- Em sẽ không bao giờ làm việc này nếu chỉ vì đó là sinh nhật em.

- Vậy thì là sinh nhật anh.

- Đừng hỏi. Em sẽ nói cho anh sau.

- Em phá được vụ án – anh ấy la lên. – Đó là Joanna. Em đã tìm thấy thứ gì đó để phá được vụ án.

Tôi đặt ngón tay lên môi anh:

- Hãy nói với em rằng anh yêu em.

- Anh rất yêu em – Anh đáp lại.

- Hãy nói với em một lần nữa, giống như anh đã làm ở Heavenly. Hãy nói với em rằng anh sẽ không bao giờ xa em.

Có thể anh cảm thấy đó là tác dụng của bệnh Negli, một chút kích động, tôi cần cảm giác gần gũi. Anh ôm tôi.

- Anh sẽ không bao giờ xa em đâu, Lindsay. Anh ở ngay đây này.

Tôi cởi áo anh ấy một cách chậm chạp, hết sức chậm chạp, sau đó là quần anh. Anh ấy chắc chắn cảm thấy giống như một cậu bé đưa hàng tình cờ sẩy chân vào một việc đã rồi. Anh ấy rắn chắc như đá.

Tôi đưa một ly rượu lên môi anh ấy, và cả hai chúng tôi cùng nhấp một ngụm từ chiếc ly đó.

- Được rồi, anh sẽ cùng giải quyết chuyện này. Đừng nên quá khó khăn – anh ấy nói.

Tôi đưa anh ấy vào giường, và trong suốt một tiếng tiếp theo, chúng tôi đã làm một việc mà tôi biết là tôi mong mỏi nhất trên đời.

Chúng tôi đang ở giữa chừng thì tôi cảm thấy những tiếng ầm ầm kinh hãi đầu tiên.

Lúc đầu nó thật khác thường, như thể cái giường đang bật lên và lắc lư nhanh hơn chúng tôi, sau đó là âm thanh sâu thẳm, ken két đến từ mọi phía, như thể chúng tôi đang ở trong một căn phòng có độ vang tốt, sau đó là tiếng kính vỡ trong nhà bếp của tôi, một khung tranh rơi khỏi tường và tôi biết, chúng tôi biết.

- Đó là một trận động đất chết tiệt – tôi nói.


Tôi trải qua rất nhiều trận động đất như thế – bất kỳ ai sống ở đây đều trải qua, nhưng lần nào nó cũng đều đáng sợ và gây hoảng hốt. Bạn không bao giờ biết liệu đây có phải là một trận động đất lớn không.

Nó không phải là một trận động đất lớn. Căn phòng lung lay, một vài cái đĩa bị vỡ. Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng còi báo động. Mọi thứ kéo dài có thể là trong hai mươi giây với ba, bốn cơn chấn động nhẹ.

Tôi chạy ra cửa sổ. Thành phố vẫn ở đó. Có một tiếng ầm ĩ như một con cá voi lưng gù đang chọc thủng lòng đất. Sau đó nó trở lại tĩnh lặng – an toàn như thể toàn thành phố đang níu chặt nhau để đứng thăng bằng. Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ nỉ non, những giọng nói đang la hét trên đường phố.

- Anh có nghĩ là chúng ta nên đi không? – Tôi hỏi.

- Chắc chắn rồi... chúng ta là cảnh sát mà.

Anh ấy lại chạm vào tôi, và đột nhiên tôi cảm thấy nóng ran khắp người, và chúng tôi tan vào nhau.

- Chúng ta là những cảnh sát điều tra án mạng cơ mà.

Chúng tôi hôn nhau, và một lần nữa chúng tôi hòa làm một. Tôi bất chợt cười vang. Danh sách, tôi đang nghĩ. Khoang trên cao. Bây giờ là một trận động đất. Những điều kỳ lạ này đang bắt đầu kéo dây đây.

Máy điện thoại của tôi kêu. Tôi rủa thầm, lăn tròn và nhìn vào màn hình. Đó là văn phòng.

- Mã một mười một, – tôi nói với Raleigh.

Báo động khẩn.

- Chết tiệt – tôi lẩm bẩm, – chỉ là một trận động đất thôi mà.

Tôi ngồi dậy, kéo tấm phủ lên mình, gọi bằng chiếc điện thoại cạnh giường.

Roth là người đang liên lạc với tôi. Roth chưa bao giờ gọi tôi. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ngay lập tức, tôi chuyển sang đường dây của ông ấy.

- Cô đang ở đâu thế? – Ông ấy hỏi.

- Tôi đang thu dọn vài đống đổ nát – tôi nói và cười với Raleigh.

- Hãy đến đây. Hãy đến đây nhanh lên – ông ấy quát lên.

- Chuyện gì vậy, Sam? Chuyện về trận động đất sao?

- Ừ – ông ấy đáp. – Còn tệ hơn thế. Nicholas Jenks đã trốn thoát.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

113#
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 16:27:24 | Chỉ xem của tác giả
Chương 111


Trong khi ngồi và bị cùm vào chiếc ghế trên xe cảnh sát đang trên đường trở về từ Napa, Nicholas Jenks quan sát đôi mắt dửng dưng của người cảnh sát ngồi chéo với ông. Ông ta bày mưu, lên kế hoạch. Ông ta phân vân sẽ mất bao nhiêu để mua được tự do.

Một triệu? Hai triệu? Rốt cục kẻ ngốc này đã mang về nhà thứ gì? 40 ngàn đô một năm ư? Ông ta nhận ra nhân viên có ánh mắt như thép này là một người hoàn hảo, anh ta chấp hành nhiệm vụ mà không hề hỏi lại. Nếu ông ta đang viết sách về vụ này, thì anh ta sẽ là người mà ông ta cho đi cùng xe với ông ta.

Vậy thì 5 triệu. Ông ta cười tự mãn.

Nếu ông ta đang viết sách thì ý tưởng đó mang một sự mỉa mai lạnh lùng, nghiêm trọng đối với ông ta. Ông ta đã viết nó.

Jenks loay hoay trong những cái cùm, cổ tay bị khóa, người bị buộc vào ghế. Chỉ vài phút trước đó, ông ta đứng trong tòa án có gạch đỏ ở Santa Rose khi ủy viên công tố trong bộ đồ hiệu Liz Claiborne bé nhỏ chỉ ngón tay vào ông ta. Lặp đi lặp lại, cô ta buộc tội ông về những chuyện mà chỉ có một bộ óc uyên bác như ông ta mới nghĩ ra và làm được.

Tất cả những gì ông ta có thể làm là nhìn trừng trừng một cách lạnh lùng khi cô ta buộc tội ông là kẻ hung ác đó. Đôi khi, ông ta muốn nhốt cô ta vào thư viện luật và chỉ cho cô ta thấy điều ông ta thực sự có thể làm.

Jenks liếc nhìn bầu trời và những ngọn đồi đầy nắng qua cửa sổ nhỏ ở cánh cửa phía sau và cố nhìn chăm chú vào những thứ trên đó. Novato. Chỉ đến Marin.

Ông ta ép mặt vào tấm ngăn bằng thép. Ông ta phải ra khỏi đây. Nếu ông ta đang viết câu chuyện này, thì sẽ luôn có một lối thoát.

Ông ta nhìn người lính gác. Vậy câu chuyện này là gì, anh lính? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

- Anh đã kết hôn chưa? – Ông ta hỏi.

Viên cảnh sát nhìn ông ta chằm chằm, sau đó anh ta gật đầu.

- Con cái thế nào?

- Hai đứa – Anh ta lại gật đầu, thậm chí còn thoáng cười.

Bất chấp việc họ cố gắng kìm nén mình khó khăn đến thế nào, họ vẫn luôn bị lôi cuốn vào việc nói chuyện với kẻ hung ác này, kẻ đã giết những đôi uyên ương. Họ có thể kể với vợ và bạn bè mình, thanh minh cho việc họ mang về nhà 600 đô nghèo nàn hàng tuần. Ông ta là một người lừng danh.

- Vợ anh có làm việc không? – Jenks thăm dò.

Viên cảnh sát gật đầu.

- Giáo viên. Làm thêm. Lớp tám.

Làm thêm ư? Có thể anh ta sẽ hiểu được một thỏa thuận mua bán.

- Vợ tôi cũng đã từng làm việc – Jenks đáp lại – Vợ đầu của tôi. Bán lẻ. Vợ hiện tại của tôi cũng làm việc trong ngành truyền hình. Tất nhiên, giờ đây cô ấy chỉ làm thêm thôi.

Lời nhận xét khiến người gác bật cười. Kẻ đáng khinh bỉ bị bóp nghẹt đang thư giãn.

Jenks nhìn thấy một cột mốc mà ông ta nhận ra. Cách cầu Cổng Vàng 20 phút. Không còn nhiều thời gian.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về chiếc xe tuần tra đi sau họ. Còn một cái nữa ở phía trước. Một sự cam chịu cay đắng níu giữ. Không có đường ra. Không có cuộc trốn thoát tao nhã nào cả. Đó chỉ là chuyện trong sách của ông ta. Đây là cuộc sống và ông ta đang bị cùm chặt.

Sau đó, bất thình lình, chiếc xe cảnh sát tròng trành một cách dữ dội. Jenks bật mạnh về phía trước trong chiếc ghế đang ngồi, hướng về phía người lính gác ngồi chéo với ông. Trong một giây, ông ta phân vân không biết chuyện gì đang diễn ra, sau đó chiếc xe lại tròng trành thêm một lần nữa. Ông ta nghe thấy một tiếng ầm ầm ghê người bên ngoài.

Nó là một trận động đất.

Jenks có thể nhìn thấy chiếc xe cảnh sát dẫn đầu quẹo đầu để tránh va chạm với một chiếc xe khác. Sau đó nó trượt khỏi đường.

Một trong số những viên cảnh sát la lên “Chết tiệt”, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi.

Jenks lộn nhào trong sự sợ hãi, cố gắng nắm lấy bất kỳ thứ gì được gắn cố định trong thùng xe. Chiếc xe đang nảy lên.

Chiếc xe cảnh sát đi sau họ nhảy qua một mô đất thình lình xuất hiện trên đường cao tốc, và trước sự kinh ngạc của ông ta, nó nhảy bật lên. Người lái chiếc xe chở Jenks nhìn lại đằng sau ông ta với vẻ bàng hoàng.

Sau đó đột nhiên một viên cảnh sát khác ở phía trước hét lên yêu cầu người lái xe dừng lại. Một chiếc xe tải 18 bánh chèn sang đường của họ. Họ hướng thẳng vào nó. Khi chiếc xe tải đã đổi hướng, con đường lại oằn lên. Sau đó họ không còn kiểm soát được mọi việc nữa.

Mình sắp chết ở đây, Nicholas Jenks nghĩ. Chết ở đây, mà không ai biết toàn bộ sự thật.

Chiếc xe đâm vào những thanh thẳng đứng của nhà ga Conoco. Nó rít lên và lao đến một bến đỗ, quay tròn hai lần. Người cảnh sát ngồi chéo ông ta bị hất văng lên thành thùng bằng kim loại. Anh ta đang la lên và rên rỉ khi nhìn Jenks.

- Không được di chuyển – người cảnh sát hổn hển nói.

Ông ta có thể đến địa ngục bằng cách nào? Ông ta vẫn bị xích vào chỗ ngồi cơ mà.

Sau đó, một âm thanh kinh hãi xuất hiện, và cả hai người họ đều ngước lên. Chiếc đèn bằng thép cao vút ở bên trên sân ga như một cây gỗ và đổ xuống họ. Nó va mạnh vào cánh cửa của chiếc xe tải, đánh bật người cảnh sát về phía sau, gần như chắc chắn đã giết chết ông ta sau cú va đập.

Jenks chắc rằng cả ông ta cũng sẽ bị giết chết – tất cả chỉ có khói, những tiếng thét, sự uốn cong của kim loại.

Nhưng ông ta không chết mà vẫn yên lành. Chiếc đèn đường đã khoét một lỗ trên thân chiếc xe, phá tan những chiếc cùm khỏi chiếc ghế. Ông ta có thể tự giải thoát mình, thậm chí với tay và chân bị giữ, ông ta tự đẩy mình ra ngoài qua lỗ hổng.

Mọi người đang chạy trên đường, la hét trong sự sợ hãi. Những người lái môtô tránh khỏi con đường, một số người bàng hoàng, những người khác đang nhảy khỏi những chiếc xe tải của họ để giúp đỡ.

Đây rồi! Ông ta biết nếu ông ta không chạy, ông ta sẽ phải nhìn lại khoảng khắc này và hối tiếc suốt phần đời còn lại của mình.

Nicholas Jenks bò ra khỏi chiếc xe, đầy kinh ngạc và mất phương hướng. Ông ta không thấy viên cảnh sát nào, chỉ có những khách bộ hành sợ hãi đang lướt nhanh. Ông ta khập khiễng đi ra và nhập vào khung cảnh hỗn loạn của đường phố.

Mình đã tự do! Jenks hân hoan.

Và mình biết ai đang giăng bẫy mình. Cảnh sát sẽ biết sau một triệu năm nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

114#
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 16:34:38 | Chỉ xem của tác giả
Chương 112


Mất ba phút để Raleigh và tôi mặc quần áo và quay lại Sảnh lớn. Trong lúc hỗn loạn, tôi đã không kịp nói với anh ấy những tin tức của mình.

Về mức độ thảm họa, vụ chấn động này chẳng là gì – trừ chuyện bạn đã phải dành năm tuần để theo dấu kẻ giết người khét tiếng nhất nước. Hầu như sự tàn phá chỉ dừng lại ở những tấm kính trước cửa hàng bị vỡ vụn và những vụ tai nạn giao thông ở phía nam thành phố, nhưng khi chúng tôi len qua đám đông báo chí đang la hét ở hành lang của Sảnh lớn, tin tức lớn nhất của trận động đất loan ra với tính chất ác liệt của bức thông điệp trực tiếp.

Kẻ sát hại cô dâu và chú rể đã tự do.

Nicholas Jenks đã trốn thoát khi chiếc xe cảnh sát chở ông ta trở về phòng giam bị lật ở bên ngoài Novato, hậu quả của một chuỗi những tai nạn xe cộ do cơn chấn động gây ra. Người cảnh sát canh gác ông ta đã bị thương gần chết. Hai người nữa, ở ghế trên của chiếc xe bị lật đã được đưa vào bệnh viện.

Một trung tâm chỉ huy lớn được thành lập ở phòng lớn phía dưới phòng án mạng. Đích thân Roth chỉ huy. Nơi này đầy ắp sĩ quan từ trung tâm xuống và tất nhiên, là cả cánh báo chí.

Một thông báo truy nã được loan báo, dung mạo và hình Jenks được phân phát tới cảnh sát ở cả hai phía của cây cầu. Tất cả những ngõ ra khỏi thành phố và những trạm thu thuế trên đường cao tốc đều được giám sát; giao thông chậm lại như bò lê. Các sân bay, khách sạn, và những nơi cho thuê xe ô tô đều được báo động.

Vì chúng tôi đã theo dấu Nicholas Jenks từ đầu, nên Raleigh và tôi tự đến trung tâm của cuộc tìm kiếm.

Chúng tôi đặt một đội theo dõi tức thì tại nơi ở của ông ta. Các cảnh sát tỏa ra khắp vùng Sea Cliff, từ Presidio đến Lands End.

Trong những cuộc tìm kiếm như thế này, sáu giờ đầu tiên là quan trọng nhất. Mấu chốt của vấn đề là giam Jenks trong những song sắt tại nơi ông ta trốn, không để ông ta liên lạc với bất kỳ ai có thể giúp ông ta. Jenks không có nguồn sống, không có tiền, không có ai cho ông ta nương nhờ. Jenks không thể sống lang thang trừ khi ông ta láu cá hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ về ông ta.

Vụ đào thoát khiến tôi kinh hãi. Người đàn ông tôi săn đuổi đã tự do, nhưng tôi cảm thấy mâu thuẫn. Liệu chúng tôi có đang săn lùng đúng người không?

Mọi người đều có chung giả thuyết về địa điểm ông ta có thể tới, đó là khu vực làm rượu vang, phía Đông ở Nevada. Tôi có giả thuyết của riêng mình. Tôi không nghĩ ông ta sẽ quay về ngôi nhà. Ông ta thừa thông minh, và ở đó chẳng có gì để lấy cả. Tôi hỏi Roth liệu tôi có thể mượn Jacobi và Paul Chin không, để tạo một gọng kìm.

Tôi kéo Jacobi sang một bên.

- Tôi cần anh giúp, Jacobi.

Tôi bảo anh ta theo dõi bên ngoài căn hộ của Joanna Wade trên đồi Russian.

Tôi bảo Chin làm giống như thế ở bên ngoài nhà của người quản lý trước đây của Jenks, Greg Marks.

Nếu Jenks thực sự tin rằng ông ta bị gài bẫy, thì đó sẽ là hai nơi ông ta sẽ tới.

Jacobi nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi đang trao cho anh ta một đầu mối về rượu sâm panh khác vậy. Toàn bộ các thanh tra đều đang theo dấu các đầu mối.

- Chuyện quỷ quái gì vậy, Lindsay… tại sao?

Tôi cần ông ấy tin tôi.

- Bởi vì nó gây ấn tượng cho tôi cũng như đối với ông vậy – tôi nói. – Tại sao Jenks lại để bộ lễ phục chết tiệt đó ở lại. Tôi nghĩ ông ta sẽ đi tìm Joanna. Hãy tin tôi trong chuyện này.

Jacobi và Paul Chin đã vào vị trí, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc điều khiển điện đài. Sáu giờ tìm kiếm đã trôi qua mà vẫn chẳng có dấu hiệu nào của Nicholas Jenks.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

115#
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 16:46:25 | Chỉ xem của tác giả
Chương 113


Khoảng bốn giờ, tôi nhìn thấy Jill len qua đám đông đang bao quanh văn phòng tôi. Cô ấy trông như sắp giết ai đó, có thể là tôi.

- Mình thật mừng là cậu ở đây – tôi ôm chầm lấy cô ấy – Hãy tin mình, Jill.

- Cindy đang ở tầng dưới, – cô nói. – Chúng ta hãy nói chuyện.

Chúng tôi len ra và có thể nhìn thấy Cindy giữa một đám đông các nhà báo đang chực vồ lấy bất kỳ ai đi xuống từ tầng ba. Chúng tôi gọi cho Claire, và sau năm phút, chúng tôi đã ngồi quanh bàn ở quầy cafe dưới tòa nhà. Sự trốn thoát của Jenks đã làm xáo trộn tất cả các suy đoán của tôi.

- Cậu vẫn tin ông ta vô tội sao? – Jill đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức.

- Điều đó còn tùy thuộc vào nơi ông ta sẽ đến.

Tôi thông báo với họ rằng tôi đã bố trí hai cảnh sát quanh nhà của Greg Marks và Joanna Wade.

- Thậm chí đến bây giờ sao? – Jill lắc đầu và trông như sắp bốc cháy. – Người vô tội không trốn chạy khỏi sự giam giữ của cảnh sát, Lindsay.

- Người vô tội có thể làm như vậy – tôi nói. – Nếu họ không tin hệ thống luật pháp nữa.

Claire nhìn quanh với sự thừa nhận đầy lo âu.

- Các quý cô, điều này gây ấn tượng cho mình là chúng ta đang thâm nhập vào một lĩnh vực rất nhạy cảm, đúng không? Chúng ta có một cuộc săn tìm kẻ giết người nhằm tìm ra vị trí của Jenks, hắn ta có thể bị bắn ngay khi được nhìn thấy và cùng lúc đó, chúng ta đang nói về việc cố gắng làm vững chắc một vụ án chống lại một người nào khác. Nếu chuyện này lộ ra, các sếp sẽ lộn nhào. Mình đang nhìn thấy một vài trong số những cái đầu thông minh ấy đây.

- Nếu cậu thực sự tin chuyện này, Lindsay, cậu cần phải báo cáo chuyện này với ai đó, Roth hoặc Mercer – Jill lên lớp tôi.

- Mercer đi vắng. Và bây giờ, mọi người đều đang tập trung vào việc xác định vị trí của Jenks. Ai sẽ tin chuyện này chứ? Như cậu nói đấy, tất cả những gì mình có chỉ là một mớ những giả thuyết.

- Cậu đã nói với Raleigh chưa? – Claire hỏi.

Tôi gật đầu.

- Anh ấy nghĩ sao?

- Hiện tại, anh ấy không thể cho qua chuyện sợi râu. Sự đào tẩu của Jenks không giúp ích gì cho lý lẽ của mình.

- Mình biết có điều gì đó mình thích ở người đàn ông đó. – Cuối cùng Jill cũng mỉm cười.

Tôi nhìn Cindy và chờ đợi sự ủng hộ.

- Thật khó để tranh cãi với suy nghĩ trái ngược của cậu về mọi chuyện, Lindsay ạ – cô ấy nói với một tiếng thở dài. – Bản năng của cậu thường rất tốt.

- Vậy thì hãy ập vào bắt Joanna, như Lindsay đề xuất – Cindy nói – Tôi càng ở bên cô ấy, tôi càng quý cô ấy.

Mọi thứ chợt trở nên rất khó khăn trong việc giải trình. Tôi quay về phía Claire.

- Chắc không có thứ gì có thể kết tội Joanna mà chúng ta đã bỏ qua chứ?

Cô ấy lắc đầu.

- Chúng ta đã xem xét tất cả mọi thứ. Tất cả các bằng chứng đều chỉ thẳng vào Nicholas Jenks.

- Claire, mình đang nói về điều gì đó có ở đó, ngay trước mắt chúng ta, mà chúng ta không nhìn thấy cơ.

- Mình muốn nghĩ như cậu trong chuyện này, Lindsay – Claire nói – nhưng chúng ta đã xem xét mọi thứ.

- Phải có cái gì đó chứ. Cái gì đó có thể nói cho chúng ta biết kẻ sát nhân là nam hay nữ. Nếu Joanna làm việc đó, cô ta sẽ không khác gì với những kẻ sát nhân mà mình đã từng truy đuổi. Cô ta phải để lại cái gì đó. Chỉ có điều chúng ta chưa tìm ra nó. Jenks hoặc ai đó đã làm việc ấy để hại ông ta và chúng ta đã tìm ra ông ta.

- Và bây giờ chúng ta nên ra ngoài để tìm ông ta trước khi chúng ta kết thúc với vụ giết đôi vợ chồng thứ tư – Jill giục.

Tôi cảm thấy cô đơn, nhưng tôi không thể đầu hàng. Chuyện đó không đúng.

- Làm ơn – tôi van nài Claire – hãy xem lại mọi thứ một lần nữa. Mình nghĩ chúng ta đã bắt sai người.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

116#
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 16:51:24 | Chỉ xem của tác giả
Chương 114


Trong ánh sáng của tấm gương hóa trang, kẻ sát nhân ngồi chết lặng với đôi mắt màu xanh dịu dàng đang chuẩn bị biến thành màu xám.

Việc đầu tiên là bôi bẩn tóc của cô ta cho đến khi màu vàng hoe biến mất, sau đó chải nó ra sau, cho đến khi nó mất đi màu sáng rực và bóng loáng.

- Ngươi buộc ta làm việc này, buộc ta phải ra tay một lần nữa. Ta chắc chắn đã trông mong nhiều như vậy. Ngươi yêu thích những trò chơi, đúng không, Nick?

Cô ta nói với khuôn mặt đang thay đổi. Với một miếng gạc bằng vải, cô ta quét lên một thứ nhựa thơm sạch, nhớt với mùi như mùi hồ. Cô ta chấm nhẹ nó lên trên thái dương, xuống tới chỗ cong của cằm, ở chỗ mềm mềm giữa môi trên và mũi.

Sau đó, với một cái nhíp, cô ta dán râu. Chòm râu màu nâu đỏ.

Khuôn mặt gần như hoàn thiện. Nhưng đôi mắt… bất kỳ ai có thể nhìn thấy đều nhận ra chúng vẫn là mắt của cô ta.

Cô ta lấy ra một đôi kính áp tròng có màu từ trong hộp, làm ẩm chúng, banh mi mắt ra để cho chúng vào.

Cô ta chớp chớp mắt, cảm thấy tự hài lòng với kết quả đạt được.

Sự quen thuộc đã biến mất. Sự thay đổi đã hoàn thành. Đôi mắt cô ta giờ đây ánh lên một màu xám lạnh lùng, tẻ nhạt.

Màu của Nicholas.

Cô ta đã trở thành ông ta.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

117#
 Tác giả| Đăng lúc 15-10-2013 19:18:19 | Chỉ xem của tác giả
Chương 115


Cuộc gọi của Claire đánh thức tôi khỏi một giấc ngủ sâu.

- Hãy đến ngay đây – cô ấy ra lệnh.

Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó là 5 giờ 10 phút.

- Đến đâu? – Tôi rên rỉ.

- Mình đang ở văn phòng. Trong phòng thí nghiệm. Người bảo vệ ở tiền sảnh sẽ cho cậu vào. Hãy đến ngay bây giờ.

Tôi nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của cô và chỉ mất vài giây để tôi tỉnh táo.

- Cậu đang ở phòng thí nghiệm sao?

- Từ 2 giờ 30, với cái đầu buồn ngủ. Đó là về Nicholas Jenks. Mình nghĩ mình đã tìm ra thứ gì đó, và Lindsay, đó là một thứ tạo ra ảo giác.

Chỉ hơn 10 phút sau tôi đã đến chỗ phòng tư liệu. Tôi đỗ xe ở khu vực bùng binh bên ngoài lối vào được dành cho xe công vụ. Tôi chạy vào, tóc tôi chưa chải, mặc chiếc áo lạnh ngắn tay và quần bò.

Người bảo vệ cho tôi vào và để tôi đi qua. Anh ta đang chờ tôi. Claire gặp tôi ở lối vào phòng thí nghiệm.

- Được rồi – tôi nói, – mình mong đợi rất nhiều.

Claire không trả lời. Cô chỉ ấn tôi về phía cửa phòng thí nghiệm, không một lời chào đón hay giải thích gì cả.

- Chúng ta quay lại Hyatt nhé! – Cô ấy nhìn chằm chằm – Vụ giết người số một, David Brandt chuẩn bị mở cửa.

- Hãy đóng giả cậu là chú rể – cô ấy nói, đặt tay lên vai tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi vào chỗ – còn mình sẽ là kẻ giết người. Mình làm cậu kinh ngạc khi cậu mở cửa, và nhát đâm bằng tay phải, bây giờ thì chưa có gì khác biệt.

Cô ấy thụi nắm đấm của mình vào khoảng không dưới ngực trái của tôi.

- Thế là cậu ngã xuống và đó là chỗ chúng ta sẽ tìm thấy cậu sau đó tại hiện trường.

Tôi gật đầu, để cô ấy biết rằng tôi vẫn đang theo kịp.

- Vậy chúng ta tìm thấy gì quanh cậu? – Cô ấy hỏi, mắt mở to.

Tôi nhìn lại hiện trường.

- Chai sâm panh, chiếc áo lễ phục.

- Đúng thế, nhưng đó không phải thứ mình muốn nói đến.

- Máu… rất nhiều máu.

- Gần hơn rồi đấy. Hãy nhớ, anh ta chết vì tim ngừng đập, và rối loạn điện cơ học. Chúng ta chỉ giả định một cách đơn giản là anh ta quá sợ hãi nên đã chết.

Tôi đứng dậy, nhìn xuống sàn nhà. Sau đó bất chợt tôi nhận thấy như thể tôi đang ở đó với cái xác chết.

- Nước tiểu.

- Đúng thế! – Claire la lên – Chúng ta đã tìm thấy một ít cặn nước tiểu nhỏ. Trên giày của anh ta, trên sàn nhà. Khoảng 6 centimét khối, đó là lượng mà mình có thể lưu giữ. Có vẻ lôgic khi cho rằng đó là của chú rể, bài tiết là một phản ứng tự nhiên với nỗi sợ hãi bất chợt, hay với cái chết. Nhưng tối qua mình đã nghĩ, cũng có những vết nước tiểu ở Cleverland. Và ở đây, quay trở lại Hyatt, thậm chí mình chưa bao giờ xét nghiệm nó cả. Tại sao lại thế? Vì mình luôn nghĩ nó là từ David Brandt.

- Nhưng nếu cậu ở đây, ngã quỵ trên sàn, và mình là kẻ sát nhân đứng bên trên cậu, và nước tiểu ở đây, – cô ấy nói, chỉ vào chỗ sàn nhà xung quanh tôi – vậy nước tiểu này sẽ là của ai?

Mắt chúng tôi khóa chặt vào một trong những khoảnh khắc sáng chói như lễ hiển linh của Chúa.

- Của kẻ giết người – tôi nói.

Claire mỉm cười với người học trò sáng dạ của mình.

- Những người ghi chép biên bản khám nghiệm pháp y đã biết rất nhiều ví dụ về chuyện những kẻ giết người “tè dầm” khi chúng giết người, nên việc có nước tiểu không có gì là lạ. Trạng thái thần kinh kích động của cậu hoạt động liên tục. Và một mẫu cũ còn tốt đã thúc giục mình, ám ảnh cho đến tận chi tiết cuối cùng nên mình đã làm lạnh nó trong một cái lọ nhỏ, không biết để làm gì. Và thứ có thể khiến tất cả chuyện này khớp với nhau đó là, nước tiểu có thể được kiểm nghiệm.

- Kiểm nghiệm ư? Để làm gì?

- Để xác định giới tính, Lindsay. Nước tiểu có thể cho biết giới tính.

- Chúa ơi, Claire – tôi bàng hoàng.

Cô ấy đưa tôi vào phòng thí nghiệm đến một quầy nhỏ với hai chiếc kính hiển vi, một số hóa chất trong những cái lọ, và một thiết bị mà tôi nhận ra nhờ những giờ hóa học ở trường đại học – đó là một chiếc máy ly tâm.

- Không có bất kỳ dấu hiệu giới tính nào có ngay trong nước tiểu, nhưng có những thứ để tìm ra nó. Đầu tiên, mình lấy một mẫu và quay nó trong máy ly tâm với chất nhuộm màu KOH này, thứ chúng ta có thể dùng để loại những chất bẩn trong những lần tiếp máu.

Cô ấy bảo tôi nhìn vào chiếc kính đầu tiên.

- Nhìn này, những nhánh nhỏ xíu như tơ với những cụm tế bào nhỏ giống những chùm hoa Candida Albican.

Tôi nhìn cô ấy mặt ngây ra.

- Những tế bào bọt, bạn thân yêu ạ. Nước tiểu này được cộng với nhiều tế bào bọt cao. Con trai không có chúng.

Tôi bắt đầu cười, nhưng trước khi tôi có thể đáp lại, cô ấy đã kéo tôi đi tiếp.

- Sau đó mình đã đặt một mẫu khác dưới kính và phóng to nó lên ba nghìn lần. Hãy kiểm tra cái này.

Tôi cúi xuống chỗ cái kính và nhìn nó.

- Cậu nhìn thấy những tế bào tối màu, hình trăng lưỡi liềm đang nổi xung quanh chứ? – Claire hỏi.

- Ừ.

- Rất nhiều hồng huyết cầu.

Tôi rời khỏi cái kính và nhìn cô ấy.

- Chúng không thể có trong nước tiểu của một người đàn ông. Ngay cả khi họ có một quả thận bị chảy máu, mà theo hiểu biết của mình, không ai trong số các nghi phạm của chúng ta có bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh này.

- Hoặc, trừ khi kẻ sát nhân đang có kinh nguyệt – tôi lắc đầu một cách chậm chạp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

118#
 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2013 01:51:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 116


Tôi nhìn Claire chằm chằm khi thông tin này đã lắng dịu trong tâm trí tôi.

Từ đầu, Nicholas Jenks đã nói sự thật.

Ông ta không ở trong phòng đó khi David và Melanie Brandt bị giết tối hôm đó. Không ở Napa. Có thể cũng không ở gần Hall of Fame ở Cleverland. Tôi đã quá ghét Jenks nên tôi không thể chấp nhận chuyện đó. Không ai trong chúng tôi có thể bỏ qua sự thật rằng chúng tôi muốn ông ta là kẻ có tội.

Tất cả các bằng chứng – râu, áo lễ phục, rượu sâm panh đều là một sự lừa gạt không thể tin được. Jenks là một bậc thầy của những kết thúc gây kinh ngạc, nhưng ai đó đã giăng bẫy vào loại bậc thầy này.

Tôi vòng tay quanh Claire và ôm cô ấy.

- Cậu là người giỏi nhất.

- Cậu nói rất đúng về chuyện mình là ai. Mình không biết điều này chứng minh được gì – cô ấy trả lời và vỗ nhẹ vào lưng tôi, – nhưng người đứng phía trên người đàn ông đáng thương đó tại hiện trường vụ giết người là một phụ nữ. Và mình chỉ có thể chắc chắn như thế về việc cô ta đã đâm David Brandt đến chết với tay phải của cô ta.

Tâm trí tôi đang rối bời. Jenks đã trốn thoát, hàng trăm cảnh sát đang truy đuổi và ông ta vô tội.

- Sao vậy? – Claire nhìn tôi và mỉm cười.

- Đây là tin tốt lành nhất thứ hai mà mình được nghe gần đây – tôi nói.

- Tin tốt lành thứ hai ư?

Tôi cầm tay cô ấy. Tôi nói với Claire những gì Medved đã chia sẻ với tôi. Chúng tôi lại ôm chầm lấy nhau. Thậm chí chúng tôi còn nhảy một điệu nhảy chiến thắng và sau đó cả hai chúng tôi quay lại làm việc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

119#
 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2013 01:57:39 | Chỉ xem của tác giả
Chương 117


Đi lên gác và ngồi ở bàn làm việc của mình, tôi gọi điện đàm cho Jacobi đáng thương, anh ta vẫn ngồi bên ngoài nhà Joanna Wade tại góc phố Filbert và Hyde.

- Anh ổn chứ, Jacobi?

- Chỉ cần tắm và ngủ hai tiếng là sẽ khá lên thôi.

- Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra?

- Chuyện gì đang diễn ra ư? – Jacobi lặp lại, như thể anh ta đang xem xét lại sổ ghi chép một cách bực dọc.
- 4 giờ 15 phút chiều hôm qua, mục tiêu xuất hiện, đi khỏi nhà đến phòng tập thể dục Gold. 6 giờ 10, mục tiêu lại xuất hiện, đi tới quán cà phê Pasqua với một cái túi nhựa. Tôi đoán đó là Almond Roast. Đi vào cửa hàng quần áo Contempo Casuals và đi ra tay không. Tôi được biết là những món đồ mùa thu mới chưa về, Boxer. Cô ta về nhà. Những ngọn đèn chiếu lên đến tầng 3. Tôi ngửi thấy mùi bếp núc đúng không nhỉ? Tôi không biết, nhưng có thể là do quá đói nên tôi đã tưởng tượng ra. Những ngọn đèn tắt lúc 10 giờ 25. Từ lúc đó, cô ấy làm việc mà tôi muốn làm. Tại sao cô lại bắt tôi ở đây như một tân binh thế, Lindsay?

- Bởi vì Nicholas Jenks sẽ cố gắng tìm ra người vợ cũ của ông ta. Ông ta tin rằng cô ta đang gài bẫy ông ta. Tôi nghĩ ông ta biết Joanna là kẻ giết người.

- Cô đang cố cổ vũ tôi đúng không, Boxer? Mang đến ý nghĩa cho cuộc đời tôi ư?

- Có thể. Và chuyện là thế này... Tôi cũng nghĩ đó là cô ta. Tôi muốn biết ngay lập tức khi ông phát hiện ra Jenks.

Chris Raleigh đến lúc 8 giờ, ném một ánh mắt đầy kinh ngạc vào đôi mắt lờ mờ của tôi và tóc tai rối bời.

- Em nên cố gắng chải tóc vào buổi sáng đi chứ?

- Claire gọi em lúc 5 giờ 10. Em ở chỗ tư liệu lúc 5 giờ 30.

Anh ấy nhìn tôi kỳ lạ.

- Để làm gì vậy?

- Hơi khó giải thích đây. Em muốn anh gặp một vài người bạn của em.

- Những người bạn ư? Vào lúc 8 giờ sáng sao?

- Vâng. Những người bạn gái của em.

Anh ấy trông bối rối hoàn toàn.

- Điều gì ở đây anh không biết thế?

- Raleigh – tôi nắm lấy tay anh ấy. – Em nghĩ chúng ta đã phá được vụ án rồi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

120#
 Tác giả| Đăng lúc 16-10-2013 02:09:20 | Chỉ xem của tác giả
Chương 118


Một giờ sau, tôi họp tất cả mọi người về vụ Jenks, đầy hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng.

Đã có một vài lần người ta trông thấy Nicholas Jenks ở Tiburon gần bến thuyền và phía nam của chợ, quẩn quanh một đám những kẻ vô gia cư. Cả hai thông tin đều được chứng minh là sai. Ông ta né tránh chúng tôi, và ông ta còn tự do bao lâu thì sự suy đoán càng lớn.

Chúng tôi tụ họp nhau lại tại một căn phòng trống mà đôi khi đội án tình dục sử dụng.

Claire lén đưa Cindy lên từ hành lang, sau đó chúng tôi gọi Jill.

- Mình thấy chúng ta đã nới lỏng luật lệ. – Jill khen ngợi khi cô ấy bước vào và nhìn thấy Raleigh.

Raleigh trông cũng đầy kinh ngạc.

- Đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là người đàn ông làm tin thôi.

- Anh nhớ Claire và Jill Bernhardt ở văn phòng chưởng lý quận rồi – tôi nói. – Còn Cindy, anh có thể nhớ lại vụ ở Napa. Chúng ta là một đội.

Chầm chậm, Raleigh nhìn từng khuôn mặt cho đến khi anh nhìn đến tôi.

- Các bạn làm vụ này độc lập với lực lượng đặc nhiệm ư?

- Đừng hỏi, – tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ – Anh chỉ được nghe thôi.

Trong căn phòng chật chội và tù túng, tất cả mọi con mắt đều hướng về phía tôi. Tôi nhìn Claire.

- Cậu muốn bắt đầu chưa?

Cô ấy gật đầu, nhìn cả nhóm như thể đang diễn thuyết tại một buổi hội thảo y học.

- Vì sự thúc giục của Lindsay, mình đã dành cả tối hôm qua để xem lại hồ sơ ba vụ án này, mình tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể ám chỉ đến Joanna. Lúc đầu chẳng có gì ngoài việc đi đến kết luận như mình đã đưa ra trước đó, rằng từ mọi góc của những vết thương hai nạn nhân đầu tiên, kẻ sát nhân là người thuận tay phải. Jenks là một người thuận tay trái. Nhưng rõ ràng rằng điều đó không đủ chắc chắn.

Claire nói tiếp:

- Sau đó, điều gì đó đã làm mình chú ý. Đó là điều mà mình chưa bao giờ để ý đến trước đây. Tại hiện trường của cả hai vụ án thứ nhất và thứ hai đều có những vết nước tiểu. Mình đoán là cả người xét nghiệm pháp y ở Cleverland và mình đều không nghĩ nhiều đến nó. Nhưng khi mình nghĩ đến hiện trường các vụ án, những địa điểm của những chất cặn bã này không có ý nghĩa gì. Sáng sớm hôm nay, rất sớm, mình đã chạy đến đây và làm một số xét nghiệm.

Cả căn phòng như nín lặng.

- Nước tiểu chúng ta tìm thấy ở khách sạn Grand Hyatt có rất nhiều bọt, cũng như một lượng lớn khác thường hồng huyết cầu. Hồng huyết cầu với số lượng lớn như vậy xuất hiện trong máu trong suốt kỳ kinh nguyệt. Cùng với bọt, mình chắc chắn đó là nước tiểu của phụ nữ. Một người phụ nữ đã giết David Brandt, và mình cũng chắc chúng ta sẽ phát hiện ra rằng một người phụ nữ đã ở trong căn phòng ở Cleverland.

Jill chớp mắt, lặng đi. Đôi môi màu đỏ bóng của Cindy nở một nụ cười nửa miệng đầy hoài nghi. Raleigh chỉ lắc đầu.

- Jenks không làm việc đó – tôi nói. – Chắc chắn Joanna đã làm. Ông ta đã hành hạ cô ta, sau đó ông ta vất bỏ để có cô vợ mới, Chessy, ngay khi ông ta sắp giàu có. Joanna đã cố kiện ông ta hai lần, nhưng không thành công. Kết thúc với số tiền thù lao ít hơn nhiều lần so với những gì cô ta sẽ được nhận nếu là một năm sau đó. Cô ta chứng kiến ông ta đạt được danh tiếng và tiền bạc, và một cuộc sống mới, có vẻ như hạnh phúc.

Raleigh trông sửng sốt.

- Em thực sự tin rằng, một người phụ nữ có đủ sức khỏe để làm việc này sao? Những nạn nhân đầu tiên bị đâm, những nạn nhân thứ hai đã bị kéo lê đi hai mươi, ba mươi thước tới nơi họ bị hạ gục.

- Anh chưa gặp cô ta đâu – tôi đáp. – Cô ta biết cách giăng bẫy Jenks. Cô ta biết những sở thích của Jenks, những khoản đầu tư của ông ta, và đã tiếp cận đồ đạc của ông ta. Thậm chí cô ta còn làm việc tại Saks.

Cindy nói xen vào.

- Cô ta là một trong số ít người biết về cuốn Mãi mãi là cô dâu.

Tôi quay sang Jill gật đầu.

- Cô ta có phương pháp, có động cơ, và tôi chắc chắn rằng cô ta thèm muốn là như vậy.

Một sự im lặng nặng nề thực sự bao trùm căn phòng.

- Vậy em muốn giải quyết vụ này như thế nào? – Cuối cùng, Raleigh nói – Một nửa lực lượng đang tìm kiếm Jenks.

- Mình muốn báo cáo với Mercer, cố gắng bắt lại được Jenks mà không ai giết ông ta cả. Sau đó mình muốn tiến thẳng lên phía trước và chọc thủng vỏ bọc của Joanna. Những cuộc điện thoại, những tấm thẻ tín dụng. Nếu cô ta đã ở Cleverland, một thứ gì đó sẽ trói chặt cô ta với nơi đó. Mình nghĩ giờ thì cậu đồng ý rồi chứ? – Tôi nói với Jill – chúng ta đã có đủ cơ sở để phát lệnh lục soát.

Jill gật đầu, lúc đầu còn do dự, sau đó dứt khoát hơn.

- Thật không thể tin được, sau tất cả mọi chuyện, giờ đây chúng ta đang bảo vệ tên khốn kiếp đó.

Đột nhiên, có một tiếng gõ lớn lên ô cửa bằng kính của cánh cửa. Jogn Keresty, cảnh sát trong đội đặc nhiệm xen vào giữa chúng tôi.

- Đó là Jenks... Hắn ta vừa được phát hiện. Hắn ở trên Pacific Heights.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách