|
Có lẽ sự oán hận của tôi đối với Ti Mệnh Tinh Quân đã cảm động đất trời, đêm đến tôi bất ngờ mơ thấy ông ta. Vẻ mặt tên đó vẫn như cũ, vừa nhìn thấy tôi đã ưỡn ẹo một hồi rồi mới nói: “Quả nhiên, cái thể xác này càng tôn ngươi lên, hơn hẳn so với ngoại hình lúc trước!”.
Vốn dĩ tôi đang giữ chặt lấy tay ông ta, nghe vậy bèn lỏng tay ra, quay sang túm cổ áo, nheo mắt hỏi: “Ý ngài là thể xác trước đây của tôi không khôi ngô?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nói liền mấy câu: “Khôi ngô, khôi ngô, rất khôi ngô”.
Nghe vậy tôi mới vừa lòng buông tay ra, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, liền đưa hai tay túm chặt lấy cổ của Ti Mệnh Tinh Quân gầm lên giận dữ: “Ông làm thế này mà là trả ơn tôi à? Ông không cho tôi làm Thái tử cũng được, nhưng sao lại trêu ngươi, cho tôi một thân hình đàn bà? Nhanh lên, biết điều thì mau trả tôi thân xác ban đầu! Nếu không… đừng trách tôi không khách sáo!”.
Ti Mệnh Tinh Quân bị tôi bóp cổ đến ho sặc sụa, cuống quýt nói: “Mau bỏ tay ra, động chân động tay với ta, ngươi sẽ không có kết cục gì hay ho đâu!”.
“Tôi đã như thế này rồi thì còn sợ gì báo ứng nữa?” Tay tôi càng bóp chặt hơn, gầm lên với Ti Mệnh Tinh Quân: “Đưa tôi về, đưa tôi về!”.
“Không về được nữa!”, Ti Mệnh Tinh Quân mặt đỏ bừng kêu lên.
Tôi sững người, bàn tay bất giác lỏng ra, Ti Mệnh Tinh Quân giằng khỏi tay tôi, vội vàng lùi về sau mấy bước, hai tay đưa lên che lấy cổ, mắt nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Vì sao không về được nữa? Thể xác của tôi không còn nữa à? Bị thiêu rồi ư?”, tôi đờ đẫn hỏi.
Ti Mệnh Tinh Quân thấy tôi không dùng vũ lực nữa liền tranh thủ sửa sang lại áo quần, đáp: “Không, thể xác không sao”.
Tôi ngạc nhiên: “Thế thì sao tôi lại không về được? Ông không định trả ơn chứ gì? Mang tôi trở về mới gọi là trả ơn, ông cứ giữ tôi ở lại là đang báo oán đấy”.
Ti Mệnh Tinh Quân do dự một lát, đáp: “Vì ngươi tới đây nhập vào thể xác của Trương thị. Dương thọ của Trương thị vẫn chưa hết, đương nhiên cũng cần thể xác để đầu thai, do đó đã dùng thể xác của ngươi rồi”.
Tôi ngây ra một lúc rồi hỏi lại với vẻ không tin: “Theo lời ông thì thể xác của tôi bây giờ là Trương thị dùng?”.
Ti Mệnh Tinh Quân gật đầu, rồi lại lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi mới đáp: “Thật ra cũng không thể nói như vậy. Vốn là ngươi phải dùng thể xác của Trương thị, còn Trương thị thì dùng thể xác của ngươi. Tình hình hiện tại là ngươi đang dùng chính thể xác của ngươi mà Trương thị đã dùng mười mấy năm, còn cô ta thì đang dùng thể xác của chính cô ta mà ngươi đã dùng hơn hai chục năm. Tính đi tính lại, ngươi vẫn là người được lợi hơn”.
Cân nhắc, so sánh một hồi, cơn giận dữ trong chốc lát bốc lên ngùn ngụt, tôi gầm lên: “Tôi… tôi… tôi nghe không rõ, nói lại lần nữa đi!”.
Ti Mệnh Tinh Quân lườm tôi: “Nói một cách đơn giản hơn. Lẽ ra ngươi phải đầu thai vào chính thể xác bây giờ, nhưng Diêm Vương có chút sai sót. Mà số mệnh kiếp này của ngươi rất nặng, nếu sai e sẽ ảnh hưởng toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ, vì thế Diêm Vương mới nài nỉ ta đổi lại thể xác của hai người”.
Tôi nghe xong chết đứng, hồi lâu mới định thần lại, ngây ngô hỏi: “Nói như vậy… cái này… mới là… thể xác… đích thực của tôi?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm, gật gật đầu.
Tôi cúi đầu, đưa tay sờ lên ngực rồi lại sờ lên chiếc eo mảnh mai với vẻ không dám tin, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ti Mệnh Tinh Quân.
Ti Mệnh Tinh Quân càng tỏ vẻ thông cảm hơn, đưa tay ra vỗ vỗ vai tôi: “Thôi, chấp nhận đi, thân xác này thuộc loại thượng hạng rồi. Mà ngươi cũng đã nói ngươi thích những cô gái như thế này còn gì”.
Trời ạ, đó là vì tôi nghĩ mình được làm một người đàn ông đấy chứ!
Trong chốc lát, tôi cảm thấy thân thể rã rời, đầu đau như búa bổ, không thốt được nên lời vì chút hy vọng còn sót lại cũng đã bị Ti Mệnh Tinh Quân chặt đứt.
Ti Mệnh Tinh Quân thở dài một cái rồi khẽ vỗ vào người tôi: “Đừng nghĩ ngợi nữa, trước tiên cứ ngủ một giấc cho tốt đã”.
Tôi đưa tay tóm lấy vạt áo của Ti Mệnh Tinh Quân khi ông ta định bỏ đi, hỏi: “Thể xác cũ của tôi bây giờ có khỏe không?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nhìn tôi: “Cái gì đã qua thì cứ cho nó qua đi, nhìn lại cũng có tác dụng gì đâu?”.
Tôi cười đau khổ: “Dù gì thì cũng đã dùng hơn hai mươi năm, nhìn lại một lần cũng tốt”.
Ti Mệnh Tinh Quân hỏi: “Nếu nhìn rồi càng thấy phiền muộn hơn, ngươi vẫn muốn nhìn sao?”.
Tôi vội gật đầu: “Vẫn muốn nhìn!”.
Ti Mệnh Tinh Quân thở dài lắc đầu, lôi từ trong lòng ra chiếc gương thủy tinh, đưa đến trước mặt tôi: “Thế thì nhìn đi”.
Tôi đưa tay run rẩy đón lấy chiếc gương trong sự xúc động mạnh mẽ, chỉ thấy trong gương một đám mờ mịt, mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng trong đám hỗn độn cũng nổi rõ tấm lưng của một người đàn ông, đen nhẻm, rắn chắc, đầy mồ hôi. Những giọt mồ hôi ấy hòa vào với nhau thành một dòng, chảy dọc theo sống lưng…
Tôi buồn bực hỏi: “Mới mấy tháng mà sao lại trở nên đen đúa như vậy?”.
Ti Mệnh Tinh Quân nghe vậy, thò đầu nhìn vào gương: “Ồ, đó không phải là thể xác của ngươi đâu, người ở phía dưới mới đúng”.
Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, tiếp tục nhìn thật kỹ, góc độ của chiếc gương thay đổi, quả nhiên lộ ra hình ảnh của một người khác. Người này mắt hơi nhắm lại, gò má đỏ hồng, đôi môi mọng hơi hé mở, vẻ mặt không rõ là đau khổ hay vui sướng… Rõ ràng đó là tôi!
Tôi quay đầu lại vẻ cứng đơ, lặng lẽ nhìn về phía Ti Mệnh Tinh Quân.
Ti Mệnh Tinh Quân có vẻ bất lực, giơ hai tay lên phân trần: “Ngươi không thể trách Trương thị được, cô ấy là một phụ nữ yếu ớt, cần đàn ông che chở…”.
Tôi không nói gì thêm, thẳng tay đập chiếc gương vào mặt Ti Mệnh Tinh Quân.
Khốn kiếp, ông để cho đời này tôi bị đàn ông ức hiếp cũng được, nhưng ông lại còn để cho thể xác ngày trước của tôi cũng bị đàn ông chà đạp. Tôi, tôi, tôi…
Đúng lúc tôi đang căm hờn như muốn ăn tươi nuốt sống Ti Mệnh Tinh Quân, bỗng nghe thấy có người ở bên cạnh gọi: “Nương nương, nương nương…”.
Tôi mở to mắt, Ti Mệnh Tinh Quân đã biến mất tự bao giờ, còn Lục Ly trước mặt thì dáng vẻ lo lắng vô cùng, cô đang chăm chú nhìn tôi, gọi: “Nương nương, nương nương sao thế? Có phải đã mơ thấy ác mộng không?”.
Mơ ư? Đúng thế, cứ coi như vừa mơ thấy ác mộng đi, tôi tự an ủi mình.
Tâm trí tôi vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng thì Lục Ly đã bắt đầu mặc áo cho tôi. Đầu óc tôi có chút đờ đẫn, Lục Ly lại tưởng là vì chuyện hôm nay về nhà mẹ đẻ, liền dịu dàng khuyên nhủ: “Hôm nay nương nương phải đi cùng xe với Thái tử điện hạ, nương nương đừng bướng bỉnh nữa mà hãy chịu khó nhường Thái tử điện hạ, sau này thái độ của Điện hạ với nương nương sẽ dần dần thay đổi thôi…”.
Tôi nghe như có sét đánh ngang tai, cánh tay đang giơ ra để mặc quần áo cũng khựng lại, tôi quay sang hỏi Lục Ly: “Ta ngồi cùng Tề Thịnh?”.
Lục Ly không nhận ra điều đó, vẫn gật đầu đáp: “Điện hạ đã chịu đưa nương nương về nhà mẹ đẻ, tất nhiên sẽ không để nương nương ngồi xe một mình khiến người khác cười chê rồi. Xe đi trong kinh thành không thể nhanh được, muốn ra khỏi thành cũng phải mất cả nửa ngày, nương nương phải nắm lấy cơ hội ấy để thân thiết với Thái tử hơn”.
Những tia sét nối tiếp nhau giáng xuống khiến hồn vía tôi phiêu dạt khỏi cơ thể, những lời sau đó của Lục Ly tôi không sao nghe vào nữa, trước mắt chỉ thấy hình ảnh một tấm lưng trần cứ nhấp nha nhấp nhô…
Tôi, có lẽ nên chết đi thì hơn!
Bên ngoài có nội thị đến bẩm báo, xa giá đã sẵn sàng, Thái tử Tề Thịnh đang chờ tôi ở ngoài cửa cung. Lục Ly không kịp tô vẽ dung nhan cho tôi, vội vàng kéo tôi ra ngoài. Tay tôi đưa ra hơi chậm nên không kịp ôm lấy cột nhà, đến khi ra khỏi điện lại phải giữ thể diện, chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo Lục Ly mà thôi.
|
|