|
Có thể, chồng sẽ muốn em- người đến từ thế giới của tám năm sau – hãy từ bỏ ý định làm ý định đám cưới với chồng. Chồng
sẽ kể một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt để em – người đã trở lại thế giới cũ – hãy tránh xa chồng. Bởi vì bảy năm sau cuộc
hội ngộ bên hồ nước và ba tuần sau khi viết bức thư này, em sẽ rời bỏ thế giới này mà?
Chồng sẽ nghĩ, chính cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời em, dù em có phủ nhận thế nào đi nữa.
Hoặc chồng sẽ không chấp nhận việc chúng ta có con.
Phải vậy không?
Cứ nghĩ đến chuyện này là mọi thứ trong đầu em lại rối tung lên. Giả sử chồng bịa ra chuyện đẻ em từ bỏ ý định làm đám cưới
thì em không thể ngồi đây viết lá thư này được. Sự thật là em đã cưới chồng và sinh Yuji. Nếu vậy, tối nay, khi chồng đi làm về
và đưa chồng lá thư này, không biết chúng mình sẽ thế nào?
Em sẽ biến mất, vào đúng giây phút đó?
Hai chúng mình, mỗi người sẽ sống một cuộc đời riêng, sẽ không có chuyện chúng mình có Yuji nữa?
Tất cả đều kì lạ và em không thể tìm ra câu trả lời.
Chính vì vậy, em quyết định sẽ giữ im lặng.
Em ghét việc không được sống với chồng.
Em không thích cuộc đời không có Yuji.
Nếu ngày ấy, em không tới thị trấn đó thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào?
Rất nhiều lần, ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu em.
Thậm chí, lúc ngồi trên xe điện đến chỗ hẹn với chồng ngày hôm ấy, em cũng đã nghĩ vậy.
Nếu me xuống tàu, quay về, không đi gặp chồng nữa, cuộc đời em sẽ thế nào?
Em sẽ cưới một người khác?
Sẽ sống cùng người đó đến khi đầu bạc răng long?
Những ngày tháng hạnh phúc tạm gọi là yên ả, êm đềm đang đợi em phía trước?
Nhưng khi về già, em sẽ băn khoăn tự hỏi.
Đây có phải cuộc đời em lựa chọn?
Cuộc đời em mong muốn đến nỗi gạt bỏ cả những thứ quan trọng?
Tương lai em đã nhìn thấy vào mùa mưa năm em hai mươi mốt tuổi.
Người chồng vụng về, có gương mặt rất tội nghiệp mỗi khi không có em bên cạnh.
Chàng hoàng tử Anh quốc của em.
Em sẽ vĩnh viễn mất đi khoảng thời gian mà lẽ ra em phải có với hai người đó
Em sẽ hối hận.
Vì em đã biết trước.
Vì em đã gặp chồng và con.
Em không thể sống một cuộc đời khác khi vẫn giữ tất cả những kỉ niệm đó trong lòng.
Em phải cưới chồng và sinh Yuji thôi.
Phải cùng chồng chào đón cậu con trai của em.
Em sẽ mỉm cười ra đi với con tim tràn ngập kỉ niệm hạnh phúc.
Em đã quyết tâm như vậy và đi thẳng đến chỗ chồng.
Em cũng muốn được sống lâu hơn nữa.
Em cũng thấy sợ khi nghĩ đến những chuyện xảy ra với em.
Em tiếc lắm khi không thể chứng kiến Yuji trở thành một chàng trai tuyệt vời.
Nhưng đây là cuộc đời em đã chọn.
Vì vậy…
Ôi, sắp đến giờ Yuji đi học về rồi.
Em phải đi đón con. Phải đi chợ để chuẩn bị bữa tối cho hai bố con. Bữa tối nay sẽ là món ca ri yêu thích của Yuji.
Em chỉ có thể nấu cho hai bố con ít hôm nữa thôi. Dù em rất muốn nấu thật nhiều, thật nhiều món ngon nữa cho hai người.
Thứ lỗi cho em.
Em không thể làm gì nữa rồi.
Thôi, em dừng ở đây nhé.
Tình yêu em dành cho chồng không thể kể hết qua ngòi bút này.
Mười bốn năm bên chồng, em đã rất vui. Chỉ cần được ở bên chồng em cũng thấy hạnh phúc, dù chúng mình không thể đi
du lịch cùng nhau, không thể lên tầng thượng ngắm bầu trời đêm.
Em sẽ lên tinh cầu Lưu Trữ trước.
Bọn mình sẽ gặp lại nhau ở đó chồng nhé.
Em luôn dành chỗ bên cạnh em cho chồng.
Chồng nhớ giữ gìn sức khỏe.
Chăm sóc Yuji hộ em.
Cảm ơn chồng rất nhiều.
Em yêu anh.
Từ tận đáy lòng.
Tạm biệt anh.
Mio
|
|