|
Từ sáng sớm đến giờ, người cô như bại bó chặt,không thể suy nghĩ, không thể tiếp thu bài, không thể nhìn rõ cảnh vật, tất cả đều quay cuồng hỗn loạn, mọi giác quan chợt trở nên đờ đẫn.
"Có lẽ Nhược Bạch thực sự muốn làm huấn luyện viên."
Trên đường trở về Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên an ủi:
"Tùng Bách võ quán trên thực tế luôn do anh ấy đảm trách, những đệ tử do Nhược Bạch đào tạo không ít người trở thành những hạt gióng xuất sắc, trong đó có những người em quen như Tú Cầm, Tú Đạt thậm chí Diệc Phong."
Bách Thảo hoang mang nhìn ra ngoài cửa kính.
"Hơn nưa Nhược Bạch đã quá mệt..."
Khẽ thở dài, Sơ Nguyên nói tiếp:
"Nhược Bạch vừa phải tập luyện để thi đấu vừa phải hướng dẫn các đệ tử của võ quán, lại chuyên phụ trách huấn luyện lớp nghiệp dư của trung tâm, lại phải hoàn thành chương trình học ở trường, rồi còn đi làm thêm, cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, từ bỏ tư cách tuyển thủ, mặc dù rất tiếc nhưng rất cần thiết cho sức khỏe của anh ấy."
Mi mắt Bách Thảo rung rung.
Một ý nghĩ bất chợt lóe khiến người cô cứng đờ, môi tía mét, kinh hãi nhìn Sơ Nguyên:" Lẽ nào là do sức khỏe? có phải Nhược Bạch sư huynh bị ốm?". Khi ở Hàn Quốc, Nhược Bạch sốt di dẳng như thế, ho lâu như vậy, gần đây người gầy đi trông thấy...
Môi không còn sắc máu!
Hai tay run run!
Đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang xanh, chiếc xe sau liên tục bấm còi, Sơ Nguyên vòng xe qua ngã tư. Trên vỉa hè có mọt tốp học sinh vừa tan trường cười nói ồn ào, anh chầm chậm xoay vô lăng.
Nhìn sắc mặt đột nhiên tía mét của cô.
Sơ Nguyên nhíu mày, nhớ đến lời hứa với Nhược Bạch.
"Dạo trước đúng là Nhược Bạch quá mệt mỏi", đắn đo một lát, Sơ Nguyên thận trọng, "Nếu cứ kéo dài như vậy, sợ là sức khỏe anh ấy không chịu nổi".
"Vậy bây giờ Nhược Bạch sư huynh..."
Tâm trạng thẩm lo lắng, cô đăm đăm nhìn Sơ Nguyên!
"Bây giờ đã tốt nhiều rồi:, Sơ Nguyên mỉm cười, chầm chậm xoay vô lăng, không xa phía trước là Tùng Bách võ quán, "Chỉ cần nghỉ ngơi hợp lí và bồi dưỡng tốt là không có vấn đề gì."
Thở phào.
Tâm trạng thấp thỏm lo lắng cũng dần trở lại bình thường.
Sau cơn sợ hãi, người toát mồ hôi rồi ngây ra một lát, cô đột nhiên cảm thấy bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ cấn Nhược Bạch sư huynh thật sự khỏe manh, chỉ cần Nhược Bạch sư huynh thực sự muốn thế, thi đấu hay không cũng chẳng có gì quan trọng nữa?
Đến Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên vừa dừng xe, Bách Thảo đã nhanh tay mở cửa chui ra!
"Em đi tìm Nhược Bạch sư huynh!"
Cô chỉ nói có thế, cắm đầu chạy về phía phòng tập, không ngoái lại!Nhìn bóng cô chạy vút như con hươu nhỏ, Sơ Nguyên mỉm cười lắc đầu rồi chợt nhìn thấy chiếc ba lô cô để quên trên xe.
|
|