Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Mulz_Lee
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Thiếu Nữ Toàn Phong | Minh Hiểu Khê [Hoàn]

[Lấy địa chỉ]
521#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2013 11:22:07 | Chỉ xem của tác giả
"Giải vô địch Taekwondo thế giới lần này, Katou và Kim Mẫn Châu đểu tham gia, một trận so tài đáng xem", như không để ý đếnkhông khí căng thẳng giữa Đình Nghi và Hiểu Huỳnh, Thẩm Ninh liếc nhìn Bách Thảo nói, "Còn nữa, ban tổ chức cuộc thi hậu Taekwondo thế giới vừa gọi điện đến mời em tiếp tục tham gia, ý em thế nào?"
Bách Thảo ngẩn người.

Cuộc thi này vốn dĩ Nhược Bạch ghi tên thay cô, sau trận thắng tối qua, cô không hề nghĩ đến việc có nên tiếp tục tham gia hay không.

Bất giác ngước nhìn Nhược Bạch.

Nhược Bạch vẫn cúi đầu đứng yên, dường như đó là chuyện không liên quan đến anh. Tâm trạng vốn trầm lắng, vốn định mở miệng nói, không, em không muốn tham gia tiếp!

Nhược Bạch ngước mắt nhìn.

"...", lời như tắc nghẹn trong cổ họng, miệng lắp bắp:

"Em... vẫn chưa quyết định..."

"Ngày mai nói lại với tôi."

Sau đó huấn luyện viên tuyên bố kết thúc buổi tập.

"Đương nhiên phải tiếp tục!", huấn luyện viên Thẩm vừa đi khỏi Hiểu Huỳnh đã xông đến nói to, "Giải thưởng rất lớn, lại được báo chí truyền hình quan tâm, nhất định sẽ nổi tiếng".
Nhược Bạch cũng theo sau huấn luyện viên Thẩm ra khỏi phòng tập.

Nhìn theo bóng anh.

Bách Thảo đứng sững tại chỗ

Hiểu Huỳnh vẫn liến thoắng bên tai nhưng cô không nghe thấy gì hết. Màđến khi Hiểu Huỳnh đẩy mạnh vào người, Bách Thảo mới sững sờ quayđầu, thấy Đình Nghi đứng trước mặt, hỏi cô:

"Chiều nay khoảng sáu giờ có rỗi không?"

"...Có"

"Đến hiệu bánh pizza Tất Thắng, tôi có chuyện muốn nói với cô", nói xong Đình Nghi đi thẳng, để lại Hiểu Huỳnh trợn mắt và Bách Thảo ngơ ngác.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

522#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2013 11:26:08 | Chỉ xem của tác giả
Ngoài chuyện Nhược Bạch sư huynh đột nhiên biến thành huấn luyện viên, khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó đối với Hiểu Huỳnh sao mà hoàn Mỹ đến thế!

Sau khi kết thúc buổi tập, bên ngoài võ quán lại có mấy phóng viên đang chờ phỏng vấn Bách Thảo! Mạc dù trước ông kính và micro Bách Thảo có hơi bối rối, nhưng đó là vẻ đẹp giả dị và chất phác. Nhìn nụ cười thân thiện và hài lòng của phóng viên, Hiểu Huỳnh cười thầm, dường như cô đã nhìn thấy tương lai sáng rực cảu Bách Thảo.

Đến trường.

Ánh mắt của các bạn hướng vào Bách Thảo như lần đầu nhìn thấy cô, đi đến đâu cô cũng nhân được những cái nhìn thản nhiên thán phục. Các bạn đưa nhau xin chữ kí Bách Thảo, trong số đó có cả những bạn cùng lớp, khác lớp, thậm chí khác trường.

Hi hi hi!

Thì ra cảm giác của người nổi tiếng là như thế.

Hèn chi bao nhiêu người muốn trở nên nổi tiếng. bây giờ mới chỉ đứng cạnh Bách Thảo để hưởng chút thơm lây, cô đã lâng lâng hạnh phúc lắm rồi!

Buổi chiều tan học, Sơ Nguyên lái xe đến cổng trường, hiểu Huỳnh thấy vậy liền viện cớ đi hẹn với bạn, nhất định không chịu lên xe,cười khúc khích rồi khoác ba lô chạy biến mất. Thấy Bách Thảo ngơ ngẩm như mất hồn,Sơ Nguyên vừa hỏi chuyện vừa lái xe mới biết tình hình của Nhược Bạch.

"Nhược Bạch muốn từ bỏ tư cạch tuyển thủ?"

Giọng anh ngạc nhiên vẻ nuối tiếc, sau đó sơ Nguyên không nói gì thêm, hơi nhíu mày, lặng lẽ lái xe.

Rất nhiều câu của Nhược Bạch, Bách Thảo không nói với Sơ Nguyên.
Từ sáng sớm đến giờ, người cô như bại bó chặt,không thể suy nghĩ, không thể tiếp thu bài, không thể nhìn rõ cảnh vật, tất cả đều quay cuồng hỗn loạn, mọi giác quan chợt trở nên đờ đẫn.

"Có lẽ Nhược Bạch thực sự muốn làm huấn luyện viên."

Trên đường trở về Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên an ủi:

"Tùng Bách võ quán trên thực tế luôn do anh ấy đảm trách, những đệ tử do Nhược Bạch đào tạo không ít người trở thành những hạt gióng xuất sắc, trong đó có những người em quen như Tú Cầm, Tú Đạt thậm chí Diệc Phong."

Bách Thảo hoang mang nhìn ra ngoài cửa kính.

"Hơn nưa Nhược Bạch đã quá mệt..."

Khẽ thở dài, Sơ Nguyên nói tiếp:

"Nhược Bạch vừa phải tập luyện để thi đấu vừa phải hướng dẫn các đệ tử của võ quán, lại chuyên phụ trách huấn luyện lớp nghiệp dư của trung tâm, lại phải hoàn thành chương trình học ở trường, rồi còn đi làm thêm, cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, từ bỏ tư cách tuyển thủ, mặc dù rất tiếc nhưng rất cần thiết cho sức khỏe của anh ấy."

Mi mắt Bách Thảo rung rung.

Một ý nghĩ bất chợt lóe khiến người cô cứng đờ, môi tía mét, kinh hãi nhìn Sơ Nguyên:" Lẽ nào là do sức khỏe? có phải Nhược Bạch sư huynh bị ốm?". Khi ở Hàn Quốc, Nhược Bạch sốt di dẳng như thế, ho lâu như vậy, gần đây người gầy đi trông thấy...

Môi không còn sắc máu!

Hai tay run run!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

523#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2013 11:29:05 | Chỉ xem của tác giả
Từ sáng sớm đến giờ, người cô như bại bó chặt,không thể suy nghĩ, không thể tiếp thu bài, không thể nhìn rõ cảnh vật, tất cả đều quay cuồng hỗn loạn, mọi giác quan chợt trở nên đờ đẫn.

"Có lẽ Nhược Bạch thực sự muốn làm huấn luyện viên."

Trên đường trở về Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên an ủi:

"Tùng Bách võ quán trên thực tế luôn do anh ấy đảm trách, những đệ tử do Nhược Bạch đào tạo không ít người trở thành những hạt gióng xuất sắc, trong đó có những người em quen như Tú Cầm, Tú Đạt thậm chí Diệc Phong."

Bách Thảo hoang mang nhìn ra ngoài cửa kính.

"Hơn nưa Nhược Bạch đã quá mệt..."

Khẽ thở dài, Sơ Nguyên nói tiếp:

"Nhược Bạch vừa phải tập luyện để thi đấu vừa phải hướng dẫn các đệ tử của võ quán, lại chuyên phụ trách huấn luyện lớp nghiệp dư của trung tâm, lại phải hoàn thành chương trình học ở trường, rồi còn đi làm thêm, cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, từ bỏ tư cách tuyển thủ, mặc dù rất tiếc nhưng rất cần thiết cho sức khỏe của anh ấy."

Mi mắt Bách Thảo rung rung.

Một ý nghĩ bất chợt lóe khiến người cô cứng đờ, môi tía mét, kinh hãi nhìn Sơ Nguyên:" Lẽ nào là do sức khỏe? có phải Nhược Bạch sư huynh bị ốm?". Khi ở Hàn Quốc, Nhược Bạch sốt di dẳng như thế, ho lâu như vậy, gần đây người gầy đi trông thấy...

Môi không còn sắc máu!

Hai tay run run!

Đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang xanh, chiếc xe sau liên tục bấm còi, Sơ Nguyên vòng xe qua ngã tư. Trên vỉa hè có mọt tốp học sinh vừa tan trường cười nói ồn ào, anh chầm chậm xoay vô lăng.
Nhìn sắc mặt đột nhiên tía mét của cô.

Sơ Nguyên nhíu mày, nhớ đến lời hứa với Nhược Bạch.

"Dạo trước đúng là Nhược Bạch quá mệt mỏi", đắn đo một lát, Sơ Nguyên thận trọng, "Nếu cứ kéo dài như vậy, sợ là sức khỏe anh ấy không chịu nổi".

"Vậy bây giờ Nhược Bạch sư huynh..."

Tâm trạng thẩm lo lắng, cô đăm đăm nhìn Sơ Nguyên!

"Bây giờ đã tốt nhiều rồi:, Sơ Nguyên mỉm cười, chầm chậm xoay vô lăng, không xa phía trước là Tùng Bách võ quán, "Chỉ cần nghỉ ngơi hợp lí và bồi dưỡng tốt là không có vấn đề gì."

Thở phào.

Tâm trạng thấp thỏm lo lắng cũng dần trở lại bình thường.

Sau cơn sợ hãi, người toát mồ hôi rồi ngây ra một lát, cô đột nhiên cảm thấy bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ cấn Nhược Bạch sư huynh thật sự khỏe manh, chỉ cần Nhược Bạch sư huynh thực sự muốn thế, thi đấu hay không cũng chẳng có gì quan trọng nữa?

Đến Tùng Bách võ quán, Sơ Nguyên vừa dừng xe, Bách Thảo đã nhanh tay mở cửa chui ra!

"Em đi tìm Nhược Bạch sư huynh!"

Cô chỉ nói có thế, cắm đầu chạy về phía phòng tập, không ngoái lại!Nhìn bóng cô chạy vút như con hươu nhỏ, Sơ Nguyên mỉm cười lắc đầu rồi chợt nhìn thấy chiếc ba lô cô để quên trên xe.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

524#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2013 11:30:44 | Chỉ xem của tác giả
Vẫn còn sớm.

Phòng tập không có ai.

Chạy nhanh, thở hổn hển, bách Thảo phi thẳng đến phòng tập. Bước chân cộc cộc trên hành lang gỗ, cô thở gấp, trán toát mồ hôi, giơ tay kéo cánh cửa "soạt" một tiếng...

Nhược Bạch ngồi khoanh chân, nhắm mắt.
có làn gió thổi qua.

Chiếc chuông gió ngân vang dưới mái hiên yên tĩnh.

"Nhược Bạch sư huynh..."

Xông đến trước mặt anh, khuôn mặt trái xoan của cô ửng hồng, bàn tay nắm chặt, nhìn khuôn mặt bình thản của anh, cô nói:

"Em bằng lòng!"

Nhược Bạch chậm rãi mở mắt.
anh nhìn cô, cơ hồ như không hiểu câu nói không đầu không cuối đó. môi mấp máy mấy làn, tay càng nắm chặt, ngực phập phồng, cô nói:

"Huynh muốn em làm gì, em sẽ làm như thế!"

Nhược Bạch nhìn cô rất lâu.

Đôi mắt bình thản giống như núi tuyết xa xôi, anh trầm ngâm không nói, dường như muốn biết cô thực lòng tình nguyện. Một lúc lâu sau, anh nhàn nhạt hỏi:

"Cho dù sau này thi đấu chỉ là vì tôi?"

Bách Thảo cắn môi gật đầu.

"Cho dù tôi muốn em tham dự cúp thế giới, giành tư cách tham gia từ tay Đình Nghi?"

"Vâng!"

"Tại sao?", Nhược Bạch hơi cao giọng, "Buổi sáng em còn chỉ trích tôi như vậy, tại sao giờ lại bằng lòng chấp nhận tất cả?"

"..."

Bách Thảo ngây người nhìn anh, không, cô vẫn không thể chấp nhận anh từ bỏ tư cách thi đấu.

Nhưng.

Mấy năm nay sớm chiều bên anh, Nhược Bạch đã giống như một người thân của cô, cô không thể làm anh buồn cũng như không thể chịu được cảm giác xa anh. Anh là Nhược Bạch sư huynh của cô, cô đã quen nghe lời anh, bất luận việc gì, cô đều tin anh làm đúng.

"Dạo này... huynh có khỏe không?"

Đắn đo một lát, không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi một câu chẳng liên quan.

"Vẫn khỏe."

Nói gọn một câu, Nhược Bạch đứng lên, không hỏi gì thêm liền giục cô:"Đi ăn cơm thôi, sau bữa tối nửa giờ nữa đến đây tập bù buổi sáng".

"Vâng!"

Nghe thấy giọng Nhược Bạch nghiêm khắc yêu cầu như mọi ngày, lòng Bách Thảo rộn vui, mắt sáng lên trả lời lớn! cúi gập người chào anh, cô đang định về ăn cơm, đột nhiên ngẩn người, sực nhớ mình đã quên một việc rất quan trọng...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

525#
 Tác giả| Đăng lúc 13-6-2013 11:32:15 | Chỉ xem của tác giả
Khi Bách Thảo vội vàng đến hiệu bánh pizza Tất Thắng thì đã sáu giờ bốn mươi phút, là lúc cửa hiệu đông nhất. Trên chiếc sofa góc trong cùng, Đình Nghi đã hơi sốt ruột.

"Xin lỗi, tôi đến muộn!"

Lòng hơi bất an, Bách Thảo xin lỗi.

"Ngồi đi."

Cố kiềm chế tâm trạng, Đình Nghi ra hiệu cho cô ngồi, đưa thực đơn cho cô, nói:" Cô chọn món đi, bữa này tôi mời."

Bách Thảo vội lắc đầu:

"Không, không cần, tôi không đói."

Bách Thảo đã đến ăn ở đây một lần, biết hiệu này rất đắt.

Đình Nghi liếc cô, vẫy tay gọi phục vụ mang đến cốc nước lạnh
sau khi Bách Thảo uống hai ngụm nước, Đình Nghi mới từ từ mở miệng:

"Cô đã vội như vậy, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề."

Bách Thảo hơi sửng sốt.

Đang định nói mình không vội đi.

"Tôi có thể nhường cho cô tham dự giải vô địch Taewkondo thế giới", Đình Nghi nhìn cô nói thẳng.

Lần này Bách Thảo sửng sốt thật sự.

Cô ngẩn ra nhìn Đình Nghi.

Không tin Đình Nghi nói ra câu đó.

"Để giành tư cách tham dự giải đấu, cô đã hao tâm tổn sức quá nhiều", Đình Nghi nhếch mép,ánh mắt giễu cợt, "Ngay từ hồi còn ở Hàn Quốc, cô đã tung tin mình là người bách chiến bách thắng đợt tập huấn, hai lần đánh bại Kim Mẫn Châu. Việc giành được danh hiệu tuyển thủ ưu tú nhất, mục đích chẳng qua là muốn huấn luyện viên Thẩm để mắt đến cô. Sau khi về nước, cô biết tôi gần như chắc chắn tham gia giải vô địch thế giới, liền bắt đầu giở trò..."
Bách Thảo sững người.

"Cô biết rõ tình cảm của tôi với anh sơ Nguyên, liền ra tay từ đó", ánh mắt u ám lành lạnh, Đình Nghi nhìn cô, thong thả nói, "Hôm liên hoan, cô cố tình giả say để quyến rũ Sơ Nguyện. Sơ Nguyên luôn coi cô là tiểu muội hiền lành nên đã trúng quỷ kế của cô."

Cô dùng anh sơ Nguyên để chọc tức tôi, khiến tôi không nén được giận nói năng không cân nhắc, khiến đồng đội xa lánh, khiến sơ Nguyên không thích tôi nữa"

"..."
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

526#
Đăng lúc 15-6-2013 12:18:57 | Chỉ xem của tác giả
Bách Thảo đờ đẫn nắm chặt cốc nước, trong long muốn nó,không phải, không phải, nhưng cố biết, bất luận nói thế nào thì Đình Nghi cũngkhông tin.
“Tôi đã đánh giá thấp cô, cô quả thật rất thủ đoạn”, cườicay đắng, Đình Nghi cúi mắ, hang mi cong vuốt mascar, “Tôi không kìm được giận,anh Sơ Nguyên cho rằng tôi bắt nạt cô nên đã yêu cầu hủy hôn”.
“…”
Bách Thảo sững người ngồi im.
Hủy hôn…
Thì ra Sơ Nguyên sư huynh và Đình Nghi có hôn ước…
“Cho nên kho tôi thua Katou”.
Tay cầm ống hút trong cốc trà chanh, Đình Nghi khinhkhình nhìn cô:

“Nếu tôi không bị phân tâm vì chuyện Sơ Nguyên, cô tưởnglà Katou có thể thắng tôi thật sao? Katou nên cám ơn cô mới phải, nếu cô khôngkhiến tôi bị tác độngnhư thế thì sao cô ta có cơ hội thắng liền sáu trận! Côkhông mê muội đến mức cho là đánh bại Katou từng thắng tôi là có thể chứng minhthực lực của cô hơn tôi chứ?”
“…”
Bách Thảo im lặng.
“Mặc dù giới truyềnthong bị cô đánh lừa, dù những khán giả không biết gì về Taekwondo có thể cholà thực lực cô không tồi nhưng huấn luyện viên Thẩm và những quan chức ở cục thểdục thể thao đều biết, cô hoàn toàn không xứng đứng ngang với tôi!”, Đình Nghicười khẩy nhìn cô, “Bất luận cô dung bao nhiêu thủ đoạn cũng hông thể tham giagiải vô địch Taekwondo thế giới lần này!”
“…”
Nhìn Đình Nghi, Bách Thảo vẫn im lặng.
Cô không muốn giải thích những điều mà Đình Nghi quy cônhư vậy. Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Đình Nghi đứng ngoài phòng tập của TùngBách võ quán, dịu dàng tao nhã, xinh đẹp, mang ánh sang và vẻ thuần khiết củaánh trăng.

Còn ĐÌnh Nghi bây giờ.
Xa lạ đến mức cô không muốn giải thích bất cứ điều gì.
“Chỉ cần tôi rút lui, cô mới hi vọng có cơ hội tham giagiải đấu”, dung ống hút quấy những viên đá nhỏ trong cốc trà chanh Đình Nghi cườinhạt, “Bây giờ, Thích Bách Thảo, chỉ cần cô cầu xon tôi sẽ nhường tham gia giảiđấu đó”.
Bách Thảo ngây người nhìn Đình Nghi .
Sao lại ngây ra thế, Đình Nghi cau mày, “vui quákhông  nói được ư”.
“…Tại sao?”
Đầu Bách Thảo như bị đóng băng, tại sao những việc xảyra ngày hôm nay, những câu chuyện nghe thấy ngày hôm nay tất cả đều khiến côkhông thể nào lý giải nổi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

527#
Đăng lúc 15-6-2013 12:33:45 | Chỉ xem của tác giả
"Nhưng, tôi yêu cầu cô bắt đầu từ bây giờ không được bám lấy anh Sơ Nguyên..."

Lặng lẽ nhìn cô Đình Nghi nói rõ từng chữ.

"... Không được gặp, không được nói chuyện, cho dù anh ấy đến tìm cô cũng phải lập tức bỏ đi! Chỉ cần cô làm được như vậy, tôi sẽ nhường tư cách tham gia giải đấu cho cô!"

"Nhường..."

Bách Thảo sững người nhắc lại.

"Đúng , chỉ cần tôi cố tình bị thương trong khi tập không thể tham gia thi đấu, huấn luyện viên Thẩm tự khắc sẽ xem xét để cô đi thay tôi", Đình Nghi nôn nóng, "Thế nào, chẳng lẽ cô không tin tôi?".

Bách Thảo vô cùng hoang mang.

Trong khoảng thời gian này để giành tư cách tham dự giải đấu đó, Nhược Bạch và cô đã nỗ lực vượt bậc để chứng minh thực lực của mình , thậm chí cô còn tham gia cả cuộc thi hoa hậu Taekwondo thế giới. Nhưng Đình Nghi có tư cách đại diện cho cước nhà tham gia lại có thể dễ dàng nhường cô như vậy sao?

"Chị!"

Hiểu suy nghỉ của cô qua một chữ nhắc lại đó, Đình Nghi sầm mặt, giận dữ nói:

Cô tưởng tôi muốn từ bỏ hay sao?

Giải vô địch thế giới lần trước, tôi tập luyện lâu như vậy, không lẽ không muốn đánh bại Lý Ân tú, không muốn đánh bại Katou, không muốn đạt cúp vàng?, cô tưởng tôi thích nhường cô sao!"

"Vậy..."

"Những anh Sơ Nguyên quan trọng hơn tất cả", mệt mỏi nhấm mắt, Đình Nghi cơ hồ không muốn nhìn đứa trẻ trước mặt, "Cô đã muốn tham dự như vậy, tôi sẽ dùng nó..để đổi lấy anh Sơ Nguyên".



***

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

528#
Đăng lúc 17-6-2013 13:46:48 | Chỉ xem của tác giả
Trong tiệm bánh pizza chật khách.

Ở Tùng Bách võ quán, đã qua bữa tối.

Bên ngoài cửa sổ rang đỏ đầy trời, đứng trước bàn, NhượcBạch đang luyện thư pháp. Diệc Phong đẩy cửa vào,thấy Nhược Bạch chăm chú tậpviết,sầm mặt hỏi:

“Cô ấy có biết không?”

“Ai?”

Ngòi bút long vẫn lướt nhanh trên giấy,Nhược Bạch lơđãng hỏi.

“Bách Thảo”,Diệc Phong nhíu mày,”Cô ấy có biết để tăng cườngluyện tập cho cô ấy, cậu đã từ bỏ tập luyện, đi làm cái chân trợ giảng ma quỷnào đó không?!”.

Ngòi bút dừng lại , Nhược Bạch vẫn cầm bút đứng bên bàn:

“Không  liên quanđến cô ấy”.

“Không liên quan?!”,Diệc Phong đứng phắt dậy, sải bước đến bên bàn, nhìn Nhược Bạch, “Cậu có dámthề? Nếu chuyện này quả thực có liên quan đến Bách Thảo thì sau này cô ta thi đấu  sẽ thất bại!”.

Mặt Nhược Bạch biến sắc.

“Quả nhiên là thế”,Diệc Phong thở dài, “Nếu biết cô takhiến cậu từ bỏ Taekwondo sớm như vậy, lúc đầu không nên nhận cô ta vào TùngBách võ quán cho rồi!”.






Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

529#
Đăng lúc 22-6-2013 15:26:09 | Chỉ xem của tác giả
"Đó là quyết định của tôi."

Bút lại chấm mực, nhược Bạch lại tiếp tục viết theo bản chữ mẫu trong cuốn Hoàng Châu hàn thực thi thiếp do Bách Thảo mua ở hiệu sách cũ tặng anh.

"Diệc Phong, có lẽ tôi làm huấn luyện viên phủ hợp hơn làm tuyển thủ."

Những con chữ hiện lên trên mặt báo cũ, nét bút tươi, màu mực thanh thoát rắn rỏi, Nhược Bạch khẽ cười nó:"Nhìn cô ấy từng bước trưởng thành, tôi hài lòng hơn nhiều so với bản thân mình thi đấu thắng lợi". Khi ở Hàn Quốc, anh đánh bại Mân Thắng Hạo, Nhưng cũng không thấy vui bằng khi thấy Bách Thảo đánh bại Kim Mẫn Châu.

"Vậy tại sao cậu không chịu thừa nhận?"

"Sao?"

"Cậu quyết định giương mắt nhìn Sơ Nguyên cặp kè với cô ấy ư?", "Diệc Phong nhăn nh, "Tôi thật sự không hiểu, cậu đã thích Bách Thảo đến mức từ bỏ bản thân để giúp cô ấy, tại sao không chịu nói cho cô ấy biết? Cậu bảo tôi đi giúp Hiểu Huỳnh, bây giờ Bách Thảo đã yên trí là tôi và Hiểu Huỳnh có quan hệ với nhau nên mới bắt đầu chấp nhận Sơ Nguyên! Nhược Bạch cứ thế này rồi cậu sẽ hối hận cho xem!"

Nhược Bạch rửa bút lông trong bình nước.

Từng vòng từng vòng.

Mực đen loang dần.

"Cô ấy thích Sơ Nguyên, Sơ Nguyên cũng thích cô ấy", cắm bút lông đã rửa sạch vào ống, Nhược Bạch nói, "Tôi chui3mong cô ấy có thể chuyên tâm khi tập luyện ".

Diệc Phong đang định nói, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, không ngờ người đứng bên ngoài lại là Sơ Nguyên.

***

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

530#
 Tác giả| Đăng lúc 5-7-2013 18:55:51 | Chỉ xem của tác giả
Trong hiệu bánh pizza.

"Chuyện về Sơ Nguyên sư huynh tôi xin lỗi...", bối rối cúi đầu, Bách Thảo đỏ mặt ấp úng, "Mặc dù tôi không phải như chị nghĩ, cố tình... Sơ Nguyên sư huynh ... nhưng, bất luận thế nào tôi đã làm tổn thương chị, tôi xin lỗi..."

Đình Nghi lạnh lùng nhìn cô.

Cô biết, Thích Bách Thảo làm những việc đó là vì giải vô địch Taekwondo thế giới, nếu cô nhường cho cô ta tham gia , Thích Bách Thảo cũng sẽ buông thứ cô cần. Cô hi vọng lúc này sơ Nguyên có mặt ở đây, có thể tận mắt chứng kiến tâm địa của cô ta.
"Nếu chị... nếu chi thích Sơ Nguyên sư huynh", giọng hơi lắp bắp, lòng cô se lại, tay bá giác nắm chặt chiếc cốc thủy tinh, "Cho dù gặp gỡ, nói chuyên hay là... tôi đều không quan tâm, cũng không quấy rầy hai người...". Sơ Nguyên sư huynh với Đình Nghi vốn là quan hệ thân thiết, nếu vì cô mà họ xa nhau, cô cũng áy náy không yên.

Chỉ có điều, tại sao khi nói ra những lời đó...

Lòng cô se thắt nghẹn ngào?

Đình Nghi cau mày.

Chỉ có thế, không đủ.

"Nhưng tôi không cần trao đổi như thế."

Hít một hơi, mặt vẫn khổ não, Bách Thảo bỏ chiếc cốc xuống bàn, nhìn Đình Nghi:

"Tôi hi vọng có thể cạnh tranh công bằng với chị để giành tư cách tham gia giải đấu, cho dù cuối cùng không giành được tôi cũng cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội."

"Cái gì?"

Đình Nghi tưởng mình nghe nhầm, Thích Bách Thảo từ chối cuộc trao đổi này ư? Cô đã hai tay dâng cho cô ta, Thích Bách Thảo lại từ chối sao?!

"Hừ!", Đình Nghi mặt trắng bệch vì tức, người hơi run "Cô là kẻ không biết tự lượng sức! Lẽ nào cô tưởng dựa vào thực lực củ bản thân cô có thể đánh bại tôi?Chỉ dựa vào mình cô là có thể cướp tư cách đó từ tay tôi?! Cho nên anh Sơ Nguyên cô cũng muốn, cúp vàng thế giới cô cũng muốn! Thích Bách Thảo! Rốt cuộc mặt cô dày đến đâu!"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách