|
RENT 23 – REALIZATION - PART I
Credit: This story is written by Huntress
AFF Link
Sandara’s POV
Tâm trạng tôi ngày càng nặng nề và nặng nề hơn khi cuối tuần đang đến gần. Tôi thấy mình không thể cười nổi bởi Jiyong cứ cố đẩy tôi về phía Donghae. Chuyện này thật lạ lùng. Đây có phải điều tôi thật sự mong đợi từ người bạn trai cho thuê của mình không?
Và gần đây, anh ấy đối xử với tôi rất lạnh lùng và luôn luôn nhắc nhở tôi rằng chuyến đi nghỉ cuối tuần này là cơ hội của tôi với Donghae.
“Ôi chúa ơi, cậu trông tởm quá!”, Bom nói khi cô ấy trông thấy tôi ở dọc hành lang, đang đi photo vài thứ tài liệu.
“Cậu cũng rất chết tiệt”, tôi cáu kỉnh nói.
“Nó bắt đầu đi vào đầu cậu rồi phải không?”, cô ấy nhướng mày và dựa người vào tường trong khi dò xét tôi bằng đôi mắt tinh tường của cô ấy.
“Chuyện gì?”
“Sự thật, Dara. Lựa chọn của cậu bắt đầu rõ ràng hơn rồi phải không?”
“Mình không hề muốn chọn, Bom. Ngay từ lúc đầu, cậu biết là mình sẽ ở bên cạnh bạn nhậu của mình”, tôi nói với giọng nhạt nhẽo, thu xếp lại đống giấy. Tôi bắt đầu bỏ đi và cô ấy đi theo tôi tới tận văn phòng của tôi.
“Đừng có tự hành hạ bản thân nữa, Dara. Quyết định đi. Mình không quen phải nhìn thấy cậu như thế này”, cô ấy dùng tay miêu tả tôi như thể tôi là một vật thể rất khó coi – mái tóc rối bù, mắt thâm quầng với bọng mắt gần chạm sàn nhàn, váy áo nhàu nhĩ…yup, trông tôi đúng như cô ấy tả.
“Mình cũng không biết phải làm gì nữa, Bommie. Mình không biết phải nghĩ gì nữa”, giọng tôi nghẹn lại khi tôi chộp lấy túi xách của mình và quăng nó qua vai. Đã đến giờ ăn trưa và tôi muốn ăn một mình để có thể tỉnh táo suy nghĩ.
“Dara…”
Tôi bước nhanh ra khỏi văn phòng, bỏ mặc Bom lại phía sau.
==
Tôi đặt khay phần ăn của mình xuống chiếc bàn kê cạnh cửa kính kéo dài từ trần đến sàn để có thể ngắm người qua lại trong khi dùng bữa trưa. Tôi cuối cùng cũng có thể trấn tĩnh lại và tôi không thể không tự thấy mình quá lố bịch khi suýt gục ngã trước sự tấn công của Bom. Giữa hai chúng tôi, tôi đáng lẽ phải là người bình tĩnh hơn bởi Bommie đã luôn tràn đầy năng lượng cho những điều điên rồ.
Nhưng, Bommie có lý của cô ấy. Tôi cần phải thẳng thắn với tình cảm của mình trước khi thời hạn thuê kết thúc.
*thở dài
Tôi đã vượt qua giới hạn khi đã đi tới nước này. Ngay lúc này, tôi lại thấy lo sợ khi phải đối mặt với nó. Chết tiệt, tôi đúng là mommy của Cung Bảo mà.
“Có phiền không nếu tôi ngồi cùng cô?”, một giọng vui vẻ vang lên và đặt ngay chiếc khay đồ ăn của anh ta xuống đối diện tôi. Anh ta luôn mỉm cười, mắt anh ta hơi híp lại khi anh ta nhìn tôi. Cổ áo polo của anh ta thòi ra ngoài áo len mỏng và hơi vặn xoắn một chút nhưng nó không khiến anh ta bớt đẹp trai đi. Anh ta giống như một đứa trẻ tinh ranh bị kẹt trong thân hình một người đàn ông nóng bỏng.
Tôi nhìn ra xung quanh nhà hàng và thấy còn rất nhiều bàn trống. Kì quặc. Không phải anh ta bị tôi thu hút chứ?
“Tôi bị cô thu hút, đúng vậy”, anh ta tuyên bố.
Đầu tôi quay ngoắt lại phía anh ta. CÁI GÌ?!
“Chỉiiiiiiii đùa thôi mà”, anh ta cười khúc khích và đưa một thìa lớn thức ăn vào mồm, ngậm nguyên cái thìa đó trên môi khi lại cho tôi thấy cái mắt cười của anh ta một lần nữa.
Tôi nhìn anh ta ngờ vực. Gớm quá. Tôi giữ im lặng và ăn phần ăn của mình, hoàn toàn phớt lờ anh ta.
“Hừmmmmmm”, anh nhìn tôi ra chiều suy nghĩ khi uống cốc nước của mình, cắn cắn chiếc ống hút. Anh ta thật sự như một đứa trẻ vậy.
“Vậy, cô đang gặp chuyện gì vậy?”, rồi anh ta hỏi.
Tôi chỉ nhăn mặt với anh ta, quá sức bối rối trước cách hành xử của anh ta. Anh ta không thấy cái vẻ tôi-không-muốn-nói-chuyện và đồ-điên-rồ-hãy-để-tôi-yên sao? Đẹp trai hay không, tôi không có hứng tỏ ra thân thiện với một người lạ hoắc từ trên trời rơi xuống.
“Heyyyyyy, nói chuyện với tôi điiiiiiiiiii”, anh ta bĩu môi và cau mày. Bây giờ thì anh ta còn định dỗi sao?
“Tôi không nói chuyện với người lạ”, tôi lạnh lùng nói và tiếp tục ăn.
“Cô có thể ít nhất nói câu ‘xin chào’ mà”, anh ta giả bộ cúi thấp đầu, như thể anh ta là người oan ức nhất trên thế gian này.
“Xin chào”, tôi lầm bầm. Anh là kẻ điên rồ.
“Chào!!!!”, anh ta ngay lập tức nhoẻn miệng cười với tôi, thế giới của anh ta lại tràn ngập ánh sáng một lần nữa. Điên rồ.
Tôi tự hỏi anh ta trốn từ trại thương điên nào ra.
Tôi tập trung ăn, muốn ăn xong thật nhanh rồi tôi có thể đi ra khỏi đây.
“Hừmmmm…. Tôi tự hỏi hắn thấy gì ở cô… Liệu hắn có đuổi theo tôi nếu tôi làm gì đó không?”, anh ta nói chuyện một mình, một dấu hiệu khác của vấn đề thần kinh. Anh ta B-Ị-Đ-I-Ê-N. Tôi thậm chí không có chút ý niệm nào về những điều anh ta đang lẩm bẩm.
“Cô khá xinh đẹp. Nhưng những ả hầu gái của hắn cũng vậy. Tôi tự hỏi cô có gì khác biệt không, hay hắn chỉ đang chơi bời thôi”, anh ta tiếp tục, hoàn toàn đắm chìm trong màn tự thoại.
Hầu gái ư? Cái quái quỷ gì chứ. Trong đầu tôi, tôi đang tưởng tượng tới xe cấp cứu và một xe mở đường đang tấp lại ngay trước nhà hàng, rồi một nhóm cứu hộ sẽ nhảy ra khống chế anh ta. Sẽ có thuốc an thần, áo trói thân, những người mặc đồ trắng, chó, Ricky Martin hát bài Livin La Vida Loca *thở dài. Tôi cũng đang phát điên theo rồi.
“Ồ, xin lỗi. Đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ đang suy nghĩ lớn tiếng thôi mà. Làm ơn đừng lấy làm sợ hãi”, anh ta đột nhiên nói và cười toe toét với tôi.
Lông mày của tôi suýt bắn ngược lên trần nhà. Làm ơn đừng lấy làm sợ hãi ư? Chỉ riêng câu đó thôi đã khiến tôi sợ phát điên lên rồi. Chuyện này nhắc tôi nhớ đến mấy bộ phim kinh dị, những giây phút yên bình ngay trước khi những nạn nhân bị truy đuổi. Tôi rùng mình trước suy nghĩ đó.
Okay, Dara. Ăn hết đồ ăn và chuồn thôi. Đó là kế hoạch tốt.
“Sợ sao?”, anh ta ôm chặt ly nước, cắn cái ống hút và nhai nhai nó trong khi nhe răng cười với tôi.
Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra không có gì, nhưng trong đầu tôi đã ngay lập tức lên kế hoạch tẩu thoát. Có điều gì đó rất không phải ở người đàn ông này.
“Chuyện này vui đây”, anh ta nói nốt rồi đứng lên. Anh ta thản nhiên bước đi như thể những gì vừa diễn ra giữa hai chúng tôi chỉ là ảo giác của riêng tôi vậy. Chết tiệt. Những người điên ngày nay.
============================================
TOP’s POV
Chúng tôi vào phòng VIP của câu lạc bộ YG Underground và tôi lười biếng thả người xuống ghế sofa. Ahhhhh!! Đây là điều tôi muốn, thời gian được thư giãn! Tôi nốc chai bia và cẩu thả lấy tay chùi mép.
“Hyung, cuối tuần này anh đi cùng em. Youngbae, Daesung, Seungri, thế chỗ cho chúng tôi khi chúng tôi đi vắng. Chúng tôi không cần cả đội đi theo. Chỉ tôi và TOP hyung thôi”, Jiyong ra lệnh.
“Chúng ta sẽ đi đâu, Nhị ca?”, tôi hỏi.
“Tới khu nghỉ suối nước nóng cùng Dara, Donghae và Tiffany.”
“Whoohoo!!”, tôi hứng chí giơ cao tay lên.
“Park Bom cũng sẽ đi cùng”, cậu ta nói thêm. Quai hàm của tôi rớt xuống tận sàn.
“Nhị ca!!! Tại sao nguồn cơn của mọi thảm họa cũng đi tới đó nữa?!”, tôi than vãn.
“Em đoán rằng Dara sẽ muốn có Park Bom đi cùng.”
“Và tại sao tôi cũng phải đi theo? Tôi chỉ cần canh chừng cho cậu trong bóng tối, như mọi khi tôi vẫn làm!”
“Sẽ rất khó xử nếu Park Bom không có cặp.”
Youngbae cười bằng mũi trong khi Daesung và Seungri đập tay ăn mừng với nhau, rõ ràng đang cười trên nỗi đau khổ của tôi.
ARGH! Park Bom…
Cái ham muốn được truy lùng và ám sát cô ta lại dâng lên một lần nữa. Tôi ghét người phụ nữ đó. Và bây giờ, tôi sắp bị mắc kẹt với cô ta trong kì nghỉ cuối tuần quý giá chỉ vì cô ta không có ai đi cùng? Tôi ghét người phụ nữ đó gấp đôi! Và tôi khá chắc rằng mình sẽ ghét cô ta gấp ba khi gặp lại một lần nữa. Ugh. Thật kinh hoàng.
“Cô ta đâu tệ đến vậy, hyung”, Seungri chen vào.
Oh Seungri. Cậu đang tự đào mồ chôn mình đấy. Không tệ cái đít cậu ấy. Có một ai với thần kinh bình thường lại đi cướp mất cái đỉnh bánh muffin của người lạ không?! CÓ AI KHÔNG?!
“Tận hưởng cuối tuần của anh đi, hyung”, cậu ta cười khả ố. Có phải cậu ta vừa cười cái giọng cười đó không?! Tôi là người duy nhất được cấp phép cười như vậy! Cậu đáng chết, con chuột nhắt này!
Tôi đứng sừng sững trước mặt cậu ta và véo tai cậu ta thật mạnh, khiến cậu ta phải hét lên đau đớn.
“TOP hyung…”, giọng quở trách của Youngbae xuyên qua những suy nghĩ độc địa của tôi.
“Daddy Youngbae! Nó bắt đầu trước!”, tôi phản đối.
“Ngồi xuống”, cậu ta nghiêm giọng nói, và tôi làm theo.
“Hãy cư xử phải phép nhất có thể, hyung. Em không muốn họ nghi ngờ bất cứ điều gì về chúng ta”, Jiyong lườm tôi.
“Được rồi. Tôi sẽ không để họ biết có điều gì đó đang diễn ra giữa hai chúng ta”, tôi nháy mắt với cậu ta và cậu ta ngay lập tức ném một cái chai về phía tôi nhưng tôi có thể tóm được nó. Kekekekeke.
“Nhị ca, tại sao cậu lại mời Donghae? Cậu ta là hòn đá cản chân”, tôi hỏi.
“Lý do em lên kế hoạch cho cuối tuần này là để hắn ta và Dara có cơ hội bên cạnh nhau. Đây là điều tối thiểu em có thế làm sau khi chơi đùa với cô ấy”, cậu ta nhạt giọng nói và uống cạn chai bia, nếp nhăn trên trán cậu ta hằn sâu nhiều nếp khi lại chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.
“Cơ hội ở bên nhau, hả? Nhỡ hắn ta làm gì đó với cô ta thì sao?”
“Em sẽ giết hắn”, Jiyong thì thầm với chính mình, nhưng điều đó khiến tai tôi vểnh lên.
“Gì đó?”, tôi toe toét hỏi.
“Không có gì”, cậu ta lẩm bẩm.
Tôi nhếch mép cười trong khi uống bia, mắt tôi thì lấp lánh hình đồng won. Đến cuối tháng này thôi, tôi có thể lăn lộn trên chiếc giường đầy tiền, tôi chắc chắn là như vậy!
“Anh ổn chứ, Nhị ca?”, Daesung hỏi.
“Hử? Đương nhiên”, Jiyong xoa xoa thái dương và ngả người ra ghế. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta bối rối như vậy. Cậu ta luôn có vẻ lạnh lùng giết người mỗi khi đối mặt với các trò rẻ rách trong giới xã hội đen, nhưng khi chuyện liên quan đến Dara…cậu ta đã mất phương hướng.
Tất cả những việc khác cũng đang chống lại cậu ta. Sơn Chủ không muốn cậu ta phá hoại cuộc đời của một người con gái lương thiện, đám Đồng Minh Thế Giới Mới đang rượt đuổi sau lưng chúng tôi, và là một tên trùm tội phạm, cậu ta có những nghĩa vụ phải thực thi. Thêm vào đó, không phải người phụ nữ nào cũng có thể chấp nhận được những điều liên quan đến giới xã hội đen.
Trong chuyến đi ngủ cuối tuần này, cảnh hạ màn của vở kịch sẽ diễn ra. Jiyong nghĩ rằng cậu ta đang làm điều đúng đắn khi đẩy Dara về phía Donghae và cậu ta nghĩ rằng cậu ta có thể chấp nhận được điều đó. Tin xấu ở ngay chỗ đó – cậu ta nghĩ rằng cậu ta có thể chấp nhận được. Dù có là trùm xã hội đen thì cũng không thể miễn dịch với những cơn đau thất tình, tôi có thể khẳng định điều đó. Cứ nhìn cậu ta ngay lúc này đi, cậu ta đang sắp điên lên rồi.
Vở kịch Romeo và Juliet của giới Mafia. Tôi bắt đầu thấy thương cảm cho hai người họ. Sẽ là cả một sự hỗn loạn nếu Jiyong quyết định theo đuổi Dara bởi lệnh của Sơn Chủ đã rất rõ ràng. Và dù nếu cậu của cậu ta có thể nới tay vì lý do nào đó, thì sự thật rằng cuộc sống của Jiyong vẫn luôn bị nguy hiểm rình rập và tôi không nghĩ rằng cậu ta muốn Dara phải dính líu đến cuộc sống mà chúng tôi đang có.
Dara, một mặt khác, vẫn đang bị trói buộc bởi sự thật là Jiyong chỉ là bạn trai cho thuê của cô ta, đó là lý do tại sao cô ta vẫn luôn thu mình lại. Và nếu cô ta biết được sự thật về việc Jiyong là một tay trùm xã hội đen, tôi khá chắc rằng tất cả mọi người xung quanh cô ta sẽ ngăn cô ta tiến đến với Jiyong. Hoặc tồi tệ hơn, cô ta có thể sẽ tự mình tránh xa cậu ta vì quá sợ hãi.
Tình thế đang ngăn cản họ đến với nhau. Họ thậm chí không thể nói ra tình cảm thật của chính mình. Chó chết. Nó thật sự là rất khó khăn.
Tôi nhìn người anh em kết nghĩa của mình và thở dài. Rồi tôi liếc mắt nhìn Youngbae đang ngồi cạnh tôi.
“Tôi yêu cậu, Daddy Youngbae”, tôi buồn bã lẩm bẩm.
“HYUNG! ANH THẬT TỞM QUÁ!”, cậu ta điên tiết hét lên.
===========================================
BOM’s POV
Sự im lặng của cô ấy khiến tôi muốn điên!
“SANDARA PARK!”, tôi cáu kỉnh hét lớn và lắc lắc tay cô ấy.
“Hử?”
“Cậu làm sao vậy?”, tôi hỏi nhưng cô ấy lại quay về cái thế giới của riêng mình một lần nữa, vô hồn nhìn về một hướng nào đó. Chúng tôi đang ở trong căn hộ của tôi để có thể vun đắp tình bạn của mình nhưng cô ấy đang cư xử như một xác chết biết đi. Tôi quan sát khi cô ấy thở dài thườn thượt. Cô ấy cứ như vậy từ suốt vài phút trước và chuyện này khiến tôi muốn điên lên.
“Bommie…”
“Cuối cùng cậu cũng chịu nói rồi.”
“Mình không hiểu được Jiyong. Gần đây anh ấy có vẻ rất xa cách và anh ấy cứ tống Donghae vào mặt mình. Anh ấy rất khó gò. Anh ấy vẫn luôn vui vẻ và phiền phức đầu tháng này thôi nhưng bây giờ, khi thời điểm cuối tháng gần đến, anh ấy bỗng thật xa vời”, cô ấy yếu ớt nói.
Có phải tôi là người duy nhất nhìn rõ được tình huống này không? Tôi nhìn người bạn thân của mình và tim tôi bỗng nghẹn lại trước vẻ mặt đau đớn của cô ấy. Dara vẫn luôn mù mờ bởi cô ấy sợ hãi, đó là lý do tại sao cô ấy không dám đối diện với tình cảm thật của mình. Jiyong, mặt khác, lại đang cố thực hiện lời hứa trong bản hợp đồng của họ, đó là lý do tại sao anh ta không thể tiến tới. Nhưng, tại sao tôi lại cảm thấy còn điều gì đó sau đấy nữa? Thật sự, anh ta có thể dễ dàng kéo Dara về phía mình nếu anh ta muốn. Nhưng điều gì đó đang ngăn cản anh ta làm như vậy. Một lý do nào đó lớn hơn cái lý do là bạn trai cho thuê.
“Dara, rõ ràng là anh ta cũng đang bị tổn thương. Cũng giống như cậu đang bị tổn thương vậy”, tôi kiên nhẫn giải thích.
“Tại sao?
“Bởi vì thời hạn thuê sắp kết thúc. Và hai người bọn cậu vẫn tiếp tục ngu ngốc”, tôi nói. Quên cái gọi là kiên nhẫn đi. Cô gái này cần được được đánh thức.
Cô ấy chỉ lắc đầu và cười cay đắng. Lại đến cái phần tự lừa dối rồi đây…
“Mình chỉ quen với việc có anh ấy ở bên cạnh thôi. Jiyong…anh ấy chỉ là bạn trai cho thuê của mình. Và anh ấy có lẽ đã quen với việc tạm biệt các khách hàng của anh ấy sau thời hạn thuê”, giọng của cô ấy bắt đầu rất khó nghe và tôi không thể không tự vò đầu vì bực mình.
“Khoan đã. Anh ta làm gì mỗi lúc không đến gặp cậu?”, tôi hỏi.
“Có lẽ anh ấy đi gặp khách hàng khác…”, cô ấy ủ rũ nói.
Tôi không thích cái điều đó chút nào. Hừmmmm…
“Gọi anh ta đi. Hỏi xem anh ta đang ở đâu”, tôi huých Dara và chỉ tay vào điện thoại của cô ấy. Cô ấy nhìn tôi rồi uể oải bấm số.
“Yeoboseyo? Ừhm… Anh đang ở đâu vậy?”, Dara hỏi, khi tôi ấn vào nút loa ngoài.
“Câu lạc bộ…cùng với bạn tôi. Sao?”, Jiyong lạnh nhạt nói.
“K-Không có gì”, cô bạn thân ngốc nghếch của tôi lắp bắp như một nữ sinh trung học. Tôi ẩn cô ấy một cái và trợn mắt với cô ấy. Gahd, cô nàng này nữa! Cậu có thể làm trò gì xấu hổ hơn thế nữa không?!
“Các cô gái đến rồi!”, tôi nghe thấy một giọng vang đến. Các cô gái? Cái quái…
“Tôi phải đi đây”, Jiyong ngay lập tức cúp máy.
“Vậy đó. Anh ấy đang ở câu lạc bộ…với bạn”, Dara thậm chí không dám nhìn tôi và giả vờ nghịch nghịch chiếc điện thoại trong tay.
Các cô gái ư? Anh đụng vào bạn thân của tôi, tức là anh đã đụng vào tôi.
Chuẩn bị tinh thần đi, Kwon Jiyong. Trò chơi này hai người có thể cùng chơi,
====================================
“Các cô gái đến rồi!”, một người của hắn nói lớn khi Sulli cùng vài người con gái khác đi vào phòng VIP.
“Tôi phải đi đây”, GD vội cúp máy khi Sulli ngồi xuống cạnh hắn, ngay lập tức cướp môi hắn và hôn một cách tham lam.
Hắn cần thứ có thể khiến hắn phân tâm. Chuyện này ngày càng khiến hắn thấy đau đớn hơn.
====================================
Sandara’s POV
“Okay, đừng có làm loạn. Chỉ là một cái váy thôi mà”, Bom nhỏ giọng xoa dịu tôi. Nhưng nó không có tác dụng. Tôi đang thở bằng miệng khi tôi trố mắt nhìn cái váy đen mà cô ấy đang muốn tôi mặc.
“Quên đi. Hãy đi câu lạc bộ lúc nào đó khác…khi cậu có thể suy nghĩ bằng não của mình”, tôi lắc đầu và ngã người xuống giường của cô ấy, trên đống núi váy áo mà cô ấy đặt lên nó.
“Được thôi. Mình sẽ đi một mình”, cô ấy buồn bã lẩm bẩm, đầu cúi thấp.
“Bommie, mình không thể để cậu đi câu lạc bộ mà không có ai đi cùng! Mình biết cậu điên rồ như thế nào mỗi khi cậu tiệc tùng!”, tôi điên tiết nói. Gahd! Một lần nữa, tại sao cô ấy lại là bạn thân của tôi chứ?!
“Kekekekeke. Mình biết cậu yêu mình mà, Dara-yah.”
“Nhưng mình sẽ không mặc cái bộ đồ đáng nguyền rủa đấy đâu”, tôi chỉ tay về phía cái váy đen một cách phản đối. Thật tình, đó mà là một cái váy sao? Nó mỏng như một tờ giấy ăn! Nếu ai đó mà hắt xì vào người tôi, tôi hẳn sẽ trần trụi hết cả.
“Đó là câu lạc bộ mà. Chúng ta phải phơi bày cơ thể một chút. Đừng có mà cư xử như bà lão nữa đi”, cô ấy kệch cỡm trợn mắt lên. Tôi ngồi dậy và khoanh tay trước ngực, nhìn cô ấy chằm chằm.
“Cái váy đó không có chút tác dụng che đậy nào cả! Không đời nào mình sẽ mặc nó!”
“Okay, chính cậu đã muốn thế đấy nhé. Mình yêu cầu được thực hiện ‘Ba điều ước của Bom’”, Bom cười ma quái với tôi.
“ĐÓ LÀ TỐNG TIỀN!”, tôi hét lên. ‘Ba điều ước của Bom’ là điều tôi đã hứa với Bom khi tôi đã quên không chúc mừng sinh nhật cô ấy. Đó là lần đầu tiên Bom đã phớt lờ tôi suốt một tuần lễ, tránh không thèm nói chuyện với tôi. Tôi đã gửi cho cô ấy một đống quà nhưng cô ấy đã rất tổn thưởng vì bạn thân của cô ấy đã quên mất ngày sinh nhật của cô ấy. Cô ấy chỉ chịu tha thứ cho tôi khi tôi nói cằng cô ấy có thể bắt tôi làm 3 việc gì đó và tôi sẽ tuân thôi – dù cho mong muốn của cô ấy có là gì đi nữa. Chỉ với một điều kiện – đó là điều tôi có thể làm được và cô ấy phải yêucầu cả 3 điều ước cùng một lúc. Cô ấy vẫn chưa sử dụng nó và tôi đã nghĩ rằng cô ấy đã quên nó rồi. hóa ra tôi đã nhầm, và tôi sẽ phải trả giá đắt vì những điều ước khốn nạn đó.
“Cậu đã nói dối khi hứa là sẽ tuân theo ba điều ước của mình sao?”, cô ấy nhíu mày và hai tai buông thõng cạnh người, chiếc váy đen đã rơi xuống sàn. Uh-oh, cô ấy sắp nổi khùng lên rồi.
“K-Không. Được rồi! Mình sẽ làm theo ba điều ước. Vậy điều đầu tiên là mặc chiếc váy đen. Hai điều còn lại là gì?”, tôi hỏi.
“Điều thứ hai- cậu sẽ phải hôn một chàng trai đêm nay. Lên vai anh ta!”, cô ấy vỗ tay hớn hở, tận hưởng cái vẻ mặt kinh hãi của tôi.
“CÁI GÌ?! Mình không làm được việc đó! Cậu đang trừng phạt mình sao?! Bommie, đó là lần đầu tiên mình lỡ quên sinh nhật cậu!”, tôi than vãn.
“Mình đã rất buồn ngày hôm đó! Cậu muốn cãi nhau tiếp sao?”, cô ấy đe dọa.
“Không.”
“Vậy làm theo điều mình bảo cậu”, cô ấy hừ khẽ.
“Cậu là con quái vật!”, tôi phản pháo.
Tôi biết rõ là mọi chuyện sẽ còn điên rồ hơn nữa khi cô ấy cứ mở miệng ra định nói rồi lại khép miệng lại, đang tạo ra nhiều thảm họa hơn nữa để khiến tôi phát điên.
“Điều ước thứ ba!”, cô ấy giơ ba ngón tay trước mặt tôi. Tôi sắp ngạt thở khi tôi nhìn cô ấy chằm chằm, ‘Ôi chúa ơi, làm ơn cứu con’, tôi ủ ê thầm cầu nguyện. Cô bạn thân của tôi đôi khi thật sự rất rất điên rồ. Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ vấn đề thần kinh của cô ấy.
“Cậu sẽ không mặc bất cứ thứ gì bên trong cả”, cô ấy tuyên bố.
Chiếc đồng hồ vẫn tíc tắc khi tôi trố mắt nhìn cô ấy, miệng há hốc, hoàn toàn khiếp hãi trước những yêu cầu cô ấy muốn tôi làm.
“CÁI GÌ?!”, giọng tôi đã vút lên một độ cao bất thường. Tôi nhắm chặt mắt để ngăn mình không chồm tới đâm cô ấy bằng bất kì vật nhọn nào tôi có được.
“Cậu nghe rõ mình rồi đấy. Không áo lót, không quần lót, không vớ chân.”
“Không không không không KHÔNG!”, tôi hoảng hốt hét lên.
“Có.”
“KHÔNG!”
“Có. Cậu sợ cái gì chứ."
“Ừhm….nên bắt đầu từ đâu nhỉ. MÌNH KHÔNG THỂ RA NGOÀI NHƯ VẬY! MỌI NGƯỜI SẼ THẤY MÔNG CỦA MÌNH MẤT!”, tôi hoảng loạn hét lên.
“Pfttt. Cậu có một cặp mông rất dễ thương, không phải lo”, cô ấy thản nhiên gạt tôi đi.
“PARK BOM!”, tôi gầm lên. GAHD! Tôi thề, chỉ có người nào với sức mạnh siêu nhân mới có thể chịu được cái sự điên rồ của cô ấy. Tạ ơn chúa tôi không có bất kì người bạn điên rồ nào khác nếu không tôi đã tự sát từ rất lâu rồi.
“Nếu cậu không làm theo lời mình, giống như những gì đã hứa, mình sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa”, cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, và tôi biết là cô ấy đang nghiêm túc.
“ARGH! Cậu là đồ khốn nạn nhất trên đời!”, tôi điên tiết nói khi giật chiếc váy đen ngu ngốc từ tay cô ấy.
“Ba điều ước của Bom”, cô ấy lắc lắc ngón tay trỏ trước mặt tôi, khiến tôi cáu kỉnh gạt đi. Mình ghét cậu!
“Cậu là bạn thân của mình hay là tú bà của mình hả?!”, tôi nạt cô ấy.
“Có lẽ là cả hai”, cô ấy hôn lên má tôi và đẩy tôi vào phòng tắm để tắm qua.
Đi cùng cô ấy đến câu lạc bộ và hôn lên vai một chàng trai bất kì trong khi mặc cái váy đen này mà không mặt BẤT CỨ THỨ GÌ bên dưới ư? *rùng mình. Chết tiệt, làm sao tôi có thể làm vậy được chứ?
Tôi sẽ bị tổn thương vĩnh viễn sau việc này.
=======================================
Đội quân của Phó Sơn Chủ đang có quãng thời gian vui vẻ trong phòng VIP với đám phụ nữ của bọn hắn. Khu phòng VIP được đặt trên tầng 2 và chỉ có mỗi thành viên Tam Hoàng được phép lên. Tầng một là khu sàn nhảy và nơi những người bình thường tới thư giãn, nhưng tất cả các nhân viên đều là thành viên của Tam Hoàng bởi toàn bộ câu lạc bộ YG Underground thuộc sở hữu và vận hành của tổ chức
“GD, rời đây thôi”, Sulli nói khẽ giữa những lần hôn, vặn vẹo người trên đùi của hắn. GD nhếch mép cười và đứng lên, bế theo Sulli đang quắp chân ngang eo của hắn. Có một phòng được dành riêng cho bọn hắn và đó là nơi hắn dùng để chiếm đoạt cô ta.
“Nhị ca…”, TOP gọi theo.
“Em đang bận”, GD nhạt giọng nói.
TOP thở dài và quay sang nhìn Sulli.
“Yah! Buông Nhị ca ra!”, hắn quát.
“Việc gì đến anh?!”, Sulli vặc lại TOP, trong khi hắn chỉ phớt lờ cô ả. Cô ta trượt người khỏi GD và tự đứng lên nhưng hai tay vẫn ôm nguyên quanh người hắn.
“Nhị ca, chúng ta gặp rắc rối nhỏ”, TOP khẽ nghiêng đầu sang một bên, hướng về phía bức tường kính có thể nhìn xuống dưới phía sàn nhảy.
GD nhăn mày và gỡ tay Sulli ra, dù cô ả rất không hài lòng. Hắn tiến về phía cửa kình và nhìn xung quanh sàn nhảy cho đến khi ánh mắt của hắn gặp một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc. Hắn thở dốc một cái, không thể tin vào mắt mình.
Cái quái quỷ gì chứ, sao cô nàng lập dị đó lại ở đây? Và tại sao cô ấy lại ăn mặc thiếu vải thế kia?!
Một tiếng gầm khẽ thoát khỏi cổ họng hắn khi hắn ngay lập tức lao ra khỏi căn khòng, hất Sulli sang một bên. Hắn nắm chặt nắm đấm, tim hắn đang đập dồn dập những nhịp tức giận xen lẫn với lo lắng khi hắn chạy xuống tầng 1, khiến tất cả các nhân viên phải bất ngờ trước hành xử lạ lùng của hắn. GD vẫn luôn rất bình tĩnh, đặc biệt là khi có các thành viên của Tam Hoàng bên cạnh bởi hắn phải giữ hình tượng cho chính mình. Nhưng cái cảnh cô ấy gần như không mặc gì cả và đang đứng ở khu sàn nhảy với rất nhiều gã trai đang ve vãn xung quanh khiến hắn không còn giữ mình được.
‘CHÓ CHẾT, CÔ NÀNG LẬP DỊ NÀY!’, hắn điên tiết hừ giọng khi mở đường tiến tới chỗ Dara, không thèm quan tâm xem hắn có khiến ai bị thương không bởi hắn đang thô bạo gạt họ ra. Không ai dám kháng cự lại, khi nhìn thấy hắn quá sức nguy hiểm. Hắn chắc chắn là đang rất giận ngay lúc này đây. Sẽ có cảnh đầu rơi nếu bất kì ai dám đụng vào cô ấy. Cô ấy trông như đang lạc lối và yếu ớt khi đứng trước quầy bar, và điều đó khiến hắn hoàn toàn mất trí. Cô ấy không biết trông cô ấy khiêu gợi như thế nào sao? Cô ấy không nhận ra tất cả những thằng đàn ông xung quanh đang muốn bóc trần cô ra sao? Khi GD nhìn thấy một gã đang tiến về phía cô, hắn đã thấy cảnh máu đổ trước mặt.
“FCK! TRÁNH ĐƯỜNG CHO TAO!”, hắn quát lớn đám đông trước mặt và tất cả mọi người phải dạt sang hai bên để mở đường cho con rồng cuồng nộ.
|
|