|
RENT 29 – DRAGON HEAD’S WARNING - PART I
Credit: This story is written by Huntress
AFF link
GD đoán đúng. YG đã nổi cơn thịnh nộ.
“Cậu đang nghĩ gì vậy Kwon Jiyong?! Cậu thậm chí còn mang cô ta về tổng hành dinh của cậu!”, giọng lão vang vọng trong phòng làm việc. Khuôn mặt của GD vẫn cứng đờ không chút cảm xúc khi hắn đứng trước bàn làm việc của lão, hai tay đặt ở sau lưng, lặng lẽ siết chặt lấy cổ tay mình.
“Đây là chuyện của cháu và cô ấy, thưa cậu.”
“Ta đang nói chuyện với cậu với tư cách Sơn Chủ”, YG nghiêm khắc nói, lông mày lão đang xoắn tít lại.
“Vâng thưa Đại ca”, GD cúi thấp đầu thể hiện sự phục tùng.
“Cậu là Phó Sơn Chủ của Tam Hoàng và sẽ sớm trở thành người kế nhiệm của ta. Sandarra Park có thể đồng ý ở bên cậu lúc này nhưng một khi cô ta nhận ra thế giới của chúng ta đen tối như thế nào, thì đừng hi vọng cô ta chấp nhận điều đó.”
GD nghiến chặt răng không nói nửa lời.
“Tập trung vào việc thanh toán lũ Đồng Minh Thế giới mới đi. Còn cô gái đó, cho cô ta chút ít thời gian để nghĩ lại. Cho cô ta một lối thoát rộng mở và một khi cô ta rời cậu, Jiyong, đừng có nghĩ tới việc kéo cô ta quay lại.”
“Dara sẽ không bỏ cháu đâu”, GD khẳng định.
“Hãy công bằng đi, con trai. Cô ta không phải một trong đám hầu gái của cháu. Đừng có mê hoặc cô ta để có được điều cháu muốn. Hãy cho cô ta cơ hội để nghĩ lại. Ta đảm bảo với cháu rằng cô ta sẽ bỏ đi.”
“Cô ấy sẽ không như vậy. Hãy chuẩn bị tinh thần tác thành cho bọn cháu đi”, ngực GD thắt lại đau đớn và giọng hắn không giữ được vẻ bình thường.
“Cô ta sẽ đi thôi”, YG buồn bã nói.
============================
Sandara’s POV
Tôi là một đám rau củ.
Khi Jiyong để tôi lại trong phòng sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, tôi cảm giác nhưng xương cốt mình đã nhũn hết cả. Tôi liếm môi và tự mỉm cười trong khi nghịch nghịch với chiếc nhẫn đôi của Jiyong mà tôi đã xỏ dây và đeo như một chiếc vòng cổ. Lát nữa tôi sẽ đưa nó cho anh ấy.
Jiyong bảo tôi phải xem xét lại quyết định của mình khi anh ấy đi vắng nhưng tôi không cần làm vậy. Tôi rất chắc chắn rằng mình muốn ở bên cạnh anh ấy...nhưng...tôi phải thừa nhận rằng, để chấp nhận thân phận của anh ấy, là dân xã hội đen kèm theo tất cả những rắc rối khác, là một việc rất khó khăn.
Tôi sắp chìm vào cơn ngủ thì đột nhiên hình ảnh của đám xác chết lại hiện về trong đầu tôi. Tôi ngồi bật dậy và nắm chặt ngực. Súng đạn...máu...cái chết. Bạn trai tôi là dân xã hội đen. Tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì chứ?
Tôi yêu anh ấy. Đúng vậy. Nhưng liệu mọi việc có ổn không?
Tôi đi vào phòng tắm và tạt chút nước lạnh lên mặt. Khi tôi ngẩng mặt lên và nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, một suy nghĩ không hay vụt qua tâm trí tôi.
Bỏ chạy thôi.
Không. Tôi yêu anh ấy và tôi mạnh mẽ. Chúng tôi có thể thử việc này. Tôi bắt đầu khóc vì một lý do không rõ nào đó. Có lẽ tôi vẫn còn đang quá shock? Tôi không biết. Tôi lấy chiếc khăn mặt và vội vàng lau nước cùng nước mắt trên má.
“Dara...”, tôi giật nẩy người khi tôi nghe thấy tiếng gọi nghèn nghẹn của Jiyong. Anh ấy đang đứng ngay ở cửa phòng tắm, nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu. Tôi đã quá tập trung vào những suy nghĩ của mình đến mức không nghe thấy tiếng anh ấy trở về.
“Anh đã về rồi!”, tôi nói bằng giọng vui vẻ nhất có thể nhưng tôi biết anh ấy sẽ không bị thuyết phục. Dù sao thì tôi cũng không phải người giỏi nói dối.
“Đúng vậy, tôi đã về...vì em”, anh ấy hôn lên má tôi và quàng tay trái ôm quanh eo tôi. Rồi anh ấy đưa tay lấy chiếc bàn chải đánh răng và vẫy vẫy nó trước mặt tôi. Tôi nhăn mặt nhìn anh ấy tỏ ý không hiểu.
“Bóp kem đánh răng cho tôi. Tôi không muốn buông em ra”, anh ấy nói, ngụ ý rằng anh ấy không muốn buông cánh tay trái đang ôm tôi sát trong lòng.
“Ồ, nhìn xem bây giờ thì ai sến chứ!”, tôi trêu trong khi làm theo yêu cầu của anh ấy.
“Tôi phải như vậy. Để em không bỏ tôi đi”, anh ấy nói với giọng nghiêm túc và bắt đầu đánh răng. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy và thấy được vẻ tổn thương trong ánh mắt. Có lẽ anh ấy biết rằng tôi đang nghĩ đến việc chạy trốn khi những sự háo hức và xốc nổi qua đi, có lẽ đó là lý do anh ấy muốn tôi nghĩ lại về quyết định của mình.
Jiyong...
“Hãy cứ chỉ là tên khốn mà em yêu, Jiyong. Mấy trò sến súa này không hợp với anh đâu”, tôi mỉm cười và hôn lên quai hàm của anh ấy. Anh ấy nhanh chóng hoàn tất việc đánh răng và quay sang nhìn tôi.
“Nó không hợp với tôi hả? Okay”, rồi anh ấy lấy một ít nước lên tay và vẩy vào mặt tôi, khiến tôi phải hét lên.
“Nó rất lạnh!”, tôi cằn nhằn và đá vào cẳng chân của anh ấy. Tôi lấy khăn lau mặt trong khi lườm anh ấy.
Anh ấy chỉ cười khẽ và xốc tôi lên vai. Tôi hét lên và cố giãy thoát, nhưng chỉ khiến anh ấy đánh mạnh vào mông tôi một phát.
“KWON JIYONG!”
Anh ấy đặt tôi lên giường và ngã người xuống bên cạnh tôi. Tôi đánh lên cánh tay anh ấy nhưng anh ấy chỉ kéo tôi lại gần, ôm tôi thật chặt như thể anh ấy sắp đánh mất tôi vậy. Chúng tôi cùng chìm trong yên lặng khi nhìn sâu vào trong mắt nhau.
“Em đã giữ chiếc nhẫn của anh, Jiyong. Nó đây”, tôi đang định tháo chiếc vòng cổ ra nhưng anh ấy ngăn tôi lại.
“Hãy đưa nó cho tôi khi em đã sẵn sàng.”
“Ý của anh là sao? A-Anh không định bỏ em chứ, phải không?”, tôi hoảng hốt hỏi.
“Không, babe. Tôi sẽ không đi đâu cả. Nhưng em chưa sẵn sàng đón nhận tôi. Vậy nên tôi sẽ cho em chút thời gian để tập làm quen với tình thế của chúng ta trước khi chúng ta tiến xa hơn.”
“Anh nói tiến xa hơn là sao?”
“Làm tình...hoặc có lẽ là dọn đến ở với tôi... Câu chuyện của chúng ta rất rắc rối, Dara. Em cần phải biết thêm nhiều điều về tôi trước khi em có thể hoàn toàn dâng hiến cho tôi.”
“Nhưng anh đã là bạn trai chính thức của em rồi mà. Anh không thể nuốt lời được!”, tôi lý lẽ.
“Đúng vậy, babe. Nhưng nó sẽ chỉ giống như trước đây thôi. Chúng ta sẽ phải đi tiếp thật chậm rãi.”
Vì lý do nào đó, tôi hiểu được điều anh ấy muốn nói và quay lại với mối quan hệ của chúng tôi trước đây có lẽ cũng không quá tồi.
“Khi nào em biết được mình sẽ sẵn sàng đón nhận anh?”
“Khi em nghĩ rằng em có thể chấp nhận được mọi điều thuộc về tôi”, anh ấy buồn bã nói.
Cuối cùng thì cái kế hoạch có một cuộc nói chuyện nghiêm túc nhất trong lịch sử các cuộc nói chuyện nghiêm túc của tôi vẫn xảy ra. Jiyong kể cho tôi về quá khứ của anh ấy, quãng thời gian đã hoen ố bởi quá nhiều cuộc đổ máu. Anh ấy kể cho tôi vài điều về Tam Hoàng, về vị trí của anh ấy, về thân phận thật sự của anh ấy. Những điều tôi không bao giờ được nhắc lại với bất cứ ai. Cái ý nghĩ bỏ trốn có vẻ không còn lố bịch nữa rồi.
Nhưng vì Jiyong...tôi sẽ mạnh mẽ hơn.
======================================
TOP’s POV
“Nhị caaaaaaaaaaaa!” tôi mè nheo và dậm chân thình thịch khi trốn sau lưng Dara. Youngbae, Daesung và Seungri đang chờ ngoài xe và cười vào nỗi đau khổ của tôi. Nhị ca muốn tôi đi cùng với cậu ta đến gặp Park Bom, người đã phải chờ tại căn hộ của Dara bởi rõ ràng là, Dara đã quên mất việc Bom sẽ qua ngủ lại tại nhà cô ta và người phụ nữ đó hẳn đang phát điên lên. Chúng tôi chỉ vừa vừa lấy lại túi xách của Dara từ đám gác cửa tại câu lạc bộ YG Underground một lúc trước và đó là lý do tại sao Dara không thể liên lạc được với cô ta.
“Có chuyện gì giữa anh và Park Bom? Chúng ta chỉ cần nói chuyện với cô ta một chút thôi”, cậu ta nói và kéo Dara khỏi tôi.
Okay, để tôi nói cho cậu biết chuyện gì giữa tôi và Park Bom. Chúng tôi ghét cay ghét đắng nhau! Bây giờ tôi đã có 20 triệu won của mình tôi, tôi không cần cô ta nữa. Tôi KHÔNG BAO GIỜ muốn nhìn thấy cô ta nữa!
“Jiyong, tha cho anh ấy đi nếu anh ấy không muốn như vậy”, Dara níu tay Jiyong và khẽ vuốt ve dọc cánh tay cậu ta. Awwww!! Nhìn hai người đó kìa! Họ khiến tôi phải đỏ mặt!
“Không, anh phải đi”, cậu ta hạ lệnh cuối cùng. GAHD!
==
Ngay khi cô Piglet nhìn thấy Dara, cô ta bắt đầu ngúng nguẩy như...chà...một con heo. Phải tốn một lúc lâu mới có thể khiến cô ta bình thường lại. Jiyong giải thích, hay đúng hơn là nói dối, về việc tại sao chúng tôi lại biến mất. Cậu ta nói với cô ta rằng cậu ta và tôi là những chuyên viên an ninh (HAHAHAHAHAHAHAHA!!!!) và đã có chuyện khẩn cấp xảy đến với một khách hàng của chúng tôi, giải thích tại sao chúng tôi phải đi vắng (HAHAHAHAHAHAHAHA!!!). Tôi rất muốn lăn ra cười ngay lúc này nhưng Nhị ca hẳn sẽ chém tôi thành hai khúc nếu tôi làm vậy.
Dara nói với Bom rằng họ đã chính thức hẹn hò và vụ thuê bạn trai chỉ là nhầm lẫn của chính cô ta bởi cô ta đã nghĩ rằng Jiyong là người do công ty R.A.B cử tới. Tôi không chắc cô Piglet có nghe nốt câu chuyện của Dara không bởi ngay khi cô ta nghe thấy cụm từ hẹn hò chính thức, cô ta bắt đầu gào thét và ôm chầm lấy Dara.
“Nhưng tại sao anh phải giả vờ là một bạn trai cho thuê, Jiyong?” Bom dò hỏi.
“Bởi vì Dara quá thu hút. Tôi không thể để cô ấy lọt vào tay người đàn ông khác, không phải sao?”, cậu ta thản nhiên nói. Nói dối trơn truuuuuuuuuuuu!! Đó chính là Nhị ca của chúng tôi!
“Chào anh, Teletubby 2”, Bôm đột nhiên nói và đưa mắt về nơi tôi đang yên vị ẩn mình.
Telytubby 2?!
Chó chết, không!!!!
“Cô đang nói chuyện với tôi sao?”. Tôi hỏi. Jiyong và Dara đang nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc. Tôi sẽ giết cô, Park Bom!
“Yup. Cho tôi số điện thoại của anh để tôi có thể chọc anh phát điên lên”, cô ta tinh quái mỉm cười với tôi.
“Không đời nào”, tôi bật lại.
“Tôi sẽ cho cô số của anh ấy”, Jiyong rút điện thoại của cậu ta ra.
“Nhị ca!!!”, tôi càu nhàu.
“Nhị ca?”, cô ta hỏi.
“Đúng vậy, cậu ta là sếp của tôi. Và cô sẽ không có được lấy số của tôi!”
“Chà, tôi sẽ lấy số từ sếp của anh”, cô ta lè lưỡi ra với tôi. Bất cứ ai chịu được cô Piglet này đều xứng đáng dựng thành tượng đài, tôi thề.
Tôi thở dài và bực dọc lắc đầu. Dara và Bom bắt đầu vui vẻ nói chuyện trong khi Jiyong nhìn họ với vẻ vô hồn.
Thêm nhiều những lời nói dối.
Tôi biết đó là điều cậu ta đang nghĩ. Mặc dù Dara đã biết được sự thật, nhưng những rắc rối còn lâu mới kết thúc. Thật ra, mọi chuyện còn đang rắc rối hơn nữa. Cả hai người họ đều phải nói dối những người bên cạnh Dara. Bạn không thể mong chờ họ sẽ thản nhiên với việc đó nếu họ biết rằng chúng tôi là dân xã hội đen. Romeo và Juliet của mafia – tôi tự hỏi câu chuyện của họ sẽ có kết cục như thế nào.
======================================
“Bọn mày đã chuẩn bị các thứ chưa? Đạn dược mới, thêm người, địa điểm?”, Il Woo hỏi trong khi nghịch ngợm bông hồng bạch trên bàn làm việc của hắn.
“Rồi thưa đại ca. Chúng ta đã có một nhóm sát thủ cho thuê mới. Đồn rằng tụi Lưỡi Hái là đám được việc nhất trong những nhóm sát thủ”, Doo Joon trả lời.
“Tốt. Phải đảm bảo mọi việc luôn sẵn sàng, bởi kế hoạch tiếp theo của ta sẽ nhằm thẳng vào đám chóp bu của Tam Hoàng.”
“Chúng ta sẽ sử dụng Sandara Park sao, đại ca?”
“Đừng đụng tới cô ta vội. Ta vẫn chưa chơi xong với cô Park. Ta nghĩ G-Dragon có mối quan hệ sâu sắc với cô gái đó. Chúng ta cứ tạm ẩn mình đã, cứ để cho tụi Tam Hoàng nghĩ rằng bọn nó đang trên cơ. Khi chúng đang vỗ ngực tự mãn, chúng ta sẽ thọc một cú”, Il Woo nhếch mép cười.
================================
Sandara’s POV
Tôi đang vỡ òa vì hạnh phúc! Tôi như đang bay bổng dọc hành lang và mỉm cười với tất cả mọi người khi tôi rời tòa nhà công ty. Tôi đã có một người bạn trai chính thức! Wheee!! Ai đang hạnh phúc? Tôi! Ai đang vui vẻ? TÔI!!!
Tôi đứng khựng lại khi thấy Jiyong đang chờ tôi ở bên ngoài, anh ấy quay lưng lại với tôi khi nhìn ra ngoài đường phố. Tim tôi lại đập dữ dội vì phấn khích! Tôi cười toe toét đến tận mang tai khi tiến lại gần anh ấy. Khi anh ấy quay người lại và nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ nhướng mày lên một chút. Ế? Không hôn? Không gì hết sao?
“Chúng ta sẽ đi mua vài vật dụng trong nhà”, anh ấy nói và bắt đầu bước đi.
Anh ấy lại quay về với cái vẻ bất cần và lạnh lùng, thản nhiên bước đi như thể bạn gái chính thức của anh ấy đang không ở bên cạnh vậy. Tôi không thể hiểu được anh ấy! Thiệt tình, thà phải ngồi dịch ngôn ngữ cổ đại sang tiếng Hàn còn dễ hơn là tìm cách hiểu được những suy nghĩ của Jiyong.
Tôi thở dài thườn thượt, cúi thấp đầu và theo sau anh ấy. Đột nhiên, tôi thấy Jiyong quàng tay qua người tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy nhưng Jiyong vẫn đang nhìn thẳng phía trước. Mặc dù không muốn, như một nụ cười thích chí vẫn hiện trên môi tôi khi tôi nhìn anh ấy. Gah! Thật là choáng váng mà!
Anh ấy nghiêng đầu và nhìn tôi, có vẻ thích thú.
“Em đã nghiện tôi quá rồi”, anh ấy mặt dày nói.
“Đồ khốn tự cao”, tôi lẩm bẩm.
“Đồ lập dị dê già.”
“YAH!”, tôi huých khủy tay nhưng anh ấy nhanh chóng né được và trống ra sau tôi trong khi cười rúc rích. ĐỒ KHỐN!
==
Tôi nhìn anh ấy có ý dò hỏi khi chúng tôi vào khu mua sắm vật dụng. Tôi không chắc chúng tôi sẽ mua thứ gì nữa. Jiyong đẩy xe hàng và bắt đầu đi dọc các kệ đồ. Trông thấy anh ấy đang làm những việc hết sức bình thường này khiến tim tôi như lỡ nhịp. Một tên xã hội đen đang đi mua sắm, kekekekeke. Anh ấy trông vẫn rất nóng bỏng!
“Babe”, anh ấy gọi. Tôi nhanh chóng tiến tới cạnh anh ấy và khẽ cắn môi, ăn mừng trong thầm lặng trước cái tên thân mật anh ấy dành cho tôi. Babe!<---- KYAHHHHHHHH!!!! Nó sẽ không bao giờ nhàm chán cả. Tôi yêu mỗi khoảnh khoắc anh ấy uốn lưỡi nói ra từ đó.
“Chúng ta sẽ mua gì?”, tôi hỏi.
“Bàn chải đánh răng, khăn mặt, vài đồ vệ sinh… Để khi em ngủ lại chỗ tôi hoặc khi tôi qua nhà em ngủ, chúng ta sẽ có đồ để dùng”, anh ấy trả lời khi ném vài đồ vào trong xe hàng.
KKYYYYYAAAAAAAAAAHHHHHHH!!!!!! Ôi chúa ơi! Đã có ai bị tăng xông chưa?!
Chính là điều này! Chúng tôi đang xây tổ uyên ương puahhahahahaha!!!! Ottokae! Tôi cảm giác như mình đang bay lên! Tôi đưa tay ôm mặt và ngạc nhiên khi thấy má mình đang nóng bừng.
“Em thích cái ý tưởng đó đến vậy sao?”, anh ấy liếc tôi và mỉm cười.
Anh ấy thật sự phải hỏi điều đó sao? Anh ấy không thấy tôi đang phát ra những tia sáng hạnh phúc qua từng lỗ chân lông trên cơ thể sao? Gah! Tôi sắp trở thành một quả cầu mang năng lượng hạnh phúc rồi!
Sau khi thanh toán, chúng tôi đang định rời đi thì một đám PG bỗng chặn đường anh ấy lại và tặng anh ấy vài chiếc kẹo mút. Thế này nhé – có 3 cô nàng đang cầm 3 mùi vị nho, cam và táo bu xung quanh anh ấy và không một ai thèm nhìn về phía tôi. Thật ra chuyện đó cũng không sao cả ngoại trừ việc mấy cô nàng PG đó đang mặc những chiếc áo sơmi nhỏ xíu khoe hết cả khe ngực. Bản sao của Tiffany, họ đúng là đồ ác quỷ đó mà. Họ đang cố khoe thân hình của mình với Jiyong và tên khốn đó thích thú nhận một chiếc kẹo mút, trong sự mừng rỡ của một cô nàng. Cô ta thậm chí còn bóc lớp vỏ nilon ra và đưa cho anh ấy. Tôi có thể thấy hình ảnh núi lửa phun trào ở khắp nơi! Tôi…đang…rất…cáu!
Ôiiiii, tôi thật muốn xé cái nụ cười khoái trá đó khỏi mặt anh ấy! Anh ấy đang mút chiếc kẹo và đi về phía tôi.
Một phần của tôi đang gào thét vì anh ấy trông quá sexy với chiếc kẹo mút ngậm trong mồm, nhưng một phần khác lớn hơn trong tôi đang quá giận dữ để chú ý đến điều đó. Anh ấy kéo chiếc kẹo mút ra khỏi miệng và đưa nó tới trước mặt tôi.
“Kẹo mút không?”, anh ấy hỏi.
Tôi hừ một tiếng và lườm anh ấy. Tôi thấy mấy cô nàng PG vẫn còn đang nhỏ dãi nhìn theo anh ấy và nhìn tôi với vẻ dò xét. Tôi bĩu môi và nhìn xuống dưới sàn nhà.
Trước sự bất ngờ của tôi, anh ấy nâng cằm tôi lên và cúi xuống, hôn lên môi tôi một cách âu yếm và đưa lưỡi vào bên trong khi môi tôi đang hé mở. Anh ấy dịu dàng đưa lưỡi cuốn lấy lưỡi tôi, giúp tôi cảm nhận được vị ngọt của chiếc kẹo, Một tiếng chụt khẽ vang bên tai tôi khi anh ấy hôn nhanh tôi một lần nữa trước khi rời ra.
“Hừmmmm…ngọt thật đấy”, anh ấy nói với cái chất giọng quyến rũ.
Tôi nuốt khan và bất giác liếm môi. Chính thức rồi, tôi sắp chết vì quá sức phấn khích.
=======================================
|
|