|
Chương 134:Hắc Khi Dạ
"Cha?" Huyện thái công tử có chút kinh ngạc liền hô lên một tiếng, lập tức lại chuyển sang khuôn mặt phản nghịch mà trách lại.
"Cha, ngươi không có việc gì sao phải vội vã như vậy làm gì, cha đang cản đường con, không kịp nữa rồi, con phải đi bắt phạm nhân lại!"
"Ngươi..." Huyện thái gia muốn mở miệng chửi rủa, nhưng lại đột nhiên nhớ ra mục đích mình vào hậu hoa viên làm gì, hắn liền nuốt vào bụng những lời định mắng chửi con trai, người béo lùn chắc nịch, mặt thì trắng bệch.
Hắn quay đầu lại, thấy Cô Ngự Hàn lạnh liệt địa hí mắt, hắn rụt lui đầu óc, khom lưng cúi gối: "Vương, đây sẽ Tiểu Khuyển, không biết vương tìm Tiểu Khuyển có việc gì?.."
"Cái gì? Cha, ngươi đang nói cái gì? , cái người nam nhân mặt xinh đẹp này là Vương? Cha, ngươi mắt mờ rồi phải không!" Huyện thái công tử vẫn như trước ương ngạnh, hắn thầm nghĩ ngay cả đến mình mà cha cũng dám giáo huấn sao?.
"Phải? Trước mặt ngươi chính là bổn Vương?" Cô Ngự Hàn trong lòng thì giận giữ nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ tươi cười, giống như một bức tranh vậy, mặt mũi nụ cười quyến rũ làm cho nụ cười càng thêm tuyệt mỹ, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được có độc trong đó.
“(óe, em chết vì nụ cười của soái ca”….ta đây vốn mê giai đẹp…nhiễm vào máu rồi, không từ bỏ được..”
"Ta..." Huyện thái công tử bị Cô Ngự Hàn làm cho khiếp vía.
"Nói, có một Tiểu công tử và một tên ngốc bị ngươi bắt hiện đang giam giữ ở nơi nào?" Cô Ngự Hàn ánh mắt phát ra ánh sáng, làm cho người khác phải lạnh sống lưng.
Huyện thái công tử thất kinh, trong lòng không khỏi đối với thân phận Cô Ngự Hàn đã tin tưởng đến bảy tám phần, hắn đôi môi mầu hồng nhạt phát ra tia sáng ban nãy khi nói chuyện bây giờ đã bị che lấp : "Tại mới vừa rồi lúc muốn... Muốn dùng hình, bọn họ... Bọn họ đã chạy thoát, Bổn thiếu gia.. không… ta…không phải…tiểu nhân đang chuẩn bị đuổi theo."
Thương Tuyệt Lệ nghe huyện thái công tử nói, ánh mắt nhíu lại, hắn hướng người về phía huyện thái công tử hét: "Lớn mật, nói chuyện với Vương, sao không quỳ xuống hành lễ."
Hắn rất tức giận, cái tên huyện thái công tử này, đã dám trói Bối Bối tiểu thu, lại còn dám đối với nàng dùng hình!
"Ngươi đối nàng dụng hình?"
Cô Ngự Hàn đưa tay ra gắt gao nắm lấy cổ áo của tên huyện thái gia công tử kia, ngực phập phồng vì tức giận, cái tên đáng chết này, dám trói Bối Bối của hắn , lại còn dám tra tấn Bảo Bối của hắn!
"Không…không…không… khụ khụ lại tránh được thiết liên, đã mang người đi." Huyện thái công tử đang bị Cô Ngự Hàn nhấc bổng lên giữa không trung, hai chân run rẩy, cổ bị siết chặt, trên mặt dần đỏ sắc máu.
Cô Ngự Hàn tuấn mục nhíu lại, vung tay ném huyện thái công tử ném lại trên mặt đất, đưa tay chỉ về một hướng: "Bọn họ đi theo phương hướng kia? "
Tiểu Ngoan đã mang Bối Bối cứu đi, Cô Ngự Hàn thở hắt ra, song lại thấy khẩn trương...kia Tiểu Ngoan... (chỗ nay định để nguyên văn là hắn nhưng sợ mọi người đọc lại hiểu nhầm ra là huyện thái gia công tử thở chứ không phải là Cô Ngự Hàn, vì chỗ này Cô Ngự Hàn biết Bảo Bối của anh ấy không có bị tra tấn nên tinh thần trở nên thoải mái hơn, “Thương anh ấy thế chèm …chẹp ”
Ngón tay đưa ra chỉ vào một phương hướng, huyện thái công tử khẽ run nói : "Cái...kia... Cái...kia phương hướng."
"Hừ!" Cô Ngự Hàn hự lạnh một tiếng, sau đó làm phép bay vọt qua nóc nhà huyện nha, hướng về phương hướng kia lao đi.
Thương Tuyệt Lệ quay đầu quét ánh mắt về phía Huyện thái gia liếc mắt: "Cha con các ngươi thật đúng là lớn mật, dám trói và dúng hình với người của Vương, hừ!"
Thương Tuyệt Lệ đối với bọn họ lưu lại tin tức cảnh cáo, rồi cũng bay lên đuổi theo Cô Ngự Hàn.
Những người còn lưu lại đó không ngừng đổ mồ hôi lạnh nhìn trân về phía chân trời,thật lâu không phát ra âm thanh nào.
★
Tiểu Ngoan mang theo Bối Bối đi tới một chỗ thanh tịnh đẹp đẽ trong rừng cây, mới đưa nàng để xuống.
"Tiểu bối ca ca, ngươi kiên nhẫn một chút, Tiểu Ngoan lập tức trị thương cho người." Tiểu Ngoan kéo cổ tay Bối Bối ra, thấy bị thương, ão não cùng đau lòng xẹt qua trong ánh mắt.
Bối Bối rất ngoan lại rất tín nhiệm đưa tay buông lỏng để Tiểu Ngoan xem: "Được, ngươi mau giúp ta làm trị thương, bị đau rất khó chịu."
Cầm tay nàng lên, Tiểu Ngoan nhắm mắt lại, huy động pháp lực, những luồng bạch quang từ chỗ tiếp xúc cánh tay của hai bọn họ dần dần sáng ra, ngày càng nhiều...
Bối Bối chỉ cảm thấy tại cổ tay nóng lên, chỉ chốc lát sau, ở cổ tay giống như có một làn da đã chết tróc ra.
"Oa, đi đi, da tay rơi!" Bối Bối cao hứng nhìn cánh tay của mình, vỗ vỗ hai cánh tay của mìn, nơi bị thương đó đã hồi phục, da cũng không có vết sẹo.
"Tiểu Ngoan, pháp lực của ngươi thật cao a, thanh tay của ta cũng trị hết, một điểm cũng không cảm thấy đau, cám ơn a." Bối Bối cười híp mắt nhìn Tiểu Ngoan, đem sự lợi hại của hắn ra mà tán thưởng.
Tiểu Ngoan cười đến cộc lốc,tao tao não chước, hắn cười mà nói : "Tiểu Ngoan cũng không biết đâu, thấy tiểu bối ca ca bị người ta bắt, Tiểu Ngoan quýnh lên liền trở nên lợi hại như vậy."
Bối Bối chuyển đảo mắt hạt châu, nghĩ đến cái gì ánh mắt dường như sáng lên: "A, ta đã biết, cái này kêu là làm tiềm năng, lúc hội bộc phát tiềm năng la lúc người đang nguy cấp, Tiểu Ngoan, ngươi lúc ấy nhất định rất lo lắng ta có đúng không, cho nên mới hội bạo phát tiềm năng lớn như vậy tránh thoát thiết liên như vậy rất tuyệt."
Vừa nói, Bối Bối cảm thấy vừa vui vẻ lại cảm động.
Tiểu Ngoan công việc không ngừng gật đầu đồng ý gật đầu, rất khờ dại nói: "Đúng vậy, Tiểu Ngoan rất lo lắng rất cho Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan không làm cho tiểu bối ca ca bị thương."
Đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngoan, nàng cảm động nói: "Tiểu Ngoan, ngươi đối với ta thật tốt, không giống cái...kia Cô Ngự Hàn, không biết chết ở nơi nào rồi, không quan tâm ta, vừa thấy đến ta cũng biết hắn tính tình Đại vương."
Nói xong lời cuối cùng, Bối Bối bắt đầu quở trách Cô Ngự Hàn không phải, trong lòng đối với việc hắn không cứu mình mà nói là rất phẫn nộ ... Thất lạc.
Trước kia, hắn mặc dù luôn trêu cợt nàng dẫn đến nàng tức giận nhưng mỗi lần nàng gặp nguy hiểm hắn đều có mặt ngay lập tức.
"Nếu hắn chán ghét, chúng ta đây không cần để ý đến hắn ." Tiểu Ngoan dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Bối Bối mấp máy miệng không biết nên nói gì, đành dứt khoát bỏ qua ý nghĩ đó qua một bên trong đầu, tuy nhiên đúng vào lúc này, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một cái thân ảnh màu đen bay ngang qua trên đầu hai người họ.
Nàng định thần lại muốn xem rõ mặt đối phương xem là ai, nàng khiếp sợ, trợn to mắt, thất kinh mà hô lên: "Hắc Khi Dạ..."
"Tô Bối Bối, chúng ta lại gặp mặt !" Trong chớp mắt, Hắc Khi Dạ đã đáp xuống mặt đất cách nàng không xa, tà nịnh nhìn nàng.
"Tiểu Ngoan, chạy mau!" Bối Bối nhất tề phản ứng liền muốn kéo tay Tiểu Ngoan chạy trốn.
"Phong đệ, ngươi tìm được một người là nàng sao?" Hắc Khi Dạ hướng ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Ngoan, đạm cười hỏi, tuyệt không để ý đến ya định chạy trốn của Bối Bối, dù sao thì nàng lần này có muốn trốn cũng không thoát!
Tiểu Ngoan hoàn toàn không có gì là ngạc nhiên : "Đại... Đại ca..."
Hắn hướng ánh mắt vô thần vô chủ nhìn Bối Bối, Thấy nàng đang kinh ngạc, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, hắn thật không ngờ đại ca lại xuất hiện ở nơi này, lại đột nhiên xuất hiện, hắn như thế nào mới có thể giải thích nổi thân phận của mình?
("ta vì phải ăn tết nên sắp tới đây sẽ bận bù đầu, hơi busy tí, hiệm vụ cao cả là phải đánh điện tử cho nó lên lever í mà, nên post liền hai chap, ai có muốn ném đá thì cứ thoải mái nha, ta không ngại đâu...
Haizzz....lại sắp đến tết rồi, năm mới sắp đến rồi,lại càng ngày càng già rồi, tình hình là rất tình hình trong năm nay phải kiếm cho được người yêu, không thể cứ đơn lẻ thế này được...ai có thì giới thiệu nha,,,ngoài bắc càng tốt, Hà Nội thì càng hay....
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé, sang năm sẽ gặt hái được nhiều thành công hơn năm nay. đặc biệt là post thật nhiều tuyện, có thật nhiều dự án để bà con còn tham khảo,,,vân..vân..và vân vân....
adan xin kính bút, sang năm khai lộc đầu xuân sau,,,,,") |
|