|
Cái đó người ta gọi là ngông cuồng ấy Nhà không có gì ngoài điều kiện, điều kiện không có gì ngoài tiền, đất, nhà + tâm lý đi làm không vì tiền nó thế. Vũ Hán còn phải đợi ss về mới dám bùng dịch là biết vía nặng cỡ nào rồi. Nhớ lúc đó tính 8/1 về vì còn kẹt tuần cuối thuyết trình ngày 6/1. Cái xong chán đời thấy về cận Tết quá nên nhắn tin cho thầy xin nghỉ tuần cuối về ăn đám cưới bạn thân. Ổng vừa ok là đi book vé máy bay 1/1 về liền. Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi
Thực ra ba mẹ ss cũng không thích. Nói đi làm xa (15km, chạy tầm 40-45ph, đi về là thấy 1h30ph rồi), làm nhiều. Ss làm ngày 1/9. Ngoại trừ 2/9 nghỉ lễ ra thì chỉ nghỉ được chủ nhật ngày 13/9, còn lại 2 chủ nhật kia đều tăng ca. Nay về nói chủ nhật tăng ca thì ba mẹ nói thôi nghỉ đi, bóc lột quá. Đi làm giờ hành chính, lương ít hơn nhưng khỏe, về nhà còn nghỉ ngơi. Ngày trong tuần làm từ 7h-20h (trước chỉ nói làm tới 19h, giờ cứ 20h suốt). Sáng 5h30 hoặc trễ nhất 5h45 phải dậy. Tan ca ra về tới nhà cũng 20h45. 22h-22h30 lại phải đi ngủ mai đi làm. 1h15ph - 1h45ph vừa phải tắm rửa, ăn cơm, skincare, coi phim. Nói ko có thời gian xài tiền thật sự không phải là chém gió. Ss tính mua cái ví cầm tay mà cứ tối cầm đt lên tính lướt taobao là gục luôn
Mà công việc làm rất ức chế. Không có kế hoạch sản xuất mà nhận một đống đơn hàng. Suốt ngày cứ hỏi đơn này còn thiếu bao nhiêu, mày phải cho tao số chính xác (trong khi xưởng sản xuất thì số thay đổi liên tục. Cho rồi thì mày tự xử lý đi, chứ tao cũng éo biết xử. Ít nhất 3 đơn hàng, mỗi đơn mấy ngàn thùng rồi. Rồi bữa ss ngồi dán mã tem mới lên thẻ tem cũ (là việc ss làm phụ, ss ko cần phải làm). Với trình độ thạc sĩ đương nhiên ss sẽ có cách xử lý khác. 1 tờ giấy vậy là 32 tem. Dán xong ss đếm lại và sẵn kiểm tra lần nữa, do tem nó hay dính lắm, nó dính là cái dưới ko dán vẫn thành 1 thẻ, rồi qua tụi bấm thẻ vào tụi nó đâu kiểm tra, cứ vậy bấm thôi. Ổng bảo là đếm vậy mất thời gian, cứ lấy 32 thẻ đem đi cân ra số g và cứ vậy làm. Ss giải thích đếm là để kiểm tra mặt sau xem nó có dính tem ko, nếu đếm ko ra 32 thì đương nhiên biết dính. Còn đã mỗi tờ 32 thì lấy 3 tờ là 96, cộng thêm 4 cái lẻ là ra 100 rồi. Cái khó vậy ông chưa từng nghĩ tới phải ko
Hơn nữa tối ngày so công nhân VN với TQ, nói không làm bằng bên TQ. Ss cũng hỏi lại ổng sao ko nói con gái TQ xấu hơn con gái VN đi, so con khỉ chứ so Nói công nhân không chịu phấn đấu làm việc kiếm tiền. Ss nói tụi nó bảo kiếm tiền không phải để mua thuốc, làm cũng vừa phải thôi, đã không đủ người, còn cố nhận đơn. TQ giỏi vậy thì làm bên TQ đi, qua VN làm gì, đã chấp nhận qua VN thì phải chấp nhận hai hệ quy chiếu khác nhau là không thể so sánh. Như tao có bao giờ nói con trai TQ xấu hơn con trai VN đâu. Xin lỗi chứ nhan sắc lão đại còn ko bằng một góc nyc của tao, ít nhất là trong mắt tao
Rồi thì keo kinh khủng khiếp. Đi làm mà cái gì cũng phải tự mua hết, từ giấy vệ sinh, máy tính tay, bút chì, gôm, bút dạ quang... Vào cho được 1 cây bút đỏ, 1 cây bút xanh, 1 cây bút lông, 3 cuốn tập và 1 cuốn sổ như tập nháp. Tụi công nhân còn khổ hơn, quạt riêng (quạt chung cả xưởng 2 cái mà ko mát tí nào), băng cá nhân, văn phòng phẩm phải tự mua hết, pin bỏ vào cân tiểu li cân hàng công ty cũng phải mua rồi về trả tiền lại sau. Đỉnh điểm là hôm nay vào hỏi một câu nghe mà nóng máu. Đồng nghiệp của vợ bạn ổng bán bánh trung thu. Nói là phúc lợi của công ty mà hỏi kiểu muốn lấy bánh có hộp hay không hộp. Bánh có hộp thì date xa, bánh hơi cũ, còn loại không hộp thì bánh mới. Với tư cách cầm đầu phe chống đối, ss đương nhiên nói công nhân nó không cần bánh trung thu đâu, chỉ cần tiền là được. Keo tới mức đó là biết rồi. Nên làm chán lắm luôn. Thôi dẹp mie đi
|
|