Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
91#
 Tác giả| Đăng lúc 22-1-2013 00:26:04 | Xem tất
Hic, rất tiếc phải xin lỗi mọi người :(
Tạm thời Thoa k được dùng laptop của mình :( (Vì nó bị mượn mất rầu)
Cho nên chưa thể edit chương mới kịp tiến độ cho mọi người được *Cúi người tạ lỗi*
Khi nào lấy lại được máy, Thoa sẽ làm để bù lỗi với mọi người sau!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
 Tác giả| Đăng lúc 22-1-2013 01:32:26 | Xem tất
Chương 86: Giữ làm con tin









Hắn vội vã, trực tiếp vọt vào bên trong, nhìn ngó một lát rồi lại hỏi ta: “Vị Ương vẫn chưa trở về sao?”

Ta lắc đầu, chóp mũi của hắn rịn ra những giọt mồ hôi li ti, xem ra thực sự rất vội. Ta mới nhớ tới chuyện lúc ban ngày Hoàng Thượng triệu kiến hắn vào cung. Vậy nhưng, chuyện này cũng Tiết Vị Ương lại có quan hệ gì đây?

“Người đâu!” Thanh âm của hắn nặng nề, so với hắn của ngày thường hoàn toàn là hai người khác nhau. Rất nhanh liền có thị vệ xuất hiện ở cửa, hắn tiến nhanh đến nói, “Lập tức phái người đi tìm tiểu thư trở về!”

“Dạ.” Thị vệ trịnh trọng đáp lời, phi thân rời đi.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả ta cũng đều cảm nhận được tính khẩn cấp của sự việc. Thấy hắn xoay người, ta nhịn không được mà hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lời hỏi ra mới cảm thấy không ổn thỏa, ta cùng với bọn họ, chung quy vẫn là người ngoài, cũng không biết liệu hắn có để ý đến lời ta nói hay không.

Hắn ngoái đầu lại nhìn ta, nói với người trong phòng: “Lui xuống hết đi.”

Bọn nha hoàn đều lui xuống, hắn tựa hồ suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng: “Loan Phi, đã xảy ra một chuyện.”

“Chuyện …không tốt sao?” Bằng không, hắn vì sao phải mặt co mày cáu như thế?

Hắn gật đầu, có chút giận dữ, nhưng rất nhanh lại che giấu đi, bàn tay vịn ở trên bàn khẽ nắm chặt, sau một lúc lâu mới nói:

“Hoàng Thượng đột nhiên muốn Nam tuần [1], muốn ta đi theo. Vốn dĩ đây là việc dễ hiểu, thân là Tướng quân, nay đều được triệu hồi từ quan ải trở về kinh thành giao vào tay ta, là muốn bảo hộ Hoàng Thượng cho chu toàn. Nhưng mà, ngay sau đó Hoàng Hậu lại cố tình đề cập đến hôn sự của Ngạn Vương.”

[1] “Nam tuần”: đi tuần, đi vi hành ở phương Nam.

Ta khiếp sợ vô cùng, cô cô, Quân Ngạn, tựa hồ đã ở cách ta rất xa, nay từ miệng hắn nói ra, lại làm cho ta chấn động. Hắn nói hôn sự … hôn sự của Quân Ngạn…

Bật thốt ra: “Hoàng Hậu là muốn Vị Ương…” Trong lòng cảm thấy thật bi thương. Quả nhiên vẫn là quyền lực quan trọng hơn. Nay cưới muội muội của Tiết Tùng Ninh, không thể nghi ngờ là một bước thí tốt để mượn sức hắn làm một quân cờ!

“Bà ấy cố tình nhân lúc không có mặt Hoàng Thượng, lén truyền ta đến Phượng Nghi Cung.” Hắn chau mày, bạc môi nhếch lên. Ta làm sao không rõ, lén truyền triệu, đó là nể mặt mũi của hắn. Nhưng là việc đã xảy ra một lần, sẽ lại có lần tiếp theo, nhất định sẽ không còn khách khí như thế.

“Ta không đồng ý.” Hắn nhìn ta nói, “Cha ta thường nói, bị cuốn vào cuộc tranh đấu kia, kỳ thật không phải điều người không muốn. Người cũng không mong muốn nhìn thấy ta và Vị Ương giống với người. Ta vốn dĩ không muốn trở về, đóng quân ở biên cương cũng không phải là điều không tốt. Thế nhưng Hoàng Hậu lại bẩm với Hoàng Thượng, nói nên nghĩ đến cha ta đã nhiều năm tận trung như vậy, thì nên đối đãi tốt với con gái của người. Haha, ta sớm biết hồi kinh sẽ gặp nhiều phiền toái. Cho nên, bấy lâu nay vẫn luôn cẩn thận.”

Hắn thở dài một tiếng, lại nói: “Cho nên mới dùng phương thức như vậy mà đối đãi với nàng, ta chỉ muốn làm cho bọn họ biết, ta không phải người của Lâm Vương phủ. Không hề nghiêng về phe bên nào hết.”

Ta hiểu sâu sắc rằng, mặc kệ ta có nói như thế nào, người đời chỉ nhìn thấy ta xuất thân từ Lâm Vương phủ, thì Tiết Tùng Ninh hắn chính là người của Lâm Vương phủ.

“Chỉ tiếc ta đã quên, người của Hoàng Hậu, không chỗ nào không có. Bà ấy chỉ cần biết Lâm Vương phủ tặng cho ta một nữ nhân, bất luận ta có thừa nhận hay phủ nhận, Lâm Vương đối tốt với ta, sự việc này vô luận như thế nào cũng không thể tránh khỏi. Cho nên, bà ấy muốn khẩn cấp cấp lấy từ trên người ta một điều gì đó.”

Điều gì đó chính là Tiết Vị Ương.

Hắn không đành lòng nói ra, nhưng là, chẳng phải so với nó nói ra càng rõ ràng hơn sao?

“Haha.” Hắn cười tự giễu, “Dù cho ta có cự tuyệt thì đã sao chứ? Hoàng Hậu nói, không vội, không bằng để cho Vị Ương trước tiên tiến cung sống một thời gian, để cho bà ta có quyền chăm sóc cho muội ấy.”

Đầu ngón tay ta run lên, đó chẳng phải...... Giữ làm con tin sao!




Hự, mượn được cái máy tranh thủ *Khóc*
Tặng mọi người một chương cho đỡ nhớ.
Thoa hứa sẽ bù cho mọi người sau!

Bình luận

thanks pan nha  Đăng lúc 22-1-2013 04:00 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
 Tác giả| Đăng lúc 28-1-2013 22:21:14 | Xem tất
Hic, rất xin lỗi mọi người :(
Gần đây Thoa bị stress nặng cho nên ... không có thời gian và tâm trí để edit truyện
Thoa hứa là sẽ không bỏ giữa chừng đâu
Nhưng có lẽ phải chờ vài ngày nữa, đợi stress lắng xuống mới có chương mới cho mọi người được
*Cúi đầu tạ lỗi*

Bình luận

nghỉ ngơi tốt nha  Đăng lúc 29-1-2013 11:39 PM
Chúc bạn Thoa mau khoẻ nhé, sau khi khoẻ xong hãy làm tiếp, đừng để drop là được, vì mình cũng hóng truyện này lắm.>_<  Đăng lúc 29-1-2013 09:26 PM
thoathan nghỉ ngơi, giải trí thoải mái nhé, khi nào khỏi stress chúng ta lại gặp nhau :D  Đăng lúc 29-1-2013 09:17 PM
Bạn hãy cố gắng nghỉ ngơi tẩm bổ nhé, mình rất ngóng truyện của bạn . hihi  Đăng lúc 29-1-2013 08:00 PM
mình cũng nghĩ thế...ai cũng có lúc bị stress mà ko nên để bản thân phải thấy m có quá nhìu trách nhiệm, công việc...hãy gác lại 1 bên và nghỉ ngơi cho tốt bạn nhé^^   Đăng lúc 29-1-2013 04:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2013 05:02:41 | Xem tất
Chương 87: Tính toán của nàng







Ta chưa bao giờ biết, người cô cô đối với ta hiền lành là thế mà cũng sẽ có tâm cơ thâm sâu như vậy. Thừa dịp Hoàng Thượng Nam tuần, nàng thật sự e sợ Quân Lâm đến vậy sao?

Cả người run rẩy, nếu không phải thân mình còn tựa ở bên bàn, sợ rằng thật sự không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm rõ ràng bình tĩnh của Tiết Vị Ương:“Ca ca, muội đi.”

Kinh ngạc theo tiếng nói mà nhìn lại, nhìn thấy Tiết Vị Ương một mình đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra một chút do dự. Chưa chờ Tiết Tùng Ninh mở miệng, nàng lập tức lại nói: “Kỳ thật thời điểm huynh lệnh cho hạ nhân ra khỏi cửa, muội cũng vừa mới đến, những gì huynh nói, muội đều nghe thấy được. Muội đi.”

“Vị Ương.” Sắc mặt hắn trầm xuống, “Ca không phải đến nói đùa với muội, việc này sự tình trọng đại, chúng ta phải....”

“Ca, huynh còn muốn nói cái gì?” Nàng thong dong vào cửa, ngẩng lên mặt, nhìn hắn, mở miệng, “Huynh so với muội càng hiểu rõ, nếu như huynh không đồng ý, có thể lần này Nam tuần, Hoàng Hậu sẽ mang huynh trừ bỏ!”

Lời của nàng, nói ra khiến cho ta lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

“Trên đường Nam tuần ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Cho dù huynh muốn phòng, cũng là khó lòng phòng bị. Bởi vì bà ấy là Hoàng Hậu!”

Tiết Vị Ương gằn từng tiếng nói ra sự thật kinh tâm.

Hắn bỗng nhiên không nói, ngay cả một chữ đều nói không ra.

“Ca, Tiết gia cần ngươi còn sống.”

Nàng không nói Đại Tuyên, ta nghĩ, trong lòng bất cứ ai cũng có sự ích kỷ riêng. Điều nàng muốn, rất đơn giản, chỉ cần hắn còn sống.

Nhưng là, vậy muốn nàng, một nữ tử đi vào trong hiểm nguy sao? Nhìn nàng thần sắc bưng kín không chút biểu lộ, nội tâm của ta hung hăng đau đớn, vì sao bọn họ tranh đấu, nhất định phải kéo theo người vô tội chúng ta?

Một khắc kia, không biết vì sao, ta đột nhiên kêu to: “Không, Vị Ương đừng đi!” Đừng đi, thật sự không cần đi. Ta liều mạng muốn thoát khỏi đó, cũng không nghĩ đến nàng lại bị cuốn vào.

Ta có điểm đau lòng cho nàng nàng, đau lòng vì sự kiên cường của nàng.

Nàng quay đầu, khinh miệt cười: “Ta và ngươi không giống nhau, ít nhất không có yếu đuối giống như ngươi vậy.”

Ta giật mình, nàng cũng hiểu được ta yếu đuối sao?

“Vị Ương.” Tiết Tùng Ninh đau lòng gọi nàng.

“Muội không sao.” Nàng thản nhiên nói, “Hoàng Hậu muốn muội, vẫn còn phải xem ý tứ Ngạn vương. Ta nghe nói Ngạn vương vì một nữ nhân mà lao tâm lao lực quá độ, a, muội tự nhận mình không phải là người trong tim ngài ấy. Cho nên việc này, vẫn là chưa biết được.”

Vì, một nữ nhân.

Là ai? Ta sao?

Ha ha, có khả năng sao?

Đêm đó, những lời được nói ra sau đó, ta nghe tiếng được tiếng mất. Quá nhiều chuyện xảy đến khiến cho ta khiếp sợ, đến tận giờ phút này ta mới nhận thấy sự hiểu biết của chính mình quá mức nông cạn. Ngay cả những chuyện xảy ra ngay bên cạnh, ta cũng đều không biết.

Ta bỗng nhiên có chút cảm tạ Phượng Hố đem ta bảo hộ tốt như vậy, bởi vì những chuyện đó thực sự đả thương lòng người rất sâu sắc.

Ta vô cùng hy vọng, ta còn là Phượng phủ tiểu thư vô ưu vô lự trước kia, như vậy giờ phút này, sẽ không phải suy nghĩ bất cứ điều gì.


***


Tiết Vị Ương vẫn cứ tiến cung.

Ngày thứ ba của tháng bảy, Hoàng Thượng Nam tuần.

Tiết Tùng Ninh là Tướng quân hộ giá , mà ta, cũng đi theo. Chỉ vì hắn nói, hắn không có ở đó, Vị Ương cũng không ở trong phủ, ta ở lại Tiết phủ cũng không an toàn, chẳng thà đi theo hắn lên đường.

Đoàn ngự giá tựa hồ như xếp thành một hàng dài từ cửa cung ra đến cửa thành, đội hình cường đại khiến cho người xem thôi cũng thấy mãn nguyện. Đám đông vội vã nhìn, ngự giá đi đến đâu, âm thanh tung hô vạn tuế lớn tựa sức mạnh rời núi lấp biển vang lên tới đó.

Ta mặc quần áo thị vệ, đi theo bên cạnh con ngựa của Tiết Tùng Ninh, trong lòng bỗng nhiên có chút phập phồng thâm trầm. Ánh mắt dừng trên loan giá tráng lệ ở phía trước mặt, hơi hơi cắn môi.

Nhẩm tính, đã có hơn mười năm ta chưa có gặp Hoàng Thượng, nay người, hẳn là đã già...



Vừa tranh thủ + nỗ lực làm được 3 chương, up lên luôn khỏi mọi người lại quên mất Khí Phi


Làm xong chương này thấy thương anh Ngạn vô cùng :((
Bị hiểu lầm oan uổng :((
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

95#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2013 05:05:54 | Xem tất
Chương 88: Đi theo nam tuần





                                                                                          

“Loan Phi.”

Ta kinh ngạc nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy Tiết Tùng Ninh gọi ta. Ta ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, con ngươi của hắn rạng rỡ sáng lên, hắn nhìn thấy ta nâng mắt, thấp giọng hỏi nói: “Mệt sao?”

Hướng hắn cười nhẹ, ta lắc đầu. Cũng chỉ là đi bộ vài bước mà thôi, làm sao có thể mệt được chứ?

Dù cho thật sự mệt mỏi thì sao? Hắn đường đường là một Tướng quân, còn có thể đem ngựa tặng cho một sĩ tốt hay sao? Không tự giác mà bật cười, Tiết Tùng Ninh đối với ta như thế, đã khiến ta thực cảm kích lắm rồi. Ta cũng không cầu gì khác.

Một thái giám lại đây, hướng Tiết Tùng Ninh nói: “Tiết tướng quân, Hoàng Thượng kêu ngài tới phía trước.”

Tiết Tùng Ninh theo bản năng hướng ta liếc mắt một cái, ta nhìn hắn nở nụ cười bảo hắn an tâm, hắn cũng cười nhẹ, rồi mới quát khẽ một tiếng tiến lên phía trước.

Dù sao cũng là Hoàng Đế đi tuần, thị vệ đi theo, người người thần sắc nghiêm túc, không ai nói quá nửa câu.

Thời điểm đội ngũ đi qua cửa thành, ta đột nhiên quay đầu, đây là lần thứ ba ta đi qua nơi này.

Lần đầu tiên, là khi lĩnh tội lưu đày.

Lần thứ hai, là lúc gả cho hắn.

Lúc này đây...

Nhìn bóng dáng Tiết Tùng Ninh ở phía, trong đầu đột nhiên có chút phức tạp. Giờ phút này muội muội của hắn đang lâm vào tình huống thập phần nguy hiểm, hắn lại còn phải phân tâm mà quan tâm ta. Hốc mắt có chút ẩm ướt.

Bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Vị Ương, nói rằng ta giống Khinh Ca.

Trong lúc vô thức, nước mắt lăn xuống.

Khinh Ca à, muội có biết, có một nam tử như vậy, không cần tranh đoạt hay mưu quyền Nếu muội còn sống, thì tốt biết bao?


***


Đội ngũ đã đi được rất lâu, đám thị vệ đều là những người được huấn luyện kỹ càng, người người nhìn không ra thái độ mỏi mệt.
Mà ta, cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, mỗi bước chân dẫm xuống, gót chân đều đau hơn bình thường.

Cho đến lúc chạng vạng, xa xa truyền đến thanh âm của Tiết Tùng Ninh, muốn mọi người ngay tại chỗ hạ trại. Tâm tình sợ hãi của tan gay lập tức được buông lỏng, bằng không thực sự sợ rằng chống đỡ không nổi nữa.

Chờ đến khi doanh trướng đều đã được dựng lên, liền có phó tướng cho người tới phân doanh trướng [1]. Bọn thị vệ chỉ có thể ở trong doanh trướng tập thể, hơn mười người cùng ở một trại. Ta có chút quẫn bách, nhìn phó tướng, miệng há ra rồi khép lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

[1] “doanh trướng” lều trại dùng trong quân đội.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thanh âm của Tiết Tùng Ninh truyền đến: “Ngươi, đi theo bản Tướng quân.”

Vội vàng quay đầu lại, thấy hắn một tay chỉ thẳng vào người của ta, trong mắt mang theo ý cười.

Ta chưa kịp phản ứng lại, đã nghe phó tướng thúc giục nói: “Này, không nghe thấy Tướng quân gọi ngươi sao? Còn không mau đi qua!” Hắn quát tháo hung dữ, tựa như nếu ta không đi qua đó là phạm trọng tội vậy.

Tiết Tùng Ninh gật gật đầu nhìn về phía ta, ta vội vã chạy nhanh đến.

Aaaaaa --

Chân thực đau.

Nhưng là trong lòng ta lại rất vui vẻ, Tiết Tùng Ninh, hắn luôn cứu tinh của ta.

Nhìn thấy ta đi qua, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng cũng không có đưa tay kéo ta đến. Ta đi theo hắn, đi tới chỗ doanh trướng của hắn, thị vệ canh giữ ở bên ngoài nghiêm người chào: “Tướng quân!”

Hắn gật đầu, trầm giọng giao phó:“Ta nơi này không có việc gì, đều đi xuống đi. Hoàng Thượng bên kia, nhất định phải tăng cường phòng vệ, không thể có một chút sai sót!”

“Dạ.” Thị vệ lớn tiếng đáp lời, xoay người đi xuống .

Hắn nâng tay vén màn trướng lên, quay đầu nói với ta: “Loan Phi, mau vào đi.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

96#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2013 05:10:28 | Xem tất
Chương 89: Đoạn tụ







Ta nhìn hắn cảm kích, rồi đi vào.

“Mệt muốn chết rồi đi?” Hắn ôn nhu hỏi.

Ta bỗng nhiên nhớ tới người đang ở hoàng cung Tiết Vị Ương, nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu. Mệt một chút thì có tính là gì, ít nhất, ta không có nguy hiểm.

Hắn kéo ta đi qua ngồi, lại đứng dậy đi ra bên ngoài, cách một lát, mới trở về. Ta không hỏi hắn đi làm cái gì, đi một ngày rồi, giờ phút này có thể ngồi xuống một chút, đối ta mà nói, thật là quá tốt.

Theo bản năng đưa tay vỗ vỗ hai chân, lớn như vậy rồi, còn chưa từng đi bộ cả đoạn đường xa như vậy. Xem ra ta thật là được chiều chuộng thành quen rồi.

Vừa nghĩ vừa cười, sau này, hẳn phải rèn luyện để kiên cường hơn.

Hắn cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta, than nhẹ một tiếng nói: “Đường vẫn còn rất xa, Loan Phi, vất vả cho nàng rồi.”

Ta lắc đầu: “So với Vị Ương, ta đã tính là gì.” Nói mới mở miệng, lại cảm thấy không đúng, nhìn kỹ hắn, thấy nụ cười trên gương mặt hắn khẽ thu lại, lặng yên đem ánh mắt dời đi. Bàn tay trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, lại không nói được lời nào.

Cách một hồi lâu, ngoài doanh trướng truyền đến giọng nói của một nha hoàn: “Tướng quân, nước ấm mang tới rồi.”

Hắn dường như giật mình hoàn hồn, vội đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm đi vào, trong tay mang theo một thùng gỗ. Cẩn thận đặt xuống bên chân ta, nhẹ nhàng nói: “Ngâm chân một lát sẽ thấy thoải mái hơn.”

Trong lòng ấm áp, thực cảm động.

Hắn bỗng nhiên lại đứng dậy, đi tới bên kia bình phong, nói: “Nàng là một cô nương, Tùng Ninh trước vẫn nên tránh đi một lát.” Nghe qua ngữ khí của hắn, có chút dịu dàng. Ta không biết hắn là cố ý làm bộ như thế, hay thật đã quên mất chuyện ta lỡ lời.

Chính là...

Hắn vẫn cho là ta là một cô nương trong sạch không tì vết sao?

Cười khổ một tiếng, ta đã sớm không phải.

Cẩn thận cởi giầy ra, đôi chân đỏ hồng, lòng bàn chân đã thấy có bọng nước, trách không được sao lại đau như vậy. Nhíu mày đem chân ngâm vào trong nước nóng, có hơi đau một chút, trong chốc lát, lại cảm thấy rất thoải mái.

Ngoái đầu nhìn lại, nhìn xuyên qua bức bình phong, thấy Tiết Tùng Ninh vẫn đứng thẳng tắp như cũ. Ta nghĩ muốn đánh vỡ sự im lắng này: “Hoàng Thượng đi Nam tuần lần này là muốn làm gì?”

Thân mình hắn khẽ động, một lát, mới mở miệng nói: “Hoàng Thượng vốn nói là Nam tuần, nhưng mới vừa rồi đổi ý, nói là muốn đi Vân Châu.”

Vân Châu? Nơi đó chẳng phải ở phía Tây sao?

Ta không nói chuyện, hắn lại nói: “Trước kia từng nghe cha ta đề cập qua, Nhã phi tựa hồ là nhân sĩ Vân Châu.”

Trong lòng ta thất kinh, Nhã phi!

Như vậy Hoàng Thượng đi tuần lần này, là trùng hợp, hay là có chủ ý khác?

Bỗng dưng, lại nghĩ tới gương mặt Quân Lâm, đột nhiên nhắm mắt, lắc đầu, còn nhớ tới hắn làm gì  cơ chứ?

“Loan Phi?”

Chắc là do không nghe thấy ta nói chuyện, Tiết Tùng Ninh cúi đầu gọi ta, ta lắp bắp kinh hãi, mờ mịt đáp: “À, không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, ta còn chưa từng đi qua Vân Châu.”

Nghe vậy, hắn tựa hồ cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên ứng thanh, liền cũng không nói nữa.

Buổi tối, ta ngủ trên giường, còn hắn tựa vào một bên chếc ghế. Lăn qua lộn lại, vẫn ngủ không được, nghiêng người, nhìn về phía hắn. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở màn trướng chiếu vào, rọi trên gương mặt của hắn. Ta có thể tinh tường nhìn thấy lông mi dài của hắn khẽ run, kỳ thật ta biết, hắn nhất định cũng là ngủ không được.

Ta lo lắng cho Vị Ương, hắn hẳn là so với ta càng lo lắng nhiều hơn.

Thở dài một tiếng, hắn là một Tướng quân tôn quý, cũng cần cẩn thận như thế để được sống.

Hôm sau, thời điểm theo Tiết Tùng Ninh đi ra ngoài, nhìn thấy tất cả bọn thị vệ bên ngoài đều có ánh mắt kinh ngạc, lại tựa hồ ẩn giấu trong đó hỗn loạn thoải mái cùng nghi hoặc.

Sau đó, ta nghe thấy ở một bên nha hoàn nhỏ giọng nói: “Khó trách Tiết Tướng quân vẫn chưa từng cưới vợ, thì ra vốn là “đoạn tụ”*!”

* “đoạn tụ”: ý là gay ạ #vuốt mồ hôi#



Làm đến 2 chương này thì thương anh Ninh da diết :(
Đúng là hoa rơi hữu tình mà nước chảy hữu ý mà :(

Tềnh hềnh là đợi khi nào tâm trạng thoải mái trở lại sẽ đẩy nhanh tốc độ ạ
*Cúi đầu*

Bình luận

Và QN còn nói với Tang Tử là hoàng cung cũng có chân tình. Lúc đọc đoạn đó mình thương anh Ngan ghê. bây giờ đọc đoạn này lại bấn anh TTN  Đăng lúc 30-1-2013 02:32 PM
mình cũng thích LP với Quân Ngạn. Đọc truyện Từ thứ nữ đến hoàng hậu mình thấy anh Quân Ngạn lên làm vua và vẫn đi tìm LP  Đăng lúc 30-1-2013 02:30 PM
Anh Ninh cứ thế này, hỏi sao mà dân chúng ko thương cơ chứ, mỗi tội nữ chính thường tự ngược, toàn thích những tên đáng chết =.="  Đăng lúc 30-1-2013 10:40 AM
Cám ơn bạn nhé, mình mong chờ Quân Ngạn xuất hiện quá, phải chi Quân Ngạn sớm phát hiện Loan Phi còn sống, còn Khinh Ca nữa mong là không chết thật.  Đăng lúc 30-1-2013 09:05 AM
mới đó mà đã có chương mới để đọc rồi.Cảm ơn bạn nhiều nhé...:D  Đăng lúc 30-1-2013 06:27 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

97#
 Tác giả| Đăng lúc 21-2-2013 09:39:50 | Xem tất
Đầu năm mới chúc tất cả mọi người thật nhiều sức khỏe, niềm vui, và thành công nhé !

Cảm ơn những lời động viên và hỏi thăm quan tâm từ mọi người !

Tết vừa rồi về quê nhận tin buồn, rằng vì là mà cả năm Thoa lười, chả vác lap về quê lần nào, thế cho nên bố mẹ cắt xừ nó mạng, thành ra đợt rồi, Thoa k có mạng để ol, lại bị con em trưng dụng cái lap nằm xem phim cả Tết. Hic. Thành ra thời gian qua không update chương mới được :(

Hiện tại đã ở trong vùng phủ sóng của văn minh, Khí phi sẽ mau chóng trở lại cùng mọi người, hi vọng sẽ vẫn nhận được sự động viên của mọi người !

Cảm ơn !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

98#
 Tác giả| Đăng lúc 23-2-2013 14:13:29 | Xem tất
Chương 90: Hành cung gặp chuyện [1]





                                                                                                                  

Ta lắp bắp kinh hãi, thấy ta cùng với Tiết Tùng Ninh cùng nhau từ trong trướng đi ra, bọn họ này đây là cho rằng ta cùng hắn...

Kinh ngạc ngẩng đầu, lo lắng ái ngại nhìn về phía hắn, thấy thần sắc hắn vẫn không thay đổi, tựa như những lời nói vừa rồi căn bản chưa từng được nói ra, vẫn thong dong mà bình tĩnh như trước.

Buổi sáng, đội ngũ chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, sử dụng tốc độ cực nhanh thu dọn hết tất cả, rồi lại tiếp tục lên đường. Tiết Tùng Ninh còn chu đáo dặn dò ta làm việc cẩn thận, nói hắn không thể từng giây từng phút đều trông chừng, lo lắng cho ta được, chờ thấy ta đáp ứng, hắn mới gật đầu rời đi.

Chuyện mới mẻ luôn được lan truyền rất nhanh.

Cơ hồ tất cả những người bên dưới đều biết ta với Tiết Tùng Ninh có “quan hệ đặc biệt”. Sau lưng đều bàn tán, nhưng ở trước mặt ta, bọn họ lại không dám lột lớp giấy kia xuống.*

* ý là sau lưng bàn tán mà trước mặt thì tỏ vẻ như không biết gì, không có chuyện gì.


Vào lúc nghỉ giải lao, có thị vệ đi đến cười nói: “Huynh đệ, chúng ta suốt chặng đường đều nhìn kỹ, thấy bộ dáng người quá xinh đẹp. Quả thực so với những cung nữ kia còn động lòng hơn!”

Ta xấu hổ cười, một người thuận thế sán lại gần ta, cười hỏi: “À, huynh đệ, ngươi tên gì?”

Ta giật mình sợ hãi, vội nghiêng người tránh đi, lắp bắp nói: “Ta tên là...... Tên Cao Bội.” Lung tung bịa đặt một cái tên, hẳn không thể nói cho bọn họ ta tên là Loan Phi đi?

“Cao Bội. Đúng là một cái tên bình thường.” Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, sau một lúc lâu lại chậc chậc, lấy làm kỳ lạ, “Mà nói lại, ta nhìn ngươi ra sao cũng đều cảm thấy thật thuận mắt. Cũng khó trách Tướng quân lại thích, ta đây cũng nhịn không được …” Nói đến một nửa, hắn giống như nhớ tới cái gì đó, ngượng ngùng cười, ngậm miệng lại.

Ta không nói gì, chỉ đứng lên. Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, ta mỗi ngày ngủ trong doanh trướng của Tướng quân, lại trong sạch, nói ra cũng sẽ không có người tin.

Bởi vì cùng với Tướng quân có quan hệ đặc biệt, trên dọc đường đi, bọn họ đều có ý “vô tình” mà chiếu cố rất nhiều cho ta. Ta cảm thấy vẫn là may mắn.

Sáu ngày sau, rốt cục cũng đến Vân Châu.

Từ rất xa đã nhìn thấy cửa thành Vân Châu mở lớn. Thấp thoáng còn có thể nhìn thấy rất nhiều người. Hoàng Thượng lần này không phải cải trang đi tuần, quan viên địa phương hẳn từ sớm đã nghe được tin tức.

Một đội nhỏ người cưỡi ngựa chạy nhanh đến, người đi đầu mặc quan phục, chắc hẳn đó chính là Phủ doãn Vân Châu.
Hắn nhảy xuống ngựa, cung kính quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thần, Trầm Sóc Phong cung nghênh Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Người đi theo phía sau hắn cũng dập đầu hô to.

Tiết Tùng Ninh giơ tay, chậm rãi đội ngũ nhất thời ngừng lại. Màn xe nhẹ nhàng được nhấc lên, một vị công công đỡ Hoàng Thượng đi ra, ta chỉ nhìn thấy một góc long bào của ngài. Nghe giọng nói của ngài từ phía xa truyền đến: “Đều miễn lễ đi.”

Trong thanh âm của ngài, mang theo chút khàn khàn, không che dấu được dấu vết của tuổi già.

“Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Ở trước mặt mọi người theo lời đứng dậy, lại nghe Hoàng Thượng nói: “Trọng Vân, có đến mười năm rồi trầm không gặp ngươi .”

Ta có chút kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn lại, nhìn thấy một nam nhâm ước chừng khoảng bố mươi tuổi nhấc chân tiến lê, cúi người nói: “Để cho Hoàng Thượng phải nhọc lòng nhớ đến, là tội của thần.”

Chiếu theo ăn vận của hắn, thì cùng lắm cũng chỉ là một sư gia mà thôi. Lại có thể làm cho Hoàng Thượng đích thân nhắc tới, ta có chút kinh ngạc, hắn tột cùng là người phương nào? Nghe khẩu khí của Hoàng Thượng, hẳn là người vạn phần quen thuộc.

Nhưng, hắn rõ ràng chỉ là một sư gia.

Đang lúc ta thất thần, đội ngũ đột nhiên lại tiến lên. Vội thu hồi tâm tư mà đi theo.


***


Hành cung Vân Châu.

Bởi vì bọn họ sớm “biết” quan hệ giữa ta và Tiết Tùng Ninh, cho nên lúc sắp xếp phòng, liền trực tiếp sắp xếp ta ở trong phòng của hắn. Ta không biết là nên cảm kích, hay là nên cười khổ nữa.

Một mình, ngồi ở trong phòng, chờ Tiết Tùng Ninh trở về.

Tối nay, Trầm Sóc Phong vì tẩy trần cho Hoàng Thượng, tiệc tối là việc đương nhiên, cho nên Tiết Tùng Ninh tất nhiên cũng sẽ không trở về sớm. Đợi đã lâu, tiếng động bên ngoài nhỏ dần đi, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề của thị vệ đi tuần đêm.

Ngồi thêm một lúc nữa, mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có người. Ta tưởng là Tiết Tùng Ninh đã trở lại, lúc đang muốn đứng dậy đi mở cửa, cửa lại ngay lúc đó bị đá văng ra, ánh kiếm lóe lên, hai hắc y nhân phi thân tiến vào.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

99#
 Tác giả| Đăng lúc 23-2-2013 14:16:22 | Xem tất
Chương 91: Hành cung gặp chuyện [2]





                                                                                                                                       

Ta ngây người trong nháy mắt, rồi ngay sau đó hét ầm lên: “Có thích khách –”

Mũi trường kiếm đưa tới gần khiến cho ta sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhớt, cuống quít lùi lại phía sau, cho đến khi lưng chạm vào vách tường, không thể lui lại được nữa. Trong một khắc kia, ta tựa như nhìn thấy trường kiếm kia đâm xuyên qua thân thể ta.

Đang trong khoảnh khắc “chỉ mành treo chuông” *, một hắc y nhân khác bay nhanh tới, dùng kiếm trong tay hắn đẩy mũi kiếm đang hướng về phía ta, khẽ quát một tiếng: “Đi thôi!”

* “chỉ mành treo chuông” : đồng nghĩa với “ngàn cân treo sợi tóc”, ý nói tình huống nguy hiểm vô cùng.


Kinh ngạc nhìn người hắc y nhân bịt mặt kia, hắn xoay người cực nhanh, ngay cả ánh mắt của hắn, ta cũng không hề nhìn thấy. Chỉ nghe thấy, “vù vù” hai tiếng, thân ảnh của bọn họ đã biến mất khỏi căn phòng.

“Có thích khách! Có thích khách!”

Từ bên ngoài truyền đến thanh âm của thị vệ, tiếp theo là tiếng đao kiếm va chạm nghe đến chói tai. Xem ra là tiếng kêu vừa rồi của ta đã báo động đến thị vệ tuần đêm.

Trong một khắc kia, ta không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà chạy đến ngoài cửa để xem kết cục.

Tiết Tùng Ninh từ phía đối diện vội vàng đi tới, thời điểm ánh mắt nhìn thấy ta tựa như nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhõm. Sau đó, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, thành thạo tuốt vỏ kiếm, phi thân nhảy vào vòng chiến.

Ta tránh ở phía sau một cây cột, cả thân mình run lên nhè nhẹ.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh thực chiến như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là những đao quang kiếm ảnh [1], bên tai nghe thấy những tiếng “keng keng”.

[1] “đao quang kiếm ảnh” hình ảnh và ánh sáng chiếu ra từ đao kiếm.

Sau đó, từ trong không khí, ta nghe thấy âm thanh đường kiếm đâm xuyên qua thân thể.

Trường kiếm của Tiết Tùng Ninh thẳng tắp đâm vào ngực trái của một thích khách, ta sợ tới mức cơ hồ muốn nhắm mắt lại, nhưng mà tận sâu bên trong lại như có một sức hút cực lớn, thúc giục ta xem tiếp.

Chính là trong lòng khẩn trương đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Tiết Tùng Ninh lắc mình một cái, đang muốn vươn tay cởi bỏ miếng vải đen bịt trên mặt hắc y nhân, thì từ xa đột nhiên lại truyền đến tiếng hô rất lớn, giọng nói khẩn trương: “Hộ giá -- hộ giá -- bảo hộ Hoàng Thượng --”

Cảm thấy chấn động, xem ra thích khách lẩn vào hành cung không chỉ có hai người!

Quả nhiên, Tiết Tùng Ninh không có chút chần chờ, bay nhanh đem trường kiếm từ trong thân thể hắc y nhân rút ra, đề khí phi thân trở về. Mặc kệ thế nào, tính mạng của Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất, đó mới là sứ mệnh của Tiết Tùng Ninh hắn.

Một hắc y nhân khác, trên người thụ thương, nhân cơ hội xoay người nhảy lên tường cao, ẩn vào trong bóng đêm mà chạy trốn.

“Đuổi theo!”

Không biết là ai hạ một tiếng mệnh lệnh, bọn thị vệ đều đuổi theo bọn họ mà đi hết.

Ta vội trốn đi, tránh bị phát hiện, cũng là tránh việc ta sẽ đuổi theo thích khách. Ta ngay cả tường cao trước mặt còn không thể vượt qua nổi, thì việc đánh nhau lại càng miễn bàn.

Nhớ tới một màn mạo hiểm mới vừa rồi, vẫn là cảm thấy run sợ, không giết ta, bởi vì ta không phải mục tiêu.

Đó là phòng của Tiết Tùng Ninh, như vậy người mà bọn họ vốn dĩ muốn giết, là Tiết Tùng Ninh!

Lắp bắp kinh hãi, nhưng là, Hoàng Thượng cũng bị đâm.

Điệu hổ ly sơn sao? Trước đem dẫn dụ Tiết Tùng Ninh rời khỏi bên cạnh Hoàng Thượng, sau đó ám sát Hoàng Thượng mới là mục đích?

Nhưng mà, lần này không phải cải trang đi tuần, thủ vệ tất nhiên là vô cùng cẩn trọng, vậy thích khách có thể lẻn vào bằng cách nào?

Bối rối lắc đầu, ta có chút rối loạn.


......


Mãi cho đến thời điểm hừng đông, mới thấy Tiết Tùng Ninh với vẻ mặt mệt mỏi trở về. Trên quần áo hắn mặc, còn dính máu của hắc y nhân kia, nay đã sớm khô lại, tạo thành một mảng nâu.

“Hoàng Thượng không bị làm sao chứ?”

Ta vội vã hỏi hắn, ta chỉ là lo lắng. Nếu Hoàng Thượng có gì bất trách, như vậy là do Tiết Tùng Ninh hắn thất trách. Nhẹ thì sẽ bị cách chức điều tra, nặng thì sẽ bị giam vào đại lao, thậm chí là mất đi tính mạng. Vừa mới nghĩ đến đã khiến cho lòng ta lo lắng không thôi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

100#
 Tác giả| Đăng lúc 23-2-2013 14:18:56 | Xem tất
Chương 92: Cải trang đi tuần






                                                                                 

Hắn cởi bỏ trường kiếm ở bên thắt lưng xuống, đặt ở trên bàn, nghe thấy ta hỏi, trên gương mặt mệt mỏi thản nhiên lộ ra nụ cười, lắc đầu nói: “Hoàng Thượng không có việc gì. Chỉ có Dương sư gia bị trúng một vết thương nhẹ.”

“Dương sư gia?” Ta không khỏi nhớ đến, chính là “Trọng Vân” ở trong miệng Hoàng Thượng sao?

Hắn tựa hồ nhìn ra ta suy nghĩ cái gì, gật đầu nói: “Đúng vậy, Dương Trọng Vân.”

Kỳ thật, ta không hề biết Dương Trọng Vân là người phương nào, chính là nghe được ra, tựa hồ Hoàng Thượng rất coi trọng hắn. Lại vẫn lắc đầu, nếu coi trọng, vì sao hắn đến nay còn chỉ là một sư gia nho nhỏ chứ?

À mà việc đó, làm sao đến lượt ta đi quản đây?

Tiết Tùng Ninh chưa chú ý tới  của takhác thường, thở dài, mở miệng nói: “Hành cung thủ vệ nghiêm ngặt, đến tột cùng thì thích khách lần này làm sao có thể lẻn vào? Ta thực tại không nghĩ ra.”

“Kỳ thật hai gã thích khách kia xông vào phòng của huynh, nhìn thấy trong phòng chỉ có mình ta, nên vội vàng lui ra ngoài.” Trong lòng tính toán đã lâu, ta vẫn quyết định nói lại sự tình cho hắn nghe, có lẽ hắn sẽ biết được chút gì đó.

Hắn cả kinh, bật thốt lên nói: “Cái gì? Loan Phi, nàng có bị làm sao không?” Hắn nói xong, vội vàng trên dưới đánh giá ta, sợ ta bị thương.

Ta lắc đầu: “Ta tốt lắm, ta không sao.”

Hắn giống như còn không tin, cẩn trọng nhìn ta hồi lâu, thấy ta thật sự không có việc gì, mới thoáng thả lỏng tinh thần. Nhưng hắn cũng không buồn đáp lại, cúi đầu thấp xuống, giống như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Ta im lặng đứng ở một bên, không dám quấy rầy hắn.

Cách một hồi lâu, hắn mới lại nâng mắt, mở miệng nói: “Chắc hẳn đêm qua nàng cũng không ngủ, vậy hiện tại thừa dịp đi nghỉ ngơi một chút, hôm nay còn phải tháp tùng Hoàng Thượng đi ra ngoài .”

“Ta cũng đi?” Kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn gật đầu: “Ừ, nàng vẫn là...... đi theo bên người ta thì tốt hơn.” Hắn nói xong, đứng dậy đi tới phía sau bình phong, đem quần áo bẩn cởi ra, thay một bộ sạch sẽ đi.

Cảm kích nhìn hắn, ta biết, hắn là lo lắng cho an toàn của ta, cho nên mới phải mang ta đí theo bên người. Nghe lời đi đến bên giường, cùng hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Nếu như vậy, ta không thể gây ra phiền toái cho hắn được, không thể lại làm cho hắn phải phân tâm vì ta.

Thật là mệt mỏi, đôi mắt nhíu cả lại, thật sự đi vào giấc ngủ.

Mơ hồ nghe thấy Tiết Tùng Ninh gọi ta, giật mình tỉnh dậy, thấy hắn đưa qua một bộ quần áo, nói: “Hôm nay Hoàng Thượng đi ra ngoài, là cải trang đi tuần. Cho nên những người đi theo như chúng ta, cũng đều cải trang thành bộ dạng gia đinh. Nàng cầm quần áo thay đi.”


Bình luận

mừng nàng comeback ^^  Đăng lúc 27-2-2013 02:59 PM
mình gửi mail cho bạn rồi ha  Đăng lúc 27-2-2013 10:20 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách