|
Chương 15
Phần 1
Hwon đột nhiên cho gọi một viên nội quan cũ của tiên vương vào cung.
Ông ta vào cung với tâm trạng bối rối. Viên nội quan này rất căng thẳng.
Hwon bắt đầu nói: “Đã lâu không gặp khanh.”
“Vâ…ng… Thưa… Bệ hạ.”
“Hẳn khanh đây là bạn tâm giao của tiên vương.”
“Sao… ạ? Dù thần không biết lý do là gì, nhưng xin Bệ hạ cứ hỏi đi ạ.”
“Quả nhân sắp phải thiết triều, nên sẽ nói ngắn gọn. Ta muốn biết về việc tuyển chọn Thái tử phi bảy năm về trước.”
Hwon ngừng nửa chừng khi đang nói. Viên cựu quan chết cứng cả người. Hwon tiếp tục.
“Tất cả những gì quả nhân muốn biết là cuộc tuyển chọn Thái tử phi, và hẳn khanh biết ta muốn hỏi gì.”
“Thần… thần không biết Bệ hạ đang muốn hỏi chuyện gì.”
Hwon im lặng. Viên cựu quan sợ đến mức gần như không thở nỗi. Đến lúc đó, Hwon mới lên tiếng lần nữa.
“Ta đang hỏi về vị Thái tử phi được chọn lúc đó! Huh Yeon Woo. Nàng qua đời vì lý do gì?”
“Thần không biết. Thần không biết gì cả.”
“À há. Lạ thật đấy. Ai nấy đều biết nàng chết vì bệnh, vậy mà khanh đây lại không biết. Thế nghĩa là nàng không phải chết vì bệnh sao?”
Viên nội quan quá sợ hãi, ông ta bắt đầu lắp bắp, “Ôi… Thần… Thần nhớ ra rồi. Vì thần đã già rồi nên không nhớ rõ. Giờ thần nhớ rồi, cô ấy qua đời vì bạo bệnh.”
“Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ ngươi đang đứng trước mặt ai đây!”
Vì Hwon cao giọng nên viên nội quan trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Hwon hạ giọng xuống và nói: “Nếu nàng không phải chết vì bệnh… vậy có khi nào nàng bị ám sát?”
“Không phải đâu! Sao Bệ hạ có thể nói thế? Lúc bấy giờ, ngay cả ngự y cũng thấy tình hình của Thái tử phi. Ông ta nói người bị nhiễm một căn bệnh không rõ lai lịch.”
“Vừa mới đây ngươi bảo là ngươi không biết, giờ đột nhiên ngươi lấy lại trí nhớ à? Xem ra ngươi đã nhớ ra cả viên ngự y, vậy chắc ngươi cũng nhớ sau khi nàng mất, tiên vương có lưu một quyển sách chứa nhưng thông tin tuyệt mật mà người điều tra được, đúng chứ?”
Trước khi nghe câu hỏi, viên nội quan đã biết chuyện này không đơn giản. Ông ta sợ đến mức cả hai chân không còn run được nữa. Chân ông ta tê cứng cả lại, và trong đầu thì trống rỗng. Bất cứ chuyện gì liên quan đến cựu Thái tử phi đối với ông ta đều đáng sợ.
“Nói mau! Ngươi đã nhớ ra quyển sách đó rồi chứ?”
“Thần không biết gì cả. Dù thần có hầu hạ bên cạnh tiên hoàng đi nữa thì làm sao mà thần có thể xem được sách mật của người. Quyển sách đó chỉ có mình tiên vương được đọc.”
Hwon nhếch miệng cười. Quyển sách đó vốn trước đây chỉ là nghi vấn, giờ hóa ra là nó có thật. Viên nội quan đã lỡ miệng khi nói Yeon Woo không phải chết vì bệnh, và tiết lộ về sự tồn tại của cuốn sách. Hwon nói với giọng quốc vương:
“Được rồi, khanh có thể về nhà chờ. Quả nhân sẽ triệu hồi khanh sau.”
Viên nội quan biết mình đã để lộ ra nhiều thông tin, và ông ta thật sự lo lắng. Sau khi ông ta đi khỏi, Woon hỏi Hwon: “Sao Bệ hạ lại thôi không tra hỏi ông ta nữa?”
“Khanh không biết con người này. Nếu ta tiếp tục hỏi, hắn chắc chắn sẽ cắn lưỡi tự sát. Ta triệu hắn vào đây chỉ để chắc chắn suy nghĩ của ta là đúng.”
Giờ đây, Hwon đã biết anh nghĩ đúng. Nhưng anh không biết phải tiếp tục điều tra thế nào… Điều tệ nhất là anh không thể công khai điều tra chuyện này. Hwon rất giận vì anh không biết gì về cái chết của Yeon Woo. Anh thở dài và hỏi Hyung Sun:
“Wol đâu rồi?”
“Thần nghĩ cô ấy đang ngủ.”
“Ở đâu?”
“Chắc là ở đâu đó gần Tinh Túc Sảnh.”
“Tinh Túc Sảnh? A, ta nhớ rồi. Cách đây vài ngày giáo sư có nói với ta là Đại pháp sư đã trở về. Ông ta có nói đại loại như thế.”
Hwon cẩn trọng suy nghĩ.
“Hyun Sung, chúng ta đến Tinh Túc Sảnh.”
“Không được đâu, thưa Bệ hạ. Người không thể cứ thế đến chỗ các phù thủy, người chỉ cần cho gọi cô ta.”
Hwon không để ý lời Hyung Sun và đứng dậy.
“Sao ta có thể cắt ngang giấc ngủ của Wol được. Ta chỉ muốn nhìn nàng một lát.”
Hwon đã đi khá xa, và vì thế, Hyung Sun không còn thời gian suy nghĩ mà phải nối gót theo sau.
Hwon đến Tinh Túc Sảnh, khiến các phù thủy đều hốt hoảng. Sau đó anh thấy Đại pháp sư họ Jang đang điềm tĩnh bái lạy anh bốn lần trên sàn. Anh nhân cơ hội này đặt câu hỏi với họ Jang.
“Ngươi là Đại pháp sư nổi tiếng họ Jang đúng không?”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Ta nghe nói vị trí Đại pháp sư đã bỏ trống một thời gian dài. Ngươi đã đi đâu đấy?”
“Tiểu nhân nghĩ đây không phải là điều Bệ hạ thật sự muốn hỏi phải không ạ?”
Hwon có thể cảm nhận được một nguồn khí lực khác thường từ Nok Young. Anh biết bà là một người không đơn giản, và do vậy anh dừng bước và hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ta nghe nói ngươi đã rời khỏi vị trí này cách đây bảy năm. Lý do là gì?”
“Đó là vì thần lực. Lần lực nói cho tiểu nhân biết rằng nếu không rời khỏi vị trí này thì sẽ có chuyện xấu xảy ra.”
“Cách đây bảy năm, có ba giáo sư xin ban thuốc độc để tự sát. Lúc bấy giờ ngươi vẫn còn ở đây, ngươi có biết lý do tại sao không?”
“Tiểu nhân cũng không biết thật sự có chuyện gì xảy ra. Điều tiểu nhân nhớ chính là, do họ phạm sai lầm khiến tiên vương nổi giận, nên họ quyết định tự kết kiễu sinh mạng của mình.”
Hwon bắt đầu nghi ngờ. Anh biết rằng Nok Young còn biết nhiều hơn thế. Tuy nhiên, vì Hwon không biết nhiều về toàn bộ sự việc nên anh không thể lập tức hỏi thẳng vào cuộc tuyển chọn Thái tử phi.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, người mà anh muốn hỏi đến là Wol.
“Chính ngươi thu nhận Wol phải không?”
Nok Young hoang mang khi Hwon đội ngột thay đổi chủ đề. Tuy nhiên, bà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Ta muốn biết ngươi tìm ra nàng ở đâu, và từ khi nào?”
“Tiểu nhân nhặt được cô ấy trên đường.”
“Ngươi thật sự có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp trên đường à?”
“Xinh đẹp, vâng. Nhưng sự thật là tiểu nhân nhặt được cô ấy trên đường.”
“Theo giọng nói của nàng, ta biết nàng là người ở Han Yang. Vậy, ngươi tìm thấy nàng ở Han Yang à?”
“Tiểu nhân không biết trước kia cô ấy có ở Han Yang không, nhưng tiểu nhân tìm thấy cô ấy ở Onyang, và đưa cô ấy về vì tiểu nhân cảm nhận được thần lực của cô ấy.”
“Là một pháp sư, hẳn ngươi có thể nhìn thấy quá khứ của nàng chứ?”
“Cô ấy có thể có quá khứ thế nào trước khi có được năng lực đó chứ? Và số mệnh của cô ấy là trở thành phù thủy hấp thu tà khí. Vậy nên, tiểu nhân không đặt tên cho cô ấy. Vì thế, sao tiểu nhân có thể biết quá khứ của cô ấy được.”
“Ta không hiểu.”
Pháp sư họ Jang cố điềm đạm giải thích, nhưng Hwon đã chìm trong dòng suy nghĩ của anh.
Anh sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, và rồi lên tiếng: “Ta nghe nói sổ đăng ký tên của Tinh Túc Sảnh là do ngươi sắp xếp. Tuy nhiên, ngươi đã rời khỏi nơi này cách đây bảy năm. Như thế, làm sao cô bé đó lại có thể được đăng ký tên từ sáu năm trước được? Hơn nữa, ta còn nghe nói ở Tinh Túc Sảnh này cạnh tranh còn khốc liệt hơn những nơi khác. Chỉ có những phù thủy có năng lực phi phàm mới được vào đây. Năng lực của nàng ấy có vẻ không giỏi đến thế, vậy thì, làm sao nàng có thể chen chân vào Tinh Túc Sảnh này?”
“Năng lực thần bí không phải là thứ ta có thể chỉ nhìn bằng mắt. Con bé đó có thần lực, và vì vậy, con bé được đăng ký tên vào danh bạ.”
“Vậy tức là, ngươi đang nói ngươi dùng quyền lực của mình để nàng ấy được ghi danh sao? Thế thì, làm sao ngươi có thể đăng ký cho nàng như một người không tên tuổi được? Và tại sao ngươi không lập tức đưa nàng vào Tinh Túc Sảnh?”
“Đó… Đó là vì con bé là một phù thủy hấp thu tà khí.”
“Nàng được chọn làm phù thủy hấp thu tà khí cách đây bốn năm. Thế nghĩa là chuyện này chỉ được biết từ hai năm sau khi nàng được ghi danh.”
Đại pháp sư họ Jang không thể nói được gì nữa. Bà không hiểu tại sao nhà vua lại phải hỏi chi tiết như thế. Những câu hỏi này quá sâu sắc, không thể nói chỉ là do tò mò. Bà không hiểu được suy nghĩ của Hwon.
Hwon quát bà, vì bà không trả lời anh.
“Ngươi đang giấu ta chuyện gì? Chắc chắn ngươi biết tên thật và quá khứ của nàng! Tại sao ngươi phải che giấu? Ta không hiểu. Tại sao phải giấu ta? Ta tò mò về lý do ngươi giấu tên nàng còn hơn là cái tên của nàng. Nói ta biết lý do ngay lập tức!”
“Tiểu nhân không che giấu chuyện gì cả, nên cũng không có lý do nào cả.”
Bà ta không phải là một người phụ nữ bình thường. Bà ta không hề thay đổi tông giọng sau khi nghe nhà vua lớn tiếng. Hwon biết nếu anh hỏi thêm nữa thì chỉ phí thời gian quý báu. Cuối cùng, anh quyết định thôi không hỏi nữa.
“Wol đâu?”
“Cô ấy đang ngủ trong căn phòng phía sau.”
“Đưa ta đến chỗ nàng.”
“Bệ hạ, đã đến giờ thiết triều rồi. Các đại thần chắc đã có mặt đầy đủ.” Hyung Sun nói.
“Ta biết. Ta chỉ muốn nhìn nàng một thoáng chốc.” *Hôn quân! >"<*
Theo sau Nok Young dẫn đường, cuối cùng Hwon đã tìm thấy căn phòng Wol ở. Có một đôi giày bằng rơm sờn rách đặt bên ngoài căn phòng. Tim Woon đập mạnh. Hwon, lúc này đang quan sát xung quanh căn phòng, khẽ thì thầm với các tùy tùng xung quanh: “Cẩn thận bước chân. Các ngươi có thể làm nàng thức giấc.” *Ôi cái đồ vua này! Công lao miệng lưỡi nãy giờ ghi điểm, chính câu này làm nhà ngươi mất sạch điểm trong mắt ta! >”<*
Vì các tùy tùng đang giục nên Hwon không bước vào phòng mà cứ thế đi đến buổi thiết triều. Dù anh muốn bảo vệ Wol khi cô đang ngủ, cũng giống như việc cô đã làm cho anh, nhưng vì đang vội nên anh không thể.
Tình yêu Woon dành cho Wol ngày càng sâu đậm. Anh đang đứng trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Anh biết Wol là người con gái Hwon yêu, và nếu anh chọn Wol thì anh sẽ bị Hwon ghét. Nếu anh chọn Hwon, anh lại không thể ép mình không yêu Wol. Anh dùng hết sức mình để vung kiếm vào không khí, nhưng điều anh muốn vứt bỏ không phải là tình cảm dành cho Wol, mà chính là thực tế mà anh đang muốn trốn chạy.
Sau khi luyện kiếm, Woon vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Và vì vậy, anh đến phòng Wol ở Tinh Túc Sảnh mà không hề nhận ra. Woon nhìn đôi giày rơm của Wol một lần nữa. Ngay khoảnh khắc ấy, anh cảm giác có ai đó phía sau mình, anh lập tức rút kiếm kề lên cổ kẻ đó. Người đó chính là Seol. Tuy nhiên, khi nhận ra người đó là Seol, Wool không những không buông kiếm xuống mà còn dùng lực ghì chặt thanh kiếm vào cổ cô. Seol sợ hãi, nhưng cô cười và nói: “Bỏ kiếm xuống. Tôi không làm gì đáng phải bị như thế.”
“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở nhà phò mã?”
Seol cười và nói lại lần nữa: “Huynh nhận nhầm người rồi. Tôi còn không biết phò mã ở đâu mà.”
Woon tiếp tục dùng lực ấn thanh kiếm vào cổ Seol. Vì Seol rất sợ và cũng không thể nói sự thật, cô nhanh chóng rút gươm khỏi người. Vì hành động này, Woon trở nên tò mò hơn.
“Không phải cô nói ta nhận nhầm người sao?”
Hai người bắt đầu đấu kiếm.
Nguồn: @redpinkboxes
Dịch: [email protected]
|
|