|
Mình giữ đúng lời hứa, mỗi tuần 1 chap tốc độ thế này thật là làm Yo cố gắng hết sức
Chap 26:
Oh ! Hóa ra là vậy.
***
Bầu trời cuối thu cảnh đẹp say lòng người, ánh nắng trải dài trên thảm cỏ đẫm sương, những giọt sương mát lạnh cũng dần tan biến khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Cuộc sống thật là một quyển sách kỳ bí, từng trang sách dần được mở ra nhưng không ai biết được đằng sau những câu chuyện đó là điều gì đang chờ đợi mình.
“Rất muốn đem hình ảnh của người mà quên đi, giống như lá rụng theo gió bay đi xa.Rất muốn quên đi nụ cười vui vẻ của người ấy, giống như hoa khi nở rồi tàn. Rất muốn quên đi chúng ta đã gặp nhau…….”
***
HaeSung hôm nay tới nhà bà Park để gửi quà mà bố cô mới gửi lên nhưng đang đi tới cửa thì gặp Iu, thế là mọi người cùng tới nhà Yunho. Haesung nhìn mọi người nói chuyện với vui vẻ thì đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cô nghĩ về thời gian qua mà trong lòng thấy chút cay đắng. Để được như ngày hôm nay cô đã phải trải qua những gì nào có ai biết, để đứng được ở vị trí như ngày hôm nay nào có ai biết cô đã phải trả giá những gì …Trong lúc chạnh lòng cô chợt nghĩ tới Ryan. Vị trí cô đnag đứng ở đây là của cô ấy. Nhưng còn Ryan thì sao? Cô ấy đã có tất cả, có những người yêu thương bên cạnh mình, có công danh sự nghiệp, giờ thì cô ấy đã có một gia đình, có 2 người mẹ, 2 người cha hết mực yêu thương, có những người như Key, Sam, Jung …bên cạnh. Còn bên cạnh cô giờ có gì? Cô nhìn thấy Ryan đang đi tới, ánh mắt Ryan nhìn về cô lạnh băng, cô đã quen ở đây, ở đây cô được đối xử như cô chủ nhỏ, Ryan là cái gì chứ, tự dưng sao Ryan lại thành Jiyeon. Lòng HaeSung cũng giống ánh mắt Ryan chợt….lạnh lùng.
- Sao cô lại tới đây - giọng Ryan vang lên
- Tôi thích tới thì tới
- Cô…
- Tôi làm sao? Hay là cậu sợ tôi cướp nốt những gì còn sót lại của cậu, trước đây là JB, sau đó là Jin cuối cùng tôi sẽ cướp nốt những gì còn sót lại của cậu. Tất cả ….
HaeSung cố gắng châm chọc Ryan, hôm nay tâm trạng cô không được tốt lắm bởi cô lại cãi nhau với JB tất cả cũng chỉ vì anh ấy nhìn thấy cuộc nói chyện khi ở đài truyền hình, lại còn nói cô đừng có mà dạy hư Iu nữa chứ. Ai hư hỏng thì còn chưa biết, cô không trốn tránh việc cô ủng hộ Iu nhưng cô không hề dạy Iu nói những lời đó, mà những điều đó đâu có gì mà quá đáng để khiến anh chất vấn cô chứ. Anh không có quyền làm điều đó
Cô dám – Ryan tiến tới sát HaeSung đầy uy hiếp, cô nói tiếp “ à mà nếu nói là cướp thì cô phải hiểu rằng cái này không chỉ nói xuông là được, nếu có năng lực thì xin mời.
Thấy trong nháy mắt Ryan đã bình tĩnh trở lại thì HaeSung giật mình, cô cũng chỉ định kích động Ryan một chút thôi nhưng khi nhìn thấy bóng người phía xa thì cô bỗng tiến lại gần Ryan hơn.
Hae Sung ghé sát mặt Ryan nói nhỏ chỉ đủ để 2 người nghe thấy
-Sao thế? Cảm giác thất bại thế nào? Cảm giác người mình yêu bị cướp mất thế nào? Nghe nói họ đã lên giường với nhau rồi, chắc là cũng sắp có tin vui rồi đấy.
Ryan nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng cô không hề cảm thấy.
-Nói dối
Mắt HaeSung có chút ánh cười “ hóa ra cậu cũng có lúc như thế này hả Ryan? Tôi tưởng cậu dù trời có sập xuống cũng có người đỡ giúp cậu cơ mà” Nghĩ rồi HaeSung kéo tay Ryan gần mình hơn.
-Sao, cậu không biết à, Iu nói là 2 người đã xem ngày rồi. Chắc không phải chứ Jin cũng đang tới rồi kìa, liệu có phải tới đón Iu không hay là tới đưa thiếp cưới nhỉ?
Ryan quay lại đằng sau, cô nhận ra phía xa xa đúng là có bóng dáng một người đang đi tới, bóng dáng ấy cao cao gầy gầy quen thuộc nhưng sao giờ cô lại cảm thấy xa lạ đến thế
Bịch…bỗng HaeSung ngã xuống đất
-Sao chị lại làm thế? Chị ấy có làm gì sai đâu – Iu từ đâu chạy tới đỡ Hae Sung đã ngã dưới đất dậy, ánh mắt gay gắt bắn về phía Ryan.
Ryan thấy Iu thì càng tức giận hơn nữa, cô bước từng bước tới gần Iu và HaeSung, nghiêng đầu nói :
-Sao, có chuyện gì ? chẳng phải đây là điều cô ta muốn sao ?
Iu cứ lùi dần về phía sau:
-Có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện được không?
Ryan nhìn bên tay của Iu sáng lấp lánh chiếc nhẫn, ánh mắt cô như có sương mù, môi mím chặt. Ánh mắt đau đớn nhưng dần trở nên lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, mọi người đều chạy ra thì thấy một cảnh tượng không khác gì chiến trường. Quần áo Haesung đều bẩn hết bên kia Iu đang lùi từng bước về đằng sau rồi Ryan phất tay khiến cô ngã xuống tay đập vào thành bàn khiến cả bàn bị đổ xuống, đối mặt với họ là Ryan đang ngạo nghễ đứng đó. Phía sau Jin đang đi tới, anh được HaeSung nhờ tới đón về do xe của cô và Iu đã để lại công ty thì bất chợp gặp cảnh tượng này khiến toàn thân anh run rẩy không tin vào mắt mình nữa. Jin chạy tới kéo tay Ryan lại.
-Em điên rồi, em đang làm cái gì vậy?
Ryan quay sang nhìn Jin, cô cười to, tiếng cười mang trong đó sự đau đớn tột cùng
-Phải, tôi điên rồi, điên rồi. Ryan ngửa mặt lên trời cười vang, cố nén lại giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
Yunho cũng chạy tới kéo tay cô ra:
-Em làm cái gì thế hả? em có tỉnh táo không thế? Chuyện của họ thì liên quan gì tới Hae Sung, em không thể giận cá chém thớt thế được
Bà Park đi tới gần Ryan kéo tay Yunho lại
-Con làm em đau đấy ? có chuyện gì vậy? nói cho mẹ nghe được không?
-Mẹ đừng có chiều em ấy, chuyện này phải làm rõ, không thể vì mình đau khổ mà vô cớ đánh người được
Iu sợ hãi lẩm bẩm “ chị ấy điên rồi, chị ấy nổi điên rồi”. Jin hét lên “ im miệng” Iu sợ hãi lập tức không nói câu nào. Khi thấy Ryan muốn đi Jin chặn đường của Ryan, nhìn cô mà trong lòng anh như bị đâm từng nhát dao, anh muốn dang đôi tay này ghì tay ôm lấy Ryan, anh muốn ôm thân thể gầy gầy cô vào trong lòng mà yêu thương mà nói cho cô tất cả sự thật. Nhớ tới cô vào ngày hôm ấy, nhớ tới ánh mắt trống rỗng không hồn của cô, nhớ tới cô vô cùng hận mình, Jin lắc đầu để xóa bỏ hình bóng cô ra khỏi đầu mình, anh cũng thấy điều vừa xảy ra, từ xa anh nhìn thấy bóng lưng 2 người rồi Iu ngã xuống và với tính cách của cô, anh hiểu đã có chuyện xảy ra.
-Em không nên làm thế? Cô ấy không có lỗi gì cả?
-Thế anh cho rằng ai mới là người có lỗi – Ryan nói gằn từng chữ
-Em hãy xin lỗi đi
-Tôi không làm, anh làm gì được tôi – Ryan vùng tay nhưng Jin vẫn giữ chặt tay cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Ryan gằn lên từng tiếng “ xin lỗi cô ấy “
Bà Park đứng ra chặn lại “ cháu hãy bỏ tay con bé ra đã, cháu làm Jiyeon đau đấy “. Ryan nhìn Jin thách thức “ sao, anh đau lòng à, đau lòng lắm phải không? “
-Phải, anh rất đau lòng – Jin đáp lời, nhìn cô như thế này sao anh không đau lòng được chứ, cô sao lại làm như vậy
Từng lời nói của Jin như khứa sâu vào trong lòng Ryan, anh ấy đau lòng vì Iu ư? Hay đau lòng vì Hae Sung. Ryan vùng mạnh tay ra rồi bước tới bên cạnh Iu, Iu giật mình lùi lại từng bước. Ryan quay sang nhìn HaeSung đang dựa vào Yunho “ phải, tôi đã thua, cậu giỏi thật đấy – quay sang Iu – xin lỗi, lần sau có lẽ phải mạnh tay hơn một chút” nói rồi Ryan đi thẳng ra phía ngoài nhưng bà Park đã kéo cô trở lại đưa cô vào trong phòng, lần này Ryan cũng không đẩy bà ra nữa, màn đối chọi vừa rồi như hút hết mọi sức lực của cô, cô như con rối đi theo mẹ mình vào. Trên khuôn mặt còn hiện lên đau đớn, hoang mang như con chim nhỏ bị lạc bầy. Jin nhìn theo bóng lưng Ryan đang đi đằng xa, Iu kéo kéo tay anh tỏ vẻ không sao, anh xoa đầu cô an ủi nhưng trong lòng anh lại đang tan nát, cô gái nhỏ của anh, xin lỗi em.
***
Lúc này Jung đang ngồi trên chiếc ghế đen xoay lớn, đang dựa vào bàn làm việc ngủ. Gương mặt lúc ngủ đẹp lạ lùng lông mi dài và cong, chiếc mũi đẹp như ngọc, và đôi môi mọng như cánh hoa. Cô và Ryan vốn xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của Ryan là không che dấu lúc nào cũng chói lọi làm lu mờ những người xung quanh nhưng Jung thì không thế, cô có vẻ đẹp riêng, nó như ánh trăng đêm trên bầu trời dịu mát, thanh tịnh và kỳ bí.
Để đồ ăn lên bàn, Key nhìn bốn phía căn phòng, đi đến giá quần áo gỡ một chiếc khá dày xuống, chậm rãi tới gần khoác lên người Jung, cẩn thận cầm cái áo thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô. Key còn tắt bóng đèn bàn khiến cho căn phòng mờ mờ tối nhưng anh không đi ra ngoài mà vẫn ngồi đó ngắm nhìn cô ngủ.
Anh không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, anh chỉ biết cố hết sức để những người xung quanh mình hạnh phúc mà thôi, anh không như người ta biết nói những lời yêu thương , không như người ta nhiều tiền sự nghiệp rộng mở, anh đã từng có sự nghiệp nhưng anh đã từ bỏ tất cả để ở bên cạnh cô. Jung vẫn nghĩ anh là người của quân đội xuất ngũ nhưng cô đâu biết anh cũng là một trong những người rất giỏi làm ăn trên thương trường. Điều này ngoài em gái anh thì chỉ có một số ít người biết. Cô cũng không biết rằng bấy lâu nay anh vẫn âm thầm đứng trong bóng tối giúp cô và Ryan. Nếu Sam có lý do của anh ấy thì Key lại mù quáng bởi anh đã như con thiêu thân lao vào lửa rồi không có lối thoát. Bởi cô anh có thể làm tất cả nhưng anh cũng sắp bị phá vỡ giới hạn rồi.
Jung à, mau lên em, anh sắp không chịu nổi rồi.
Bên kia biệt thự
Yunho mặc một cái áo sơ mi trắng bình thường, nghiêng người đứng uể oải lười biếng trước mặt HaeSung, anh thoáng suy tư, gật gù, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt tập trung ở một điểm bên dưới cách cằm HaeSung chừng mười phân, không nhanh không chậm nói:
-Chuyện vừa rồi là thế nào?
Khi nghe thấy Yunho hỏi cô biết anh đang cố gắng bảo vệ cô. Anh vẫn thế dù sao thì anh vẫn coi cô như người em gái vì thế HaeSung không muốn lừa dối anh cô chỉ nhỏ nhẹ nói là tất cả là hiểu lầm thôi, cô vô tình vấp ngã còn Iu thì hiểu lầm nên mới nói như vậy. Tất nhiên là cô càng nói thế thì Yunho càng nghi ngờ nhưng anh cũng không hỏi thêm. HaeSung thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn anh cũng dời xa cô. Hiện tại cô đang bối rối nên không suy nghĩ được nhiều.
Bên kia thì bà Park đang cố gắng làm Ryan bình tĩnh trở lại
-Có chuyện gì thế con?
-Nếu tôi nói ra thì bà có tin tôi không? Mọi chuyện đã đi quá xa rồi, tôi không cần bà hay Yunho phải bảo vệ tôi trách mắng HaeSung nhưng mọi người có hiểu không? tôi chỉ muốn bảo vệ cái lòng tự tôn cuối cùng của mình mà thôi. Sao ai cũng cho rằng tôi là đứa con gái xấu xa chứ. Jin của tôi cũng bị họ cướp mất, anh trai của tôi giờ cũng đứng về phía người khác đến cả người thân bên cạnh tôi cũng không thể tin tưởng
Nói xong Ryan ngồi ngây ngốc đó, trong đầu cô bây giờ vẫn hiện lên hình ảnh của Jin cái nắm tay thật chặt của anh, anh bảo vệ cô ta ư? Trước đây anh đã lựa chọn bảo vệ cô nhưng sau đó thì thế nào? Khi HaeSung gặp khó khăn anh vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ cô ấy và rồi giờ đây cũng vậy. Bà Park xót xa nhìn cô con gái của mình bà thầm nhủ dù cách nào đi nữa thì bà sẽ khiến tất cả những kẻ làm tổn thương con bé phải nhận lấy cái giá phải trả. Bà sẽ bảo vệ cô con gái của mình dù có biến thành ác quỷ đi chăng nữa.
-Đừng lo, bố mẹ tin con – một tiếng nói cất lên phía bên ngoài. Ông Park chầm chậm bước tới đối diện với 2 mẹ con.
Về tới nhà Jin sắc mặt lạnh băng đối diện với Iu. Anh nhìn cô không nói gì bởi anh biết nói gì lúc này cũng vô ích. Nhìn anh như vậy Iu bỗng có cảm giác không lành bởi cô biết anh đang cảm thấy thế nào.
Jin vừa định xoay người bước đi thì liền nghe được Iu lo lắng kêu lên, không khỏi dừng bước nghiêng đầu nhìn lại.
-“Anh đừng trách em, thực sự em không có làm gì mà?” vẻ mặt Iu thật tội nghiệp còn tràn ngập ủy khuất trong đó
Nghe được Iu nói, nhìn biểu tình tội nghiệp của cô, Jin hơi có vẻ do dự, cũng không lập tức tỏ thái độ nhưng ánh mắt anh chợt nhìn tới cổ tay cô thì khựng lại. Lúc bị ngã cô đã bị thương nhưng trên đường về Jin hoàn toàn không nhớ ra mà tới tận lúc này anh mới nhận ra. Jin thở dài rồi cũng không quay lại mà đi về phòng nhưng anh có dặn người quản gia đưa Iu đi băng bó, nếu cần tới bệnh viện thì gọi anh. Nhìn bóng lưng thẳng băng của Jin , một tia mất mát ánh lên trong mắt Iu. Cô vẫn không thể nào thay thế vị trí của Ryan trong anh, mãi mãi không thể.
***
Key nhin Jung thật lâu anh cố gắng đợi cô, đợi cô một lúc nào đó sẽ nói với anh chuyện của cô và Yunho nhưng anh cứ đợi, cứ đợi …….từ ngày này sang ngày khác anh vẫn đợi….nhưng anh sắp không đợi được nữa rồi
-Em có chuyện gì muốn nói với anh không? – Key cất tiếng hỏi Jung ngay khi cô vừa về tới nhà
Jung đang mệt mỏi sau một buổi họp, cô cũng vừa đưa Mak đi ăn tối cùng Yunho và có uống chút rượu nên đầu hơi đau. Jung níu mày nhìn Key, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn cho rằng anh sẽ không hỏi.
-“Thực xin lỗi anh.” Jung quay đầu lại, đôi mắt đỏ lên, tràn đầy vẻ áy náy nhìn Key, thanh âm khàn khàn run rẩy.
Nghe ba chữ thực xin lỗi, Key chỉ cảm thấy trái tim run rẩy lên kịch liệt. Vừa nghe Jung nói xong, Key cố gắng biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười, kết quả nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Jung nhẹ giọng nói: “Anh đã biết, đúng không ?” Biết chuyện hôm đó cũng biết mọi chuyện những ngày này phải không?
-Tại sao không nói cho anh biết, là sợ anh cản đường 2 người hay là sợ rằng anh sẽ gây rắc rối cho Yunho
-Không, không phải – Jung vội vàng chặn lời Key, lòng cô cũng đau như cắt nhưng ý cô không phải như vậy, chỉ là cô muốn có thời gian để suy nghĩ thôi
Như đọc được suy nghĩ của cô, Key mỉm cười nhưng đôi vai cả đời đứng thẳng kia chợt chùng xuống.
-Một ngày, 1 tháng, 1 năm hay 10 năm, em muốn suy nghĩ trong bao lâu….em coi anh là thằng ngốc ư? Em coi anh như người thế thân phải không? Vì sao? Vì sao anh phải trở thành thế thân của người khác! Vì sao em không thể cho anh một câu trả lời.
Trái tim Key như tan nát, anh gào lên, không ai có thể tưởng tượng đây là một Key hàng ngày bình tĩnh, nụ cười trầm lắng, ánh mắt ngọt ngào nhìn Jung mà giờ anh như con sói bi thương, trút hết tâm sự của mình ra. Anh đã cố kìm nén, đã cố hiểu cho cô, đã cố gắng chờ đợi, đã cho cô thời gian…nhưng ai sẽ cho anh câu trả lời, anh phải đợi bao lâu nữa, anh cũng chỉ là con người, cũng có máu thịt , cũng có nước mắt, cũng có bi thương, lòng tự trọng. Anh cũng là một người bình thường, anh không phải là thánh nhân
Vì sao?
Ngày đó Jung cũng không cho được anh được câu trả lời.
Bởi vì Jung không biết làm sao giải thích. Cô cũng không ngờ phản ứng của anh lại gay gắt như vậy, cô không hề ngờ tới anh đã phải chịu áp lực như thế nào. Bởi vì cô đã quen có anh bên cạnh, quen có anh thông cảm, quen có anh – người luôn hiểu cô.
-“ Anh sẽ đi.”
Key chỉ nói với Jung một câu như vậy rồi quay người đi thẳng không hề quay đầu.
Khi anh nói ra câu này, Jung giống như bị điện giật, sững sờ rồi lặng yên lặng rơi nước mắt, ánh mắt trống rỗng, thì thào lẩm bẩm hai chữ “đi, anh ấy đã đi” suốt cả buổi.
Nhìn bóng lưng cô đơn đầy bi thương của Key dời đi, Jung cũng mờ mịt, trong lòng cô không khỏi tự hỏi “ là tại sao? Là tại sao”.
End chap 26 .
Hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau. Tuần sau JB sẽ lên sàn sau bao nhiêu ngày bị Yool dìm hàng.
|
Rate
-
Xem tất cả
|