Bài dự thi: My Summer Just Begun
Tháng 5 là tháng đẹp nhất trong năm. Hoa bằng lăng tím lịm, hoa phượng đỏ góc trời.
Anh nắm tay tôi đi giữa con đường ấy, dọc theo con kênh xanh rì. Chiều tà, ánh dương thật dễ chịu. Tôi vốn yêu nắng, ghét mưa. Mắt tôi nhắm hờ, cảm nhận nắng nhỏ vờn trên mi, lại sà xuống má, ấm áp quá. Chân bước cùng nhịp anh, thật bình yên đến lạ kì.
Như thế này có phải giống như người ta vẫn nói “nhìn thế giới bằng trái tim” ? Dù mắt nhắm nghiền, nhưng tôi vẫn cảm nhận được phía xa nhất định là vầng dương đỏ au đang chầm chậm tiến về phía đường chân trời, gió thoảng nhè nhẹ, hàng cây hai bên xanh ngắt, hương hoa dại ngai ngái, dịu nhẹ. Ô cửa sổ nhà ai nâu xỉn, bản lề gỉ sắt cũng màu ấy tương hợp, đám mây trắng lững lờ tưởng như gần lắm, đưa tay với là có được, quả cầu bé xíu sắc màu bọn trẻ đang tâng lên rồi hạ xuống nhịp nhàng…
Và cả anh, nhất định anh đang nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng, điều chỉnh nhịp đi cho tôi khỏi díu bước, rồi lại nhìn sang vẻ mặt ngốc nghếch của tôi mỉm cười lần nữa. Trong tay anh thế này, đi đến tận cùng có phải tốt biết bao. Anh giật giật tay tôi nhè nhẹ, tôi biết, anh muốn tôi nhìn anh. Cái đứa con gái bướng bỉnh trong tôi vẫn tiếp tục cái sở thích ngốc xít nhỏ bé. Trong đầu hình dung dáng vẻ anh lúc này, nhíu mày, sau đó lại mỉm cười, khẽ cốc vào trán tôi. Khi ấy tôi sẽ vờ buông anh ra, tự mình bước đi. Rất nhanh anh túm lấy tay tôi, bình thản như chưa hề có gì. Và chúng tôi cứ như thế, đi mãi cho tới khi nắng không làm má tôi hồng thêm nữa…
~ He hold my hand and protect me ~
- Ting! Ting!
Tiếng chuông báo mail liên tiếp làm tôi choàng tỉnh. Thẫn thờ nhìn đồng hồ, đã 4h chiều, tự trách mình sao có thể ngủ quên ngay trên bàn như thế, nếu cha biết nhất định sẽ xót xa lắm. Liếc qua cái gương nhỏ, một bên má đỏ lên, nhàu nhàu do bị áp xuống quá lâu. Tay khẽ xoa xoa mặt, tôi đứng dây, rời khỏi bàn, tự đi pha cho mình một tách cà phê. Mọi khi đó phải là một ly sữa, tôi vốn rất thích uống sữa, nhưng hôm nay có lẽ cái tôi cần không phải là hương vị ngọt ngào ấy, tôi muốn tỉnh táo, cái đầu nhỏ muốn suy nghĩ một chút.
Mùi cà phê thơm nồng, xông thẳng vào mũi, nhanh chóng truyền lên não. Tôi bước ra ngoài ban công, nhận ra cây phượng bên kia đường đã đỏ rực từ lúc nào không hay. Hồi sáng mới mưa một trận to lắm, phượng càng thắm hơn sau mưa, phía trước tôi là biển lửa.
Bần thần, cảm giác cốc cà phê nặng trĩu, tay run run, liền đặt nó xuồng bờ lan can vốn xanh thẫm, lâu nay chẳng được ai chú ý, có chút rêu, sắc xanh đậm thêm nữa. Tự nhiên bật cười khe khẽ, thật ra lòng muốn cười thật lớn, sao tôi lại mơ về cái ngày ấy chứ? Thực ra hỏi là đấy, trong lòng tôi luôn có sẵn đáp án thường trực. Anh sắp về rồi, lần này là thật sự.
Không sao ngăn được nữa, kí ức lại một lần nữa tràn về, lấp đầy tâm trí tôi, đầu óc tôi trống rỗng, mơ màng, không thấy được biển lửa kia nữa, không nghe gì nữa, chỉ có tiếng nói dịu dàng ấy:
- Em lại đây!
Với tôi, anh thường xuyên dùng những câu ngắn như thế, dường như có chút hững hờ che giấu một điều gì đó mà tôi không biết được. Âm hưởng nghe rung rung, nhanh mà không khiến người nghe hụt hẫng. Tôi rất thích, tôi thích giọng nói ấy của anh, ấp áp, dịu dàng, chỉ dành cho tôi.
Anh đón tôi bằng cả hai tay, đặt tôi vào lòng, một tay vuốt mái tóc dài của tôi sang bên, đăt cằm xuống vùng da trần mà trước đó còn được suối tóc đen che phủ, rồi vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, lật nhanh cuốn album mà anh và tôi đặt tên là "Summer love". Anh cho tôi xem bức ảnh ngày hôm qua anh chụp. Tôi đón lấy bức ảnh, có thể cảm thấy khóe môi anh đang dần cong lên, tay anh rời tập ảnh, khóa lại quanh bờ eo. Tôi say mê ngắm nhìn người con gái trong ảnh, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, tà váy mềm mại, nữ tính, má ửng hồng, đôi mắt sáng trong, nụ cười mê đắm, thật xinh đẹp. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn giữ tấm ảnh đó, nhưng người con gái ngày ấy dường như đã chẳng còn là tôi.
- Đẹp không em?
Tôi không đáp lời anh, khẽ nhích người muốn quay lại, nhưng vòng tay quanh eo lại siết chặt thêm. Mỉm cười bất lực, tôi ngả ra sau, tựa hẳn vào người anh, muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say. Tôi biết anh sẽ thả tôi ra ngay, anh còn muốn tôi khen thưởng anh nữa. Vòng tay tức thì lơi lỏng, nhưng tôi lại lười biếng không buồn cử động:
- Uhmm...
Anh rất thích chụp ảnh, từ ngày có tôi, anh tỏ ra rất thích thú với “đề tài” mới mẻ này. Tôi thấy mình đẹp trong những shot hình của anh. Anh bảo đấy là vì anh yêu tôi. Và tôi cũng tin như thế. Anh đi đã hai năm rồi, và cũng hai năm tôi không có thêm bức hình nào mới, bởi tôi không muốn nhìn mình xấu xí trong đó.
~ He captured the beautiful moments of my life ~
Tôi là đứa con gái lười biếng, đến nói chuyện cũng rất lười. Mỗi lúc như thế, nếu ai hỏi chuyện tôi sẽ vô cớ nổi giận. Chỉ có anh hiểu, anh không yêu cầu tôi bất cứ điều gì, những câu thoại không người đáp. Có sao đâu, anh bảo đã có người nghe rồi.
Tôi là đứa con gái hay giận hờn, đa phần chẳng vì nguyên nhân gì cả. Mỗi lúc như thế, tôi chỉ muốn ném đồ trên tay đi, lồng ngực như thiếu khí. Đến bản thân tôi, nhiều lúc thật muốn tự cấu xé chính mình ra. Chỉ có anh biết tôi hờn dỗi điều gì, anh nhất định sẽ giúp tôi quên đi buồn bực, cho tôi hít thở như một người bình thường nhất.
Tôi là đứa con gái vô lí và khó tính. Sách trên giá phải sắp xếp theo niên đại và thể loại. Tiền trong ví phải để theo thứ tự từ lớn tới nhỏ. Ngủ dậy nhất định đòi sữa lạnh. Đừng mở nhạc Việt cho tôi nghe. Đừng thúc giục tôi làm bất cứ điều gì, cũng đừng cắt ngang nguồn cảm xúc khi tôi dịch bài. Tuýp kem đánh răng không được phép lấy ở giữa, mà phải từ dưới cơ. Nếu mọi thứ không như tôi sắp xếp và mong đợi, tôi nhất định sẽ cáu gắt, rồi òa khóc vì cảm giác bất lực. Còn rất nhiều điều mà chính tôi cũng không nhớ, người nắm rõ nhất chính là anh.
~ He excepts me for who I am ~
Anh còn vẽ rất tài nữa. Và dĩ nhiên anh hay vẽ tôi. Nhớ lần đầu tiên gặp anh, trên một chuyến xe buýt. Cứ cuối tuần tôi lại đón chiếc xe buýt màu hồng mà tôi cho là lòe loẹt ấy, tới thăm nhà bác, một công việc bất đắc dĩ và đáng ngán. Ngày hôm ấy, tôi đã khó chịu lắm khi phát hiện ra người ngồi đối diện đang vẽ mình, thậm chí còn chẳng buồn che giấu cái việc đó. Con người tôi rất hay xấu hổ, phát hiện ấy khiến má tôi đỏ lựng lên, một phần vì tức giận, phần nữa là do ngượng ngùng mà thành. Có lẽ nếu là người con gái khác đã chạy tới mà yêu cầu anh ngừng lại, nhưng tôi, chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt vô cảm. Anh nhíu mày, chắc hẳn bộ mặt hờ hững của tôi đã phá hỏng bức tranh. Anh gập tập bản thảo lại, mỉm cười với tôi. Trái tim ngốc nghếch của tôi khi ấy thực sự có chút bối rối, anh rất đẹp trai, hơn nữa, cả người anh như có thứ gì đó rất ấm áp, hay chính là nụ cười kia?
Khi anh đi được 4 tháng, tôi phát hiện ra blog mới của anh thông qua một người bạn, ngập tràn trong đó là tôi, tôi dưới nét bút của anh, cũng rất xinh đẹp. Trên cùng anh có đề một dòng chữ lớn: “Khi có nàng, ta vẽ nàng. Khi xa nàng, ta vẽ hồi ức”. Nhưng sau lần đó, mãi mãi không thấy anh đăng thêm gì nữa, thi thoảng tôi không kiềm được, lại truy cập vào, chỉ tiếc ngày tháng năm ghi trên hoạt đông cuối cùng của anh vẫn không thay đổi.
~ He drew my girl ~
Tiếng huýt sáo của ai đó đưa tôi về với thực tại, không có anh nữa. Nhìn xuống bên kia đường, nhận ra chỉ là một người lạ, tôi chẳng buồn liếc, quay gót trở vào trong. Trong mắt mọi người hỉnh ảnh của tôi là một đứa con gái kiêu ngạo, khó gần, khuôn mặt khá, có sức hút đặc biệt. Chắc họ chẳng ngờ được đằng sau vẻ lạnh lùng đó thực chất tôi biết khi nào tôi thu hút được người khác nhất. Và quan trọng hơn, tôi lại rất giỏi làm việc đó, gây chuyện rồi bỏ đi, trên môi là nụ cười lạnh. Và tệ hơn, tôi thích con người có phần ác độc đó trong mình.
Bữa tối hôm nay tôi ăn khá hơn mọi khi, bố và anh rất vui. Tôi vốn kén ăn, mỗi bữa bố đều cố làm ra những món tôi thích, hay vài món lạ miệng cho tôi thử. Ở nhà thật tốt, có người quan tâm tôi, lo cho từng miếng ăn, giấc ngủ, cảm giác an toàn và yên bình đến tận trong tim. Bình thường, do lười đi lại, tôi ở luôn ktx trường, nên ăn uống đặc biệt trở nên dễ tính, rất tùy tiện, nhiều bữa quên cả giờ ăn.
Nếu có anh, anh nhất định cũng sẽ như bố, như anh, lo lắng cho tôi từng bữa. Tôi nấu ăn rất khá, nhưng luôn tỏ ra dở tệ, anh biết cả và chuẩn bị đồ ăn cho tôi. Món anh làm tôi đều thấy ngon, bởi anh dựa trên sở thích, thói quen, khẩu vị của tôi mà làm. Tôi thích uống sữa, nhà mua cho tôi rất nhiều sữa hộp gửi sang trường, nhưng tôi rất ít khi động tới vì lười biếng. Thói quen uống sữa trước khi ngủ cũng là anh rèn cho tôi. Anh nói uống vào sẽ mơ thấy anh, tôi bảo uống vào để ngủ say khỏi thấy mắc công thấy anh cho thêm phiền. Anh chỉ cười và búng nhẹ cái mũi chun lên của tôi. Tôi nhớ cái giọng nói trầm trầm, đầy quan tâm ấy, câu đầu tiên luôn là: “Em đã ăn chưa?”
~ He watched me and he took care of me ~
Anh nói chẳng sợ ai mang tôi đi, chỉ sợ chính tôi bỏ mặc bản thân mình.
Anh sợ thế giới này làm tổn hại đến tôi.
Anh nói tôi là cô bé Xử Nữ trong sáng, rất hay đỏ mặt.
Anh nói tôi kiêu kì nhưng khờ khạo và dễ tin.
Anh đã nói thật nhiều...
Bữa ăn tối kết thúc. Tôi ôm đống DVD anh trai mới mua tặng về phòng, sẽ nghiền hết chúng trong cả mùa hè. Năm nay bỗng muốn gần gia đình, tôi làm đơn rút khỏi đội tình nguyện, tạm biệt những mùa hè đi xa để khỏi bận nhung nhớ, tạm biệt cả những người bạn hồ hởi, vô tư, yêu mến và chấp nhận vẻ bề ngoài lành lạnh của tôi. Hãy cho tôi một mùa hè thôi nhé, chỉ một mùa hè thôi được gặm nhấm nỗi sầu nhỏ một mình, đắm chìm trong sự cô độc ưa thích. Hè này tôi muốn được ngủ nướng, muốn được thỏa mãn ước mong được ngày ngày nhìn thấy tôi của người thân.
Về phòng rồi, chỉ còn là thế giới riêng của tôi, hứng thú với đám phim đã tiêu biến theo không khí. Nằm vật xuống giường, cảm nhận tâm trạng đi xuống theo từng phút. Muốn chìm vào giấc ngủ thật mau. Với tay lấy di động, vô tình đọc lại tin nhắn anh gửi từ đêm hôm qua. Lòng muốn gửi đi một tin nhắn còn chưa xác định được nội dung thế nào...
- Anh sắp về rồi!
Vẻn vẹn ngần ấy từ, những tưởng tôi sẽ khóc, nhưng mắt ráo hoảnh, khô khốc. Lần giở lại hộp đồ cũ nén dưới gầm giường, tìm được tấm thiệp năm nào anh viết. Bìa ngoài màu trắng đã chuyển ngà, vài sợi cỏ ép đã rơi ra, lật mở, từng dòng chữ quen mà lạ, tưởng chừng đã thuộc làu trong tim, vậy mà nay đã quên rồi:
Gửi em, người con gái đặc biệt!
Anh đã yêu người con gái ấy, ngay từ phút giây nhìn thấy cô ấy, ánh mắt lạnh lùng ấy, nụ cười xa lạ ấy, anh không bao giờ quên. Đó là người mà anh chẳng nên lại gần, vậy mà anh lại phải lòng cô ấy. Anh yêu mái tóc cô ấy dài và đen, vầng trán bướng bỉnh và thông minh, môi cười xa cách và mê đắm. Mỗi khi cô ấy khóc anh đau lòng, cô ấy ốm anh xót xa, cô ấy vui anh hạnh phúc.
Người con gái ấy xinh đẹp và độc lập, khiến anh lo sợ sẽ đánh mất cô ấy bất cứ lúc nào. Anh làm mọi điều mình có thể, chăm lo cho cô ấy, tạo dựng thói quen, để cô ấy quen có anh. Anh muốn cô ấy cần anh, như thế trái tim anh bớt nỗi lo phần nào.
Anh yêu sự lười biếng, anh yêu sự ngốc nghếch, vô tư và cả những mâu thuẫn trong cô ấy. Mỗi khi trời mưa, cô ấy nhất định sẽ cáu gắt vô cớ. Cô ấy thích nắng, và có lẽ nắng cũng yêu đôi má cô ấy rồi.
Anh còn yêu cô ấy vì rất nhiều lí do chẳng có tên nữa, đơn giản vì cô ấy là em.
~ He fell in love because of the little girl inside me ~
Tấm thiệp còn dài nữa, nhưng mắt tôi đã rời sang màn đêm đen ngoài ô cửa kính.Thật vô vị, anh yêu tôi như thế, cớ sao lại... Khi anh đi tôi đã quyết đinh vai trò của anh trong cuộc sống của chấm hết, bởi con người cao ngạo trong tôi không cho phép ai làm tổn thương mình. Ngày ấy anh đi tôi chẳng hỏi lí do, cũng chẳng níu giữ. Nhẹ nhàng quay bước, cảm nhận cái nhìn sau lưng mình bỏng rát. Vết bỏng nào chẳng có ngày liền sẹo, vết sẹo của tôi đã liền rồi. Sự trở về của anh như con gió hạ, báo hiệu một mùa rực rỡ của năm, chỉ là thoảng qua...
~ I could judge his choise and give back mine without knowing his reasons ~
~ He left me behind, suddenly ~
Đã từng khóc vì sự chia li ấy, nhất thời không thích ứng được việc thiếu vắng bàn tay anh nâng niu, che chở. Gió hạ ngày ấy lớn lắm, nước mắt vừa rơi xuống, còn chưa kịp lăn dài, đã bị gió cuốn đi mất, không còn một vết tích...
Tình yêu ngày ấy sao êm đềm và giản đơn quá, như ngày mưa anh đợi tôi dưới chiếc ô xanh, như ngày nắng anh nắm tay tôi đi dạo... Ngày mưa và ngày nắng, tôi đã qua bao mùa không có anh, xa rồi cái cảm giác cánh môi ai vương vấn trên tóc tôi mềm...
Hạ ấy nắng chói chang, hơi lạnh từ que kem cốm anh mua tan vào không khí.
Hạ ấy cháy bỏng, mỗi trưa nồng cần anh canh giấc.
Hạ ấy nóng nực, mái tóc dài được anh cột giúp bằng chiếc khăn tay.
Hạ ấy oi ả, yêu thương anh trao tựa như cơn mưa tình cảm mát lành,
xóa trôi những mệt mỏi, muộn phiền, cho trái tim chẳng khô cằn, nứt nẻ...
Cái khoảnh khắc cuối hạ, biết tin anh đi, sự choáng ngợp khi mọi cân bằng bị phá vỡ.
Nhưng mùa thu dịu dàng đã sinh ra em, người con gái mạnh mẽ và độc lập.
Chân em bước vội trên đường, hạ tìm bóng em, chỉ tiếc thu đã mang em đi xa rồi...
Mỗi ngày trôi qua, trái tim Xử Nữ nhỏ bé, đầy mâu thuẫn lại trưởng thành hơn. Chẳng muốn trở về ngày ấy nhưng đâu phải không thể bắt đầu? Tin nhắn không tiêu đề, không nội dung, chỉ có người gửi và nhận...
~ And he's back, will I choose him again? I'm not sure ~
After all, my little girl just had a question: He really don't need me, or I left him...
Mí mắt trĩu nặng, cơn mơ ấy lại sắp sửa ùa về...
Thôi, hãy để ngày mai quyết định tất cả...
They say if you love something you've got to let it go.
And if it comes back, then it means so much more.
But, if it never does, at least you will know,
that it was something you had to go through to grow.
p/s:
mí bạn đừng rết làm gì, đọc là đủ :x |