|
Chương 1.Lạc đường (2)
Chạy không biết bao lâu, phía sau đã không còn nghe thấy âm thanh xào xạc do mãng xà trườn trên mặt đất gây ra nữa.
Nhớ tới những tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên đâu đó dọc đường, Tô Từ bạo gan dừng lại.
Không thể chạy lung tung được.
Quanh đây rất tối lại nguy hiểm, nếu cứ cắm đầu chạy thì chỉ có con đường chết. Hơn nữa con mãng xà kia chắc là...ăn no rồi.
Phía trước nhất định có dấu vết của những người chạy qua còn lưu lại, bọn họ đều đã sức cùng lực kiệt, sẽ không thể chạy trốn quá xa. Lúc này, việc Tô Từ nên làm là ăn chút gì đó để phục hồi thể lực.
Đi trong rừng rậm không cho phép ăn cơm dã ngoại hay đốt lửa nên những thứ cô mang theo đều là thức ăn khô. Nếu là tình huống bình thường, lượng thức ăn này dùng tiết kiệm cũng sẽ đủ cho Tô Từ duy trì được năm sáu ngày, nhưng vừa rồi cảnh đẫm máu kia xảy ra quá bất ngờ, mọi người chỉ biết cuống cuồng bỏ chạy, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mang theo thứ gì khác.
Hiện giờ chắc chắn không đủ thức ăn và thuốc men để dùng cho cả đoàn người. Nhưng một mình Tô Từ không thể sinh tồn trong khu rừng rậm hoang sơ này được, nhất định phải nhập bọn với mọi người. Tô Từ chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, sau khi gia nhập với họ, thức ăn trong ba lô sẽ phải lấy ra để phân chia.
Cho nên mặc kệ là cô vì lo lắng cho thể lực của mọi người nên không thể ích kỷ ăn hết sạch số thức ăn mang theo, hay là vì mọi người sẽ nhìn thấy cô mang theo ba lô, cô nghĩ khi trở về nếu không muốn bị loại bỏ thì không thể không giao ra thức ăn...Dù là vì nguyên nhân gì, cô cũng chỉ có thể ăn trước một ít để phục hồi chút sức lực, còn lại khi trở về sẽ đưa cho mọi người phân chia.
Ăn ngấu nghiến cho đến khi cảm thấy lửng dạ, uống nước xong, Tô Từ mới cảm thấy khoẻ lên một chút.
Đem số thức ăn còn lại gói trong một bọc to, Tô Từ lại lôi từ trong ba lô ra một con dao găm mà cô mua để dùng phòng thân trong chuyến đi này.
Con đường phía trước âm u, sâu hun hút, trông giống như cái miệng lớn của một con ác thú đang há rộng đợi người ta tự động dấn thân vào.
Tô Từ suy nghĩ một chút rồi xắn quần bò lên, cẩn thận giắt dao găm vào phía trong bắp đùi. Sau khi xác định sẽ không có ai nhìn ra, cô mới hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình phải quên hết cảnh máu me vừa rồi, miễn cưỡng chống đôi chân run rẩy tiếp tục đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, phía sau bỗng có âm thanh truyền đến, Tô Từ lập tức nấp vào sau một thân cây, nhìn đến nơi phát ra tiếng động.
Thật ra cô đang đề phòng con người, nếu đó là dã thú, cô chỉ sợ ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, căn bản là không cần phải trốn.
Đó là người.
Nhìn cô gái đang đi tới, trên mặt, trên tay đầy những vết trầy xước, quần áo thủng lỗ chỗ do bị vướng vào những nhánh cây, Tô Từ hơi ngạc nhiên. Người đến là “Sweet heart” của người đàn ông béo mập, cô ta vẫn còn sống.
Tô Từ tiếp tục dò dẫm đi về phía trước. Cô vừa bước ra thì cô gái kia đã nhìn thấy, vui mừng gọi to, “Cô Tô, cô Tô, đợi tôi với!”
Tô Từ cũng không nghĩ sẽ mặc kệ cô ta, trên con đường tối đen thế này, có thêm một người đi cùng cũng có cảm giác an toàn hơn một chút.
“Cô Tô, mọi người đâu cả rồi, sao chỉ có một mình cô ở đây?” Cô ta đi đến bên cạnh Tô Từ, hăng hái hỏi.
Tuy không muốn tiếp xúc nhiều với cô gái này nhưng Tô Từ vẫn trả lời rất nhã nhặn, “Chắc là ở phía trước, lúc chạy tôi đã bị mất dấu bọn họ, bây giờ đang đi tìm.”
“Ừm”, Cô ta gật đầu, “Tên tôi là Lý Ngọc, cô cứ gọi là A Ngọc cũng được.”
“Được, tôi là Tô Từ.” Tô Từ gật gật đầu, “Chúng ta phải đi nhanh lên, nơi này chỉ có hai chúng ta, thật sự là không an toàn.”
Không nói chuyện, cầm theo đèn pin tiết kiệm năng lượng,hai người dò dẫm đi theo những dấu vết lưu lại, quan sát thật kỹ để chọn đúng phương hướng. Rốt cuộc, sau nhiều giờ, hai người nhìn thấy ánh lửa phía xa xa, họ mừng rỡ đi theo hướng đó và tìm được đoàn người lúc này đang tựa vào vách núi.
Mặc dù ở trong một khu rừng hoang sơ, nhóm lửa là không sáng suốt, nhưng vào ban đêm, nếu vẫn không nhóm lửa, chỉ sợ không ai có thể sống được tới bình minh. Vừa nhìn thấy bọn họ, Tô Từ liền tắt đèn pin, cố gắng tiết kiệm nguồn điện.
“May quá, lại có thêm hai người nữa.” Hướng dẫn viên du lịch nhìn thấy hai cô, lập tức chào đón, vẻ mệt mỏi trên mặt tan đi một chút.
Vào thời điểm này, cho dù biết có thêm hai người sống sót, cũng sẽ không có ai vui mừng quá mức.
Mọi người đều im lặng, thật lâu sau, hướng dẫn viên du lịch mới hỏi, “Phía sau hai cô còn có người nào nữa không?”
Tô Từ lắc đầu.
Lý Ngọc nói, “Tôi gần như là người cuối cùng. Nếu không phải con mãng xà kia đã ăn no, tôi nghĩ tôi cũng không sống được đến giờ. Phía sau chắc không còn ai nữa đâu.”
Lúc đó, khi phát hiện mãng xà, mọi người đều hoảng hốt chạy bừa nhưng vẫn hành động theo bản năng, tất cả đều thuận theo số đông. Đa số mọi người đều chạy chung một hướng. Những người khác cho dù không chôn thân trong bụng mãng xà thì một mình một bóng trong khu rừng này vào ban đêm, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
“Ôi.” Hướng dẫn viên du lịch thở dài, nếp nhăn trên mặt hiện rõ dưới ánh lửa, “Vậy là chúng ta chỉ còn lại từng này người.”
Tô Từ ngẩng đầu, nhẩm đếm số người, như vậy sau khi chạy trốn, đoàn du lịch của họ vốn có mười sáu thành viên, giờ chỉ còn lại mười người. Trong đó, có bảy người là nam.
Xem ra, nếu bàn về vấn đề sinh tồn, đàn ông tính ra vẫn có cơ hội sống sót cao hơn.
“Mẹ nó, cuối cùng mày đã dẫn chúng tao đi tới chỗ nào! Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỉ nào hả!” Im lặng nửa ngày, một người đàn ông đột nhiên ném thanh củi trong tay xuống, xông tới túm cổ áo của hướng dẫn viên du lịch hét lên.
“Bỏ ra!” Hướng dẫn viên du lịch bị túm đến đỏ mặt, hung hăng giật mạnh tay anh ta ra, “Bỏ ra!”
Anh ta loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ôm đầu thấp giọng nức nở, miệng cứ liên tục thì thào câu gì đó.
Anh ta là đàn ông mà lại mở miệng khóc lóc đầu tiên, ngoại trừ Tô Từ, hai người nữ còn lại đều bị anh ta làm cho nhớ lại cảnh tượng máu me khi nãy, ai nấy không kềm được, nước mắt tuôn lã chã. Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh cũng than vắn thở dài, vốn chỉ là một đoàn du lịch bình thường, bỗng nhiên lại có bão táp phong ba kéo tới.
“Mẹ nó, mấy người đang khóc tang hả! Muốn sống thì im miệng ngay cho ông!” Chu Lập đứng bật dậy, quát lớn, “Tất cả cùng vào với nhau, mày hỏi nó làm cái quái gì! Mấy người đang muốn mời thêm vài con ác thú tới đây phải không? Muốn khóc thì biến ra xa một chút mà khóc, ông đây vẫn còn yêu cái mạng của mình lắm!”
Tất cả mọi người giật mình kinh hãi, nhớ tới con mãng xà lúc nãy, đều vội vàng ngậm miệng lại, cố ngăn tiếng nức nở, chỉ sợ sẽ thực sự “mời” tới một con ác thú khác còn kinh khủng hơn cả mãng xà.
Chu Lập thấy thế, hừ một tiếng, sau đó đem ba lô trên lưng ném xuống đất, lạnh lùng nói, “Đem ba lô của mấy người tới đây, muốn sống ở cái chỗ quỉ quái này, quan trọng nhất là thức ăn, chúng ta phải phân chia cho tốt.”
Trong mười người, tính luôn Tô Từ thì chỉ có bốn người còn nhớ mang theo ba lô. Ngoài Tô Từ và Chu Lập, hai người còn lại là hướng dẫn viên du lịch và một phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Lúc này, cô ta đang ngồi cùng chồng, hai tay vẫn nắm chặt ba lô, cả người nép sát vào chồng.
Chu Lập không đếm xỉa đến bọn họ mà nhìn thẳng hướng dẫn viên du lịch. Anh ta im lặng một lúc rồi cũng ném ba lô qua.
Chu Lập cười cười, sau đó chăm chú nhìn cặp vợ chồng kia, “Của hai người đâu?”
Những người không mang ba lô nhìn chằm chằm bọn họ, chuyện này liên quan trực tiếp đến bao tử của mỗi người nên không ai cảm thấy điều này có gì không đúng.
Người phụ nữ nắm chặt ba lô lùi về phía sau, còn người chồng thì ở phía trước che chắn cho vợ mình, vừa hung hăng vừa tuyệt vọng quát, “Cái này là của chúng tôi, của chúng tôi!”
Tô Từ thở dài, không biết nên nói hai người này là thông minh hay ngu xuẩn nữa. Cô đứng lên đi đến bên cạnh ba lô của Chu Lập, nhẹ nhàng đặt ba lô của mình xuống rồi nhìn người phụ nữ nói, “Chị cũng đưa ba lô ra đi.”
Nếu vẫn không đưa ra, chỉ sợ bọn họ khó mà an toàn vượt qua tối nay.
Trong tình cảnh tuyệt vọng, so với vấn đề sinh tồn trước mắt, những gì pháp luật, đạo đức,... đều có thể vứt hết sang một bên.
Cuối cùng, bốn cái ba lô cũng được gom lại một nơi. Thức ăn mới nhìn thì thấy khá nhiều, nhưng phải chia cho tất cả mọi người vì vậy trở nên ít ỏi đến đáng thương. Hơn nữa, bởi vì không biết phải chịu đựng ở đây bao lâu, số thức ăn đó lại bị chia thành ba phần, mười người trong nhóm, mỗi người lấy một phần thức ăn trong ba phần này.
Phần của ba người nữ rõ ràng ít hơn gần một nửa so với mấy người đàn ông.
Cắn một miếng bánh bích qui đang cầm trong tay, Tô Từ lặng lẽ đem phần còn thừa cho vào túi áo rồi kín đáo sờ sờ con dao giấu trong bắp đùi.
Lắm khi, người còn đáng sợ hơn cả ác thú.
p/s: đọc xong truyện này chắc không dám bén mảng vào mấy chỗ rừng rú để du lịch hay thám hiểm gì hết =.= |
|