Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: tnpthao112
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện | Nhất Độ Quân Hoa (Hoàn Thành+ Ebook)

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 7-12-2012 10:53:36 | Chỉ xem của tác giả
Chương 18: Tình mẹ tràn lan.

Đêm, lẳng lặng nằm chờ ở nơi cư ngụ của Lăng Đằng Vân, lúc hắn trở về dĩ nhiên đã rất khuya. Trong phòng không có đèn, hắn thậm chí còn không thấy lão tử ngồi ở bên giường, đã vịn vào cửa kịch liệt ho khan.

Nhiều năm sau đó, lão tử vẫn nghĩ thế này, lúc đó nhất định là tình mẹ thương con dâng tràn đi !!!!

Hắn thậm chí không có đốt đèn, thuận tay kéo phát quan bạch ngọc xuống, mặc cho tóc đen như mặt nước trút xuống. Ở bên giường cởi ra trường bào tơ lụa bạch sắc, ta từ phía sau chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn. Trực giác được thân thể trong lòng cứng lại một chút, thanh âm hắn từ trước giờ chưa từng nhẹ như vậy: “Làm sao lại ở trong này?”

Trả lời của ta là nhẹ nhàng hôn ở bên môi hắn, sau đó tay lướt qua bên hông giúp hắn cởi ra nội sam. Ta cách áo trong ôm hắn, hắn không có cự tuyệt.

Ngón tay linh hoạt tham tiến vào áo lót, co dãn mười phần, da thịt cảm giác rất tốt. Có lẽ không có ánh sáng làm cho cảm giác thêm linh mẫn, hắn nỗ lực áp chế hô hấp mặc cho ta hoạt động.

Ngón tay ấm áp lướt qua trên thân thể vẫn còn những vết thương nhợt nhạt, từ sau lưng hướng xuống phía dưới, chậm rãi thăm dò đến mông, hắn phản xạ cầm tay của ta, thấp giọng nói: “Không.”

Ta hiểu rõ nhất định phải làm tiếp nữa, đừng cự tuyệt, cả đời Dạ Lưu Ly, hiếm khi làm việc thiện.

Nhẹ nhàng đem hắn đặt trên tú tháp, thuận tay sờ soạng trên bàn trà, đơn giản dùng nội lực, ngưng thủy thành băng. Chậm rãi nắm bông tuyết trên tay, thuận thế cúi xuống ngực hắn hôn chậm theo độ cong duyên dáng của xương quai xanh. Thân thể hắn đối với dược vật cùng đụng chạm đã không hề mẫn cảm.

Khe khẽ ngậm vào đóa hải đường trước ngực, dùng đầu lưỡi đùa giỡn, hắn nâng lên một bàn tay đặt tại lưng ta, cúi đầu nói: “Như vậy không được.”

Cười khẽ ngậm vào một khối băng nhỏ, lần thứ hai ngậm vào ngực hắn, tay hắn đột nhiên đặt tại lưng ta, chậm rãi thi lực.

“Lưu Ly…” Giống như kêu gọi, cũng giống như rên rỉ, tay hắn xoa tóc dài của ta, theo đầu lưỡi lướt qua, thân thể hắn từng đợt run run.

Chậm rãi khởi động từ ngực hắn, di chuyển chầm chậm theo khu vực mẫn cảm của nam nhân bình thường, tay hắn vẫn nắm vai ta, cố nén hô hấp đang nặng nề.

Cúi đầu lần thứ hai ngậm vào bộ phận đó của hắn, người dưới thân rốt cục kêu lên, tay nắm thiếu chút nữa làm gãy vai ta.

Đầu lưỡi mang theo tịnh băng ở đỉnh nhẹ nhàng mà trêu chọc, cảm giác dục vọng ngủ say bắt đầu ngẩng đầu, khoang miệng càng ngày càng nhỏ, hắn bắt đầu.

Không kiên nhẫn mà luật động thân thể.

Cảm giác đã tới hỏa hầu, lão tử nhẹ nhàng lui về một góc giường lớn, hắn lẳng lặng nằm, một lúc lâu, đột nhiên nói một câu: “Thử một chút.” Sau đó nghiêng người đè lão tử.

Nhìn ra được thằng nhãi này trước đây cũng là người có tay nghề, hắn đối với y phục nữ nhân của lão tử cũng rất quen thuộc. Nhưng mà, vẫn như cũ có chút khẩn trương, lão tử lui ở góc giường vốn là cười nhẹ, bị hắn ở bên hông phủi một cái, nhịn không được cười ha hả, trong bóng đêm hai người ở trên giường nháo thành một đoàn.

Cho một cơ hội để hắn ôm lấy, hắn cư nhiên dám gãi ngứa lão tử, cười đến suýt khí tuyệt thân vong thì hắn lại cúi người đè xuống, thanh âm không xác định, phảng phất giống như trưng cầu nói: “Ta tới?”

Vỗ vỗ vai hắn cổ vũ, ý bảo đến đây đi. Trong lòng cũng có chút thương tiếc. Lăng Đằng Vân, Trần Thanh làm cho ngươi… Ngay cả điểm ấy cũng không có tự tin sao?

Mồ hôi hắn nhỏ giọt trên người ta, thế giới như trước một mảnh hắc ám, đó là lần đầu tiên ta không có ý đùa bỡn.

Ngày đó ở trên giường Bão Đao bị hắn đến tóm, ta thậm chí không biết hắn vì sao tức giận như thế, ta là ai, hắn ngay từ đầu đã biết không phải sao?

“Dạ Lưu Ly, ngươi vì sao phải làm bản thân ti tiện thế này?!!!!” Thằng nhãi này vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Lăng Đằng Vân, đê tiện hay không chỉ là cái nhìn của các ngươi, yêu đương sống như thế nào, là quyền lợi của lão nương”.

Bình luận

truyện hài quá, cố lên bạn nha :D  Đăng lúc 8-12-2012 05:25 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
hoaquynh + 5 post nhìu quá đi ^^

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
Đăng lúc 7-12-2012 14:02:54 | Chỉ xem của tác giả
Truyện đọc quá hài

Cảm ơn bạn đã edit

Nhưng bạn post nhiều như vậy có hàng dự trữ ko, sợ post nhiều như này thì về sau bạn dịch ko kip để post cho mọi người xem
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2012 09:42:30 | Chỉ xem của tác giả
Chương 19: Gặp chuyện bất bình.

Tại Lăng phủ ngẩn ngơ gần một tháng, bên ngoài phong thanh rốt cục dần dần suy yếu.

Vì vậy bắt đầu tiếp tục đi loanh quanh trong quý phủ, aiz, càng xem càng phát hiện trong phủ này đồ giá trị thật sự không ít. Cho nên thu thập linh tinh làm trễ mất hai ngày.

Thoáng đi tới đại sảnh, lão Hồ gần như bổ nhào tới. Lão tử một phen đỡ được hắn, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã đỏ hoe đôi mắt: “Lưu Ly tiểu thư, cứu cứu Thiếu trang chủ đi, van xin người cứu cứu hắn đi.”

Lão tử nỗ lực chống đỡ không cho hắn quỳ xuống, một bên cố sức với đầu nhìn, dựa vào việc này, không cần phải nói, khẳng định là Trần Thanh lại tới nữa rồi!

Thoải mái mà đẩy cửa ra, hắn đang cầm một ống tiêm hướng tới bên trong hút vào thuốc.
(hic đây là truyện cổ đại mà có ống tiêm mình cũng bó tay nhưng mà QT nó trans ra như thế mình cũng không biết làm sao…@@)

“Trần Thanh, theo lý thuyết lão tử không nên quản ngươi, thế nhưng ngươi đừng cho hắn đả dược nữa, ngươi đánh như vậy hắn rất nhanh nghiện a.

“Dạ Lưu Ly, ngươi đi quá ranh giới rồi đó? Lẽ nào đối với tiểu bạch kiểm này động chân tình?” Thanh âm hắn quái gở như mọi khi, ta hít sâu một hơi, nỗ lực không để ý.

“Trần Thanh ta nói lại lần nữa, đừng cho hắn đả dược nữa.”

“Dạ Lưu Ly, ngươi dùng tư cách gì lập trường gì nói những lời này với ta. Ở đây là Lăng phủ đại sảnh, không phải là trên giường của sư phụ ta.”

Ta thu dọn từ đông sang tây gần như dùng tốc độ thần kỳ ly khai Lăng phủ, thật sự là rất vội vàng, thế cho nên ngay cả cái quạt cùng bình phong ngọc hòa điền thèm nhỏ dãi đã lâu đều chưa kịp đem theo.(mọi người:= =++)

Kỳ thực phế đi Trần Thanh cũng không phải là nguyên nhân khiến lão tử lẻn đi, dù sao thời kì ăn uống có người bao nuôi cùng ngày ngày được ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng thật làm người ta lưu luyến. Chỉ là…

“Nương, con muốn kết hôn với nàng.”

“Con điên rồi? Nàng nếu như là con cái của một gia đình bình thường cũng không sao, thế nhưng…” Dưới mái hiên thanh âm của lão thái thái trở nên thành khẩn cộng thêm vô cùng đau đớn “Thế nhưng là như thế này so với một nữ tử phong trần tiếng xấu còn hơn nữa…, con à, con chẳng lẽ muốn làm cho ta cả đời khom lưng mà sống sao? !!!”

“Thế nhưng nương…”

“Đừng nói nữa! Cho dù là thế nào nếu như nàng tiến vào Lăng gia một bước, lão thân lập tức một đầu đâm chết.”

“Nương!”

“Hừ.”

Khoác cái bọc đi trên quan đạo, ánh tà dương như máu, đoàn người như kiến.

Vừa nói, mọi người săm xoi sau lưng.

Lão tử bước một bước lớn tiến lên, lại giật mình không thôi, nguyên là hoa khôi Nam thành Vũ Linh Lung bệnh chết, vậy mà bị tú bà vô lương quăng xác bên đường.

Lão tử lập tức giận dữ, nhảy xuống dùng trường y đem che đậy lại, đang muốn ôm đi thì bị phụ nữ trong thôn bao vây tấn công, chửi lão tử giả nhân giả nghĩa, chắc chắn cùng kỹ nữ này có một chân linh tinh.

Nè nè nè, tuy rằng ta đang mặc nam trang, nhưng là TNND loại sự tình này ai gặp cũng phải quản chứ.

*TNND : mụ nội nó ???

Cho nên… Đó là nguyên do mà lão tử vẫn tin tưởng kích động là ma quỷ, nhịn không được mà ma quỷ một phen.

Kỳ thực đánh người cũng không có việc gì, tại đây đang là thời kỳ binh hoang mã loạn, tùy tiện một tiểu lưu manh cũng có thể túm được hai lăm tám mươi bà thím mà đập, ta Dạ Lưu Ly một đại hái hoa đạo tặc đánh vài thôn phụ ném cà chua thối vào mình cũng không tính là gì.

Khụ, thế nhưng trùng hợp bên trong có cô em vợ của quan huyện.

Cho nên chờ khi lão tử đánh thoải mái, vừa ngẩn đầu, phát hiện, khốn, bị người bao vây.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2012 11:36:22 | Chỉ xem của tác giả
Chương 20: Áp giải vào kinh.

Không ngờ lại đem sự tình nháo thành một trận lớn như vầy, nguyên là hi vọng bị đưa đến công đường, tùy tiện tặng vài cái kim phật, ngọc mã các loại rồi thôi. Nhưng là lúc lão tử một cước bước vào công đường, phát hiện hỏng rồi.

“Ặc, thần bộ chờ một chút chốc lát thôi, chờ tiểu nhân xử lý tên ác đồ sát nhân hành hung trên đường phía sau, sẽ theo ngài đến thiên lao đem Nam Phách Thiên ra.”

Người ngồi phía bên phải không nói một lời, lão tử nỗ lực trấn tĩnh, đối với thuật dịch dung lão tử vẫn là phi thường tự tin.

“Diệp Ly!!!! (khụ, lão tử dùng tên giả, gì? Ngươi hỏi vì sao dùng tên giả? Ta van ngươi, khi đó còn không có giấy chứng minh, cần gì phải khai thật không cần a…) trên đường phố sát nhân hành hung, đả thương phụ nữ và trẻ em, nhân chứng (chỉ ngón tay mập ú vào cô em vợ dưới công đường) vật chứng (móng heo kia lại chỉ tiếp vào cái roi ngựa mà lão tử đoạt từ trong tay xa phu) đầy đủ, hiện tại bản quan phán ngươi mưu sát tội danh thành lập, tạm thời bắt giam, sau thu xử trảm!!!”

“Gì??????”

“Người đâu, dẫn đi!”

“…” Nhanh chóng bị kéo tới cửa, lão tử rốt cục hồi phục lại tinh thần: “Ôi ôi ôi, lão gia, người phán như vậy thật sự rất là dễ dãi  cho tiểu nhân a. Hai tháng trước Hoàng thượng cải trang vi tuần bị ám sát cũng là tiểu nhân làm a.”

Cả sãnh đường yên tĩnh, một thân hắc y rắn rỏi như đầu gỗ đang ngồi đó là Lãnh Lạc cuối cùng đứng lên chỉnh lại y phục: “Sự tình trọng đại, đem người này và Nam Phách Thiên cùng nhau áp giải lên kinh thành.”

“Vâng đại nhân.”

Vì thế… Lão tử trái phải lượn một vòng, lại gặp lại Lãnh Lạc bên cạnh.

Nơi này cách kinh thành một tháng đi đường. Một tháng này cũng đủ làm rất nhiều chuyện nha. Lão tử một thân nho bào bạch sắc phiêu dật, trong tay chiết phiến sạch sẽ gọn gàng, tuyệt đối không có một nếp nhăn, phía dưới còn treo một kỳ lân ngọc hòa điền rủ xuống.( mọi người: đều là trộm của Lăng Đằng Vân? Ừ ~~~~— —||||||)

Hức, khụ, quay trở về tình hình thực tế nhìn tới lui cũng không có bộ dáng công tử nhàn nhã. Dáng điệu này đi cùng Lãnh Lạc và Nam Phách Thiên trước mặt, tuyệt đối là bộ dạng của một chủ một bảo tiêu a!!!

Thế nhưng ngươi nói xem vì sao Lãnh Lạc muốn đem ta khóa đứng lên chứ? Khóa đứng lên cũng không tính, còn cùng Nam Phách Thiên khóa cùng nhau, cái gì vậy thực sự là…

Càng đáng hận đều không phải là cái này, buổi trưa tại một khách điếm  bình dân nghỉ trọ, hắn vậy mà chỉ cần ba dĩa dưa muối cùng cơm gạo lức !!!! Ê ê ê, lão tử là người a, cũng không phải chó!

Ngồi ở trước bàn đang chà xát hỏa khí, người đối diện cư nhiên ăn được đồ ngon, Nam Phách Thiên bên cạnh nhíu nhíu mày, cũng nuốt hết một chén. Lão tử nghiêng đầu, hừ, hay cho một Lãnh Lạc, giả bộ thanh chính liêm khiết cái gì, ỷ vào núi cao hoàng đế xa, ngươi ngược đãi phạm nhân!!!!

Hắn cũng không để ý lão tử, lại đi xới thêm một chén!!

Nam Phách Thiên cũng tính đi xới cơm nữa, lão tử ngồi yên không chịu động, hắn kéo cũng không nhúc nhích. Vì vậy trừng mắt nhìn lão tử, lớn tiếng nói: “Làm sao vậy!!!”

“Ê, ngươi tốt xấu gì cũng là một hắc đạo kiêu hùng, ta van ngươi có khí phách một chút được hay không?”

“Khí phách bao nhiêu tiền một cân?” Người này chậm rãi dựa sát trừng ta, cuối cùng không dấu vết mà nói bên tai ta: “Ăn no rồi mới có khí lực chạy trốn.”

Nghĩ cũng đúng. Vì vậy lão tử cầm lấy đôi đũa lùa một ngụm cơm, hừ một ngụm mà không thể nhịn được nữa ói ra!!!

“Khốn, trên đời này còn có cái gì khó ăn hơn so với cái này sao?!!!!” Nam Phách Thiên thương hại, ánh mắt cổ vũ gắp cho một miếng củ cải mặn, cắn một cái rốt cục mới hiểu ra, lệ chảy: hic, thật là có a…

Hồ nghi nhìn về người đối diện đang ăn ngon miệng, thừa dịp chưa chuẩn bị, một đũa bay đến gắp dĩa dưa muối của hắn, hỏa tốc cắn một miếng, phát hiện y như nhau a…

Vừa nhất đầu bị bốn con mắt gắt gao nhìn chằm chằm, một đôi băng lãnh hàn ý thấu xương, một đôi muốn cười lại không dám cười. Căm giận mà trừng mắt nhìn Nam Phách Thiên một cái, cười đi cười đi, nghẹn chết ngươi nha !!!!

Buổi tối khi ở trọ càng phiền phức, Lãnh Lạc thằng nhãi này vậy mà lại để lão tử cùng Nam Phách Thiên ở chung một chỗ!!! Đi chết đi, đây kiên quyết không thể đáp ứng!!!

Náo loạn nửa ngày, Lãnh đại gia rốt cục nhịn không được nữa: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Ta mặc kệ, hoặc là cùng ngươi ngủ, hoặc là lão tử ngủ một mình.” Khốn, nhất định phải ngủ, vì sao không tìm đẹp trai một chút, không nên ngủ cùng một cái đầu trâu a?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
Đăng lúc 10-12-2012 21:12:36 | Chỉ xem của tác giả
Bạn chú ý chút nhé, sau khi đăng chương mới bạn nhớ update số chương ở tên topic để mọi người tiện theo dõi hơn.

Và truyện này bạn đã hoàn ở trang cá nhân,theo quy định mới của box mình chuyển topic này sang khu vực Tác Phẩm Sưu Tầm.

Nice day.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2012 10:29:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 21: Giúp “giò heo thủy tinh” báo thù.

Nhưng là sau đó lão tử lại ngây dại. Đây vốn là một cái gian phòng rất đơn sơ, cái gọi là giường cũng chỉ là một tấm ván gỗ, kết quả chưởng quỹ kia thiện tâm đại phát đem hai tấm ván gỗ hợp lại một chỗ, có đáng chết hay không.

Vì vậy… Các vị khán giả, các vị đặc biệt có phúc được xem ba người cùng giường.

Thật ra bề ngoài đều là đại nam nhân, ba người ngủ chung một giường cũng không có gì đáng kể, muốn trách thì trách tên Nam Phách Thiên chết tiệt kia!

Lãnh Lạc dùng luyện tử một trái một phải khóa tay chúng ta, bình yên mà ngủ ở chính giữa, hầu như mới nằm xuống, ta còn không dám cử động nhiều, thằng nhãi kia lại ngay chỗ da ma sát xoa ngứa, lão tử không nói gì, ta nói đại gia, ngươi sớm làm đạo tặc cũng không có sai a?

Lục đục trên tấm ván gỗ một lúc lão tử toàn thân đều đau nhức, Lãnh Lạc lại không cảm thấy như thế, một thân hắc sắc trang phục, mặc nguyên bộ mà nằm, hơn nữa tư thế ngủ cùng con người của hắn như nhau, rất nghiêm túc. Hiện tại người này hô hấp bình ổn, cũng không để ý đến Nam Phách Thiên đang làm chuyện mờ ám.

Thật tình không biết Nam Phách Thiên thật sự là… Dùng đao nhỏ cắt tới cắt lui luyện tử, ngay cả lão tử cũng không thể nhịn được nữa, rốt cục người nằm giữa mới vừa nhấc mình, soạt một tiếng một người một đao hạ xuống, sạch sẽ lưu loát, thế giới… thanh tĩnh.

Lão tử thở dài thậm thượt, lại qua hồi lâu, phát hiện người bên cạnh hô hấp nhẹ dần. Chỉ nói một câu, trên thế giới này cái khóa có thể khóa được lão tử còn chưa có làm ra đâu!!!

Khụ, đương nhiên, ngoại trừ cái gọi là tủ sắt mà Trần Thanh đưa cho sư phụ hắn là Trần Phong.

Nhẹ chân nhẹ tay gỡ khóa ra, đang muốn đứng lên, một tay, dường như vô ý đặt ở ngực ta, được rồi… Ta thừa nhận ta bị phát hiện.

Qua một lúc lâu bàn tay kia vẫn không có ý rời đi, xem ra trình độ bó ngực của lão tử thật là cao. Chỉ là, được rồi, dù sao cũng không đi được, cho nhau chút đậu hủ, coi như là lễ vật qua lại đi.

Theo Lãnh Lạc đi thêm mười ngày, phát hiện ngày đến kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, hồi tưởng hơn mười ngày vừa qua, ta khinh! Là ai nói nữ tặc được nam bộ đầu áp tải hồi kinh chắc chắn rất lãng mạn???

Ta không muốn an chay, ta không an củ cải muối, ta không ngủ ván gỗ aaaaaaa…

Sau đó đột nhiên nảy ra ý tưởng phi thường bi tráng: Con bà nó nếu như ai đó mời ta một dĩa “giò heo thủy tinh”, Dạ Lưu Ly nhất định đi theo làm tùy tùng, thề sống thề chết hầu hạ hắn…Lệ rơi…

Tuy rằng trên thực tế ta gặp phải một bà mẹ kế, thế nhưng hàng trình áp giải này khẳng định không bình thản đến mức để cho Lãnh Lạc đem lão tử vèo cái về đến kinh thành.

Thời điểm đi tới Hành Lâm trấn, Lãnh Lạc bắt đầu thận trọng lên, yên tĩnh, yên tĩnh một cách khác thường.

Im lặng đi vào một khách điếm bình dân, vậy mà bên trong đại sảnh đầy người, khốn, náo nhiệt như thế? Ngày hôm nay khách điếm miễn phí a?

Lãnh Lạc tìm một bàn ngồi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người chúng ta, tiểu nhị vui vẻ chạy tới, cười quyến rũ rất giả tạo: “Ba vị đại gia, muốn dùng điểm tâm gì ?”

“Giò heo thủy tinh!!!!” Lão tử nhanh chóng hô lên bốn chữ này sau đó liếc ngang Lãnh Lạc, ai dám cự tuyệt giò heo thủy tinh của lão tử, lão tử cùng người đó liều mạng!!!

Ngoài dự đoán Lãnh Lạc lại không nói gì, đây là… Biểu thị ngầm đồng ý đúng không?

Nam Phách Thiên vẫn rất trấn định, với lời lão tử nói làm như không nghe thấy. Khụ, dưới tình huống không ai quan tâm, lão tử rốt cục phóng tay gọi lớn: “Còn có một tô thịt vịt, gà quý phi, bún thịt…ừ, còn có thể, thêm một tô canh ba ba!”

Sau cùng tiểu nhị lau mồ hôi đi. Ba người ngồi ở cạnh bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Khụ, ta nói Nam Phách Thiên à Nam Phách Thiên, ngươi muốn đánh cũng chờ ta ăn no rồi mới đánh aaaaa…(mọi người: có cần chờ ngươi tắm rửa xức huân hương luôn không?)

Giò heo thủy tinh của ta…

Nam Phách Thiên người này chọn thời cơ động thủ rất thỏa đáng, chính là lúc lão tử nhìn giò heo lóng lánh thơm ngào ngạt trong tay tiểu nhị.

Vì vậy tốc độ xông lên so với Lãnh Lạc còn nhanh hơn, đối phó thỏa đáng với Nam Phách Thiên! Chết tiệt ngươi bình thường dạy thủ hạ là dạy như thế này sao!!!

Hỗn chiến một hồi, dao chén bình rượu bay khắp trời, bàn ghế cũng không thể may mắn tránh khỏi. Một đám người vây đánh Lãnh Lạc. Hắn ỷ vào chính mình da dày thịt béo, tiểu nhân công kích lên tục cũng không che chắn một chút, trường kiếm cứ hướng tới trên cổ người khác tiếp đón, một vòng xuống dưới đã làm làm thịt vài mạng.

Cùng Nam Phách Thiên đánh một trận, rốt cục bị rống lên: “Điên rồi?? Con mẹ nó lúc này còn cùng lão tử đánh cái gì?? Còn không mau chạy!!!”

Lão tử cắn răng không nói lời nào, hừ, muốn chạy trước tiên phải cho ta vì giò heo thủy tinh báo thù rửa hận!!!

Mấy kiếm lúc đó đã đem Nam Phách Thiên bức tới góc tường, đang lo lắng nên chặt tay trái hay tay phải hắn đây, thì ý thức được không đúng rồi, những tiểu lâu la này không phải tới cứu lão đại sao? Thấy lão đại sắp bị lão tử làm thịt, cũng không ai lại giúp một tay  oa oa?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2012 10:31:09 | Chỉ xem của tác giả
Chương 22: Giết chết cả đám các ngươi dám phá hư chuyện tốt của lão tử.

Quay người theo bầu trời đầy bàn chén bên trong tìm Lãnh Lạc, chậc, gian phòng đầy người như thế mà bị hắn giết hơn phân nửa.

Lão tử nhìn máu đầy đất, cũng đỏ hết mắt, giết chết cả đám các ngươi dám phá hư chuyện tốt của lão tử!!!!

Nếu nói kỹ xảo sát nhân, lão tử xem ra, cũng là ăn đứt tên gia hỏa này. Nói thuần thục phỏng đoán Lãnh Lạc cũng phải cảm thấy không công bằng…!!! Lưu Ly đao vừa xuất ra, người khác chỉ nhìn thấy soạt soạt soạt rồi bổ ngửa oa…( khán giả làm sáng tỏ: người này đối với mị lực cùng năng lực của bản thân gần đây từ bồ đào cũng có thể nói thành dưa leo, mọi người không cần phải tin tưởng nàng!!!!)

Lúc hai người mở một con đường máu ra ngoài mới phát giác sai lầm, bên ngoài, người chi chít, ta không thèm để ý mấy người đó, khụ, đương nhiên nếu bọn họ chịu bỏ cung tên trong tay, lão tử tuyệt đối không ngại một mình chấp hết. Hoặc là, lão gia người giúp ta nói với bọn họ một chút?

Vũ tiễn từ trên trời soàn soạt giáng xuống, cũng may hai người phản ứng không chậm. Khi ta quay người lại Lãnh Lạc đã một tay kéo một cái bàn đứng vững ngay cửa.

Cúi người quỳ rạp trên mặt đất, hoàng hôn đã xuống, Lãnh Lạc rất tĩnh lạnh: “Chỉ cần chống được đến đêm.”

Mà lão tử chỉ lo lắng nhìn về phía mẹ kế: “Ngươi con mẹ nó ngàn vạn lần đừng… Có thể tặng một trăng sáng liền không …” (Quân Hoa: — —||||||).

Tên bay vèo vèo trên đỉnh đầu, hái hoa vài năm, ngay cả lần cùng mỹ nam nam nào đó trốn trên xà nhà XXOO cũng không kích thích như vầy. Lãnh Lạc gần như đè sát nửa lưng lão tử, tuy nhiên lúc này không rảnh YY, lão tử cũng phát sợ đến dựng hết cả lông!!!

Ngươi nghĩ xem mấy mũi tên này sắc bén như thế, nếu như trên da thịt vô cùng mịn màng trắng noãn như ngọc của lão tử lưu lại một dấu vết nhỏ… Mẹ nó sau này làm sao lão tử dám gặp người khác???

Vừa nghĩ như vậy đương nhiên cũng hướng tới trong lòng Lãnh Lạc co rút lại, quên đi, ngươi dù sao cũng da thô thịt dày, bị đâm vài cái, nói không chừng còn tăng thêm vẻ mỹ cảm của chiến sĩ!

Tiếp đó chờ đến khi máu nhỏ lên người lão tử, mới phát hiện,  lạnh mắt trừng bóng đen này đây, Lãnh Lạc ngươi là đầu gỗ sao? Bị thương cũng không biết la lên a? Cũng là ngươi vốn phản ứng chậm chạp không cảm thấy đau?

Dùng sức đẩy hắn một chút, hắn đột nhiên cầm cánh tay lão tử, thấp giọng quát: “Đừng nhúc nhích.”

Một mũi tên vèo một cái bay sát qua lỗ tai lão tử, cắm phập một tiếng lên cây cột phía sau đầu gỗ, lão tử rốt cục thu hồi xung động muốn nhảy dựng lên, Lãnh Lạc một tay ấn lên vai lão tử, đầu dựa sát vào, hơi thở trút xuống cổ lão tử.

“Trần bang chủ, hẳn là có thể sao?”

“Không được ngừng.”

“Thế nhưng Nam minh chủ còn ở bên trong…” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, lão tử mới phát hiện không đúng, Trần bang chủ việc này cái gì, sẽ không dự định một cục đá hạ ba con chim chứ????

Đang trầm tư bị Lãnh Lạc ôm lăn một vòng, cuồn cuộn đến ven cạnh tường, Lãnh Lạc đánh giá độ cao của bức tường. Người này, chẳng lẽ còn nghĩ vượt tường mà chạy hay sao?

Ngu dốt cũng biết bao vây xung quanh mà đứng dậy? Lúc này mà ra ngoài, lập tức xuất hiện hai con nhím.

Hắn chuyên chú nhìn tường, người này trên người to nhỏ bị đâm vài chỗ, đầu vai còn một mũi tên bị hắn bẻ gẫy, mũi tên vẫn còn ở bên trong, thế mà lông mày cũng không nhăn một chút nào. Tốt, đúng là hán tử!!

“Ta đi ra trước, ngươi  ở lại bên trong, thừa dịp lúc xung quanh lơi lỏng lập tức đi.”

“Cái gì?”

Hắn nói xong lại dự định đi tới, bị móng vuốt lão tử keo lấy: “Ngươi điên rồi?”

“Ngươi là phạm nhân của ta, trước khi định tội, ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ngươi.”

“Không phải… Ta nói Lãnh Lạc ngươi cái quái gì thế!!”

“ Ngươi sẽ không hiểu rõ.”

“Ê ! Đứng lại.”

Nắm Lưu Ly đao, giống như cắt đậu hủ trên tường đá vô thanh vô tức cắt ra một cái động lớn, cũng may ánh sáng không tốt, không ai phát giác ra. Từ trong động đi ra ngoài, bên ngoài quả nhiên có cung thủ hầu hạ.

Quay đầu lại nhìn Lãnh Lạc, hắn lại đang nhìn chằm chằm Lưu Ly đao trong tay ta, con ngươi đen kịt âm tình bất định.

Lão tử thăm dò tại trong động thử bò ra, làm ra bộ dáng như có người ra vào, sau đó kéo Lãnh Lạc quay trở về.

Lãnh Lạc trước mắt sáng ngời: “Chỗ trú?”

Trước đi vào chỗ trú, thuận tay lật đổ giá cắm nến, lại đổ rượu xuống đất, một trận đại hỏa. Sau đó dời qua phiến đá trên mặt, đem đặt trên miệng chỗ trú. Vì vậy một kỹ viện kết bạn với một quả dưa chuột một đêm.

Bên ngoài vẫn còn tiếng người cùng tiếng động, chỉ chốc lát sau, chỉ còn thanh âm đại hỏa thiêu đốt lẫn lộn sụp đổ. Lãnh Lạc cởi y phục, điểm nhanh mấy huyệt đạo, sau đó bắt đầu rút mũi tên ra ngoài, lão tử hết sức bội phục nhìn, thằng nhãi này làm bằng sắt a!!!!

“Dạ Lưu Ly.” Ban đêm, thanh âm hắn cùng hầm trú ẩn này lạnh lẽo y như nhau. Lão tử run lên một chút, cung không hề gì. Dù sao thì với tình trạng thân thể của hắn hiện giờ, cũng đánh không lại ta. Trầm tư hắn nói tiếp: “Vì sao lại cứu ta?”

“…” Dù là lão tử da mặt dầy, cũng không dám nói là vì món giò heo thủy tinh kia. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là trầm mặc. Mà hắn nhìn cũng không ra dấu hiệu động thủ, chỉ là nói tiếp: “Trong tay của ngươi, đúng là Dạ Lưu Ly đao? Thế nhưng theo ta được biết, đó là vật Hồ quốc tiến cống cho triều đình…”

Nói chưa xong lão tử một đao đi qua,hắn nghiên đầu, rồi ngã xuống, rốt cục thành công làm cho hắn câm miệng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2012 10:38:26 | Chỉ xem của tác giả
Chương 23: Nhìn cái gì vậy.

Đến gần sáng, đánh thức Lãnh Lạc, phát giác người hắn rất nóng, khi đó còn tưởng rằng bên ngoài đại hỏa nên trong động nhiệt độ có hơi cao đi.

Hắn một mạch đi ra trước, thật vất vả mới đến một tiểu viện, hắn phía trước đột nhiên lảo đảo, sẽ té ngã, lão tử vô ý thức thò tay đỡ, như chạm vào quả cầu lửa. Cây cỏ cháy sạch cùng cái người bị nướng nóng này như nhau.

Lão tử vừa ôm vừa kéo hắn đi vào, bên trong không còn ai. Thật vất vả đưa hắn lên giường, bất chấp gì khách gì chủ, tại vách tường tìm được vài vò rượu, dùng ngân châm đâm thử vài cái, vô sự. Rót cho hắn nửa chén, vì vậy hắn rốt cục bị sặc tỉnh.

Một mặt ho kinh thiên động địa, một mặt tỏ ý bảo lão tử cầm chén.

Nhìn hình dạng hắn hình như không chết được, lão tử rốt cục yên lòng. Lại rót hết nửa bát rượu giúp hắn tẩy vết thương. Hắn lại không phản kháng, nhẹ nghiên đầu từ từ nhắm hai mắt lại.

Người này thật là phi thường thích hợp với câu da dày thịt béo, lão tử cảm thán thật sâu, không lưu ý lau một đường xuống tới bắp đùi.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Hắn trầm giọng quát một tiếng, làm ta giật mình tỉnh lại. Ngẩng đầu, ánh mắt hắn mang theo vẻ chán ghét mãnh liệt, ta nhún nhún vai, ném kim sang dược trong tay qua, sau đó không đợi hắn nói tiếp, xoay người, đóng cửa.

Bao lớn bao nhỏ khiêng về đã sắp tới buổi trưa, hắn vốn đang ngồi, nhìn thấy lão tử, lại không biết biểu thị như thế nào. Lão tử thì không sao, nhiều năm như vậy, da mặt sớm đã đao thương bất nhập.

Kéo một cái ghế ngồi xuống bên giường hắn, rút ngân châm ngâm ở trong rượu ra, hắn nhướng mi: “Làm cái gì?”

Lão tử đẩy hắn ngã, sau đó bắt đầu ghim kim. Hắn vừa mở miệng, cũng không kịp nói hết câu. Nửa canh giờ sau, đại thế thu phục xong. Con ngươi đen thẳm của hắn vẫn nhìn lão tử, vẫn như cũ không một chút nhíu mày.

Đến phòng bếp dạo qua một vòng nhỏ, lão tử cuối cùng thong thả trở về.

“Ặc, ngươi biết làm cơm sao?”

“…”

“Được rồi, không sợ no chết sao!” Thời điểm hắn nói những lời này, lão tử đã ăn đến chén thứ tư, lập tức bất mãn nói: “Chính ngươi cũng ăn ít lại đi.”

Hắn vừa thu bát đũa, vừa thản nhiên nói: “Ngươi sao lại so với ta được.” Lão tử lập tức nổi giận: “Ta sao không thể so với ngươi?”

“Ta là nam nhân mà.” Miệng vết thương trên tay còn chưa khép lại, hắn lại ngâm vào trong nước. Ta vốn định ngăn cản, nhưng hắn nói câu kia “Ta là nam nhân mà” làm ta nghĩ lại tại nơi đó hắn đã nói “Ta đi ra trước, ngươi  ở lại bên trong, thừa dịp lúc xung quanh lơi lỏng lập tức đi.”

Nhiều năm như vậy, chưa từng có có ai sống chết trước mắt lại đối với ta khách khí như vậy.Vì vậy cảm thấy choáng váng một hồi, hắn đã rửa chén xong. Cho nên lão tử không thể làm gì khác là quên đi.

Buổi tối, chính hắn bôi thuốc, thay băng gạc cũng chỉ có lão tử hỗ trợ. Nhưng mà tay tận lực không chạm vào thân thể hắn, nói cũng kỳ quái, đối với thân thể cực độ cường tráng này đây, lão tử vậy mà không có một chút tà niệm.

Bởi vì hắn có quan uy của nhất đại thần bộ!!!! Lão tử tự giác phát ra bộ dáng quy nạp.

Hắn vẫn ngồi trên giường nhập định, lão tử đốt đèn, thu dọn chiến lợi phẩm ban ngày thì phát hiện quên mua cho hắn quần áo. Không có biện pháp, cầm áo khoác của hắn, dùng ngân châm xỏ sợi tóc, dưới đèn làm một việc cảnh giới cao, thêu hoa bên cửa sổ.

Bao lâu rồi chưa chạm vào châm? Lão tử cười khổ, phát hiện đường may đã không còn tinh xảo. Vì vậy rơi vào đường cùng, tại xung quanh vết rách thêu lên hoa mai ám văn, như vậy chỗ vết rách làm thành cành hoa, hiệu quả cuối cùng cũng làm bản thân vừa lòng.

Khâu thêm vài chỗ, vừa nhấc đầu mới phát hiện trời đã khuya, mà Lãnh Lạc còn chưa ngủ, ngây ngốc trừng mắt xem lão tử. Cho nên lập tức rống lên một tiếng: “Nhìn cái gì vậy!” Hắn lại vội vàng quay mặt đi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 13-12-2012 10:15:32 | Chỉ xem của tác giả
Chương 24: Bắt cả quan viên cùng đạo tặc!

“Dạ Lưu Ly. Vốn là người đẹp, thế nhưng…”

“Dừng lại!”

“Nhìn xem tư thế ngươi ngồi hiện tại, Dạ Lưu Ly, ngươi rõ ràng đã từng học qua gia giáo rất tốt. Thứ ngươi đang thêu là “dạ tuyết ám hàn mai” đúng không? Loại tay nghề thêu này vẫn rất phổ biến trong cung. Thêm Lưu Ly đao của ngươi cũng là thánh phẩm của Hồ quốc tiến cống Thiên triều nhiều năm trước. Thế nhưng hoàng cung chưa hề ghi lại bảo vật này bị mất trộm.”

“Câm miệng!”

“Dạ Lưu Ly, ta chỉ là một bộ khoái, trách nhiệm của ta là mang ngươi về kinh đô, giao cho Đại Lý tự. Nhưng vì sao Dạ Lưu Ly, lấy mĩ mạo cùng trí tuệ của ngươi, làm sao như thế? Nếu quả nhiên là ham mê nam sắc, hoàn toàn có thể mưu cầu ngươi tình ta nguyện, cần gì phải…”

“Nói xong chưa?” Nghiên người đứng ở bên giường hắn, dán mặt vào có thể cảm giác được hô hấp của hắn. Vì vậy Lãnh đại thần bộ rốt cục bỏ dỡ thao thao bất tuyệt, bất an mà dựa sát vào bên trong.

Một người hái hoa tặc đứng bên giường, trên giường là thiết tháp nam đang trọng thương, nửa thân để trần, nghĩ như thế nào thế nào hẳn là trước bổ nhào lên hắn đem hắn XX, lại XX, lại XX.

Nhưng mà cuối cùng ta không có làm như vậy, kỳ thực trong thế giới của Dạ Lưu Ly rất ít có gì đó sạch sẽ. Mà người này, không thể nghi ngờ là một người trong đó.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Lạc, nhìn sắc mặt hắn xanh đen, vứt cho hắn nụ cười của hái hoa tặc, đang muốn đi ra ngoài, thì có một người chậm chạp đi thong thả lại đây.

“Thật tiếc nuối, bản tọa còn tưởng rằng có thể chứng kiến một màn tình cảm mãnh liệt này, Dạ Lưu Ly, ngươi thật làm ta thất vọng.”

Nghiêng đầu nhìn nửa ngày, lão tử rốt cục nhớ lại rồi  —— tiểu tiện nam!

Hắn vẫn không khách khí, tiến đến một phen ôm thắt lưng lão tử, môi đã đặc biệt ái muội dán trên lỗ tai lão tử: “Thế nào, có nhớ ta hay không?”

Người này so với lão tử cao hơn một cái đầu người, loại xu thế này nhìn như lão tử là tiểu nhược thụ a. Không được, ôm cùng bị ôm, tuyệt đối là phi thường khác biệt nha!

Vì vậy ôm cổ hắn, nhón chân hôn trộm một cái : “Nhâm giáo chủ, biệt lai vô dạng a.”
* Biệt lai vô dạng: hy vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.

Lãnh Lạc trên giường lạnh lùng nhìn qua, lão tử giật nhẹ tay áo Nhâm Thương Long, ta cũng không tin hắn thực sự là vì tìm ta mà tới: “Nhâm giáo chủ, ra ngoài rồi nói.”

“Nói ở đây. Với kinh công của bảo bối, sau khi ra ngoài bổn tọa cũng không nắm chắc có thể truy đuổi được.”

“Khụ, giáo chủ xem ngài nói như vậy, ha hả…”

“Ta cần binh phù của Nhiếp Kiềm.” Hắn đột nhiên nghiêm mặt nói, lời nói ngắn gọn ý nghĩa làm người ta kinh sợ, thẳng thắn rõ ràng.

“Cùng ta có quan hệ gì?”

“Không quan hệ. Tuy nhiên nếu bảo bối nguyện ý có thể dùng nó đổi lấy Hoa Mạt Ly.”

Cái này lão tử thật là cứng lại rồi, nữ nhân tham tiền  kia sao lại thua trên tay tiểu tiện nam này?

“Đương nhiên, vẫn còn thời gian lo lắng một chút. Vừa lúc mấy ngày nay bổn tọa cũng không có việc gì, có thể theo bảo bối đi xung quanh một chút.” Thằng nhãi này vừa sờ loạn trên người lão tử, vừa nắm cả người lão tử đi ra ngoài.

Người của hắn bắt đầu nâng Lãnh Lạc dậy, kỳ thực hắn nói ra những lời này trước mặt mọi người, lão tử chỉ biết Lãnh Lạc khẳng định chạy không thoát. Cho nên dứt khoát không nói thêm câu nào.

Ở Y Hương các ngủ một hồi, thì trời sáng.

Thời điểm xuống lầu, Nhâm Thương Long cùng Lãnh Lạc đã ngồi một lúc lâu, hơn nữa có vẻ như nói chuyện không được vui thích. Bày đặt không để ý tới một bàn bữa sáng thịnh soạn, lại quản gì phá vỡ sự tình này.

Con người của ta luôn luôn thông suốt, trước tiên mặc kệ mấy chuyện phiền lòng, ăn sáng. Vì vậy tay trái nắm một cái bánh bao gạch cua, tay phải xách một cái bánh chẻo tôm, khởi động đứng lên.

Tầm mắt của Nhâm Thương Long vẫn lên xuống theo chuyển động trên tay lão tử, mãi cho đến khi lão tử ăn uống no đủ, những người khác cũng không có động thủ.

Bữa sáng hoàn tất, sau đó là thời gian dành cho chính sự.

“Ta muốn gặp Hoa Mạt Ly.”

“Đừng nóng vội, theo bổn tọa vài ngày bàn lại việc này đã.”

Vì vậy thời gian chính sự xong.

“Như vậy chúng ta đi núi Vu Hồ chơi đi.”

Nhâm: “…”

Lãnh: “…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 13-12-2012 12:45:57 | Chỉ xem của tác giả
Chương 25: Ba người đi tất có bóng đèn.

Thế là cứ như vậy, lúc buổi chiều, ba chúng ta cùng mấy người ma giáo hộ pháp bao một con thuyền hoa xuất phát.

Khụ, nhưng mà thuyền vừa xuất phát lão tử lại hối hận. Bên hai cạnh bàn, một người vênh váo tự đắc nhìn lão tử, giống như hắn giết cả nhà lão tử hiện tại đang chuẩn bị giết nốt lão tử, một người ánh mắt khiển trách mãnh liệt dường như lão tử giết cà nhà hắn hiện tai đang chuẩn bị giết chết hắn.

Xung quanh sáu vị hộ pháp đầu gỗ như nhau đứng, nhìn bức tranh này thế nào cũng rất quỷ dị.

Trong chốc lát liền có vũ cơ xinh đẹp dâng lên hoa quả tiên mỹ, nếu nhất định phải nói đi theo Nhâm giáo chủ này có gí tốt, ta chỉ có thể nói, trình độ xa hoa của thằng nhãi này tương phản hoàn toàn với Lãnh Lạc.

Rượu, là rượu nho Ba tư tốt nhất, vũ cơ là của Đạm Y Hương nổi danh nhất vùng, ngay cả thuyền hoa tùy tiện thuê cũng là hình dạng câu toàn.

Một tay xách chùm nho, một sờ tới trái lựu, mắt nhìn tới trái hạnh. Lãnh Lạc thờ ơ, Nhâm Thương Long bưng ly rượu màu hổ phách, sau đó ngửa mặt, biếng nhác tựa ở ghế dựa trải gấm vóc, khóe miệng khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu.

Đang lúc chiến đấu hăng say, thình lình một bàn tay duỗi qua, vòng tại thắt lưng lão tử, dùng sức kéo một cái đem lão tử ngã vào trong lòng hắn. Thật ra không cần ta nói các vị cũng có thể biết chủ nhân của bàn tay heo này là ai rồi đúng không?

Với một tư thế phi thường ái muội ghé váo ngực hắn, hắn cúi đầu xuống hôn lên trán lão tử, sau đó lập tức dời khỏi chiến trường, tiếp tục hôn môi lão tử. Vừa rồi trong mắt vẫn còn vẻ vân đạm phong thanh giờ lập tức hiện ra tính công kích mãnh liệt.

Tay lão tử đặt tại toàn ki huyệt của hắn, nhìn kỹ một chút, hắn thở gấp thả tay ra, ta cũng không biết vì sao tức giận như thế, có thể là bởi vì làm ở trước mặt Lãnh Lạc, phẫn nộ cùng một chút có tật giật mình.

Tiện tay xách chùm nho ra đầu thuyền. Không ngờ vừa mới đứng định, một bàn tay người từ phía sau đẩy lão tử ngã nhào vào trong nước. Một tiếng cứu mạng còn không kịp la lên, đã rơi xuống phía dưới rồi.

Ta,  !!!!!!!!

Thời điểm tiểu tiện nam từ trong nước ôm thắt lưng lão tử, lão tử trực giác đã muốn tắt thở, hắn nhấn mạnh không cho lão tử giãy dụa. Lúc ấy trong óc mơ hồ một mảnh, chỉ nhìn thấy nước, một mảnh nước thâm sâu.

Ngay lúc lão tử sợ hãi than thở cho sinh mệnh của mình, bờ môi tiểu tiện nam đột nhiên đi tới, vẫn cười tà như cũ thổi không khí qua. Ta một chút cũng không nghĩ muốn chấp nhận, tự mình khí phách, thật sự. Thế nhưng lại lập tức ôm chặt lấy hắn sống chết không buông, bất thình lình lĩnh ngộ được hàm nghĩa của từ cọng rơm cứu mạng.

Hắn chỉ lắc đầu ý bảo lão tử không nên lộn xộn, sau đó tay kéo ra đai lưng lão tử. Lão tử triệt để kinh hãi, thằng nhãi này sẽ không muốn ở chỗ này chứ???

Đánh chết lão tử cũng không tin hắn có thể chống đỡ một hồi XXOO, tưởng rằng bản thân là cá voi xanh sao?

Vì vậy lúc đó tay chạm ngực hắn, dùng kỹ xão đầu ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa, hắn run rẩy một chút, dường như khép hờ mắt hưởng thụ, tim đập từ từ nhanh hơn, sau cùng khẽ thở dài một hơi, ôm lão tử nổi lên trên.

Gần như chật vật mà bò lên bờ hồ, liếc nhìn hình ảnh trong nước, tức thì dùng nội lực làm khô y phục. Quay đầu lại phát hiện ánh mắt quái dị của Nhâm Thương Long, thế là lập tức nói sang chuyện khác: “Ngươi không sợ Lãnh Lạc đuổi đến!!!”

“Hắn mới đối với ngươi ngốc như vậy.” Hắn vẫn chậm rãi đi tới: “Mới vừa dùng là Mộc Xuân Phong tâm pháp.”

Lão tử nghiêm mặt một chút, hắn vẫn như cũ tự tiếu phi tiếu: “Ngươi ẩn dấu thực lực, Dạ Lưu Ly, quả nhiên mỗi lấn thấy ngươi đều có ngạc nhiên. Vu Tuyền nói không sai, có lẽ thật sự chỉ có ngươi, mới có thể lấy binh phù từ trong tay Nhiếp Kiềm.”

Lúc tới tổng đàn Ma giáo, đúng là hoàng hôn.

Mọi người trong Ma giáo xếp thành hàng quỳ lạy , nghênh đón Nhâm Thương Long, tràng điện to lớn làm cho lão tử chắc lưỡi không ngớt.

Mọi người vừa mới quỳ xuống thì có một mỹ nữ trang phục lộng lẫy chậm rãi đi tới. Ngạch hoàn thúc phát màu lam, chính giữa điểm một viên nguyệt minh thạch, nửa vai để trần, vừa mỹ lệ vừa yêu tà, xem ra hẳn là loại hình Nhâm Thương Long yêu thích.

“Vu Đình cung nghênh giáo chủ.” Nàng cúi người, trước ngực liền nhộn nhạo lộ ra. Lãnh Lạc làm như không thấy, đúng là một nam nhân ngốc nghếch điển hình.

“Vị này nói vậy là Dạ cô nương?” Mỹ nữ mị nhãn như tơ nhìn về phía ta.

Đối với hiểu biết của bản thân về Nhâm Thương Long, cùng với ánh mắt như làn thu thủy bắn qua của mỹ nữ, lão tử lập tức thông minh lĩnh ngộ được  —— hai người kia có chuyện mờ ám không cho ai biết a.

Ánh mắt trực tiếp lướt qua nàng, thấy phía sau nàng có một nam nhân cao to ngạo mạn, vai rộng eo thon, khí chất phi phàm, chỉ là… Thấy quen mắt thế nào đó? Vì vậy sắc tâm nổi lên: “Hai vị tất có chính sự cần trao đổi, Lưu Ly trước không nên quấy rối thêm nữa. Nhưng mà hoàn cảnh trong Giáo, Lưu Ly không quen thuộc, có thể hay không…”

Nói chưa xong , bên kia Nhâm giáo chủ đã nhíu mày: “Chính sự kế tiếp ngươi cũng có phần.”

Lão tử bằng mọi cách không tình nguyện theo sau những nguyên lão thánh nữ hộ pháp gì gì đó đi vào trong. Vu Đình kia hầu như dựa sát vào trên người Nhâm Thương Long, người xung quanh đều là bộ dáng nhìn quen không sợ hãi. Lão tử cũng không có hứng thú chen lấn khoe khoang phong tình, vì vậy rớt lại phía sau, cùng mỹ nam vai rộng eo thon đứng sau Vu Đình sóng vai mà đi.

Hai người cứ như vậy trên đường đi tâm sự một chút, mắt thấy sắp quyến rũ thành công, đột nhiên tiểu tiện nam nói: “Ngồi xuống nói đi.”

Giờ mới phát hiện bất tri bất giác đã đi đến đại sảnh! Mọi người tìm được vị trí của chính mình ngồi xuống, Vu Đình ngồi ở bên người Nhâm Thương Long, nghiễm nhiên là bộ tịch của giáo chủ phu nhân, mỹ nam kia, ặc, trên đường nói chuyện với nhau mới biết được gọi là Vu Tuyền, ngồi ở bên phải Nhâm Thương Long, sau đó là nguyên lão, Lãnh Lạc ở ghế dành cho khách khứa.

Cứ như vậy lão tử khó xử, ta nên ngồi làm sao?

Xung quanh quay đầu lại nhìn, ta hướng đến chính giữa bàn nhảy lên, sau đó xếp bằng ngồi xuống.

Mọi người lặng lẽ. Một lúc lâu, tiểu tiện nam rốt cục nói vang vang: “Dạ Lưu Ly, đây là bản đồ bố cục Bắc quân doanh…”

Oa oa chít chít…

Lão tử trầm tĩnh nhìn một đống lớn tư liệu có thể đè chết ta trước mắt : “Ta muốn gặp Hoa Mạt Ly.”

“Có thể.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách