|
CHAPTER 18 - LEE MIN HO's APARTMENT
Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: Thảo_Tôm
Editor: 1821
BOM's POV
Đó là một sáng thứ hai tốt lành và mọi việc đều có vẻ bình thường như trước khi tôi đi, ngoài trừ việc tôi không thể thoát ra khỏi cảm giác khó chịu mà tôi đã có từ ngày tôi trở lại Hàn Quốc. Đó là bởi vì Dạ hội trường học sẽ diễn ra vào tuần tới và cô bạn thân ngu ngốc của tôi dường như đang vô cùng thoải mái với việc mình có nghĩa vụ sẽ bị cả trường làm nhục? Hoặc bởi vì Dara có vẻ như đang giấu giếm tôi điều gì đó?
Chúng tôi đang ngồi trong căn tin. Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm Dara thì cô ấy quay đầu lại và ngay tức khắc nhìn tôi. Sau đó cô ấy bĩu môi và tạo ra vài âm thanh như đôi lứa yêu nhau, vờ như hôn tôi.
“EEEEeeWWWWWW!!! Cậu không phải định les với mình đấy hả, mình sẽ đấm cậu nếu cậu làm thế!”, tôi nói khi đẩy mặt cô ấy ra xa.
“Mình mới là người nên nói như thế! Có vẻ như cậu không thể chịu nổi sắc đẹp của mình, cậu đã nhìn chằm chằm mình suốt từ nãy đến giờ!”, cô ấy phản lại. Okay, tôi rút lại những gì mình vừa nói. Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bình thường, đặc biệt là đồ đáng thương với chỉ số IQ kém phát triển này.
“YAH!! Dara! Cậu không phải đang quá thoải mái chứ? Đáng ra lúc này cậu nên lật từng hòn đá ở Hàn Quốc để tìm GD! Nếu không, cậu phải hôn một chàng trai trên sân khấu, trước mặt tất cả mọi người. Cậu đã yêu cầu ai sẽ là người cậu phải hôn trong trường hợp cậu thất bại với việc mời GD đến buổi Dạ hội, cái điều bắt buộc phải xảy ra chưa?”, tôi hét lên.
“Đừng lo! Mình đã có kế hoạch”, cô ấy tự tin nói trong khi nở một nụ cười lớn. Một kế hoạch? Phép màu chính là thứ cô ấy cần! Để tôi nói cho bạn vài điều về cái mà Dara gọi là KẾ HOẠCH, nó có tỷ lệ thành công là không phần trăm với những tổn thất có thể xảy ra trong quá trình này! Xác suất của bất kỳ kế hoạch nào của cô ấy thành công cũng giống như xác suất của việc con người tìm thấy sự sống ở trên Sao Hỏa! Đó là thời gian khi chúng tôi học trung học và chúng tôi cố trốn học bởi vì tôi đã thuyết phục cô ấy đến một buổi công chiếu phim. Đoán xem cô ấy đã làm gì...cô ấy đã nhấn tiếng chuông báo động cứu hỏa vì vậy các lớp học bị ngưng lại. Đó sẽ là một kế hoạch xuất sắc NGOẠI TRỪ......cô ấy đã tạo hẳn một đám cháy ở phòng học kinh tế để khiến điều đó đáng tin hơn!!!! OMYGAHHHDD!!!! Trường học của chúng tôi đã gần như bị đốt cháy thành tro bụi!!!! Hãy tưởng tượng gánh nặng cảm xúc tôi đã phải chịu đựng để bao che cho cô ấy!
“Mình chắc sẽ hối hận vì hỏi điều này những...cái kế hoạch đầy ngạc nhiên của cậu là gì vậy?”, tôi hỏi.
“Đơn giản thôi, mình sẽ thử hỏi Jiyong-ah..ermmm... Ý mình là GD trở thành bạn nhảy của mình và nếu anh ta từ chối, mình sẽ hỏi Jongwan trở thành chàng trai mà mình phải hôn.”, cô ấy mơ màng nói và tiếp tục về ‘Điều tuyệt vời nhất mang tên Lee Jongwan’.
Ohhh, tôi hiểu rồi... Điều đó giải thích cho việc tại sao cô ấy luôn hành xử rất lạ trước mặt Jongwan. Tôi mỉm cười nghe cô ấy nói. Đây là lần đầu tiên cô ấy phải lòng ai đó và nó đã được một thời gian từ khi tôi nghe cô ấy nói một cách đầy hứng khởi về một chàng trai. Well, cô ấy đã có vài lần phải lòng người khác khi học trung học nhưng tất cả bọn họ đều là những tên khốn, những người hóa ra đang để ý tôi. Và Lee Jongwan có vẻ tốt. Hmmm, một lựa chọn khôn ngoan. Tôi duyệt!
Tôi đang chăm chú lắng nghe Dara giải tỏa khi cằm tôi nghỉ ngơi trong lòng bàn tay mình thì chúng tôi nghe lỏm được nhóm sinh viên năm nhất đằng sau nói chuyện về Big Bang, đặc biệt là GD.
“GD đạo nhạc đúng không? Nó thực sự nghe rất giống, cậu nghĩ thế không”, một trong số những sinh viên nói. Những tân sinh viên khác gật đầu tán thành.
Đột nhiên, Dara bất ngờ đứng lên và đi đến chỗ nhóm sinh viên. Cô ấy dùng tất cả sự biện hộ để bảo vệ GD!! Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ lật cả cái bàn lên và đập đám tân sinh viên đang sợ hãi đó từng đứa một! OMO!!! Tôi chỉ ngồi yên ở chỗ của mình trong khi vô cùng sốc nhìn cô ấy! Đây là cùng một cô gái yếu đuối, người bị bắt nạt bởi bạn cùng lớp chỉ mới tuần trước ư?
Sau khi hành động như thể một người mất trí để bảo vệ GD, cô ấy quay trở lại chỗ ngồi rồi sau đó lại tiếp tục nói về Jongwan.
“Sao cậu lại nhìn mình chằm chằm như thế?”, được nửa đường cô ấy hỏi khi thấy biểu hiện bối rối của tôi.
“Cậu là ai và cậu đã làm gì với bạn thân của tôi???”, tôi hoài nghi hỏi.
“Nhưng họ đang đưa ra những lời lý lẽ điên rồ chống lại GD!! Anh ta không bao giờ sao chép bất ký bài hát nào! Anh ta đã làm việc rất chăm chỉ để sáng tác ra chúng!”, cô ấy lại chuyển sang chế độ-bảo vệ lần nữa.
“Và làm sao cậu biết điều đó? Cậu biết bản thân GD sao?”, tôi hỏi. Cô ấy chỉ cười lúng túng và chào tạm biệt, nói rằng cô ấy cần về nhà làm gì đó. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ đến tụ tập ở nhà cô ấy, cô ây kiên quyết từ chối trước khi nói với tôi rằng bây giờ mọi thứ đang rất bừa bộn trong căn hộ của mình rồi sau đó chạy đi trước khi tôi có thể nói bất cứ gì.
“Tạm biệt Bom!!”, cô ấy vẫy tay trong khi chạy mất. Tôi nhìn Dara đang tẩu thoát với cái trán đang nhăn lại. Vô cùng bình thường khi tôi đến chơi ở căn hộ của cô ấy và ngủ lại đó một thời gian. Cái cách cô ấy từ chối tôi mỗi lần tôi cố đến căn hộ của cô ấy thật đáng nghi ngờ.
Tôi thở dài nặng nề trong khi thu dọn đồ đạc của mình. Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này nữa. Tôi cần phải biết lý do tại sao cô ấy lại cứ xử kỳ lạ như vậy.
===========
Sau giờ học, tôi gọi vào số điện thoại của Dara trong khi đang đi bộ. Cô ấy nhấc máy sau vài hồi chuông.
“Mình đang trên đường tới căn hộ của cậu..”, tôi nói. Tôi nghe thấy vài âm thanh rơi vỡ qua tai nghe.
“CÁI GÌ??!!”, cô ấy hét lớn đến mức tôi phải kéo điện thoại xa ra khỏi tai mình.
“Yah!! Cậu lại làm vỡ gì nữa đấy à? Có gì ngạc nhiên khi mình đến căn hộ của cậu chứ?”, tôi hỏi.
“Mình đã nói với cậu là nó vô cùng bừa bộn!!!”, cô ấy nói trong khi thở khó khăn. Cô ấy dường như lại sắp chạy trốn. Có chuyện quái gì đang xảy ra với cô gái này vậy?
“Mình chẳng quan tâm nếu nó bừa bãi, dù gì đi nữa thì căn hộ của cậu lúc nào chẳng bừa bộn. Bây giờ mình đang ở bến xe bus. Gặp cậu sau.”, tôi kết thúc và cắt lời cô ấy khi tôi cúp máy.
Suốt chuyến xe bus, tôi cứ suy nghĩ về những gì cô ấy có thể đang giấu tôi. Chuyện gì đã xảy ra trong khi tôi vắng mặt? Khi tôi gần đến căn hộ của Dara, những mối nghi ngờ của tôi đang lắp ráp lại với nhau. Tôi nhấn chuông và chờ đợi, Dara mở cửa. Tôi nhìn vào phía sau cô ấy và thấy một căn hộ sạch tinh tươm với những món đồ nội thất khác hẳn. Sau đó tôi nhìn lại cô ấy.
Cô ấy đang đứng ở cánh cửa, mỉm cười cứng nhắc với tôi, thở gấp.
Yup, chắc chắn có điều gì đó không ổn.
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
“Tạm biệt Bom!!”, tôi vẫy tay trong khi chạy càng xa càng tốt khỏi cô ấy. Tôi không biết cho đến khi nào tôi còn có thể tiếp tục lừa dối Bom. Một khi tôi ra khỏi căn tin trường, tôi dừng chân và nhìn lại. Bom đang bắt đầu nghi ngờ và tôi cảm thấy rất tệ khi giữ bí mật với cô ấy. Nhưng chẳng thể làm gì được, tình huống này của tôi còn vượt xa cả phức tạp. Tôi sẽ đẩy Jiyong vào tình huống tổn hại nếu có ai đó phát hiện ra, bên cạnh thực tế rằng Jiyong chắc chắn sẽ chém tôi ra làm đôi nếu tôi nói với bất cứ ai.
Trước khi về nhà, tôi dừng lại ở một cửa tiệm mua vài thứ. Tôi đang bận rộn mua vài thứ thì điện thoại của tôi kêu bíp. Đó là tin nhắn từ Minho yêu cầu tôi mua đồ ăn tối cho anh ta. AIGOOOOO!! Cái tên này, nghiêm túc đấy! Một đứa trẻ còn dễ nuôi hơn anh ta, anh ta rất kén chọn! Chúng tôi luôn kết thúc việc cãi nhau bất cứ khi nào tôi mang đồ ăn cho anh ta! Tôi đã có thể hình dung được những gì anh ta sẽ nói-“Cô có hỏi họ cho thêm kim chi không? Cô có nói với họ đừng bỏ quá nhiều dầu mè không? Sao lại có nhiều hành lá ở đây thế này, cô biết tôi ghét chúng mà!”... Tin tôi đi, nó luôn luôn là một thử thách dài ngoằng trước khi anh ta ăn tối. Tại sao đám con gái lại chết mê từ đầu đến chân tên này ngoại trừ tôi!
Tôi ấn mã khóa căn hộ của Minho và đi vào. Ngay khi tôi vừa vào trong, cuộc cãi nhau truyền kỳ bắt đầu. Minho liếc xem thứ gì trong túi mua sắm của tôi và thấy một chiếc áo và chiếc váy dài mà tôi vừa mua.
“Cô thực sự đã bỏ TIỀN ra cho thứ này ư?”, anh ta hỏi. Ngay cái khoảnh khắc anh ta mở miệng ra, tôi ngay lập tức muốn đóng nó lại sau khi khiến anh ta nhổ ra máu.
“Tôi đã thấy nó trong khu mua sắm trước đó và tôi đã cầu nguyện rằng cô sẽ không thấy nó. Nhưng gì cũng được”, anh ta tiếp tục. Tôi thề, sẽ mất hơn cả ao xơ kiên nhẫn để đối phó với tên này.
Tôi chỉ quyết định phớt lờ và đẩy đồ ăn tối đến trước mặt anh ta. Anh ta véo mũi tôi trong khi nói với tôi rằng tôi là một chú thỏ con tốt đẹp thế nào. Anh ta ngồi trong nhà bếp và chuẩn bị đồ ăn.
“Cô sẽ ăn ở đây hay cô lại đợi bạn cùng phòng của mình?”, anh ta hỏi trong khi cầm hai đĩa thức ăn. Minho thực ra không biết bạn cùng phòng của tôi là một chàng trai. Tôi luôn luôn ám chỉ Jiyong như là bạn cùng phòng của mình và may mắn là, Minho dường như không có manh mối nào về việc có một người nổi tiếng nào khác ở trong phạm vi tòa nhà.
“Tôi sẽ đợi, ăn trước đi. Bên cạnh đó, tôi bị mất cảm giác ngon miêng bất cứ khi nào tôi nghĩ về Dạ hội trường học vào tuần tới”, tôi nói trong khi nhìn lên. Minho nhìn chằm chằm vào tôi một cách chăm chú.
Tôi đang lấy một ly nước thì âm báo từ chiếc điện thoại làm tôi giật mình. Đó là Bom.
“Mình đang trên đường tới căn hộ của cậu..”, Bom nói. Và đó tất cả mọi thứ trở nên trống rỗng! Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra mà, nhưng không phải SỚM như thế này!!! Nắm tay của tôi trên ly nước lỏng dần.
<*CRRRASSSHHHH>
Minho định phản ứng lại bởi cái ly vỡ nhưng tôi ngay lập tức bịt mồm anh ta lại bằng tay mình, làm anh ta câm miệng. Trời ơi, nếu Bom nghe thấy giọng anh ta. tôi thậm chí không muốn nghĩ đến cuộc thẩm vấn vô tận mà tôi có thể phải đối mặt.
Khi Bom cúp máy, tôi tưởng rằng tôi đã thấy tia chớp trước mắt tôi. Giọng của Minho đưa tôi về hiện thực.
“Cô gặp phải rắc rối gì lúc này vậy?!”, anh ta kêu lên.
“TÔI ĐÃ NÓI DỐI BOM!!!!! Và bây giờ tôi sắp chết rồi!!!! Đáng ra tôi nên biết rõ, tôi không nên lừa dối Bom!!”, tôi gào thét trong khi chạy vòng quanh căn hộ của Minho ném đi những đồ đạc mà nó trông như của một chàng trai – TẤT CẢ MỌI THỨ.
“Yah yah YAHHHH!!! Tại sao cô lại lục soát căn hộ của tôi?! Mang cái sự điên khùng của cô ra nơi khác, đừng có làm loạn ở đây!”, anh ta gào lên trong khi tôi đang kéo những tấm ảnh lớn của anh ta ra khỏi tường.
“GAHD!! Có hẳn một một bộ luật được thảo ra về người nổi tiếng để treo những bức ảnh khổng lồ của gương mặt họ ở bất kì không gian có thể được trên tường sao???!! Ngắm khuôn mặt mình hàng ngày trong gương vẫn chưa đủ với anh ư?”, tôi nói trong khi gỡ tất cả các bức ảnh bất chấp sự phản đối của anh ta. Tôi giải thích với anh ta về thảm họa đang sắp xảy ra. Tôi nói với anh ta nếu Bom phát hiện ra tôi đã bị ném khỏi căn hộ của mình và đang sống trong một tòa nhà khác với một bạn cùng phòng, cô ấy chắc chắn sẽ lo lắng và nói với bố mẹ tôi và đó là một cơ hội lớn để họ yêu cầu tôi chuyển ra ngoài và tìm một căn hộ khác để sống một mình, điều mà tôi không muốn làm. (Thực tế, những gì tôi nói với Minho là gần với sự thật. Nhưng điểm mấu chốt là, tôi vẫn chưa muốn chuyển ra khỏi căn hộ của Jiyong).
“Aaaiisshhtt!! Tại sao cuối cùng tôi luôn ở giữa những rắc rối của cô!”, anh ta kêu lên phiền toái.
“Làm ơn tôi cầu xin anh. Anh sẽ được chú trời ban phước lành!”, tôi nài nỉ. May mắn thay, anh ta đồng ý giúp với CHỈ MỘT LẦN này.
Tôi chạy về căn hộ của mình lấy vài thứ để dùng làm như “đạo cụ”. Thật không may, Jiyong về nhà sớm hơn dự kiến và đang ngồi ở phòng khách trong khi nhìn tôi một cách ngờ vực. Tôi chỉ chạy qua anh ta, thu dọn những thứ tôi cần và chạy trở lại căn hộ của Minho. Chúng tôi chỉ có vài phút để thiết lập tất cả mọi thứ! Tôi có lẽ đã chạy ra chạy vào ba lần, dưới cái nhìn tò mò của Jiyong.
“Minho, tôi sẽ trả ơn anh lần tới. Tôi thực sự xin lỗi!”, tôi nói trước khi anh ta đi. Tôi đã bảo anh ta ra khỏi nhà và chỉ trở lại khi nào tôi nhắn tin cho anh ấy.
“Cô thật là rắc rối.. Nhanh lên đấy, tôi muốn nghỉ ngơi sớm tối nay.”, anh ta nói, sau đó đeo khẩu trang của mình vào và rời đi.
Tôi quét qua căn hộ một lần cuối. Tim tôi đang đập rất nhanh tôi nghĩ rằng nó sẽ nổ tung ra khỏi ngực tôi mất! Bom sẽ phát điên nếu cô ấy phát hiện ra tôi đang sống với Jiyong VÀ tôi là bạn với thứ đáng khinh này, người mà hóa ra là một trong những người được ưa chuộng nhất sau những chàng trai chàng trai đẹp như hoa ở Seoul. oTOKAE!!!
<RENGGGGG> tôi nghĩ là mình sắp ngất xỉu khi tôi nghe thấy tiếng chuông cửa. Tôi mở cánh cửa và cố gắng cư xử như bình thường. Cái nhìn xuyên thấu của Bom làm rung chuyển cả linh hồn tôi. Thưa chúa trời, xin hãy để con thoát ra khỏi đống lộn xộn này mà vẫn còn sống!
“Sao mình cảm thấy như mình đang ở trong căn hộ của người khác ấy? Mình không cảm thấy được chào đón ở đây”, Bom nói. Tôi suýt nghẹn với đống đồ ăn tôi đang ăn. Cuối cùng thì tôi và Bom ăn tối cùng nhau. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã bị mua chuộc về toàn bộ ý tưởng trang trí lại căn hộ mà tôi đã nói với cô ấy nhưng rõ ràng, cô ấy vẫn còn chút hoài nghi.
“Ha ha ha, đừng có ngốc nghếch. Cậu luôn được chào đón ở đây! Mình chỉ tăng ca gấp đôi trong công việc làm thêm của mình đó là lý do vì sao mình bận bịu đến vậy, mình vẫn phải trả tiền cho số đồ nội thất mình đã mua”, tôi nói trong khi nuốt một ngụm nước lớn. Holy crap! Tôi nghĩ tôi đã sử dụng hết tất cả những lời dối trá mà đạo đức cho phép được thốt ra trong suốt cuộc đời tôi!
Chúng ta đang nói về Bom! Cô ấy có thể khá giỏi phát hiện một lời nói dối mà một nửa số đơn vị cảnh sát sẽ bỏ qua.
“Hmmm, thật sao. Dù sao thì, mình sẽ thăm quan một vòng để xem những thay đổi cậu đã thực hiện”, cô ấy nói khi đứng lên và đi về phía phòng ngủ. OMOOO!! Tôi đã giấu hết tất cả đồ đạc của Minho chưa? Tôi có quên gì không? LẠY CHÚA TÔIIIIIIIIII !!! Giờ thì tôi biết tại sao những người chồng/vợ không chung thủy thường bị bắt quả tang rồi, che dấu sự thật với một mặc cảm tội lỗi không bao giờ là một công việc dễ dàng!
Tôi chạy đến chỗ Bom và đặt tay mình quanh vai cô ấy trong khi đưa cô ấy quay lại phòng khách.
“Thăm quan một vòng sao? Aha ha ha, jeez mình sẽ đưa cậu một vòng thăm quan nhanh chóng. Đó là phòng ngủ, kia là phòng tắm và nhà bếp, và đây là phòng khách. Xong! Chúng ta hãy xem thứ gì đi!”, tôi nhiệt tình nói.
“Yah, mình đã biết những thứ đó rồi! Mình chỉ muốn xem kết quả của việc trang trí lại của cậu!”, Bom phản đối. Đây sẽ là một đêm DÀI điên khùng, waaahhh!!!
Bom đi vào trong phòng ngủ và nhìn quanh, tôi dính lấy cô ấy và cầu nguyện rằng cô ấy sẽ không thấy bất cứ thứ gì của Minho-ish... Mắt tôi tiếp tục tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể khơi dậy sự nghi ngờ của cô ấy.
Tôi đang ở góc xa căn phòng trong khi Bom đang nhìn xung quanh thì tôi thấy một thứ màu trắng trên sàn nhà trước mặt cô ấy. Đó là quần đùi của Minho!!! Tín hiệu báo động trong tôi ngay lập tức thiết lập! Tôi gần như bay từ phía bên kia căn phòng tới chỗ chiếc quần đùi.
Tôi xao lãng Bom bằng cách cho cô ấy xem chiếc bàn học (mặc dù nó chẳng có nghĩa gì nhưng...well, bàn học) trong khi tôi đá cái mảnh quần áo tội lỗi kia xuống gầm giường. TÊN NGỐC Minho!!!!
Tôi tưởng rằng thế là xong. Ý tôi là, còn bao nhiêu cái quần đùi mà Minho quên giấu đi nữa? Nhưng tên khốn kiếp đó chẳng quên gì cả, thay vào đó anh ta đã cố tình để lại quần đùi của mình trên hầu hết những nơi không bình thường nhất mà thậm chí ngay cả một người có tâm trí vĩ đại nhất cũng sẽ phải có một thời gian khó khăn để giải thích nếu xảy ra chuyện bạn anh ta thấy chúng ở căn hộ của anh ta.
Có tất cả năm cái quần đùi được nhét ở các ngõ và góc của ngôi nhà mà Bom gần như đã thấy chúng nếu tôi không đủ nhanh để giấu chúng đi!!!! Chúng cứ như những cái bẫy nhỏ màu trắng!!! Thử tưởng tượng làm sao mà tôi giải thích chúng cho Bom nếu cô ấy thấy một cái?? Minho chết tiệt! Anh ta có lẽ sẽ muốn biết lý do tôi đặt ra nếu Bom thấy một trong những cái bẫy trắng nhỏ bé của anh ta. Tôi thậm chí không thể bắt đầu mô tả những đau khổ mà tôi đã phải trải qua để giấu chúng từng cái một! Minho, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ trả thù anh! Tôi sẽ bán đấu giá đống quần đùi của anh! Hah!
Tôi đang tự hỏi anh ta giữ những bức ảnh khổng lồ của anh ta ở đâu. Anh ta không để chúng ở trong tủ quần áo chứ, phải không? PHẢI KHÔNG?
“Cậu cũng đã mua một tủ quần áo mới.. Whooahh, trông nó thật đắt tiền. Cậu cũng mua quần áo mới chứ?”, cô ấy hỏi trong khi giữ tay nắm của tủ quần áo. Tiếng chuông báo động trong đầu tôi một lần nữa rung lên khi tôi đang tê liệt tại chỗ của mình trong khi nhìn chằm chằm vào tủ quần áo mà Bom chuẩn bị mở.
“KHÔÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!”, tôi gào lên hết sức ngay chính xác cái khoảnh khắc Bom mở tủ quần áo ra. Mọi cảnh vật như được quay chậm lại trong tâm trí tôi. Bom mở cánh cửa tủ quần áo, quay lại nhìn tôi và sau đó bị chồn vùi trong một biển những tấm ảnh treo tường khổng lồ của Minho khi chúng đổ sụp xuống người cô ấy.
“Chúng là thứ chết tiệt gì vậy???!!!!”, Bom thốt ra trong khi ném cho tôi một cái nhìn buộc tôi. Cô ấy chắc chắn đang nghĩ rằng tôi tôi cần một sự trợ giúp thần kinh sâu sắc. Tôi chỉ nhìn cô ấy bất lực trong khi tâm trí đang thêu dệt nên vài lời nói dối nữa đầy tốc độ.
Ở khía cạnh tươi sáng (vâng có khía cạnh tươi sáng trong cái thảm họa này), dường như những đồ đạc khác của Minho đã được giấu ở nơi khác. Vậy nên tôi chỉ phải giải thích về những bức ảnh lớn của Minho kẹp bên trong tủ.
“Chúng ta cần nói chuyện...”, Bom nói trong khi đi tới phòng khách. CHẾT TÔI RỒIIIIIII!! WAAHHHHH!!!!
“Bom, hãy để mình giải thích!”, tôi nói mặc dù vào thời điểm này, tôi biết rằng không có cách nào để cứu vãn tình thế.
“Cậu biết là mình không giỏi giữa bí mật. Nhưng làm ơn bây giờ hãy để chúng yên. Hãy chỉ để mình nói rằng mình đang phải trải qua một số chuyện và mình nên xử lý chúng một mình. Mình sẽ nói tất cả với cậu vào đúng thời điểm.”, tôi mỉm cười khi ôm lấy cô ấy. Tại sao tôi lại chọn sống chung với Jiyong hơn là trung thực với bạn thân mình. Tôi cảm thấy như một mớ rác ngay lúc này.
Bom chỉ thở dài và thu thập đồ đạc của cô ấy.
“Cậu biết là mình chỉ lo lắng cho cậu, cậu đã cư xử kỳ lạ gần đây. Nếu như cậu có bất cứ vấn đề gì, cậu có thể dựa vào mình, phải không?”, cô ấy nói với một biểu hiện lo lắng trên mặt. Tôi chỉ làm một kiểu chào quân đội đáp lại. Cô ấy cuối cùng cũng mỉm cười.
Khi tôi mở cánh cửa, tôi thấy Minho đang đi tới đi lui trước cánh cửa!!! Tên khốn chết tiệt!! Anh ta quá lộ liễu! Khi Minho thấy cái trừng mắt chết người của tôi, anh ta lang thang đến trước căn hộ tiếp theo. May mắn thay, Bom không chú ý đến anh ta.
“Tuy nhiên Dara, mình thực sự rất tò mò tại sao cậu lại có những bức ảnh to lớn của Lee Minho bên trong tủ của cậu?”, Bom hỏi trêu chọc.
Uh-oh! Tia nhìn của tôi tự động chuyển tới Minho người đang dường như cũng đang nhìn lại tôi. Minho sau đó ngả lưng anh ta trên tường và khoanh tay lại trong khi vẫn nhìn chằm chằm tôi, rõ ràng đang chờ đợi bất cứ điều dối trá nào mà tôi có thể nghĩ ra. Đồ chết tiệt Minho!! Đó là lỗi của anh!!!
“Errrmmm, thực ra, mình đã trở thành một fan bực của Lee Minho (*ọeeeeeeeee). Mình đã dùng cả đống tiền để mua những bức ảnh treo tường đó và đó là một phần của lý do tại sao mình phải tăng ca gấp đôi.”, tôi nói.
Bom cười nồng nhiệt, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, cô ấy nghĩ rằng đó là bình thường cho bất cứ cô gái nào trở thành fan của Minho (*cái gì?! Thật sao?). Cô ấy chỉ nhắc nhở tôi không được quá bị ám ảnh bởi anh ta (*ôi làm ơn!) và không được mua thêm bất kỳ bức ảnh treo tường to lớn nào của Lee Minho nữa.
Sau khi Bom rời đi, người đàn ông đang trong sự hoài nghi từ từ bước về phía tôi trong khi gỡ bỏ mặt nạ của mình. Anh ta nhìn tôi với một biểu hiện lúng túng.
“Cô là fan của Lee Minho? Và cô đã bỏ cả đống tiền để mua những bức ảnh treo tường? Huh??”, Minho nói để chọc tức tôi.
“Cái gì? Anh chưa từng thấy một người nói dối nào trước đây à?”, tôi phản bác và quay lưng lại với anh ta. Tôi vẫn còn năm cái quần đùi trắng để thiêu cháy.
____________________________________________________________
Dara quay lại căn hộ của cô ấy trong khi mang theo tất cả những thứ mà cô ấy sử dụng làm “đạo cụ” để thuyết phục Bom rằng cô ấy sống trong căn hộ của Minho. Khi cô mở cửa ra, GD vẫn đang ngồi trên sofa.
GD: Tại sao cô lại chạy lòng vòng trong khi mang theo đồ đạc của mình vậy? Sắp tận thế chăng? Vì tôi hẳn vẫn chưa được thông báo.
Dara: Ermm....Minho đã mượn chúng một lát...
GD: Okay, sao cũng được.. Cô chắc chắn đang chơi với với thể loại kỳ lạ nhất rồi. Anh ta thậm chí còn cho cô biết mã khóa căn hộ của anh ta, phải không? Cô tốt hơn nên cẩn thận, cô không bao giờ biết những gì anh ta có thể làm.
Dara đi tới nhà bếp lấy một ly nước. Ngay khi cô sắp sửa uống..
GD: Cô là fan của Lee Minho, diễn viên trong Boys Over Flowers à?
Nước uống gần như phụt ra khỏi mũi cô khi cô cố nuốt xuống. Tại sao mọi người thích đặt những câu hỏi sửng sốt khi cô ấy đang ăn hay uống một thứ gì đó?! Và tại sao, trong tất cả các câu hỏi trên thế giới này, GD lại muốn biết liệu cô ấy có phải là fan của Lee Minho? Cô ấy đã bị phát hiện? GD đã phát hiện ra rồi ư?
Dara: T..tại sao anh lại hỏi thế?
GD chỉ vào đống đồ đạc mà cô đã cầm lúc trước. Dara không nhận thấy rằng cô ấy đã nhầm lẫn lấy một bức ảnh của Minho.
Dara: Well..phải, tôi là fan..Anh ta cũng được.
GD: Tôi không biết rằng cô đã bắt đầu xem phim truyền hình Hàn Quốc.
Cô sẽ thực sự không xem nó nếu không phải trên thực tế Minho đã xích cô vào phòng khách của anh ta và yêu câu cô xem. Anh ta ném cơn thịnh nộ của mình ra khi cô nói rằng cô thực sự không có hứng thú với những chương trình tv.
Dara chỉ nhún vai, chộp lấy điện thoại và ngồi trên chiếc sofa cạnh GD đang xem TV. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và vẫn không thể tập hợp đủ can đảm để nhắn tin cho Lee Jongwan bởi vì cô không biết phải nói gì với cậu ta.
Dara: Có kỳ lạ không nếu mình gửi cho cậu ta một tin nhắn mà không có lý do gì? Mình có nên hỏi một đặc ân từ cậu ta về buổi Dạ hội trường học không?
GD: Cô đang nghĩ về việc nhắn tin cho Lee Jong gì đó nhưng cô không biết phải nói gì với cậu ta, đúng không? Và cô muốn hỏi cậu ta có thẹ trở thành chàng trai tội nghiệp, người sẽ là nạn nhân bởi nụ hôn thiếu chuyên nghiệp của cô.
Dara: Hmph! Tôi có thể dễ dàng nhắn tin cho anh ta nếu tôi muốn!
Dara giả vờ nhắn.
Dara: Xong, GỬI!
Cô ấy không biết GD đã nhìn chiếc điện thoại qua vai cô ấy. Khi cô quay đầu lại, GD đang gần với cô. Anh ta nửa mỉm cười, dường như thích thú. Sau đó, anh ta cướp điện thoại của Dara và chứng kiến cô ấy lên cơn điên.
Cả hai người họ đều đứng trên sofa trong khi đánh nhau giành chiếc điện thoại. Dara đang nhảy lên để với lấy cánh tay sải rộng của GD trong khi GD đang nhanh chóng gõ gì đó. Cô ấy biết anh ta sẽ gửi tin nhắn cho Lee Jongwan, ARRGGHHHH!!!
Khi tin nhắn được gửi đi, GD trả điện thoại lại cho Dara trong khi cười lớn và đi vào phòng ngủ. Dara nhanh chóng dò dẫm điện thoại của mình và tới “Tin nhắn đã gửi” để xem GD đã nói gì với Lee Jongwan.
Tin nhắn tới Lee Jongwan: ANNYEONGHASEYO!!!
Mắt Dara mở lớn. Annyeonghaseyo??!!! CÁI GÌ IIIIII!!! Thật là thiếu hoàn chỉnh! Đây là thứ thiếu hoàn chỉnh nhất trong những thứ thiếu hoàn chỉnh! Dara diễu hành tới phòng ngủ nơi cô tìm thấy GD đang chuẩn bị ngủ.
Dara: Annyeonghaseyo?? Nghiêm túc đấy chứ? Anh có thể nghĩ được thứ gì thiếu hoàn chỉnh hơn thế không?
GD: Từ ngữ đơn giản nhất luôn mang ý nghĩ sâu sắc nhất. <*mỉm cười>
Dara trợn mắt trong thất vọng. Mất gần một tuần để hình thành tin nhắn tốt nhất gửi tới Lee Jongwan để có được sự chú ý của cậu ấy. Annyeonghaseyo? Nghiêm túc chứ!! Cơ hội của cô ấy để có được sự chú ý của Lee Jongwan đã mong manh như nó vốn có rồi, nhưng sau cái thứ-Anneyeonghaseyo, cơ hội của cô ấy chắc chắn giờ còn mong manh hơn.
Dara thở dài nặng nề và nằm xuống giường với GD. Lưng của GD đang đối diện với cô ấy và cô ôm chặt cánh tay vòng quanh anh trong vẫn đang suy nghĩ về những phản ứng có thể xảy ra của Lee Jongwan sau khi đọc tin nhắn của cô.
GD: Yah, cô đang lợi dụng tôi đấy à?
Dara chỉ rên rỉ bác bỏ và gục mặt trên lưng GD. Sau đó cô hít thật sâu.
Dara: Mùi của anh thật dễ chịu!! Tôi nên dùng xà phòng của anh.
GD:<*thở dài> Tôi cảm thấy bị xâm phạm...
Nếu có ai bước vào phòng ngay lúc này, họ sẽ có những suy nghĩ xấu về cả hai. Nhưng loại cảnh này chỉ là một thói quen bình thường đối với GD và Dara kể từ khi họ đồng ý về việc sắp xếp lại cách ngủ.
Dara: Cậu ấy không nhắn lại iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.................
GD: Tôi đang cố ngủ đây. Im đi.
Dara: Cậu ta không nhắn lại iiiiii.....Đó là lỗi của anhhhhhhh..............
Dara lặp đi lặp lại và lặp đi lặp lại cùng một tuyên bố trong một tông giọng đều đều như một con robot. Cuối cùng, nó cũng chạm vào dây thần kinh của GD và anh ta giật lấy điện thoại của Dara lần nữa tìm cách nhắn gì đó cho Lee Jongwan. Dara ném người mình lên anh ta và bọn họ tham gia vào cuộc chiến giành lấy chiếc điện thoại. Nhưng cô ấy không nhận ra rằng mình đã ở gần cạnh giường với chiếc bàn cạnh đó. Khi cô cố gắng kéo chiếc điện thoại từ GD, cô mất thăng bằng và chuẩn bị ngã với đầu sắp đập vào cạnh bàn. GD nhanh chóng nắm lấy cô và kéo Dara gần lại với mình, ôm cô ấy trong khi vỗ nhẹ lên đầu cô.
GD: Aiggoooooo...Được rồi, đừng có lộn xộn nữa. Tôi sẽ không gửi một tin nhắn nào nữa cho Lee Jongwan. Ở yên đây, cô đã hai lần gần như đập vỡ hộp sọ của chính mình rồi đấy.
Dara chỉ bĩu môi và gật đầu. Họ chuẩn bị nằm xuống thì tiếng chuông điện thoại bàn reo. Trán GD ngay lập tức nhăn lại trong phiền phức và đi tới phòng khách để trả lời cuộc gọi. Anh đã biết rằng “cô gái đó” là người duy nhất đang gọi điện.
--------------------------------------------------------
|
|