Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: minhchung
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | M] My Celebrity Roommate | huntress | Daragon | Special Chapter

  [Lấy địa chỉ]
181#
Đăng lúc 11-3-2013 23:57:52 | Chỉ xem của tác giả
Giờ mới mò vào com cho mấy ss đc{:402:} Cũng bởi cái máy tính khùng điên nhà e hỏng cả mấy tháng giờ, chỉ onl bằng đt đọc fic được thôi{:402:}
Nhưng mà e vẫn hóng fic đều đều luôn{:303:}
Cứ mỗi thứ 2,t4 với t7, đi học rồi làm thêm cả ngày mệt nhưng nghĩ về nhà có chap mới là lại thấy sướng{:445:}
Quay về chủ đề chính là truyện thôi{:159:}
Thiệt chứ sao mà 2 người này lúc thì cute, lúc thì t/c, mà lúc thì lại như 2 người hâm chiên ấy
Mà mình là mình k ưa bạn YuHee kia chút nào hết nha Kì đà cản mũi k hà Lại còn làm Darabit ghen nữa chứ{:180:}
K biết nói gì nữa TT TT
Mấy ss thông cảm cho em nha Văn ngu chỉ biết đọc và tưởng tượng đến 2 bạn chứ nói ra thì khó quá TT TT
Nchung là chuyện đến hồi gay cấn rồi đây{:159:}
Đời đến t4 có chap mới thôi {:440:}
Appler team 5ting{:445:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

182#
Đăng lúc 12-3-2013 16:17:41 | Chỉ xem của tác giả
lần này lão Gờ lên độ ghen nặng rồi...{:289:} {:289:} cản bằng trời ...lo tính mạng ông Min Hô zậy {:265:}
chắc chạy đến giết chết vì ghen quá {:431:} {:431:}
không bít chap sau thế nào hồi hộp mợ Da làm thế nào cho con Rồng cuồng nộ hết ghen..
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

183#
Đăng lúc 12-3-2013 16:22:43 | Chỉ xem của tác giả
lần này lão Gờ tức giận lắm rồi lo tính mạng ông Min Hô dần đều {:265:} lão gờ muốn giết lắm zồi {:431:}...không bít mợ da làm thế nào để lão hết giận đây..{:410:} lần này chắc trời sập vì con rồng cuồng nộ này quá {:439:}
hồi hộp hóng chap sau quá đi..{:310:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

184#
Đăng lúc 12-3-2013 18:07:15 | Chỉ xem của tác giả
Jiyong đã quen với việc tôi không mặc áo lót mỗi khi chúng tôi đi ngủ bởi vì anh ấy là bạn cùng phòng của tôi.

Má ơi cứ ở cùng phòng với chị là chị cởi hết đồ hả chị haha,thế khi nào em cũng muốn nhảy qua nhà lão Gờ {:412:}Mọe đâu tym với bạn Ho tại sao anh lại như vậy lại còn cắn bà ý nữa cute bà cố ko ah` định để cho chị ôm tym trong đêm ah.Khiếp quá hãy xem cơn thịnh nộ của Gờ sau khi
"Aahhh, Minho. Đừng có cắn tôi nữa”, Dara rên rỉ và đẩy nhẹ anh ta ra,hoàn toàn quên mất người ở đầu dây bên kia của cuộc gọi
.Thôi xong hãy xem chuyện gì sẽ xảy đến với bà Da nhé cái tội ngủ tại nhà zai anh lại còn nghe mấy cái kia nữa {:399:} Tạm biệt chị nhé,chắc chị sẽ bị lão Gờ cho biết sức mạnh của con Rồng khi nó lên con ghen haha
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

185#
 Tác giả| Đăng lúc 13-3-2013 16:30:18 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 33 - KWONZILLA's WRATH



Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: minhchung
Editor: Thảo_Tôm


Password: Ai là người cùng tham gia viết MCR với ss Huntress?

Jiyong’s POV


Cảm giác bất an đang gặm nhấm tôi. Tôi nhìn đồng hồ treo tường và tự đấu tranh với chính mình xem có nên gọi cho cô ấy không.


“Jiyong. Hey man! Tôi đang nói này, hello!”, Teddy hyung búng tay trước mặt tôi. Tôi nhìn anh ấy, giật mình. Anh ấy lắc đầu chán nản khi nhìn tôi.


“Cậu cứ như người mất hồn từ khi cậu và Yu Hee quay lại,” tôi giật mình bởi một giọng nói xen vào và quay đầu lại, thấy TOP hyung đang ngồi trên ghế sofa, nhìn tôi chăm chú.


“Anh đến từ lúc nào vậy? Em không thấy anh đi vào,” tôi hỏi anh ấy.


“Có lẽ bởi cậu đang mắc kẹt trong thế giới Jiyong bé nhỏ của riêng cậu. Anh đã ở đây được vài phút rồi. Chuyện gì khiến cậu phải bận tâm vậy, man,” TOP hyung hỏi.


“Seunghyun, anh sẽ đi cho hai cậu nói chuyện một lúc. Dường như anh sẽ chẳng có ý kiến hữu ích nào cho Jiyong trong tình trạng này cả,” Teddy hyung nói khi anh ấy rời căn phòng.


“Vậy…”, TOP hyung kéo dài giọng.


“Vậy?”, tôi hỏi.


“Chúng ta có thể làm trò này suốt cả đêm hoặc cậu có thể nói cho anh biết điều gì khiến cậu thấy bận tâm, tùy ý cậu,” anh ấy nói khi nhắm mắt lại và ngả đầu lên ghế.


“Không có chuyện gì khiến em phải bận tâm cả,” tôi mặt dày nói dối.


“O-kay, nếu cậu nói vậy.” anh ấy nói và đang định đứng dậy. Tôi gọi tên anh ấy và anh ấy ngồi lại, nhìn tôi dò hỏi.


“Chỉ là… Em thấy Minho và Dara cùng nhau lúc chiều nay, khi Yu Hee và em ra ngoài mua chút đồ ăn,” tôi dán mắt xuống sàn nhà. Tôi không thể tin được là mình đang than phiền vì một chuyện bé xíu như vậy. Tôi đã không còn là một thằng bé tuổi teen nữa rồi mà, vì Chúa!


“Anh biết gì không, quên nó đi,” tôi nói ngay sau đó. Quá xấu hổ để nói về cái tâm trạng đang cào xé trong tôi khi tôi thấy họ thoải mái đụng chạm và vài điều khác. Tôi biết tên Lee Minho đó là một người quan trọng với cô ấy bởi hắn là một trong số ít bạn bè cô ấy có được, nhưng chó chết, tôi chỉ muốn đấm vào mặt hắn mỗi khi hắn sán lại gần Dara. Arrrrggghhh, thậm chí chỉ nhắc đến tên Lee Minho cũng làm tôi thấy đắng nơi đầu lưỡi.


“Wow,” TOP hyung nói và huýt sáo vì kinh ngạc. Tôi nhăn mặt với anh ấy, có cái gì đáng ‘wow’ với điều tôi vừa nói chứ?


“Anh không biết cậu ghen dữ như vậy đấy. G to the D đang ghen. Anh nghĩ anh đã sống quá lâu để có thể chứng kiến việc này,” anh ấy nói, kệch cỡm nắm ngực áo trong khi nhìn tôi với vẻ không thể tin được. Đồ ahjussi.


“Em không ghen. Em chỉ quan tâm đến việc đó thôi.”


“Phải rồiiiiii.”


“Anh thật phiền toái,” tôi lườm TOP với vẻ tức giận.


“Cậu đang ghen.”


Tôi quay lưng lại với anh ấy và quyết định phớt lờ cái nhìn trêu chọc của anh ấy. Tôi đáng lẽ nên biết kết quả của việc nói mấy cái chuyện này với anh ấy chứ.


“Hey, Jiyong Ghen tuông, nhìn máy ảnh này!”, tôi liếc anh ấy và thấy anh ấy chĩa điện thoại về phía tôi, rõ ràng là muốn chụp lại cái vẻ phụng phịu của tôi để sau này tống tiền.


“Đừng để em tóm được cái điện thoại đó, sau khi phá hỏng nó em sẽ bẻ gãy cổ anh,” tôi hăm họa anh ấy.


“Cậu đã nói cho cô ấy chưa?”, anh ấy đột nhiên đổi chủ đề trong khi bắt chéo chân, chống cằm đỡ lấy khuôn mặt.


“Huh? Cô ấy là ai?”


“Dara. Cậu đã nói với cô ấy tình cảm của mình chưa?”, anh ấy hỏi.


“Anh biết rõ đó không phong cách của em mà, tỏ tình và mấy trò đó,” tôi trả lời.


“Và cậu biết rõ rằng Dara có thể sẽ hiểu lầm mọi chuyện. Cô ấy có thể nghĩ rằng cậu thật sự chẳng có chút tình cảm nào cho cô ấy,” anh ấy chỉ ra.


“Hành động thể hiện rõ hơn lời nói,” tôi cãi trả.


“Pffttt. Cứ chờ xem cái triết lý đó đưa cậu tới đâu.”


-------------------------------------------


Jiyong’s POV


TOP hyung không có khả năng giúp đỡ tôi chút nào cả! Anh ấy cứ tiếp tục lải nhải về việc Minho đang dẫn trước như thế nào bởi tôi từ chối nói ra mấy cái lời chảy nước như Anh yêu em. Tại sao con gái cứ muốn nghe cái lời đấy chứ? Không phải thể hiện ra là đủ rồi sao, hơn là nói ra điều đó? Ý tôi là, nó sến quá đi! Chỉ mới nghĩ đến đã khiến tôi rùng mình rồi! Mấy cuộc tình trước của tôi, tôi thường viết nó ra giấy hoặc soạn mấy tin nhắn như vậy cho họ.


May là TOP hyung đã bỏ đi rồi và đi sang phòng tổng duyệt trước khi tôi tự xé rách tai mình khỏi nghe mấy câu lải nhải không ngừng của anh ấy.


Nhưng đó lại là một chủ đề hoàn toàn khác. Ngay lúc này, tôi không thể làm được việc gì bởi cô nàng Dara-ahjumma đó. Aisshhttttt!!! Cô ấy hẳn là đang ngủ, nhưng cái quái gì cũng được. Tôi chỉ kiểm tra qua một chút.


“Hyung, anh vặn nhỏ tiếng xuống một chút được không? Em sẽ gọi nhanh một cú,” tôi nói với Teddy hyung bởi tôi quá lười đứng dậy từ ghế sofa để ra ngoài gọi điện thoại. Anh ấy xoay chiếc núm chỉnh tiếng của các beat chúng tôi đang làm bé lại.


Tôi ấn số của Dara, không trông đợi cô ấy nghe máy, nhưng cô ấy lại làm.


“Yeoboseyo?”, Dara trả lời với giọng nhừa nhựa.


“Hey ahjum-”, câu nói của tôi bị ngưng lại giữa chừng khi tôi nghe thấy một giọng nói khác. Tôi ngồi thẳng dậy, cứng đờ người.


“Dara, đừng có nói chuyện điện thoại nữa. Lại đây nào. Hmmmmhhh,” WTFFFFF!!!!!! Có phải thằng khốn Lee Minho đó không?!!


Tôi hít một hơi thật sâu. Hàng loạt các ý nghĩ quay tròn trong đầu tôi, và không một ý nghĩ nào có thể giúp tôi trấn tĩnh lại. Tôi thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Điều quỷ quái gì đang diễn ra chứ? FCK! Ôi chúa ơi, làm ơn KHÔNG!!!


“Aahhhm, Minho. Đừng có cắn tôi nữa,” tôi nghe thấy Dara kêu lên.


Không. KHÔNGGGG!!!!, tâm trí tôi đang gào lên nhưng không chút âm thanh nào thoát ra khỏi miệng tôi. Tôi đã không thể cử động khi tôi thấy dạ dày tôi như thắt lại. Tôi siết chặt chiếc điện thoại trên tay. Rồi cuộc gọi bị cắt ngang.


Tôi nhìn điện thoại của mình chằm chằm như thể đó là lần đầu tiên tôi thấy nó. Không, chuyện này không thể xảy ra. Cô ấy là của tôi. Cô ấy là của tôi, chó chết!


Tôi thấy một cơn đau nhói đâm xuyên qua ngực. Tôi nghĩ mặt tôi cũng đã cắt không còn hột máu nào.


“Jiyong, cậu ổn chứ? Trông cậu xanh xao quá,” tôi nghe thấy Teddy hyung nói. Tôi cố trả lời nhưng chỉ có mấy từ lắp bắp thoát ra từ miệng tôi. Tôi nuốt khan, cố trấn tĩnh lại bản thân. Nhưng tôi không thể. Tôi nắm chặt ngực áo. Chó chết! Sao nó có thể đau đến như vậy chứ?!


“Hyung, làm ơn nói với sajangnim là em sẽ về ngủ lại căn hộ đêm nay. Em thấy không khỏe,” tôi nói với anh ấy. Anh ấy gật đầu, nhìn tôi với vẻ lo lắng.


“Chắc chắn rồi, cậu trông như thể sắp ngất đến nơi vậy. Nhưng đừng quên chuyến bay của các cậu chiều mai,” anh ấy nói trước khi tôi lê bước ra khỏi studio và đi tới bãi đỗ xe.


Tôi khởi động xe và chạy đi, tay tôi đang siết chặt vô-lăng khi tôi nhớ lại cú điện thoại. Tôi chắc chắn sẽ lật tung tất cả!


---------------------------


GD về tới nhà trong thời gian kỉ lục.


“DARA!”, anh hét lớn trong khi mở cửa phòng ngủ. Anh không tìm thấy cô ở đó. GD lê bước về phía giường, không buồn bật đèn lên. Anh ngồi ngay cạnh giường và chỉ bật chiếc đèn ngủ cạnh đó.


Anh vùi mặt vào lòng bàn tay, tức tối vì anh không biết được số nhà của Lee Minho. Tất cả những gì anh biết là anh ta ở trong một tòa nhà nào khác bên cạnh.


“SH!T!,”, anh lầm bầm qua kẽ răng. Anh chưa từng thấy vô dụng đến vậy bao giờ cả. Anh chắp hai bàn tay lại với nhau, và chống lên cằm, suy nghĩ thật kĩ.


Không điều gì được nghĩ ra, sự tức tối của anh còn tăng thêm nữa. Anh đứng dậy, đi đi lại lại trong khi thở phì phò. Anh chộp lấy thứ đầu tiên mà tay anh vớ được và ném mạnh nó vào tường trong khi hét lên để xả cơn tức.


Anh đang định ném một thứ đồ khác vào tường thì nhìn thấy một tờ giấy trên sàn nhà. Đó là Thông báo thu hồi căn hộ cũ của Dara. Anh vội nhặt tờ giấy lên, đọc số căn hộ và tòa nhà và bắn ra khỏi phòng, chạy điên cuồng như thể cả mạng sống của anh phụ thuộc vào điều đó.


-------------------------------------


Minho và Dara đang ngủ yên bình thì có ai đó cứ bấm chuông cửa liên hồi.


Minho vẫn tiếp tục ngủ. Dara trở người và bắt đầu đi ra, mắt cô vẫn nửa nhắm nửa mở và không xác định được điều gì. Cô mở cửa ra và nhìn thấy GD. Cô nhìn anh tò mò, tự hỏi tại sao anh lại bấm chuông cửa trong khi anh có thể cứ bấm mã cửa và đi vào, bởi dù sao đây cũng là căn hộ của họ mà.


GD thì shock không lời nào tả xiết. Anh nhìn Dara từ đầu đến chân. Tóc cô bù xù, mắt mơ màng và đầu ngực của cô có thể thấy rõ sau chiếc áo cỡ rộng cô đang mặc. Sự thật là cô chỉ đang mặc MỖI MỘT chiếc áo cỡ rộng đã đẩy GD đến bờ vực sự mất trí, còn việc cô đang không mặc áo lót và ngủ trong nhà một gã trai khác thì kinh khủng như thế nào chứ?


Cơn giận dữ của anh đã đạt tới mức sục sôi.


“Hmmhh,” Dara lầm bầm và quay lưng lại với anh, từ từ quay lại phòng ngủ, không hề hay biết cơn giận dữ sắp bùng nổ của GD. Cô vẫn đang nghĩ rằng họ đang ở trong căn hộ của mình. Khi cô đi tới phòng ngủ và thấy Minho đang ở trần, đó như thể một gáo nước lạnh vừa bị đổ ụp xuống người cô. Mắt cô mở lớn và đầu cô quay ngoắt lại, bắt gặp cái nhìn giết người của anh chàng GD hơn cả đang tức giận đang đứng ngay sau cô.


“THẰNG CHÓ ĐẺ KHỐN NẠN, MÀY ĐÃ LÀM GÌ DARA HẢ?!”, GD lao về phía Minho, người vẫn đang chìm trong cõi mộng mặc cho vụ ồn ào vừa xảy ra, nhưng Dara chặn đường anh lại.


“J-Jiyong. Bọn em chỉ ngủ thôi,” Dara bào chữa dù cho giọng cô đang run lên vì sợ hãi. Cô chưa từng thấy GD tức giận đến vậy. Đôi khi anh có thể nổi khùng lên nhưng anh vẫn giữ được tỉnh táo. Nhưng GD trước mặt cô lúc này đã hoàn toàn mất kiềm chế, mắt anh đang long lên như thể anh chẳng buồn bận tâm anh đang ở đâu hay anh là ai.


Nhưng thành thật mà nói, cô không hiểu tại sao GD lại cư xử như vậy. Tại sao GD có thể ngủ chung giường với Yu Hee trong khi cô không thể ngủ chung giường với Minho? Đó là MINHO! Anh ta không giống Yu Hee, người luôn nhảy vào GD mỗi khi cô ta có cơ hội.


“Tránh ra một bên, Dara,” GD nghiến răng nói. Anh nhìn Minho bằng ánh mắt nguy hiểm khiến Dara phải lo sợ cho tính mạng của bạn mình.


“Hãy về căn hộ của chúng ta và nói chuyện. E-Em không hiểu tại sao anh lại tức giận. Bọn em chỉ ngủ thôi,” Dara lắp bắp khi GD nhìn cô với vẻ lạnh băng.


“Em không hiểu tại sao tôi lại muốn giết thằng khốn đó sao? Vậy tôi sẽ khiến em hiểu ra,” GD chộp lấy cổ tay Dara và lôi cô quay lại căn hộ của họ. Dara thậm chí không có thời gian thu dọn túi xách và giày dép của mình.


“Jiyong, anh đang làm đau em,” Dara cưỡng lại những giọt nước mắt đang chực rơi ra. Cô đang rất sợ và bối rối.


Mỉnors keep away =,=


Anh gạt mấy lọn tóc che trên mặt cô sang một bên và nhìn chăm chú vào đôi mắt ngái ngủ của cô. Anh phủ lên mặt cô hàng loạt những nụ hôn dịu dàng và dụi mặt vào hõm cổ cô.


Anh hôn nhanh lên môi cô một cái và đổ người nằm bên cạnh cô, nhìn lên trần nhà.


“Uhm….Jiyong…Còn anh thì sao?”, Dara ngây thơ hỏi, ném cái nhìn sợ sệt về phía cái lều bên trong quần đùi của anh. GD cười khẽ thành tiếng khi thấy vẻ sợ sệt của cô.


“Không phải lo cho anh. Chắc em đã mệt rồi,” GD trả lời khi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán Dara. Rồi anh lại nhìn lên trần nhà một lần nữa, cố gắng kiềm chế bản thân không lao vào Dara và cứ thúc thẳng cậu nhỏ vào trong cô. Cô rõ ràng là chưa sẵn sàng và anh không muốn ép buộc cô.


Anh đã không thể thể vẻ mặt đau đớn lướt qua khuôn mặt Dara. Dara quay lưng lại với anh và kéo chăn lên che người. Hài hước làm sao với những cảm xúc đang lẫn lộn bên trong cô. Cô hạnh phúc vì được chia sẻ khoảnh khắc thân mật với GD, nhưng cùng lúc lại buồn bã vì cô là người duy nhất được thỏa mãn. GD hẳn đã nghĩ rằng cô không thể làm điều tương tự cho anh. À, có thể anh đã đúng, dù sao thì cô không có chút manh mối gì về việc thỏa mãn đàn ông.


'Liệu Yu Hee hay những người con gái khác trong MV của họ có thể thỏa mãn anh ấy không?', cô đột ngột nghĩ tới. Tim cô chùng xuống khi cô nhớ tới cảnh quay giường chiếu của GD với Yu Hee.


Cô nghe thấy anh thở dài một tiếng và thấy anh dịch người về phía cô khi luồn anh quanh eo cô. Dara nhắm mắt thật chặt, giả vờ như đã ngủ. Đã đủ xấu hổ rồi khi GD từ chối cô khi cô vừa hỏi anh khi nãy.


“Dara, em ngủ rồi sao?”, anh hỏi. Dara không động đậy.


GD hôn lên má cô và đẩy người dậy ngắm nhìn khuôn mặt cô. Dara vẫn nhắm chặt mắt. GD nhìn đôi môi sưng mọng của cô và nuốt khan. Anh cần được xuất ra, anh vẫn cảm nhận được cơn đau từ cậu nhỏ nhức nhối của mình. Anh hôn lên môi Dara và đi về phía phòng tắm.


Khi cửa phòng tắm đóng lại, Dara vội lau giọt nước mắt bên má cô khi nó bắt đầu rơi xuống lúc GD bỏ đi.


--------------------------------------------


Sandara’s POV


Tôi lăn tròn trên giường, cơn ngái ngủ lấp đầy tâm trí tôi nhưng tôi thấy rấttttttt sướng… Tôi tự hỏi tại sao.


Tôi nhìn đồng hồ, đã 10h sáng rồi. Hmmm, ca làm của tôi ở Itaewon Hiphop Bar bắt đầu lúc 6h chiều vậy nên tôi vẫn còn rất nhiều thời gian. Tôi vẫn có thể tụ tập với Bom vào chiều nay.


Tôi ngáp thật lớn, tôi vẫn buồn ngủ…zzzzzZZZZZ…. Tôi đang chuẩn bị quay lại cõi mộng thì thứ gì đó lọt vào mắt rôi. Có phải quần lót của tôi đang nằm trên sàn nhà không? Hmmm


CHA MẸ ƠIIIIIIIIII!!!! Đó ĐÚNG là quần lót của tôi!!!


Tôi tự động ngồi dậy khi sự vụ đêm qua bắt đầu quay lại trong tôi. Ôi Chúa ơi…. ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!!!


Tôi nhòm vào trong chiếc áo cỡ rộng của minh và đúng như dự liệu, tôi không mặc gì bên trong cả…. AAAAAA!!!!! Chuyện đêm qua không phải một giấc mơ!!! Tôi bối rối cắn ngón tay.


Khoan đã, tôi vẫn là một trinh nữ, phải không? Phải không? PHẢI KHÔNG???!!!!


Tốt, tốt…tốt… Nhưng tại sao tôi lại thấy buồn khi màng trinh của tôi vẫn nguyên vẹn chứ? Tôi thở dài thượt khi tôi nhớ ra lời cuối của Jiyong đêm qua. 'Đừng lo cho anh. Em hẳn đã mệt rồi,' anh ấy nói. Tại sao tôi lại thấy không mãn nguyện chứ? Ý của tôi là, nếu anh ấy nói anh ấy cũng muốn được thỏa mãn, tôi chắc là tôi sẽ ngu ngốc nhào vào anh ấy. Dù cho, tôi chẳng có tí manh mối nào về việc ‘xử’ anh ấy cả. Ôi CHÚA ƠI, tại sao tôi lại nghĩ đến những chuyện đen tối vào buổi sáng sớm như vậy chứ!!!!


Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay. Tôi thật sự rất lo về việc đó. Tôi đã làm những gì trong suốt 25 năm tồn tại chứ? Tại sao tôi lại quá ngờ nghệch trong việc thân mật đụng chạm chứ?


Tôi lê người vào phòng tắm và chuẩn bị cho một ngày đầy những việc không chắc chắn (VÀ NHỮNG SUY NGHĨ BẬY BẠ!!!! Ôi Chúa ơi, sao Jiyong có thể quá tuyệt khi ở trên giường như vậy chứ!). Chết tiệt, tôi thật sự cần tắm nước lạnh. Tôi cứ như một con mèo động dục vậy. Tôi có thể sẽ thấy mình đang cà người vào bất kì cột đèn nào nếu chuyện này cứ tiếp diễn….


Tắm nước lạnh, tắm nước lạnh….


------------------------------------------------


Tôi xỏ người vào trong một chiếc váy thoải mái và nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.


Mày là một trinh nữ dê già, tôi nghĩ thầm.


<*thở dài> Làm sao tôi có thể đối mặt với Jiyong đây? Tôi có nên trốn sang căn hộ của Minho không?


Tôi bước ra cửa, may là Jiyong đã đi rồi bởi vì…


Mắt tôi trố lồi ra ngoài khi tôi mở cửa và thấy lưng của chàng trai tôi muốn tránh mặt nhất, đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn trong bếp! Tôi vô thức đóng cửa lại một lần nữa. CHẾT TIỆT!!!! Tôi nên làm cái quái gì trong cái tình huống khó xử chết tiệt này chứ!!!! GAAAHHHH!!!!!


Tôi không thể đối mặt với anh ấy!!! Tôi không thể đối mặt với anh ấy LÚC NÀY!!! Tôi quá xấu hổ! Với tất cả những trò rên rỉ và này nọ tôi vừa làm đêm qua… TÔI KHÔNG THỂ ĐỐI MẶT VỚI ANH ẤY!!! Tôi thà chết còn hơn!! Không, tôi chưa muốn chết vội. Tôi vẫn chưa nhìn thấy Jiyong Junior mà! Chết tiệt, tôi đang nghĩ cái gì chứ?!


Tôi cần phải đào tẩu! Anh ấy có thể vào phòng và phát hiện tôi đang hoảng loạn. Làm gì đây? Ottokae!!!


Tôi nhìn cửa sổ. Tôi có nên nhảy ra ngoài cửa sổ không? Tôi nhìn ra ngoài và bởi vì chúng tôi đang ở tầng 4 (Căn hộ 401), tôi không nghĩ mình còn cơ hội gặp Jiyong Junior khi tôi tiếp xuống đất. ÔI CHÚA ƠI, đừng có nghĩ tới Jiyong Junior nữa!!!


Tại sao tôi không lẻn ra ngoài trong khi anh ấy bận nấu ăn? ĐÚNG!! Chính thế!


Tôi lén lút mở cửa và dòm ra ngoài. Anh ấy vẫn đang bận trong bếp, quay lưng lại với tôi. Tôi ngay lập tức thực thi KẾ HOẠCH ĐÀO TẨU của mình và làm những bước đi nhanh nhưng không thành tiếng của ninja về phía cửa chính. Tôi trông như một con kangaroo khi tôi nhón nhón đi trên đầu ngón chân.


“Đi đâu vậy?”, tôi nghĩ tử cung của mình đã rớt xuống sàn khi nghe thấy giọng anh ấy. Tôi đứng thẳng dậy, vẫn không quay lại nhìn anh ấy.


“Uhmmmm. E-Em c-chỉ định qua nhà Bom,” tôi nói. Arrgghhh!!! T-tuyệt l-lắm D-Dara, l-lắp bắp nữa đi và khiến mày nhục nhã hơn nữa!!!!!


“Ăn trước đã rồi hẵng đi. Mấy phút nữa anh cũng định đi luôn,” anh ấy nói khi nắm lấy tay tôi và dắt tôi vào phòng bếp. OMO! Tôi mơ màng nhìn bàn tay đang đan lại với nhau của chúng tôi. Tôi nghe thấy một tiếng THỊCH lớn trong ngực, liệu anh ấy có biết anh ấy tác động đến tôi như thế nào không vậy?


Chúng tôi ngồi xuống chỗ ngồi mọi khi, và cũng như mọi khi anh ấy hay làm, anh ấy uống café trước khi ăn sáng trong khi đẩy đồ ăn về phía tôi để tôi có thể lấy trước. Mọi việc dường như vẫn như cũ, ngoại trừ việc nó KHÔNG HỀ như vậy!! Vì Chúa, tôi không thể không nghĩ đến chuyện anh chàng đẹp trai kia đã ghé mặt vào…vào…vào…bông hoa của tôi!!!!!


Tôi lén liếc anh ấy và bắt gặp anh ấy đang uống café và nhìn tôi chăm chú. Má tôi nóng bừng lên ngay lập tức. Tôi vội dán mắt xuống chỗ đồ ăn, cố ngăn tim mình không nhảy loạn lên.


“Em vẫn ổn chứ?”, anh ấy hỏi. Tôi suýt nôn ra vì hoảng loạn. Gawwwwddd, tôi nghĩ tôi đã bị bệnh tim mạch vì anh ấy rồi.


“Vâng, tại sao không chứ?”, tôi nói với vẻ tự tin (hi vọng vậy) và tập trung hết sức vào việc ăn uống, liên tục nhồi thìa vào mồm.


Anh ấy đưa tay chạm vào mặt tôi và lau bên môi tôi, tôi suýt kêu lên vì sự đụng chạm của anh ấy.


“À, anh nghĩ anh đã làm em sợ vì đêm qua.”


“Đừng nhắc tới những gì xảy ra đêm qua!!!”, tôi vội nói với giọng the thé trong khi nhìn anh ấy, cái từ S-H-O-C-K được viết đầy trên mặt tôi. Lông mày anh ấy nhướng cao với vẻ thích thú.


“Ồ? Tại sao không?”, anh ấy trêu chọc hỏi. Ôi chúa ai, ai đó cứu tôi với.


“Không có gì xảy ra đêm qua cả!”, tôi khăng khăng nói. Ha! Anh ấy nghĩ anh ấy là người duy nhất có thể CHỐI BỎ để tự bảo vệ sao?


“Ồ. Được thôi,” anh ấy bỏ qua. THÀNH CÔNG! Tôi mỉm cười đắc thắng vì đã tránh được cái chủ đề xấu hổ đó.


’Jiyongggg…. Ohhhh Jiyong….’, phải rồi, chẳng có gì xảy ra đêm qua cả,” anh ấy nói sau khi nhại lại cái tiếng rên hổ nhục của tôi, mắt anh ấy sáng lên trong khi nụ cười nhếch mép tinh quái hiện trên môi. ÔI CHÚA ƠIIIII!!! Miệng tôi há hốc trong khi nhìn anh ấy với vẻ không thể tin được. Tôi đã rên như vậy sao?!! OMG!! Tôi muốn biến mất ngay lập tức!!!


“Vẫn tiếp tục chối ư?”


“Dừng lại đi Jiyong, chẳng hay ho chút nào!”, tôi đe dọa anh ấy.


“Cái gì, em muốn anh dừng lại á? Hay em muốn anh ‘Làm ơn…đừng…dừng lại’”, anh ấy rên rỉ khi nhại lại những gì tôi nói đêm qua một lần nữa. Tôi hít nhanh một hơi và đưa cả hai tay che miệng vì kinh ngạc và nhục nhã. Tôi thấy linh hồn mình đang bay ra khỏi cơ thể mình. Mặt tôi cắt không còn giọt máu.


Nếu như có con đường tới địa ngục ở đâu đó, tôi sẽ vui vẻ bò tới đấy ngay.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

186#
Đăng lúc 13-3-2013 22:10:58 | Chỉ xem của tác giả
omo bóc tem! Chap này máu mũi chảy ròng ròng! Càng ngày càng hot rồi! Ôi tâm hồn trong sáng của tui!!!!!!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

187#
Đăng lúc 15-3-2013 16:19:03 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Anh Gờ thuộc cung Sư Tử hèn chi ghen kinh khủng.

Mà Ho vs Da cũng thân thiết quá chừng.

Đã nghía vào xem part M >< thấy thật là tội nghiệp cho Gờ =.= phải nhẫn nhịn chịu đựng ....

Aigoo. Mợ Da xấu hổ vậy mà anh còn chọc mợ nữa.

P/s thành thật xin lỗi mấy ss, đọc chùa hơi bị nhiều nên sẽ cmt đầy đủ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

188#
Đăng lúc 16-3-2013 11:09:30 | Chỉ xem của tác giả
Đã đọc fic này 2,3 lần rồi :)) Nhất là mấy chap rate =)))))

Có điều ss Huntress viết dài quá, đọc Eng hơi rối mắt nên có khi lại đọc lại bản Việt cho thi thú :X

Thanks translator nhé... Mà mình ko bik mấy chap rate bạn sẽ public luôn hay là dùng pass vậy :-s
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

189#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2013 21:19:38 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 34 - DARA-AHJUMMA's DILEMMA



Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: Thảo_Tôm
Editor: minhchung


JIYONG's POV


‘Uh-oh’, tôi nghĩ thầm khi tôi nhìn Dara đang cắn chặt đôi môi run run của mình, cố gắng ngăn những giọt nước mắt của cô ấy.


Tôi nhận ra mình đã trêu chọc quá giới hạn, quên mất rằng chuyện chăn gối là một chủ đề cấm kỵ với các cô gái.  Chết tiệt, tôi thậm chí còn trêu chọc cô ấy về việc cô ấy đã rên rỉ thế nào đêm qua! Đó như một trọng tội trong trong 101 Bài giáo dục giới tính vậy!


Nếu tôi kể với bất kỳ chàng trai nào khác, họ sẽ quỳ gối và tôn thờ tôi vì đã không mất kiểm soát đêm qua. Fck, tôi đã thực sự NHỨC NHỐI, cho đến tận bây giờ! Tôi muốn cô ấy. Tôi thực sự muốn cô ấy đến mức tôi không thể suy nghĩ đúng đắn mỗi khi tôi gần cô ấy.  Nhưng tôi phải ngăn bản thân mình lại khi tôi thấy sự đắn đo trong mắt cô ấy. Cô ấy không muốn nó xảy ra, cô ấy vẫn chưa sẵn sàng. Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết vì thèm khát tình dục.


“Với tất cả trái tim và linh hồn, em ghét anh.”, cô ấy thốt ra.


“Eh?”


Nếu không phải khuôn mặt đang giận dữ của cô ấy, tôi hẳn đã cười lớn vì cái thông báo nên thơ của cô ấy.


Với tất cả trái tim và linh hồn? Man, chuyện này nghiêm túc đây. Cô ấy thậm chí còn lôi cả linh hồn mình vào đây. Tôi đang cố giữ nghiêm mặt trong khi đôi mắt cô ấy cháy rực trong giận dữ. Cô ấy thổi lọn tóc đang rơi xuống mặt và bực dọc thở phì phò. Tôi không thể ngăn một nụ cười nhỏ dần cong lên bên khóe môi, cô ấy quá ư dễ thương với cái trán đang nhăn lại, đôi môi bĩu ra và tất cả mọi điều.


Cô ấy uống trọn một ly nước và đặt những chiếc đĩa vào bồn rửa. Khi cô ấy bắt đầu dậm chân bình bịch đi thẳng về phía cửa, đó là lúc tôi thức tỉnh khỏi trang thái mơ màng của mình.


“Dara... Xem này, anh xin lỗi. Anh chỉ đùa thôi”, tôi thành thật nói. Cô ấy cúi đầu xuống, không thèm nhìn tôi. Tôi đứng dậy, sải bước về phía cô ấy và ôm chầm lấy cô ấy từ phía sau.


Tôi cảm thấy cô ấy cứng người lại khi tôi hít hương tóc cô ấy. Tôi quay người cô ấy lại đối mặt với mình, mắt cô ấy vẫn dán xuống sàn nhà. Tôi nâng cằm cô ấy lên và vuốt ve khuôn mặt cô ấy trong khi tay còn lại vẫn quấn quanh eo cô ấy.


“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã trêu chọc em trước đó. Và anh xin lỗi về những chuyện đã xảy ra tối qua,” tôi nói, nghĩ rằng cô ấy nổi cáu vì tôi đã vượt quá giới hạn khi tôi biết được rằng cô ấy đã ngủ lại căn hộ của tên khốn đó. Tôi nghĩ tôi cần phải có một lời xin lỗi vì chuyện đó, nhưng cô ấy có vẻ sửng sốt với lời tuyên bố cuối cùng của tôi.


Sự im lặng không chút thoải mái nào nhấn chìm chúng tôi. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với một biểu hiện tôi không thể hiểu được và điều đó làm tôi thấy sợ. Dara-ahjumma vui vẻ đã biến mất rồi.


“Anh xin lỗi vì những gì đã xảy ra tối qua?”, cô ấy thì thầm, trống rỗng nhìn tôi. Tôi cau mày nhìn cô ấy và lặng lẽ gật đầu. Có gì sai khi tôi xin lỗi với cái việc trên thực tế là tôi đã ép buộc cô ấy?


Sau đó cô ấy bắt đầu xụ mặt xuống, nhưng tôi không biết tại sao. Tôi ôm cô ấy chặt hơn, cố gắng trong tuyệt vọng để khiến cô ấy cảm nhận được, đối với tôi cô ấy đặc biệt nhường nào.


“Em phải đi”, cô ấy nói khi đẩy nhẹ tôi ra. Tôi bị sốc nặng. Tôi thậm chí không thể phản ứng sau khi cô ấy đóng cửa lại và bỏ đi.

_____________________________________________________________     

SANDARA's POV


Tôi bật khóc ngay khi tôi rời đi. Sự thật đã đập thẳng vào mặt tôi, thật mạnh.


Sự thật thứ nhất: Jiyong xin lỗi vì những gì xảy ra tối qua. Điều đó đã giải thích tất cả. Với anh ấy, đêm qua chỉ là một nhầm lẫn. Tôi LÀ một sai lầm.


Sự thật thứ 2: Tôi yêu anh ấy phát điên.


Sự thật thứ 3: Anh ấy không yêu tôi. Ý tôi là, làm sao anh ấy có thể khi đang có cả hàng dài những cô gái xinh đẹp đợi anh ấy? Tôi thậm chí không thể bằng được Seo Yu Hee.


Trước khi tôi nhận ra, tôi đã ở trước cửa căn hộ của Minho, vẫn đang thổn thức với cả trái tim. Tôi khóc lóc như một đứa trẻ khi tôi nhập mật mã và mở cửa. Minho đang đứng ở nhà bếp. Mắt anh ấy mở lớn khi nhìn thấy tình thế bi thảm của tôi.


“Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?!”, anh ta kêu lên hoảng loạn.


Tôi mở rộng cánh tay mình trong khi nấc lên, tôi thực sự cần một cái ôm ngay lúc này. Minho chạy tới chỗ tôi và ôm lấy tôi, vỗ vỗ nhẹ lưng tôi trong khi an ủi tôi. Tôi ôm anh ta thật chặt khi tôi khóc nức nở trên ngực anh ta.


“Nín nào, cục cưng. Lại đây, ngồi xuống sofa nào”, anh ta nói. Sau đó anh ta vào nhà bếp lấy một cốc nước và đưa nó cho tôi. Tối nốc trọn để bình tĩnh lại khi anh ta lau những giọt nước mắt của tôi.


“Chúa ơi, trông cô như một mớ bùi nhùi”, anh ta nói sau đó.


“Này! Tôi đang khóc đấy”, tôi đáp trả khi tôi chỉ vào đám nước mắt chết tiệt đang tiếp tục chảy khỏi mắt mình. Tôi co chân lên ghế và ôm lấy đầu gối mình.


“Tôi xin lỗi. Tôi im ngay đây”, Minho xoa lưng tôi khi tôi tiếp tục khóc lóc khổ sở.


“Minho, tôi thực sự yêu anh ấy”, tôi rền rĩ.


“Jiyong?”


Tôi gật đầu và nhìn anh ta khi anh ta lắc đầu vẻ hiểu chuyện.


Khi tôi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu kể với anh ấy những gì đã xảy ra tối qua. Dù vậy tôi không dám đi tới từng chi tiết của vụ ‘suýt làm tình’ của chúng tôi. Tôi sẽ chết vì chảy máu mũi trước khi có thể kể lại tai nạn đó mất.


“Vậy hai người đã làm tình tối qua?!”, anh ta nghi hoặc hỏi, đôi mắt anh ta phản ánh một sự kinh ngạc thuần túy.


“Không...chúng tôi chỉ...uhm...đó là từ gì nhỉ?”


“Hai người đụng chạm bên ngoài thôi?”, anh ta hỏi. Tôi ngượng ngùng gật đầu


“Anh ta đã không, cô biết đấy...đưa cái thứ kia của anh ta vào trong...cô biết đấy”, anh ta hỏi lần nữa trong sự kinh hoàng của tôi. GAAAHHH!!! Anh ta không thấy tôi đã co rúm lại vì xấu hổ rồi sao?!


“KHÔNG!!”, tôi hét lên, rõ ràng vô cùng chướng tai gai mắt.


“Wow. Jiyong là vị anh hùng mới của tôi. Tôi phải tôn thờ anh ta thôi”, anh ta lầm bầm với chính mình.


“CÁI GÌ?! Này, anh đáng lẽ phải đứng về phía tôi! Và anh có nghe tôi vừa nói gì với anh trước đó không? Anh ấy xin lỗi vì những gì đã xảy ra đêm qua. Với anh ấy, đó là một nhầm lẫn. Trong khi với tôi...với tôi...”, tôi nuốt nước bọt nặng nhọc khi tôi cảm thấy mắt mình lại cay xè một lần nữa.


“Có lẽ cô đã hiểu sai mọi chuyện rồi Dara. Nếu tôi là anh ta, tôi cũng sẽ xin lỗi vì đã buộc cô suýt làm chuyện đó chỉ vì cô ngủ ở nhà của một gã con trai khác. Bản năng bảo vệ của anh ta là vượt quá nghĩa vụ của một người bạn chung nhà, hay ngay cả là một người bạn.”, Minho giải thích.


Tôi há hốc miệng chữ ‘O’ khi tôi ủ rũ gật đầu. Phải, Jiyong thực sự đã vượt qua giới hạn đêm qua. Còn về việc anh ấy cứ bảo vệ tôi quá đáng, tôi thực sự không biết sao anh ấy lại như vậy, nhưng tôi chỉ cho rằng đó là vì anh ấy cảm thấy có trách nhiệm với tôi, bạn chung nhà với anh ấy.


“Và tôi thực sự khâm phục sự  khả năng kiểm soát bản thân của anh ta đấy. Ý tôi là, cô thậm chí có biết cực nhọc thế nào khi một chàng trai phải ngăn mình lại trong tình huống đó không? Anh chàng tội nghiệp đó hẳn phải đau muốn chết tối qua!”, anh ta nói.


Tôi bối rối với những gì anh ta nói. Eh? Thật không?


Tiếng cười thoải mái của Minho kéo tôi về hiện thực.


“YAH!”, tôi quắc mắc với anh ta.


“Mối quan hệ của chúng ta thực sự khác thường, cô có nghĩ thế không? Chúng ta thậm chí còn nói về những chuyện kiểu này. Tôi nghĩ cô là tri kỷ của tôi”, Minho nói sau đó.


Tôi cười toe toét khi tôi hiểu những gì anh ta nói. Tôi dựa đầu mình lên vai anh ta và thở dài.


“Cảm ơn. Tôi đã nói với anh là tôi thực sự yêu anh chưa? Dù không phải cái kiểu yêu đương lãng mạn đâu”, tôi nói. Anh ta khúc khích khi hôn chóc lên má tôi.


“Và tôi cũng yêu cô. Tôi nghĩ là an toàn để nói chúng ta thân hơn bạn bè, nhưng chưa đến mức là người yêu”, anh ta nói và tựa đầu mình lên đầu tôi.


“Phải. Tôi nghĩ anh nói đúng. Tôi đã ghét bạn gái tương lai của anh rồi đấy, nói trước cho anh biết”, tôi thừa nhận.


“Cũng như tôi với Jiyong. Tôi không thể không có cảm giác muốn chiếm hữu cô cho riêng tôi. Nhưng nếu anh ta là người duy nhất khiến cô hạnh phúc, tôi sẽ để mọi việc trôi đi như thế. Và tôi có thể nói Jiyong là một chàng trai tốt, chỉ là không phải kiểu dễ biểu lộ cảm xúc. Không giống một người dễ thương như tôi!”, anh ta đùa và dễ thương đưa hai ngón tay lên trên đầu như tai thỏ và nghiêng đầu sang một bên trong khi chớp chớp mắt một cách ngây thơ. Aigooo!


“Tôi đã có thể đem lòng yêu cô, cô biết đấy. Chỉ với một chút nữa thôi, tôi nghĩ tôi gần như đã ở đó rồi, nếu cô để tôi làm thế”, biểu hiện ngốc nghếch của anh ta biến mất khi anh ta nhìn chăm chú vào tôi.


“Tôi sẽ không để anh làm thế đâu. Tôi không muốn anh tổn thương. Anh quá quý giá với tôi. Anh biết cảm giác của tôi với Jiyong mà”, tôi chân thành nói.


Một quãng dài ngập ngừng, sau đó Minho cố tình làm môi mình méo xệch xuống và nhìn tôi bằng một đôi mắt vô cùng buồn bã.


“WAAAAAHHH DARA!! TÔI SỢ RẰNG JIYONG SẼ CẤM CÔ ĐI CHƠI VỚI TÔI MẤT!!!”, rồi anh ta bắt đầu gào khóc một cách khôi hài và đặt trán lên vai tôi.


“Aigooo! Anh đúng là nữ hoàng sướt mướt.”, tôi lắc đầu nói khi ôm lấy anh ta.


“Như anh vừa nói, chúng ta là tri kỷ! Không ai có thể tách rời tôi khỏi anh. Anh sẽ luôn là Baby Minho của tôi”, tôi mỉm cười với khuôn mặt đáng thương của anh ta.


“Hứa nhé?”


“Hứa.”


“Tôi là Baby Minho của cô?”


“Yep”


“MWAAAHHHH!!!”, sau đó anh ta đặt một nụ hôn bự lên má tôi. Tại sao cuối cùng tôi luôn là người an ủi anh ta trong khi anh ta mới là người nên làm thế với tôi. Tôi mới là người gặp vấn đề ở đây cơ mà!

_____________________________________________________________     


Miệng Bom vẫn đang há hốc, mắt cô ấy tròn hơn chúng vốn đã như thế sẵn rồi. Mắt Dara hoàn toàn dán xuống sàn nhà sau khi kể lại câu chuyện bi thảm của cô ấy cho Bom.


Họ đang ở trong phòng ngủ của Bom, may mắn là họ không có lớp học hôm nay nên cô có thể hờn dỗi cả ngày.


“Hai người...đã làm thế ư?”, Bom hỏi, không thể tin vào những gì cô vừa nghe. Dara gật đầu.


“KYAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!”, Bom hét long cả phổi khi cô ấy ném người vào bạn thân mình. Cả hai người họ đổ sụp trên chiếc giường. Bom ôm cô ấy thật chặt và bắt đầu lăn tròn cả người họ cùng với nhau.


“YAH! Đó không phải là phản ứng mình trông đợi!”, Dara hét lên trong khi cố gắng thoát khỏi cái ôm chặt chết người của Bom.


“Chúa ơi, Dara! Cậu đúng là dốt đặc! Rõ ràng anh ấy đã ghen nên anh ấy mới làm thế!”


“Mình rất nghi ngờ chuyện đó,” Dara thở dài khi cô ngồi thẳng dậy.


“Ôi thôi nào. Mình cá là cậu đã đưa ra những tín hiệu sai lệch và anh ấy nghĩ rằng cậu không muốn nó xảy ra đó là lý do tại sao anh ấy đã không hoàn toàn làm chuyện đó,” Bom kêu lên.


“Tín hiệu sai gì chứ?! Mình kêu rên suốt như một con mèo động dục trong toàn bộ quãng thời gian kinh hãi đó!”, Dara đỏ mặt khi nhận ra những gì cô vừa thốt ra.


“KYAAAAAAAAAAAHHHHHHHH!!!!!  ÔI CHÚA ƠI!!! Anh ta tuyệt thế sao?!!”, Bom cười rạng rỡ, khuôn mặt cô ấy cũng đỏ ửng.


“Mình nên vui mừng rằng mình vẫn là một trinh nữ. Mình không biết tại sao mình không thực sự vui về điều đó”, Dara thở hắt ra nặng nề.


“Đó là bởi vì cậu không thể đáp lại sự khoái cảm đó.”


Cả hai người họ nhìn lên trần nhà trong khi nắm tay nhau.


“Aigoo, cậu có một cái màng trinh thật cứng đầu!”, Bom nói tiếp và đánh vào tay bạn thân cô ấy. Một quãng im lặng dài tiếp theo.


Dara quay đầu sang ngang và thấy Bom đang chun mũi trong một sự tập trung cao độ. Cô ngay lập tức biết rằng bạn thân mình lại đang ấp ủ một kế hoạch tuyệt vời khác. Một kế hoạch liên quan đến việc màng trinh của cô bị đặt vào tình thế nguy hiểm tiềm tàng sẽ bị mất. Và cô đã đúng.


“Dara, về tình thế tiến thoái lưỡng nan của cậu. Mình chỉ đang nghĩ, nếu cậu thực sự không vui vì cậu không thể mang lại sung sướng cho anh ấy, vậy thì cậu nên tìm một chàng trai sẵn sàng và THỰC HÀNH đi!”, Bom mỉm cười thật lớn, đẩy đôi gò má phúng phính của cô cao hơn.


“BOMMIE!!!!!!” Dara chạy ra khỏi phòng trước khi bạn thân cô có thêm bất cứ ý tưởng kì quái nào nữa.

_____________________________________________________________   


SANDARA's POV


“Howlyyy Cowww! Dara, có thật là em đấy không?! Em trông thật tuyệt vời!  LÀM ƠN CƯỚI ANH ĐI!!”, một trong những người phục vụ ở Itaewon Hiphop Bar kêu lên. Tôi chỉ cười với anh ta. Tôi cúi đầu chào quản lý của chúng tôi người cũng đang gật đầu nhẹ với tôi.


“Dara, cuối cùng cô cũng ra khỏi lớp vỏ của mình. Tôi vẫ luôn biết cô vô cùng xinh đẹp mà”, ông ta mỉm cười. Whooahhh!! Có phải tôi vừa nghe thấy những điều này không? Ông ta vừa khen tôi đấy ư?


“Bởi vì trông cô xinh đẹp như thế này, không giống như con người cũ của cô, tôi sẽ điều cô xuống làm việc ở khu vực sàn chính”, ông ta tiếp tục. Chết tiệt. Tôi biết mà.


Tôi thật sự không thích được giao xuống tầng dưới, đó là một cái hang khỉ. Ít nhất ở khu vực các phòng VIP, các vị khách đều biết lễ nghĩa. Ở khu vực sàn chính, bồi bàn và phục vụ phải chạy vòng quanh như gà không đầu để phục vụ tất cả các vị khách, hơn hết là phải tránh né những đụng chạm dơ bẩn của những khách say xỉn.


Tôi miễn cưỡng đồng ý khi tôi lấy phiếu gọi món và đi xuống cầu thang.


Những dự đoán của tôi đã được chứng minh là đúng. Sau vài giờ được phân công tại sàn chính, không dưới một lần tôi muốn đấm vào mặt khách hàng cứ cố gắng đụng vào tôi. ARRGHHH! Lũ khốn bẩn thỉu!


“Ồ, thôi nào cục cưng, cho anh số của em đi”, một tên nói, hắn ta lè nhè khi nắm lấy cổ tay tôi. Tôi cố gắng thoát ra nhưng hắn quá mạnh. Tôi đang chuẩn bị gọi bảo vệ bằng cách sử dụng bộ đàm gắn với bộ đồng phục của chúng tôi thì có ai đó xen vào.


"Này, nếu mày không buông cô ấy ra, tao sẽ gọi bảo vệ đá bay đít mày ra khỏi đây", một giọng quen thuộc vang lên. Tôi quay ngoắt đầu sang bên cạnh và ngạc nhiên khi thấy Lee Jongwan!


Tên đó miễn cưỡng bỏ tôi ra khi Jongwan kéo tôi sang một bên.


“Dara! Mình không biết rằng cậu làm việc ở đây. Và mình gần như không nhận ra cậu ở Dạ hội trường học! Cậu trông thật tuyệt vời! Cậu có khỏe không?”, cậu ta hứng khởi nói. Tôi chỉ mỉm cười với cậu ta.


“À, tất cả mấy việc đó là do bạn mình làm, bởi vậy nên mình đã thay đổi trang phục. Mình vẫn ổn. Còn cậu thì sao?Mình không nghe gì về cậu được một thời gian rồi”, tôi hỏi.


“Mình đã định gọi cho cậu nhưng..uhm...mình cũng hơi do dự, đặc biệt là khi G-Dragon đã bất ngờ xuất hiện ở căng-tin trường học. Mình không biết có được nhắn tin cho một người có người bạn rất nổi tiếng không”, cậu ấy ngại ngùng nói trong khi gãi đầu. Tôi khẽ cười.


“Dĩ nhiên cậu có thể nhắn tin hoặc gọi cho mình, cậu là bạn mình mà! Chuyện giữa cậu và Bom thì sao? Và đừng nhìn mình ngạc nhiên như vậy, mình biết cậu thích cô ấy”, tôi lắc lắc ngón tay trước mặt cậu ấy.


“À, cô ấy nói rằng tốt hơn hết bọn mình vẫn là bạn. Mình đoán rằng cô ấy đã đúng”, cậu ấy nhún vai. Tôi cắn môi vì cảm giác tội lỗi. Tôi và cái miệng lớn của mình.


“Mình xin lỗi”, tôi nói.


“Đừng. Mình đã quên rồi. Vậy, errr, bạn mình và mình phải đi rồi. Mình sẽ gọi cho cậu nhé?”


Tôi gật đầu trả lời, cậu ấy mỉm cười lại và đi mất.


---------------------------------------------------     


Thêm vài giờ được phân công tại khu vực tầng chính trôi qua và tôi đã giết chết chính mình đây.


Đây không chỉ là một cái hang khỉ! Đây là một sở thú! May mắn là ca của tôi đã hết! YIPEEEE!!


Tôi đang chuẩn bị tới phòng thay đồ thì tôi thấy đám b!tch cùng lớp với tôi đang ở một góc, có vẻ không thoải mái. Một vài tên con trai ngồi ờ bàn của bọn hò và theo như vẻ ngoài, những tên con trai đó không đi với họ từ đầu.


Hmph! Tôi quan tâm quái gì! Đúng là nghiệp báo. Giờ thì đến lượt họ bị bắt nạt. Tôi lên lầu nơi có phòng thay đồ của chúng tôi nhưng tôi lại thấy mình chuyển bước tới chỗ đám b!tch cùng lớp với tôi. AISSSHHTT!! Vào những lúc thế này, tôi ước gì lương tâm của tôi có thể câm họng lại!


“Xin lỗi, có vấn đề gì ở đây không?”, tôi hỏi. Bạn cùng lớp bất ngờ khi thấy tôi, sau đó là cái nhìn lo lắng thoáng qua mặt họ.


“Kh-không có gì đâu Dara. Mình không biết là cậu làm việc ở đây”, một trong số họ lên tiếng trong khi căng thẳng liếc nhìn tên con trai đang ngồi ở giữa.


“Ừ, phải. Nhưng ca của mình đã hết giờ rồi. Các cậu có chắc là mọi chuyện vẫn ổn không?”, tôi hỏi lần nữa. Tất cả bọn họ gật đầy, lông mày họ nhíu lại trong hoảng loạn. Tôi hơi cúi đầu chào họ và khi tôi chuẩn bị ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp thấy một tên trong số đám con trai đang cầm một con dao đang chĩa vào phía sau lưng của đứa bạn học lớp với tôi ngồi ở giữa. Vậy đó là lý do tại sao họ lại nói dối. Họ sợ những tên này có thể sẽ làm cô ta bị thương.


Tôi quay lưng lại với họ và giả vờ bước đi trong khi thì thầm vào bộ đàm của mình. Sau đó tôi quay trở lại, mỉm cười.


“Xin lỗi, tôi quên mất không hỏi là các bạn cần gọi thêm bia không bởi chai của mọi người đã gần hết rồi”, tôi nói trong khi lấy một chai bia chỉ còn một nửa. Tôi lật đổ nó đảm bảo rằng nó đổ xuống theo đúng hướng tên cầm dao đang ngồi ở giữa. Hắn ta bất ngờ nhảy lên và chửi thề khi đám bia lạnh chảy xuống đùi hắn. Những nhân viên bảo vệ mà tôi vừa gọi ngay lập tức nắm lấy tay hắn và tước vũ khí. Họ bắt được những tên khác trong khi bạn cùng lớp tôi không thể nhịn nổi mà òa lên nức nở khi  họ co rúm người lại phía sau tôi.


Tôi cố gắng giúp họ bình tĩnh lại khi nhân viên bảo vệ đang làm việc.


“Thôi nào, tôi sẽ gọi taxi cho các cậu. Mấy cô gái các cậu phải về nhà đi”, tôi nói. Họ gật đầu ngượng ngùng. Tôi chỉ thở dài trước sự trớ trêu của tất cả những việc này.


---------------------------------------------------   


Tôi thực sự kiệt sức khi tôi về tới nhà. Có quá nhiều chuyện xảy ra ở chỗ làm. Tôi không mở đèn khi tôi bước vào và đổ sụp xuống giường. Tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, không biết rằng có một bất ngờ đang đợi tôi.


Sáng hôm sau, tôi thấy một mảnh giấy nằm trên bàn bếp. Tôi tò mò nhặt nó lên. Trái tim tôi bị chùng xuống sau khi tôi đọc nó. Dường như Jiyong chỉ viết vội nó.


Tới Nhật Bản cho chương trình quảng bá của Big Bang. Sẽ trở về sau 3 tuần. Anh sẽ gọi em sau, chúng ta phải nói chuyện. Hãy cư xử đúng mực, arasso? Jiyong.


Tại sao hôm qua anh ấy không nói với tôi rằng anh ấy sẽ đi?!!!


Ba tuần? Ba tuần khủng khiếp?!! CHÚA ƠI! Như vậy là quá lâu! Khi anh ấy bận rộn với việc quay MV, ít nhất anh ấy có thể ghé qua nhà lấy vài thứ vậy nên tôi vẫn có thể nhìn thấy anh ấy. Nhưng ba tuần không có Jiyong?!


Sau đó tôi nhớ ra vài chuyện. Điện thoại của tôi vẫn để ở căn hộ của Minho! Tôi sắp sửa chạy tới đó thì có người nhấn chuông cửa. Tôi lén nhìn qua cái lỗ nhỏ và ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt hai người bạn thân nhất của mình, Bom và Minho.


Khi tôi mở cửa, cánh tay họ đang khoanh lại trước ngực, đứng đó tự hào trong khi đeo cái nụ cười đần độn trên khuôn mặt.


Tôi nhìn họ tò mò. Minho vẫy chiếc điện thoại của tôi trước khuôn mặt ngơ ngác của tôi.


“Bọn tôi có một kế hoạch”, cả hai người họ nói.


‘CHẾT TIỆT’, tôi nghĩ thầm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

190#
Đăng lúc 17-3-2013 21:08:32 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Ôi  Da đúng là ko hiểu gì mà, Gờ tốt thế, chỉ mới chọc tí là giận rồi. Mà công nhận G chọc cũng quá đáng ^3^.

Cái cớp pồ Mindara kute nhì quả đất của em *đứng sau Daragon*, Minho dỗ dành Da quá ngọt, thiệt là dễ thg hết sức.

Từ ngày Da đổi xì tai hình như trai nó theo rầm rầm nhỉ. Kekekk

Ơ gặp lại Jongwan rồi mà hình như h Da xem Jongwan đơn giản là bn thôi, hết thjx em ấy rồi.

Cái khúc cuối tò mò quá đê, 2 ông bà kia định bày âm mưu gì nữa đây.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách