|
Chương 7: Rối rắm
Từ sau đêm nói ra câu đáng kinh hãi ấy với Tùy Ức, Tiêu Tử Uyên lại đột nhiên biến mất.
Vài hôm sau Tùy Ức giặt sạch áo khoác rồi lại không tìm thấy người.
Cô nghĩ ngợi chút bèn tới phòng Lâm Thần tìm người.
Tùy Ức vào cửa ngó đông ngó tây, “Tiêu sư huynh không có ở đây ạ?”
Lâm Thần cười quái dị, “Em tới để tìm cậu ta hả?”
Tùy Ức nắm cái túi giơ lên cho anh xem, “Em có đồ trả lại cho anh ấy.”
Lâm Thần tới lấy, “Ô, đây không phải của cậu ấy sao, sao lại ở chỗ em? Mẹ cậu ấy bị bệnh, cậu ấy phải về, có lẽ phải mấy ngày nữa mới lên, em cứ để đây đi, cậu ấy về anh đưa cho.”
Tùy Ức không buông tay, ấp úng có vẻ kỳ quái, “Để tự em trả lại cho anh ấy vậy, nhân tiện cám ơn, lần sau em lại tới. Phải rồi, anh ấy đi hôm nào?”
“À ... Tối thứ tư, nhận điện thoại xong đi luôn.” Lâm Thần nhớ lại.
“Thế à”, Tùy Ức lơ đãng đáp, “Vậy em đi trước.”
Tối thứ tư, vậy là tối hôm đó rồi.
Tới cửa Lâm Thần lại gọi cô lại, “A Ức!”
“Dạ?” Tùy Ức xoay người.
Lâm Thần do dự hồi lâu mới mở miệng, “Em cũng thấy đấy, Tiêu Tử Uyên không phải con cháu gia đình bình thường, cậu ấy là thái tử nhà họ Tiêu, tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài, về rồi sẽ gia nhập giới chính trị, sau này mỗi một bước đi của cậu ấy đều đã được tính toán, sắp xếp cẩn thận rồi, trong đó có lẽ cũng gồm cả hôn nhân, anh sợ em …”
Nét cười trên mặt Tùy Ức cũng chưa giảm bớt, cô chầm chậm mở miệng, “Anh Lâm Thần, anh yên tâm, em sẽ không thích Tiêu sư huynh đâu.”
Lâm Thần nhớ đã rất nhiều năm rồi Tùy Ức không gọi anh như vậy, đột nhiên gọi thế, anh bỗng hoảng sợ. Anh sợ nhất Tùy Ức như thế này, dịu dàng nhã nhặn, thật ra trong lòng đã quyết định rồi.
Lâm Thần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cũng không nhìn thấy sự gượng gạo hay sơ hở, khoát tay, "Vậy anh yên tâm rồi."
Tiêu Tử Uyên vừa tới cửa đã nghe được đoạn đối thoại như vậy, hơi nhíu mi, không chần chừ gì liền đẩy cửa bước vào.
Tùy Ức nhìn anh mặt lạnh như vậy, chắc chắn là đã nghe thấy, chớp chớp mắt, hơi xấu hổ cười, “Tiêu sư huynh, em tới trả anh …”
Chưa nói xong đã bị giọng nói không mặn không nhạt của Tiêu Tử Uyên cắt lời, “Đặt xuống đó là được rồi.”
Nói xong cũng không nhìn Tùy Ức liền lướt qua cô vào phòng ngủ.
Tùy Ức nhìn bóng anh, đây mới đúng là Tiêu Tử Uyên, lạnh nhạt bình tĩnh, anh ấy vốn nên đối xử với mình như thế. Tùy Ức đặt đồ xuống rồi rời đi rất nhanh.
Lâm Thần cũng hơi xấu hổ, cười giải thích, “Vốn định thay cậu thử con bé một chút, không ngờ là …”
Tiêu Tử Uyên nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại, đưa tay che trán, nét mặt mệt mỏi hốc hác, cũng không nói tiếp.
Lâm Thần như là bỗng nhìn ra điều gì, “Tử Uyên, thôi đi, con bé này tuy nói nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng là người rất kiên quyết, nó nói không thích là thực sự không thích. Cậu…”
Tiêu Tử Uyên vẫn im lặng như trước, không nhìn ra nét khác thường nào trên mặt, nhưng Lâm Thần cũng biết anh giận rồi, thở dài xoay người ra khỏi phòng.
Tối hôm sau, Tùy Ức có tiết học môn tự chọn, nhìn thấy Tiêu Tử Uyên, tinh thần anh có vẻ không tốt lắm, lúc nói chuyện giọng hơi khàn, thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng.
Tùy Ức biết anh giận, lại không biết anh giận cái gì.
Cô cũng không cho là Tiêu Tử Uyên thích cô nhiều lắm, dù sao bên cạnh anh cô gái ưu tú nhiều như vậy, cô chẳng qua chỉ là người bình thường nhất trong số đó thôi.
Gần đây, Tiêu Tử Uyên ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm tới mấy ngày, chuẩn bị báo cáo, lúc về tới phòng ngủ đã nhìn thấy trên mặt bàn mình bày đầy thuốc.
Ôn Thiểu Khanh đang cầm mấy hộp nhìn chằm chằm, nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, nhìn thấy Tiêu Tử Uyên bước vào liền ném cho anh, “Đám con gái này thật là không thể chịu nổi nữa, sao chúng nó lại phải đi nghe cậu giảng hả, cái học viện y này sắp loạn đến nơi rồi. Tiếc là mấy cô ấy không biết cậu dị ứng thuốc tây, không thể động vào mấy thứ này."
Tiêu Tử Uyên nhận lấy rồi tiện tay để qua một bên, khàn giọng hỏi, “Thuốc nhuận hầu mà lần trước cậu cho Kiều Dụ uống ấy, còn không?
Ôn Thiểu Khanh tìm rồi đưa qua, cười trêu anh, “Đống trên bàn kia có mấy thứ cậu vẫn có thể uống."
Tiêu Tử Uyên nhíu mày, “Nói nhảm nhiều thế!”
Lâm Thần vốn đang kích động chạy vào nhìn thấy Tiêu Tử Uyên lại đột nhiên dừng lại, lặng lẽ xoay người ra ngoài.
Ôn Thiểu Khanh lên giọng gọi anh, “Luật sư Lâm! Đi đâu thế?”
Từ hôm trêu chọc Tiêu Tử Uyên tới giờ, Lâm Thần nhìn thấy người ta đều phải trốn đi, anh cứng ngắc xoay người, “Tớ sang phòng bên cạnh tìm người …”
Nói rồi vội vã xoay người ra ngoài, vừa mới bước được một bước đã đụng phải người đang đi tới.
Cậu sinh viên mới tới ôm laptop đứng vững lại rồi, nói một tiếng xin lỗi với Lâm Thần xong bèn bước về phía Tiêu Tử Uyên, “Đại thần, em nhập số liệu vào rồi nhưng phần mềm chạy xong vẫn báo lỗi, thế nào cũng không phân tích được, anh nhìn giúp em xem là có vấn đề gì?”
Tiêu Tử Uyên nhận laptop rồi ngồi vào bàn xem kỹ, nhân lúc rảnh rỗi, cậu kia bèn nói chuyện phiếm cùng Ôn Thiểu Khanh.
“Nghe nói hôm nay ở học viện y có chuyện?"
Ôn Thiểu Khanh sửng sốt, “Không rõ lắm, anh mới từ bệnh viện về, có chuyện gì?”
Cậu sinh viên kia bỗng hứng phấn hẳn lên, sung sướng phấn chấn nói, "Anh còn chưa biết hả? Nghe bảo là tên biến thái nghiện khoe của quý kia lại xuất hiện, quấy rối nữ sinh ở học viện y. Vừa dịp lớp trưởng lớp bên cạnh đi ngang qua chỗ đấy, nói cô bạn kia hình như là cô em gái xinh xắn của Lâm Thần, mỹ nữ của học viện y đấy, có điều cậu ấy cũng không chắc chắn lắm."
Tiêu Tử Uyên đột nhiên dừng lại, chỉ vào biểu đồ điện tuyến phức tạp trên màn hình cho cậu kia nhìn, “Chỗ này, hai dây này không tiếp xúc, tiếp vào lần nữa là vận hành được thôi."
Cậu sinh viên kia nghiêng đầu nhìn, Tiêu Tử Uyên bèn đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cậu ấy.
Anh tới bên cạnh cầm cốc nước uống một hớp, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, cảm giác đau đớn cay nóng được giảm bớt chút ít, từ từ bỏ cốc xuống, bất chợt mặc quần áo đi ra ngoài.
“Ơ, sư huynh, anh đi đâu vậy, em còn câu hỏi nữa!” Cậu kia gọi với theo sau.
Ôn Thiểu Khanh ngồi một chỗ nhếch mép cười.
Cậu sinh viên kia nhìn Ôn Thiểu Khanh còn thấy kỳ lạ, “Ô, nhắc tới sư muội của anh, sao anh chẳng lo lắng gì thế.”
Ôn Thiểu Khanh nhìn Lâm Thần, “Em cậu ta cậu ta còn chẳng sốt ruột, tôi lo cái gì.”
Lâm Thần nhìn theo cái bóng ngoài kia, “Cậu ta lo rồi, tôi còn gì đáng phải cuống nữa chứ."
Cậu sinh viên nào đó chẳng hiểu mô tê gì.
Hơn 10’ sau, Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đứng dưới ký túc xá nữ, cùng im lặng.
Lúc này trước ký túc xá nữ không ít các cặp tình nhân đang ôm ôm ấp ấp, vô cùng sôi nổi, hai người lại đứng im lặng ở chỗ này không khỏi có chút xấu hổ.
Thật lâu sau Tiêu Tử Uyên thở dài, “Có sợ không?”
Mắt Tùy Ức bỗng nóng lên, không biết làm sao mà anh biết.
Cô lập tức ngẩng đầu nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng, “Không sợ, sư huynh quên à, em học y, còn cái gì chưa thấy đâu! Thứ này với em mà nói chỉ là bộ phận trên cơ thể, em không sao đâu!”
Tiêu Tử Uyên cúi đầu nhìn cô, mở miệng xa xôi, “Chuyên gia nói, khi còn sống con người trung bình thường hay nói 8 câu nói dối, trong đó lời nói dối hay nói nhất là, không sao, tôi ổn lắm, tôi không sợ."
“Hơ …” Tùy Ức không ngờ là Tiêu Tử Uyên cũng có thể nói những câu như này, nét cười nhạt bớt, “Lúc ấy đúng là có sợ, nhưng bây giờ không sao rồi!”
Tiêu Tử Uyên lấy ra một chiếc bùa bình an đưa cho cô, “Cầm lấy, đeo trên người cho đỡ sợ.”
Tùy Ức nhìn thoáng qua, có hơi mòn, chắc là đã đeo trên người rất nhiều năm, cô không ngờ là Tiêu Tử Uyên mà lại tin thứ này.
Nghĩ thế, Tùy Ức bất giác mỉm cười.
Tiêu Tử Uyên thấy cô không nhận bèn nhét vào trong tay cô, "Cầm lấy.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng trời đổ cơn mưa, Tiêu Tử Uyên nắm chặt cổ áo, "Em mau về đi, anh đi trước."
Nói xong định bước đi.
Tùy Ức bỗng giữ chặt lấy anh kéo về phía cổng ký túc.
“Anh đang bị cảm đừng dầm mưa nữa, tránh ở chỗ này một lát, em đi lấy ô.”
Nói xong cũng không để ý, cầm chặt thứ gì trong tay liền chạy lên tầng trên.
Sau vài phút, nét mặt Tiêu Tử Uyên có hơi dịu lại, nhìn Tùy Ức đưa ô qua, do dự một chút bèn nhận lấy, “Chiếc ô này …”
“Sao vậy?” Tùy Ức nghi hoặc hỏi lại, “À, đúng rồi, đây là lá bạc hà em mang từ nhà tới, anh cầm đi hãm nước uống, họng sẽ không khó chịu nữa.”
Tiêu Tử Uyên cúi xuống nhìn, cũng chưa nhận, lại nhìn cô chằm chằm, cô chạy ngược chạy xuôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trắng nõn mịn màng, rất động lòng người.
“Đây là em quan tâm sư huynh, hay là quan tâm anh?”
Giữa lúc Tùy Ức còn đang nhăn mặt bối rối, Tiêu Tử Uyên đã xoay người quay trở về.
Ngọn đèn mờ nhạt ánh lên những sợi mưa rả rích, hệt như mưa phùn giăng kín đêm Giang Nam, Tiêu Tử Uyên một tay xách túi, một tay giơ ô, cảm thấy thật thỏa mãn, ung dung đi giữa đám người đang hoảng loạn tìm chỗ trú mưa.
Cô vẫn gọi anh là Tiêu sư huynh, chưa bao giờ gọi tên trước mặt anh, dường như anh chỉ là một vị sư huynh mà cô kính trọng, trừ điều đó ra không còn gì khác.
Tùy Ức đứng lặng thật lâu, trong đầu hỗn loạn.
Là em quan tâm sư huynh, hay là quan tâm anh?”
Khác nhau ư?
Chờ cô hoàn hồn nhìn lại, làm sao còn thấy được bóng dáng Tiêu Tử Uyên?
Tùy Ức về phòng mới nhận ra trong tay mình còn đang nắm chiếc bùa bình an kia.
Trả lại? Liệu Tiêu Tử Uyên có giận không nhỉ?
Lúc Tiêu Tử Uyên tức giận mặt không hầm hầm, ăn nói dấm dẳng như người khác, vẻ mặt anh chẳng hề thay đổi, thậm chí cả nhịp thở cũng không khác trước, thậm chí là chẳng làm gì cả, lại có thể khiến người ta cảm giác được anh đang tức giận.
Tùy Ức cân nhắc một lát, vậy cầm vậy!
Tiêu Tử Uyên qua cửa phòng, Ôn Thiểu Khanh nhìn anh kỳ quái, “Cậu mang ô hả, Lâm Thần gọi cho cậu cậu không nhận, cậu ấy chạy tới ký túc xá nữ đưa ô cho cậu rồi. Phải rồi, dạo này cậu ấy sao vậy, đối xử ân cần với cậu như vậy?”
Tiêu Tử Uyên vừa lấy lá bạc hà pha trà vừa cười bất đắc dĩ, “Hôm đó tớ hơi mệt nên sắc mặt không tốt lắm, chắc cậu ấy cho là tớ giận.”
Ôn Thiểu Khanh bỗng nhớ ra điều gì, “Bệnh của mẹ cậu thế nào? Thứ 6 này là ông Trần chuyên gia khám bệnh, đi khám thử xem?”
Tiêu Tử Uyên cầm cốc ngửi, cảm giác mát mẻ sảng khoái từ xoang mũi lan tràn tới yết hầu, “Không cần đâu, mấy năm nay cũng khám bao nhiêu lần rồi, bệnh cũ, đều bảo không có cách nào khác, chỉ có thể tĩnh dưỡng, dạo này bị cảm theo mùa nên mới tái phát.”
Ôn Thiểu Khanh vỗ vai Tiêu Tử Uyên, “Cậu cũng đừng lo lắng quá.”
Tiêu Tử Uyên cười nhìn anh,
“Ừ.”
Đang nói thì Lâm Thần cầm 2 chiếc ô vọt vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Tử Uyên cả người đều khô ráo, “Cậu …”
Tiêu Tử Uyên cười nhìn anh, Lâm Thần cúi đầu ngượng ngùng cười.
Sau khi tắt đèn phòng ngủ thật yên tĩnh.
Tùy Ức nằm trên giường, trợn tròn mắt trong bóng đêm.
Lúc chiều về phòng cũng chưa ai nhắc với cô về chuyện này, tuy rằng cô học y, nhưng dù sao cũng là con gái, trong lòng vẫn hơi sợ, không ngờ là đến tối Tiêu Tử Uyên lại tìm cô vì chuyện này.
Cô khẽ cười, trở mình chuẩn bị ngủ.
Cô vốn tưởng là sẽ mất ngủ hoặc gặp ác mộng, ai ngờ lại ngủ một mạch tới hửng đông.
Lúc rời giường tinh thần sảng khoái, cô nghĩ, có lẽ bùa bình an có tác dụng thật.
Cái câu "Có sợ không?" này là 1 trong những lý do khiến mình quyết định edit truyện này, ko biết mọi người thấy sao, nhưng lúc trước đọc đến đây thấy rung rinh lắm :"> |
|