Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Stepy
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Xuyên Không] Luyến Ái Vương Phi | Huyết Tử Lam

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2013 21:59:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8. Gặp gỡ



Sau khi ăn xong, được tiểu nhị dẫn lên phòng, nhờ tiểu nhị mua cho một con bảo mã để ngày mai lên đường, nàng yên tâm ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị ít lương khô và bánh bao mang theo, nàng yên tâm lên đường, hướng về  thành Lạc Dương, nơi cư ngụ của Huyền Môn Trang và Ngô gia trang.


Thành Lạc Dương, được coi là kinh thành thứ 2 của Hoàng Thiên Quốc, không những rộng lớn, cảnh đẹp thơ mộng, buôn bán sầm uất, tập trung nhiều thanh lâu, tửu lầu, ngân điếm lớn của Hoàng Thiên Quốc, mà nó còn là nơi cư ngụ của 2 gia trang lớn nhất giang hồ hiện nay là Ngô gia trang và Huyền Môn trang. Cũng cần giải thích một chút, sở dĩ chỉ nói đến Hoàng Thiên Quốc mà không nói đến các nước khác là vì, từ khi Hoàng thượng Vu Thiên lên ngôi, hai huynh đệ Vu Thiên, Vu Hạo không ngừng mở mang bờ cõi dẹp hết phản loạn, thu phục các nước lân bang. Cùng với tính quyết đoán, những kế sách phát triển đất nước hoàn hảo, tất cả đã làm nên một Hoàng Thiên Quốc hùng mạnh như bây giờ.

Nói đến huynh đệ họ Vu, mọi người chỉ biết đến hai chữ yêu nghiệt. Vu Thiên, Vu Hạo là huynh đệ đồng mẫu do hoàng hậu sở sinh. Tiên hoàng cũng chỉ có hai người này là con,vì thế hai người tình cảm vô cùng tốt, không hề có nghi kỵ gì cả. Vu Thiên mạnh bạo, quyết đoán, là một vị vua anh minh, tuy lạnh lùng nhưng không lãnh khốc như Vu Hạo, và chỉ khi ở một mình với Vu Hạo thì Vu Thiên mới thể hiện bản chất thật của mình, trẻ con đến không thể trẻ con hơn. Còn Vu Hạo, lãnh khốc, tuyệt tình, một yêu nghiệt bá đạo, rất kính huynh trưởng, nhưng không bao giờ thể hiện ra mặt. Lúc nào trên người cũng tỏa ra một hàn khí bức người, một ngạo khí vương giả uy áp. Bất quá chưa ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, trừ Vu Thiên, ngay cả quan viên trong triều họa chăng số người biết mặt hắn đếm trên đầu ngón tay. Hắn rất rất hiếm khi xuất hiện.



Vừa đi vừa ngắm cảnh mất 1 tháng thời gian cuối cùng cũng bước chân vào Lạc Dương thành. Tìm đến Nghị Vân Lâu, tửu lâu lớn nhất Lạc Dương thành. Vừa bước vào, tình hình cũng không khác Thanh Thành trấn là bao, nàng vừa bước vào đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, ngưỡng mộ của nữ nhân và ghen tị nam nhân trong tửu lâu. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách rất khác lạ lại càng thu hút nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía nàng. Tiểu nhị thấy nàng vào lúc đầu thì ngơ ngẩn nhưng có lẽ với kinh nghiệm nhiều năm làm tiểu nhị, gặp qua không ít yêu nghiệt nam nhân, nên hắn rất nhanh liền phục hồi tinh thần, đon đả chảo hỏi,

“Xin hỏi vị khách quan này muốn trọ hay ăn cơm?”

“Cả hai, một căn phòng thượng hạng, vài món ăn ngon, và một bình trà Bích Loa Xuân.” Tuyết Thần lạnh nhạt trả lời, khi bước vào lâu nàng đã cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, trong đó có hai ánh mắt lợi hại nhất khiến nàng hơi nhíu mày, bất quá rất nhanh nàng đã ném nó ra sau đầu, lợi hại thì lợi hại, đừng cản trở công sự của nàng là được.

“Xin hỏi quan khách muốn lên phòng dùng hay ngồi ở đây?”

“Ở dưới, mà khoan! Trước cứ chuẩn bị cho ta nước tắm mang lên phòng, lát ta xuống hãy mang thức ăn và trà sau!”

“Dạ.”

Tiểu nhị nhanh chóng dẫn nàng lên phòng, sau đó mang nước tắm vào, tắm rửa thay quần áo thoải mái xong, nàng xuống dưới, bây giờ là gần trưa, tửu lâu cũng đông hơn lúc nãy, hiện tại không còn bàn trống. Nàng đi đến bên bàn có 2 nam nhân là chủ nhân của hai ánh mắt lợi hại lúc nãy, một người thì toàn thân tỏa ra hàn khí khiến người ta không rét mà run, lãnh ngạo, cuồng vọng như thể mọi thứ xung quanh không đáng để hắn quan tâm, thêm một khuôn mặt tuấn mỹ, khôi ngô, ngọc thụ lâm phong. Đúng là yêu nghiệt. Bên cạnh là một nam nhân với nụ cười ấm áp, luôn cười nói liên hồi mặc cho nam nhân bên cạnh không thèm đáp lời. Hai người bọn hắn ngồi cạnh nhau khiến người ta liên tưởng đến mùa xuân và mùa đông, thật không hiểu tại sao họ lại có thể kết giao bằng hữu với nhau?

Nhàn nhạt mở miệng: “Không phiền nếu tại hạ ngồi đây?”

“Rất phiền.” Không đợi nam nhân hòa ái bên cạnh lên tiếng, hắn đã mở lời. Từ khi “hắn” bước vào đã thu hút ánh nhìn của hắn, trước giờ hắn chưa tò mò về ai, hay để ai vào mắt, chỉ riêng “hắn” vừa nhìn đã dấy lên sự tò mò muốn tìm hiểu trong hắn. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách thực khác lạ của “hắn” làm hắn thực thích thú, mội đôi mắt thực đẹp cũng đầy kiêu ngạo. Thực ra hắn cũng không phải không muốn “hắn” ngồi đây, chỉ là hắn không hiểu sao bản thân lại muốn chống đối “hắn”, giống như một loại muốn gây sự chú ý với đối phương mà gây sự.

A, hắn mà cần phải gây sự chú ý sao? Hắn thật điên rồi.

Huyền Kha kinh ngạc, những lần trước nếu từ chối cũng là do y nói, tên Tiêu Vu này cũng không thèm để ý, vậy mà lần này lại… Có vấn đề. Bất quá nam nhân trước mặt cũng thật đặc biệt. Từ khi thấy “hắn” bước vào quán y đã để ý rồi. “Hắn” có khuôn mặt đẹp, kiều diễm, nước da trắng hồng, kết hợp với đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo càng làm cho vẻ đẹp của “hắn” thêm phần yêu nghiệt, vóc người thư sinh như nữ nhân thật quyến rũ. Nếu không phải hắn có hơi thở trầm ổn, bên cạnh là bảo kiếm bọc bằng vải đen, cả người toát lên khí chất lãnh ngạo, thì y đã không ngần ngại mà nghĩ rằng “hắn” là nữ nhân. Đối với y, nữ nhân dù là nữ nhân “thô lỗ” cũng không thể có vẻ lãnh ngạo, kiên cường, hay cốt khí “võ sinh” như “hắn”, vì thế nghiễm nhiên mà y đã ngầm định, tên kia chính là nam nhân. “Hắn” và tên Tiêu Vu này, 2 người khí chất thật giống nhau quá đi. Lúc nãy “hắn” đến gần bọn y mà y cũng không biết, mãi đến khi hắn mở miệng, y mới nhận ra sự có mặt của “hắn”. Chứng tỏ nội công vô cùng thâm hậu. Tuổi còn trẻ mà đã có nội công như thế, thật không thể xem thường.

Thấy Tiêu Vu nói thế, y hơi hụt hẫng, đang định mở lời bảo nam nhân trước mặt cứ ngồi xuống đừng khách sáo, đã thấy “hắn” ngồi xuống đối diện y, y cũng hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngoại lệ, bất quá rất nhanh biến mất.

“Ngươi điếc à? Không thấy ta bảo rất phiền sao?”

“Tiểu nhị! Mang trà ra trước, rồi mang thức ăn sau đi!” Nàng không thèm để ý đến hắn, phân phó tiểu nhị, nàng là đang rất đói nha.

“Có ngay.”



“Trà của quý khách đây! Mời dùng!”

Cạch. Hắn bực mình, nam nhân chết tiệt dám không thèm để ý đến lời nói của hắn.

“Ngươi điếc à?”

“Cảnh giới của sự sỉ nhục đối phương là im lặng.” Nàng uống một ngụm trà, nhàn nhạt mở miệng, không nhìn hắn trả lời.

“Ngươingươi.” Hắn tức muốn thổ huyết.

“Ngươi, ngươi cái gì? Bị nói lắp à?”

“Ta nói ngươi ngồi xuống đây chúng ta thấy rất phiền, nghe thấy chưa?”

“Vừa nghe.” Nàng lại dùng cái giọng điệu khiến người nghe phải bực mình.

“Vậy thì cút đi!”

Nàng không thèm nhìn hắn, quay sang nam nhân đối diện không nhanh không chậm hỏi:

“Ngươi Có phiền không?”

Y vội trả lời:

“Không phiền.” Nam nhân thú vị, đây là tiếng lòng của y.

“Xin hỏi mọi người, ta ngồi đây có phiền không?” Nàng lạnh nhạt, hơi lên giọng mở miệng hỏi mọi người trong tửu lâu.

“Không phiền.” Mọi người trong quán đồng loạt nói lên. Đùa à? Nam nhân đẹp thế, tuy hơi lạnh nhưng ngồi chung có gì mà phiền, Tiêu Vu công tử thì sao? Thật kiêu ngạo, hơn nữa cũng không phải ngồi bàn của bọn họ, không ảnh hưởng đến bọn họ.

“Nghe không?” Nàng quay sang hỏi hắn.

“Nghe gì?” Hắn không hiểu

“Ồ!!” Nàng ồ lên một tiếng ra điều kinh ngạc lắm, làm hai nam nhân ngồi trước mặt có chút khó hiểu. Biểu tình đó là sao?

“Ngươi ồ gì?” Lần này không để hắn lên tiếng, y đã lên tiếng trước, y không thể lu mờ được.

“Ngươi không thấy hắn nói hắn không nghe thấy gì sao? Trong khi mọi người nói to như thế.” Nàng nhướn mày nhìn y nói, nam nhân ngu ngốc, hỏi một câu thật ngớ ngẩn.

“Có ý tứ?” Lần này đến lượt hắn không nhịn nổi tò mò mà hỏi.

“Aizz! Ngươi không những bị điếc mà còn bị thiểu năng, nghĩa là trí tuệ kém phát triển đó.” Nàng nhẫn nại giải thích cho hắn hiểu, biểu tình khuôn mặt vô cùng đáng tiếc.

“Phụt”

“Khụ khụ khụ”

“Ha ha ha ha ha…thiểu năng? Hahaha kém phát triển? ha ha ha” Huyền Kha vừa nghe thấy lời của nàng, trà vừa đưa vào miệng đã không kìm được mà phun hết ra ngoài, ho vài tiếng, rồi lại cười như điên. Y biết tên thư sinh trước mặt rất thú vị nhưng không nghĩ là thú vị đến mức đó. Thiểu năng? Trí tuệ kém phát triển? Tiêu Vu công tử uy trấn giang hồ, vương gia lãnh khốc của Hoàng Thiên Quốc, người người ngưỡng mộ lại bị mắng là điếc, trí tuệ kém phát triển. Thật vui nha. Tên thư sinh này, y phải kết giao bằng hữu mới được, tin rằng những ngày sau sẽ không nhàm chán. Nhìn khuôn mặt như con tắc kè hoa của tên bên cạnh mà y hả lòng hả dạ. Suốt ngày vác cái bộ mặt lạnh hơn tiền này làm y phát bực cả lên. Xem ra đã có người chọc được hắn rồi. Hahahahaha.

Hắn vừa nghe thấy tên thư sinh mặt búng ra sữa, da đẹp hơn da nữ nhân này nói vậy, mặt hắn từ trắng bạch chuyển sang đỏ, phừng phừng tức giận, không nói nên lời.

“Ngươingươi”

“Ngươingươi cái gì? Lại thêm cả bệnh nói lắp nữa à?” Nàng làm như không biết hắn đang tức giận, cố tình trêu chọc hắn.

“Rắc”

Hắn tức giận bóp vỡ cái chén khẽ gầm lên:

“Muốn chết?”

“Những người muốn chết tự vẫn lâu òi!” Nàng còn cao giọng pha trò, đã hai tháng nay từ sau cái chết của nương, tâm tình đã rất tồi tệ, bây giờ có chỗ xả ngu gì không dùng?

“Hahahahah” Bây giờ thì tiếng cười còn vang to hơn. Y thật không thể nhịn cười nổi. Đã lâu rồi y không được cười nhiều và sảng khoái như thế.

Còn hắn thì…á khẩu hắn biết tên nhìn như thư sinh chói gà không chặt này thật ra rất lợi hại, lúc nãy gã đến gần hắn mà hắn không biết, đến khi gã lên tiếng hắn mới biết có người đến. Thật không ngờ tên thư sinh này lại lẻo mép đến như vậy.

“Câm miệng.” Không biết phản ứng thế nào, hắn chỉ biết chút giận lên tên bằng hữu bên cạnh này, y cười cái gì chứ? Không thấy hắn đang rất tức giận sao?

“Chúng ta đi.”

“Đi đâu?” Sao lại bỏ đi? Còn đang vui mà?

Không thèm để ý đến tên bằng hữu, hắn đứng dậy đi về.

“Ơ ơ.”

“Không tiễn!” Nàng còn đệm thêm một câu làm hắn tức lộn ruột. Nàng nhẹ mỉm cười, lại không biết rằng nụ cười đó đã lọt vào mắt hai người người. Y ngây ngốc trước nụ cười của nàng, nhưng y phải tỉnh ngay, phải đi vỗ về trái tim bé nhỏ vừa bị tổn thương của hắn đã, hắn mà nổi giận lên thì… y không dám nghĩ đâu.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2013 22:01:52 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9. Giang Hồ



Hiện nay giang hồ đang nằm trong tay 2 đại gia trang là Huyền Môn trang và Ngô gia trang. Ngoài ra còn có, Nhạn Băng Cung, Ảnh Liên các, Minh Thần giáo, và một số các môn phái khác.

Huyền Môn trang nằm phía tây của Lạc Dương thành, là một gia trang rộng lớn, nắm trong tay các tửu lâu, khách điếm, các cửa hàng vải vóc, y phục nằm rải rác trên toàn lãnh thổ Hoàng Thiên Quốc và các nước lân bang. Tòa phủ đệ Huyền môn trang rất rộng lớn, ngay cái biển đề 3 chữ “Huyền Môn Trang” được dát bằng vàng cũng đủ thấy sự giàu có của gia trang, ngay phía trước cửa đại môn gia trang là 2 con sư tử đá oai hùng, thể hiện sự uy nghiêm của gia trang.




Huyền Môn trang trên dưới người hầu nha hoàn, và môn đồ hơn 500 người nhưng tất cả đều là tinh anh. Tất cả đều ở lại Huyền Môn trang, Huyền Môn trang được chia làm 6 khu: một khu dành cho nha hoàn, người hầu trong trang, một khu dành cho các môn hạ, một khu dành cho phu nhân, thị thiếp và tiểu thư, một khu dành cho thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ của trang chủ, và có một số phòng cho khách quý, một khu dành cho khách, và cuối cùng nằm chính giữa là khu dành cho trang chủ tiếp khách, nghỉ ngơi, xử lý công vụ.

Huyền Môn trang giàu có, uy nghiêm  bao nhiêu thì Ngô gia trang cũng không hề thua kém. Tọa lạc ở phía nam là tòa phủ đệ hết sức xa hoa của Ngô gia trang. Tuy nhiên có phần nhỏ hơn của Huyền Môn trang một bậc, bởi các môn đồ của gia trang không ở đây, mà cư trú ở ngọn núi phía sau trang. Chỉ có, thập đại đồ đệ là được ở trong trang. Ngô gia trang sở hữu các sòng bạc lớn nhất và phân bố ở khắp Hoàng Thiên quốc. Ngoài ra còn có tổ chức sát thủ Hắc Báo lớn thứ 3 trên giang hồ hiện nay, chỉ đứng sau Nhạn Băng cung và Kiếm Hồn, nhưng cũng không phải vì đứng thứ 3 mà mất đi cái tiếng “tàn bạo”. Đây cũng là lý do vì sao giang hồ không dám động tới Ngô gia trang.

Về sự giàu có cũng không thể không nhắc tới Tiêu Vu công tử. Tiêu Vu công tử sở hữu các ngân điếm, thanh lâu lớn nhất Hoàng Thiên quốc, có mặt ở khắp Hoàng Thiên quốc, và tất cả các nước trên lục địa. Mặc dù chỉ kinh doanh bình thường nhưng cũng không thể coi thường hắn, vì hắn võ công cao cường lại nghe nói hắn là bằng hữu thân thuộc của Nhị vương gia và thiếu trang chủ Huyền Môn trang.

Kiếm Hồn là tổ chức sát thủ lớn thứ 2 trong giang hồ, kiếm chủ là Nhị vương gia Hoàng Thiên quốc, Ngoài ra Kiếm Hồn cũng là bảo kiếm của Kiếm chủ. Kiếm Hồn là một thanh kiếm dài khoảng 3 tấc (TL: ta không biết đơn vị đo độ dài ngày xưa, ai biết chỉ ta, chỉ biết là nó dài khoảng 100cm), chuôi kiếm có một viên ngọc màu đỏ, trạm trổ hoa văn tinh sảo hình con rồng, khi chủ nhân kiếm hồn thi triển Kiếm Hồn pháp thì cả thân kiếm sẽ chuyển màu đỏ, mặc dù không lợi hại như Thần Quang Kiếm nhưng Kiếm Hồn cũng được coi là báu vật giang hồ.

Không ai biết được mặt Kiếm chủ cũng chính là mặt vị Vương gia cao cao tại thượng của chúng ta, vì hắn luôn đeo mặt nạ tím, giết người luôn vào đêm trăng tròn, ít khi tự mình động thủ vì toàn giao cho người của Kiếm Hồn, chỉ thực sự là nhiệm vụ cần thiết hắn mới ra tay, nhưng với kỹ thuật giết người, và sự tàn bạo, lãnh khốc của hắn thể hiện trên thi thể nạn nhân cũng đủ cho mọi người khiếp sợ. Và hắn cũng không trực tiếp quản lý Kiếm Hồn mà giao cho Dạ, một trong tam đại hộ vệ của hắn quản lý, khi cần hắn sẽ đưa ra quyết định.

Tiếp đến trong giang hồ cũng không thể không nhắc đến Nhạn Băng cung tổ chức sát thủ lớn nhất hiện nay. Chỉ cần là người họ muốn giết thì người đó không thể không chết, và giết thì phải giết cả nhà, không thể để mầm mống gây phiền phức sau này. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ không thể giết. Chỉ cần liên quan đến hai đại gia trang, Tiêu Vu công tử, hoàng thượng, vương gia.

Ảnh Liên các là tổ chức thu thập thông tin tình báo lớn nhất giang hồ. Chỉ cần ngươi có ngân phiếu, dù là tin tức của một tên ăn mày, hay điều tra các thông tin cụ thể của các cao thủ giang hồ, Ảnh Liên các sẽ giúp ngươi điều tra ra. Nhân lực cũng như tài sản của Ảnh Liên các không ai thống kê được, người của Ảnh Liên các giỏi nhất chính là khinh công thượng thừa, khả năng ẩn mình và chạy trốn, tuy vậy cũng không thể coi thường võ công của họ, mỗi người cũng đều tinh anh, võ nghệ cao cường.

Nhưng không ai biết các chủ Ảnh Liên các là ai. Nghe đồn, các chủ của ảnh Liên các, 5 năm trước đã bị Hắc Báo giết, nhưng không biết họ đã gây thù gì với Ngô gia trang. Hiện giờ Ảnh Liên các tạm thời do cặp song sinh là đại đồ đệ và nhị đồ đệ của các chủ tiền nhiệm, nhưng không ai biết mặt họ, cũng nghe nói họ rất ít khi có mặt tại Ảnh Liên các, chỉ khi trọng yếu họ mới xuất thủ, và luôn bịt mặt bằng khăn lụa. Nhưng nghe đồn 2 nàng xinh đẹp động lòng người. Cũng  không ai biết tên thật của các nàng.

Cuối cùng là Minh Thần giáo, giáo phải tà giáo hiện nay, giáo chủ là Lệ Ảnh, nữ đồ đệ được giáo chủ tiền nhiệm yêu quý nhất, cũng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm. Sau khi giáo chủ tiền nhiệm cũng là phụ thân của Lệ Ảnh qua đời, nàng ta cũng lên nắm giữ chức vụ giáo chủ Minh Thần giáo.

Một cái nhếch mép đầy ý khinh bỉ, cũng mang vài phần cao ngạo. Khó không có nghĩa là nàng không làm được, không gì là nàng không thể, chọc đến nằng chỉ có đường sống không bằng chết, hơn nữa nàng là nữ nhân thế kỷ 21 há lại để cho lũ người bỉ ổi đó khinh nhờn? Không có cửa.

Lại một nụ cười quỷ dị nữa nở trên môi, sống không bằng chết, đúng vậy nàng sẽ khiến cho chúng sống không bằng chết. Nàng thay đổi kế hoạch, nàng không giết chúng ngay, nàng… đã có cách khác. Nghe nói, hắn có một phu nhân chua ngoa đanh đá, lại mới có thêm một ái thiếp mà hắn rất sủng ái, nhi tử Ngô Thông háo sắc, hai nữ nhi rất được nuông chiều, không coi ai ra gì. Chúng đều là do đại phu nhân sinh ra, mặc dù hắn có rất nhiều thê thiếp nhưng không ai có con vì vậy nên chúng càng ngông cuồng hơn.

“Ngô Đạo, ta sẽ tặng quà sinh thần cho ngươi thật hoành tráng nhất, khiến ngươi cả đời không quên được, khiến ngươi phải hối hận vì giết nương ta!”



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2013 22:08:00 | Chỉ xem của tác giả
Chương 10. Hắn đi Mỹ Nhân lâu?



Tại ngự uyển ở Bạch Liên Cư của Huyền Môn trang (Bạch Liên cư là nơi ở của thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ, khách quý của trang)

“Ta nói này Tiêu, ngươi tại sao đến giờ này còn giận ta, không thèm nói chuyện với ta? Việc này cũng qua được mấy ngày rồi, ta cũng đâu có cố ý cười ngươi đâu? Chẳng qua là tên tiểu tử”


“Im mồm.” Không đợi Huyền đại thiếu gia nói hết câu thì hắn đã lạnh giọng quát.

Aizzz, y cũng không phải là cố ý trêu chọc hắn nha, chẳng qua là tên tiểu tử kia thực thú vị, khẩu khí rất khá, thử hỏi xem, ai nghe tiểu tử kia nói mà không cười thì y đi đầu xuống đất, sao lại mắng y chứ? Phải mắng tên tiểu tử kia mới đúng, y thật oan uổng mà. Không hiểu sao tên này lại không chịu hiểu chứ? Từ hôm ở Nghị Vân lâu về, mặt hắn lại càng khó coi, suốt ngày cứ hằm hằm như muốn giết người. Làm gia nhân trong trang cũng sợ hắn phát khiếp, không dám tới gần, mà hắn cũng không nói một lời, làm muội muội y cũng không cách nào tiếp cận, đây là y giúp muội muội của y nha. Nếu không vì muội muội yêu quý của y thì y cũng không thèm để ý hắn. Hừ.

Hắn cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhắc đến xú tiểu tử kia là hắn lại tức giận, hình ảnh của gã cứ lởn vởn trong đầu hắn, nụ cười ngọt ngào của gã in sâu vào tâm trí hắn, đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo không để ai trong đó cứ ám ảnh hắn. Đã có lần hắn có một ý nghĩ điên rồ là muốn nụ cười của gã là của riêng hắn, hắn khiếp sợ với cái ý nghĩ đó của mình. Từ trước đến giờ không có ai cho hắn cái cảm giác đó, lẽ nào hắn thích nam nhân. Hắn bỗng giật mình với chữ thích hiện ra trong đầu hắn, sao hắn có thể thích nam nhân chứ? Mặc dù từ trước đến nay hắn chưa từng động vào nữ nhân. Sản nghiệp của hắn là thanh lâu nhưng từ trước đến nay là do Phong – tả hộ vệ của hắn quán xuyến, đó cũng là nơi thu thập tin tức tình báo của hắn, chỉ khi có đại sự thì Phong mới đến thỉnh ý kiến của hắn, hắn chưa khi nào đến đó, hắn cũng chưa từng gần nữ sắc.

Nhưng mà… nhưng mà… hắn cũng không biết nhưng cái gì nữa. Chẳng lẽ hắn đoạn tụ thật? Không, hắn không đoạn tụ. Vì thế cứ mỗi lần y nhắc đến gã là hắn lại nổi giận vô cớ, hắn cũng không hiểu nổi bản thân hắn lúc này, chỉ biết hắn rất tức giận.

Không khí giữa hai người đang vô cùng quỷ dị, y muốn nói gì đó nhưng thấy mặt hắn như muốn giết người nên lại thôi, bỗng có một giọng nói thanh thúy nhưng lại thêm vài phầm mềm mại vang lên sau lưng 2 người họ,

“Đại ca! Tiêu ca ca!”

Dòng suy tư bị cắt đứt, hắn bực mình chỉ muốn giết tên làm phiền hắn suy nghĩ, cũng không thèm xem ai gọi. Huyền Kha xoay lưng lại thấy là muội muội Huyền Nghi  của mình thì mở lời trêu chọc:

“Ây da! Muội muội! Sao muội lại đến đây thăm ta vậy? Lạ nha?”

“Đại ca!” Huyền Nghi một thân huyết y, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, e lệ đứng bên, cúi đầu đỏ mặt, hình ảnh này khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng. Khẽ liếc sang người ngồi bên cạnh thấy hắn thủy chung không để ý đến mình, trong mắt thoáng qua tia mất mát.

Huyền Kha thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, y biết muội muội mình vừa gặp hắn lần đầu tiên khi y dẫn hắn về trang đã yêu hắn, nhưng hắn không hề động tâm, y cũng thử giúp muội nhưng không được. Thôi thì cứ theo tự nhiên, tình cảm không thể miễn cưỡng, mà y cũng không có khả năng miễn cưỡng hắn, chỉ khổ cho muội muội mình không biết được điều đó mà cứ cố chấp. Người dành cho hắn chắc chắn phải là nữ nhân thực đặc biệt. Y chỉ có thể cố hết sức mà thôi.

Hắn biết Huyền Nghi thích hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn không thích nữ nhân suốt ngày chỉ biết e e thẹn thẹn, làm bộ trước mặt hắn, hắn chán ghét! Nhưng vì Huyền Nghi là muội muội của Huyền Kha nên hắn nể mặt lắm mới không giết nàng. Nàng đúng là rất đẹp, nhưng cũng rất giả tạo, hắn không thích, nữ nhân của hắn phải có khí chất, mạnh mẽ, và phải có ngạo khí như gã chẳng hạn.

Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến tiểu tử đó chứ? Mà lại trong tình huống này? Hắn thực điên mất rồi, hắn không đoạn tụ, hắn không. Bị ý nghĩ thôi thúc, Vu Hạo vùng dậy, chỉ để lại một chữ,

“Đi.”

Đang ngồi thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy bảo đi, y vội vàng chạy theo hắn, vừa đi theo vừa hỏi,

“Đi đâu?”

“Mỹ Nhân lâu!”

Y á khẩu, đứng hình. Hắn? Đi Mỹ Nhân lâu? Nửa ngày sau y mới tỉnh ngộ, vội vã đuổi theo đằng sau vừa chạy vừa chất vấn hắn,

“Ngươi thật muốn đi Mỹ Nhân lâu? Ngươi thật không nhầm nơi nào đấy chứ, thật là Mỹ Nhân lâu? Hay đầu ngươi bị hỏng? Hay bị ma nhập?”

“Phiền phức.” Tên này hảo phiền nha? Hắn chỉ là đi Mỹ Nhân lâu. Làm gì mà hỏi nhiều thế, hắn cũng là nam nhi, đi thanh lâu thì sao? Dù sao cũng là sản nghiệp của hắn, y lo gì chứ?

Hai thân ảnh dần biến mất sau cổng Bạch Liên cư để lại một thân ảnh huyết y đứng cô đơn trong bóng chiều tà, nhìn thật thê lương.

Phải, nàng yêu hắn, yêu ngay từ lần đầu gặp hắn khi đại ca dẫn hắn về, cái khí chất cao ngạo của hắn, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, quyến rũ mang theo vẻ lạnh lùng đã cuốn hút nàng. Nàng biết hắn là Tiêu Vu công tử, cũng biết là hắn là Vương gia Hoàng Thiên Quốc, vì nàng năn nỉ đại ca cho nàng biết thân phận của hắn, đại ca rất thương nàng nên đã cho nàng biết, và đây là bí mật không ai biết trừ ba người. Như vậy nàng cũng cảm thấy thực hãnh diện rồi, trong giang hồ không ít người muốn được gả cho Tiêu Vu công tử – giang hồ đệ nhất mỹ nam (đệ nhị là Vu Hạo, đệ tam: Vu Thiên, đệ tứ: Yến Vĩ, đệ ngũ: Huyền Kha), nhưng rất hiếm người gặp được Tiêu Vu công tử, nàng không những gặp được hắn, biết được bí mật không phải ai cũng biết, như vậy có phải chứng tỏ nàng và hắn thân thiết hơn những người khác.

Hơn nữa, hắn không chỉ đối xử như vậy với một mình nàng nên nàng cũng yên tâm, nàng lại còn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân lo gì ai cướp hắn chứ (đệ nhị: Lệ Ảnh, đệ tam: Ngô liên, đệ tứ: Ngô Ngọc, đệ ngũ: Tử Linh, Tử Giao). Nghĩ vậy nàng cũng yên tâm trở về phòng. Nàng sẽ làm cho hắn yêu nàng, thú nàng làm vương phi.

Bình luận

nhiều mỹ nhân quá...  Đăng lúc 25-6-2013 10:29 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
Đăng lúc 18-5-2013 15:58:54 | Chỉ xem của tác giả
Com ủng hộ nàng trước. Ta vừa sụp hố Hoàng hậu lười của nàng, nên qua đây hóng hớt tiếp. Hihi...ta cũng rất trông chờ hố này của nàng nhưng ta đợi hố sâu hơn rùi mới nhảy, dạo này nhảy nhiều hố đang đào nên không dám nhảy thêm nữa.
PS: Cố gắng lên nàng nhé.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 18-5-2013 22:05:38 | Chỉ xem của tác giả
coibabo gửi lúc 18-5-2013 15:58
Com ủng hộ nàng trước. Ta vừa sụp hố Hoàng hậu lười của nàng, ...

hihi..                                                                                                                 
theo kế hoạch là định hôm nay vói mai post cho xong 2 truyện                                 
nhưng nhà mình lại có người vào viện nên k có thời gian post {:402:}

Bình luận

Ui...vậy người nhà của nàng không sao chứ.?Vất vả cho nàng rồi. Chúc người nhà của nàng chóng khỏe nha.  Đăng lúc 18-5-2013 11:25 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
elisapham + 5 Toàn mỹ nhân...

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2013 22:20:39 | Chỉ xem của tác giả
Chương 11. Mỹ Nhân lâu tái kiến P1



Nàng ở đây cũng được 2 ngày, định bụng sẽ đến Ngô gia trang thăm dò tình hình nhưng có lẽ để đêm mai đi, đêm nay nàng có dự định khác, đó là: đi Mỹ Nhân lâu, nghe nói đây là sản nghiệp của Tiêu Vu công tử nhưng hắn chưa hề xuất hiện, hơn nữa đây lại là thanh lâu lớn nhất Lạc Dương thành nổi tiếng với các cô nương xinh đẹp, đàn hay, múa đẹp, vì vậy mà hiện tại nàng đang đứng trước Mỹ Nhân lâu này.


Bước vào trong, mùi son phấn sộc vào mũi làm nàng bất giác nhíu mày. Ở hiện đại nàng cũng chỉ dùng sữa rửa mặt, và kem dưỡng da, nàng không dùng son phấn bao giờ, mùi son phấn làm nàng khó chịu. Bỗng từ đâu mấy cô nương chạy đến, ôm lấy 2 cánh tay nàng làm nàng nảy sinh cảm giác chán ghét, như một lũ rắn nước, thật khó chịu, không hiểu sao lũ đàn ông có thể đến những nơi như thế này chứ? Không thấy khó chịu sao?

“Công tử, công tử thật đẹp nha.”

“Công tử để thiếp hầu hạ chàng nha?”

“Da mặt công tử thật mịn nha? Còn đẹp hơn cả da của bọn thiếp nữa?”

“Cút.” Nàng rất ghét ai sờ mó nàng, mặc dù ở hiện đại nàng là sắc nữ đối với mỹ nhân, mỹ nam nhân đều thích, nhưng nàng lại không thích họ chủ động dâng tận miệng, ôm ấp nàng. Thực chán ghét.

Các cô nương đang mải ôm ấp, sờ mó vị công tử đẹp tựa thiên tiên, mặc dù trên người tỏa ra ngạo khí vương giả, lãnh khốc nhưng các nàng lại không cưỡng được mà đến gần, vì họ là gái lầu xanh mà, công việc của họ phải thế, mặc dù có sợ nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Nghe thấy tiếng quát khiến người ta phát lạnh của vị công tử này làm các nàng bất giác lùi ra.

“Gọi tú bà ra đây!”

“Đây, đây ! Vị công tử này cần gì?” Mụ tú bà từ xa chạy lại, thấy vị công tử đẹp tựa thiên tiên, khí chất bất phàm này, biết không phải người bình thường nên cũng không dám thất thố. Tú bà cũng không phải là người tầm thường, bao nhiêu năm lăn lộn chốn phong trần, lại là thủ hạ dưới tay Tiêu Vu công tử, tự nhiên không phải người thường.

“Cho ta một phòng chữ thiên, một bình trà ngon và mấy món điểm tâm!”

“Có cần gọi cô nương nào không?” Tú bà đon đả.

“Không cần.”

“Dạ, công tử, mời!”

Đi lên lầu, mở cửa một gian phòng chữ thiên, tú bà ngọt giọng:

“Mời công tử! Trà và điểm tâm sẽ được đưa lên ngay.”

“Được.”

“Ta cáo lui trước, có gì công tử cứ gọi Tiểu Liên.”

Quay sang phân phó Tiểu Liên: “Ngươi đứng ngoài hầu, đợi công tử phân phó.” Nói xong cũng rời đi ngay. Còn một mình nàng trong phòng.

Cách gian phòng của nàng một gian cũng là phòng chữ thiên, bên trong có 2 nam nhân, một nam nhân 2 tay ôm 2 mỹ nhân, một nam nhân vẫn lạnh lùng ngồi uống trà nhìn xuống phía dưới.

“Ta nói Tiêu huynh này, huynh đòi đi Mỹ Nhân lâu mà lại chỉ ngồi uống trà không thật không thú vị gì nha.” Giọng nói ngả ngón, cợt nhả đúng vị phong lưu.

“Không phải việc của ngươi!”

“Thật ủy khuất cho các mỹ nhân mà, đúng không Hương nhi, ây da, nàng thật thơm!” Y quay sang chọc ghẹo 2 mỹ nhân mà y đang ôm.

“Công tử thật khéo nói.” Mỹ nhân được gọi là Hương nhi e thẹn, cúi đầu.

“Thế thiếp không thơm sao?” Mỹ nhân bên cạnh làm nũng.

“Ây da, sao thế được, Lan nhi của ta cũng thật thơm.”

Cả một màn này làm hắn thấy thật chướng mắt. Bất giác nhìn ra cửa Mỹ Nhân lâu (Lam: phòng chữ thiên của huynh ấy nhìn được bao quát toàn bộ phía dưới) thấy thân ảnh bạch y phiêu dật quen thuộc, trong lòng y bỗng nhiên thấy vui hẳn lên, xong ngay lập tức lại thay bằng khuôn mặt tức giận Sao hắn lại ở đây? Người như hắn mà cũng đến nơi này sao? Bực mình thật.

Thấy cái nhíu mày của “hắn”, hắn liền nghĩ, Hắn cũng không thích mùi son phấn sao? Vậy sao hắn cũng đến đây? Thật tò mò!

Huyền Kha ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm một hướng, sắc mặt thay đổi liên tục làm y thấy buồn cười, cũng rời ánh mắt nhìn về phía cửa, bỗng thấy tên thư sinh hôm trước.

“Ây da, không ngờ tên thư sinh kia mà cũng đến nơi này” Y cảm thán mà không biết đang có người trong lòng thầm muốn giết y. Thấy sát khí tỏa ra, y bỗng rùng mình quay sang thấy hắn đang nhìn tiểu thư sinh thì lại cứ nghĩ hắn tức giận tên tiểu thư sinh kia.

“Huynh đệ! Ta thay người trả thù hôm nọ?”

“Ý gì?”

“Ngươi cứ đợi rồi sẽ biết!”

“Hương nhi, nàng đi gặp bảo tú bà chuẩn bị cho ta 5 mỹ nhân thật đẹp cho ta, chờ lệnh ta.” Y quay sang nhẹ nhàng bảo Hương nhi, nhận được lệnh, Hương nhi cũng nhanh nhẹn rời đi.

Đợi nàng ta đi rồi, hắn mới quay sang hỏi,

“Ngươi định làm gì?”

“Ngươi cứ chờ mà xem kịch hay đi.” Nói rồi y liền rời đi ra ngoài, lát sau quay về với nụ cười quỷ dị.

“Sắp có kịch hay xem rồi.”

Bên phòng nàng, nàng ngồi được 1 lát thì điểm tâm và trà được mang lên, điểm tâm thật ngon nha, ăn bánh điểm tâm thì phải uống trà mới ngon. Vừa đưa trà lên miệng, bỗng ngửi thấy mùi lạ trong trà, nàng biết đây là gì. Lúc nãy khi vừa vào Mỹ Nhân lâu, nàng đã nhìn thấy được một ánh mắt quen thuộc, đảo mắt, nàng thấy hắn, một lát sau khi đang phân phó tú bà, nàng lại nhận thấy có thêm một ánh mắt quen thuộc nhưng lại rất quỷ dị nữa, nàng lại đảo mặt thì thấy y đang nở nụ cười quỷ dị. Nghĩ đến đây nàng nhếch mép khinh bỉ, muốn chơi nàng? Chưa đủ tuổi.

Nghĩ đến đây nàng nhếch mép, lấy lọ dược nhỏ trong người ra dưới một ít chất lỏng trong đó lên đĩa bánh điểm tâm, rất nhanh thứ chất lỏng đó ngấm vào trong bánh không lưu lại bất cứ một dấu vết nào. Sau đó mới gọi tiểu Liên vào,

“Tiểu Liên.”

“Dạ, công tử có gì cần phân phó?”

“Mang đĩa bánh này sang cho phòng chữ thiên cách phòng ta một phòng nói ta có lễ, còn nữa, dặn tú bà chuẩn bị cho ta 10 vị cô nương đặc biệt xấu, ta nói đặc biệt xấu, nghe chưa? Còn nữa chuẩn bị cho ta một gian phòng lớn ta cần dùng, sai 2 tiểu nhị đợi lệnh ta, rõ chưa?”

“Dạ, công tử!”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2013 22:24:02 | Chỉ xem của tác giả
Chương 12. Mỹ Nhân lâu tái kiến P2



Bưng đĩa bánh điểm tâm ra cửa, đang định mang đi, bỗng thấy Hương nhi phía trước, nghĩ tới còn phải đi gặp tú bà nên vội nhờ Hương nhi mang vào, sau đó liền quay xuống tìm tú bà truyền đạt lại lệnh của vị công tử ấy, rồi lên phòng báo cáo kết quả.

Bên phòng Huyền Kha, Hương nhi vừa vào nói mọi việc đã xong, rồi cầm miếng điểm tâm trong đĩa vừa mang vào đưa lên miệng Huyền Kha, Huyền Kha không nghĩ ngợi gì cắn một miếng.


“Ôi, điểm tâm của Hương nhi tự tay đút cho ta là ngon nhất, ha ha.”

“Công tử, vậy ăn thêm miếng nữa nào.” Nàng không nói những lời mà Tiểu Liên truyền đạt, dù gì cũng là thiếu trang chủ của Huyền Môn trang, nếu chăm sóc chu đáo biết đâu được thú về, thoát cảnh lầu son này cũng tốt nha.

“Hảo hảo.”

Hắn thì chỉ ngồi im bên cạnh uống trà, không lên tiếng chờ đợi kịch hay của Huyền Kha, chưa đầy một khắc thì thân thể Huyền Kha bỗng trở nên cứng nhắc, vô lực mà ngã xuống sàn nhà,

“Công tử, công tử sao thế?”

“Huyền Kha, ngươi sao vậy?” Hắn cũng có chút hốt hoảng nhưng khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, đứng dậy đến bên y, đẩy 2 nữ nhân kia ra,

“Bánh, bánh kia có vấn đề.”

Hắn chạy lại cầm miếng bánh điểm tâm mà đang ăn dở đưa lên mũi ngửi, nhưng không phát hiện ra có gì kỳ lạ, bèn túm cổ Hương nhi lên hỏi:

“Nói, ngươi cho gì vào bánh? Thuốc giải đâu?”

“N..ô tỳ không biết, đây là của Tiểu Liên nói vị công tử ở phòng chữ thiên bên cạnh có lễ.”

“Ngu ngốc.”

“N..ô tỳ..”

“Không thể trách được nàng ta.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn, định quay lại nhưng cơ thể hắn bất động. Chết tiệt, hắn thật sơ suất, sao lại bị điểm huyệt chứ? Nhưng…

“Đừng thắc mắc, ta đã điểm huyệt ngươi.”

“Tại sao? Ngươi chưa động vào người ta.”

Đúng vậy đây chính là cách không điểm huyệt, chương cuối trong Thần Quang bí tịch mà nương đã để lại cho nàng.

“Chẳng lẽ…”

“Không sai, đây chính là cách không điểm huyệt.”

“Nhưng cách không điểm huyệt đã thất truyền…”

“Thất truyền không có nghĩa là vĩnh viễn không còn tồn tại, cũng không có nghĩa vĩnh viễn không có ai luyện được.” Không đợi hắn nói hết câu nàng đã chặn họng hắn.

“Ngươi có mục đích gì? Ngươi đã cho gì vào bánh?”

“Ta phải hỏi các ngươi là có ý gì mới đúng! Các ngưới muốn làm gì mà cho xuân dược vào trà của ta?”

Hắn sửng sốt, thì ra trò hay của tên Huyền Kha là thế này? Làm liên lụy hắn, thật đáng chết, liếc mắt nhìn Huyền Kha đang nằm dưới đất đầy tức giận.

“Ta..” Không nói được hết câu hắn đã ngất.

“Huyền Kha?”

Quay sang Tuyết Thần hắn khẽ gầm:

“Ta hỏi lại, ngươi cho gì vào bánh?”

“Mị dược.”

“Là?”

“Một dạng xuân dược ta mới điều chế, chưa được thử nghiệm xem hiệu quả thế nào? Sẵn hắn muốn thì ta giúp hắn” Cũng may nha, nàng đang định dùng mị dược trong lần trả thù này, nhưng chưa biết dùng ai thử thuốc, lần này đến định thử lên bọn xú nam nhân kia để kiểm tra dược tính, không ngờ chưa kịp thực hiện thì hắn đã tự dâng mạng cho nàng.

“Tại sao hắn lại ngất?” Hắn cũng thắc mắc, uống xuân dược tại sao lại bất tỉnh nhân sự?

“Dược sẽ phát tác trong vòng 1 khắc, lúc đó người sẽ cảm thấy vô lực sau đó thì ngất, 2 khắc sau hắn sẽ tỉnh, nhưng phải điên cuồng giao hoan trong vòng 3 canh giờ, nếu không được giao hoan thì các huyết mạch của hắn sẽ bùng phát, phá vỡ các mạch tượng của hắn, võ công bị phế, vĩnh viễn không thể luyện lại được, đồng thời dương vật, à..ý ta là tiểu đệ đệ của hắn, vì nhục dục không được đáp ứng mà bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến khả năng có hài tử của hắn, nhưng điên cuồng giao hoan trong 3 canh giờ này phải tận lực không được ngừng nghỉ, nếu không sẽ bị tổn thương nặng hơn, còn nặng hơn thế nào thì thử hãy biết.” Nàng nói vấn đề này mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, xì, dù gì nàng cũng là nữ nhân thế kỷ 21, hai mươi cái xuân xanh rồi, nàng lại là fan cuồng của các tiểu thuyết cổ lẫn hiện (cổ đại lẫn hiện đại), nhiều truyện cũng có rất nhiều cảnh hot đến cháy da cháy thịt, chỉ đơn giản là miêu tả xuân dược thôi có gì mà ngại chứ?

“Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta chỉ giúp hắn một bài học thôi, đừng dại mà chọc đến ta, nếu không ta sẽ cho hắn sống không bằng chết, còn ngươi… tuy ngươi không tham gia vào trò bỉ ổi này nhưng ngươi lại im lặng không cản, tội đồng mưu, xét ngươi không ham mê tửu sắc, nên ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi cứ yên tâm, sau 2 canh giờ nữa huyệt vị sẽ được giải khai, ngươi nếu có khả năng tự giải huyệt cũng đừng nên làm nếu không.. ha ha ha… ngươi sẽ thống khổ hơn hắn nhiều.”

“Ngươi..bỉ ổi.”

“Quá khen.”

“Tú bà.” Nàng lớn giọng gọi tú bà đang ngoài cửa đợi.

“Đồ ta dặn thế nào rồi?”

“Dạ đã chuẩn bị xong phòng lớn rồi.”

“Người?”

“Ân, Tiểu Liên, mang họ vào đây”

Một đoàn 10 “đại mỹ nhân” tiến vào, nàng đi đến từng người nhìn, đánh giá giống nhưng đánh giá hàng hóa.

“Uhm! Không tệ.”

Không tệ ư? Quá tệ ấy chứ, đây là mỹ nhân sao? Xú nữ nhân thì có, làm nha hoàn rửa chân cho hắn, hắn cũng không thèm Vu Hạo vừa nghĩ vừa cảm thấy thương hại Huyền Kha.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2013 22:29:17 | Chỉ xem của tác giả
Chương 13. Lộ thân phận, Huyền Kha thống khổ



“Tú bà, sai nô tài vào đỡ vị công tử này vào gian phòng lớn, rồi dẫn mấy nữ nhân này vào đó, khóa cửa lại, 3 canh giờ sau mới được mở, nếu các nàng không chịu nổi, thì tìm thêm người nhưng phải đẹp như các nàng, biết chưa?”


Nàng lãnh đạm phân phó, rồi đến bên người của Huyền Kha lấy ra xấp ngân phiếu trong người y, đùa à? Nàng không thừa tiền mà đãi hắn nha. Bước tới trước mặt hắn, với tay lấy xấp ngân phiếu trong áo hắn. Khoảng cách gần như vậy, hắn đứng từ trên nhìn xuống thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng, mùi hoa mai thoang thoảng trên người nàng làm hắn khẽ đỏ mặt, Nam nhân sao có mùi hoa mai chứ thật giống nữ nhân, nghĩ thế hắn liền rời mắt khỏi khuôn mặt của nàng sang chỗ khác và hắn nhìn thấy một thứ, tai nàng… hóa ra nàng là nữ nhi nha? (HTL: Tuyết Thần có lỗ tai ý, cổ đại thì nữ nhân từ nhỏ đã phải bấm lỗ tai rồi). Hắn không đoạn tụ, hôm nay vào Mỹ Nhân lâu định chứng minh, nhưng không hiểu sao hắn nhìn thấy mấy nữ nhân đó tâm bỗng nổi lên tia chán ghét. Giờ biết nàng là nữ nhân tâm hắn lại thấy vui, vì hắn không đoạn tụ, hơn nữa nàng là nữ nhân, cư nhiên là nữ nhân. Hắn rất vui, muốn cười thật to, nhưng chưa kịp vui mừng thì một ý nghĩ lướt qua đầu hắn, nàng là nữ nhân cư nhiên lại vào kỹ viện mà chơi đùa, thật tức chết hắn.

“Ngươi.. ngươi..” Hắn tức giận cũng không hiểu vì sao mình tức giận, miệng cứ lắp bắp.

Thấy hắn lắp bắp như thế thì nghĩ là hắn tức vì nàng lấy tiền của hắn, nên quát hắn,

“Ngươi ngươi cái gì? Huynh đệ ngươi ăn thì tự trả tiền chẳng lẽ lại bắt ta trả? Ta không thừa tiền.”

Đi đến trước mặt mụ tú bà:

“Chỗ này đủ chưa?”

Thấy một xấp ngân phiếu nhiều như thế, mụ tú bà mừng ra mặt cầm lấy xấp ngân phiếu nhưng bị nàng giật lại,

“Ta giữ lại 2 tờ, bấy nhiêu đủ không?”

“Dạ đủ đủ.”

“Được, làm đi”

“Dạ, người đâu đưa mười vị cô nương này và vị công tử vào phòng.”

Bọn người của Mỹ Nhân lâu đưa người đi xong tú bà quay sang hỏi nàng,

“Vị công tử này còn gì phân phó không?”

“Không cần, ngươi lui đi.”

“Dạ” Tú bà xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng, nàng đi đến trước mặt hắn phe phẩy 2 tờ ngân phiếu mỗi tờ trị giá 200 lượng bạc,

“Coi như thù lao và phí dược.”

“Nếu nàng muốn ta có thể cho nàng nhiều hơn.” Thấy nàng đang định quay đi, giọng hắn bỗng trở nên gấp gáp, và ôn nhu hơn, chính hắn cũng không biết điều đó.

Nàng giật mình, hắn.. biết nàng là nữ? xoay người lại đối diện với hắn,

“Ngươi biết ta là nữ nhân?”

“Nàng có lỗ tai.”

Nàng a một tiếng, tay vô thức sờ lên tai, hóa ra là vậy, dễ dàng phát hiện vậy sao? Vậy thôi từ nay không cần cải trang nữa.

“Nàng tên gì?” Hắn ôn nhu hỏi nàng, trên mặt hiện tia nhu tình, đến hắn cũng không ngờ có một ngày hắn lại có biểu tình này.

“Sao ta phải nói với ngươi?”

“Ta muốn biết tên nàng! Nàng tên gì?” Hắn không mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi nàng, đồng thời trên môi vẽ lên nụ cười nhu hòa mà từ trước tới nay chưa hề có trên mặt hắn, nàng là người đầu tiên nhìn được, kể cả hoàng huynh hắn cũng chưa nhìn thấy hắn cười như vậy.

“Ách, Lâm Tuyết Thần.” Nàng thấy nụ cười nhu hòa của hắn không tự chủ được mà đỏ mặt, nói ra tên mình.

“V..ậy ngươi tên gì?”

“Ta là Vu Hạo.” Cuối cùng thì hắn cũng biết tên nàng, hắn cũng không biết vì sao lại nói cái tên Vu Hạo cho nàng biết, hắn chỉ nghĩ Tiêu Vu công tử rồi sau này nàng cũng sẽ biết, nàng đến đây trong thời điểm này, chắc chắn sẽ tham gia đại hội võ lâm, nếu không với tính cách của nàng thì cũng đến xem trò vui, nên không cần nói đến, nhưng còn Vu Hạo? Hắn chỉ biết hắn thích nghe nàng gọi tên hắn. Aizzz có lẽ ngôi vị vương phi của hắn sắp có chủ rồi.

“Ngươi.. là vương gia Hoàng Thiên Quốc?”

“Ân.”

Sao hắn lại nói cho nàng biết? Hắn bị điên à? Vương gia là thân phận không nên dễ dàng tiết lộ, đặc biệt là trong giang hồ, sao hắn lại nói cho nàng biết?

“Sao ngươi lại nói cho ta biết?”

“Ta không biết, chỉ là muốn nàng biết tên ta thôi.” Hắn vẫn một bộ mặt nhu tình như thế mà đối nàng.

“Ngươi..đồ điên.” Nói rồi nàng nhanh chóng rời đi, cảm nhận sự nhu tình của hắn làm khuôn mặt nàng không tự chủ được mà ửng đỏ, tên này điên thật.

“Ta nhất định sẽ tìm nàng” Về làm vương phi của ta, phu nhân Tiêu Vu công tử, câu này là hắn bổ sung thêm trong lòng.

Hắn cứ mải với suy nghĩ của mình mà không nhớ tới huynh đệ chí cốt của mình đang gặp nạn.

Sau khi được đưa vào trong gian phòng lớn cùng với 10 “đại mỹ nhân” thì y cũng tỉnh, thân thể bắt đầu khó chịu, y nhớ y đang ở trong phòng cùng Tiêu Vu mà? Tên kia đâu? Sao y lại ở đây? Tên thư sinh kia đâu? Ách, thật đáng chết, thân thể y…

“Công tử.”

Bên tai vang lên tiếng gọi eo éo của nữ nhân y quay sang thì sợ phát khiếp.

Đây mà là nữ nhân sao? Sao có thể có nữ nhân xấu đến như vậy? Y thề không bao giờ động vào nữ nhân như thế này. Ách, nhưng thân thể y trở nên nóng bỏng, miệng cũng khô khốc, tiểu đệ đệ của y cũng không chịu nổi nữa mà dương lên. Y cần phát tiết, thế là nhục dục làm mờ lý trí cuối cùng của y, y ôm nữ nhân trước mặt mà điên cuồng giao hoan, cứ nữ nhân này không chịu nổi nữa là lại đổi nữ nhân khác, mấy nữ nhân kia cũng bị hạ một lượng xuân dược nhẹ, vì thế khi xuân dược phát tác, nhìn thấy Huyền Kha lõa thể các nàng cứ thế quấn chặt lấy Huyền Kha. Cứ thế trong 3 canh giờ y thật thống khổ, muốn dừng nhưng không được, 3 canh giờ vừa qua làm y thật mệt mỏi, tứ chi như muốn giã rời nhưng lại không dừng lại được. Và cũng nhờ có lần này mà y sợ chết khiếp nữ nhân. Ai mà lại chịu được khi mà điên cuồng giao hoan, mệt mỏi nhưng không thể dừng, lại cùng những nữ nhân xấu ma chê quỷ hờn, không biết Mỹ Nhân lâu tìm đâu ra dạng nữ nhân này?

Y mà biết ai tính kế mình thì y sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2013 22:30:56 | Chỉ xem của tác giả
Chương 14. Gặp đồng minh



Sau khi từ Mỹ Nhân lâu về nàng lên giường đánh một giấc đến giữa trưa, cũng không thèm quan tâm xem thành quả mà nàng tạo ra, chỉ khổ cho ai đó động vào người không nên động. Đáng đời!

Giữa trưa tỉnh dậy, gọi tiểu nhị đem nước rửa mặt và thức ăn lên phòng, sau khi vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn, ăn bữa trưa muộn. Tiếp đó nàng lại ngủ tiếp, mặc dù hôm nay dậy muộn nhưng nàng muốn ngủ thêm chút nữa để đến nửa đêm vào trong Ngô gia trang thám thính tình hình chuẩn bị cho kế hoạch của mình.


Nửa đêm canh ba, một thân bạch y phiêu dật, đeo một chiếc mặt nạ bạc, dưới ánh trăng phi thân rời khỏi Nghị Vân lâu hướng đến Ngô gia trang.

Sau khi đi thăm dò một lượt nàng không khỏi cảm khái trong đầu, MK! sao lại rộng thế không biết, tìm mãi mà không thấy chỗ ở của tên cẩu ghẻ kia đâu? Còn chỗ của mấy tiểu cẩu nhi kia nữa. Hừ, để sau này ta đòi cả vốn lẫn lời, dám làm ta mệt. Vừa đi, vừa mệt mỏi tìm kiếm, không ngừng rủa xả trong đầu, nàng không biết đã đi vào tuyển viện của Ngô Đạo.

Sao nơi này lại xa hoa tráng lệ thế này nhỉ? Lẽ nào là chỗ ở của Ngô Đạo? Đang suy tư thì từ sau hòn giả sơn phía trước truyền đến giọng nói hết sức nhỏ nhẹ, như sợ có người nghe thấy, nhưng do là người học võ, lại với nội công thâm hậu nên nàng hoàn toàn có thể nghe được. Nàng che dấu hơi thở, lẩn mình trên cành cây bên cạnh hòn giả sơn, lắng tai nghe, bên dưới truyền đến âm thanh của 2 nữ nhân,

“Tỷ, phải làm sao giờ? Sắp đến ngày sinh thần của lão, cũng là đại hội võ lâm rồi, lúc đấy trong trang có nhiều cao thủ võ lâm đến, chúng ta càng khó hành động hơn.”

Thấy tỷ mình không lên tiếng, người kia lại nói tiếp,

“Chúng ta cũng đã ẩn nấp ở đây những 5 năm rồi nhưng vẫn không thể làm gì được lão già thối đó, cũng may chúng ta dịch dung nếu không thì chỉ sợ không thoát khỏi tay Ngô Đạo kia, thật đáng chết, muội muốn giết hắn.”

“Bình tĩnh, không nên thất thố kẻo mạng cũng không giữ được thì làm sao trả thù được cho sư phụ?” Nữ nhân được gọi là tỷ kia trầm ngâm không nói, thấy muội mình kích động nên lên tiếng khuyên can.

“Nhưng muội không chịu được, cả 2 ả tiện nhân kia nữa, cậy là tiểu thư mà suốt ngày gây khó dễ cho bọn muội. Tỷ, tỷ ở bên lão già thối kia có ủy khuất gì không? Muội nghe nói khoảng 3 tháng trước hắn đi tìm Lâm lão quỷ để cướp Thần Quang Kiếm mà không được, tâm tình không tốt.”

“Không, muội yên tâm, hãy tự chăm sóc bản thân mình đi.” Cả 2 im lặng một lúc thì người được gọi là tỷ kia cảm khái,

“Năm năm qua chúng ta ẩn nấp trong Ngô gia trang, tỷ được sự trọng dụng mà lên làm nha hoàn cho tên cẩu đó, vậy mà mối thù giết sư phụ vẫn không thể trả được, có trách thì trách chúng ta không đủ bản lĩnh, thật hổ thẹn với sư phụ.”

“Tỷ đừng như thế, năm xưa sư phụ vì cứu chúng ta mà hi sinh bản thân, chúng ta hết sức nỗ lực cũng đã giữ lại được Ảnh Liên các không để rơi vào tay lão già thối đó, mà cũng đã xây dựng Ảnh Liên các ngày càng mạnh như hôm nay, tỷ đừng tự trách bản thân nữa, chẳng qua là muội sợ, 5 năm qua không có cơ hội không biết phải đợi thêm mấy cái 5 năm nữa. Tử Giao, muội thật không có kiên nhẫn nữa, chỉ cần có người trả thù được cho chúng ta, muội nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp.” Tử Linh cảm thán, đây cũng là lời thật lòng, nhưng liệu có ai có bản lĩnh đó chứ?

“Ta cũng vậy, chỉ là lão ta thật rất cáo già, giết lão thật khó!”

Hai người lại trầm ngâm, bỗng có một giọng nói vang lên,

“Ta không cần các ngươi làm thân trâu ngựa báo đáp, chỉ cần các ngươi hỗ trợ ta là được.” Tuyết Thần ngồi trên cây nghe được mẩu đối thoại kia cũng hiểu được phần nào tình hình của 2 nữ nhân kia. Thì ra họ là cặp song sinh đồ đệ yêu của Ảnh Liên các các chủ tiền nhiệm, và là Ảnh Liên các các chủ đương thời, vì trả thù cho sư phụ mà dịch dung vào Ngô gia trang đã 5 năm mà vẫn chưa trả được thù cho sư phụ. Và Ngô gia trang giết sư phụ các nàng năm xưa là hòng chiếm Ảnh Liên các, thật bỉ ổi. Dù sao nàng cũng không thông thuộc nơi đây mà họ đã sống ở đây được 5 năm có lẽ sẽ giúp được nàng. Vì thế nên nàng mới lên tiếng.

“Ai? ra đây mau?” Hai tỷ muội Tử Giao, Tử Linh lên tiếng. Thật đáng chết, có người đến mà các nàng lại không biết gì? Ắt hẳn tên kia võ công rất cao cường. Chắc là hắn đã nghe hết những gì mà các nàng nói chuyện, nếu như là địch thì các nàng thật sự là gặp nguy hiểm rồi.

“Không cần hung dữ thế” Nàng từ trên cây phi thân xuống, lãnh đạm mở miệng.

Một thân bạch y, mặt nạ bạc, đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo mà lãnh đạm hiện ra trước mặt Tử Giao, Tử Linh làm 2 nàng thất thần.

Thật đẹp. Đây là tiếng lòng của 2 người. Tử Giao vẫn là người lấy lại tinh thần trước.

“Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại nghe lén chúng ta nói chuyện?”

“Ồ, Ta rất sẵn lòng nghe một cách quang minh chính đại nha, ai nói các ngươi nói to thế làm gì?” Nàng nói câu đùa cợt trêu chọc người ta mà mặt vẫn lạnh như băng.

“Ngươi..” Thấy hắn nói thế, Tử Linh giận điên người.

“Không nên thất thố.” Tử Giao nhắc nhở Tử Linh

Quay sang nam tử trước mặt, nàng nhã nhặn hỏi,

“Xin hỏi vị công tử đây, phải xưng hô thế nào?”

Khá lắm, khí chất không tồi, đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, thăm dò nàng nữa cơ đấy.

“Không hổ là các chủ Ảnh Liên các.” Nàng không trả lời câu hỏi của Tử Giao.

“Ngươi muốn gì?”

“Giống ngươi!”

“Trả thù?”

“Nếu muốn biết ngày mai đến Nghị Vân lâu hỏi Lâm Tuyết Thần” Nói rồi nàng phi thân rời đi. Nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, nàng đang mệt muốn chết, đi vòng quanh Ngô gia trang mãi mà không tìm thấy gì, à không, có một tin rất quan trọng. Nhưng nàng cũng buồn ngủ rồi, phải về thôi. Mai tính tiếp.

Sau lưng là 2 nữ tử đang đứng đây với bao nhiêu thắc mắc.

“Tỷ! hắn là ai? Liệu có phải địch nhân của chúng ta không?” Tử Linh không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Không phải hắn nói giống chúng ta sao?”

“Nhưng muội vẫn lo, lỡ hắn đem bí mật này nói ra thì sao?”

“Hắn sẽ không!” Tử Giao khẳng định, nàng cũng không biết vì sao khi nhìn thấy nam tử kia nàng lại có một tia tin tưởng và vô thức kính trọng hắn.

“Vì sao?”

“Nếu hắn muốn chúng ta bại lộ thì vừa nãy hắn đã kêu lên rồi!”

“Nhưng có khi nào hắn lấy bí mật của chúng ta mà đòi điều kiện gì không? Hơn nữa Ảnh Liên các, hắn biết chúng ta…”

“Vậy thì mai cứ đi thì mới biết được.”

“Mai chúng ta đi sao?”

“Dĩ nhiên phải đi rồi, dù sao hắn cũng đang nắm thóp chúng ta mà? Yên tâm, về ngủ đi mai chúng ta đi.” Thấy muội mình lo lắng, Tử Giao an ủi rồi về phòng mình. Nàng cũng không biết vì sao lại tin tưởng hắn chỉ biết cứ tin vậy thôi.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2013 22:34:08 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15. Lâm Tiểu Thư



Sáng hôm sau tỉnh dậy, thân thể thật thoải mái. Tối qua mặc dù đã muộn nhưng về đến phòng nàng vẫn phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cho nàng, đưa cho tiểu nhị ít bạc vụn coi như thưởng cho hắn. Sau khi tắm xong nàng liền đi ngủ.

Thật thoải mái a. Nàng vệ sinh cá nhân xong, vừa ngồi xuống ăn được mấy miếng điểm tâm mà lúc nãy tiểu nhị mang lên thì bên ngoài có người gõ cửa,


“Lâm tiểu thư, có 2 vị cô nương muốn gặp tiểu thư.” Sáng nay nàng quyết định không cải nam trang nữa, định bụng sẽ thăm dò Ngô gia trang sau đó mới trở về là nữ nhân, nhưng giờ thì không cần nữa. Dù sao làm thân phận nữ nhân thật của mình cũng thoải mái hơn không phải dùng nội lực nén giọng nói, mà gặp phải những tên như tên Vu Hạo kia chẳng phải nàng lại làm trò cho chúng xem rồi sao? Nàng không thích.

Lúc sáng tiểu nhị đem điểm tâm vào cũng thoáng giật mình á khẩu, nàng cũng không giải thích gì nhiều chỉ vứt cho hắn 5 chữ “ta la Lâm Tuyết Thần” rồi kêu hắn đi ra ngoài dặn có ai tìm thì trực tiếp dẫn lên phòng.

“Dẫn họ vào.” Nàng cũng biết là ai, không ngờ lại đến nhanh như thế.

Nhận được mệnh lệnh của nàng, tiểu nhị mở cửa mời 2 vị cô nương vào. Tử Giao, Tử Linh cũng hơi ngạc nhiên vì tiểu nhị gọi là Lâm tiểu thư, mà bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo, êm tai của nữ nhân cũng có điểm quen thuộc nên không thắc mắc gì mà theo tiểu nhị vào. Sau đó tiểu nhị cũng xoay người rời đi, ý nhị đóng cửa lại, bên trong phòng của còn lại 3 nữ nhân, một không gian tĩnh lặng bao trùm 3 người. Trước mặt Tử Giao, Tử Linh bây giờ là một thiếu nữ tuổi tầm 16, khuôn mặt diễm lệ động lòng người, dáng vóc eo thon quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách càng nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp như đang câu hồn bất cứ ai có đủ can đảm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó. Mà trên khuôn mặt quyến rũ mê hồn đó lại có vẻ lạnh lùng, lãnh khốc tạo nên một vẻ đẹp của riêng nàng: xinh đẹp thoát tục, quyến rũ động lòng người, đồng thời tỏa ra ngạo khí của bậc vương giả, đôi mắt đẹp hờ hững như không có ai xứng được nàng để vào mắt.

Cô gái đẹp tựa thiên tiên này làm cho tỷ muội Tử Giao chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn nhất thời không liên hệ được tiên nữ trước mặt này với người họ đang muốn tìm. Dù sao người họ tìm cũng là nam nhân còn đây lại là nữ nhân xinh đẹp, mặc dù trên người tỏa ra ngạo khí, lãnh khốc vô tình giống nam tử hôm qua, cả 2 cùng có đôi mắt màu hổ phách riêng biệt, độc nhất nhưng… họ vẫn không thể liên tưởng được. Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà họ đã từng gặp, đệ nhất mỹ nhân Huyền Nghi thì họ chưa được gặp nhưng 2 vị tiểu thư nhà họ được giang hồ xưng tụng đệ tam, đệ tứ mỹ nhân, nhưng quả thực còn kém xa so với nữ nhân trước mặt.

Được khoảng 1 khắc, cảm thấy 2 nữ nhân kia đã đánh giá mình đủ nàng cũng không muốn có người nhìn mình như thế nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này,

“Ta là Lâm Tuyết Thần, các ngươi là Tử Giao, Tử Linh đồng các chủ Ảnh Liên các?” Nàng cũng không muốn vòng vo, cứ vào thẳng vấn đề không phải hơn sao?

“Ách, ngươi.. ngươi là Lâm Tuyết Thần sao? Nhưng…” Tử Giao lên tiếng thắc mắc, nghe thấy giọng nói trong trẻo, êm tai của vị cô nương kia nhất thời tỉnh ngộ lúc này mới nhận thấy mình hơi thất thố, trong khi Tử Linh vẫn đang ngây ngốc nhìn theo từng cử chỉ điệu bộ của nàng.

“Ân, ta là nữ nhân, ngồi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện.” Nàng lịch sự mời 2 người họ ngồi xuống, không thể đứng để bàn việc được nha, rất mỏi chân đó.

“Ân, đa tạ.” Tử Giao ngồi xuống đồng thời cũng kéo Tử Linh còn đang ngây ngốc ngồi xuống bên cạnh mình.

“Xin hỏi vì sao ngươi biết chúng ta là đồng các chủ của Ảnh Liên các?” Tử Giao thắc mắc.

“Hôm qua ta đã nghe hết chuyện của các ngươi.” Nàng không hổ thẹn giải đáp thắc mắc của tỷ muội các nàng, cũng không phải nàng nghe lén, việc gì phải ngại chứ. Nói xong thì bưng tách trà lên nhâm một ngụm rồi lại tự nhiên ăn miếng điểm tâm.

“Ngươi muốn gì?” Lúc này Tử Linh mới bừng tỉnh lên tiểng vẫn là ngưỡng mộ nhưng cũng thêm phần cảnh giác, không biết nàng ta muốn gì? Nàng ta biết được hết bí mật của tỷ muội nàng rồi? À chưa đâu, cứ cho là bị lộ đi thì lúc đó các nàng quay về Ảnh Liên các, mặc dù không giết được tên cẩu tặc kia nhưng tin rằng 5 năm trước không để mất Ảnh Liên các thì 5 năm sau cũng sẽ không bị mất. Nghĩ thế nên Tử Linh cũng nở một nụ cười đắc ý rồi rất nhanh biến mất, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Nàng biết Tử Linh nghĩ gì, bất quá nàng không chấp nhất trẻ con, cử để nàng ta tự sướng đi.

“Trước hết ta muốn các ngươi tháo bỏ lớp dịch dung, ta không muốn đối tác của ta lừa dối ta, hợp tác với ta là phải toàn tâm toàn ý, ta có thể không cho người khác biết bí mật của ta nhưng người khác thì tuyệt đối không được phép.” Nàng lạnh giọng lên tiếng, vô hình chung tạo nên một áp lực làm cho 2 tỷ muội song Tử (HTL: là Tử Giao, Tử Linh đó, từ giờ nếu 2 người kia đi cùng nhau thì ta gọi là song Tử nha.)

“Được, chúng ta sẽ tháo lớp dịch dung, chỉ hy vọng dù không giúp được chúng ta thì cũng mong cô nương đừng làm kẻ thù, kẻo lúc đó trở thành kẻ thù của Ảnh Liên các lại không hay.” Dù gì Tử Giao cũng trưởng thành hơn, biết không thể không lộ mặt thật nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng, mặc dù lời đề phòng này có thể không có tác dụng.

Nhếch mép chế giễu,

“Yên tâm, từ trước tới giờ chưa có việc gì ta muốn lại không làm được cả, ta đã nói giúp các ngươi trả thù Ngô Đạo thì ta sẽ làm được, bất quá…” Nàng ngừng lại đưa mắt nhìn song Tử khiến bọn họ bỗng nhiên cảm thấy lạnh người, sát khí từ người nàng tỏa ra làm họ cảm thấy sợ hãi. Trải qua một trận sinh tử năm 14 tuổi, chứng kiến cái chết của sư phụ, 5 năm sống trong hận thù khiến họ sớm đã không màng đến cái chết, nhưng hôm nay họ lại cảm thấy sợ hãi. Trong lòng họ cùng có ý nghĩ chung, nữ nhân trước mặt không nên động vào. Vô thức nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ ưu nhã của Tuyết Thần.

“…Bất quá, chưa có ai có gan uy hiếp ta cả… vì những kẻ đó sẽ có kết cục thực rất khó coi.”

Lời nàng vừa dứt, song Tử bỗng cảm giác trong người khó chịu, vô cùng thống khổ, sau đó lại bình thường trở lại, ngước mắt đầy nghi vấn nhìn nàng, nàng cũng thoải mái mà trả lời nghi vấn của họ,

“Có phải lúc đầu cảm thấy đau đớn thống khổ? Sau lại bình thường rồi?”

Song Tử gật đầu.

“Yên tâm, đó là loại độc mới ta vừa bào chế được, ta đang không biết lấy ai thử thuốc, sẵn các ngươi muốn thì ta cũng đành giúp.” Nàng vân đạm phong khinh mà nói cũng không thèm để ý đến khuôn mặt đang tối đen của họ. Họ không biết nàng hạ độc mình lúc nào?

“Đây là thuốc giải, nhưng phải sau 5 canh giờ mới được uống nếu các ngươi không muốn trúng Phệ Hoa Tán.” Đưa thuốc giải cho họ nàng cũng từ bi mà nhắc họ.

Lời nói của nàng làm cho song Tử khiếp sợ.

“Ngươi.. bỉ ổi.” Tử Linh tức giận mắng nàng.

“Đa tạ, ngươi cũng không phải người đầu tiên khen ta như thế, hơn nữa đây chỉ là lễ mọn ta tặng các ngươi làm quà gặp mặt. Nhớ, lần sau không nên uy hiếp lung tung, vạ từ miệng mà ra đó.” Nàng lạnh lùng nhắc nhở họ, nàng cũng không muốn giết người a, nàng là con người lương thiện mà, hơn nữa nàng cũng thấy có hảo cảm với 2 nữ nhân này, mà nguyên tắc lại không thể phá.

“Đa tạ cô nương nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”

“Vẫn là Tử Giao thông minh.”

“Được, giờ thì cho ta được chiêm ngưỡng dung nhan của các vị được chưa? Nhanh còn vào việc chính, ta không có nhiều thời gian cùng các ngươi tám nhảm.” Nàng còn phải đi ăn kẹ hồ lô a, thèm chết được.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách