|
Chương 74. Loan Phụng xuất thế
Huyết Tâm thống khổ nhìn Từ Yên máu không ngừng trào ra khóe miệng cho đến khi hơi tàn. Đau đớn gọi tên Từ Yên, hắn đời này vậy là đã thật sự mất đi nàng rồi, là tại hắn sao? Là tại hắn nên nàng mới chết sao? Yên nhi của hắn. Yên nhi!
Ngay lúc Huyết Tâm đang thống khổ vạn phần, kỳ tích đã xảy ra. Không khí ngày càng trở nên lạnh đến tê tâm, cái lạnh như muốn đóng băng hết thảy mọi thứ xung quanh, hơi thở dần trở nên ngưng kết, màn khói đặc kia bị ngưng tụ thành một tảng băng khổng lồ lạnh thấu xương. Sau đó lại là cỗ nhiệt lưu không ngừng phát tán, cảm giác còn lạnh hơn cả đường vào Y Thủy cốc. Cái băng lạnh duy trì không lâu, dần dần bị thay thế bởi cái nóng gay gắt, giống như muốn thiêu hủy hết thảy. Màu lửa đỏ dần dần lan truyền rộng khắp bao phủ khối băng, làm tan chảy khổi băng khổng lồ kia, ánh sáng chói mắt lan tỏa phát sáng cả một vùng trời, làm mọi người ở đây không thể mở nổi mắt nhìn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể không ngừng ngưng tụ nội lực điều tiết thân nhiệt cơ thể cho thích ứng với nhiệt độ nếu không muốn lạnh mà chết hay bị biến thành món “người nướng”.
Đợi đến khi quang mang đạm dần, không khí cũng bình ổn, nhiệt độ cũng trở về bình thường, và sau đó là tiếng thét chói tai của Huyết Tâm, mọi người mới dám mở mắt nhìn hết thảy, tất cả đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vẫn là Lạc Thiếu Phàm hiểu biết, kinh ngạc kêu lên đầy mừng rỡ.
“Loan Phụng? Loan Phụng xuất thế? Thực sự có thể thức tỉnh được Loan Phụng.”
Thiên a. Tiêu phu nhân thật sự thức tỉnh được Loan Phụng. Hắn còn vinh hạnh được diện kiến. Đây là sự thật sao?
“Loan Phụng xuất thế? Vậy nghĩa là tam muội không chết?”
“Đúng vậy, Tiêu, tẩu tử không chết, ngươi nhìn, ngươi nhìn.”
Vu Hạo từ trong ngơ ngác hồi thần, mừng như điên, ba bước thành một chạy về phía trước tiến lại gần cặp thần ưng kia, ý định muốn đỡ một người đang nằm trên lưng thần ưng lửa đỏ lại không ý thức được nguy hiểm trước mắt.
“Tiêu Vu công tử nguy hiểm.” Lạc Thiếu Phàm thấy được sát khí bên trong ánh mắt của cặp thần ưng kia vội vàng muốn ngăn cản hắn nhưng không kịp, chỉ thấy bạch ưng màu trắng băng lãnh tung một cước đá Vu Hạo bay về phía sau, ngăn chặn ý định muốn tiến lại gần chủ nhân của chúng. Vu Hạo bị thương thống khổ phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn không nản chí, vẫn tiến về phía trước nhưng lần này hắn lại thành khẩn nhìn cặp thần ưng.
“Đó là nữ nhân của ta, là tính mạng của ta, là tâm can bảo bối của ta, ta chỉ muốn bảo hộ nàng, ta sẽ không thương tổn nàng.”
Nhận ra sự chân thành cùng khẩn thiết của Vu Hạo, nhưng trong mắt chúng ngoài khinh bỉ vẫn là sự khinh bỉ.
Nhân loại ngu ngốc, hừ, tâm can bảo bối? Bảo hộ chủ nhân? Chủ nhân cần ngươi bảo hộ, vậy chúng ta để làm gì? Định tranh công với chúng ta? Hơn nữa nếu ngươi bảo hộ được chủ nhân thì chủ nhân bị thương như thế này sao? Nhân loại chết tiệt.
Mặc dù là nghĩ như thế, tròng lòng không hờn giận, chán ghét nhân loại này, nhưng bên chủ nhân lâu như vậy, cũng thấu hiểu tâm tình chủ nhân, biết chủ nhân của chúng chính là yêu nhân loại này, vì vậy khinh bỉ quay đầu chỗ khác quyết không thèm để ý hắn. Lúc nãy tung một cước về phía hắn là do nó tức giận nhân loại này không bảo hộ được hủ nhân, nếu không phải chúng hao tổn linh lực vận dụng thần thức, thức tỉnh chủ nhân về sự tồn tại của chúng, liệu chủ nhân còn mạng mà ra khỏi cái trận quái đáng chết kia không? Hừ, càng nghĩ càng giận.
Vu Hạo dường như cũng hiểu chúng là đang tức giận, đang khinh bỉ mình, nhưng cũng không để ý nhiều, tiến lại gần Phụng, chính là thần ưng lửa đỏ đang mang Tuyết Thần trên lưng, đỡ nàng xuống đất, ôm nàng vào lòng.
“Thần nhi, tỉnh, tỉnh. Thần nhi. Ta là Vu, Vu của nàng đây.”
Lúc này mọi người cũng đã tỉnh khỏi cơn mộng mị, vội vàng chạy đến bên người Tuyết Thần.
“Tam muội/Tam tỷ/ Tiêu phu nhân/ Tẩu tử/ Vương phi người mau tỉnh a.”
“Tam tỷ sao còn không tỉnh a? Không phải tỷ ấy thức tỉnh được Loan Phụng sao?”
“Đúng vậy, sao vương phi còn chưa tỉnh lại?”
Đám người ngu ngốc, các ngươi cứ vây lấy chủ nhân làm sao chủ nhân có không khí mà thở, hơn nữa chủ nhân chiến đấu đến tia hơi thở mỏng manh cuối cùng, thương tổn có bao nhiêu nặng, mặc dù chúng là thần ưng là Loan Phụng trời đất nhưng cũng chỉ có thể một lần nữa tái sinh cho chủ nhân, chữa trị nội thương, bảo vệ tâm mạch được cho chủ nhân đã là tốt lắm rồi, còn ngoại thương cần phải điều trị một thời gian, kiệt sức như vậy sao có thể tỉnh ngay? Nhân loại ngu ngốc. Còn không mau tránh ra cho chủ nhân ta hít thở.
Đám người nhận thấy được ánh mắt phi thường khinh bỉ bắn về phía mình, cùng ánh mắt lạnh đến thấu xương vội vàng ngẩng lên, chỉ thấy hai thần ưng đang trừng mắt nhìn họ, ánh mắt đầy khinh bỉ lẫn phẫn nộ.
Ách, họ làm gì sai sao? Đám người hết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu.
Còn nhìn gì, không mau cút sang một bên. Chủ nhân cần dưỡng khí có biết không? Ngu ngốc.
“A, mọi người tản một chút cho Tiêu phu nhân hít thở, ta vừa bắt mạch cho phu nhân, chỉ là ngoại thương có phần nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng một chút, còn lại tâm mạch cùng gân cốt tất cả đã được bảo vệ và chữa lành, không còn đáng ngại nữa.”
Vẫn là nhân loại này có chút hiểu biết, hừ.
Loan Phụng ném cho Lạc Thiếu Phàm ánh mắt khích lệ nhưng rất nhanh chuyển hướng mọi người trừng mắt. Tất cả cũng hiểu ý mà tránh ra một chút.
Sống đến từng này tuổi rồi, thử hỏi trong đây có ai không phải là anh hùng trong thiên hạ? Không phải hô phong hoán vũ một phương, ngay cả Dạ, Phong, Vũ tuy chỉ là hộ vệ nhưng cũng chịu người tôn kính, có bao giờ chịu qua sự khinh bỉ lẫn coi thường như vậy? Vậy mà giờ đây lại bị hai con chim này khinh bỉ, nhân sinh của họ thật bi ai a, bi ai a.
Nhìn lại vị vương gia cao cao tại thượng, chiến thần trong mắt người dân Hoàng Thiên Quốc, Tiêu Vu công tử danh trấn giang hồ giờ phút này đang ai oán nhìn cặp Loan Phụng, ánh mắt ủy khuất. Giống như là đang tranh giành tình nhân, lại giống như bị người ta giành mất tình nhân mà ai oán mà bất cam. Họ hài lòng rồi, có người thân phận hiển hách hơn họ cũng bị khinh bỉ, họ cũng là không có gì phải ủy khuất rồi.
—
Ngự thư phòng
“Nhị đệ và nhị đệ muội vẫn chưa tỉnh sao?”
“Chưa, cũng đã một tháng rồi.”
“Chẳng phải là nhị đệ muội chỉ là ngoại thương thôi sao? Còn có Loan Phụng nữa, tại sao còn chưa tỉnh? Cả nhị đệ nữa. Mặc dù tâm mạch vì bị đả kích mà chịu tổn thương, nội thương cũng không nặng lắm. Loan Phụng cũng hỗ trợ trị thương, sao đến giờ họ còn chưa tỉnh?”
“Thiên, Lạc minh chủ nói tuy rằng nước mắt của cả Loan Phụng thần ưng có thể chưa trị được ngoại thương, nội thương và tâm mạch đã hồi phục nhưng vẫn cần thời gian tĩnh dưỡng, hội phục cơ thể, cơ thể của họ cũng chỉ là suy nhược quá mà thôi. Chàng yên tâm. Họ chắc chắn sẽ tỉnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ta tin họ sẽ mau chóng tỉnh lại.”
Vu Thiên tiến lại kéo Tử Linh vào lòng, vì biến cố hôm đó mà đại hôn của họ cũng như lễ phong hậu bị hoãn, chỉ là Tử Linh vẫn ở trong cung, thỉnh thoảng đến Huyền vương phủ thăm tình hình của Vu Hạo và Tuyết Thần. Huyết Ảnh thần giáo đã chính thức bị diệt môn, tất cả giáo chúng cũng toàn bộ bị diệt, tin tức này làm chấn động giang hồ. Khi biết Tuyết Thần thức tỉnh cặp Loan Phụng phá giải được Ma Trận thuật, nhân sĩ võ lâm vô cùng vui mừng, ngoài ra việc diệt Ngô gia trang là do Tuyết Thần chủ mưu, tuy rằng là trả thù nhưng cũng là giúp võ lâm vì thế nhân sĩ giang hồ vô cùng cảm kích hai người.
Hơn nữa biết Vu Hạo và Tuyết Thần vì thế mà bị thương nặng nên khắp Hoàng Thiên Quốc thậm chí là cả đại lục này, các thế lực không ngừng mang các kỳ trân dị bảo, các loại thuốc quý hiếm chữa nội ngoại thương như Tử Tuyết Liên, Băng Sơn Tuyết Liên, Nhân sâm ngàn năm, Linh chi ngàn năm… đến để biếu tặng Tuyết Thần và Vu Hạo để họ chữa thương, tỏ lòng cảm kích. Lúc này trong bảo khố của vương phủ cũng đã đầy ắp nhưng thứ quý hiếm ngàn năm khó gặp.
Nhưng cũng có không ít kẻ lòng tham nổi lên, muốn đến đoạt Thần Quang cùng vòng ngọc Loan Phụng, bởi Loan Phụng thần ưng chính là cư ngụ trong vòng ngọc Loan Phụng. Bất quá bên cạnh họ luôn có người của Huyền Môn trang, Kiếm Hồn, Ảnh Liên các, Minh Thần giáo cùng các đại môn phái bảo hộ ngay cả võ lâm minh chủ Lạc Thiếu Phàm cũng thông cáo giang hồ: Ai có ý đồ bất chính với Tuyết Thần và Vu Hạo chính là kẻ thù của võ lâm. Vì thế đến lúc này hai người kia vẫn bình an vô sự mà dưỡng thương. Đấy là chưa nói khi hai người kia có nguy hiểm, Loan Phụng sẽ tự khắc hiện thân bảo hộ họ. Từ đó giang hồ ai muốn đánh chủ ý lên bảo vật cũng phải thu hồi móng vuốt của mình.
“Thiên, chàng lại buồn phiền chuyện Đa Đạc và Vũ Phượng sao?” Tử Linh ngồi trên đùi hắn giúp hắn xoa bóp chỗ mi tâm đang nhăn lại, nàng đau lòng hắn. Nhìn thấy hắn mệt mỏi mà nàng lại không giúp được gì, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình vô dụng.
Vu Thiên sao lại không biết điều đó, nhìn nàng đau lòng cho hắn, hắn rất cao hứng nhưng lại cũng không nỡ, nhìn nàng cứ buồn phiền, lo lắng làm tâm hắn lại đau. Vì thế mà hắn chưa bao giờ dấu nàng chuyện gì, kể cả chính sự.
“Chỉ một phần, Đa Đạc và Vũ Phượng biết chúng ta có Loan Phụng thần ưng, hơn nữa, trước đây trên đại lục có truyền thuyết ai có được Loan Phụng thần ưng sẽ có được thiên hạ. Vì thế chúng có lòng tham muốn đoạt, muốn tranh thủ cơ hội chiến thần Hoàng Thiên Quốc còn đang hôn mê mà đánh chiếm Hoàng Thiên Quốc, cũng không ngừng phái người đi ám sát nhị đệ và nhị đệ muội, may mắn có đám người đại tỷ và Loan Phụng luôn kịp thời bảo hộ. Hơn nữa, trên chiến trường có Yến Vĩ, Huyền Kha mặc dù kinh nghiệm chinh chiến không có nhưng dù gì họ cũng đã từng thống lĩnh bang phái chinh phạt giang hồ mới có địa vị như ngày hôm nay, họ cũng cũng là một thân bản lãnh, lại có Lâm, Dạ và Lăng trợ giúp, hai người đó cũng theo nhị đệ nam chinh bắc chiến, dĩ nhiên không tầm thường, vì vậy không những không có nguy cơ mà lại còn chiếm được một số thành trì của chúng, những nước có ý đồ cũng không dám vọng động, biên giới tạm thời bình ổn.”
Hơn nữa đại lục này coi như là thống nhất, giang hồ cũng thống nhất, các thế lực võ lâm cũng không phân biệt quốc gia, quốc thổ mà đối địch. Thật ra Hoa Hồ phái hay Uy Khâm tiêu cục không phải là của Hoàng Thiên Quốc, không ít các môn phái cũng là từ các nước khác đến Hoàng Thiên Quốc mở rộng thế lực, vì đây chính là đất nước bá chủ và hùng mạnh nhất đại lục. Cũng vì lý do này mà các nước khác cũng không dám hành động vô cùng an tường, chỉ sợ sơ sót một chút là giang hồ không ngại lật đổ nước đó, bởi trong mắt nhân sĩ võ lâm bây giờ Tuyết Thần và Vu Hạo chính là bậc anh hùng là một tồn tại tôn kính nhất cũng là người họ sùng bái nhất, dĩ nhiên họ không thể để hai người đó bị xâm phạm, cũng vì thế mà Hoàng Thiên Quốc cũng là thơm lây.
“Vậy chàng vì sao còn phiền lòng?”
“Sưu thành nạn đói vẫn diễn ra, lại bị một số thể lực kích động. Từ gia nội phản kích động dân chúng Sưu thành tạo phản hòng nội ứng ngoại hợp với ngoại xâm, may mắn có Lệ Ảnh cùng Phong, Vũ đã trấn áp. Mặc dù diệt được Từ gia và đồng đảng, tàn dư cũng bị Huyền Môn trang cùng một số thế lực lớn trong giang hồ hỗ trợ cũng đã hoàn toàn trảm thảo trừ căn, nhưng dân chúng vẫn là không an cư được.”
“Triều đình không phải phát lương thảo cứu tể sao?”
“Làm sao mà đủ được, Sưu thành mặc dù không phải vô cùng lớn, nhưng dân cư ở đó rất đông, lại nằm ở nơi quốc lộ không tiện, lương thảo chuyển đến mỗi lần được rất ít, căn bản là không giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, cứ phát lương cứu tế cũng không phải là cách hay.”
“Thiên, đừng làm mệt bản thân, sẽ có cách thôi.”
Đúng lúc này tiểu phúc tử từ bên ngoài hớt hải chạy vào, cũng không thèm để ý quy củ, thỉnh an, vừa chạy vào là ngã lăn ra đất vội vàng ngồi dậy thở hồng hộc, làm Vu Thiên và Tử Linh không khỏi nhíu mày.
“Tiểu phúc tử, ngươi đây là làm sao? Không có chút phép tắc gì cả.”
“H..oàng…Hoàng Thượng. N…ô N…ô”
“Được rồi ngươi thở đi rồi nói.” Từ Linh nhìn hắn như vậy vừa tức giận vừa buồn cười, đi theo Thiên từ nhỏ, tuy là công công nhưng lại rất có phong phạm, không hiểu sao hôm nay lại thê thảm thế này.
Phải mất một lúc lâu mới bình ổn lại hơi thở hướng Tử Linh cảm kích.
“Tạ ơn Linh tiểu thư.” Mặc dù cả hoàng cung đều biết nàng chắc chắn là hoàng hậu của Hoàng Thiên Quốc, bất quá vì chưa sắc phong, cũng chưa gả cho Thiên, vì thế Tử Linh kiên quyết không cho gọi hoàng hậu.
“Được rồi, nói đi, có chuyện gì?” Vu Thiên cũng đã mất hết kiên nhẫn, người của hắn khi nào thì trở nên dông dài mà không có quy củ như thế?
“Hoàng Thượng, Vương gia, Vương phi tỉnh lại rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Cả Vu Thiên lẫn Tử Linh đều nhảy dựng lên, như thể không tin vào tai mình. Tiến lại gần túm áo tiểu phúc tử hỏi cho rõ ràng, chỉ khổ cho hắn vừa chạy mệt lại bị hoàng thượng dọa cho sợ hãi.
“Hoàng thượng, Linh tiểu thư. Vừa rồi nô tài có nhiệm vụ cần ra ngoài cung, lúc trở về gặp Triệu quản gia muốn tiến cung bẩm báo vương gia và vương phi đã tỉnh vì thế nô tài thay hắn vội vàng về bẩm báo hoàng thượng và Linh tiểu thư.”
“A, Thiên mau, mau đi vương phủ xem tam muội.” Tử Linh vội vàng kéo Vu Thiên ra ngoài, cũng may sau khi lên triều hắn cũng đã thay ngoại bào rồi, nếu không mặc hoàng bào đến còn không bị đại tỷ và mọi người chỉ trích hắn khoe mẽ. Có ai làm hoàng thượng mà bi thương như hắn không?
“Được rồi, Linh nhi chậm một chút.”
“Nhanh nhanh đi a.” |
|