|
CHƯƠNG XIX: GHEN (2)
Thượng Quan Khiết Nhi nhìn Nhược Dung thì đang đứng, còn cô thì té dưới đất, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Nhược Dung khuôn mặt bỗng dưng vui lên hẳn. Thượng Quan Khiết Nhi, là cháu gái của Hoắc Tư Mã mà, xét ra thì là người cùng phe với nàng, thế nên chắc sẽ bênh vực nàng thôi. Thượng Quan Khiết Nhi tiến lại gần, nhìn vào mặt Lạc Yên, rồi giận dữ nói:
-Phi tần trong cung, mà không biết giữ thể diện, đi đánh nhau ra bộ dạng thế này sao? Hứa Tiệp Dư, cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà bị Hoắc Phu Nhân trách phạt vậy hả?
Tự nhiên, Tiểu Mai không biết sao từ nãy giờ thì không lên tiếng. Lạc Yên bị đánh đau đến thế, mà Tiểu Mai cũng không chạy lại đỡ. Đến bây giờ lại quỳ dưới đất, khóc lóc mà nói:
-Thái Hoàng Thái Hậu minh xét, nương nương của nô tì, đang trên đường đến thăm hỏi Hoắc Phu Nhân thì tình cờ gặp ở nơi này. Lúc nãy Hứa Tiệp Dư đến gần Hoắc Phu Nhân, thì buột miệng khen cây trâm của Hoắc Phu Nhân đẹp quá, mà không kìm lòng được đưa tay lên chạm vào thử. Ai dè, Hoắc Phu Nhân lại giáng cho Hứa Tiệp Dư một cái bạt tai như vậy. Chúng nô tỳ cũng rất hoảng hốt.
Lạc Yên quay sang nhìn Tiểu Mai kinh ngạc, cô không ngờ Tiểu Mai lại nói dối một cách trắng trợn đến vậy. Chắc nàng thấy cô bị đánh, cũng rất khó chịu, nhưng vì người kia là thân phận Phu Nhân cao quý, Tiểu Mai không thể mạo hiểm mạo phạm nàng ta, mới ráng nhẫn nhịn. Huống chi ở đây toàn là cung nữ của Bảo Hoa Điện, cô và Tiểu Mai chỉ có hai người, có muốn cũng không làm gì được nàng ta. Nhưng giờ Thái Hoàng Thái Hậu đến rồi, Tiểu Mai mới nhân cơ hội này, chạy ra khai báo trước. Bọn cung nữ kia chắc cũng như Tiểu Mai, thấy Nhược Dung đánh Lạc Yên mà không nghe được giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, nên rất lúng túng, không biết nên trả lời Thái Hoàng Thái Hậu ra sao. Tiểu Mai đi trước một bước, biến Lạc Yên thành người bị hại, để gán tội cho Nhược Dung. Nhược Dung tức giận la lên:
-Ngươi nói láo! Là cô ta vô lễ với bổn cung.
Tiểu Mai lại nói:
-Thái Hoàng Thái Hậu hãy hỏi những cung nữ khác đi. Rõ ràng lúc nãy Hứa Tiệp Dư chẳng làm gì cả, Phu Nhân lại giáng cho Tiệp Dư một bạt tai, Tiệp Dư bất ngờ cũng chẳng chống trả được. Nô tì đứng ngay đây, nên nghe rõ mọi việc, không hiểu sao nương nương lại vô lý đánh người như vậy.
Mấy người cung nữ kia nghe thế, vội quỳ xuống mà thưa:
-Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, chúng nô tì lúc đó, thực ra là đứng xa quá, nên không nghe thấy gì cả. Tuy vậy, xét lại những gì vừa xảy ra, thì hình như đúng như lời cung nữ này nói đấy ạ.
Mấy người cung nữ thấy hai vị nương nương xảy ra xích mích vậy, cũng không muốn bị dính líu nhiều, bởi họ cũng có hiểu rốt cuộc đã xảy chuyện gì giữa hai người họ đâu. Tuy nhiên khi thấy Tiểu Mai đứng ra kể lại sự tình, bọn họ hùa theo ngay, để tránh cái trách nhiệm. Thượng Quan Khiết Nhi liếc nhìn Lạc Yên hỏi:
-Có đúng vậy không?
Lạc Yên dù không muốn vu oan cho Nhược Dung, nhưng biết làm sao, bây giờ mà trả lời không, Tiểu Mai chắc chắn bị phạt. Thôi thì, hôm nay cô làm người độc ác một lần. Dù sao cô cũng đang ghét nàng ta lắm, cô tự dưng đi kể ra sự thật làm gì, cô đâu có nhân từ đến vậy. Thế là cô khẽ gật đầu, hơi tỏ vẻ đau đớn. Thượng Quan Khiết Nhi thấy vậy quay sang ra lệnh cho Nhược Dung:
-Quỳ xuống!
Nhược Dung hoảng sợ, vội quỳ xuống nhìn Thượng Quan Khiết Nhi khó hiểu. Nàng tự hỏi Thái Hoàng Thái Hậu sao lại không bênh vực mình. Rồi Thượng Quan Khiết Nhi từ tốn nói:
-Hứa Tiệp Dư, đúng là uất ức cho cô rồi! Chỉ vì một cây trâm, mà bị đánh tới nông nỗi này. Hoắc Phu Nhân, ai gia sẽ xử phạt sau.
Nàng ta đưa tay lên rút một cây trâm ngọc trên đầu Nhược Dung xuống. Rồi tiến lại gần phía Lạc Yên, đưa cây trâm ra mà nói với cô:
-Cùng là phi tần của Bệ hạ, mà xem Hứa Tiệp Dư không có nhiều trang sức trên người, còn Hoắc Phu Nhân lại xa hoa, lộng lẫy đến thế này, thiệt thòi cho cô rồi. Nếu Hứa Tiệp Dư đã thích cây trâm này đến vậy, thì hãy nhận lấy nó đi. Hoắc Phu Nhân, cô không có ý kiến gì chứ?
Nhược Dung thanh âm giọng nói có chút ấm ức nhưng cũng vội đáp:
-Thần thiếp không dám!
Lạc Yên hơi ngạc nhiên, tự hỏi mình diễn khổ nhục kế đạt đến vậy sao mà Thượng Quan Khiết Nhi này, nếu xét đúng, thì là họ hàng thân thiết với Nhược Dung, mà không hề bênh vực nàng ta, bắt nàng ta chịu thiệt thòi. Thượng Quan Khiết Nhi hướng cây trâm về phía cô, Lạc Yên theo phản xạ đưa tay lên nhận lấy. Nhưng tay cô chưa đưa lên tới nơi, thì nàng ta đã giơ cây trâm lên cao rồi thả tay ra. Nó rơi xuống đất, vỡ tan tành, ngay chỗ Lạc Yên. Cô giật thót, bản năng chợt nhắc cô rằng cô vừa phạm một sai lầm rất lớn rồi. Thượng Quan Khiết Nhi ngay lập tức lớn tiếng:
-Hứa Tiệp Dư, sao cô lại dám làm hư trâm ngọc của Hoắc Phu Nhân vậy hả?
Lạc Yên nhìn người đối diện, ánh mắt nàng ta đáng sợ thật! Nàng ta lúc đó khẽ giơ tay ra hiệu cho Nhược Dung đứng lên. Nhược Dung tự dưng ngộ ra được điều gì, lập tức đứng dậy, lớn tiếng kêu khóc:
-Thái Hoàng Thái Hậu, người phải làm chủ cho thần thiếp. Hứa Tiệp Dư này, tự dưng giựt lấy trâm ngọc của thần thiếp, làm bể nó như vậy. Đó là cây trâm ngọc rất quý mà Hoàng Thượng mới tặng cho thần thiếp. Thần thiếp trong lúc nóng giận và hoảng sợ, đã lỡ tay đánh cô ta. Thái Hoàng Thái Hậu, thần thiếp oan ức quá!
Thượng Quan Khiết Nhi nói với bọn người hầu, giọng đe dọa:
-Lúc nãy, Hứa Tiệp Dư vì ghen tị đã rút trâm ngọc của Hoắc Phu Nhân xuống và đập bể, các ngươi đều nhìn thấy hết đúng không? Do đó, mà Hoắc Phu Nhân mới ra tay trừng phạt Hứa Tiệp Dư như vậy.
Bọn cung nữ hoảng hồn, nhưng ngay lập tức hiểu ý, vội dập đầu vâng dạ. Tiểu Mai tính mở miệng ra nói, thì bị một tên thái giám đạp mạnh một cái vào lưng, đau muốn bật khóc, mà không nói nên lời. Lạc Yên kinh hãi, vội la lên:
-Thần thiếp không có!
Nhưng cô thấy Thượng Quan Khiết Nhi đã vung tay lên, tát cho cô một cái. Nàng ta dùng lực, rất mạnh, như thể đã kìm nén, đợi chờ rất lâu để cho cô cái tát này vậy. Thượng Quan Khiết Nhi nói:
-Tiện tì, còn dám ngụy biện. Ai gia chỉ vừa mới đến, thấy rõ trâm ngọc bị vỡ đang ở ngay tay ngươi như vậy, mà ngươi còn dám chối. Quỳ lên ngay cho ai gia!
Lạc Yên chưa kịp phản ứng gì, vì thấy đầu óc mình vẫn còn choáng váng sau cái tát vừa rồi, thì đã bị hai cung nữ xách tay, kéo người cô quỳ thẳng lên. Cô còn chưa hoàn hồn, đã nhận thêm một cái tát nữa vào bên má còn lại. Cả người cô lảo đảo. Cô ráng chống mạnh tay xuống đất, giữ cho mình không bị ngã ra. Lạc Yên nghe tiếng Thượng Quan Khiết Nhi nói:
-Hoắc Phu Nhân chỉ đánh ngươi một cái, đã là quá nhẹ tay rồi. Ai gia thay Hoắc Phu Nhân, dạy dỗ ngươi. Hai cái tát này, một là để nhắc ngươi nhớ thứ bậc của ngươi trong cung, chỉ là một Tiệp Dư nhỏ nhoi, mà không biết thân phận mình, dám mạo phạm tới Hoắc Phu Nhân như vậy. Cái còn lại là dạy cho ngươi, khi ai gia đang nói chuyện, ngươi không được phép cãi lại. Không biết phép tắc!
Không biết phép tắc, cái cớ này mới hay làm sao. Thượng Quan Khiết Nhi này, cũng thật là lợi hại hơn Nhược Dung kia rất nhiều. Lúc nãy nàng ta đến, thấy hai người xảy ra xích mích, tất nhiên nàng ta phải bênh vực Nhược Dung rồi. Nhưng nàng ta không có bằng chứng, còn cô lại có nhân chứng là Tiểu Mai. Thế nên nàng ta lừa cô, giả vờ tin lời cô và Tiểu Mai, khiến cô mất cảnh giác, rồi đem trâm ngọc đưa cho cô, gán tội cô làm vỡ nó, mới có cớ bênh Nhược Dung được. Phải, lúc nãy chẳng ai biết giữa cô và Nhược Dung đã xảy ra chuyện gì, cả hai đều không nói thật. Tiểu Mai bịa chuyện được, Thượng Quan Khiết Nhi chẳng lẽ không làm được sao. Huống chi, cái trâm ngọc vỡ tan nát trên nền đất, chính là bằng chứng rõ ràng nhất rồi. Bây giờ dù bọn người hầu kia có nói không biết đã có chuyện gì, thì tội mạo phạm đến Hoắc Phu Nhân, cô tất phải gánh chịu. Cô nhìn Thượng Quan Khiết Nhi, ánh mắt nàng ta, có vẻ rất thỏa mãn sau khi đánh được cô hai cái tát vừa rồi. Chợt thấy khóe môi run run của nàng ta hơi cong lên, như muốn cười, cô tự nhiên nhận ra, nàng ta đâu phải tốt lành muốn trả thù cho Nhược Dung. Hai cái tát đó, là để trả thù cho bản thân nàng ta thôi. Nàng ta đánh cô mạnh như vậy, tay hẳn cũng đau lắm. Thân là Thái Hoàng Thái Hậu, theo lý thường nàng ta chẳng bao giờ phải tự mình xuống tay như vậy. Nói là cô phạm lỗi, rồi kêu bọn người hầu đánh cô cũng được mà. Nhưng nàng ta tự mình ra tay, khiến cô biết rằng, nàng ta đã đem tất cả những điều không bằng lòng trước đây với cô dồn hết vào hai cái tát vừa rồi. A, Lạc Yên cô thật là ngu mà, sao lại không đề phòng nàng ta chút nào. Cô đã phát hiện nàng ta biết rõ chuyện giữa cô và Chiêu Đế, nhưng cô nghĩ rằng Chiêu Đế đã qua đời rồi, nên nàng ta cũng bỏ qua mọi chuyện. Cô còn cho rằng nàng ta hiền đức, không ganh ghét, so đo với cô. Thực sự nàng ta có ghen đấy, nhưng lại giữ trong lòng. Hôm nay chính là cơ hội mà nàng ta đợi, nếu không được tự mình đánh cô, e rằng không thỏa được cơn giận dữ trong lòng nàng ta. Tâm tư của người trước mặt, thâm sâu thật, khiến cho cô không thể tin mình còn lớn hơn nàng ta tới hai tuổi. Cô cũng chỉ biết tự trách bản thân mình ngu ngốc, ghen tuông lên muốn giở thủ đoạn, mà quên mất kẻ thù của cô đâu phải chỉ có mình Nhược Dung kia. Bộ dạng Lạc Yên bây giờ trông thật sự rất thảm hại, hai má đỏ au, rát buốt. Lúc nãy vì cái tát kia mà chống tay xuống đất, cô không cẩn thận còn đè tay lên mảnh vỡ của trâm ngọc gần đó, làm bàn tay cô bị cắt phải, tứa máu. Thượng Quan Khiết Nhi lại một lần nữa bắt bọn người hầu kéo cô quỳ thẳng dậy rồi nói với thái giám bên cạnh:
-Gọi Gia công công tới, đánh Hứa Tiệp Dư mười gậy, coi như là dạy dỗ.
Lạc Yên nghe vậy, nghĩ kỳ này là mình chết chắc rồi. Đột nhiên, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của chàng vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn, thì thấy Lưu Tuân đang đứng ngay đó, trước mặt cô. Vẻ mặt chàng, có hơi chút chấn động, nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh lùng. Tự nhiên cô lại mừng thầm, nghĩ là chàng đến cứu mình. Nhược Dung thấy Hoàng Thượng vội kính cẩn hành lễ. Lưu Tuân cũng cúi mình tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, cho đúng quy tắc, rồi từ tốn hỏi:
-Không biết có chuyện gì mà cả Thái Hoàng Thái Hậu, Hoắc Phu Nhân và Hứa Tiệp Dư lại ở đây hết thế này? Trẫm đang trên đường đến Bảo Hoa Điện, thì vô tình bắt gặp cảnh này. Trẫm hơi tò mò đấy, có ai cho Trẫm một lời giải thích được không?
Khẩu khí của Lưu Tuân, nghe như có chút đe dọa. Nhưng Thượng Quan Khiết Nhi vẻ mặt bình thản mà đáp lại:
-Ai gia đang dạy dỗ phi tần trong cung thôi. Hoàng Thượng không cần bận tâm.
Trong phút chốc, Lạc Yên nghĩ chàng sẽ đến đỡ cô dậy, đưa cô thoát khỏi hai nữ nhân độc ác này, nên nhìn chàng hy vọng. Lưu Tuân cười nhạt rồi hỏi:
-Là phi tần của Trẫm, Thái Hoàng Thái Hậu bảo Trẫm không bận tâm sao được?
Thượng Quan Khiết Nhi nói:
-Hoàng Thượng còn bận nhiều quốc sự, mấy việc nhỏ nhặt như thế này, cứ giao cho ai gia. Thân là Thái Hoàng Thái Hậu, mà không quản giáo tốt hậu cung, để Bệ hạ phải hạ cố đến đây, ai gia thật không phải.
Lưu Tuân liếc nhìn Lạc Yên một cái rồi nói:
-Trẫm không thích chuyện ầm ĩ trong cung.
Thượng Quan Khiết Nhi nghe vậy, im lặng chút, rồi nói:
-Ai gia đang tính phạt đánh Hứa Tiệp Dư mười gậy, mới xứng với tội của nàng ta. Nhưng nể tình Hoàng Thượng cũng biết thương hoa tiếc ngọc, thôi thì tha cho nàng ta một lần vậy. Chỉ là ai gia không biết từ nay nên giải thích sao với người dưới vì sự nhân từ vô lý này.
Lưu Tuân nói:
-Thái Hoàng Thái Hậu quá lời rồi. Dù sao Trẫm cũng không thích thấy người bị mất đi tôn nghiêm trước mặt kẻ dưới. Trẫm đâu có xin tha tội cho Hứa Tiệp Dư. Có tội thì phải phạt. Chỉ là Trẫm muốn Thái Hoàng Thái Hậu nương tay một chút so với hình phạt ban đầu. Trẫm hạ lệnh, phạt Hứa Tiệp Dư quỳ ở đây hai canh giờ, có được không?
Thượng Quan Khiết Nhi và cả Nhược Dung đều rất bất ngờ trước câu nói đó của Lưu Tuân. Khi họ thấy Hoàng Thượng đến, trong lòng cũng hơi lo sợ Hoàng Thượng sẽ bênh vực Hứa Ngọc Nhiên, thế nên mới giả vờ nhượng bộ một chút, nói tha cho cô ta. Không ngờ Hoàng Thượng lại không hề nể chút tình xưa với cô ta, lạnh lùng tự mình ra một hình phạt, cũng chẳng dễ chịu cho lắm.
Cái gì chứ, từng tế bào trong người Lạc Yên như đang giận dữ kêu lên. Chàng tuyệt tình đến mức này ư? Dù không nhìn thấy bộ dạng mình ra sao, nhưng cô cũng biết chắc rằng mình trông rất thảm hại. Vậy mà chàng, một chút cũng không động lòng muốn cứu cô, còn tự hạ lệnh phạt cô lúc Thái Hoàng Thái Hậu kia đã muốn tha cho cô. Cô phẫn nộ, nắm chặt hai bàn tay đang bị thương, máu chảy xuống thành từng giọt trên nền đất. Đột nhiên, trời đổ mưa. Tiểu Mai thấy vậy vội quỳ đến gần Lưu Tuân, nói bằng giọng van xin:
-Bệ hạ, xin người thương tình, Hứa Tiệp Dư bị phạt quỳ ở đây hai canh giờ. Nhưng trời đang mưa thế này, xin người hãy bỏ qua cho nương nương một lần, để bữa sau, hãy phạt tiếp. Hứa Tiệp Dư thân thể yếu ớt, sẽ không chịu nổi việc dầm mưa lạnh đâu.
Lưu Tuân nghiêm giọng:
-Vẫn phải phạt, dù hôm nay sấm sét có đánh xuống đây, Trẫm vẫn phải phạt Hứa Tiệp Dư, chứ đừng nói là một cơn mưa thế này. Có như vậy, phép tắc trong cung mới được giữ vững. Thái Hoàng Thái Hậu nói có đúng không?
Thượng Quan Khiết Nhi nở một nụ cười thỏa mãn, liếc nhìn Lạc Yên rồi nói:
-Bệ hạ nói rất đúng, ngày sau hậu cung nhiều phi tần, ai cũng không biết quy củ, phép tắc như Hứa Tiệp Dư, thì sẽ loạn mất.
Trời mưa, Tô công công mang ô đến che cho Lưu Tuân. Nhưng chàng nhìn sang Nhược Dung, thấy nàng ta không có ô, thì đưa ô cho nàng. Chàng quắc mắt hỏi đám cung nữ:
-Các người chán sống rồi sao? Sao không mang theo ô che cho nương nương.
Bảo Hoa Điện gần đây, bọn cung nữ không nghĩ cần phải mang theo ô vì không ngờ mưa lại đến nhanh như vậy, giờ bị Hoàng Thượng trách phạt, mới hoảng hồn xin tha tội. Lưu Tuân hừ một tiếng rồi nói:
-Thay hết toàn bộ cung nhân ở Bảo Hoa Điện cho Trẫm!
Tô công công vội nói:
-Bệ hạ, thay hết cung nhân một lần như vậy, e rằng Y Nhân Phủ không có đủ số người.
Lưu Tuân hạ lệnh:
-Cam Tuyền Cung chẳng phải có rất nhiều cung nhân đấy sao? Lệnh cho bọn chúng qua Bảo Hoa Điện hầu hạ Hoắc Phu Nhân ngay lập tức.
Hoắc Nhược Dung nhìn Lạc Yên cười đắc thắng. Hoàng Thượng chỉ vì một cơn mưa, mà lấy hết cung nhân trong Cam Tuyền Cung của cô ta đem cho nàng. Hứa Ngọc Nhiên kia, có nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Thượng lại yêu nàng đến vậy. Đúng rồi, cô ta đâu biết nàng là thanh mai trúc mã của Hoàng Thượng, là Vân Nhi mà Lưu Tuân luôn mong nhớ. Hứa Ngọc Nhiên, ngàn vạn lần cũng đừng mong bằng được nàng trong lòng Lưu Tuân. Lưu Tuân nắm tay Nhược Dung, đưa cho nàng cây dù rồi nói:
-Dung Nhi, nàng cầm ô của Trẫm mà che về Kiến Ninh Cung đi, Trẫm không muốn thấy nàng dầm mưa bị bệnh.
Nhược Dung ngạc nhiên:
-Sao lại đến Kiến Ninh Cung? Với lại sao thiếp dám để Bệ hạ dầm mưa được? Người phải bảo trọng long thể chứ?
Lưu Tuân cười nói:
-Hôm nay Đại Tư Mã xin được vào cung thăm Thái Hoàng Thái Hậu và Hoắc Phu Nhân, Trẫm ân chuẩn rồi. Nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu mau chóng trở về Kiến Ninh cung đi, không nên để bậc trưởng bối phải đợi. Trẫm bây giờ trở về Cửu Trung Cung, dùng kiệu mà đi, không cần tới ô nên nàng cứ an tâm cầm lấy ô của Trẫm. Từ đây đến Kiến Ninh Cung đường đi rất xa đấy!
Thượng Quan Khiết Nhi và Nhược Dung nghe vậy thì không ai bảo ai, liền muốn trở về Kiến Ninh Cung để gặp Hoắc Tư Mã ngay. Hai nàng ấy, không phải vui mừng vì Hoắc Tư Mã vào thăm mà trong lòng biết rõ, Hoắc Tư Mã phải có chuyện, mới vào cung tìm hai người. Hoàng Thượng đã nói bóng gió như thế, họ tự hiểu mà không nán lại thêm nữa. Hai nữ nhân kia vừa khuất bóng, Lưu Tuân hạ lệnh cho tất cả mọi người đều rời đi. Ngay cả Tiểu Mai năn nỉ xin được ở lại, chàng cũng sai người lôi đi. Rồi Hoàng Thượng hạ lệnh:
-Để Hứa Tiệp Dư ở đây chịu phạt một mình, hai canh giờ sau, hẵng cho cung nữ Tiểu Mai đó đến đón về.
Dứt lời, chàng quay lưng, bước đi mà không hề ngoái đầu lại lần nào. Lạc Yên quỳ ở đó một mình, dưới trời mưa tầm tã. Mưa rơi xuống từ bầu trời xám xịt, tinh tế hủy hoại cả không gian. Cơn mưa đó, cũng đã hủy hoại luôn tình yêu đầu đời của Lạc Yên. Cô ngỡ ngàng nhận ra, cô vốn không hiểu chàng một chút nào. Cô đã tự tin rằng, mình nắm bắt được suy nghĩ của chàng, thấu hiểu tâm sự trong chàng. Cô đã tự tin rằng, dù chàng nói ra những lời vô tình với cô, nhưng trong lòng chàng vẫn có cô. Vậy mà khi chứng kiến tận mắt chàng quan tâm, lo lắng cho người con gái khác, cô mới biết mình vốn chỉ là một kẻ thứ ba ngoài cuộc. Trái tim chàng, chưa hề có cô, mới quên đi tình nghĩa với cô nhanh đến vậy. Cảm giác ghen tuông dâng lên trong cô, khi nghe chàng gọi nàng ta là Dung Nhi, còn cô thì chỉ là Hứa Tiệp Dư. Chàng nhường ô cho nàng ta, chàng sợ nàng ta bị bệnh, còn cô, có chết ở nơi này chắc chàng cũng chẳng quan tâm. Yêu càng nhiều, thì nỗi thất vọng càng lớn. Cô muốn buông tay, rũ bỏ tình cảm này, để cho nó theo dòng nước mắt đang tuôn trào trên khuôn mặt, hòa cùng nước mưa, mà tan biến hết. Không gian vắng lặng không một bóng người, mưa rơi nặng hạt át đi mọi tiếng động, làm cô lần đầu tiên thấy mình nhỏ nhoi và không quan trọng đến vậy. Tình yêu của Lạc Yên, ra đi trong đau đớn, khi cô không còn cách nào bảo vệ nó. Nó đến một cách chớp nhoáng, mãnh liệt, khiến cô ngất ngây trong cảm giác ngọt ngào. Nhưng nó lại biến mất trong thầm lặng, cay đắng, ngay cả một lời kết thúc, cũng chưa kịp nói cho đối phương biết. Bất hạnh giống như một ngôi sao sáng trên trời phút chốc rơi xuống mặt đất, vụt tắt và tan biến vào khoảng không vô tận.
Nhưng Lạc Yên không biết, lúc mà tiếng khóc của cô hòa cùng tiếng mưa rơi, có một người, cũng đang lặng lẽ đợi chờ nước mưa che lấp mọi đau thương trên khuôn mặt. Chàng đứng đó nhìn về phía cô, với một khoảng cách vừa đủ để cô không nhìn thấy chàng. Chàng ướt đẫm dưới cơn mưa, giống hệt cô. Nhìn cô đau đớn, chàng không chịu đựng được, nhưng chàng không đủ sức bảo vệ cô. Không có cách nào đến che mưa cho cô, chỉ biết đứng trong mưa, để cùng cô cảm nhận cái giá buốt này. Không có cách nào xoa dịu nỗi đau của cô, chỉ biết nhìn cô khóc, để trong lòng thấy đau giống cô. Chàng nói ghét nhìn thấy cô khóc, chính là vì việc đó khiến trái tim chàng đau. Trái tim chàng đã chịu nhiều đau đớn rồi, chàng không muốn lại đau đớn thêm. Nhưng hôm nay, Lưu Tuân quyết tâm sẽ nhìn Lạc Yên khóc, âu cũng là sự trừng phạt chàng tự dành cho bản thân. Chàng cảm nhận được, trên khuôn mặt mình cũng đang có những giọt nước mắt chảy xuống, nóng hổi. Chàng là nam nhân, là Hoàng Đế, chàng không được phép khóc. Nhưng bây giờ, chàng tự cho phép mình khóc, bởi vì dưới cơn mưa này, có rơi nước mắt, cũng không ai nhìn thấy được. Tâm sự trong chàng, cũng không sợ ai nhìn thấu cả. Cơn mưa càng lúc càng to, từng hạt nước từ trên cao rớt xuống chạm vào mặt đất, vỡ vụn bắn tung tóe. Tình yêu của chàng, cũng giống những hạt mưa ấy, đã rơi xuống và vỡ tan thành trăm mảnh, bảo chàng làm sao nhặt lại được đây?
Tô công công nhìn về phía vườn hoa đó lần cuối, trước khi tầm mắt không còn nhìn thấy được khung cảnh bên trong nữa. Hoàng Thượng không lên kiệu, chỉ nói hắn cùng tất cả mọi người trở về Cửu Trung Cung, để mặc Hoàng Thượng một mình và cấm không cho ai bước đến gần nơi này nữa. Hắn không dám làm trái, chỉ tự hỏi Hoàng Thượng đang muốn làm gì. Hắn bước đi, nhưng vẫn quay lại nhìn, vì tò mò. Hoàng Thượng không đến với Hứa Tiệp Dư như hắn nghĩ, làm hắn ngạc nhiên. Hoàng Thượng chỉ đứng đó, từ xa xa, nhìn về chỗ Hứa Tiệp Dư đang quỳ trong mưa. Hắn không hiểu sao, nhìn vào cảnh tượng ấy, so với lúc nãy Hoàng Thượng nhường ô cho Hoắc Phu Nhân, lại thấy chất chứa nhiều tình cảm hơn. Tự nhiên hắn lại mỉm cười, là lần đầu tiên hắn thấy một sự đau đớn, dằn vặt giữa cả hai con người như vậy nhưng lại đong đầy rất nhiều yêu thương dành cho đối phương, khiến người ta cảm động, và thấy ấm áp trong lòng. Hắn tự nhủ rằng, sau khi Thái Hoàng Thái Hậu và Hoắc Phu Nhân rời khỏi, thì Hoàng Thượng cũng lập tức quay về Cửu Trung Cung, đó là những điều hắn sẽ nói lại với bất kỳ ai hỏi về chuyện ngày hôm nay. Còn nam nhân đứng ở phía kia, không phải là Thiên Tử Đại Hán mà chỉ là một người con trai đang tự trừng phạt bản thân khi để người con gái mình yêu phải chịu đau đớn mà thôi.
Ngày hôm đó, chàng đã dầm mình trong mưa suốt một lúc lâu, cùng với cô, thấm đẫm cái buốt lạnh của lòng người vô tình, giống hệt cơn mưa nặng hạt này…
*****
@oanhphan: mới coi lại gia phả, thấy bằng tuổi nên gọi là bạn nha. Truyện này mình tự viết, mỗi tuần chỉ viết được 1 chương à, nên ngâm rất là lâu mới post lên vài chương. Hy vọng bạn tiếp tục ủng hộ, đọc rồi comt cho mình vui.
|
|