|
CHƯƠNG XXII: SỰ THẬT (1)
Nhược Dung cùng với Thượng Quan Khiết Nhi đang ngồi trong lều trại, cùng nhau uống trà và trò chuyện vui vẻ thì chợt nghe thấy có tiếng người reo hò náo loạn bên ngoài. Nhược Dung vội chạy ra, thì thấy Tô công công hớt hải chạy đi, sai người đem kiệu lớn vào rừng. Nhược Dung hỏi ngay:
-Tô công công, chuyện gì xảy ra vậy?
Tô công công mặt mày xanh mét, vội nói:
-Bẩm nương nương, Hoàng Thượng…bị ngã ngựa, chân bị thương. Bây giờ thần phải mang kiệu vào rừng đưa Bệ hạ trở về.
Nhược Dung hoảng hốt la lên một tiếng, rồi đòi đi theo vào rừng. Nhưng Tô công công ngăn lại, bảo rằng giờ trong rừng rất hỗn loạn, nữ nhi yếu đuối như Nhược Dung đi vào khó lòng được bảo vệ tốt. Nhược Dung nghe vậy tuy lo cho Lưu Tuân đến sốt ruột, nhưng cũng ráng ngồi lại, đợi bọn họ đưa Hoàng Thượng từ trong rừng trở ra. Đến khi kiệu lớn đã ra ngoài, Nhược Dung liền lập tức leo lên để xem Hoàng Thượng có làm sao không. Nhưng nàng vừa vén tấm màn nhìn vào bên trong, thì không thể tin điều mình nhìn thấy. Nàng giật mình tính la lên, đã bị người bên trong kéo vào, lấy tay bịt miệng nàng lại, không cho nàng kêu la. Người đó nói khẽ:
-Dung Nhi, tứ ca chỉ làm theo lệnh của Hoàng Thượng thôi. Bây giờ muội ngoan ngoãn ngồi kiệu cùng huynh quay trở về Hoàng Cung. Hứa rằng muội sẽ không la lên, thì huynh sẽ thả muội ra.
Nhược Dung bàng hoàng, không hiểu đang xảy chuyện gì. Sao Hoắc Tâm lại ở đây? Còn Hoàng Thượng đâu? Nhưng nàng nhìn mặt Hoắc Tâm thấy chàng rất nghiêm túc, có vẻ không muốn ai phát hiện ra chuyện này. Thế là nàng khẽ gật đầu, để Hoắc Tâm thả nàng ra. Nhược Dung ngồi thở một chút cho bình tĩnh lại, rồi quay sang hỏi nhỏ Hoắc Tâm:
-Tứ ca, Hoàng Thượng đâu?
Hoắc Tâm đưa tay ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng rồi đáp:
-Hoàng Thượng đang làm đại sự, sẽ trở về sớm thôi. Đừng hỏi nhiều nữa, huynh sẽ không giải thích cho muội đâu.
Nhược Dung đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Hoắc Tâm, trong lòng có ngàn vạn câu hỏi, nhưng không dám hỏi, chỉ biết im lặng để kiệu đưa về Hoàng Cung. Nàng nhủ thầm: “Bệnh Dĩ ca ca, chàng đang ở đâu, có bình an hay không? Thiếp lo quá! Sao mọi chuyện lại thành thế này?” Nhược Dung lúc đó đang lo lắng cho Hoàng Thượng đến sốt ruột, nhưng Hoàng Thượng của nàng, thì lại bận lo lắng cho người con gái khác. Ở bên dòng suối, Lưu Tuân ôm chặt Lạc Yên trong tay. Cảm giác đau khổ ngập tràn trong lòng chàng khi nhìn bộ dạng lúc này của Lạc Yên. Tên Lưu Hạ đáng chết đó, dám đụng tới người chàng yêu thương, chàng đã hận lúc nãy không băm vằm hắn ra làm trăm mảnh được, mà chỉ chém hắn một đao. Nhìn Lạc Yên ngất đi, mất hết ý thức, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại nét bàng hoàng và hoảng sợ, chàng đau lòng lắm, đến mức cả người run rẩy vì tức giận. Chàng chợt nghe có tiếng người reo hò bên ngoài, biết được người ta đã đem kiệu vào rừng đưa Hoắc Tâm đang đóng giả chàng trở về Hoàng cung rồi. Sắp tới lúc người ta phát hiện ra xác chết của Lưu Hạ, chàng phải mau chóng đưa Lạc Yên rời khỏi đây thôi. Chàng mặc lại y phục đàng hoàng cho cô. Rồi lại bế cô lên ngựa, quay về phía lều trại. Đúng như chàng nghĩ, long xa của Hoàng Thượng đã khởi hành rồi. May mà bây giờ mọi người đều hấp tấp và rối loạn lên, không ai để ý tới Lưu Tuân. Chàng dùng áo choàng khoác quanh người, che mặt lại và che luôn cả Lạc Yên chàng đang bế trên tay. Chàng lẻn vào trong lều trại, không còn người hầu nào, chàng đặt Lạc Yên nằm xuống ghế. Rồi quay ra ngoài, tìm kiếm Tiểu Mai. Nàng ta kia rồi, thấy mọi người nháo nhào cả lên, cũng đang cuống cuồng tìm kiếm Lạc Yên. Lưu Tuân vẫn bịt mặt, đến gần kéo tay Tiểu Mai, đẩy nàng ta vào trong lều trại. Nàng ta ban đầu cũng hốt hoảng không hiểu người này tính làm gì, nhưng vừa thấy Lạc Yên bị ngất nằm đó, là liền chạy đến xem cô có sao không. Lưu Tuân giao lại Lạc Yên cho Tiểu Mai thì yên tâm. Chàng không chần chừ quay ra ngoài, leo lên con Tiểu Hồng Ngự, đuổi theo đoàn người ngựa trở về Hoàng cung.
Lưu Tuân chàng, ngày hôm nay cùng Hoắc Tâm, đã làm nên một đại sự, đó là báo thù cho Hoàng Thúc Phụ. Khi chàng gửi thiếp mời Xương Ấp Vương Lưu Hạ về Trường An dự tiệc Đoàn Viên, chàng đã nghĩ hắn sẽ không dám đi. Ai ngờ hắn lại ngu ngốc đến mức đó, tự mình quay về đây nạp mạng. Hắn nghĩ Lưu Tuân chàng sẽ tha cho cái mạng của hắn sau khi biết được những gì hắn đã làm sao? Chẳng qua lần trước là hắn đã trở về Di Dương, nên chàng mới không làm gì được hắn. Thế mà tên Lưu Hạ đó không biết sợ, chẳng chịu yên phận ở Di Dương, nghe tin Lưu Hưng được phong tước vị, đã không ngần ngại đi theo em trai mình về Trường An. Buổi đi săn ngày hôm nay, chính là thời cơ thuận lợi để chàng ra tay giết hắn báo thù. Chàng không những muốn giết hắn, mà còn muốn lấy được cả hai quận Di Dương và Hoài Nam sau cái chết của hắn nữa. Trong yến tiệc ngày hôm qua, chàng ưu ái Lưu Hưng ra mặt như vậy, chính là để cho mọi người thấy cái vẻ mặt ghen tức với em mình của Lưu Hạ. Ai ai cũng nhìn ra mâu thuẫn đang tích tụ giữa hai anh em họ. Chàng để Lưu Hưng trình diễn tài nghệ bắn cung trước mặt mọi người, và ban ngự cung của mình cho hắn, là muốn cho mọi người thấy khả năng thiện xạ chính xác của Lưu Hưng. Để ngày hôm nay, Lưu Tuân sẽ dùng chính bộ ngự cung đó mà giết chết Lưu Hạ, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Hưng. Mũi tên chàng bắn ra, trên đó có long hiệu, chỉ có bộ ngự cung của Hoàng Đế mới có, mà ngày hôm qua trước mặt quần thần chàng đã ban cho Lưu Hưng. Khi người ta phát hiện xác chết của Lưu Hạ, thế nào cũng tìm được mũi tên đó, Lưu Hưng ắt phải gánh chịu trách nhiệm. Lưu Hạ phải giết, nhưng Lưu Hưng cũng không thể giữ lại. Hai quận Hoài Nam và Di Dương đó, chàng tuyệt đối sẽ không để thêm một tên con trai nào của Lưu Bác lên làm chủ nữa.
Chờ đến lúc bọn quân thần ở Di Dương và Hoài Nam nghe tin Lưu Hưng đã giết chết Lưu Hạ, bọn chúng ắt sẽ chia phe ra mà đối đầu nhau. Một bên ủng hộ Lưu Hạ mà đòi giết Lưu Hưng, một bên sẽ bênh vực cho Lưu Hưng. Bởi lẽ bọn chúng trung thành với Lưu Bác, cả hai đều là con trai Lưu Bác, sẽ khiến chúng không biết bỏ ai theo ai. Bọn chúng chia rẽ rồi, tất sẽ yếu đi, lúc đó hai tướng Vương, Diêu sẽ tự biết mà diệt trừ bọn chúng, đem binh quyền của hai quận đó trao trả về tay chàng. Kế hoạch của chàng là vì hai mục đích, vừa để báo thù, vừa khôi phục lại quyền lực ở biên giới của Hoàng Đế đã bị mất đi từ rất lâu. Tất nhiên hôm nay để được tự tay giết Lưu Hạ, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngày hôm qua, sau khi Nhược Dung lên biểu diễn tiết mục đó, Lưu Tuân nhận ra ánh mắt hắn không rời khỏi Nhược Dung một chút nào. Nhược điểm lớn nhất của Lưu Hạ, chính là ham mê nữ sắc. Chàng biết hắn bị Nhược Dung mê hoặc, nên trước lúc kết thúc yến tiệc, hắn còn nói bóng gió rằng hắn rất cô đơn, cần mĩ nhân bầu bạn. Đêm qua, chàng sang Bảo Hoa Điện, thấy người hầu Thu Cúc bên cạnh Nhược Dung mặt mũi cũng xinh đẹp, hình dáng từ đằng sau thì có nét uyển chuyển thướt tha của Nhược Dung. Chàng mới bảo Nhược Dung đem tặng bộ y phục mà nàng đã mặc để biểu diễn lúc nãy cho cô cung nữ đó. Chàng sau đó dặn riêng Thu Cúc, sáng ngày mai đi săn, nàng ta phải vào rừng sớm. Chàng đã cho người dựng sẵn một cái lều nhỏ ở bìa rừng phía Tây, lệnh cho nàng ta đến đó, mặc quần áo của Nhược Dung, đứng ở trước lều. Tất nhiên đó sẽ là chỗ gần nơi Lưu Hạ săn bắn, hắn nhìn thấy Thu Cúc từ xa, sẽ nghĩ là Nhược Dung. Trong lòng hắn có tà niệm, ắt hẳn sẽ không cho bọn hộ vệ đi theo mà sẽ đến đó một mình. Chàng dặn Tô công công cho Thu Cúc một loại thuốc mê có tác dụng nhẹ trong thời gian ngắn, đợi khi nào Lưu Hạ vào lều thì đốt lên rồi chạy nhanh ra ngoài. Hắn sẽ bị ngấm thuốc mê, không đủ làm hắn ngất đi, nhưng sẽ khiến hắn không chạy được mà chỉ biết ở đó chờ chết.
Trước đó khi vào rừng, chàng đã mặc sẵn bên trong bộ áo giáp của ngự lâm quân giống hệt của Hoắc Tâm, chỉ khác biệt là áo choàng bên ngoài của chàng màu đỏ tươi có thêu chỉ vàng hình của long bào, còn của ngự lâm quân là màu đỏ sậm. Ban đầu khi cuộc đi săn bắt đầu, chàng nhờ Hoắc Tâm bắn ra mũi tên đầu tiên, chỉ sợt ngang qua Thành Minh Vương, để làm rớt ngọc bội hắn luôn mang theo bên mình xuống đất. Sau đó một lúc, Hoắc Tâm bắn mũi tên thứ hai, bắn vào ngựa của Lưu Hưng. Chỉ có tài nghệ của Hoắc Tâm, mới có thể làm con ngựa kia hoảng hốt vừa đủ, hất Lưu Hưng rớt xuống đất mà không mang thương tích gì. Nếu để hắn bị thương, thì sẽ không ai tin là hắn đã giết Lưu Hạ. Lưu Hưng ngã ngựa rồi, Lưu Tuân cũng tự làm mình ngã ngựa, làm bọn hộ vệ đi theo vô cùng hoảng loạn. Lúc đó đi cùng họ còn có thêm mấy vị vương gia nữa, thế nên người ngựa thi nhau nhao nhao lên, vô cùng hỗn loạn. Có thêm chút giúp đỡ của Tô công công để che mắt mọi người, chàng đổi áo choàng với Hoắc Tâm, và trở thành một ngự lâm quân. Tất nhiên là chàng lén đánh ngất Lưu Hưng ngay lúc đó, đem hắn giấu trong một bụi cây. Hoắc Tâm và Tô công công sẽ ráng kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt. Bọn hộ vệ tất nhiên phải ưu tiên cho Hoàng Thượng hơn Thành Minh Vương mà chẳng ai chú ý đến Lưu Hưng đã biến mất. Chàng nhanh chóng nhặt ngọc bội lúc nãy bị rớt của Lưu Hưng lên, rồi cưỡi ngựa đến bìa rừng phía Tây. Chàng nhìn thấy hộ vệ của Lưu Hạ đứng gần đó, biết hắn đã vào trong lều. Chàng lại gần, giương cung lên bắn một mũi tên có long hiệu ở đuôi vào bóng người Lưu Hạ trong lều. Mũi tên đó tất nhiên là để vu oan cho Lưu Hưng thôi, nên chàng chỉ tùy tiện ngắm nhanh, và bắn trúng bả vai hắn. Sau đó chàng mới đi vào lều, rút kiếm ra tự tay kết liễu hắn. Vậy mà lúc đi vào trong, chàng đã vô cùng kinh ngạc khi thấy trong lều ngoài Lưu Hạ kia còn có cả Lạc Yên nữa. Nhìn Lạc Yên bị ngất, nằm đó, y phục trên người bị cởi bỏ, khiến chàng thấy máu nóng trong người như sôi lên. Chàng ban đầu còn định nói vài câu trước khi giết Lưu Hạ, nhưng khi thấy Lạc Yên, chàng hiểu ngay việc làm đồi bại của tên đáng chết đó. Lưu Tuân không nhiều lời nữa, chém chết hắn ngay tại chỗ và ném ngọc bội của Lưu Hưng kể bên xác Lưu Hạ. Rồi chàng lấy áo choàng quấn quanh người Lạc Yên, che thân thể của cô lại, và nhanh chóng đưa cô rời khỏi chỗ đó. Kế hoạch hoàn hảo của chàng, đột nhiên lại xuất hiện một việc ngoài dự tính, chính là Lạc Yên. Đáng lẽ sau khi giết Lưu Hạ, Lưu Tuân phải nhanh chóng trở về chỗ lúc nãy, tìm Lưu Hưng. Chàng đã định nói với hắn rằng hắn đã mang tội giết Xương Ấp Vương, bây giờ chỉ còn cách chạy trốn. Chàng đảm bảo với hắn nếu hắn bỏ lại tất cả, thay tên đổi họ mà chạy đi, thì chàng sẽ cho người đưa hắn bí mật đi khỏi Trường An ngay lập tức, để hắn giữ được mạng sống. Nhưng ôm Lạc Yên trong tay, chàng không suy nghĩ gì được nữa, chỉ lo lắng cho người con gái đó đến mức mất hết lý trí. Chàng thúc ngựa chạy, chẳng biết là nên đi đâu, trong lòng giận dữ tự hỏi kẻ nào to gan dám âm mưu làm hại Lạc Yên của chàng đến mức này. Lúc đó chàng còn sợ Lưu Hạ kia đã làm gì tổn hại đến cô, sợ cô sẽ vì vậy mà cảm thấy tủi nhục muốn chết. Nhưng lúc lau máu cho Lạc Yên, thấy trên tay trái cô vẫn còn dấu thủ cung sa màu son, chàng mới yên tâm thở ra được một chút. Chàng nhìn khuôn mặt bất tỉnh của cô trong vòng tay mình, vẫn còn đong đầy nét hoảng sợ và đau đớn. Nước mắt của cô vẫn còn chảy, thấm ướt bờ vai chàng dù đã mất đi ý thức, khiến chàng đau lòng khôn xiết. Chàng đưa tay khẽ chạm lên mặt cô, gương mặt thân thương của người thê tử yêu dấu, đã lâu lắm rồi chàng không được nhìn cô gần đến thế này. Chàng rời xa cô, vì muốn bảo vệ cô, chứ không phải để kẻ khác hãm hại cô đến mức này. Chàng cảm thấy người đáng chết nhất, không phải tên Lưu Hạ đó, mà chính là Hoàng Đế vô dụng chàng. Không hiểu sao trong phút chốc, chàng không kìm được tình yêu chất chứa bấy lâu dành cho cô, mà đã cúi xuống hôn cô. Chàng biết khi cô tỉnh dậy rồi, chàng sẽ không được phép làm như thế nữa. Nên chàng đã tự cho phép bản thân được yêu cô, dù chỉ là trong chốc lát thôi. Lưu Tuân lúc đó đau đớn tự rủa thầm mình là kẻ khốn nạn nhất thế gian!
Bây giờ không còn thời gian, chàng giao Lạc Yên lại cho Tiểu Mai nên không lo nữa. Thế nhưng chàng không thể quay lại tìm Lưu Hưng như dự tính lúc đầu được. Chàng phải nhanh chóng đổi vị trí lại với Hoắc Tâm, trước khi có thêm người nào phát hiện ra. Chàng nghĩ lúc nãy về đến lều trại chắc Nhược Dung cũng đã biết chàng không có trên kiệu, nhưng chàng yên tâm Hoắc Tâm biết cách làm Nhược Dung im lặng. Chàng không còn lựa chọn, phải trở về cho kịp lúc. Lưu Hưng đó, vốn dĩ cũng muốn giữ lại cái mạng cho hắn. Nhưng bây giờ, chàng tự nhủ, đã làm người độc ác thì đành độc ác tới cùng vậy. Theo lý thì cũng phải nên trừ cỏ tận gốc, để đứa con nào của Lưu Bác sống sót, cũng là mầm mống nghịch tặc cả. Lưu Tuân trở về Hoàng Cung, cố gắng cúi đầu, che mặt lại cho mọi người không nhận ra người cưỡi Tiểu Hồng Ngự không phải là Hoắc Tâm. Chàng thấy long xa vẫn chưa đến trước cửa Cửu Trung Cung, lòng mừng rỡ đôi chút. Chàng lẻn vào giữa đám người hầu, đến bên kiệu, nói đủ to cho người ngồi trong nghe:
-Bệ hạ, thần là Hoắc Tâm đây.
Ngay lập tức có tiếng Nhược Dung nói ra:
-Hoắc thị vệ, lên đây đi, Bệ hạ muốn gặp ngươi.
Chàng leo lên kiệu, vén màn vào trong là Nhược Dung đã ôm chầm lấy chàng, vẻ mặt lo lắng. Hoắc Tâm đưa mắt nhìn chàng, chàng khẽ gật ý bảo mọi việc đã thành công. Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm, sau đó cởi áo choàng đổi cho Lưu Tuân. Rồi hắn bước ra khỏi kiệu. Nhược Dung nắm chặt lấy tay Lưu Tuân, hỏi dồn dập mấy câu liền. Chàng nhìn nàng một lúc, ánh mắt có chút nghi ngờ. Người duy nhất có mâu thuẫn với Lạc Yên, chỉ có Nhược Dung. Hoắc Tư Mã tuyệt đối không biết về hành động ngày hôm nay, chàng hoàn toàn tin tưởng Hoắc Tâm. Người đáng nghi ngờ nhất chỉ có Nhược Dung, vì Thu Cúc còn là người hầu của nàng nữa. Lưu Tuân trong phút chốc nếu không tự nhủ người ngồi trước mặt là Vân Nhi, thì chắc đã giết chết nàng ta rồi. Một khuôn mặt xinh đẹp thế này, mà sao lại có thể độc ác như vậy, khiến chàng phẫn nộ trong đau đớn. Do lỡ nói là Hoàng Thượng bị thương ở chân, nên Lưu Tuân phải giả vờ ngồi một chỗ, đợi người ta khiêng chàng vào bên trong. Ngồi được lên giường rồi, chàng bảo truyền ngự y, nhưng kêu hắn ở bên ngoài đợi, lát nữa hãy vào. Rồi chàng lệnh cho mọi người ra ngoài hết, chỉ Nhược Dung ở lại. Nhược Dung chưa kịp lên tiếng nói gì, thì chàng đã nghiêm giọng:
-Quỳ xuống!
Nhược Dung hoảng hốt, không hiểu chuyện gì, nhưng thấy ánh mắt đáng sợ của Lưu Tuân, vội vàng làm theo lệnh. Chàng lại gần, tay nâng cằm Nhược Dung. Chàng nhìn vào ánh mắt sợ hãi của nàng ta, gằn giọng nói:
-Làm nữ nhân của Trẫm, điều thứ hai, là không được nói dối Trẫm.
Chàng có hơi dùng sức, nên Nhược Dung khẽ nhăn mặt vì đau. Nàng run rẩy hỏi:
-Bệ hạ nói gì vậy? Thiếp không hiểu.
Lưu Tuân nghiến răng:
-Dám giở trò sau lưng Trẫm, suýt nữa là phá hỏng đại sự của Trẫm. Nàng không muốn sống nữa sao?
Nhược Dung lắc đầu, hoảng hốt nói:
-Thần thiếp không có. Thần thiếp tuyệt đối không bao giờ dám âm mưu làm như vậy. Bệ hạ tin thần thiếp đi.
Lưu Tuân gần như quát lên:
-Thu Cúc, ả người hầu đó ở đâu?
Nhược Dung lại lắc đầu, nước mắt rơi xuống nói:
-Làm sao thiếp biết được? Hôm qua Bệ hạ bảo thần thiếp cho nó y phục, rồi nói có việc cần dùng nó, nên sau đó thiếp đã cho nó đi theo Tô công công luôn. Từ đó đến giờ thần thiếp vẫn chưa gặp lại nó.
Lưu Tuân siết mạnh tay hơn:
-Nàng mà dám nói dối Trẫm. Trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho nàng đâu.
Nhược Dung ánh mắt đầy đau đớn nói:
-Bệ hạ giết thiếp đi, nếu như không tin thiếp. Thiếp xin thề, đem cả tính mạng ra mà thề, thiếp không biết, không biết gì cả.
Lưu Tuân thấy Nhược Dung có vẻ kiên quyết, không giống như đang nói dối. Vậy thì ai? Ai có thể lợi dụng mưu kế của chàng mà bày ra âm mưu hãm hại Lạc Yên như vậy? Chàng chắc chẳn đó không thể nào là Lưu Hạ được, hắn ta mà biết, thì đã không chết thảm như hôm nay. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ Thu Cúc đó. Nghĩ vậy, chàng buông Nhược Dung ra, lạnh lùng nói:
-Quay về Bảo Hoa Điện đi. Trẫm sẽ điều tra thêm, nếu nàng mà nói dối, dù chỉ một chút thôi. Trẫm cũng tuyệt đối không tha thứ. Có nghe rõ không?
Nhược Dung khóc thút thít, rồi nghẹn ngào nói:
-Thần thiếp tuân chỉ. Thần thiếp xin cáo lui.
Nhược Dung đi rồi, chàng gọi Tô công công và hạ lệnh:
-Cho dù là lục tung cái Hoàng Cung này lên, cũng phải tìm ra Thu Cúc cho Trẫm. Còn nữa, đợi Hoắc Phu Nhân về tới Bảo Hoa Điện, thì gọi Từ Nga đến đây ngay.
Tô công công vâng dạ rồi ra ngoài làm việc được sai bảo. Lưu Tuân không bình tĩnh được, chàng cầm một bình hoa lên, đập bể ngay lập tức. Ở trong Hoàng Cung của chàng, mà có kẻ dám bày mưu tính kế sau lưng chàng. Còn là bày mưu để hãm hại người chàng yêu nữa, khiến chàng nghĩ mình mà biết được người đó là ai, thì tuyệt đối sẽ không tha thứ. Lưu Tuân không cho ngự y vào nữa, dặn hắn nói rằng Hoàng Thượng chỉ bị trầy xước một chút, không nghiêm trọng, rồi kêu hắn trở về Thái Y Viện. Rồi chàng chợt nghe tiếng Hoắc Tâm ở ngoài nói vào:
-Bệ hạ, thần vào được không?
Lưu Tuân bực dọc nói ra:
-Vào đi!
Hoắc Tâm bước vào, thấy bình hoa bị bể, sắc mặt có chút ngạc nhiên. Chắc lúc nãy hắn thấy Nhược Dung nước mắt ngắn dài đi ra, nên lo sợ muội muội làm sai chuyện gì, mới chạy vào hỏi thử. Chàng nhìn hắn, ánh mắt bất lực, ngồi xuống giường và nói:
-Nếu giờ bảo ngươi giết Trẫm đi, vì Trẫm không đủ can đảm tự sát, thì ngươi có làm không?
Hoắc Tâm bình thản đáp:
-Thần còn phải biết tại sao Bệ hạ đáng chết nữa.
Lưu Tuân nói:
-Trẫm là Hoàng Đế vô dụng, phu quân nhu nhược, ngay cả người mình yêu thương, mà còn không thể bảo vệ, thì làm sao Trẫm trị vì giang sơn này được. Người như Trẫm, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một tên hôn quân không ra gì. Thế nên ngươi giết Trẫm, sẽ là trừ họa cho dân.
Hoắc Tâm lo lắng hỏi:
-Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Việc ám sát Lưu Hạ có vấn đề sao? Hay là muội muội của thần đã làm sai chuyện gì? Lẽ nào Hứa Tiệp Dư xảy ra chuyện sao?
Lưu Tuân chua xót nói:
-Trẫm không tin tưởng được ai cả. Bây giờ tận mắt chứng kiến, mói biết là lòng người lại thâm sâu và thủ đoạn đến vậy.
Hoắc Tâm ngập ngừng hỏi:
-Ngay cả thần, Bệ hạ cũng không tin tưởng được, nên hôm nay mới mạo hiểm tự mình đi giết chết Lưu Hạ phải không?
Lưu Tuân nhìn Hoắc Tâm, rồi nói:
-Trẫm tin ngươi chứ. Nhưng việc giết chết Lưu Hạ ngày hôm nay, không chỉ đơn thuần là sai ai đi làm cũng được. Trẫm phải đích thân ra tay, để trả thù cho Hoàng Thúc Phụ. Còn nữa, ngươi tuy là thần tử của Trẫm, nhưng còn là bằng hữu của Trẫm. Sao Trẫm có thể để ngươi mang tội giết người vì Trẫm được? Cho dù có tìm được kẻ thế mạng, thì tội lỗi đó vẫn là sự thật, lừa được thiên hạ, chứ không lừa được lương tâm. Ngươi sẽ thấy day dứt, Trẫm còn không biết sao.
Hoắc Tâm vội quỳ xuống trước mặt Lưu Tuân nói:
-Bệ hạ, đừng nói như vậy, thần đã nói sẽ hết lòng bảo vệ Bệ hạ và những ai người yêu thương.
Lưu Tuân lại cười, có chút nuối tiếc:
-Phải chi ngươi thông minh, mưu lược một chút. Và phải chi ngươi không phải họ Hoắc.
Hoắc Tâm định nói gì thêm nữa, nhưng Lưu Tuân ngăn lại rồi bảo hắn lui ra. Hoắc Tâm không dám ở lại, tuy trong lòng vẫn muốn hỏi thêm. Hắn vừa đi, thì Từ Nga đến. Nàng ta vừa vào, là chàng hỏi ngay:
-Từ Nga, từ hôm qua sau lúc Trẫm đến Bảo Hoa Điện, Hoắc Phu Nhân còn gặp Thu Cúc không?
Từ Nga đáp:
-Thưa Bệ hạ, không có ạ, nô tỳ ở bên cạnh nương nương suốt, nương nương không hề gặp lại Thu Cúc sau lúc cô ta đi theo Tô công công.
Lưu Tuân nắm chặt tay, suy nghĩ, vậy thì rốt cuộc Thu Cúc kia làm việc cho ai chứ. Từ Nga nhìn Hoàng Thượng, chợt nhận ra gì đó, tiếp lời:
-Bệ hạ, có phải Hứa Tiệp Dư đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Lưu Tuân nghiến răng nói:
-Nàng ấy bị người ta hãm hại, Trẫm đã nghĩ đó là Hoắc Phu Nhân, nhưng thật sự không có chứng cứ.
Từ Nga hai mắt bỗng nhiên sáng lên, nói:
-Bệ hạ, kẻ thù của Hứa Tiệp Dư, không phải chỉ có Hoắc Phu Nhân. Thực ra thì, hôm đó, người ra tay nặng nhất, chính là Thái Hoàng Thái Hậu. Nô tỳ nghe người ta kể lại, là Thái Hoàng Thái Hậu tự mình đánh Hứa Tiệp Dư.
Lưu Tuân hơi ngạc nhiên:
-Thượng Quan Khiết Nhi sao lại thù ghét nàng ấy đến mức lập mưu hãm hại như vậy được?
Từ Nga thận trọng nói:
-Bệ hạ, người không biết, thực ra lúc Tiên Đế còn sống, đối với Hứa Tiệp Dư, có phần ưu ái hơn người khác.
Lưu Tuân giọng nói hơi mất tự nhiên:
-Chuyện Thánh Chỉ trống đó, Trẫm cũng biết, nhưng Trẫm nghĩ là do Hoàng Thúc Phụ đang ngầm bênh vực Trẫm. Lúc ấy Trẫm ra ngoài Trường Thành, đã bị không ít quan viên đòi trách phạt, nên người mới kiếm một cái cớ vừa phạt mà vừa thưởng, để chiều lòng bọn họ mà không hại đến Trẫm.
Từ Nga lắc đầu:
-Bệ hạ, đâu phải chỉ có chuyện đó. Lần tuyển chọn Thái Tử Phi, Hứa Tiệp Dư, đã gảy cây đàn Khiết Âm của Thái Hoàng Thái Hậu. Dây đàn vô duyên vô cớ bị đứt, nhưng Hứa Tiệp Dư, vẫn tiếp tục gảy đàn, chỉ với năm dây. Ai có mặt lúc đó, đều thầm thán phục con gái của Thừa Tướng. Nô tỳ to gan, chỉ dám nói rằng, Tiên Đế, cũng là nam nhân, đem lòng ái mộ, là chuyện bình thường. Hứa Tiệp Dư lại xinh đẹp đến như vậy, Tiên Đế người…
Lưu Tuân quát lên:
-Câm ngay! Có biết ngươi đang nói gì không hả?
Từ Nga dù cúi đầu, vẫn quả quyết nói:
-Bệ hạ, đêm Tiên Đế băng hà, sao Hứa Tiệp Dư lại có mặt ở đó? Người không tự hỏi tại sao yến tiệc kết thúc, Hoàng Thượng đến gặp Hoàng Hậu ở Cam Tuyền Cung, theo lý thường, có thể để Thái Tử Phi lưu lại lâu đến như vậy ư? Trừ phi, đêm đó, Tiên Đế đến Cam Tuyền Cung là để gặp người khác.
Lưu Tuân đến gần, nắm lấy cổ tay Từ Nga, siết chặt như muốn bẻ gãy tay nàng, giọng đe dọa:
-Trẫm đã bảo ngươi câm ngay. Có nghe không hả?
Từ Nga lắc đầu, ánh mắt cương quyết:
-Bệ hạ lúc nào đối với chuyện của Hứa Tiệp Dư cũng không bao giờ chịu lý trí mà suy xét cả. Nô tỳ không nói là Hứa Tiệp Dư không chung thủy, chỉ là giữa Tiên Đế và Hứa Tiệp Dư, ắt hẳn phải xảy ra chuyện gì, Thái Hoàng Thái Hậu mới muốn trả thù Hứa Tiệp Dư đến vậy. Thượng Quan Khiết Nhi, chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi, trở thành người thủ đoạn như bây giờ, chỉ có thể là vì ghen tuông thôi. Bệ hạ đang cố tình không hiểu sao?
Lưu Tuân nghiến răng:
-Từ Nga, ngươi từ lúc nào đã không nghe lời Trẫm đến như vậy? Rốt cuộc lòng trung thành của ngươi để ở đâu hả?
Từ Nga thản nhiên đáp lại:
-Từ Nga đã nói, đến chết cũng trung thành với Bệ hạ. Nếu Bệ hạ không muốn nghe chuyện Tiên Đế, thì nô tỳ sẽ không nói nữa. Chỉ là người hầu Thu Cúc đó, đêm qua, trước khi đi theo Tô công công, đã được Hoắc Phu Nhân sai đến Kiến Ninh Cung đưa bánh ngọt. Còn nữa, Đan Lương, cung nữ vẫn hay ở bên cạnh Tô công công, lúc sáng có đi theo đoàn hộ tống vào rừng săn bắn, nô tỳ thấy cô ta có nói chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó thì mất dạng, không thấy đâu. Đó là tất cả những gì nô tỳ biết. Chỉ mong là giúp được Bệ hạ.
Lưu Tuân buông tay Từ Nga ra, sắc mặt nhợt nhạt. Từ Nga lúc này mới giật mình nhìn chàng lo lắng hỏi:
-Bệ hạ, người không sao chứ? Nô tỳ xin lỗi, Từ Nga đáng chết, Từ Nga không nên xúc phạm đến người đã khuất như Tiên Đế.
Lưu Tuân lắc đầu:
-Ngươi không sai, là Trẫm sai. Từ Nga à, Trẫm xin lỗi, tay ngươi có đau lắm không?
Từ Nga hai mắt đỏ hoe, nói:
-Không đau, nô tỳ đâu có yếu ớt đến vậy. Chỉ là Bệ hạ, nô tỳ biết người yêu thương Hứa Tiệp Dư, nhưng đôi lúc người cần phải nhìn vào sự thật. Bệ hạ là người dạy Từ Nga biết cách phán đoán mọi việc, nô tỳ mới sống sót được trong Hoàng cung đến bây giờ. Nhưng sao giờ Bệ hạ lại trở thành người mất hết lý trí như vậy? Xin Bệ hạ, hãy trở về lại là Thái Tử Lưu Tuân năm xưa đã từng cứu mạng nô tỳ. Một Lưu Tuân mưu lược, quyết đoán, dám nhìn thẳng vào sự thật mà sống, chấp nhận nó, rồi vượt qua nó. Có được không?
Lưu Tuân đứng lên, quay mặt đi chỗ khác, mệt mỏi nói:
-Trẫm mệt rồi. Ngươi quay về Bảo Hoa Điện đi, hầu hạ Hoắc Phu Nhân cho thật tốt.
Từ Nga hiểu ý, cũng không muốn nán lại nữa. Chỉ dạ khẽ một tiếng, rồi lui ra. Lưu Tuân, vẻ mặt đau đớn, đứng đó nhìn về phía xa xăm. Hoàng Thúc Phụ, đối với chàng, giống như một người huynh trưởng mà chàng luôn kính trọng và quý mến. Tuy ban đầu chàng cũng chỉ vì muốn lợi dụng người, nên mới tìm cách tiếp cận. Thế nhưng, chàng biết Hoàng Thúc Phụ thật lòng muốn bảo vệ chàng. Đến giờ, chàng chỉ hận Hoàng Thúc Phụ hai điều: thứ nhất, đó là người là Hoàng Đế; thứ hai, đó là người đã ban hôn cho chàng và Lạc Yên. Những điều Từ Nga nói, không phải là chàng không nghĩ đến. Chỉ là nếu chấp nhận đó là sự thật, thì chàng thật sự thấy bản thân mình là một tên xấu xa và vô dụng nhất thế gian. Là chàng, đã muốn cướp ngai vàng của Hoàng Thúc Phụ nhất. Là chàng, đã lấy đi người mà Hoàng Thúc Phụ yêu thương. Là chàng, có được tình yêu của Lạc Yên, nhưng đã không thể bảo vệ tốt cho cô. Hoàng Thúc Phụ, đến cuối cùng, người vẫn thắng chàng. Người là Hoàng Đế được người người xưng tụng, là đấng minh quân trong mắt Thừa Tướng, là chủ tử có được lòng trung thành của Hoắc Tư Mã, là phu quân chung thủy của Thượng Quan Khiết Nhi. Chàng biết người còn có được một vị trí nào đó trong trái tim Lạc Yên, dù nhiều hay ít, cũng không thể bị phá vỡ, vì Hoàng Thúc Phụ là người đã chết. Một kẻ ngay cả can đảm ở bên người mình yêu cũng không có như chàng, thì càng không thể tranh giành với người chết được. Chàng không ghen với Hoàng Thúc Phụ, chàng có tư cách gì để ghen chứ. Hoàng Đế vô dụng như chàng, phu quân nhu nhược như chàng, không thể bằng được Hoàng Thúc Phụ. Lưu Tuân ngỡ ngàng nhận ra, suốt bao lâu nay, cái đích cuối cùng mà chàng muốn đạt được, không phải là ngai vàng này, mà chính là vượt qua được Hoàng Thúc Phụ của mình. Cho tới hôm nay, chàng mới bàng hoàng biết rằng, chàng đã thua, thua thật rồi, thua một cách thê thảm! Chàng cũng muốn bật cười, tự chế nhạo mình như mọi khi, nhưng sao hôm nay, chàng cười không nổi nữa.
|
|