|
CHƯƠNG 36: CỬU CA (3)
Cô không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, có lẽ khóc nhiều quá hai mắt hoa lên, chẳng còn chút sức lực mà ngủ quên mất tiêu. Mở mắt ra, chợt nhận thấy mình đang nằm trên nền đất lạnh lẽo, khuất sau cái hòn non bộ này mà ngủ nguyên một đêm. Ánh mắt ban mai đang len lỏi chiếu rọi vào nơi tối tăm này làm cô chợt nhớ ra, phải quay về thôi, không nên để Tiểu Mai hay Kính Minh cô cô lo lắng cho cô. Thế là cô đứng lên, hướng bước chân mệt nhọc về Lạc Hy Điện. Cô về đến nơi, bước vào bên trong, thì thấy Tô công công, hơi ngạc nhiên, hắn làm gì ở đây vậy? Bất chợt lại nhớ ra, khỉ thật, Hoắc Nhược Dung kia đúng là đã đi nói với Lưu Tuân thật rồi. Hôm qua cô chỉ muốn dụ nàng ta ra ngoài để cô có thể cho Hoắc Tâm uống thuốc thần kỳ mà thôi, không ngờ nàng ta chẳng bỏ lỡ cơ hội nào, tố cáo cô tới cùng. Thế nên chàng mới đến Lạc Hy Điện này tra hỏi cô sao? Thôi thì, sao cũng được, lịch sử lặp lại thôi mà, cứ nghĩ là cô yêu Hoắc Tâm rồi lại ruồng bỏ cô nữa đi. Dứt khoát một lần, không muốn dây dưa với chàng. Chàng bỏ rơi cô thêm một lần nữa, thì cô quyết tâm sẽ rời xa chàng mãi mãi, cho dù có phải trả giá đắt đến thế nào. Lạc Yên bước vào bên trong, thấy Lưu Tuân ngồi đó, ánh mắt rất tức giận, quát lên với bọn người hầu:
-Lui ra ngoài hết!
Mọi người vội đi ra, đóng cửa lại. Chàng đập bàn một cái, gằn giọng hỏi:
-Cả đêm qua nàng ở đâu?
Cô bình thản đáp:
-Thiếp đi thăm Hoắc thị vệ.
Chàng đứng lên, lại gần cô, ánh mắt đe dọa hỏi:
-Tại sao lại bắt mọi người phải lui ra hết, nàng rốt cuộc đã làm gì với hắn suốt khoảng thời gian đó? Sau đó nàng đã đi đâu, tại sao đến giờ mới trở về?
Lạc Yên lên giọng:
-Giờ là lúc để anh ghen tuông sao? Đó là người đã cứu tôi, liều mình hy sinh tính mạng vì tôi, anh hỏi tôi làm gì sao, giữa lúc người đó hấp hối như vậy. Tất nhiên là ngồi cầu xin thần linh cho người đó sống lại rồi.
Lưu Tuân trong ánh mắt bỗng chốc hiện lên vẻ đau đớn, nói:
-Thế ra là nhờ thiên nữ cầu xin, hắn mới sống lại một cách thần kỳ từ cõi chết như vậy sao? Nàng đúng là thiên nữ đấy, hồng phúc hơn người thật. Nhưng sao có người đến nói với Trẫm, nàng ở đó đút thuốc cho hắn uống, khóc lóc rồi còn hôn hắn nữa. Nàng đã cầu xin thế nào khiến cho trời xanh thương tình được vậy, cho ân nhân cứu mạng của nàng sống lại, hay cho người nàng yêu sống lại, giống như lúc trước đã từng làm với Trẫm vậy sao? Rốt cuộc là nàng yêu Trẫm hay yêu hắn chứ?
Lạc Yên la lên:
-Tất nhiên là yêu anh rồi đồ xấu xa! Nếu yêu người đó thì khi nhìn người đó sắp chết như vậy, tôi đã cầm dao lên tự tử luôn rồi chứ còn quay về đây cãi nhau với anh làm gì. Nhưng mà tôi đau lòng lắm, vì người đó yêu tôi đến vậy, mà tôi lại đi yêu người xấu xa như anh, trong khi anh chẳng yêu tôi một chút nào. Tôi đã tự cho phép bản thân tin rằng anh có yêu tôi, nên mới muốn hy sinh vì anh. Thế mà anh, giữa lúc hiểm nguy, chỉ lo lắng cho người con gái khác, để cho Hoắc Tâm và Điền Minh bảo vệ tôi. Tôi rơi xuống, nhưng cũng chỉ có Hoắc Tâm đủ can đảm nhảy xuống cùng tôi, đỡ lấy tôi mà thôi. Đồ đàn ông nhỏ nhen, ích kỷ, anh không có tư cách gì để ghen với người đó cả. Thế nên đừng có ở đây mà chất vấn tôi.
Cô ngừng lại một chút, vì cảm thấy không thở được khi nói những lời đó. Nhưng rồi nhìn vào người trước mặt, nỗi ấm ức cứ dâng tràn trong cô. Cô giơ tay lên, đánh vào ngực chàng, khóc nức nở nói:
-Có biết tôi đã vất vả đến thế nào mới có thể quay trở về bên cạnh anh như lúc này không? Có biết tôi đã đau khổ đến thế nào khi nhận ra anh không yêu tôi không? Giết tôi đi, chứ đừng có bắt tôi yêu đơn phương người xấu xa như anh. Tôi không thèm cầu xin sự thương hại của anh đâu, tôi không muốn ở bên anh nữa.
Lưu Tuân đột nhiên nắm lấy hai tay cô, kéo cô vào lòng, cô cố giằng ra mà không được. Chàng như nhấc bổng cả người cô lên, ôm chặt trong vòng tay, tiến về phía giường, đẩy cô nằm xuống, rồi hôn cô. Chàng hôn lên môi cô một cách vồ vập, mãnh liệt. Trong phút chốc, nụ hôn đó khiến đầu óc cô hoàn toàn choáng váng và mụ mị, không biết phải phản ứng làm sao. Nhưng rồi cô thấy tay chàng đưa xuống thắt lưng cô, kéo dải lụa buộc áo cô ra, muốn cởi y phục trên người cô xuống. Cô mất tới mấy giây mới nhận ra chàng định làm gì. Nhưng cô không muốn, bây giờ không muốn kẻ xấu xa này đụng vào người cô nữa, thế nên cô chống cự, quyết tâm chống cự tới cùng. Cô cắn vào môi chàng, cắn thật mạnh. Cô chắc chắn là chàng đang đau lắm, vì môi chàng như đang run lên, nhưng vẫn cứ kiên quyết không buông cô ra, bờ môi mạnh bạo ép chặt vào môi cô. Cô vùng vẫy liên tục, để thoát khỏi thân người đang đè lên người cô lúc này. Cô dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng chàng, chàng rên lên một tiếng đau đớn, bàn tay đang nắm chặt tay cô dường như buông lỏng ra. Cô thuận thế, lấy tay đẩy mạnh chàng ra. Chàng té sang một bên, cô lập tức ngồi bật dậy, muốn thoát khỏi đây ngay lập. Nhưng đột nhiên, cô thấy trên người mình dính đầy máu, trên giường cũng loang lổ vết máu. Cô hoảng hồn, cô đâu có bị thương, sao lại có nhiều máu thế này. Nhưng rồi cô nhìn sang chàng, đang nằm đó, lấy tay ôm lấy sườn trái của mình, dáng vẻ đau đớn. Máu đang chảy ra từ bên sườn trái của chàng! Cô hoảng sợ, vội hỏi:
-Bệ hạ, người sao vậy?
Chàng không trả lời, sắc mặt trắng bệch. Cô gọi lớn:
-Người đâu!
Tô công công đẩy cửa đi vào, thấy Lưu Tuân và cô trên người đều đầy máu, kinh hoàng la lên:
-Bệ hạ!
Rồi hắn vội sai người truyền thái y đến. Hắn khổ sở nói:
-Bệ hạ, nô tài đã nói người phải cẩn thận rồi mà, vết thương sâu như vậy, mới vừa được băng bó, không nên cử động mạnh.
Cô bối rối hỏi:
-Tô công công, sao Bệ hạ lại bị thương?
Tô công công đang tính mở miệng ra nói, thì Lưu Tuân đã gầm lên:
-Câm ngay, không được kể cho nàng ấy. Mau đem kiệu đến đưa Trẫm về Cửu Trung Cung.
Tô công công nghe vậy thì im bặt, làm cô càng bối rối hơn. Nhưng rồi cô nhíu mày, cúi xuống nhìn chàng, lấy tay gỡ tay chàng đang ôm chặt lấy sườn trái, máu của chàng đang chảy ra từ đó, rất nhiều máu. Cô lấy khăn tay ra, đè mạnh vào đó, cầm máu lại. Rồi cô hỏi Tô công công:
-Tô công công, bổn cung hỏi lần cuối, tại sao Bệ hạ lại bị thương?
Tô công công không dám trả lời. Còn Lưu Tuân gằn giọng nói:
-Không cần nàng quan tâm!
Cô rút một cây trâm trên đầu xuống, kề đầu nhọn vào cổ, quay hẳn sang nhìn Tô công công nói:
-Không nói bổn cung lập tức chết ngay đó.
Lưu Tuân thấy vậy, liền vươn người lên, muốn giựt lấy cây trâm trong tay cô. Nhưng chàng bị thương, không còn sức, thế nên tay không có đủ lực để mà khống chế cô nữa. Cô hơi né ra, vẫn kề cây trâm ngay cổ, nhìn Tô công công đe dọa, hắn sợ quá, vội quỳ xuống nói:
-Bẩm nương nương, Hoàng Thượng bị Quý Lăng đâm ạ.
Cô mở to mắt nhìn hắn, hỏi:
-Sao Hoàng Thượng lại bị Quý Lăng đâm được?
Tô công công nói:
-Hoàng Thượng vì chạy ra cứu nương nương, lúc người rơi khỏi bờ tường đó, mà không đề phòng bị Quý Lăng đâm một dao vào sườn trái. Điền phó tướng rút kiếm ra đâm hắn để cứu Hoàng Thượng nhưng do đứng gần quá mà bị chém một nhát vào lưng. Cả hai người đều bị thương, ngã xuống, không nhảy ra kịp chụp lấy tay nương nương. Hoắc thị vệ vì vậy mà phải nhảy xuống cùng nương nương, để đỡ lấy nương nương.
Cô mím chặt môi lúc nghe những lời đó. Chuyện gì vậy? Có nghĩa là cả ba người đều bị thương vì cô sao? Cả ba người đều vì cô mà không màng tới tính mạng như vậy ư? Cô quay sang nhìn chàng, thấy chàng nghiến răng nói:
-Tô công công, lần này Trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi thật đó, sao lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy? Trẫm muốn về Cửu Trung Cung, mau đưa Trẫm đi ngay.
Cô cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt chàng, nói:
-Ai cho Bệ hạ đi? Hôm nay Bệ hạ mà rời khỏi đây thiếp sẽ chết trước mặt người đó.
Chàng nhìn cô, dù vẻ mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn đầy nét đe dọa nói:
-Nàng dám uy hiếp Trẫm như vậy sao?
Cô không do dự đáp ngay:
-Có gì mà không dám chứ.
Rồi đè chặt chàng nằm xuống giường, không cho chàng đi đâu nữa. Sau đó, cô đưa tay lên, cởi dây thắt lưng buộc áo của chàng ra. Lưu Tuân giữ tay cô lại, hỏi ngay:
-Nàng làm gì vậy?
Cô thản nhiên đáp:
-Y phục dính đầy máu cả rồi, phải thay ra thôi. Với lại, thiếp muốn coi vết thương của Bệ hạ.
Có chút hài lòng, khi thấy chàng không chống cự nổi trước cô nữa, vì máu chảy nhiều quá, nên chàng yếu hẳn so với lúc nãy. Rồi cô cởi áo chàng ra, không nén được tiếng kêu xót xa, khi thấy khắp bụng chàng quấn băng, máu chảy thấm đỏ, ướt hết dải băng màu trắng. Cô nhẹ nhàng gỡ dải băng ra để lấy khăn tay chặn vào cầm máu cho chàng. Cô nhìn vào vết thương, đúng là vết dao đâm rất sâu, tim cô như thắt lại, nước mắt rơi xuống. Cô không tự chủ được, ôm chầm lấy chàng, khóc nức nở:
-Bệ hạ, thiếp sai rồi!
Chàng giả vờ đẩy cô ra, không thèm cái ôm đó mà nói:
-Đồ xấu xa, Trẫm chỉ muốn hôn nàng thôi mà sao lại chống cự dữ dội đến vậy, khiến vết thương của Trẫm đã được băng bó mà lại chảy máu nhiều như thế này đây.
Cô cứ ôm chặt lấy chàng, nghẹn ngào nói:
-Thiếp sai rồi, thiếp hư quá, Bệ hạ tha lỗi cho thiếp.
Chàng cười, vòng tay ôm lấy cô, nhưng rồi lại ho lên khùng khục, cô đang áp mặt vào ngực chàng mà khóc, nghe thấy thì hoảng sợ nhìn lên. Chàng ho ra cả đống máu, sắc mặt trắng bệch làm cô thêm đau lòng. Nhất định là vết đâm đó làm tổn thương nội tạng của chàng rồi, mới bị chảy máu trong mà thổ huyết như vậy. Lạc Yên mặt tái mét, hai tay run rẩy, lau máu cho chàng mà nói:
-Bệ hạ, đừng bỏ thiếp.
Chàng yếu ớt nói:
-Ai mà muốn bỏ nàng, tại nàng muốn bỏ rơi Trẫm trước đó chứ.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, không phải đâu, từ giờ có giết cô, cô cũng không bỏ chàng nữa đâu, tuyệt đối không bao giờ. Vừa lúc đó, hai ba thái y hớt hải đi vào, cô nhanh chóng tránh sang một bên để họ cầm máu, băng bó cho chàng. Bọn họ trông rất khẩn trương và lo lắng cho an nguy của chàng, làm cô chợt thấy mình đúng là kẻ vô tâm, phu quân bị thương nặng đến vậy, mà suốt đêm qua không hề hay biết gì, chỉ ngồi oán trách chàng. Còn Lưu Tuân này nữa, bị thương sao không ở yên một chỗ nghỉ ngơi đi, đến tìm cô mà ghen tuông với Hoắc Tâm làm gì, khiến cô tức giận lên mới mạnh tay với chàng đến vậy. Hoàng Đế ngốc, chắc vì tủi thân khi cô chỉ biết có Hoắc Tâm, không thèm màng đến chàng, không thèm hỏi han chàng, mới chẳng nghĩ tới việc bảo trọng long thể, làm ra chuyện trẻ con như thế. Cô không biết làm gì, đứng bên cạnh giường hai tay run run, nhìn chàng đau đớn, khiến cô không thở nổi vì lo sợ. Hóa ra là vậy, là do chàng bị thương, mới không thể nhảy xuống cứu cô như Hoắc Tâm được. Đến giờ mới tự trách mình ngốc nghếch, sao lại có ý nghĩ muốn chàng nhảy xuống đỡ lấy mình chứ. Chàng chỉ bị thương như vậy thôi mà cô đã thấy đau lòng muốn chết rồi, chàng mà bị đập cả thân người xuống đất, máu chảy ra lênh láng giống Hoắc Tâm chắc cô không sống nổi mất. Tô công công thấy cả người cô đầy máu, cứ đứng nhìn người nằm trên giường lo lắng liền nói:
-Nương nương, người đi thay y phục trước đi, có thái y ở đây rồi, Hoàng Thượng sẽ không sao đâu.
Cô lấy tay chùi nước mắt đang tuôn rơi trên mặt, trách mắng hắn:
-Hoàng Thượng bị thương nặng như vậy sao ngươi lại để cho người đi lung tung thế hả. Ngươi có biết an nguy của Hoàng Thượng quan trọng thế nào không?
Tô công công vội quỳ xuống nói:
-Nương nương tha tội, Hoàng Thượng hôm qua bế nương nương đang ngất xỉu về Lạc Hy Điện xong, thì do bị thương kiệt sức mà hôn mê suốt đêm. Sáng sớm vừa tỉnh dậy lại nghe người hầu báo rằng nương nương đến Thái Y Viện, đòi gặp Hoắc thị vệ mà bị Hoắc Tư Mã mạo phạm, nên nhất quyết đến xem nương nương có sao không. Nô tài khuyên nhủ thế nào cũng chịu, còn đe dọa chém đầu nô tài nữa. Lúc nãy đến Lạc Hy Điện, thấy nương nương chưa về, lại nghe nói người không có ở Thái Y Viện, Hoàng Thượng đã nổi giận lên với nô tài, bắt nô tài phải lục tung cả Hoàng cung lên tìm người. Nương nương, người phải biết Hoàng Thượng nổi giận thì đáng sợ đến thế nào chứ. Lúc nãy người mà về trễ hơn, chắc tất cả người hầu kẻ hạ ở đây bị chém đầu hết rồi vì không ai tìm thấy người ở đâu cả.
Vẻ mặt hắn vô cùng khổ sở, khiến cô không nỡ trách mắng hắn nữa, cũng phải, đâu phải lỗi của hắn, là tại cô mà. Nghe hắn kể chuyện cái người kia đã mất bình tĩnh đến thế nào, nổi khùng lên đến thế nào vì lo cho cô, lại thấy vui vui. Chàng có quan tâm tới cô, con người xấu xa đó có yêu cô đó, đến giờ cô mới biết. Khóe môi bất giác cong lên, chợt nhận ra bộ dạng lem luốc của mình, nên miễn cưỡng đi thay y phục, đầu cứ ngoái nhìn về phía chàng, hết khóc rồi lại cười. Tiểu Mai giúp cô lau máu trên người, thay y phục mới mà thấy cô cứ khóc cười lẫn lộn như thế, cũng phát hoảng. Cô bảo mình không sao, chỉ là do hạnh phúc quá, phải, rất hạnh phúc nên không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.
Cô thay đồ xong, quay trở về với chàng ngay. Thái y đã băng bó cho chàng xong xuôi, chàng cũng đã thay y phục mới sạch sẽ, nằm ngay ngắn trên giường, vẻ mặt mệt mỏi. Thái y nói từ nay phải cẩn thận, không được cử động mạnh nữa, sẽ khiến vết thương nặng thêm, ông ta nói chàng phải nằm im một chỗ ba ngày. Lưu Tuân tất nhiên là cằn nhằn, bảo rằng còn nhiều việc cần giải quyết, bắt ông ta phải làm cho chàng khỏi ngay. Cô nhìn vẻ mặt khó xử của mấy người thái y, cũng phải lắc đầu ngán ngẩm, chàng bị thương mà còn nói nhiều đến thế đó, con người này thật là hết biết, đòi hỏi vô lý vậy ai mà làm nổi. Thế là cô bảo thái y và Tô công công lui ra, để cô khuyên chàng sau. Họ liền lui ra ngay, không muốn ở đây gánh chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng. Cô ngồi xuống giường, đặt ngón tay lên miệng chàng, nghiêm giọng:
-Không được nói nữa, im lặng đi.
Chàng đẩy tay cô ra, thều thào:
-Tất cả là tại nàng, ở đâu ra phi tử bạo lực như nàng. Bây giờ bảo Trẫm làm sao nằm im một chỗ ba ngày đây.
Cô nắm chặt lấy tay chàng nói:
-Là lỗi của thiếp, thiếp sai rồi, thế nên trong ba ngày tới, thiếp sẽ ở bên cạnh chăm sóc Bệ hạ, không rời xa một chút nào được chưa.
Chàng hỏi ngay:
-Thật không? Không được rời xa một chút nào đó.
Cô phì cười, cái người này, đúng là xạo dễ sợ, vừa kêu bận rộn giải quyết chính sự xong, vậy mà giờ mới dỗ ngọt một chút là chịu ngay. Cô cúi xuống, hôn lên trán chàng rồi nói:
-Thiếp hứa đó!
Chàng cười, nụ cười hí hửng như con nít mới được cho kẹo vậy. Cô kéo chăn lên, đắp cho chàng, dịu dàng nói:
-Bệ hạ mệt rồi, ngủ một chút đi!
Chàng nhìn cô, tự nhiên lại nhìn cô chằm chằm rồi đưa tay lên vuốt nhẹ mặt cô. Ánh mắt chàng, bỗng trở nên đau đớn gọi cô:
-Yên Nhi!
Cô cười, một nụ cười rạng rỡ nhất, phải rồi, gọi cô là Yên Nhi đi, cô chỉ thích chàng gọi cô như vậy thôi. Cô nắm lấy tay chàng, áp chặt vào mặt mình, không muốn buông ra nữa. Chàng cất giọng nói, có chút run rẩy:
-Xin lỗi nàng, vì đã khiến nàng chịu nhiều đau khổ rồi.
Cô lắc đầu:
-Không sao hết, là do thiếp ngu ngốc, không nhìn thấy tấm lòng của Bệ hạ thôi.
Rồi cô nằm xuống bên cạnh chàng, dựa đầu vào vai chàng mà nói:
-Thiếp đã nói, dù khó khăn đến thế nào, chỉ cần có Bệ hạ, thiếp cũng không sợ đâu.
Chàng vòng tay qua, ôm lấy cô, hôn lên trán cô. Cô nằm trong vòng tay chàng, mỉm cười hạnh phúc. Được một lúc, cô khẽ gọi:
-Bệ hạ!
Tự nhiên chàng lắc đầu nói:
-Đừng dùng kính ngữ nữa!
Cô ngẩng đầu lên, có nói thật không vậy? Cô thích nhất là không phải dùng kính ngữ với chàng đó nha. Thế là cô xoay người lại, chống cằm, nhìn chàng gọi:
-Lưu Tuân!
Chàng phì cười, lấy ngón tay đẩy nhẹ đầu cô một cái nói:
-Nha đầu này, bảo không dùng kính ngữ nữa là không chút ngần ngại gọi tên anh ra như thế. Gọi hắn là Hoắc đại ca mà gọi anh là Lưu Tuân thế sao? Chẳng có chút tình cảm gì cả!
Cô nói:
-Thế giờ anh muốn em gọi là gì? Gọi là Lưu ca ca sao, hay là Tuân ca ca, nghe chẳng thuận miệng chút nào. Lưu Tuân là hay nhất rồi.
Chàng vuốt nhẹ tóc cô nói:
-Đừng gọi tên anh ra tùy tiện như thế, lỡ ai nghe được sẽ bảo em phạm thượng đấy. Thế này đi, gọi là Cửu ca.
Cửu ca sao? À, phải rồi, Cửu công tử, Hoàng Văn Quán, đang muốn nhắc về lần đầu tiên cô và chàng gặp nhau đây mà. Cô cười một cái, gọi ngay:
-Cửu ca!
Chàng cũng cười, gọi lại:
-Yên Nhi!
Rồi cô lại nằm xuống bên cạnh chàng, bật cười khúc khích. Nằm được một chút, không hiểu sao cô lại hỏi chàng:
-Cửu ca, anh có yêu em không?
Chàng quay sang nhìn cô. Vừa mới cười xong, tự nhiên cô lại rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
-Em ghen tị lắm, khi thấy anh quan tâm Nhược Dung, bảo vệ cho cô ta như thế. Lúc ở Thịnh Minh Quan, Hoắc Tâm và cả Điền Minh đều liều mạng bảo vệ em, nhưng anh thì không, làm em thấy tủi thân lắm. Em biết Hoắc Tâm yêu em, em cũng biết Điền Minh thì luôn coi em là thiên nữ, là ân nhân cứu mạng, nên họ mới không màng nguy hiểm, hy sinh thân mình để cứu em như vậy. Nhưng còn anh, anh cũng mạo hiểm cứu em, lý do của anh là gì? Có phải anh cũng yêu em không? Vậy thì anh đối với Nhược Dung là gì, anh yêu cô ta sao?
Chàng im lặng nhìn cô, ánh mắt khổ tâm, có vẻ không muốn trả lời câu hỏi đó. Cô tự thấy mình ngốc nghếch khi hỏi như vậy, nên lấy tay chùi nước mắt rồi nói:
-Không sao đâu, không cần trả lời cũng được.
Chàng đột nhiên nắm lấy tay cô, nói:
-Phải, anh yêu Nhược Dung, yêu đến tận xương tủy, nên không muốn bất kỳ chuyện gì xảy ra với nàng ấy cả.
“Yêu đến tận xương tủy”, những lời đó nghe mới hay làm sao. Lưu Tuân, chàng đang muốn trừng phạt cô vì đã hỏi một câu ngu ngốc như thế sao? Mới khiến tim cô như chết lặng vì chàng thừa nhận chàng yêu Hoắc Nhược Dung kia. Nhưng rồi chàng để tay cô lên ngực chàng, nơi trái tim chàng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình cảm tiếp lời:
-Nhưng khi thấy em rơi xuống từ đầu tường Thịnh Minh Quan đó, trái tim này của anh, cũng đã rơi xuống cùng em luôn rồi. Lồng ngực anh như vuột mất một thứ vô cùng quý giá, cảm giác trống rỗng nhói lên khiến anh thấy còn đau hơn cả vết thương của mình nữa. Anh đã nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh cũng không thể nào sống nổi nữa, vì tim anh, chắc chắn sẽ vỡ tan ra thành trăm mảnh, đau đớn mà chết. Yên Nhi, em ở đây, ở trong trái tim anh, chỉ có một mình em. Anh là người phải mang theo rất nhiều trách nhiệm nặng nề trên vai, anh sống vì trách nhiệm, thế nên trách nhiệm là yêu thương, yêu thương cũng là trách nhiệm. Nhưng duy nhất, nơi đây, nơi trái tim anh, chưa bao giờ phải vì trách nhiệm mà đập cả. Trái tim anh rung động và đập thình thịch thế này, giúp anh tồn tại mỗi ngày đều là vì em đấy.
Cô lại rơi nước mắt, chàng không nói yêu cô, chàng không dùng từ “yêu”. Nhưng sao từng lời nói đó của chàng, cô cảm thấy như chất chứa cả một tình yêu thương lớn lao hơn tất cả tình yêu khác cô đã có. Cô đã từng tự hỏi rất nhiều lần rằng trong trái tim chàng vị trí của cô có được là bao nhiêu, có nhiều hơn hai người kia không? Đến ngày hôm nay, lại nghe chính chàng thừa nhận trái tim chàng vì cô mà đập, trái tim chàng chỉ có một mình cô. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa đến từng tế bào, khiến cô nghĩ mình đang nằm mơ. Những lời đó, ngọt ngào hơn bất kỳ lời tỏ tình nào cô từng nghe. Có lẽ cuối cùng cô đã hiểu được rồi, lời tỏ tình, thì chỉ khi nói ra từ miệng người mình yêu thương, mới có thể khiến cô cảm động và thấy ấm áp đến thế này thôi. Cô cười, nói khẽ:
-Cửu ca, em yêu anh!
Cô không biết đâu, cô đang nghĩ tới những lời hoa mĩ, lớn lao để biểu đạt tình yêu cô dành cho chàng kìa, nhưng mà không hiểu sao, chỉ nói được “em yêu anh” thôi là lại ôm chầm lấy chàng rồi. Cô không muốn buông chàng ra nữa, cô sợ sẽ đánh mất chàng, nên không muốn buông tay ra nữa. Cô áp tai vào ngực chàng, lắng nghe tiếng trái tim chàng đập thình thịch, trái tim này là của cô đó, hạnh phúc thật!
Tiếng Tô công công khẽ đằng hắng vang lên từ xa. Hắn đến gần rồi nói:
-Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi!
Chàng lầm bầm: “Cái đồ nô tài phá đám này!” Cô bật cười vì nghe được, nhưng rồi nhanh chóng ngồi dậy, quay ra ngoài nói:
-Được rồi, để bổn cung hầu hạ Bệ hạ uống thuốc, ngươi lui ra ngoài trước đi.
Tô công công chỉ vừa đưa chén thuốc tới tay cô, đã nghe người trên giường nói:
-Trẫm không uống thuốc đâu, kêu hắn mang đi đi.
Tô công công lại la lên đầy khổ sở:
-Bệ hạ!
Cô phì cười, nhìn vẻ mặt này của hắn giống hệt những lần cô ở Phù Dung Đình, thấy hắn chạy theo năn nỉ Lưu Tuân, lúc chàng nổi giận, bỏ đi chẳng thèm màng tới ai nữa. Tự nghĩ Hoàng Đế này tính tình thất thường thế chắc đã làm khổ hắn nhiều rồi. Thế nên cô nói nhỏ với hắn:
-Không sao đâu, để bổn cung lo.
Hắn cười, nói lại với cô:
-Nương nương vất vả rồi, mỗi lần hầu hạ Bệ hạ uống thuốc, nô tài đã tốn không biết bao nhiêu công sức năn nỉ đấy.
Nở một nụ cười đầy ẩn ý xong hắn cúi đầu rồi vội lui ra ngoài. Cô nhìn dáng điệu hắn mừng rỡ, thấy lạ, tự hỏi Lưu Tuân mỗi lần uống thuốc kinh khủng lắm sao mà hắn lại có vẻ như vừa thoát nạn vậy nhỉ. Cô quay lại, cầm chén thuốc đưa đến trước mặt chàng, chàng nhăn mặt, quay người vào trong nói:
-Đã nói là không uống mà, mang đi đi.
Cô kéo vai chàng, năn nỉ:
-Phải uống thuốc vết thương mới khỏi nhanh được chứ. Anh nói còn nhiều việc triều chính phải giải quyết, không muốn nằm im một chỗ mà sao giờ lại không chịu uống thuốc vậy.
Chàng đẩy tay cô ra nói:
-Không uống, không muốn khỏi bệnh nữa, ở đây với em vui hơn là đi gặp mấy lão hồ ly đó.
Cô bật cười, đúng là nói năng càng lúc càng tùy tiện giống cô rồi, Hoàng Đế nào lại đi gọi triều thần là “mấy lão hồ ly” như vậy chứ. Cười xong, cô lại năn nỉ:
-Cửu ca ngoan, đừng vậy mà, uống thuốc đi rồi em thương.
Chàng nghe vậy, quay người lại nhìn cô hỏi:
-Thương thế nào?
Lưu Tuân này càng lúc càng nhõng nhẽo rồi nha, giống y chang một đứa con nít. Hỏi như vậy ai biết trả lời làm sao? Thấy cô im lặng không đáp, chàng bĩu môi một cái nói:
-Từ nhỏ đến giờ anh ghét nhất là uống thuốc. Với lại thuốc đó đắng lắm, anh không muốn uống đâu.
Cô nói ngay:
-Thế thì em lấy kẹo cho anh ăn nha.
Chàng lắc đầu, không chịu. Cô hơi mất kiên nhẫn nói:
-Chứ bây giờ anh muốn sao mới chịu uống thuốc đây?
Chàng cười, đầy vẻ gian xảo, tự nhiên nhắm mắt lại, chỉ chỉ lên môi. Cô như đớ ra mất một giây mới hiểu, được rồi, không cần phải đến mức đó chứ, Lưu Tuân này đúng là chẳng hiền lành chút nào. Nhìn xuống chén thuốc, tự nhiên mặt lại đỏ lên, nhớ về cái ngày mà chàng bị trúng độc, cô vì không muốn ai nhận ra cô cho chàng uống thuốc thần kỳ mà đã phải bỏ thuốc vào miệng và mớm cho chàng. Giờ muốn cô làm vậy nữa sao? Có chút ngại ngùng, nhưng rồi cô đưa chén thuốc lên môi, ngậm một ngụm vào miệng, rồi cúi xuống. Đột nhiên chàng lại mở mắt ra, hỏi:
-Sao em lại uống thuốc của anh?
Cô bất ngờ, nuốt luôn ngụm thuốc trong miệng, ho sặc sụa mấy cái rồi hỏi:
-Không phải là anh muốn em mớm thuốc cho anh sao?
Chàng tròn mắt nhìn cô nói:
-Anh muốn em tặng cho anh một nụ hôn thôi mà.
Nhưng rồi một giây sau, lại cái nụ cười gian xảo kia, chàng nói ngay:
-Không, không phải đâu, anh muốn em mớm thuốc đó, mau làm đi.
Cô bực bội nhìn chàng, có chút đe dọa nói:
-Anh đừng có xạo, uống thuốc đàng hoàng đi, không được đòi hỏi nữa.
Lưu Tuân lại quay vào trong, nói:
-Em không làm vậy, anh không uống thuốc đâu.
Cô lại nắm vai chàng, năn nỉ mãi, thế mà không chịu quay ra nữa. Bực mình thật, tự nhiên lại nghĩ sâu xa quá làm gì, để giờ cho chàng có cớ nhõng nhẽo hơn kìa. Năn nỉ được một lúc, cô thấy chén thuốc nguội dần, nên sốt ruột nói:
-Được rồi, em làm, quay ra đây nào.
Chàng cười cười, không chần chừ quay ra ngay, còn nhắm mắt lại sẵn nữa chứ, đáng ghét thật. Cô lại đưa chén thuốc lên miệng, ngậm một ngụm, cúi xuống, chàng hơi mở miệng ra. Cô áp sát môi mình vào môi chàng, khẽ mở miệng cho thuốc chảy vào miệng chàng. Chết thật, chạm vào môi chàng, tim lại đập loạn xạ, cảm giác kỳ lạ quá nha, làm mặt cô nóng bừng. Mà thuốc này cũng đắng thật, cô uống tới ngụm thứ hai là thấy đắng không chịu nổi. Chàng thấy cô nhăn mặt, nói ngay:
-Thấy không, anh nói là đắng lắm mà.
Cô bực mình nói:
-Thế mà bắt em chịu đắng chung với anh như vậy à.
Chàng cười nói:
-Là em hại anh ra nông nỗi này anh mới phải uống thuốc mà, thế nên phải bắt em chịu đắng chung với anh, để trừng phạt em.
Cô liếc chàng một cái, vẫn cứ khoái hành hạ cô như vậy, đúng là Lưu Tuân nhỏ nhen. Cô không đôi co với chàng nữa, uống một ngụm lớn, mớm nhanh cho chàng, không thèm quan tâm mặt có đỏ lên nữa không. Được vậy hai ba lần, chén thuốc vơi dần, tới khi chỉ còn lại một chút, cô nhăn mặt nói:
-Lần cuối cùng đó nha, mai mốt không được làm như vậy nữa.
Chàng nói ngay, giọng trêu chọc:
-Sao vậy? Uống thuốc như vậy không thấy đắng nữa, anh thích lắm, mai mốt uống thuốc là phải gọi em tới.
Cô bặm môi một cái, nghiêm giọng nói:
-Nói không là không, như thế này không được sạch sẽ hiểu không.
Chàng làm vẻ mặt giận dỗi, cô nhìn chàng bằng ánh mắt kiên quyết. Được hai giây sau, chàng lại thở dài, mặt xụ xuống, “ừ” một tiếng ỉu xìu. Khóe môi hơi cong lên, cô uống ngụm thuốc cuối cùng, cúi xuống, nhưng lần này, chàng lại đưa tay lên, giữ chặt lấy cô, không cho cô ngẩng đầu lên nữa. Thuốc, chàng cũng đã nuốt rồi, nhưng mà không chịu tách môi ra khỏi môi cô. Dần dần, chàng lại mân mê môi cô không chút tự chủ, từ từ đưa lưỡi vào miệng cô, chạm vào lưỡi cô. Cảm giác này, không hiểu sao lại quen thuộc đến kỳ lạ. Cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp môi cô nơi chạm vào môi chàng, giống hệt như ngày hôm đó bên bờ suối Hoắc Tâm hôn cô vậy. Tự cảm thấy có lỗi đôi chút, khi ở bên chàng mà lại nhớ tới người con trai khác, nhưng cô biết làm sao, trống ngực cô đập thình thịch không ngừng được nữa. Cả cái cảm giác lâng lâng trong hạnh phúc ngập tràn cũng giống y chang, làm cô tự hỏi mỗi lần hôn ai cũng đều có cảm giác như vậy sao? Chắc tại thấy tội lỗi, mà cô không chút ngại ngùng đáp lại chàng, cũng mân mê lấy môi chàng, hôn chàng một cách say đắm. Chạm vào lưỡi chàng, toàn là vị đắng của thuốc, mũi cũng ngửi thấy mùi khó chịu của thuốc bắc nữa, nhưng mà cô mặc kệ hết những thứ đó. Cảm giác này, đúng là tuyệt vời nhất trên đời đấy, khiến cô không muốn buông chàng ra nữa. Cô thả chén thuốc xuống, đưa tay lên mặt chàng, xoa nhẹ nơi vành tai chàng. Chàng vòng cả hai tay ôm lấy người cô, bàn tay ấm áp vuốt ve lưng cô. Cô hôn chàng, một nụ hôn môi thật sâu, thật nồng nàn. Hai đôi môi âu yếm, quyện chặt lấy nhau, dây dưa, triền miên không dứt để cô cùng chàng đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc ngọt ngào không thể diễn tả này. Cô tự nhủ, đây mới chính là nụ hôn đầu tiên của cô, vì khoảnh khắc này, không bao giờ cô muốn quên đi, thật sự đã khắc sâu vào trái tim cô rồi, giống như tình yêu cô dành cho chàng vậy. Bên ngoài, ánh nắng lấp lánh len lỏi vào trong như soi rọi cả Lạc Hy Điện tràn đầy hạnh phúc ấy, sưởi ấm không gian lạnh lẽo của tiết trời tháng mười một. Trái tim của hai người yêu nhau, sau một quãng thời gian dài ngàn dặm xa cách, cuối cùng cũng quay về bên nhau.
(hết chương 36)
***
First kiss đấy, đến giờ mới chính thức là first kiss nha Cơ mà tác giả là người khoái hành hạ nhân vật, thế nên cho cưới nhau rồi, cho kiss lun rồi, nhưng mà chưa cho động phòng đâu nha, một năm sau mới được động phòng, nên đọc giả cứ thong thả mà đợi
|
|