|
Chương 11: Người hàng xóm tốt của em
Đồng Tiểu Điệp đã phải ở lại bệnh viện bảy ngày trời. Sáng sớm ngày thứ tám, vị bác sỹ đầu hói đến kiểm tra phòng, nói với cô: “Cô bé! Có thể xuất viện được rồi!”
Đồng Tiểu Điệp ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh vậy sao!
“Cậu nhóc đó đi đâu rồi?”
“Anh ấy đi mua đồ ăn sáng cho tôi rồi.”
“Ừ, đợi lát nữa cậu ấy về, cô bảo bạn trai cô đến làm thủ tục xuất viện nhé!”
“Bác sỹ…” Anh ấy không phải bạn trai tôi. Đồng Tiểu Điệp chỉ nói nửa chừng, sau đó nghĩ một lúc, cảm thấy không cần thiết phải giải thích rõ ràng với vị bác sỹ đầu hói này như vậy.
Lúc Tông Chính quay về đã nhìn thấy Tiểu Điệp mừng rỡ ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy anh còn mỉm cười ngọt ngào.
“Hạo Thần! Em có thể ra viện rồi!”
Anh đặt túi sữa đậu nành và bánh bao trong tay xuống, cùng rất vui mừng: “Tối quá! Em ăn sáng đi đã, lát nữa anh đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
“Vâng!”
Đồng Tiểu Điệp gật đầu mạnh mẽ, cắn một miếng bánh bao Tông Chính đưa tới, cắn đến miếng thứ hai thì chau mày nói: “Đồ ăn ở đây thật sự chẳng ngon chút nào. Khi nào về nhà em sẽ làm thật nhiều thật nhiều món ngon, mời anh đến, chúng ta cùng ăn. À, còn cả anh Quản Tử cũng đến nữa, anh ấy cũng từng đến thăm em.”
Anh xoa đầu cô nhận lời.
Ăn cơm xong, Đồng Tiểu Điệp nóng lòng muốn đi thay quần áo. Vết mổ trên người vẫn chưa tháo chỉ, chỉ tháo ống dẫn lưu ra mà thôi.
“Em ở đây đợi anh, anh xuống dưới làm thủ tục.” Tông Chính nói.
Đồng Tiểu Điệp lắc lắc đầu, cương quyết đòi đi xuống cùng anh. Thẻ bảo hiểm y tế và bệnh án của cô vẫn còn để ở chỗ thu phí, cô lo sẽ bị Tông Chính đọc được.
Quy định của bệnh viện ở đây là như vậy. Nếu bệnh nhân có thẻ bảo hiểm y tế, trước khi nhập viện phải nộp thẻ bảo hiểm và bệnh án chuyên dụng do trung tâm y tế phát ở quầy thu phí, nộp thêm mấy nghìn đồng. Tất cả các chi phí sẽ dựa theo số lượng thuốc sử dụng để tiến hành thanh toán trực tiếp, đợi đến khi ra viện, thiếu hay thừa thì bù vào là được rồi.
Số tiền Đồng Tiểu Điệp nộp khi nhập viện vẫn còn nhiều, được trả lại không ít. Tông Chính đi sau xách đồ giúp cô, chỉ nhìn thấy thứ gì xanh xanh, anh cũng không để ý.
Đồng Tiểu Điệp rất cẩn thận nhét bệnh án vào trong túi xách, trong lòng thầm tính toán, nhập viện đã tốn bao nhiêu tiền, tiền sinh hoạt phí tháng này đã tiêu bao nhiêu. Thời gian tới đây không thể mở hàng ngay được nên phải tiêu tiết kiệm một chút.
Lúc về đến nhà, cô không để Tông Chính bế lên mà tự mình đi lên gác. Anh không còn cách nào khác đành đi theo sau bảo vệ cô như một con gà mái.
Tầng 5 rất cao, Đồng Tiểu Điệp leo lên mà thở phì phò, khó khăn mới leo lên đến nơi thì nhìn thấy nhà đối diện đang dọn đi. Căn hộ này vốn dĩ cũng là một căn nhà được mua lại từ người khác, ở chưa được vài năm thì lại dọn đi. Đồng Tiểu Điệp cũng không thân thiết với họ lắm. Ban ngày cô ở nhà thì người ta đi làm, buổi tối người ta đi làm về thì cô lại không có nhà, cả năm trời chẳng gặp nhau được mấy lần.
Thế mà Tông Chính lại ghi nhớ chuyện này trong lòng, nhân lúc Đồng Tiểu Điệp vào nhà thay quần áo, anh ra ngoài nói chuyện với chủ nhà vài câu, còn xin số điện thoại của người ta.
Đồng Tiểu Điệp nằm trên sôpha trong nhà, thoải mái tới mức không muốn ngồi dậy. Thật tốt quá, vẫn là nhà mình tốt nhất.
Tông Chính thích thú nhìn cô cong người lại như một chú lợn con. Cô gái này, có lúc kiên cường đến không tưởng tượng nổi, có lúc lại vô cùng trẻ con.
Mấy ngày sau, căn nhà đối diện với nhà của Đồng Tiểu Điệp hình như tìm được chủ mới, đang dọn đồ đạc vào trong nhà.
Cô muốn chào hỏi hàng xóm mới một câu, bèn cúi xuống đi dép sang bên đó, nhìn thấy trong phòng khách có một người đàn ông cao to đứng to, bóng hình đó còn vô cùng quen thuộc. Đến khi người đó quay người lại nhìn, đúng thật, độ cao cô phải ngước lên nhìn này thật sự quá quen thuộc rồi.
“Hạo Thần?! Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc nắm lấy tay anh.
“Dọn nhà.” Anh nhìn vào đôi mắt to tròn đang thể hiện một biểu cảm kinh ngạc của cô vì bị anh dọa.
“Sao anh lại chuyển đến sống đối diện nhà em?”
“À… Nơi ở trước đây của anh thật sự là quá tệ, thế nên hôm đó anh thấy căn nhà này đang cho thuê, nên anh đã chuyển tới đây.”
“Vậy tốt quá rồi, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.”
Tông Chính thầm nhủ trong lòng, cũng may anh đã dự liệu suy nghĩ từ trước.
Trong lòng Đồng Tiểu Điệp vô cùng vui mừng. Như thế này, cô có thể thường xuyên mời anh sang nhà mình ăn cơm rồi. Như vậy cuối cùng cô cũng không phải ăn cơm một mình nữa rồi. Lúc cô bị ốm anh chăm sóc cô tận tình như vậy, bây giờ cô cũng phải chăm sóc anh thật chu đáo mới được.
“Buổi tối anh sang nhà em ăn cơm đi!” Đồng Tiểu Điệp mừng rỡ nói: “Em sẽ làm mấy món ngon cho anh ăn.”
Tông Chính gật đầu: “Được thôi! Em làm món sườn rán lần trước đi.”
Đồng Tiểu Điệp càng rạng rỡ: “Anh thích ăn cái đó sao? Không thành vấn đề!”
Nói xong cô lập tức quay về nhà chuẩn bị nguyên liệu, bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện gì, quay lại nói với Tông Chính: “Lát nữa anh gọi thêm cả anh Quản Tử cùng đến nữa.”
Căn nhà đó đúng là do Tông Chính thuê lại. Vốn dĩ người chủ nhà đó cũng rất vui mừng vì ngay lập tức có người đến thuê, thế nên đã để lại cho anh đồ dùng trong nhà, anh chỉ cần đem các đồ dùng sinh hoạt đến là có thể ở ngay rồi. Không hiểu sao, anh chỉ muốn càng ngày càng gần gũi hơn với con bướm nhỏ này. Bây giờ mặt đối mặt rồi, cuối cùng anh đã mãn nguyện.
Đến bữa tối, ở trong nhà anh cũng có thể ngửi thấy một mùi cà-ri thơm phức từ nhà đối diện bay tới, mỉm cười khóa cửa nhà, gõ cửa nhà Đồng Tiểu Điệp.
“Đến đây, đến đây!” Cô mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một mình Tông Chính đứng ở ngoài cửa.
“Quản Tử đâu?”
Thật ra Quản Tử không hề hay biết mình được mời tới một bữa cơm thế này, Tông Chính đã tự cho mình quyền cho cậu ta out.
Lúc đóng cửa lại, Tông Chính rất điềm tĩnh nói với cô: “Cậu ấy nói cậu ấy không rảnh.”
Đồng Tiểu Điệp làm món cà-ri sườn rán sở trường của mình, còn làm thêm món salad Caesar.
Vô cùng hài lòng, Tông Chính vô cùng nể mặt, ăn hết toàn bộ, còn hỏi cô: “Món này em làm thế nào vậy, sao có thể ngon như thế?”
Thế là cô lại nói cho anh một thôi một hồi về những điểm cần chú ý khi làm món ăn đó.
“Món cà-ri này, đầu tiên phải phi hành thật thơm, rồi sau đó mới cho nước để nấu, em còn đặc biệt cho thêm nước cốt dừa và mật ông, như vậy sẽ rất ngon miệng, anh có ăn được hột táo không, em đã bảo vào vài hột.”
Cô nhìn biểu cảm tò mò trên gương mặt Tông Chính, tiếp tục nói: “Còn sườn rán này, từ lúc mua thịt đã phải bỏ công rồi. Anh phải bảo bà chủ để lại cho anh miếng sườn mềm nhất, anh hiểu không? Trên cả con lợn, chỉ có một miếng thịt là mềm như thế này thôi, ăn rất ngon. Hơn nữa em đã ướp cùng hạt tiêu và sữa chua. Sữa chua có thể làm cho chất thịt ngon hơn. Còn nữa, còn nữa, trước khi rán, em đã tự làm lớp bột chiên xù phía trên. Anh đừng nghĩ là em mua sẵn ở ngoài, không phải đâu!”
Tông Chính ngồi bên cạnh nhìn bướm nhỏ khoa tay múa chân, cảm thấy hôm nay dường như cô vô cùng vui vẻ.
“Hạo Thần, anh có biết không? Em đã mua bánh mỳ, cắt nó thành từng miếng nhỏ hạt lựu rồi nướng qua, như vậy sẽ rất thơm, hơn nữa sau khi đắp lên sườn rồi rán sườn sẽ rất giòn, thế nên món sườn rán của em mới ngon như vậy.”
“À, còn nữa! Lần sau em sẽ làm cháo bát bảo cho anh ăn. Cháo bát bảo em làm thật sự rất ngon đấy.”
Tông Chính mỉm cười nói: “Được thôi!”
“Anh biết không? Hôm nay em cực kỳ vui.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì hôm nay có anh ăn cơm cùng với em.”
Trên bàn ăn có hai đôi đũa, hai thìa múc canh, hai chiếc bát sứ trắng bên trong là những món ăn ngon lành, nóng hổi. Kéo ghế ra, hai người ngồi đối diện nhau, ánh đèn trong phòng ăn chiếu vào mặt họ. Căn nhà này, đã lâu lắm rồi không ấm áp như vậy, cuối cùng cô đã không còn phải ăn cơm một mình nữa rồi.
Tông Chính dường như nhìn thấy trong ánh mắt một sự cô quạnh, còn có một chút thương tiếc. Anh hiểu, cô bé này lại nhớ bố mẹ rồi. Thế nên, việc anh chuyển đến đây là một chuyện tốt đẹp biết bao! Anh nghĩ, sau này anh có thể cùng ăn cơm với cô, có thể cùng cô xem mấy bộ phim Hàn Quốc sến súa. Mặc dù anh không biết cô có thích xem hay không, nhưng mẹ anh thì rất thích xem. Mỗi lần anh về nhà xem phim cùng mẹ là mẹ anh lại rất vui. Còn nữa, sau khi ăn cơm xong, họ còn có thể cùng nhau tâm sự, giống như bây giờ vậy. Cô rất hoạt bát, hoàn toàn không giống cô của lần đầu tiên gặp anh. Bây giờ cô ngồi trước mặt anh giống như một con chim hoàng oanh, giọng nói dễ nghe, nụ cười xinh đẹp.
“Ngày mai em định làm gì?” Anh hỏi cô.
“Em muốn đến bệnh viện một chút, ngày mai phải thay thuốc rồi.”
“Vậy mai anh đi cùng em, mấy giờ?”
“Chắc là em sẽ đi sáng, ngủ dậy em sẽ gọi điện cho anh nhé?”
“Được!”
Tông Chính rất vui vì Đồng Tiểu Điệp không nói những câu như: “Làm phiền anh quá!”, “Thật là ngại quá!” gì gì đó. Cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói ngày mai sẽ gọi điện cho anh. Điều này khiến anh bất chợt thấy vui, anh cảm thấy có thể làm chỗ dựa cho người khác rồi.
Sau đó, trước khi về nhà ngủ, anh gửi một tin nhắn cho trợ lý: “Tiếp tục nghỉ phép, thời gian trả phép dừng lại.”
Sau đó Đồng Tiểu Điệp cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao cô lại không từ chối anh nhỉ? Bản thân cô vẫn luôn sống rất tự lập mà. Bất luận khi nào cô đều có thể giải quyết đủ mọi vấn đề. Nhưng bây giờ đã khác, hình như cô thay đổi rồi. Lúc nghe thấy Tông Chính nói sẽ đi thay thuốc cùng cô, trong lòng cô bỗng nhiên vui thầm.
Bệnh viện bất kể lúc nào cũng thấy người qua lại nhộn nhịp. Tông Chính hôm nay sáng sớm đã ra khỏi nhà, lái chiếc ôtô 4 chỗ đi. Anh cảm thấy lúc trước mua chiếc xe này cuối cùng cũng có lúc dùng đến. Mặc dù anh luôn thích xe phân khối lớn, nhưng cũng bảo dưỡng rất tốt chiếc xe này. Hôm nay lái ra ngoài mới cảm thấy thì ra xe bốn chỗ cũng tốt đấy chứ, đặc biệt là Đồng Tiểu Điệp khi nhìn thấy đã khen một câu: “Em thích nhất là loại xe lớn có thể ngồi cả gia đình thế này.”
Ừm, giờ thì anh cũng rất thích chiếc xe cồng kềnh này rồi.
Cô hỏi anh: “Chiếc xe này chắc đắt lắm nhỉ?”
Anh gật đầu, lúc mua nó đúng là giá không hề rẻ.
“Anh mượn sao?”
“Ừ, mượn của Quản Tử đấy. Chiếc xe phân khối lớn của anh chẳng phải bây giờ em không ngồi được sao, có chiếc xe này cũng tiện.” Có những lúc không thể không mượn danh Quản Tử. Nếu có biết anh có thể mua được chiếc xe đắt thế này thì cô ấy sẽ nghi ngờ tại sao mình lại sống trong một căn nhà nhỏ đối diện nhà cô ấy.
“Oa! Thì ra Quản Tử là một người giàu có.”
““Cây chổi” cũng là của cậu ấy.” Tông Chính thuận mồm nói.
“Thật sao! Vậy tức là anh làm thêm ở chỗ anh ấy sao?” Nghiễm nhiên, Đồng Tiểu Điệp cho rằng mỗi tối Tông Chính ra ngoài biểu diễn là đang làm thêm.
“…Ừ!” Anh bắt đắc dĩ, đành phải thừa nhận.
Anh nghĩ bụng, là cô bé này ngay từ đầu đã nghĩ mình là phần tử bất lương hay là thật ra trông anh chẳng tử tế chút nào? Trông anh còn không tử tế bằng Quản Tử sao? Anh mà phải làm thêm cho Quản Tử? Anh trông giống thằng đi làm thêm lắm sao??!!
Lượn một đường vòng đẹp mắt cho xe đỗ vào đúng chỗ, Tông Chính còn rất ga-lăng mở cửa xe cho Đồng Tiểu Điệp, đỡ đầu cho cô xuống xe.
Trong phòng thay thuốc có mấy người xếp hàng. Đồng Tiểu Điệp liền yên phận, ngoan ngoãn đi đến hàng cuối cùng. Cũng may mấy người đứng trên đều chỉ bị thương nhẹ, bôi xoa một chút là xong. Cô lấy thẻ bệnh viện ra để y tá trừ tiền sau đó được đưa vào căn phòng nhỏ bên trong. Tông Chính ở lại bên ngoài, cầm túi xách cho cô.
“Nằm xuống, kéo quần xuống một chút.”
Tay của người y tá rất lạnh, áp lên da bụng cô, hơn nữa lúc khử trùng còn hơi thô bạo, khiến cô rất đau.
“A!”
“Trời ơi, cái lỗ này của cô không khâu vào sao?”
“Đúng vậy, tôi bị thủng ruột, chỗ đó để cắm ống dẫn lưu.” Đồng Tiểu Điệp nằm xuống, hít sâu nói với y tá.
“Cứ cách hai ngày cô lại đến một lần nhé. Vết mổ kiểu này rất dễ nhiễm trùng.” Cô y tá thay thuốc xong dặn dò cô.
“Vâng!”
Lúc cô đi ra ngoài, bụng vẫn còn hơi đau, người cũng lạnh run lên. Tông Chính vội vàng chạy tới đỡ cánh tay cô.
“Đau lắm à?” Anh cúi người xuống muốn nhìn rõ gương mặt cô.
“Cô y tá đó bàn tay lạnh quá, làm em lạnh muốn đóng băng luôn.” Đồng Tiểu Điệp ghé sát tai anh nói, sợ cô y tá kia nghe thấy.
Bờ môi cô sắp dính vào tai anh đến nơi, lúc nói một luồng khí nóng phả vào tai anh. Anh cảm thấy người mình rất nóng, chỉ muốn ôm chặt lấy cô. |
|