|
Bây giờ, bệnh viện như là ngôi nhà thứ hai của Lee Soo Yeon.
Việc đầu tiên mỗi sáng cô thức dậy là chuẩn bị hai phần điểm tâm. Một cho Han Jung Woo và một cho Kang Hyung Joon đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi phẫu thuật được hai ngày thì Han Jung Woo đã tỉnh lại. Năng lực phục hồi của Thỏ điên quả nhiên không thể xem thường. Bây giờ anh ấy đã có thể xuống giường đi lại rồi, nhưng cũng chỉ vài phút thôi. Nhưng đối với Lee Soo Yeon mà nói thì đây đã là điều an ủi lớn nhất rồi.
Còn Joon… Lee Soo Yeon vừa giúp Han Jung Woo ăn điểm tâm, vừa mãi nghĩ đến Kang Hyung Joon vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, được y tá giám sát suốt 24 tiếng đồng hồ.
Hôm đó anh tỉnh lại được mấy phút thì lại rơi vào hôn mê sâu. Bây giờ, mỗi khi cô ngủ đều nhớ đến nụ cười đó của Joon, một biểu cảm không thể nào hình dung được.
Cô bất giác dùng tay đấm vào ngực mình, mỗi lần nhớ đến Joon, đều có cái cảm giác đau đáu trong lòng mà không cách nào rũ bỏ được. Vì thế, mỗi ngày cô đều chuẩn bị thức ăn cho Joon, dù cho anh vẫn đang ngủ say… Cô thiết tha mong anh mau chóng tỉnh lại, cô muốn chăm sóc anh thật tốt, đền đáp lại cho anh.
“Soo Yeon à.”, Han Jung Woo nhìn Lee Soo Yeon đang ngồi thừ người ra, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói, “Vẫn đang lo lắng cậu nhóc đó sao?”
Soo Yeon hoàn hồn, cố nở một nụ cười, cầm lấy hộp cơm từ tay của Han Jung Woo, lảng tránh ánh mắt quan tâm của anh, khẽ nói: “Em chỉ là thấy có lỗi với anh ấy quá… Lúc trước cứ lo nghĩ đến anh, mà hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của anh ấy. Nếu như lúc đó, em chịu suy nghĩ cho anh ấy một chút, có lẽ, sự việc đã không trở thành như vậy… Joon cũng không đến mức bây giờ vẫn còn hôn mê. Em biết, là anh ấy không muốn gặp em nữa. Em làm anh ấy tổn thương sâu đậm như thế, em nghĩ, cả đời này anh ấy cũng không tha thứ cho em đâu…”.
Han Jung Woo ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, “Cậu ấy sẽ khỏe lại thôi, đợi khi cậu ấy khỏe lại rồi, anh cùng em chăm sóc cậu ấy… Dù sao, cậu ấy cũng đã thay anh chăm sóc em suốt 14 năm rồi…”
Kim Myung Hee vỗ vỗ tuyết trên người mình, vừa bước vào phòng bệnh nhìn thấy con rể của mình đang ôm ấp nồng thắm, không nhịn được cười, “Aigoo, hai đứa con đã ngày ngày gặp nhau rồi còn dính sát như vậy sao.”.
“Ah, honey đến rồi sao!”, Han Jung Woo không muốn mẹ vợ mình phát hiện ra bầu không khí không được bình thường, liền cười với Kim Myung Hee: "Hôm nay honey đem món ngon gì đến thế? Soo Yeon chuẩn bị bữa sáng ít quá, con vẫn ăn chưa đủ."
Lee Soo Yeon đập nhẹ vào người anh, "Anh là heo sao? Một phần cơm cuộn, một tô cháo bự, một cái trứng gà lại thêm một ly sữa, còn ăn chưa no nữa sao?"
"A! Đau quá! Lee Soo Yeon, sao em lại có thể đối xử với người bệnh như thế được?!", anh la lên một cách khoa trương.
"Thằng quỷ, con vừa mới làm phẫu thuật xong, không yên phận chút xíu được sao?", Kim Myung Hee cười mắng.
Bầu không khí u ám tràn ngập khắp phòng bệnh đã bị tiếng cười của họ quét sạch đi hết. Lee Soo Yeon tự nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ lên một chút.
Có tiếng chân dồn dập. Một cô y tá thở hổn hển chạy vào phòng, "Cô Lee Soo Yeon!".
Lee Soo Yeon quay đầu qua nhìn, nhận ra đó là cô y tá chăm sóc cho Kang Hyung Joon. Tim cô đập mạnh liên hồi, có phải là Joon đã... Cô vội vàng đứng lên, chỉ thấy đầu choáng váng, chân mềm ra, rồi lại ngã phịch xuống giường của Han Jung Woo.
"Joon... Joon anh ấy bị sao?", giọng của Lee Soo Yeon run rẩy.
"Bệnh nhân vừa tỉnh lại, nhưng mà...", y tá nói được một nửa thì ngập ngừng một chút rồi nói "Nhưng mà tinh thần anh ấy không được ổn định. Khi vừa tỉnh lại đã muốn rút ống truyền dịch ra. Chúng tôi nhìn thấy cũng giật cả mình, vội chạy đến ngăn lại. Viện trưởng và bác sĩ đã đi qua đó rồi. Cô nói hễ bệnh nhân có tin tức gì thì báo cho cô, nên tôi đã chạy qua đây."
"Joon!...", Lee Soo Yeon vừa nghe xong liền vội vàng chạy qua phòng của Kang Hyung Joon.
"Soo Yeon à”, Han Jung Woo muốn đuổi theo nhưng cơ thể chưa hồi phục, chạy được vài bước đã té nhào, may được Kim Myung Hee đứng kế bên đưa tay đỡ. "Xin mẹ hãy đỡ con đi qua đó, con không yên tâm.", Han Jung Woo van nài. Kim Myung Hee biết mình không nói được đứa con rể này, thở dài rồi đỡ anh, từ từ đi ra ngoài.
Lee Soo Yeon chạy một mạch đến trước cửa phòng bệnh của Kang Hyung Joon, thì nhìn thấy một toán bác sĩ đang vây quanh giường bệnh cố sức giữ chặt Kang Hyung Joon đang giãy giụa điên cuồng. Họ cố chích thuốc an thần cho anh ấy, nhưng anh ấy cứ gồng người lên, đầu kim nhọn hoắc cũng không thể xuyên vào. Khó khăn lắm mới chích vào được tĩnh mạch, anh ấy vừa động đậy thì đầu kim đã sứt ra khỏi ống tiêm, ghim lại trên cánh tay.
Lee Soo Yeon chỉ thấy toàn thân nhũn ra, cô không còn chút sức lực nào để bước vào trong, cũng không dám bước vào. Cô nhìn thấy cánh tay của anh có rất nhiều vết đỏ như thế, cũng nhìn thấy chỗ ngực áo của anh thấp thoáng lộ ra vết màu đỏ nhạt.
Không thể để anh ấy tiếp tục như vậy nữa! Lee Soo Yeon hít sâu một hơi, bước nhanh đến bên Kang Hyung Joon, “Joon à, em là Lee Soo Yeon đây. Joon! Anh còn nhận ra em không?”
Kang Hyung Joon quay đầu qua, nhìn thấy gương mặt cứ xuất hiện trong trong giấc mơ sâu kín của mình, cũng nhìn thấy cả đằng sau lưng cô, Han Jung Woo đang được Kim Myung Hee dìu đến.
Anh mở miệng ra, những âm tiết vỡ vụng và không liền nhau phát ra từ cổ họng khàn khàn của anh, “Lee Soo Yeon… Tại sao… Ngay cả cái quyền được chết của anh, em cũng muốn cướp đoạt…”.
Vào đúng lúc này, bác sĩ canh đúng thời cơ, tiêm thẳng vào tĩnh mạch của Kang Hyung Joon.
- hết chap 3 - |
|