|
Anh thu mắt lại, nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, tinh thần đang ảm đạm bỗng chốc trở nên tươi sáng lạ lùng, hai tay khoanh trước ngực hỏi: “Không phải em định dạy tôi vỗ theo nhịp sao?”
“Đúng, đúng, vỗ theo nhịp”, cô cố đè nén cơn hoảng loạn, “Anh nghe nhịp điệu của bản nhạc này, đây là bản Waltz ba nhịp, như thế này, một, hai , ba, một, hai…”
“Tôi không biết đêm nhịp”, anh lạnh lùng cắt ngang.
“Cái gì?”, cô kinh ngạc: “Anh không biết sao?”
“Không biết.”
“Sao lại thế được?”, cô không tin, “Cahwngr có ai không biết đếm nhịp cả!” Anh cố ý không chịu phối hợp với cô sao?
“Tôi không biết thật”, mặt anh lạnh tanh, “Nói thẳng cho em hay thì tôi là thằng mù nhạc như thế em đã hài lòng chưa?”
“Anh mù nhạc sao?”, Ân Hải Tường sững sờ, ngẫm nghĩ về độ thành thật trong lời nói của anh, rất khó tin có người không biết đếm nhịp, những người bạn mà cô quen biết ai cũng có khiếu thưởng thức âm nhạc. “Thế sao anh không nói sớm? Sao ngày xưa không nói cho em biết?”
“Tại sao tôi phải nói cho em biết?”, đôi mày chau lại.
Đúng thế, đến tâm sự trong lòng anh cũng không muốn thổ lộ cùng cô, làm sao lại có thể cho cô hay điểm yếu của anh được?
Cô ngây người nhìn anh hồi lâu mới lắc đầu, “Anh thật cứng đầu cứng cổ.”
Câu nói đó lại là một đòn mạnh quất thẳng vào lồng ngực Vệ Tương.
Anh kinh ngạc nhìn cô, từ lúc nào cô lại ăn nói thô lỗ như thế? Ngày xưa cô không như thế này, không bao giờ lạnh lùng vạch trần điểm yếu của anh.
“Thế này đi, anh không biết đếm nhịp thì nghe em đếm vậy.” Cô cười duyên dáng, một tay đặt lên vai anh, một tay nắm chặt tay anh, bắt đầu tư thế nhảy điệu Waltz.
Cơ thể anh dường như hóa đá.
Sao bây giờ cô lại không cảm thấy xấu hổ nữa? Có thể thản nhiên chạm vào anh như thế này.
“Anh bước theo em là được rồi.” Cô khẽ dặn, bắt đầu chầm chậm chuyển động, để anh nhìn rõ từng động tác.
Một, hai, ba, một, hai, ba…
Cô vừa đếm nhịp vừa dạy anh chuyển động chân, anh không theo kịp, cô liền tắt nhạc, đếm nhịp chậm hơn, anh hơi tí lại bước sai, có lúc bất cẩn giẫm lên bàn chân trần của cô, cô chỉ mỉm cười, không kêu đau, lông mày cũng không hề nhíu lại.
Cô rất kiên nhẫn. Anh biết cô là một cô gái dịu dàng lương thiện, chỉ có điều anh không ngờ rằng, cô lại bằng lòng vì anh mà kiên nhẫn.
Thầy giáo khiêu vũ mà anh mời về, mới dạy buổi đầu tiên đã vô ý lộ ra biểu cảm bất lực đối với anh học trò yếu kém, còn cô, đếm nhịp liên tục hai tiếng đồng hồ cũng không tỏ ra một chút mệt mỏi nào.
Anh thừa nhận rằng, anh đang cố tình thử cô nên mới cố ý không chịu nghỉ ngơi, anh muốn bắt cô phải thừa nhận cô mệt rồi, thừa nhận cô không có cách nào có thể dạy anh được nữa, thừa nhận anh là bạn nhảy kém cỏi nhất mà cô từng gặp trong đời.
Nhưng cô chẳng chê bai câu nào, cũng chẳng than thở, cô chỉ mỉm cười, nụ cười làm lòng anh bất an, trái tim băng giá không cách nào kháng cự nổi nụ cười đó, cuối cùng đã tan chảy.
“Anh đợi một chút, em uống cốc nước.” Rốt cuộc cô cũng chịu ngừng lại, uống nước tiếp sức.
Cũng đến lúc thấy khát nước rồi.
Anh nhìn cô uống nước, dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, thỏa mái, nhj nhõm hơn, giống như nắng hạn gặp mưa rào, vô cùng thỏa mãn.
Uống xong, cô đặt cốc xuống, nhìn anh cười: “Anh mệt không?”
|
|