Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: minjay1608
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Lúc Này Chỉ Muốn Yêu Em | Quý Khả Tường (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
35#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:17:45 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 8




Anh thu mắt lại, nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, tinh thần đang ảm đạm bỗng chốc trở nên tươi sáng lạ lùng, hai tay khoanh trước ngực hỏi: “Không phải em định dạy tôi vỗ theo nhịp sao?”


“Đúng, đúng, vỗ theo nhịp”, cô cố đè nén cơn hoảng loạn, “Anh nghe nhịp điệu của bản nhạc này, đây là bản Waltz ba nhịp, như thế này, một, hai , ba, một, hai…”


“Tôi không biết đêm nhịp”, anh lạnh lùng cắt ngang.


“Cái gì?”, cô kinh ngạc: “Anh không biết sao?”


“Không biết.”


“Sao lại thế được?”, cô không tin, “Cahwngr có ai không biết đếm nhịp cả!” Anh cố ý không chịu phối hợp với cô sao?


“Tôi không biết thật”, mặt anh lạnh tanh, “Nói thẳng cho em hay thì tôi là thằng mù nhạc như thế em đã hài lòng chưa?”


“Anh mù nhạc sao?”, Ân Hải Tường sững sờ, ngẫm nghĩ về độ thành thật trong lời nói của anh, rất khó tin có người không biết đếm nhịp, những người bạn mà cô quen biết ai cũng có khiếu thưởng thức âm nhạc. “Thế sao anh không nói sớm? Sao ngày xưa không nói cho em biết?”


“Tại sao tôi phải nói cho em biết?”, đôi mày chau lại.


Đúng thế, đến tâm sự trong lòng anh cũng không muốn thổ lộ cùng cô, làm sao lại có thể cho cô hay điểm yếu của anh được?


Cô ngây người nhìn anh hồi lâu mới lắc đầu, “Anh thật cứng đầu cứng cổ.”


Câu nói đó lại là một đòn mạnh quất thẳng vào lồng ngực Vệ Tương.


Anh kinh ngạc nhìn cô, từ lúc nào cô lại ăn nói thô lỗ như thế? Ngày xưa cô không như thế này, không bao giờ lạnh lùng vạch trần điểm yếu của anh.


“Thế này đi, anh không biết đếm nhịp thì nghe em đếm vậy.” Cô cười duyên dáng, một tay đặt lên vai anh, một tay nắm chặt tay anh, bắt đầu tư thế nhảy điệu Waltz.


Cơ thể anh dường như hóa đá.


Sao bây giờ cô lại không cảm thấy xấu hổ nữa? Có thể thản nhiên chạm vào anh như thế này.


“Anh bước theo em là được rồi.” Cô khẽ dặn, bắt đầu chầm chậm chuyển động, để anh nhìn rõ từng động tác.


Một, hai, ba, một, hai, ba…


Cô vừa đếm nhịp vừa dạy anh chuyển động chân, anh không theo kịp, cô liền tắt nhạc, đếm nhịp chậm hơn, anh hơi tí lại bước sai, có lúc bất cẩn giẫm lên bàn chân trần của cô, cô chỉ mỉm cười, không kêu đau, lông mày cũng không hề nhíu lại.


Cô rất kiên nhẫn. Anh biết cô là một cô gái dịu dàng lương thiện, chỉ có điều anh không ngờ rằng, cô lại bằng lòng vì anh mà kiên nhẫn.


Thầy giáo khiêu vũ mà anh mời về, mới dạy buổi đầu tiên đã vô ý lộ ra biểu cảm bất lực đối với anh học trò yếu kém, còn cô, đếm nhịp liên tục hai tiếng đồng hồ cũng không tỏ ra một chút mệt mỏi nào.


Anh thừa nhận rằng, anh đang cố tình thử cô nên mới cố ý không chịu nghỉ ngơi, anh muốn bắt cô phải thừa nhận cô mệt rồi, thừa nhận cô không có cách nào có thể dạy anh được nữa, thừa nhận anh là bạn nhảy kém cỏi nhất mà cô từng gặp trong đời.


Nhưng cô chẳng chê bai câu nào, cũng chẳng than thở, cô chỉ mỉm cười, nụ cười làm lòng anh bất an, trái tim băng giá không cách nào kháng cự nổi nụ cười đó, cuối cùng đã tan chảy.


“Anh đợi một chút, em uống cốc nước.” Rốt cuộc cô cũng chịu ngừng lại, uống nước tiếp sức.


Cũng đến lúc thấy khát nước rồi.


Anh nhìn cô uống nước, dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, thỏa mái, nhj nhõm hơn, giống như nắng hạn gặp mưa rào, vô cùng thỏa mãn.


Uống xong, cô đặt cốc xuống, nhìn anh cười: “Anh mệt không?”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:14:54 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 7




Cô chỉ là vĩnh viễn không quên được nét mặt khổ sở lúng túng của anh đêm đó cùng khoảng thời gian chiến tranh lạnh tiếp theo, tất thảy khiến lòng cô đau đớn hơn cơn đau nhức ở những ngón chân cả trăm lần.


Cô hi vọng có cơ hội bù đắp cho anh.


“Vệ Tương, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn sợ sao? Đã mười một năm rồi, anh đã là một người đàn ông thành đạt, như anh nói, anh có tiền có địa vị, anh vẫn sợ phải đối mặt với chuyện xấu hổ ngày xưa ư?”


Chuyện xấu hổ?


Vệ Tương toàn thân chấn động, tàn thuốc rơi xuống ngón tay anh cũng hoàn toàn không nhận ra, chỉ phẫn nộ nhìn trừng trừng Ân Hải Tường, cô vẫn điềm nhiên mỉm cười duyên dáng…


“Chúng ta về nhà anh, tối nay em sẽ dạy anh nhảy.”


***


Căn gác bằng kính chìm trong ánh sao lung linh mờ ảo, cạnh cửa sổ là vô số cây nến lấp lánh như dải Ngân Hà, giai điệu nhẹ nhàng của điệu Waltz bao trùm không gian.


Khung cảnh rất lãng mạn, nhưng tâm trạng của Vệ Tương lại vô cùng ảm đạm.


Anh nhìn Ân Hải Tường, cô đang đứng cách anh có vài bước chân, cười dịu dàng, vỗ hai tay vào nhau theo nhịp.


“Nào, vỗ theo em”, cô tỏ ý bảo anh bắt chước.


Anh không hề nhúc nhích.


“Mao vỗ nào!”


Anh vẫn đứng yên như tượng. “Phiền cô biến được không? Đây là nhà tôi, ai cho phép cô bước vào?”


“Em biết đây là thánh địa của anh, là biệt thự của riêng mình anh.” Đôi mắt đẹp lấp lánh tinh nghịch. “Phòng khách cũng chỉ có mỗi một chiếc sô pha, nhìn là biết anh kgoong muốn tiếp khách.”


“Cô đã biết rồi, soa vẫn cứ tự tiện đi vào?”


“Bởi vì bất cứ ai cũng không nên nhốt mình lại, không giao lưu với người khác, với lại anh đã mời em đến một lần thì dĩ nhiên em có thể đến lần thứ hai.”


“Lần trước là vì tôi muốn bàn giao dịch với cô, cô đừng cho rằng tôi xem cô như khách.”


“Bàn cái gì cũng không quan trọng, dù soa em cũng đến rồi”, cô dày mặt nói.


Anh nhìn cô bất lực.


Cô mỉm cười, hiểu rõ anh không kiên quyết tống cổ cô, tức là đã đồng ý để cô ở lại, chỉ là lòng tự trọng của đàn ông không cho anh thẳng thắn thừa nhận mà thôi.


Mấy năm nay cô mở quán ăn, tiếp xúc với nam giới rất nhiều, dần dần cũng ngộ ra, sự thực thì nhiều lúc cánh đàn ông chỉ là những đứa trẻ to xác.


Cô bước đến bên người đàn ông đang hờn dỗi đó: “Nào, vỗ theo em.”


Anh chau mày.


“Mau nào!”, cô dịu dàng thúc giục, nắm tay anh một cách tự nhiên.


Không ngờ sự đụng chạm nhẹ nhàng đó cũng khiến cả hai người rùng mình như có luồng điện chạy qua, đờ đẫn một lúc, cô hoảng hốt buông tay ra.
“Sao thế? Em không muốn chạm vào người tôi à?” Anh chăm chú quan sát khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.


“Không phải, không phải vậy…”, cô khẽ cắn môi.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:12:47 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 6




“Muốn em nói bao nhiêu lần cũng được.” Ánh mắt cô bình thản, khóe miệng còn hơi nhếch lên cười nhạt. “Vệ Tương, anh đang trốn chạy, không phải anh không thích khiêu vũ mà là anh sợ hãi, đúng không?”


“Tôi sợ gì?”, anh nghiến răng nói.


“Anh sợ mất mặt, anh sợ một lần nữa trở thành trò cười trước mặt đám đông…”


Két!


Tiếng phanh xe sắc nhọn bất ngờ xé toang bóng đêm yên tĩnh trên núi Dương Miinh, xe rung lắc dữ dội, Ân Hải Tường hét lên thất thanh, Vệ Tương điềm nhiên như không, vài giây sau, anh thô bạo tấp xe vào lề đường.


“Anh… anh lái xe cẩn thận chút!”, Ân Hải Tường ôm lồng ngực, sợ hãi lên tiếng.


“Cô mới là người phải ăn nói cẩn thận chút!” Anh điên cuồng nhìn cô, ánh mắt lóe lên giận dữ.


Cô quay lại, dò xét ẩn ý qua ánh mắt anh, đôi mắt long lanh đẹp đẽ của cô từ từ tan thành dòng chảy mùa xuân. “Em nói đúng rồi phải không? Nếu không anh đã chẳng tức giận như thế này.”


Vệ Tương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh thay đổi liên tục, có lúc, cô tưởng là anh sẽ ra tay giáo huấn cô một trận, nhưng anh đã kiềm chế được, mặt mày cau có, hạ kính cửa, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.


Cô nhìn anh, rất lâu sau, mới cười khẽ: “Có ai nói với anh rằng, hút thuốc ở một không gian chật hẹp thế này là rất thiếu lịch sự không?”


Lại lên giọng giáo huấn?


Anh để tay lên thành cửa xe, nhìn cô khiêu khích, sau đó chậm rãi nhả khói thuốc.


Khói thuốc bay lượn trong xe, không khí có chút nghẹt thở, Ân Hải Tường tập trung thở từng hơi một, nhưng cô không tỏ ý phản đối nữa.


Cô ghét mùi thuốc lá, nhưng cuộc đời này, cô cam tâm để hai người đàn ông hút thuốc trước mặt cô, một là Phàn Á, người còn lại chính là anh… Kể cũng lạ, lúc mùi thuốc lá của anh đi vào trong mũi, cô thậm chí cảm thấy ngọt ngào khó hiểu.


“Xin lỗi.” Lúc điếu thuốc trong tay anh chỉ còn một nửa, cô đột ngột lên tiếng: “Thực ra bây giờ nghĩ lại thì em nên xin lỗi anh mới phải, lúc đó em không nên bướng bỉnh bắt anh khiêu vũ với mình cho bằng được.”


Anh vẫn im lặng, cũng không biết vì vẫn chưa hết giận hay là quá bất ngờ trước lời xin lỗi của cô.


“Nhưng em vẫn không hiểu, tại sao sau này em muốn dạy riêng cho anh, anh lại nhất định không chịu cơ chứ?”


“Hừ.”


Lại hừ?


Ân Hải Tường thở dài mệt mỏi, ánh mắt đọng lại trên khuôn mặt lạnh lẽo của anh: “Em dạy anh, được không?”


Anh nhếch mép: “Sao em lại nhất định cứ phải dạy anh khiêu vũ?”


“Em cũng không biết, em chỉ cảm thấy… nên làm như thế thôi.”


“Tôi có biết khiêu vũ hay không cũng chả liên quan gì đến em”, giọng anh cứng nhắc.


Cô giật mình thảng thốt: “Đúng, không liên quan gì đến em cả.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:09:03 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 5




Giọng điệu chế giễu và ánh mắt khinh ghét khơi dậy niềm kiêu hãnh của người đàn ông, anh ưỡn thẳng ngực, tiến về phía người yêu, kết quả là trở thành trò cười cho người nhà cô và đám quan khách.


Nghĩ đến đây, Vệ Tương lạnh lùng nghiến răng.


Anh nhớ mãi đêm hôm đó.


Đó là lần đầu tiên chàng trai nghèo xuất thân tầm thường hiểu được sự thực tàn khốc rằng anh và đám công tử tiểu thư con ông cháu cha đó khác nhau một trời một vực.


Những lễ nghi giao tiếp thường ngày họ cho là điều tất nhiên thì anh hoàn toàn không hiểu gì, từng bước nhảy của họ thanh thoát mĩ miều, chỉ có anh loăng qua loăng quoăng như con sâu thảm thương.


Anh không biết nhảy, cũng không học nổi, ở New York, anh cũng từng mời thầy giáo khiêu vũ đến tận nhà chỉ dẫn, nhưng cũng không cứu vãn được sự thiếu hụt cảm nhận tiết tấu trời sinh của anh.


“Tại sao lại không học?”, trên đường về, Ân Hải Tường vẫn chưa hiểu tình huống tiếp tục hỏi anh: “Em tưởng lúc anh ở New York cũng thường xuyên phải tham gia các loại yến tiệc, không phải sao?”


“Tôi tham gia yến tiệc, nhưng không khiêu vũ.” Anh nắm chặt vô lăng, ánh mắt sâu thẳm không dời khỏi con đường ngoằn ngoèo phía trước.
“Tại sao lại không? Anh không thích sao?”


Vẫn chưa đủ hả? Anh thật sự muốn lấy kim khâu cái miệng không chịu ngừng nghỉ của cô lại, hoặc là hất đuôi xe một phát làm cô sợ hãi  không mở mồm ra được nữa.


“Tim mồm.” Cuối cùng, anh chỉ bật ra lời uy hiếp ngắn gọn.


Thấy mặt anh cau có, Ân Hải Tường ngoan ngoãn im lặng.


Cô lặng lẽ đánh giá khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, từ hai đầu mày nhíu lại cho đến cái cằm nghiêm nghị, có thể nhận ra rõ ràng anh đang tức giận.


Cô thu ánh mắt lại, những mảnh kí ức xưa tràn về như những bông tuyết bay rợp trời. Cô nhớ rất lâu trước, hình như vào đêm sinh nhật mình, cô và anh nhảy bên nhau, chỉ vì một bước lỡ nhịp mà anh thẹn quá hóa giận.


Cô nhớ vào hôm đó, chân cô bị giẫm rất đau, mấy ngón chân đều bầm tím.


Cô không hề trách anh, cắn răng nhịn đau, còn ra sức an ủi anh, nhưng anh vẫn không vừa lòng, từ đó hai người chiến tranh lạnh một thời gian.


Bây giờ nghĩ kĩ thì có lẽ kinh nghiệm khiêu vũ lần đầu tiên đã gây ra sự đả kích lớn với anh, vì thế anh mới kiên quyết không nhảy nữa chăng?


“Hóa ra, anh cũng chỉ là một người nhát gan”, cô lẩm bẩm một mình.


Anh nghe thấy, khuôn mặt biến sắc, quay ngoắt sang, trừng mắt nhìn cô đầy tức giận: “Em nói gì?”


“Em nói, anh cũng chỉ là một người nhát gan.” Cô nhắc lại không hề run sợ.


Câu này nếu là ngày trước, có lẽ cô không dám nói ra, nhưng bây giờ thì khác, tuổi tác lớn hơn, cũng hiểu đời hơn, cô đã có thể nói ra một cách nhẹ nhàng.


“Em! Nói lại lần nữa xem!”, ánh mắt sắc như dao ghim chặt lấy cô.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

31#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:06:33 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 4




Đôi mắt sâu thẳm chợt lóe sáng: “Sao lại hỏi thế?”


“Với lối suy nghĩ đấy àm anh có thể quen được bạn gái ư?”, cô khẽ thở dài: “Bạn gái của anh chắc lúc nào cũng bị anh làm cho tức chết.”


“Vậy là ý gì?”, châm biếm anh sao? Vệ Tương mặt không chút biểu cảm: “Em cho rằng không có cô gái nào thích tôi sao?”


“Ý em không phải thế, em chỉ thấy anh không tôn trọng phụ nữ tý nào, như thế không được, Vệ Tương, thật đó, anh phải sửa đi.”


“Thế này tức là sao? Em đang lên lớp tôi à?”, anh hừ nhạt.


“Em không có ý đó.” Cô lại thở dài như rất chán nản, rất bất lực, đôi mắt long lanh trong vắt chăm chú nhìn anh.


Anh đột nhiên cảm thấy khó thở, anh mắt không chủ động dời đi chỗ khác.


Cô cho rằng cô là ai? Lại dám dạy đời anh? Anh nghiêm mặt, cố gắng quay lại đằng sau bức tường thành xây bằng sự phẫn nộ trong tim, nhưng không biết tại sao, những viên gạch trên đó cứ từ từ vỡ vụn.


Anh không thể giận nổi, không thể đối mặt với cô bằng thứ cảm xúc giận dữ đó, dường như anh còn có chút thích thú không thể giải thích nổi.


Anh thích thú cái gì chứ? Bởi vì cô không như anh tưởng, cho rằng anh chẳng có sức quyến rũ các cô gái, hay là vì lời khuyên dịu dàng của cô cho thấy cô vẫn quan tâm anh lắm?


Rốt cuộc thì… anh đang rung động vì cái gì chứ?


Vệ Tương thở sâu, cố không để lộ sự bất mãn với chính mình ra ngoài: “Đi thôi.” Anh hất đầu, sải bước thong thả, tiến về lối ra.


Ân Hải Tường ngơ ngác theo sau: “Bây giờ về luôn sao? Không phải hơi sớm à? Chốc nữa còn có khiêu vũ nữa mà.”


Anh ngừng lại, khuôn mặt cứng đờ: “Tôi không biết khiêu vũ.”


“Tại sao?”


Còn phải hỏi tại sao?!


Anh đờ đẫn quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: “Em quên rồi sao? Tôi không biết khiêu vũ.”


***


Anh không biết khiêu vũ.


Từ nhỏ anh đã biết bản thân hoàn toàn không có chút mẫn cảm nào với giai điệu, cảm giác âm luật cực kỳ kém, giờ Âm nhạc luôn đanh sai nhịp, hồi trước anh cũng chẳng buồn để tâm, cho đến khi bị xấu mặt một phen đúng đêm sinh nhật của cô, anh mới cảm thấy buồn phiền.


Đến bây giờ, anh vẫn nhớ như in khung cảnh hôm đó, cô đứng trên sàn nhảy, bất chấp ánh mắt của mọi người, mời anh nhảy cùng cô một bản.


Anh lắc đầu từ chối, nhưng cô vẫn nhiệt tình mời anh cho bằng được.


“Nhảy với em, Vệ Tương, chỉ một đoạn thôi mà.”


“Một phút cũng không được”, anh kiên quyết trả lời, “Anh thực sự không biết nhảy.”


“Không sao cả, em sẽ dạy anh. Mình nhảy bản Waltz cực kỳ đơn giản thôi.”


Anh vẫn lắc đầu, cả khi nhìn thấy nét thất vọng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh vẫn không cho phép mình mềm lòng, chỉ có điều anh chẳng thể ngờ Ân phu nhân, vốn cả tối nay đã rất ngứa mắt với bạn trai của cô con gái cưng, đúng lúc này lại cất giọng chế giễu.


“Một bản nhạc cũng không dám nhảy? Hừ, thế mà cũng dám theo đuổi Hải Tường nhà chúng ta?”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:04:04 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 3




“Anh ấy đẹp trai quá! Nghe nói anh ấy là Giám đốc quản lý của Đàm thị phải không?”


“Hai người quen nhau lúc nào vậy?”


Một loạt câu hỏi oanh tạc tai cô.


Cô chỉ cười dịu dàng: “Anh ta không phải bạn trai của mình đâu, các cậu đừng hiểu lầm, chỉ là một người bạn thời đại học mà thôi, sau này anh ta làm việc ở Mĩ suốt, vừa mới trở về.”


“Thật chỉ là bạn thôi sao? Thế sao lại cùng đến vậy?”


“Anh ta xa Đài Loan đã lâu, không biết nhiều người, còn mình thì quen biết cũng khá. Đằng nào cũng đến tham dự hôn lễ, chẳng thà cùng đến, cũng thuận tiện giới thiệu cho anh ta vài người quen.”


“Vậy thì tốt quá! Hải Tường, mình muốn làm quen với anh ta.”


“Mình cũng muốn.”


Cứ vậy cả một tối, Vệ Tương và Ân Hải Tường bị hết đám này đến đám khác vây quanh, dường như ai cũng muốn nói vài câu với Vệ Tương bất kể là nam hay nữ.


“Anh thành công rồi.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám quan khách, Hải Tường nhìn Vệ Tương, anh mắt dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ vậy thôi cũng khiến người đàn ông sơ sẩy nào đó phải ngã quỵ.


Vệ Tương im lặng cố điều chỉnh nhịp thở.


“Sao rồi? Trong những cô gái hôm nay, anh có đặc biệt thích ai không?”, cô hỏi.


Môi anh hơi động đậy, chán chường nói: “Không.”


“Không?” Cô sững người: “Bọn họ ai cũng là tiểu thư con nhà danh giá, trong đó có vài cô chẳng những cinh đẹp mà còn thông minh nhanh nhẹn, không phải rất phù hợp với điều kiện của anh sao?”


“Xinh đẹp nhanh nhẹn là một chuyện, nhưng chuyện tôi quan tâm hơn đó là gia thế của họ, em biết rõ mà.” Anh thản nhiên nghịch chiếc kính, động tác thanh thoát đó rất gợi cảm nhưng cũng khiến cô tức điên lên. “Trong đám đó chẳng có cô nào có gia tộc quyền thế đủ để vừa lòng tôi cả.”


“Rốt cuộc gia thế phải như thế nào mới vừa lòng anh đây?”, cô cắn răng, trong lòng tức muốn bốc lửa. “Em đã nói rồi, tìm bạn gái không thể như mua rau ngoài chợ, thái độ của anh có thể đứng đắn một chút không?”


“Tôi cũng nói rồi, đây không phải là chuyện mua rau bán rau mà là vấn đề đầu tư có hiệu quả.” Anh lạnh nhạt đáp lại: “Tôi đã mất thời gian lấy lòng phụ nữ thì dĩ nhiên phải tìm một cô gái hoàn hảo, đỡ phải lãng phí tâm huyết mà tôi bỏ ra.”


Không cách nào nói chuyện được với anh, cô đầu hàng.


Ân Hải Tường bực bội quay đi chỗ khác: “Tùy anh thôi, nếu anh thấy bọn họ chưa đủ xuất sắc, em sẽ tìm cách khác, trong danh sách của em vẫn còn vài người nữa.”


“Vậy thì tốt. Nhưng mà tốt nhất em phải chắc chắn những người còn lại đủ tiêu chuẩn, để tôi đỡ phải lãng phí thời gian với họ”, anh thẳng thừng.


Có hạng người vênh váo thế này sao?


Ân Hải Tường cau mày, hình như mấy năm nay tính cách của anh ta ngày càng trở nên hống hách kiêu ngạo hơn, làm người ta càng khó tiếp cận.


“Lúc ở Mĩ anh có quen cô gái nào không?”, cô nhịn không được buột miệng hỏi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 23:00:25 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 2




Tin tức xoay quanh chuyện tập đoàn đầu tư quốc tế lớn mua lại doanh nghiệp cơ khí Đài Loan lúc nào cũng sôi sùng sục, mọi người đều muốn biết mục tiêu tiếp theo là doanh nghiệp nào, đặc biệt là các tay chơi chứng khoán, họ rất nóng lòng muốn nhảy vào sân chơi nóng bbongr khốc liệt này.


Nghe thấy mùi lợi nhuận, các vị thương nhân lập tức hai mắt sáng trưng, đầu óc nhạy bén của họ bắt đầu lập trình tính toán, cân nhắc cơ hội đánh một ván bài lớn.


“Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay”, ai đó kinh ngạc cao giọng.



Mọi người đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một đôi nam nữ thanh thoát từ cửa đại sảnh tiến vào.


Người đàn ông chính là nhân vật quyền thế lẫy lừng trong câu chuyện xôn xao nãy giờ của quan khách, Vệ Tương. Anh mặc chiếc áo khoác kiểu quân phục màu xanh đậm, khuôn mặt nghiêm túc đeo một chiếc kính râm sành điệu càng toát lên nét oai vệ.


Tương phản với anh, cô gái đi bên cạnh hết sức dịu dàng diễm lệ, cô mặc chiếc đầm màu be, khéo léo khoa ra những đường cong tuyệt mỹ.
“A? Đứng bên cạnh anh ta… không phải là Ân Hải Tường sao?”


“Con gái của Ân Thế Hạo à?”, lại một tin sốt dẻo làm chấn động sảnh đường. “Cả Ân Phàn Á lẫn Ân Hải Tường, coi bộ mối quan hệ của anh ta với nhà họ Ân rất tốt.”


Dựa vào tầm ảnh hưởng của hai anh em Ân Thế Hạo và Ân Thế Dụ trong giới chính trị, những người có quen biết với họ Ân tuyệt đối không hề tầm thường.
“Xem ra đáng để thiết lập mối quan hệ đấy, nào, đi tìm hiểu về lai lịch của anh ta thôi.”


Vừa xuất hiên đã là tâm điểm chú ý của quan khách, điều này hoàn toàn nằm tròn dự tính của Vệ Tương.


Nửa năm bày binh bố trận của anh chỉ chờ đợi giờ phút này, tên của anh đã được nhập vào bộ nhớ của giới thượng lưu, chiếm một vị trí nhất định.


“Coi bộ có rất nhiều người muốn làn quen với anh.” Nhưng Ân Hải Tường lại cảm thấy ngỡ ngàng trước vòng vây của những người này.


Vệ Tương nhếch mép, tưởng cười mà lại như không cười. “Đã đến lúc phát huy tác dụng của em rồi đó, Hải Tường.”


Tác dụng của cô?


Ân Hải Tường sững người một lúc, mới từ từ hiểu ra ngụ ý của anh, anh từng nói, muốn cô giúp anh trở thành người đàn ông trong mộng mà các cô nàng tiểu thư đài các phải khao khát.


Hôm nay anh mặc áo khoác quân phục, thực ra là theo ý kiến của cô, anh không hợp diễn vai công tử điển trai phong lưu, muốn quyễn rũ phái nữ thì cách tốt nhất là phát huy nét độc đáo riêng của anh, càng lạnh lùng càng tốt.


Không có cô gái nào có thể kháng cự được sự hút hồn của bộ quân phục.


Quả nhiên, trong khi anh lịch lãm trả lời những câu thăm hỏi bắt chuyện của giới thương nhân thì một vài vị tiểu thư tương đối thân thiết với Ân Hải Tường cũng tìm cô dò hỏi.


“Hải Tường, đó là bạn trai của cậu à?”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2014 22:58:19 | Chỉ xem của tác giả
Chương bốn - phần 1




“Này, mọi người đã nghe nói đến Sean Wei chưa?”


Đại sảnh ngập trong ánh đèn rực rỡ, những cánh hoa hồng trải thành lối đi cho cô dâu, quan khách diện những bộ cánh sành điệu qua lại kính rượu lẫn nhau.
Khung cảnh điển hình của một đám cưới giới thượng lưu, chú rể là công tử một chính khách tên tuổi, cô dâu là thiên kim tiểu thư của một dòng họ thương gia có máu mặt, cuộc hôn nhân thế kỉ này được dư luận hết sức quan tâm.


Những vị khách quý có mặt ngày hôm nay ngoài bình luận từ đầu tới chân về hai nhân vật chính, còn có một chủ đề nóng dạo gần đây cũng dần dần lan khắp sảnh đường.


“Sean Wei? Là ai cơ?”, vẫn có người rất kém trong việc cập nhập tin tức.


“Chính là Vệ Tương, Giám đốc quản lý của tập đoàn đầu tư Đàm thị.” Lên tiếng là một vị khách khoảng hơn bốn mươi tuổi, người thừa kế một công ty gia đình nổi tiếng.


“Cái gì? Anh nói là tập đoàn đầu tư Đàm thị của Mĩ sao?” Nghe đến chức danh của Vệ Tương, nhiều người mắt sáng như đèn pha.


“Không sai. Nghe nói cái anh Vệ Tương đó mới hơn ba mươi tuổi đã là ông trùm của khu vực Châu Á Thái Bình Dương này rồi.”


“Không hề đơn giản! Sao anh lại biết anh ta?”


“Thì tháng trước, tôi tình cờ gặp anh ta đang chơi golf cùng mấy vị tai to mặt lớn trong giới chính trị, còn nữa, anh có biết cái tòa nhà kì quái trên núi Dương Minh không? Nghe nói anh ta đã mua lại rồi.”


“Là anh ta sao? Trời ơi!”, quan khách bị kích động hoàn toàn: “Anh ta làm thế nào mà thuyết phục được gã kiến trúc sư quái gở đó thế?”


“Ai mà biết được! Gã đó nhất quyết không bán cho ai, lại đi bán cho anh ta.”


“Đúng rồi, tôi nhớ là trụ sở của tập đoàn đầu tư Đàm thị khu vực Châu Á đặt ở Tokyo cơ mà, anh ta đến Đài Loan làm gì? Chắc không phải định thu mua công ty nào của Đài Loan chứ?”


Câu nói đó làm tất cả quan khách hai giới thương nhân, chính trị bất giác dỏng tai, trong lòng hỗn loạn.


Chuyện là mấy năm trước, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn đầu tư Đàm thị, ngài Đàm Dục có ý định mua lại daonh nghiệp cơ khí Chim Ưng, mặc dù đàm phán bất thành, nhưng cũng gây ra một chấn động lớn trong giới thương nhân Đài Loan. Năm ngoái trợ thủ đắc lực của Đàm Dục là Mạnh Đình Vũ đã nuốt gọn doanh nghiệp cơ khí Phong Kình, không ngờ năm nay lại xuất hiện một nhân vật tầm cỡ không kém – Vệ Tương.


“Nói đến đây mới nhớ ra.” Một vị Phó giám đốc ngân hàng vội vàng góp chuyện: “Tuần trước, hình như tôi đã trông thấy Tổng giám đốc của doanh nghiệp cơ khí Hồng Kinh dùng bữa với anh ta.”


“Ân Phàn Á? Chẳng lẽ mục tiêu lần này của Đàm thị là Hồng Kinh sao?”


Tiếng kêu kinh ngạc vang lên, mọi người bàng hoàng nhìn nhau.


“Nếu quả thật như vậy thì chúng ta phải canh chừng từng động tĩnh của thị trường chứng khoán, nhân cơ hội này làm một quả lớn.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 29-12-2013 23:51:30 | Chỉ xem của tác giả
Chương ba - phần 8




Vệ Tương ngẩn người, như thể cũng nhận ra sự thất thần của mình, anh cau có ngồi thẳng lưng lên: “Không ngờ em lại đánh giá điều kiện của tôi là tốt”, anh cười lạnh lùng.


Vì thế mới nhìn cô như vậy sao? Vì cô cho rằng điều kiện của anh tốt, nên anh cảm thấy không thể tin được?


Tim đập như đánh trống, một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Điều kiện của anh vốn rất tốt, đó là sự thật.”


“Vậy sao?”, anh hừ giọng khinh khỉnh: “Bởi vì bây giờ tôi là Giám đốc quản lý của một công ty đầu tư danh giá, có nhà có xe, có tiền có địa vị, thế tức là điều kiện tốt phải không?”


“Đó chỉ là một phần.”


“Ngoài ra còn có gì nữa?”


“Ngoài ra…” mặt cô chợt nóng bừng, ánh mắt chăm chú quá mức của anh làm cô cảm thấy không được tự nhiên. Sao anh lại như vậy chứ? Như thể anh rất để tâm những lời cô sắp nói vậy: “Anh rất đẹp trai, mặc dù không phải nét đẹp tuấn tú như Phàn Á, nhưng rất đặc biệt, cơ thể anh cũng rất hoàn hảo, các cô gái thích mẫu người cao ráo cứng cáp như anh.”


“Tức là ưu điểm của tôi chỉ là ngoại hình và tiền bạc?”, hình như anh vẫn chưa mãn nguyện với câu trả lời này.


“Đương nhiên… còn có điều kiện khác nữa.”


“Đó là gì?”


“Khí chất của anh”, cô miễn cưỡng bổ sung: “Có lẽ anh không để ý, nhưng lúc anh bước vào phòng, tất cả mọi người đều nhìn anh, có rất nhiều cô gái… đã bị anh làm cho mê mẩn.”


Ôi, thật lòng cô không muốn nói cho anh biết điều này. Không muốn anh càng đắc ý, anh vốn đã rất xuất sắc rồi, chẳng cần cô phải đánh bóng thêm làm gì.
Hơn nữa, cứ nhớ đến giây phút anh bước vào căn phòng đem lại cơn chấn động như tiếng sét giữa mùa xuân, cùng với ánh mắt đắm đuối của các cô gái, thì cảm xúc uất ức lại đè nén tim cô.


Thật là tức điên lên được!


“Còn em thì sao?”, anh đột nhiên lên tiếng.


Cô ngơ ngác: “Em làm sao cơ?”


“Em cũng bị tôi làm cho mê mẩn rồi chứ?”, ánh mắt sâu thẳm không chịu buông tha cô.


“Em…”, cô có chút xấu hổ. Không được, tuyệt đối không thể nói cho anh biết vào giây phút đó, tim cô cũng đập loạn nhịp: “Em đã từng bị anh làm cho mê mẩn.”


“Đã từng.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ đó, môi khẽ nhếch lên: “Ý em là, bây giờ em không còn ngu ngốc như ngày xưa nữa.”


“Không phải là chuyện ngu ngốc hay không ngu ngốc, đơn giản là cảm giác đã khác thôi.”


“Cảm giác đã khác?”


“Đúng, đã khác rồi.” Cô khép hàng mi, cố tình tránh ánh nhìn của anh.


Bầu không khí bống chốc trở nên nặng nề, sự im lặng kéo dài lê thê, dường như đến tận đỉnh vũ trụ xa xăm.


Không biết bao lâu sau, anh mới khó nhọc lên tiếng: “Cũng đúng, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi, em cũng vậy, tôi cũng thế.”


Cô im lặng cắn răng.


“Tôi phải quay về Tokyo một tuần. Sau một tuần đó, em phải đưa một bản danh sách hợp lệ cho tôi, nếu không coi như giao dịch cả chúng ta hủy bỏ.”


Anh ném lại tối hậu thư, nghênh ngang bỏ đi, để lại cô một mình đứng lặng trước khung cửa sổ, u buồn đưa mắt nhìn theo anh.


Dưới ánh trăng bằng bạc, bóng lưng của anh trông có vẻ rất kiêu ngạo, lại có chút…
Cô đơn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 29-12-2013 23:19:15 | Chỉ xem của tác giả
Chương ba - phần 7





Nhìn anh trêu ghẹo nữ thần trong lòng mình như thế, có vài vị khách không nhịn được nữa, bực tức đập bàn đứng dậy.


Gay go, nếu không kịp thời dập lửa thì hậu quả sẽ khó lường.


Ân Hải Tường vội vã vuốt lại mái tóc, cúi người duyên dáng nói với các vị khách: “Thật xin lỗi đã làm phiền tới mọi người, đây là người bạn cũ của tôi, anh Vệ Tương anh ấy rất thích đùa.”


Thật sao?


Cánh đàn ông đang tức nổ đom đóm mắt nhìn nhau bán tín bán nghi, còn phái yếu thì say sưa ngắm nhìn người đàn ông lạ mặt có khí thế kinh người kia.
“Điềm Vũ”, Ân Hải Tường tường nháy mắt với em họ.


Cô em biết ý, tiếp tục chơi đàn, âm thanh mềm mại nhanh chóng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.


“Anh đi theo em”, Ân Hải Tường khẽ nói, đi trước dẫn đường, tiến về phía phòng làm việc của mình.


Vệ Tương lạnh lùng nhếch mép, đi theo cô.


Tận đến khi vào trong không gian riêng tư, Ân Hải Tường mới thả lỏng bản thân, thể hiện sự tức giận của mình: “Anh làm gì thế? Tại sao lại đột nhiên đến cửa tiệm của em?”


“Sao thế? Quán ăn của em là thánh địa sao? Người bình thường thì không được phép bước vào à?”, anh chế giễu vặn lại: “Hay là tôi đã đi nhầm chỗ, bước vào câu lạc bộ hộ quý tộc rồi?”


“Sao anh lại phải giở giọng châm chọc như thế? Em không có ý đó!”


“Vậy em nói cho tôi biết, tại sao tôi lại không thể bước vào?”


“Em không nói thế, ý của em là…” Cô đột nhiên ngừng lại, thái độ châm chọc của anh làm tim cô lạnh buốt.


Năm đó rốt cuộc cô đã làm gì sai? Tại sao anh lại hận cô như thế?


Ân Hải Tường rầu rĩ thở dài, cô rót một cốc nước, uống một ngụm, tự dặn lòng phải bình tĩnh: “Tìm em có chuyện gì?”


“Tôi đến để nhắc em, đã kí hợp đồng thì phải thực hiện.”


“Em đâu có nói sẽ không thực hiện hợp đồng!"

“Vậy sao?”, Vệ Tương nhíu mày khinh khỉnh, anh chọn một chiếc ghế sô pha, nhàn nhã ngồi xuống. “Đã một tuần trôi qua rồi cũng chẳng thấy bà mối có động tĩnh gì, không phải là quá thiếu trách nhiệm sao?”


“Không phải là em không có tinh thần trách nhiệm, chỉ là…”


“Chỉ là làm sao?”


“Em vẫn đang nghiên cứu.” Ân Hải Tường khẽ cắn môi: “Anh phải cho em thời gian để tìm một vài người phù hợp với anh chứ.”


“Được thôi, vậy kết quả thế nào rồi? Bây giờ có thể cho tôi xem qua bảng danh sách được không?” Anh không hề khách khí giơ tay ra đòi danh sách.


“Danh sách… vẫn chưa có.” Cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác.


“Một người cũng không có sao?”


“Vâng.”


“Do hiệu quả làm việc của em quá thấp hay là điều kiện của tôi quá tệ đây? Giúp tôi giới thiệu vài cô gái thích hợp chẳng lẽ lại khó đến vậy sao?”


Khẩu khí chăm biếm như lưỡi dao cứa vào màng nhĩ của Ân Hải Tường, cô khẽ thu mình lại.


“Điều kiện của anh… rất tốt, là do năng lực của em quá kém”, cô khó nhọc mở miệng.


Im lặng.


Sao anh không nói gì nữa?


Ân Hải Tường nhíu mày, khó hiểu ngước nhìn anh, cảnh trước mắt làm cô sững sờ.


Anh ngồi uể oải trên sô pha, khuỷu tay đặt trên tay vịn sô pha, đôi mắt đen nhánh sâu thắm như trời đêm đang chăm chú nhìn cô.


Ánh mắt anh lúc này không sắc bén như khi ở giữa quán ăn mà dường như chất chứa sự mơ hồ pha lẫn kinh ngạc.


“Sao thế? Sao lại nhìn em như thế?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách