|
Trích blog chị Đào Bạch Liên
Xem và kể BỘ BỘ KINH TÂM tập 9
Hành cung Bố Cáp Nhĩ Tô Đài.
Các a ca chầu chực bên giường bệnh. Thái y bẩm, hoàng thượng chỉ do tức giận, khí huyết chạy ngược, lần sau đừng tức nữa thì sẽ… Ta phải tự đoán tiếp vì Đại a ca bỗng dưng quỳ thụp xuống, cắt ngang “Nhi thần bất hiếu, không thể chia sẻ nỗi lo với hoàng a ma. Ngay cả hành động làm nhục quốc thể của thái tử, nhi thần tội đáng muôn chết…” Ta phải tự đoán tiếp lần nữa vì Khang Hy cũng cắt ngang, “Tứ a ca”, đoạn bảo chàng cử người canh gác thái tử, còn việc gì khác thì cứ quyết định lấy. Nói xong, ông ném một cái nhìn buồn nôn vào Đại a ca rồi quay mặt đi.
Tứ a ca và Thập tam a ca ra ngoài. Thập tam khuyên đừng bảo vệ thái tử nữa, được hết cha đến em gói ghém kỹ quá nên y mới mau ủng như vậy. Nhưng theo Tứ a ca thì việc phế truất này chỉ là hậu quả cơn giận nhất thời của Khang Hy, tương lai ra sao chưa thể biết được, tốt nhất cứ nên an phận thủ thường.
Ngự trà phòng.
Vương Hỉ, Vân Hương, Ngọc Đàn phấn khích bàn luận về việc phế thái tử và các hệ quả nhãn tiền của nó: đại thần nháo nhác, đi vấp đứng xiêu, không biết nên theo a ca nào mới phải. Câu chuyện xoay sang dự đoán quả bóng vàng năm nay. Theo Vân Hương thì chắc là Bát a ca vì vừa rồi tài năng làm bàn của chàng đã được khẳng định. Ngọc Đàn mơ màng: “Thập tứ gia anh tuấn bất phàm, vừa kiêu dũng vừa thiện chiến, Thập tứ gia là có khả năng nhất.” Vân Hương: “Luận kiêu dũng thì Thập tam gia cũng chẳng kém cạnh”, nhưng rồi cho rằng cán cân có thể nghiêng về phía Đại a ca vì chẳng gì y cũng là con cả. Đến đây mọi người đều muốn nghe ý kiến của Nhược Hi, nàng nói ngôi vị thái tử không phải là việc của bọn nô tài, chúng ta cứ nên an phận thủ thường, phục vụ cho tốt nói ít làm nhiều, đừng ngồi lê đôi mách. Lý Đức Toàn đi qua hóng được bèn rẽ vào khen ngợi, răn bọn cung nữ thái giám phải học tập Nhược Hi.
Thập tứ a ca đến tìm Nhược Hi, chuyển cho một phong thư của Bát a ca. Nhược Hi nhận lấy, sung sướng một cách kín đáo, và kín đáo biến thành nghĩa lộ khi nghe Thập tứ nói: “Ta thấy đối với Bát ca, cô cũng quan trọng như đại sự quốc gia vậy đó!”
Nội dung bức thư là bài từ theo điệu Thước kiều tiên của Tần Quan (đọc tình tứ hơn nhiều so với bài Kinh thi thật thà sắp tới):
Sao giăng giăng hận
Mây khoe sắc thắm
Âm thầm người vượt bến sông Ngân
Gió vàng
Sương ngọc
Gặp gỡ chi bắt chước thế nhân ?
Tình mềm như nước
Hẹn đẹp như mơ
Nào thấy bóng ai bên cầu ô thước…
Tình này đã đá nát vàng phai
Há phải ở bên nhau ngày ngày.
(Bản dịch năm 2003 của Tiểu Nê Thu ở vietkiem.com, tôi mạo muội sửa vài chữ. Bản dịch này cũng giúp chúng ta tìm hiểu được nguồn gốc nhan đề tiếng Việt của cuốn Giai kỳ như mộng của Quảng Văn).
Đọc mà nóng bừng cả mặt!
Khang Hy gạt phắt sớ tấu xuống đất, phát cáu vì toàn là đơn tâu xin thu hồi lệnh phế truất thái tử. Bấy giờ có Tam a ca cầu kiến. Nhược Hi vừa đi pha trà vừa tự hỏi không biết y đến có việc gì. Mọi người nhìn cái nhẫn nơi ngón tay nàng nhé! Theo phân tích ở đây, thì chiếc nhẫn này cẩn mặt hồng ngọc, gợi cảm giác hàm súc và lãng mạn, nếu đeo ở ngón trỏ thì chứng tỏ chủ nhân có thiên tính quật cường.
Nửa năm trước xem ảnh quảng cáo Bộ bộ kinh tâm, tôi đã nhận thấy là Đường Nhân rất chăm chút trong khâu trang phục phụ kiện, không lem nhem như Cung tỏa tâm ngọc. Ở Cung, tôi chỉ ưng mỗi xiêm áo cung nữ mà thôi, còn tất cả các trang phục khác, dù màu sắc hay kiểu dáng, đều đáng xếp vào đẳng cấp cái bang, nhất là của Đức phi, Tứ a ca và Thập tam a ca. Xem thêm cái ảnh dưới này, đồ trang sức gắn trên mũ Nhược Hi là bạc thật điểm vàng, lông công gắn đá quý, khuyên tai làm từ tourmaline thật, trâm rủ cũng bằng đá pha lê và ngọc thật. Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó rằng, ngay mấy cái túi hương mà các a ca đeo bên hông cũng chế tác vô cùng tinh xảo, và trong phim không có trang sức nào là đồ nhựa cả, bởi vậy hồi nhìn cái vòng Phượng huyết tôi muốn cười lắm, nhưng sợ sau này cắn phải lưỡi nên đành giữ miệng giữ mồm. Tạm thế đã, nếu gom đủ tài liệu sẽ làm một bài riêng.
Lúc Nhược Hi bưng trà vào thì nghe Tam a ca nói những hành vi tâm thần phân liệt của thái tử đều là do Đại a ca yểm bùa theo phương pháp của bọn lạt ma. Khang Hy hỏi tại sao biết mà không nói sớm, Tam a ca trả lời rất hay: “Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần (Khổng tử không đề cập đến bốn điều: quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần)”. Vấn đáp đúng tinh thần Nho học thế này thì ai mà trách được, quả nhiên Khang Hy không truy cứu nữa, lập tức ra lệnh lục soát phủ Đại a ca, và đây là thu hoạch:
Trong buổi thiết triều vẫn chỉ toàn các a ca mà không có tí đại thần nào ngay sau đấy, Khang Hy ra lệnh cấm cố vĩnh viễn Đại a ca. Tam a ca đề xuất phục tước thái tử, nhưng Khang Hy chỉ truyền bãi triều, gieo vào lòng các con một nỗi băn khoăn thiên cổ. Các a ca bước ra, Khang Hy sai Lý Đức Toàn triệu Lý Quang Địa. Và Lý Đức Toàn hô rất to sau lưng các hoàng tử: “Truyền Lý Quang Địa tấn kiến.” Chi tiết này thật nực cười! Có cần phải mật đàm một cách ầm ĩ thế không?
Ở dưới bếp, Nhược Hi cho khán giả biết quan điểm của nàng về vụ hình nộm bằng cách bảo Ngọc Đàn rằng, Khang Hy không tin thuyết yểm bùa đâu, chẳng qua ông muốn tìm cớ phục tước cho thái tử mà thôi. Ngọc Đàn kể, Lý Quang Địa vừa đài cử Bát a ca làm thái tử. Nhược Hi không khỏi giật mình, rót trào cả nước ra ngoài chén.
Đêm đó nàng trằn trọc lo cho Bát a ca, chắc chắn Khang Hy sẽ vì gợi ý của Lý Quang Diệu Địa mà nghi ngờ chàng, và nàng quyết định viết thư nhắc nhở. Viết xong, cho rằng lịch sử cũng chẳng thể thay đổi được, nên nàng gấp luôn thư thành máy bay.
Hôm sau, Khang Hy triệu kiến Nhị a ca. Cuối buổi, Nhược Hi dâng bánh và thứ trà sen đặc biệt có chứa lá chữa ho. Khang Hy cảm khái: “Ngươi chu đáo tinh tế thật! Đối với ta đã thế, thì đối với cha mẹ còn được đến mức nào. Họ rất có phúc đấy!” (Thế cô ta đang phải ở đợ cho ai đây? Lời thoại khéo quá hóa vụng!) Cảnh Khang Hy ngồi uống trà, chắc là không cố ý đâu, nhưng trông rất hoa lệ, từ bình phong, cột xà chạm vẽ, lan can cho chí phục sức của mỗi người đều lung linh khác thường. Có lẽ là do sắc vàng kim xuất hiện nhiều và dày trên các chi tiết: mái ngói đằng xa, khung bình phong và phù điêu, áo Khang Hy, trang sức của Ngọc Đàn…
Bát gia đảng lo âu bàn luận về cuộc hội ngộ bí mật giữa hai cha con nhà kia. Mỗi người một ý nhưng đều không đoán được gì. Thập a ca muốn đến bẩm tấu Khang Hy đừng phục tước cho thái tử, nhưng Bát a ca ngăn lại. Thập tứ đoán ra Bát a ca muốn dùng chiêu tá đao sát nhân, nhờ người khác can gián hộ để Bát gia đảng khỏi phải ra mặt. Bốn anh em thi triển chiêu ấy bằng cách đi vào cung dọ hỏi tình hình và xách động những ai bất mãn với Nhị a ca.
Bên Tứ gia đảng, Tứ a ca lại dùng chiêu án binh bất động, đúng là chiêu thức rất phù hợp với một tổ chức thân đơn lực mỏng. Hai anh em thi triển bằng cách, người thì uống rượu, kẻ thì viết chữ. Bấy giờ, Tứ a ca viết xong một chữ rất đẹp, nhưng chả lẽ lại bảo từ lúc ta viết xong chữ mới này vẫn chưa thấy con lợn nào chạy qua đây, bèn im lặng đợi chờ. Một lát Thập tam a ca buông chén xuống, tỏ vẻ nôn nóng vì phải ngồi thiền trong khi chiến sự bên ngoài vẫn đang căng thẳng. Tứ a ca liền cười rạng rỡ, nắm ngay lấy cơ hội: “Đã bao nhiêu năm rồi mà em vẫn chưa học được đạo lý của chữ này.” Thế là, không chỉ Thập tam a ca, mà cả khán giả cũng phải thành ông chủ lợn:
Đây là chữ ĐỢI.
Gần sang năm mới, Nhược Hi tản bộ trong tuyết, cầu trời cho mười hai tháng tới bình yên. Ngọc Đàn đến nhận trực thay để nàng đi yến ẩm với mọi người, nhưng Nhược Hi từ chối. Còn lại một mình, nàng khẽ nói: “Giờ này anh đang làm gì?” Dưới cùng một làn tuyết, có người lỏng buông tay áo bước lần dặm băng cũng hỏi đúng một câu như vậy: “Giờ này em đang làm gì?”
Sáng mùng Một, Nhược Hi ngồi đợi trong phòng, ngẩn ngơ nhẩm lại bài Thước kiều tiên. Đợi đến lúc ruột sôi thì cũng có người đưa hàng tới.
Đang ngỡ ngàng vì hóa ra là quà của Tứ gia, thì lại có tiếng gõ cửa. Tiểu thái giám giải thích là do Bát gia muốn Nhược Hi được nghỉ ngơi sau một đêm trực nên đến giờ hắn mới tới. Lần này là Kinh thi.
Suy vi rày đã suy vi
Trở về sao chẳng chịu đi cho rồi?
Nếu không vì nghĩa vua tôi
Sao cam chịu ướt lắm hồi móc sương?
(Bản dịch của Tạ Quang Phát)
Buổi chiều, Nhược Hi đang ưu tư ngoài lương đình thì Bát gia đảng đi tới. Hai bên vừa chào nhau xong thì Cửu a ca đã hỏi thẳng về nội dung cuộc hội đàm giữa Khang Hy và Nhị a ca hôm nọ. Nhược Hi không thể cho họ đáp án mà họ cần, nhưng cuối cùng vẫn lưu Bát a ca lại mách nhỏ rằng “Hoàng thượng rất thương Nhị hoàng tử. Bất kể muốn hành động thế nào, anh cũng đừng quên điều đó!”
Nhược Hi trở về, gặp Ngọc Đàn đang xách bánh trôi nhân rượu nếp, rủ nàng cùng ăn. Nhưng mở làn ra mới biết là bánh trôi vừng. Ngọc Đàn bảo phải đi mắng cho tên Tiểu An Tử nhà bếp một trận, để hắn chừa cái thói toàn làm theo ý mình đi, dẫu hắn bướng bỉnh thì cũng vẫn phải nhắc, chứ biết hắn mắc sai lầm mà mình tụ thủ bàng quan thì sẽ áy náy lâu dài. Nhược Hi nghe thế, liền liên hệ lại lá thư viết cho Bát a ca đêm nào, “Đúng, lịch sử là lịch sử, nhưng nếu ta không động tay làm gì hết, thì nhất định sẽ hối hận.”
Trong lúc đó, Bát gia đảng vẫn loay hoay vì thiếu thông tin, nên không thể đưa ra quyết sách.
Nhược Hi đang trên đường đi chuyển lá thư cho Bát a ca thì gặp Tứ a ca và Thập tam a ca. Nàng toan cáo từ, Tứ a ca bèn giữ lại, hỏi về cuộc hội đàm giữa Khang Hy và Nhị a ca hôm nọ. Nhược Hi cũng không thể cho chàng đáp án mà chàng cần. Thì thôi, chàng hỏi sang chuyện dây chuyền mộc lan và nụ hôn nhầm địa chỉ. Tôi rất đoảng với những chi tiết vi diệu, nên xin phép tua nhanh đoạn này. Cuộc gặp kết thúc bằng câu tiên tri kiêm tuyên án duyên nợ chung thân cho cả hai: “Sớm muộn gì, cũng có một ngày em sẽ tự nguyện đeo lên thôi.”
Để bù lại thời gian đã mất vì Tứ a ca, Nhược Hi chạy hết tốc lực đến cung Càn Thanh. Nhưng đã tan triều, ai về nhà nấy cả rồi. Nàng cầm bức thư chưa gửi, tư lự thầm nhủ, “Đây là ý trời!”
Nhược Hi đang nghiên cứu trà thì Vương Hỉ chạy vào chúc mừng nàng. Nghe đồn có ba vị quân cơ đại thần cùng ký tên dâng tấu đài cử Bát bối lặc vào ghế thái tử. Nhược Hi nghe mà rụng rời, đánh rơi cả sách, bèn lén chạy lên triều theo dõi tình hình, đương lúc Khang Hy hỏi lại, A Linh A, Ngạc Luân Đại, Khuê Tự, Vương Hồng Tự, cùng các a ca và gần trăm quan viên khác, có phải là đều đồng lòng bầu chọn cho Bát a ca không. Bấy giờ Tứ a ca bước ra tâu rằng, Nhị a ca vẫn là lựa chọn thích hợp nhất. Thập tam a ca cũng bẩm tấu nhất trí với ý kiến đó. Cửu a ca thì, “Bát ca hiền đức kiêm toàn, mọi người đều biết, và đều hiểu rất rõ rằng đây mới là nhân tuyển độc nhất vô nhị cho vị trí thái tử.” Khang Hy bắt đầu chơi trò đánh tráo khái niệm, rằng các ngươi đều thấy Bát a ca xứng đáng thái tử, vậy ta lâu nay để Nhị a ca làm thái tử, tức là ta u mê, ta hôn quân phải không. Kết quả là Bát a ca hứng một trận sỉ vả, bị tước hết chức vị bổng lộc, xích lại đem giao cho phủ Nghị chính điều tra. Thập tứ tiến ra xin hộ, suýt bị vua cha động gươm chém chết, cuối cùng chỉ ăn hai mươi hèo, tất cả các a ca khác phải về đóng cửa tự kiểm điểm, ai còn xin hộ Bát a ca sẽ rơi đầu.
Nhược Hi trở về phòng, lòng đau như cắt, đứng ngồi không yên, chỉ muốn lao đến phủ Bối lặc xem tình hình thế nào, may nhờ Vương Hỉ Ngọc Đàn khuyên nhủ nên cũng cố gắng trấn tĩnh được. Tối hôm ấy có giao liên thả thư trước cửa, trong thư vỏn vẹn bốn chữ “Ổn cả đừng lo”.
Đời không ai phù suy. Bát a ca vừa bị phạt tội, Nhược Hi cũng vạ lây. Các cung nữ thái giám lạnh nhạt hẳn với nàng. Nhưng Khang Hy và Lý Đức Toàn vẫn cư xử với nàng như cũ. Hôm ấy, Nhược Hi đến gặp nhà vua. Khang Hy chặn trước, “Ai xin hộ Bát a ca thì sẽ rơi đầu, còn gì muốn nói nữa đây?” Nhưng Nhược Hi không đề cập đến Bát a ca, mà chỉ muốn đánh vào lòng thương con của Khang Hy thôi. Đại khái là lúc Thập bát chết ông đau lòng đến thế, giờ còn bao nhiêu đứa con sống sờ sờ ra mà ông không ban bố đôi chút khoan dung…
CẢM NGHĨ:
Quay phim ở tập này truyền cảm và hợp lý. |
|