Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Kurt
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Thú Phi | Chu Ngọc (DROP)

  [Lấy địa chỉ]
121#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2012 21:42:30 | Xem tất
Chương 71 : Lời thề


Edit : Kurt + BW_mylove_SG

Beta : Kurt


Trong khoảnh khắc, Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly ba người đồng loạt đứng khựng tại chỗ, vừa ngạc nhiên vừa âm thầm dò xét Vân Khinh.

“Đinh Đinh?” Vân Khinh giương mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, cười hết sức lạnh nhạt, nói: “Cô ấy là ai? Ta gọi là Vân Khinh.”

Độc Cô Tuyệt nghe Vân Khinh nói, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không nhìn ra được cảm xúc của Vân Khinh. Hết sức bình tĩnh đối với cục diện đáng buồn ấy, không có lấy một chút gợn sóng. Hắn không thích, hắn không thích bộ dạng này của Vân Khinh.

Lập tức Độc Cô Tuyệt duỗi cánh tay ra, ôm chầm Vân Khinh nhảy lên bờ ao, vừa dùng lực vận nhiệt hong khô quần áo ướt sũng cho Vân Khinh, vừa trầm giọng nói: “Mặc Ngân, ngươi nói cho nàng biết Đinh Đinh là ai.”

Mặc Ngân đang đứng im lìm một bên, nghe Độc Cô Tuyệt chỉ đích danh mình, lúc này bước lên từng bước một, tầm mắt không dám nhìn loạn, chỉ dán chặt vào cái bớt hoa anh đào trên trán Vân Khinh, gằn từng chữ: “Đinh Đinh, chính là tiểu thư đứng hàng thứ chín của Đinh gia, một trong hai đại thế gia đứng đầu Tề quốc. Theo lời thuộc hạ của hoàng thái tử Tề quốc nói, so với thiên tài nổi danh khắp Tề quốc Đinh Phi Tình dường như còn lợi hại hơn, trên trán có cái bớt hoa anh đào, tay phải tàn tật.”

Dừng một chút rồi nói tiếp: “Theo Đinh gia đồn đãi, trong một đêm Trung thu mấy năm trước, Đinh Đinh bị người bắt đi, mất tích, biến mất ở trước mắt mọi người, từ đó về sau không hề xuất hiện lấy một lần nào nữa.”

Nói đến đây liếc nhìn thật sâu Vân Khinh một cái, rồi mới tiếp tục: “Bao nhiêu năm qua Đinh gia luôn âm thầm tìm kiếm thiên tài mất tích của bọn họ, đã gần như ngầm treo giải thưởng hoàng kim ngàn lượng cho ai tìm được. Hoàng thái tử Tề quốc cũng phái người tìm kiếm cho đến tận bây giờ, đáng tiếc không hề có tung tích.”

Mạng lưới tình báo của y bắt được nguồn tin tình báo này, bởi vì do hoàng thái tử Tề quốc chú ý nên mới khiến y chú ý. Khổ nỗi thiên tài gì đó bọn họ chưa một ai đã gặp qua, mà cũng chưa nghe ai nói qua, cho dù cao thủ ẩn núp nơi Tề quốc cũng không hề biết một người nào như vậy, hình như chỉ trong một đêm lộ ra tin tức này rồi thôi. Là một thiên tài, mà lại bị tàn tật. Bởi vậy dần dà bọn họ cũng chẳng để ý đến nữa.

Im lặng tuyệt đối, sau khi Mặc Ngân dừng lời, quanh ao sen hết sức tĩnh lặng.

Lâu thật lâu sau, trên gương mặt Vân Khinh chậm rãi nổi lên một ý cười đùa cợt, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: “Bắt đi, ha ha.”

Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ thấy kiểu cười như vậy ở trên mặt Vân Khinh, đùa cợt nhẹ nhàng như vậy đấy, nhưng không hiểu sao lại làm cho lòng hắn ngập tràn chua xót.

“Đúng, bao năm qua Đinh gia quả thực đã bỏ không ít công sức, đến bây giờ vẫn còn tìm kiếm.” Mặc Ngân trầm giọng nói.

Vân Khinh khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt hết sức lạnh lẽo nhìn cánh tay phải của mình, thản nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tìm kiếm một kẻ tàn phế.”

Độc Cô Tuyệt khẽ nhướng mày, trừng Vân Khinh, khẽ nói: “Không được kêu tàn phế.” Tuy rằng Vân Khinh không thừa nhận, nhưng hắn có thể khẳng định, Vân Khinh trước mắt hắn lúc này nhất định chính là Đinh Đinh kia.

Vân Khinh nghe vậy thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, một lúc lâu sau mới đưa tay nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, tựa vào trong ngực Độc Cô Tuyệt, khẽ gật đầu: “Được.”

“Ta muốn biết.” Nhiệt độ từ cơ thể hắn toát ra bức hết nước trên người Vân Khinh, hong khô quần áo. Độc Cô Tuyệt duỗi tay ôm lấy Vân Khinh đặt ngồi trong lòng hắn, cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt lạnh lẽo của Vân Khinh, gằn từng chữ một.

Hắn muốn biết tất cả mọi chuyện trước kia của Vân Khinh, những năm tháng mà hắn không được tham dự. Nhưng theo biểu hiện của Vân Khinh lúc này, xem ra không giống như lời đồn đại. Nào là Đinh gia đau lòng vì Đinh Đinh mất tích, nào là Vân Khinh bị bắt đi gì gì đó, xem ra không phải vậy rồi, chắc chắn việc này có vấn đề. Hắn muốn biết, mặc kệ là tốt hay là xấu, mặc kệ đó là miệng vết thương của Vân Khinh, dẫu cho có là chuyện riêng tư thì hắn vẫn muốn biết. Vân Khinh của hắn nếu không thể chịu đựng nổi, hắn sẽ chịu thay cô.

Vân Khinh nhìn ánh mắt cực kỳ kiên quyết của Độc Cô Tuyệt đang chiếu rọi vào mình, sâu thẳm trong đôi mắt ấy không hề có chút nghi ngờ, chỉ có lo lắng và đau lòng.

“Ta không sao.” Vân Khinh khẽ hé ra một nét cười dịu dàng, ngẩng đầu lên, rất tự nhiên, rất thân mật hôn nhẹ Độc Cô Tuyệt một cái.

Độc Cô Tuyệt ôm chặt thân thể Vân Khinh, sự mạnh mẽ ấy, vòng tay cứng rắn như sắt ấy, mạnh mẽ như vậy lại khiến người ta có thể yên tâm dựa vào. Bên cạnh ba người Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi vẫn bình tĩnh tự nhiên, không ai lên tiếng, trên mặt cũng không có ý tứ gì khác, không có ý đối địch, cũng không có hoài nghi. Thậm chí hai người Mặc Ngân, Mặc Ly có vẻ hiểu biết Vân Khinh hơn, theo bản năng khẽ nhíu mày. Nụ cười của Vân Khinh trống rỗng hết sức, bình tĩnh hết mực, nhìn qua rất đẹp, nhưng lại cho người ta cảm thấy rất không thoải mái mà không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả.

Bọn họ hiểu Vân Khinh, hiểu một người có thể bỏ qua cơ hội sống sót, lại muốn trở về cùng chết với Vương gia bọn họ, một cô nương như vậy, nếu nói với bọn họ rằng cô đối với Vương gia bọn họ không hề thật lòng, chỉ là gian tế địch quốc phái tới, đánh chết bọn họ cũng không tin. Cho nên, hiện tại rõ ràng đã biết Vân Khinh có thể là Đinh Đinh của Tề quốc kia, nhưng bọn họ vẫn không hề có chút ý đối địch hay đề phòng nào.

Bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao.

Vuốt ve cánh tay Độc Cô Tuyệt đang ôm vòng quanh eo mình, Vân Khinh thản nhiên cười nói: “Chàng muốn biết, ta sẽ không gạt chàng bất cứ điều gì cả...”

Đoạn năm tháng ấy đã qua đi thật lâu, cô cũng không muốn nhắc tới, nhưng nếu Độc Cô Tuyệt muốn biết, cô sẽ nói.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy cánh tay lại lần nữa ôm thật chặt Vân Khinh, đem cả người Vân Khinh vùi vào trong lòng hắn, những chuyện sắp nói ra có lẽ hắn sẽ không thích.

Giọng nói bình tĩnh quanh quẩn bên ao sen tĩnh lặng, lời nói rất lạnh nhạt, rất chậm rãi, miêu tả thật ngắn gọn, không lên giọng xuống giọng, cũng không dõng dạc, càng không có âm thanh thúc giục lệ rơi, có chăng chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh quá mức.

Chỉ là giọng nói gằn từng tiếng kia rơi trên mặt đất rồi biến mất trong không khí lại làm cho người ta thương cảm đến tan nát cõi lòng.

Tiếng nói bình tĩnh như vậy cứ thế thốt ra, nhưng tận cùng là một chuyện có thật hết sức vô tình, tận cùng là đau đớn xé ruột xé gan, tận cùng là tuyệt vọng đến ảm đạm lạc hồn.

Lời nói nhẹ nhàng phiêu đãng trong khoảng không tĩnh lặng. Mặc Ngân, Mặc Chi, Mặc Ly, đầu mày ba người đã sớm nhíu thật sâu, trên mặt loé lên không phải là đồng tình thương cảm, mà là sát khí, sát khí hết sức lạnh lẽo.

Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh, không có biểu hiện gì khác, chỉ bình tĩnh nhìn Vân Khinh. Không nóng nảy, không phát cuồng, thậm chí ngay cả một chút biến hoá nơi ánh mắt cũng không có, nhìn qua cũng bình tĩnh như Vân Khinh vậy.

Nhưng bọn Mặc Ngân đều biết rõ, bề ngoài càng bình tĩnh thì bên trong lại càng điên cuồng như nham thạch nóng chảy, một khi Độc Cô Tuyệt nổi giận thì chỉ có thể máu chảy thành sông. Nhưng nếu Độc Cô Tuyệt bình tĩnh, thì sẽ không có máu đổ, mà hắn sẽ huỷ diệt tất cả thành tro bụi.

“Cho nên, bà bà liền dẫn ta đi.” Thản nhiên một câu tổng kết tất cả, thanh âm rơi xuống, chỉ lưu lại một không gian tĩnh lặng.

Không ai nói tiếp, không ai động đậy, trong nháy mắt khắp vùng ao sen trầm tĩnh đến đáng sợ.

“Khốn nạn.” Giữa trầm mặc, Mặc Ngân đột nhiên đấm thật mạnh vào tường đá. Thảo nào vừa rồi Vân Khinh khẽ cười đầy vẻ trào phúng như vậy, bắt đi, lũ Đinh gia khốn kiếp còn dám nói vậy.

Vân Khinh lạnh nhạt cười, khốn nạn sao? Có lẽ vậy, cô đối Đinh gia cũng chẳng còn ý nghĩ nào khác.

Mặc Chi, Mặc Ly đều nhìn vào Vân Khinh, rất bình tĩnh, giống như cô cũng chỉ là một trong những người đứng xem, là Vân Khinh đang kể lại câu chuyện của một người nào khác mà không phải câu chuyện của chính cô. Bình tĩnh và hững hờ đến vậy, đến mức như hoàn toàn bàng quan, sao có thể bình tĩnh đến thế? Sao có thể lạnh nhạt đến thế? Tấm lòng ấy, nét tao nhã này, bọn họ mặc dù vô cùng tức giận nhưng cũng đã bị thuyết phục vạn phần sâu sắc.

Rầm! Một thanh âm hưởng ứng muộn màng, Độc Cô Tuyệt vẫn bất động thần sắc, nhưng đã giáng một đấm thật mạnh lên bờ đá.

Vân Khinh hoảng hốt, kéo tay Độc Cô Tuyệt lại, nhìn thấy trên nắm tay kia đang có máu rỉ ra, quả là đã đấm rất mạnh, đau lòng lẫn không đồng ý nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Làm gì vậy, đau......”

Còn chưa nói xong, Độc Cô Tuyệt đột nhiên lật tay lại cầm tay phải Vân Khinh, nắm chặt, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đó, trầm giọng nói: “Còn đau không?”

Kinh mạch bị tổn thương, hắn biết, đó là da thịt đớn đau trăm vạn phần khó nhịn.

Vân Khinh bình tĩnh nhìn Độc Cô Tuyệt, khẽ lắc đầu, dịu dàng cười: “Không còn đau từ lâu rồi.”

Lời vừa dứt, Độc Cô Tuyệt đột nhiên duỗi tay ra ôm đầu cô, ghì vào lòng mình, đặt lên vòm ngực cứng rắn của mình, đôi tay nóng rực ôm chặt lấy cô, cứng như sắt bao cô lại. Đau, cái ôm dùng toàn lực kia khiến cả người đều đau, nhưng Vân Khinh không hề động đậy, cứ để mặc Độc Cô Tuyệt ôm chặt lấy mình, thật chặt.

Không nói gì, nghe rõ tiếng tim đập rộn ràng, cảm giác được cơ bắp vững chắc, vòng tay ôm ấp mạnh mẽ, và kể cả lồng ngực rộng lớn ấy, lúc này đang phát ra dấu tích đau đớn và phẫn nộ rất đậm. Không có một lời, trái tim xưa nay vẫn luôn kiên cường đột nhiên dường như há miệng, chua xót dâng trào.

Nước mắt đã từ rất lâu chưa từng rơi nữa, nay lại chậm rãi tràn ra khóe mắt, chỉ một giọt, chậm rãi lướt qua lồng ngực Độc Cô Tuyệt, rơi xuống lòng hai người.

Đó là nước mắt ẩn nhẫn suốt bao nhiêu năm. Lúc bi thương tột cùng rời khỏi Đinh gia vẫn không hề rơi lấy một giọt nước mắt, Vân Khinh vốn đã nghĩ rằng đời này cô không còn nước mắt nữa. Lại không thể ngờ, Độc Cô Tuyệt một câu cũng chưa nói, chỉ ôm chặt cô như vậy lại làm cho cô suốt bao năm không hề rơi lệ, vậy mà lúc này lệ lại có thể nhẹ nhàng rơi ra, những uất ức và đớn đau của ngày ấy, sau bao nhiêu năm hoá thành một giọt lệ, phát tiết ra hết.

Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly, ba người thấy vậy, chậm rãi rút lui, đem toàn bộ không gian tặng lại cho hai người họ.

Không ai để tâm tới thân phận Vân Khinh, người Tề quốc thì đã làm sao, bọn họ chỉ biết cô là Vân Khinh, là thê tử tương lai của Vương gia nhà bọn họ,chỉ vậy là đủ.

“Tư nay về sau, ta sẽ bảo vệ nàng, ta sẽ luôn yêu thương nàng, nàng muốn gì ta cũng sẽ cho nàng, sẽ không để cho nàng bị ức hiếp, sẽ không để nàng phải đau lòng, sẽ không để cho nàng cô đơn một mình. Từ nay về sau, ta, Độc Cô Tuyệt, thề : sẽ không còn bất cứ kẻ nào có thể thương tổn nàng được nữa.”

Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai Vân Khinh, rất lạnh lùng, rất tàn khốc, nhưng chết tiệt lại làm cho trái tim người nghe ấm áp, chết tiệt lại làm cho người ta lệ nóng vòng quanh.

Vân Khinh cầm lấy tay Độc Cô Tuyệt, muốn ngẩng đầu lên, lại bị Độc Cô Tuyệt gắt gao kềm lại, làm cho cô muốn động cũng không thể động, một câu cũng không thốt ra được.

Độc Cô Tuyệt không muốn Vân Khinh trả lời, cô chỉ cần nghe là đủ.

Trong đáy mắt lạnh lẽo chợt loé lên nét thô bạo. Đinh gia, được, được lắm.

Người của Độc Cô Tuyệt hắn cũng dám coi thường, lại dám đối đãi với người hắn thương yêu như thế, tốt nhất nên cầu nguyện cho hôm nay hắn không thể ra khỏi hoàng lăng, nếu không, Đinh gia cứ việc chờ máu tẩy cả nhà đi.

Từ phía xa, Mặc Ly thấy ánh mắt Độc Cô Tuyệt, sắc mặt bất động ôm ngực đứng tại chỗ, hướng Mặc Chi và Mặc Ngân trao một ánh mắt. Vương gia nhà bọn họ ngoan độc có tiếng, Đinh gia lại tổn thương người ngài ấy yêu nhất, mặc kệ cho dù trước mắt vẫn còn mắc kẹt tại nơi đây, Vương gia nhà bọn họ không thể ra khỏi nơi này thì không nói, nếu có thể ra khỏi lăng mộ này thì Đinh gia phỏng chừng sẽ bị Vương gia nhà bọn họ nhổ tận gốc mới giải trừ được hận.

Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt ôm chặt trong lòng, cảm nhận được cảm xúc dao động nơi Độc Cô Tuyệt, không khỏi khẽ giãy dụa, nhưng không cách nào giãy khỏi vòng tay ôm ấp của Độc Cô Tuyệt, đành phải buồn giọng kêu lên: “Tuyệt, Tuyệt.”

Độc Cô Tuyệt hít sâu một hơi, ép hạ tâm tình đang cuồng bạo của mình, hai tròng mắt vốn tràn ngập sát khí lúc này đã khôi phục vẻ lạnh lùng tàn bạo thường ngày, chậm rãi buông lỏng vòng ôm đang vây khốn Vân Khinh, cúi đầu nhìn Vân Khinh mà mình yêu thích sắc mặt đang đỏ bừng vì đau buồn. Không nói một lời, cuối xuống đặt lên cánh môi Vân Khinh một nụ hôn nóng rực, nuốt luôn lời Vân Khinh định thốt.

Hắn muốn làm gì sao có thể để Vân Khinh nhìn ra được, Đinh gia dẫu thế nào cũng có quan hệ huyết thống với Vân Khinh, hắn làm sao có thể để Vân Khinh khó xử, hắn có cả ngàn phương pháp có thể khiến cho Đinh gia diệt vong trong câm lặng.

Hung hăng hôn Vân Khinh nửa ngày, Độc Cô Tuyệt dường như nhớ tới gì đó, ngẩng phắt đầu nhìn Vân Khinh đang thở hổn hển, nghiêm mặt nói: “Bà bà kia, muốn cảm tạ thì để ta cảm tạ, về sau không cho phép nàng mỗi ngày thầm nghĩ đến bà bà gì đó của nàng nữa, có nghe thấy không?”

Thảo nào Vân Khinh đối với bà bà của cô tốt như vậy, sâu nặng đến thế này thì hắn phải đối đãi cho thật tốt thôi. Nhưng mà, về sau để hắn đền đáp là được rồi, đừng có mơ vẫn chiếm cứ vị trí đầu trong lòng Vân Khinh nữa, nghĩ thôi cũng không thích rồi.

Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói vậy, không khỏi trong nháy mắt dở khóc dở cười nhìn Độc Cô Tuyệt, người này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy trời?

“Còn cái tên Đinh Danh kia là ai?” Thấy Vân Khinh bình tĩnh nhìn hắn, Độc Cô Tuyệt lại lần nữa thay đổi đề tài, Vân Khinh của hắn đối với tên Đinh Danh gì đó lại có ý buông tha, bốc hoả ghê.

Vân Khinh khẽ hạ mắt xuống một chút, thở dài một hơi, nói: “Y không phải là Đinh Danh, mà là Đinh Phi Danh.”

Trong tên có chữ Phi ở Đinh gia chỉ có Đinh Phi Danh và Đinh Phi Tình là có. Hai cây sáo, một cây nửa xanh nửa trắng và một cây toàn thân xanh biếc, tỷ tỷ từng cho cô xem qua nên cô nhận ra.

Vốn đang kinh ngạc vì sao Độc Cô Tuyệt lại hỏi Vân Khinh vấn đề này, Mặc Ngân chợt nghe Vân Khinh nói, lúc này sắc mặt trầm xuống, tiếp lời: “Đinh Phi Danh, nhị ca của cô nương.”

“Nhị ca cái gì.” Độc Cô Tuyệt nhất thời sắc mặt nặng nề, hung hăng trừng mắt liếc Mặc Ngân một cái thật sắc, Vân Khinh của hắn tứ cố vô thân, nhị ca cái gì mà nhị ca.

Rồi cúi đầu nhìn Vân Khinh, hỏi nhỏ: “Vì sao?”

Vừa nghe cái tên Đinh Phi Danh này hắn đã biết là ai, cũng đã hiểu được vì sao đêm đó Vân Khinh nắm chặt tay hắn như vậy. Vân Khinh đã sớm phát hiện ra, cho nên mới đến giữ chặt hắn, cho nên mới lo lắng. Chỉ là, việc đã thế vì sao cô còn muốn tha cho Đinh Phi Danh một con đường sống? Trong mắt Vân Khinh hiện lên ý xin lỗi, nhẹ giọng nói: “Y đã cứu ta một lần.”

Lúc cô năm tuổi, tỷ tỷ không có bên cạnh, các anh chị họ khác bắt nạt cô, lúc đó Đinh Phi Danh chín tuổi vừa vặn đi ngang, đã cứu cô từ dưới ao lên, cho nên …

“Lăn ra đây cho bổn vương.” Mới nói được đến đây, Độc Cô Tuyệt đột nhiên quát to một tiếng, khiến Vân Khinh hoảng sợ.

Khi tiếng Độc Cô Tuyệt vừa dứt, một phiên cửa đá bên cạnh ao sen bị đẩy ra, Đinh Phi Danh mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vân Khinh, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhưng không thốt ra được tiếng nào.

Vân Khinh thấy Đinh Phi Danh đột nhiên xuất hiện, sau một lát hơi sửng sốt, rồi cũng chậm rãi quay đầu, không thèm để ý nữa.

“Đinh Đinh......”

“Nàng tên là Vân Khinh.” Độc Cô Tuyệt vẻ mặt lạnh lẽo trừng Đinh Phi Danh. Trong lăng mộ chỉ có mỗi nơi này có nước, muốn giữ mạng tất nhiên sẽ quanh quẩn ở đây, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn.

Ôm chặt Vân Khinh vào trong ngực, Độc Cô Tuyệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt âm ngoan lạnh lùng đảo trên người Đinh Phi Danh, tàn ngược nói: “Hôm nay bổn vương tha cho ngươi một mạng, về sau người phụ nữ của bổn vương không còn nợ ngươi một chút ân tình nào nữa. Bây giờ, cút cho bổn vương! Nếu để cho bổn vương phát hiện ngươi còn quanh quẩn nơi đây, đừng trách bổn vương vô tình.”

Vân Khinh nợ người, hắn trả thay cô.

Đinh Phi Danh bình tĩnh nhìn Vân Khinh, y rời nhà đi ẩn núp Tần quốc đã mười năm, rất nhiều chuyện y không hề biết. Hóa ra, thiên tài của Đinh gia bọn họ không phải bị bắt đi, mà là......

“Vút....” Đinh Phi Danh còn chưa kịp kêu lên lấy một tiếng, kiếm của Mặc Chi đã gần như cắm trên vách tường đá ngay trên đầu y.

“Cút.” Độc Cô Tuyệt quát lớn một tiếng.

Đinh Phi Danh nhìn Vân Khinh, cắn cắn môi, xoay người bước đi.

Mặc Ly thấy vậy lạnh lùng nói: “Hôm nay tha cho ngươi một con đường sống, ra khỏi lăng đừng để ta gặp lại ngươi.” Vốn ở trong hoàng lăng nhất định phải giết chết y, nhưng lúc này lại buông tha y, nhưng mà việc ra khỏi lăng mộ .....

Đinh Phi Danh nghe Mặc Ly nói, đầu cũng không quay lại nhanh chóng rời đi, không nói thêm gì nữa.

“Ra khỏi lăng?” Vân Khinh nghe Mặc Ly nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh nhìn hắn, trấn tĩnh lại tinh thần. Vừa rồi nghe về thân thế của Vân Khinh khiến tâm tình hắn không tốt lắm, lập tức hồi phục thần sắc kiêu ngạo, lấy lại uy thế khuấy trời đạp đất ngày xưa, để tâm tư lắng xuống, nhìn Vân Khinh, trầm giọng nói: “Ta đã nói rồi, muốn lấy mạng Độc Cô Tuyệt ta ư, không dễ vậy đâu, ngồi chờ chết, không phải tác phong của ta.”

Dù muốn làm gì, trước hết phải ra ngoài được đã, nếu không đừng nói là diệt Đinh gia, tất cả đều trở nên công cốc hết. Lúc này cần phải trấn tĩnh để tìm đường ra ngoài mới là quan trọng.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt vẫn như cũ, vẫn là bừa bãi lẫn tự tin như vậy, không khỏi khẽ cười, từng nhịp từng nhịp trái tim của cô cũng bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, cái dáng vẻ tràn ngập tự tin như vậy chỉ có thể là Độc Cô Tuyệt. Một đao đã chém ra thì sẽ không bao giờ ngừng lại, quyết không buông tha cho kẻ địch.

“Vương gia, bây giờ chúng ta làm phải làm gì?” Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly ba người đã đi tới, vừa rồi bị một loạt sự tình quấy rầy, không kịp nghĩ sẽ thoát ra ngoài bằng cách nào. Hiện tại mọi thứ đều đã bình lặng trở lại nên quyết tâm hết thảy vì mục tiêu tìm đường ra. Không đến thời khắc cuối cùng quyết không buông tay, chờ chết không phải là điều bọn họ quen làm, tuy rằng hy vọng thoát ra ngoài hết sức xa vời, nhưng dù thế nào cũng phải liều mạng thử mới biết được.

Độc Cô Tuyệt ôm ngang thắt lưng Vân Khinh, đứng ở bên cạnh ao sen, nghe vậy trầm giọng nói: “Ta hiểu Sở Vân, y rất nhanh trí, ta đoán y nhất định đòi phá lăng.” Mặc Ngân, Mặc Ly liếc nhau, đều đồng lòng gật gật đầu. Bề ngoài Sở Vân có vẻ thư sinh nho nhã, thực ra thủ đoạn và tính tình cực kỳ tàn nhẫn, không thèm để ý đến quy củ hoàng gia, phá lăng, tuyệt đối có thể.

“Nơi mỏng nhất của Hoàng lăng này ở đâu?” Độc Cô Tuyệt nhíu mày nhìn Mặc Chi hỏi.

Nếu tìm được nơi mỏng nhất của hoàng lăng, hắn nghĩ hoàng huynh cũng sẽ không ngăn cản Sở Vân, như vậy bắt đầu từ chỗ nào là thích hợp nhất?

Mặc Chi trầm ngâm một lúc, không dám khẳng định: “Theo thuộc hạ được biết, nơi mỏng nhất của hoàng lăng hẳn là ở góc trên phía tây bắc, vị trí cụ thể thuộc hạ không biết, nhưng cho dù là nơi mỏng nhất, cũng phải ba mươi trượng đá nham thạch hợp lại.”

Y phụ trách giám sát, không phải phụ trách xây dựng, chỉ biết đại khái, không biết chi tiết.

“Chết tiệt, làm chắc chắn như vậy làm gì.” Mặc Ly nghe Mặc Chi nói không khỏi nghiến răng, ba mươi trượng, dày như vậy, lại còn dùng loại đá nham thạch vững chắc nhất, cho dù khoan, cho dù phá lăng, nhanh nhất cũng phải hai ba tháng mới có thể mở đường ra sao? Bọn họ ai có thể ở bên trong lăng mộ không có đồ ăn mà có thể sống hai ba tháng.

1 trượng tương đương 3,33 m

Mặc Chi nghe xong cũng không biết nói gì.

Vân Khinh nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày nói: “Cửa vào lăng mộ có nhược điểm.” Thiên Cân Đính, nặng ngàn cân, nhưng cũng không tới ba mươi trượng đá nham thạch.

Độc Cô Tuyệt nghe thấy thế liền ôm Vân Khinh nói nhỏ: “Nơi đó có cơ quan liên hoàn, phá hư một chỗ, toàn bộ hoàng lăng sẽ sụp ngay, không thể phá được.” Bằng không hắn trực tiếp chờ ở nơi đó là được, chứ cần gì phải chạy đi tìm hướng khác, Thiên Cân Đính hạ xuống, toàn bộ cơ quan tự hủy của hoàng lăng sẽ được khởi động, hoàng lăng có rất nhiều vị trí không thể đụng vào, cũng không thể đào lên mở ra, nếu không muốn toàn bộ hoàng lăng sụp xuống, chỉ có thể lựa chọn mở một hang động làm lối ra, cho nên dù Sở Vân có điều động nhiều nhân mã cũng không có tác dụng gì lớn.

Vân Khinh nghe vậy gật gật đầu, nàng đối với cơ quan mật đạo, quả thật biết rất ít.

Độc Cô Tuyệt dò tìm trong trí óc bản vẽ thiết kế lăng mộ, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trầm giọng nói: “Hoàng lăng lấy Phục Hy sáu mươi bốn quẻ, Tiên Thiên bảy mươi hai phương vị làm chủ chốt, ấn như vậy tính ra, nơi mỏng nhất hẳn là ở góc tây bắc, trên vị trí khảm cung. Đi, bọn họ phá ở ngoài, chúng ta khoét ở trong, có thể nhanh hơn một chút.”

Tuy rằng bọn họ ít người, nhưng cũng có thể phá được mấy thước, tiết kiệm được một chút thời gian, bây giờ cũng chỉ có biện pháp này.

1 thước tương đương 0,333 m

“Vân Khinh, nàng ở trong này giữ hồ nước.” Xác định việc phải làm, Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh nói nhỏ.

Vân Khinh vừa nghe qua dĩ nhiên hiểu ngay ý của Độc Cô Tuyệt. Lỡ may Đinh Phi Danh còn có đồng đảng khác vẫn còn sống, thừa dịp bọn họ không ở đây hạ độc vào nước, vậy mọi việc liền hóa thành tro bụi. Hơn nữa cô không có võ công gì, phá lăng, cô không đủ sức để làm chuyện đó.

Vân Khinh gật đầu một cái: “Được, ta sẽ phòng thủ ở nơi này.”

Độc Cô Tuyệt nhấc cánh tay ôm chặt Vân Khinh, cúi xuống hôn một cái, xoay người mang theo đám người Mặc Chi tiến về góc phía tây bắc bước thẳng đi.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt đi xa, khẽ nhón người lên, bay lên phía trên ao sen, chọn một đóa sen lớn nhất, khoanh chân ngồi xuống, đặt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ trên chân, lẳng lặng phòng thủ.


Một ngày lại một ngày trôi qua, bên trong lăng mộ không có ngày tháng, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày, cho dù là ban ngày thì vẫn là đêm đen phủ quanh. Duy nhất biết đến, chính là bụng càng ngày càng đói, uống nước dĩ nhiên là không thể no bụng được, sắc mặt ngày một tái nhợt, sắc hồng trên mặt cũng từ từ mất đi.

Độc Cô Tuyệt nhờ có nội công thâm hậu, nên nhìn vẫn có vẻ bình thường, chẳng qua sắc mặt hơi khó coi một chút. Nhưng Vân Khinh đến đáy mắt cũng đã hỏm sâu vào, vô cùng tiều tụy.

Nhưng mỗi ngày khi Độc Cô Tuyệt trở về uống nước, trên mặt Vân Khinh luôn tràn đầy nét tươi cười thản nhiên, rất dịu dàng, rất bình thản. Độc Cô Tuyệt nhìn mà đau lòng không chịu nổi, lại không biết phải nói gì, quay đầu bước đi, càng thêm liều mạng mở đường, điên cuồng đào xới.

Vân Khinh yên lặng tính toán giờ, khắc lên trên bông sen cô đang ngồi thêm một dấu dài nữa, nhẩm tính chừng một tháng đã qua đi, thời gian nhanh quá. Đã gần như đến giới hạn chịu đựng của cô mất rồi. Mọi thứ trước mắt dường như đều đã trở nên hỗn độn, đến cả tinh thần cũng không tập trung nổi nữa.

Cót ca cót két, loáng thoáng có tiếng động truyền đến, khóe miệng Vân Khinh khẽ động một cái, tiếng động này có vẻ không giống tiếng động của Đinh Phi Danh tới lấy nước, đây là tiếng gì, có lẽ nào là cô hoảng loạn đến lảng tai luôn rồi?

Mở mắt ra miễn cưỡng nhìn nơi có tiếng động truyền đến, có một vật nho nhỏ đen thui gì đó ngồi xổm bên hồ nước, Vân Khinh nhất thời ngẩn người, cái gì vậy?

Trừng mắt nhìn, hít sâu mấy hơi, Vân Khinh tập trung tinh thần nhìn lại.

Chỉ thấy ở nơi đó có cái gì đó đen thùi lùi, nửa thân mình đều ở trong hồ sen, nhìn những bọt nước bay lên xung quanh, hình như là đang uống nước.

Uống nước? Hoàng lăng có thứ gì sống mà đến uống nước? Trong khoảnh khắc đó, tinh thần Vân Khinh chấn động, đang định mở miệng kêu lên, thì rầm một tiếng, tiếng nước vang lên.


Hết chương 71



Mong các bạn khi comment ủng hộ hãy làm đúng luật kites. Comment bằng tiếng Việt có dấu, từ 3 dòng trở lên, không cố tình xuống hàng, không dùng ngôn ngữ teen - chat, lặp lại ký tự, tránh để mod nhắc nhở tụi mình nhé, cảm ơn ^^.

Nếu sau chap này mà nhiều cmt sai luật quá tụi mình chắc chắn sẽ chậm tiến độ post lại.

Tiến độ hiện tại chưa thể nói là chậm được, với 6 chương / 9 ngày.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

Tình yêu của 2 bạn ĐCT và VK lý tưởng quá!  Đăng lúc 2-1-2013 06:08 PM
hehe, bạn tê tê cũng xuất hiện rồi, Nàng vất vả rùi, Chúc mừng năm mới  Đăng lúc 31-12-2012 10:37 PM
ồ, con gì mà kì quái ghê, truyện này đã có bạch hổ, phải chăng thanh long cũng xuất hiện??? @.@  Đăng lúc 31-12-2012 06:33 PM
xxi
giời ơi!em hâm mộ MDH lắm đấy.truyện hay lắm thanks thanks  Đăng lúc 31-12-2012 05:55 PM
hít hít không bít kon gì mò lên ún nước nữa?  Đăng lúc 31-12-2012 04:48 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

122#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2012 22:56:04 | Xem tất
Chẹp chẹp, ra khỏi kites thì mình đang đắm chìm với vụ thưởng thiếc Tết tiếc của các ngân hàng, doanh nghiệp năm nay.

Với vụ giảm lương khủng trong năm 2013 của 1 ngân hàng. Với số lỗ gần 2000 tỷ đồng trong năm 2012 của 1 ngân hàng cũng được coi là lớn ...

Thì vô đây lại thấy mọi người đang chìm đắm với anh Tuyệt chị Khinh, lại thấy 1 số người dự đoán cái con gì đó là chuột, là rái cá mà làm mình phì cười =)).

Thế mới thấy, quả thật thế giới trong tiểu thuyết quá khác với đời thực. Đời thực phũ phàng quá nên chúng ta đành mượn đỡ tiểu thuyết để tạm quên, để an ủi mình đi vậy ^^.

Mai đã là ngày cuối năm rồi. Công việc của mình sẽ vô cùng bề bộn. Mai lại có tiệc tất niên, nên chắc sẽ về trễ.

1/1 MDH tụ họp ^^. Tiếc là Kim ở bên Nga nên không thể đủ mặt.

Chúc mọi người 1 ngày cuối năm nhiều niềm vui nhé ^^.

Bình luận

Tưởng Kurt làm ngân hàng, té ra ko phải... hic, nhắc đến nghề của mình... ui buồn nẫu ruột... thôi quay về luyện ngôn tình tiếp đây!  Đăng lúc 31-12-2012 11:09 PM
tự nhiên thấy nói đến ngân hàng giật cả mình, cụ Cút làm ngân hàng à ? hị hị, ngân hàng năm nay chết như rệp, hự hự  Đăng lúc 31-12-2012 10:40 PM
1/1 em sẽ sms cho chị Ong hỏi thăm mọi người chơi vui vẻ hihi "gửi linh hồn " về tụ họp với MDH ^_^  Đăng lúc 31-12-2012 02:17 AM
cái gì cũng kém lắm, nay em đi hội ng việt ai cũng kêu năm nay làm ăn kém buôn bán ko được mấy đồng, ngày tết mà cứ như không, hic T^T em mún gặp mn :((  Đăng lúc 31-12-2012 02:16 AM
bên em năm nay cũng đói kém, ng dân khủng hoảng kt khá nhiều cụ ạ, hqa trong lúc chờ xe bus em gặp 1 bà cụ và trò chuyện mới rõ, năm nay tết nghèo hơn mọi năm ý   Đăng lúc 31-12-2012 02:14 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

123#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2012 23:59:57 | Xem tất
gaanmangcuc gửi lúc 30-12-2012 23:50
mèn ơi Tuyệt ka à, ka mà cứ thế này chắc em làm nguyên con bám theo ka như đỉa đói ...


Hờ hờ, không nói.

Sẽ có 1 đoạn anh chị rơi vào tình cảnh như này

Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường


Có điều couple của chúng ta lại là "ngược lại" với 2 nhân vật trong đọan thơ này ^^. Đổi vị trí cho nhau ^^


Tưởng đã mất nhau mãi mãi rồi chứ. Đọc mấy chap này đau lòng không chịu được.

Bình luận

Đổi vị trí cho nhau hở cụ? Vậy thì Khinh tỷ là người đi ngàn dặm rùi 100% là vì Tuyệt ca mới làm thế ( em tin như thế ấy các cụ ^^~)  Đăng lúc 31-12-2012 11:43 AM
thơ ở mô đó cụ :)) cảnh thảo nguyên đau lòng~ing  Đăng lúc 31-12-2012 01:10 AM
hức chả hỉu sao post bài thì ko đánh có dấu được, đau lòng. Mình ko mún DCT làm vương đâu. Thế thì sao lại chỉ là "Thú Phi" nhỉ??????  Đăng lúc 31-12-2012 12:33 AM
xì poi xong là mấy cô này chạy à, khốn khổ tụi tôi đây nè :))  Đăng lúc 31-12-2012 12:26 AM
ta thích truyện này hơn ĐT là vì nó đầy đủ sắc thái tình cảm hơn. Yêu thương,rung động, chia lìa, chờ đợi ... ^^  Đăng lúc 31-12-2012 12:13 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

124#
 Tác giả| Đăng lúc 31-12-2012 00:20:28 | Xem tất
Thứ nhất : Đọan thơ

Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường


Là dành cho Tuỵêt - Khinh, chỉ hợp với Tuyệt Khinh, không Thiên thiếc gì ở đây hết. Phản đối vô hiệu *gõ búa cộp cộp*. Bị cáo Ong MD nghe rõ trả lời.

Thứ 2 : Từ ngày thú phi come back tự dưng quá lắm người gọi mình là cụ, thậm chí mẹ Chun còn cho mình lên làm cố luôn.

Tại sao có thể gọi một người 18 tuổi đang chờ thi đại học như mình là cụ là cố.

Tội trạng này do ai?

*Bóp cổ Ong MD*, *Bóp cổ Nu 4M*, *Bóp cổ Kim ngàn chấm*, *bóp cổ Ha lầy*, *bóp cổ Thỏ SM*, *bóp cổ Lin SB*, *bóp cổ Chun đại gia*, *bóp cổ Củi đại BT*.

Còn ai nữa không ra xếp hàng mình bóp cổ nốt.

Thứ 3 : Thôi mềnh đi ngủ =))

Bình luận

sao cụ bóp cổ em , em ko có tội mà "gào"  Đăng lúc 2-1-2013 10:03 PM
=)))))))))) cụ sao nỡ bóp cổ em "đạp cụ lên giường"  Đăng lúc 31-12-2012 12:53 AM
ăn xong đi ngủ ngay nhá, đạp phát nữa =))  Đăng lúc 31-12-2012 12:48 AM
tôi gọi em gái xinh đẹp ko chịu, mún gọi = cụ sao =)))  Đăng lúc 31-12-2012 12:48 AM
Bảo đi ngủ rồi mà, *đạp lên giường* đi ngủ ngay =))  Đăng lúc 31-12-2012 12:39 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

125#
 Tác giả| Đăng lúc 31-12-2012 01:05:01 | Xem tất
Mần cú chót.

còn đang trong hoàng lăng chưa ra được mà mọi người đã tăm tia săm soi đêm động phòng. Nên mình lại xì poi 1 đoạn.

Gì chớ mình là người rất thoáng trong mấy cái vụ xì poi (nửa vời) này lắm nha =)).

Này thì hậu động phòng.

Mặt trời đã lên cao, Đinh Phi Tình xông thẳng vào tẩm cung của Độc Cô Tuyệt, thấy Vân Khinh quả nhiên vẫn còn ngủ không biết trời trăng mây gió gì ở trên giường.

Đinh Phi Tình không khỏi nhíu mày. Vân Khinh cũng không phải người mê ngủ, khẳng định là do cái tên Độc Cô Tuyệt mắc dịch kia rồi. Nhưng bây giờ hậu phi các nước đều đến, muốn tiếp kiến Vân Khinh, nếu không tiếp đón e rằng quá thất lễ.

“Linh Đang, đứng lên đi, Linh Đang.” Đinh Phi Tình vừa nhẹ giọng kêu Vân Khinh vừa đưa tay lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn bên giường cho Vân Khinh, một tay kéo kéo cái chăn trên người Vân Khinh, một tay chuẩn bị sẵn sàng trang phục cho Vân Khinh.

Vân Khinh nghe tiếng gọi, lông mi khẽ nhấp nháy, chậm rãi mở mắt ra. Thấy Đinh Phi Tình đứng ở trước mặt, khóe miệng hơi dương lên một ý cười:“Tỷ tỷ!”

“Mau đứng lên, heo mê ngủ.” Đinh Phi Tình tươi cười kéo hẳn chăn trên người Vân Khinh ra.

Trên thân thể trắng nõn che kín dấu hôn, dấu răng, dấu cắn, chỗ nào cũng có. Mặt Đinh Phi Tình ửng hồng lên, ngay sau đó lông mày dựng đứng, mặt đầy lửa giận, hét lên : “Chết tiệt Độc Cô Tuyệt, hắn là người hay là cầm thú! *icon túm cổ áo lắc lấy lắc để ngày xưa ở kites=))* ”

...........

Vân Khinh thấy vậy lập tức nhổm người dậy vội giữ chặt Đinh Phi Tình đang xoay người bước đi, lại không ngờ rằng thân thể không chút sức lực, mềm nhũn ngã trở lại giường.


Thôi cơm no rượu say rồi, mềnh đi ngủ =))

Bình luận

lol  Đăng lúc 2-1-2013 06:57 PM
Cụ Cút ơi cụ Cút cụ cứ xì poi kiểu này Thú Phi đã hot càng thêm hot đó a~ chiêu này của cụ hiệu quả thật nha^o^  Đăng lúc 31-12-2012 11:51 AM
hừ hừ, đây cũng có là sao, người ta nhịn lâu như vậy hụt mấy lần thì phải để cho ta thỏa mãn chứ hả "liếc mắt sắc như dao"  Đăng lúc 31-12-2012 04:10 AM
haha cụ dã man  Đăng lúc 31-12-2012 01:15 AM
ong nói đúng a, cứ tối nào cụ cũng làm cho 1 wa vầy thì hết ngủ :))  Đăng lúc 31-12-2012 01:13 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

126#
 Tác giả| Đăng lúc 31-12-2012 10:51:57 | Xem tất
Đang say máy lạnh ngân hàng sao mà hôm nay nó hôi dữ vâỵ nè.

Ong MD ngủ chưa dây sao. Nu 4M trốn việc rồi sao. Kim NC đi chơi cuối năm rồi sao.
U
Các SN đang đi nghỉ cuối tuần sao.

Cơ mà vẫn có rất nhiều bạn đọc đang. Ở đây đọc thú phi. Haha.

Hôm nay SG hơi văng, ngay cả ngân hàng cũng văng khách bất ngờ.

Chúc mọi người ngày cuối năm nhiều niềm vui nhé.

Mà hôm bữa ai bảo mình dung giao diện web trên đt âý nhỉ? Dung thì cái gì cũng thấy cơ mà năng quá có cách nào cho nó nhẹ hơn không ta?

Bình luận

cà phê cụ nhát  Đăng lúc 2-1-2013 06:11 PM
tối mới đi chơi cụ ạ, cụ ghi tắt NC làm em cứ liền tưởng NC17, 71+ =)))))))) chúc cụ hoàn thành nốt ngày cuối năm thuận lợi vui vẻ để đón năm mới nha  Đăng lúc 31-12-2012 02:33 PM
dậy đi chợ nấu cơm giờ mới xong =))  Đăng lúc 31-12-2012 11:52 AM
Ăn chơi không sợ mưa rơi Cụ ơi =)))  Đăng lúc 31-12-2012 11:07 AM
mấy năm trc còn có chút lạnh, có chút gọi là ko khí ngày tết, năm nay thì......nóng ơi nóng  Đăng lúc 31-12-2012 11:07 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

127#
 Tác giả| Đăng lúc 31-12-2012 17:16:49 | Xem tất
Số lượng, tiến độ spam tỷ lệ nghịch với tiến độ post chương mới. Các bạn đừng để tụi mình ra thông báo hoãn truyện vô thời hạn.

Mình không tức chi cho mệt người nữa.

Truyện ra nhanh hay chậm cũng không ảnh hương gì đến quyền lợi cuả bản thân các thành viên MDH. Thậm chí còn thấy đỡ mệt người hơn kia. Vì có nhiều thời gian giành cho bản thân hơn.

Chúc các bạn đêm giao thừa vui vẻ và ấm áp.

Bình luận

cụ xinh tươi hehe  Đăng lúc 2-1-2013 03:46 PM
cụ tung hình đi cụ có selca cái nào hềm=))  Đăng lúc 1-1-2013 12:22 AM
Há há hôm ni được cả đông nghiệp lẫn khách mời khen dễ thương haha. Cơ mà khách khứa gì đâu mà uong khiếp quá  Đăng lúc 31-12-2012 09:12 PM
Cụ đang make up ư? oa, mặc áo hở lưng, hở vai nha Cụ ^^ chúc Cụ ăn chơi vui vẻ, tống tiễn những chuyện ko vui năm cũ, đón năm mới may mắn :)  Đăng lúc 31-12-2012 05:28 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

128#
 Tác giả| Đăng lúc 1-1-2013 00:19:33 | Xem tất
HAPPY NEW YEAR 2013 !!!


Xin chào tất cả các độc giả Thú phi. Thế là năm mới đã đến rồi. MDH xin chúc tất cả các bạn năm mới thật nhiều niềm vui, thật nhiều hạnh phúc và sẽ luôn là độc giả trung thành của hố ^^.

Con số 13 theo quan niệm là con số xui. Nhưng con số 12 của năm vừa rồi cũng chẳng thể nói là hên được. Vậy thì năm mới chúng ta hãy "lấy xui trị xui" đi thôi ^^.

Cách nhà mình 500m đang bắn pháo hoa, mình ngồi trên tầng 2 nhìn pháo hoa bay đầy trời, tiếng pháo hòa lẫn tiếng reo hò của bao người xem. Cảm giác vừa hân hoan lại vừa man mác.

Các bạn đang ở xa quê thì sao? Có lẽ cũng đang cùng bạn bè hân hoan đón mừng năm mới nhỉ ^^.

Dù các bạn ở xa, hay ở gần, ở Việt Nam hay ở nước ngoài. MDH cũng xin chúc tất cả các bạn có một năm mới an khang thịnh vượng.

Và đây là quà Giao thừa MDH gửi đến tất cả các độc giả. Chúc các bạn có một ngày tết Tây thật vui, thật khỏe ^^





Chương 72 : Mây tán sương tan

Edit : BW_mylove_SG

Beta : Kurt


Con vật đó có cái đầu tròn tròn, dài dài hình trứng, thân thể to dài, vảy cứng màu nâu bao trùm toàn bộ thân thể, cả người đen thui, kéo dài ra phía sau là một cái đuôi thật dài, đang vung vung đập đập trên mặt nước làm bọt nước bắn tung tóe, như là một cánh tay dài vậy, đây là Xuyên Sơn Giáp (*)

* Xuyên sơn giáp: Là con tê tê hay còn gọi là con trút.


Vân Khinh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào con Xuyên Sơn Giáp, phát hiện thấy bên cạnh bờ ao có một cái hang nhỏ, lúc trước chưa từng thấy, thế mà giờ đột nhiên lại xuất hiện, nhất định là nhóc con này mới chui ra từ cái hang kia, tiếng cọt kẹt mà cô nghe được chính là lúc nó đào đường hầm để chui vào đây.

Vân Khinh nhìn Xuyên Sơn Giáp, chưa khi nào cảm thấy nó đáng yêu đến vậy. Xuyên Sơn Giáp, cái tên đã nói lên ý nghĩa, núi đá đều có thể xuyên qua, còn e ngại gì tòa hoàng lăng nho nhỏ này.

Khóe miệng chậm rãi cong lên, hé ra một nụ cười vui sướng, tinh thần của Vân Khinh khá tốt, hai tay liền phủ lên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, Thanh Tâm khúc du dương lại bắt đầu vang lên, quanh quẩn bên ao sen.

Như từng cơn gió nhẹ thổi qua bên người, như mùa xuân về trong đất trời, một cảm giác yên bình hòa vào trong không trung, rất mềm dịu, rất nhẹ nhàng.

Xuyên Sơn Giáp vốn đang điên cuồng vẫy nước vui đùa, chợt khựng lại khi tiếng đàn vang lên, chớp chớp đôi mắt nhỏ, ngẩng cái đầu tròn tròn lên, nhìn thẳng vào Vân Khinh.

Vân Khinh nhìn vào hai tròng mắt nho nhỏ ngập vẻ cảnh giác của nó, khẽ mỉm cười, tiếng đàn càng thêm mềm mại, giống như gió xuân phe phẩy, mang theo cảm giác gần gũi vô biên.

Vẻ cảnh giác từ từ biến mất, tên nhóc kia khẽ cử động cái thân hình dài thuột của mình, nhìn Vân Khinh thật lâu, đột nhiên duỗi hai chân trước ra khua nước, bơi về phía Vân Khinh. Vân Khinh thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Xuyên Sơn Giáp thường sống tại những gò cỏ, lăng mộ, bụi gai, thích nơi ẩm ướt. Cô và bà bà lúc đi nước Triệu đã thấy qua một lần, nhưng mà cô chưa từng thấy Xuyên Sơn Giáp bơi lội, nước trong ao sen này không sâu, nhóc con này bơi chút xíu là tới được thôi.

Tiếng đàn du dương, nhóc con kia cứ thế chạy lại đây, tuyệt nhiên không hề sợ người lạ, duỗi thẳng hai chân trước ra, ôm chặt lấy chân Vân Khinh, nhắm mắt lại, giống như mệt mỏi lắm vậy. Cũng không biết là đang nghe đàn hay là đã thiếp ngủ đi rồi.

Vân Khinh hơi ngạc nhiên, cô thực sự không biết tính tình Xuyên Sơn Giáp lại chân chất đến thế. Cảm nhận được người khác đối với mình hoàn toàn không có ý thù địch, thì sẵn sàng thân cận ngay.

Vân Khinh nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng tiểu tử kia một chút. Đã nghe dân bản xứ ở nước Triệu nói qua, Xuyên Sơn Giáp sau khi thành niên sẽ khá lớn. Còn tiểu tử này cái đuôi mới chỉ như một cánh tay dài dài. Tuy rằng còn rất nhỏ, thế mà đã đào xuyên hoàng lăng luôn rồi, quá lợi hại.

Cũng có thể con Xuyên Sơn Giáp này không chỉ có một mình, có lẽ nó vốn ngụ ở nơi này, nhưng vì xây dựng hoàng lăng nên đã chặn mất sông ngòi của chúng, lấp luôn nhà của chúng lại, buộc cả họ hàng nhà chúng nó phải chuyển nhà đi nơi khác. Còn tên nhóc này tính tình đến là cứng đầu, ngươi đuổi ta đi thì ta cứ thoải mái bước đi, đi chán ta lại muốn trở về nhà của mình. Kết quả là đào ra được một hố nhỏ để lấy đường đi, tốn bao nhiêu là thời gian công sức, cuối cùng hôm nay cũng tạo ra một đường hầm thông qua lăng mộ, đụng ngay trước mặt Vân Khinh.

Cảm nhận được tiếng đàn ngừng lại, tên nhóc kia có vẻ rất không hài lòng, xoay người một cái, mở đôi mắt nhỏ ra trừng Vân Khinh, Vân Khinh thấy vậy không khỏi mỉm cười, không vuốt ve nó nữa, hai tay lại phủ lên dây đàn, tiếp tục đánh đàn cho tên nhóc ấy nghe.

Một người một động vật, ngồi ở trong ao sen, trên đóa sen làm bằng bạch ngọc lớn nhất, từ xa xa nhìn lại thực sự có cảm giác như siêu phàm thoát tục.

Lúc Độc Cô Tuyệt trở về uống nước thấy hình ảnh như vậy, vốn nghĩ hôm nay Vân Khinh tâm tình tốt lắm, tự nhiên lại còn đánh đàn nữa, lon ton chạy lại gần. Không ngờ thấy một tên nhóc toàn thân nâu bóng một màu kia đang ôm ôm ấp ấp Vân Khinh, hành động mà chỉ hắn mới được làm mà thôi.

Lập tức mặt nặng cả tấn, giận dữ quát: “Thứ gì vậy, không được phép ôm.”

Mặc Chi đi theo phía sau Độc Cô Tuyệt ngẩn người, bên trong hoàng lăng này làm sao có thể có vật còn sống?

Vân Khinh không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút, tên nhóc này mệt quá rồi, đang ngủ.”

Độc Cô Tuyệt vừa nghe Vân Khinh tự nhiên lại bảo hắn nhỏ giọng, chỉ vì một con vật xấu xí như thế mà lại bảo hắn nhỏ giọng ư. Mặt mày liền đen thui, trừng mắt nhìn Vân Khinh đang ôm con vật kia trong lòng. Tuy rằng hơn một tháng nay không có bất cứ thứ gì để ăn, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đến mức có thể giết người như thường, tức đến nghiến răng: “Mệt, vừa đúng lúc, giết nó ăn thịt.” Mặc Chi nghe vậy hai mắt sáng rực như đèn pha. Vậy là có thứ để có thể cầm cự được rồi, quả thực là rất đúng lúc.

Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói như thế, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, thấy sắc mặt Độc Cô Tuyệt đen thui, hiển nhiên chẳng hề biết tên nhóc này là cái gì.

“Ăn thịt, cũng tốt, không muốn thoát ra ngoài thì cứ ăn đi.” Vân Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi nói.

Độc Cô Tuyệt và Mặc Chi vừa nghe không khỏi đồng loạt ngẩn người, Vân Khinh có ý gì?

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt chỉ nhíu mày nhìn vào Xuyên Sơn Giáp, cô cũng không nói gì, chỉ khẽ hếch hếch cằm chỉ vào cái hang động, ý bảo tên nhóc này chui từ đó ra.

Độc Cô Tuyệt cùng Mặc Chi mờ mịt đi lên phía trước, khi vừa nhìn thấy cái động nhỏ trên mặt đá nham thạch phẳng lỳ kia, mặt hai người đồng loạt biến sắc. Trong nháy mắt sắc mặt trắng hồng luân phiên đổi cho nhau, kinh ngạc, vui sướng, đủ loại vẻ mặt thay đổi cực nhanh, cuối cùng lưu lại trên mặt là một sự vui sướng đến không thể tin được.

“Nó làm?” Đáy mắt Độc Cô Tuyệt sáng ngời nhìn tên nhóc mà vừa rồi còn bị hắn coi là đồ ăn.

Vân Khinh mỉm cười gật gật đầu: “Nó tên là Xuyên Sơn Giáp, thích nhất là khóet núi đào hang. Có thể xuất hiện ở trong này, tất nhiên là nó đào hang chui vào trong hoàng lăng rồi.

“Tốt, tốt.” Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy vô cùng mừng rỡ.

“Thuộc hạ đi nói cho Mặc Ngân, Mặc Ly.” Mặc Chi mừng rỡ, xoay người nghiêng ngả lảo đảo liền hướng phía tây bắc hoàng lăng chạy đi. Tiểu tử này có thể từ bên ngoài tiến vào, thì chắc chắn cũng có thể từ nơi này đi ra ngoài, bọn họ không cần vất vả phá khối nham thạch dày ba mươi trượng kia nữa rồi.

Vân Khinh thấy vậy khóe miệng nở nụ cười, cười rất là vui thích, bọn họ có thể thoát ra ngoài rồi.

“Mau đánh thức nó dậy.” Độc Cô Tuyệt chờ không nổi.

Vân Khinh nghe vậy liếc Độc Cô Tuyệt một cái, khẽ cười: “Cũng không biết vừa rồi ai muốn ăn nó.”

Độc Cô Tuyệt lúc này tâm tình rất tốt, vèo một cái nhảy đến bên cạnh Vân Khinh, liền đứng ở trong nước, vừa quàng tay qua ôm bả vai của Vân Khinh, cười to, nói: “Không phải là vì ta không biết nó là cái gì sao?” Hắn đối động vật thật sự là không nghiên cứu tìm hiểu gì, chỉ có thể nhận biết được mấy loài như Hổ, Báo mà thôi.

Tên nhóc kia đang ngủ trong lòng Vân Khinh, bị Độc Cô Tuyệt cười to đánh thức, ngẩng đầu mở đôi mắt nho nhỏ ra, oán hận trừng mắt Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự giận dữ của tên nhóc này, hiếm có lúc lại không phát hỏa, chỉ trừng ngược lại nó, rồi khẽ siết bả vai Vân Khinh, ý bảo cô nói chuyện với nó.

Vân Khinh thấy vậy khẽ khàng cười cười, mười ngón lướt trên phím đàn. Tiếng đàn biến đổi, hàm chứa tâm trạng và những điều cô muốn nói, truyền đạt lại tâm tình của cô. Kể từ khi cô dùng tiếng đàn để kết nối với đàn thú tại dãy núi Phỉ Thúy ngày ấy, Vân Khinh càng lưu loát hơn khi sử dụng lại phương thức này.  

Tiếng đàn, tiếng đàn thực giản dị, cũng không biết là Vân Khinh đàn như thế nào, nhưng ngay cả Độc Cô Tuyệt giống như cũng hiểu, bên trong tiếng đàn bao hàm hết mọi nội dung, bị nhốt như thế, không đồ ăn, mong muốn được rời đi, tất cả mọi thứ, giống như có người ở bên tai kể rõ sự tình, quả nhiên nghe liền lĩnh ngộ được ngay.

Mang theo cả sự kích động, Mặc Ly và Mặc Ngân trở về cùng Mặc Chi, nghe tiếng đàn của Vân Khinh, chỉ biết ngơ ngẩn đứng ở một bên, có thể đàn tấu như vậy, còn có cảnh giới này nữa sao?

Trong không gian trống vắng, tiểu Xuyên Sơn Giáp giống như nghe hiểu được tiếng đàn của Vân Khinh, bàn chân nhỏ cầm lấy quần áo của Vân Khinh, liền hướng bên cạnh kéo đi.

Vân Khinh thấy vậy cũng liền dừng lại, ôm lấy tiểu tử kia, không ngờ rằng đã lâu không có gì ăn, thân thể sớm đã suy kiệt, bất động tại chỗ không thể di chuyển, Độc Cô Tuyệt thấy vậy giơ tay ra, đỡ cô đứng dậy rồi ẳm cô lên, liền hướng về phía tiểu tử kia khẽ bước đi.

Bên cạnh đài sen có một cái động nho nhỏ, tiểu Suyên Sơn Giáp vừa thấy lập tức nhảy xuống, túm lấy vạt áo của Vân Khinh, kéo vào trong động.

Vân Khinh thấy vậy cười lắc đầu, vừa so độ lớn nhỏ của cái động vừa nói: “Ta quá lớn, nơi này quá nhỏ, ta chui không lọt.” Vừa nói vừa đặt chân vào, cái cửa động nho nhỏ kia chỉ có thể vừa một chân của cô.

Tiểu Xuyên Sơn giáp thấy vậy ngẩng đầu nhìn nhìn Vân Khinh, rồi lại ngó ngó cái động, đôi mắt chứa con ngươi nho nhỏ chớp chớp vài cái, đột nhiên cúi đầu hướng Vân Khinh kêu nhỏ vài tiếng, thổi phù một tiếng liền tiến vào trong động, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, tốc độ kia ngay cả Độc Cô Tuyệt đứng ở một bên chăm chú nhìn, trong khoảnh khắc cũng chưa kịp thấy rõ ràng tình thế là như thế nào đã mất tăm mất tích, không còn thấy bóng dáng. “Chạy rồi?”

“Nó nói cái gì?” Mặc Ly cùng Độc Cô Tuyệt đồng thời mở miệng hỏi.

Vân Khinh bật cười: “Ta làm sao mà biết.” Cô cũng không phải đồng loại của chúng nó, sao có thể biết nó đang nói cái gì.

“Nó sẽ quay lại.” Trước khi đi tiểu tử kia có kêu lên hai tiếng, tuy rằng không rõ nó rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia cũng có thể đoán, nó rất vội, rất thiện ý.

Mặc Ngân gật gật đầu nói: “Chỉ cần nó thích Vân cô nương, nó nhất định sẽ trở về.” Giống như việc y đã biết ở dãy núi Phỉ Thúy, nếu đã gặp qua Vân Khinh và chỉ cần thích cô, như vậy khẳng định sẽ không bỏ rơi cô.

Mặc Ly tiếp lời: “Mang đồ ăn đến là tốt nhất, chúng ta ở đây hoàn toàn có thể chống đỡ đến lúc Sở Vân phá lăng xong.”

“Hôm nay nghỉ.” Độc Cô Tuyệt không nói gì khác, chỉ trầm giọng ném một câu, Vân Khinh nhà hắn trời sinh có thể được động vật yêu thích, hiện đã có hy vọng, bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút để bảo tồn thể lực.

Lập tức mấy người đồng loạt ngồi ngay tại chỗ để nghỉ ngơi.

Bên trong lăng mộ, Độc Cô Tuyệt thấy có một tia hy vọng. Còn ở ngoài lăng mộ, đám người Sở Vân, Độc Cô Hành tóc đều trắng đến mấy phần.

Sở Vân mặt mày xanh xao, miệng mấp máy liên tục, cổ họng khàn đặc: “Nhanh chút cho ta, mau, dùng nước.”

Trên tảng đá bị đào thật sâu vào trong, lửa đuốc đang thiêu đốt trên mặt đá, chung quanh binh lính vừa nghe mệnh lệnh Sở Vân, đồng loạt bưng nước lên chuẩn bị phá tiếp, lửa rồi nước luân phiên nhau, có thể làm nham thạch vỡ rất nhanh, so với việc lấy cứng đối cứng nhanh hơn nhiều.

“Còn dày không?” Độc Cô Hành mặt mày xanh mét, nhìn chằm chằm bản vẽ trước mặt, nhanh chóng tính toán còn bao nhiêu khoảng cách.

“Bẩm bệ hạ, chắc là còn khoảng ba bốn trượng nữa.” Công Bộ Thượng đại phu mang theo đội nhân công bí mật được triệu tập từ kinh thành đến, run giọng nhè nhẹ nói.

Bị Tần vương bí mật điều đến, còn mang theo đội nhân công đào móc tốt nhất ngày đêm miệt mài chạy gấp rút. Vốn tưởng rằng Tần vương muốn tu kiến gì đó, không ngờ lại là phá hoàng lăng. Nghĩ đến việc Dực vương Độc Cô Tuyệt còn mắc kẹt bên trong, Công Bộ Thượng đại phu rùng mình một cái, đã một tháng qua đi, còn lại những bốn trượng đá nham thạch, người ở bên trong còn chờ được nữa hay không .... Ông thật sự không dám nắm chắc.

“Bất tài, vô dụng.” Độc Cô Hành mặt mày xanh mét, hung hăng nện một phát trên mặt tảng đá đang dùng làm bàn tạm, tiếng động chát chúa vang lên khắp mọi ngõ ngách.

Công Bộ Thượng đại phu run run, Tần vương càng ngày càng trở nên giận dữ. Nếu phá lăng mộ ra, Dực vương lỡ đã xảy ra chuyện gì không hay rồi, thì e là cả nhà ông cũng đành chịu cảnh chôn cùng Dực vương thôi.

“Bệ hạ, ăn một chút gì...... A......” Thị vệ vừa bưng đồ ăn tới, Tần vương đã ba ngày chưa ăn gì, nếu long thể ko chịu nổi mà ngã xuống ở nơi đây thì bọn họ ai có thể đảm đương nổi, không ngờ rằng vừa mới bưng tới đã bị Độc Cô Hành một cước đá văng hết.

“Cút.” Gầm lên giận dữ, râu ria đã mọc tràn lan khắp mặt, nhìn qua chỉ thấy cực kỳ hung bạo, Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt là anh em ruột thịt, thì tính tình liệu có thể tốt được sao.

“Sở đại phu, Sở đại phu.” Đúng lúc này, trong núi đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó có hai người nâng Sở Vân thần trí hơi mê muội vội chạy ra.

Độc Cô Hành nhìn Sở Vân, người này vẫn luôn túc trực tại nơi này, cơ bản một tháng qua không hề chợp mắt, ăn uống qua loa, xem ra là mệt nhọc và khẩn trương quá độ.

“Cho y .....”

“Ưmmm.” Mệnh lệnh còn chưa dứt, Sở Vân đột nhiên ưm một tiếng tỉnh lại, hiển nhiên ép bản thân gắng gượng hết mức.

Với tay vơ lấy thùng nước, Sở Vân rót thẳng vào miệng vài ngụm, phần còn lại dội thẳng lên đỉnh đầu. Cả thân người ướt đẫm, rồi lại lắc lư đi thẳng về chỗ hang đang đào bới, vừa bước vừa giận dữ quát tháo: “Nhìn ta làm cái gì, còn không mau đi phá lăng cho ta.”

Độc Cô Hành thấy vậy cũng không ngăn cản, y hiện tại cũng đang ruột nóng như lửa đốt.

“Bệ hạ, phía sau núi có rất nhiều quái thú tụ tập.”Vào đúng lúc này, đội trưởng phụ trách tuần tra đột nhiên phi ngựa lại báo. “Quái thú có cái gì lạ mà phải báo, giết.” Độc Cô Hành nghe báo cáo, trực tiếp hạ lệnh giết chết.

“Rõ.”

“Chờ một chút.” Sở Vân mới đi vài bước, chợt nghe thấy chuyện như vậy, đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn phó tướng, đáy mắt chuyển động: “Quái thú? Hình dáng như thế nào? Có bao nhiêu con? Có gì khác thường không?”

“Đầu nhỏ thân to, có đuôi dài, có vảy cứng bao trùm cả người, dài khoảng nửa trượng. Hạ quan không biết đó là loại vật gì, sơ sơ khoảng hơn trăm con.” Phó tướng cũng không dám rề rà, trả lời ngay lập tức.

“Trên người có vảy, đó là Xuyên Sơn Giáp.” Sở Vân cau mày, trong khoảnh khắc đáy mắt lóe sáng. Y đọc đủ thứ sách, thông hiểu không ít về loại thú chuyên đào núi này, vừa nghe lời kể, mặc dù chưa từng thấy qua nhưng vẫn có thể nhận ra ngay.

Trong phút chốc Sở Vân mừng như điên, nói: “Tập tập ở ngoài hoàng lăng ư? Chỗ nào đâu? Nhanh, dẫn ta đến đó.” Vừa nói vừa kích động xoay người túm lấy phó tướng nọ nhảy phắt lên ngựa phóng đi.

Độc Cô Hành thấy Sở Vân hành động bất thường. Có chuyện gì có thể làm cho y mừng phát điên như vậy? Lập tức không chút nghĩ ngợi, tóm lấy một con ngựa, vọt lên phóng theo. Đám người của Công Bộ Thượng đại phu thấy vậy, cũng vội vàng lũ lượt đuổi theo.

Phía sau núi, cách hướng chính nam của lăng mộ khoảng hơn trăm trượng, một đám Xuyên Sơn Giáp đang chậm rãi tiến lại gần lăng mộ. Dẫn đầu là một con Xuyên Sơn Giáp nhỏ, đang chạy có vẻ rất vội, xem ra là đang dẫn đường.

Sở Vân dừng ngựa đứng ở xa xa, đồng thời ra hiệu cho binh lính xung quanh đều lui lại, nhìn chằm chằm vào đàn thú đào núi đông đúc này.

Càng lúc đoàn thú càng tới gần hoàng lăng, đã sắp tới góc chính nam bên ngòai lăng mộ rồi.

Độc Cô Hành đuổi theo tới nơi, thấy cảnh tượng này không khỏi nhíu mày: “Vậy là sao?”

Sở Vân nhìn không chớp mắt, thấp giọng nói: “Nhìn đi.”

Nhìn, nhìn cái gì? Độc Cô Hành không giữ được bình tĩnh, mặt hiện lên tia tức giận. Không ngờ lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, đột nhiên thấy tiểu Xuyên Sơn Giáp dẫn đầu nhanh chóng dùng hai chân đào đào, rồi nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Độc Cô Hành ngẩn người, lời nói trong miệng bị nuốt xuống. Biến mất rồi?

“Làm sao có thể biến mất như vậy?” Công Bộ Thượng đại phu đuổi sát theo sau đó, mặt đầy kinh ngạc nhìn tiểu Xuyên Sơn Giáp biến mất như không khí, thì thà thì thào.

“Không phải biến mất, mà chỗ đó có hang động, có hang động, là Vân cô nương. Trời ơi, thật tốt quá, Vương gia nhà ta còn sống, được cứu rồi, được cứu rồi.” Sở Vân nháy mắt kích động điên cuồng, nói năng lộn xộn hết cả.

Độc Cô Hành nghe Sở Vân nói năng ngôn từ loạn xạ cả lên, không hiểu là đang nói cái gì, chợt nghe thấy Sở Vân nói câu Vương gia còn sống, được cứu rồi, không khỏi tinh thần chấn động, cầm chặt cánh tay Sở Vân, quát: “Làm sao ngươi biết?”

Sở Vân không nói nên lên, chỉ thẳng vào đàn Xuyên Sơn Giáp phía trước.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc, đám Xuyên Sơn Giáp kia đột nhiên điên cuồng đào bới, bụi đất bay lên tứ tung, mấy trăm móng vuốt sắc nhọn dũng mãnh đào bới, cả không gian ngay lập tức tràn ngập bụi đất và nham thạch, chốc lát đã đào thành một cái hố to.

Độc Cô Hành nhìn ngẩn cả người, loai vật gì thế này, sao miệng và móng vuốt lại cứng đến thế, đào nham thạch mà giống như đào đậu hủ.

Cái hố to nhanh chóng uốn lượn xuống phía dưới, mặt đất kiên cố lẫn với bùn đất và nham thạch nhanh chóng bị đào xới lên. Kế bên miệng hố chẳng mấy chốc đã chất đầy những đống bùn đất bị đẩy ra ngoài.

Hơn trăm Xuyên Sơn Giáp phân công làm việc, một nửa đào móc, một nửa đem bùn đất nham thạch đào lên tống ra ngoài, tốc độ phối hợp với cường độ, quả thực là nhanh đến mức khiến người ta không kịp suy nghĩ hay bàn luận được gì, thoạt nhìn không thể nghĩ ra cái thân hình vừa nặng nề lại vừa có vẻ ngốc ngếch ấy lại có thể làm được.  

Những binh sĩ vây xung quanh xem đồng loạt há hốc miệng, quả nhiên là quái thú, thật là lợi hại.

“Chúng nó đang phá hoàng lăng?” Công Bộ Thượng đại phu rốt cục cũng thốt nên lời hỏi lại, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn vào đàn thú không thấy thân hình ở đâu, chỉ thấy nơi đó bụi đất bay lên mịt mù, hơn trăm Xuyên Sơn Giáp đã muốn tiến sâu vào lòng đất.

Độc Cô Hành cau chặt mày, chính y còn chưa phá lăng xong, mà đàn Xuyên Sơn Giáp này đã đến phá rồi, còn điềm nhiên bình thản như vậy nữa, rốt cuộc có còn để y vào trong mắt hay không?

“Chúng nó đang cứu Vương gia.” Sở Vân khóe miệng tươi cười, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.

“Là sao?” Độc Cô Hành vô cùng kinh ngạc, vương đệ của hắn từ khi nào mà có khả năng thông linh với thú vật như vậy?

Sở Vân lúc này tâm trạng rất tốt, hơn nữa xem ra tình hình này cũng không thể giấu diếm Độc Cô Hành được nữa rồi, lập tức cười nói: “Vân cô nương có thể chế ngự vạn thú, tất nhiên là cô nương ấy đã triệu hồi chúng nó đến.” Tuy rằng không biết là triệu hồi như thế nào, nhưng Vân Khinh dũng mãnh phi thường, nếu không phải là Vân Khinh triệu hồi đến, y không nghĩ ra được vì sao đàn Xuyên Sơn Giáp này vào lúc này lại chạy tới phá lăng.

Một câu nói ra, Độc Cô Hành, Công Bộ Thượng đại phu đều biến sắc, không thể tin lại có phần khiếp sợ.

Sở Vân thấy vậy cười cười, cũng không nói gì nữa, y muốn đi theo hỗ trợ, cùng Xuyên Sơn Giáp phá lăng, tốc độ sẽ nhanh hơn.

Ngày trôi qua đêm buông xuống, ngày qua đi trăng đã lên, đảo mắt qua phía tây nơi mặt trời lặn xuống, vầng trăng nhô lên cao tỏa ra ánh sáng trong trẻo, nhưng lại lạnh lùng chiếu rọi trên mặt đất. Một ngày nữa đã trôi qua.

Bên trong hoàng lăng, bên cạnh đài sen, Mặc Chi cau mày nói: “Có phải chúng ta tính lầm rồi không?” Đợi lâu vậy rồi mà tên nhóc Xuyên Sơn Giáp kia mãi cũng không thấy quay lại, chẳng lẽ hy vọng vào nó là sai lầm?

“Cứ đợi.” Độc Cô Tuyệt trầm giọng nói.

Mặc Ngân, Mặc Ly nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên một tia không chắc chắn.

Vân Khinh nhìn mọi việc trước mắt, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt thấy vậy vòng tay qua nắm chặt tay Vân Khinh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong đáy mắt chưa từng có một chút dao động, chỉ có niềm tin tưởng vững chắc, làm cho Vân Khinh mỉm cười. Độc Cô Tuyệt của cô hoàn toàn tin tưởng cô.

“Sẽ đến thôi.” Nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, Vân Khinh tràn ngập hy vọng.

“Nhưng mà......”

“Mặc Chi.” Lời nói không tin chắc của Mặc Chi vừa thốt ra, Độc Cô Tuyệt sắc mặt nặng nề, liếc qua một cái, Mặc Chi lập tức ngậm miệng.

“Ồ, có động tĩnh, nhìn kìa.” Đúng lúc này, trong đáy mắt Mặc Ly đột nhiên lóe lên một tia sáng, nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào hang động nơi tiểu Xuyên Sơn Giáp kia rời đi.

Khoảnh khắc, ánh mắt từ bốn phía đều nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Mặt đá trên miệng cái động đang nhẹ nhàng rung chuyển, rồi dần dần phát ra thanh âm ràn rạt. Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh đứng ở trên hoa sen, nhìn chăm chú vào chỗ hang động đó không rời.

Mặt đá rung động. Mặc Ngân, Mặc Ly liếc nhìn nhau, trong đáy mắt đều hiện lên một tia kinh ngạc, bề mặt này là nham thạch, làm sao có thể động đậy được? Phía dưới có cái gì?

Mặc Ly lúc này đang nằm úp tai xuống đất, lắng tai nghe động tĩnh.

Mặc Chi và Mặc Ngân tay cầm trường kiếm, dùng thân mình song song che trước người Độc Cô Tuyệt, đầy cảnh giác nhìn vào bề mặt kia.

Trong mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên đẩy Mặc Chi, Mặc Ngân đang đứng che ở phía trước ra, thấp giọng nói: “Là chúng nó đến.”

Độc Cô Tuyệt vừa dứt lời, Mặc Ly với vẻ mặt đầy thận trọng vẫn đang nằm úp xuống đất, bỗng chốc mừng như điên ngẩng phắt đầu lên nói: “Phía dưới có tiếng đào xới, là chúng nó.”

Mặc Ngân, Mặc Chi nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng thu kiếm, trừng mắt nhìn vách tường trước mặt càng lúc càng rung động mạnh.

Độc Cô Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Khinh đang ở trong lòng, Vân Khinh ngẩng đầu đối diện với Độc Cô Tuyệt mỉm cười, hết thảy ngôn ngữ đều ở bên trong nụ cười này.

Ầm! chỉ trong chốc lát, mặt tường đột nhiên phát ra một tiếng ầm vang dội rồi sụp xuống, bụi đất tràn ngập.

Soạt, soạt, một bóng đen từ trong động vọt ra, mặt xám mày tro, toàn thân đầy bùn đất hướng Vân Khinh chạy tới, nhảy bổ nhào vào lòng Vân Khinh, kẻ dẫn đầu bé nhỏ, không phải tiểu Xuyên Sơn Giáp kia thì là ai.

Vân Khinh ôm chặt tiểu Xuyên Sơn Giáp, nhìn cái đầu nho nhỏ kia, cực kỳ vui sướng cúi đầu hôn lên cái đầu bám đầy bùn đất của nó, tuy rằng bẩn đến mức nhìn không ra tướng mạo sẵn có, nhưng lúc này ở trong mắt cô lại đáng yêu hết sức.

Độc Cô Tuyệt nhìn động tác của Vân Khinh, khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên không hề ra tay túm lấy tên nhóc đang chiếm cứ lấy Vân Khinh của hắn kia ném thẳng ra ngoài.  

“Tiểu tử này thật có bản lãnh mà.” Mặc Ngân lúc này mừng như điên hét to lên, hang động lớn như vậy, bọn họ có thể ra ngoài rồi.

Cùng với tiếng kêu của y, một đàn Xuyên Sơn Giáp lớn toàn thân màu nâu sậm, từng con từng con một từ hang động kia bò ra, xúm lại ở bên người Vân Khinh, giương đầu nhìn cô.

Vân Khinh thấy vậy, liền đặt tiểu Xuyên Sơn Giáp vào trong lòng, mười ngón tay lướt nhanh trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, sự cảm kích tột cùng, sự vui sướng hết mực, tất cả mọi tình cảm đều từ tiếng đàn biểu đạt hết ra.

Trong tiếng đàn, một mảnh không gian dường như không tồn tại ở thế gian này.

Độc Cô Hành, Sở Vân, mặt xám mày tro từ hang động bước ra.

Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh ngồi trên đóa sen lớn trong ao sen, chung quanh hơn trăm con Xuyên Sơn Giáp lẳng lặng ngồi xổm quây quanh hai người, khẽ khàng lay động cái đuôi. Độc Cô Tuyệt dung nhan tiều tụy, thân hình gầy guộc, nhưng nét kiêu ngạo vẫn như trước.

Độc Cô Hành liếc mắt nhìn hết một lượt qua Độc Cô Tuyệt, hai mắt trong khoảnh khắc ửng đỏ Biết bao nhiêu ngày lo lắng, biết bao nhiêu ngày nóng rột đốt gan. Cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi. Em trai của y không sao cả, thực sự là không sao cả.  

Từng bước một bước lên.

Độc Cô Tuyệt nhìn Độc Cô Hành đang tiến về phía mình, thần sắc hết sức tiều tụy, nhưng nét mặt thoáng chốc mừng phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Không biết đã bao nhiêu năm rồi không còn được thấy anh trai mình biểu hiện ra cảm xúc như vậy. Độc Cô Tuyệt không ngăn được, vươn tay ra với Độc Cô Hành, hét lên: “Ca ca.”

Không biết bao nhiêu năm rồi Độc Cô Tuyệt không còn kêu y như vậy nữa. Trước đây, khi Tuyệt mới hai ba tuổi, ngày nào cũng lẽo đẽo bám theo sau y, luôn miệng gọi ca ca, lớn hơn một chút nữa thì gọi là vương huynh. Nhưng cái cảm giác giữa hai cách gọi này làm sao giống nhau được.

Đáy mắt Độc Cô Hành nóng lên, từng bước bước lại, nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, thật chặt, hít sâu một hơi, cố hết sức giữ bình tĩnh, run giọng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Độc Cô Tuyệt siết chặt tay Độc Cô Hành, cười ngạo nghễ: “Độc Cô Tuyệt ta sao chết dễ dàng vậy được.”

“Thằng nhóc này ...”

Vân Khinh ngồi trong lòng Độc Cô Tuyệt, nhìn hai người huynh đệ tình thâm, không khỏi mỉm cười. Rồi đưa mắt nhìn ra cách đó không xa, thấy Sở Vân cũng đang nhìn bọn họ, khuôn mặt tràn ngập ý cười, nhưng dường như không gượng nỗi nữa, lăn đùng ra ngất. Xung quanh Vân Khinh, các sắc thái tình cảm chân thành, tha thiết tràn ngập, khiến trái tim cô vô cùng rung động. Quay đầu lại nhìn đàn Xuyên Sơn Giáp trước mặt cô, lại càng tươi cười dịu dàng hơn.

Tiếng đàn như nước, vây quanh trong không gian này, vô cùng chân tình.


Hết chương 72



Mong các bạn khi comment ủng hộ hãy làm đúng luật kites. Comment bằng tiếng Việt có dấu, từ 3 dòng trở lên, không cố tình xuống hàng, không dùng ngôn ngữ teen - chat, lặp lại ký tự, tránh để mod nhắc nhở tụi mình nhé, cảm ơn ^^.

Xì poi chap sau : đánh ghen tá lả.

Bình luận

khổ thân Sở Vân , nghe câu lăn đùng ra ngất mà thương quá :(. Thanks cả nhà nhé ^_^  Đăng lúc 18-1-2013 04:06 PM
:x cảm ơn MDH nhé. VK đúng là cỏ 4 lá của a Tuyệt mà .  Đăng lúc 2-1-2013 12:36 PM
cụ ới cụ à  Đăng lúc 2-1-2013 04:15 AM
Cụ ơi là cụ xì poi chap sau như thế thì ngta tưởng Tuyệt ca nhà mình lại kinh doanh dấm chua mất =))  Đăng lúc 1-1-2013 03:44 PM
đấy minh biết là kiểu gì anh chị cũng thoát ra được thoy mà chỉ k ngờ là tình cảm của 2 huynh đệ này keo sơn gắn bó thật  Đăng lúc 1-1-2013 12:04 PM

Rate

Số người tham gia 2Sức gió +10 Thu lại Lý do
sukkie.no.1 + 5 Happy new year:x
Pim + 5 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

129#
 Tác giả| Đăng lúc 1-1-2013 11:19:18 | Xem tất
BienNhoAnh gửi lúc 1-1-2013 07:20
Tôi là một đọc giả. Đã từng đọc nhiều truyện ngôn tình. Thú thật tôi chưa từng p ...


Xin chào bạn. Thực sự đoán bạn có thể hơn Kurt khá nhìêu tuổi, nhưng không biết tuổi, k biết giới tính, nên thôi đành gọi là bạn ^^. Cảm ơn vì sự theo dõi của bạn với các truyện MDH đã edit (Tuy thực sự không biết khi bạn nói "các truyện các bạn chọn edit" ở đây là chỉ MDH hay box Văn kites nói chung, nhưng MDH và các thành viên MDH có góp được chút công sức nhỏ nhoi vào cái box văn này nên cứ tự nhận mình có phần trong đó vậy.

Nói về vật chất, chẳng ai không cần cả, nhưng mục đích của MDH khi edit truyện hoàn toàn tách rời vật chất (thậm chí đôi khi công việc edit này nó còn làm ảnh hưởng đến "phần vật chất" ngoài đời thực của MDH nữa).

MDH và các thành viên MDH (trong đó có Kurt) đã edit đến tác phẩm này là tác phẩm thứ 6. Ngày Kurt bắt tay vào edit truyện public là 24/2/2012. Bây giờ là 1/1/2013, chưa được 10 tháng. Vậy nên có thể nói kinh nghiệm của Kurt còn rất non kém. Nhưng Kurt rất vui vì có 1 lựơng độc giả (có thể nói là cố định) luôn ủng hộ Kurt và MDH, những comment của các bạn ấy luôn là động lực khiến Kurt và MDH đi đến câu chữ cuối cùng của mỗi truyện.

Có những thời điểm tụi mình nản đến mức muốn drop truyện, nhưng nhờ những lời động viên của các bạn, vì trách nhiệm với đứa con tinh thần của mình mà tụi mình vẫn cố gắng đi đến cùng. Và mỗi một tác phẩm kết thúc là lại cảm thấy niềm vui tròn đầy hơn.

Nhớ ngày còn làm bộ Từ thứ nữ đến hoàng hậu : phi tử bất thiện. Không ít lần Kurt và BW_mylove_SG than thở với nhau "nản quá, muốn drop quá". Nói thật, đó là 1 bộ truyện rất hay và Kurt vô cùng thích. Kurt đọc nó từ trước khi Kurt tham gia edit Sa ngã vô tội - tác phẩm đóng mác edited by kites đầu tiên ở box Văn này. Khi đọc xong, nói thật là Kurt vô cùng vô cùng vô cùng muốn được chia sẻ nó với đông đảo bạn đọc. Nhưng nhìn số trang của truyện mà lực bất tòng tâm, và quan trọng là khi đó còn chưa có nhiều người hứng thú với thể loại cung đấu. Rồi bao nhiêu lần dụ dỗ MDH, dụ dỗ HSN làm bộ này mà không được, rốt cuộc cứ ngỡ giấc mơ đã không thể thành hiện thực.

Nhưng ngày Thứ nữ quay về với kites. Thì nói thật là khi đó nhiệt huyết của Kurt đã giảm sút gần hết. Thời điểm đó (cho đến giờ) Kurt đã không còn nhiều thời gian rảnh như hồi làm Trọng Tử. Huống hồ lại còn đang ôm bộ Yêu hận vô tận. Nhưng vì Kurt là người đã lôi nó về, đã dụ dỗ mọi người nên Kurt phải có chút trách nhiệm. Nhưng may mắn là thời điểm đó BW_mylove_SG vừa đọc xong truyện, mức độ cuồng zai Khâm đang ngất ngưỡng trên mây, nên bạn ấy là đứng ra làm leader truyện. May mắn là truyện tuy Phụng Vũ mới làm được 1/8 nhưng đã lôi kéo được không ít độc giả mê truyện, nên các bạn ấy đã "xong vào" phụ giúp Kurt và Ong. Đáng tiếc là số phận Thứ nữ quá èo uột, sau bao vất vả cuối cùng vẫn phải drop.

Nói về thú phi, đây thực sự là nỗi ám ảnh với MDH. Nó là tác phẩm đầu tiên Kurt, BW_mylove_SG, yk_nhubinh edit, nó là tác phẩm khiến cho MDH ra đời. Nhưng nó cũng là tác phẩm tốn thời gian nhất của MDH. Ngày Lãnh Vân nhận bản edit của MDH để beta, cả đám đã thiếu điều đứng lên tung hoa ăn mừng. Vì quá ám ảnh với truỵên, vì bản edit quá khoai củ, nên vô cùng sợ mỗi khi nghĩ đến vịêc beta lại tác phẩm.
Nhưng rốt cuộc "số trời đã định", MDH phải gắn với Thú phi.

Có thể đây sẽ là tác phẩm cuối cùng MDH edit. Vì cuộc sống thực của mỗi thành viên MDH đã không còn cho phép MDH tiếp tục công việc "chia sẻ" này nữa rồi. Nhưng MDH sẽ cố gắng đi được đến những câu chữ cuối cùng của thú phi, dù chặng đường đó vô cùng gian nan vất vả.

Nói thật, chưa bao MDH cần sự ủng hộ của các bạn để có động lực như thời điểm này. Có thể rất nhiều bạn thấy phiền phức nhảm nhí với cái việc ẩn truỵên này. Ngay cả MDH cũng không thấy nó có gì hay. Và xuất phát điểm ban đầu của MDH cũng không có ý ẩn luôn, không có ý làm thật, chỉ là tăng thêm 1 chút không khí cho thread, chỉ ẩn duy nhất 1 chap 70 trong khoảng vài ngày rồi sẽ gỡ. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa. Có 1 số "độc giả" thân thiết của MDH (cũng có thể coi họ là những người bạn ngoài đời) cũng nói thôi MDH gỡ ra đi, nhưng tụi mình đã nói tụi mình không gỡ thì sẽ không gỡ.

Đã không còn là chuyện ủng hộ động viên hay vui đùa nữa, mà nó đã là vấn đề nguyên tắc. Lời đã thốt ra thì không bao giờ thu lại được. Và MDH cũng sẽ không thu lại lời của mình.

Nên nếu độc giả nào cảm thấy phiền phức hay bực bội thì cũng thông cảm cho MDH.

Có nhiều bạn hiểu sai quan niệm "phi lợi nhuận". Nên đã nghĩ rằng việc ẩn truyện này của MDH không còn đi đúng với cái mục đích phi lợi nhuận đó nữa. MDH khẳng định, Thú phi vẫn đi đúng với tiêu chí đặt ra "edit phi lợi nhuận". cũng như tất cả 5 truyện đã làm của MDH. Nếu các bạn có thắc mắc có thể đi tìm hiểu lại về khái niệm Phi lợi nhuận này.

Nãy giờ nói dài dòng quá, nhưng ý của Kurt muốn nói chỉ là "với người này có thể việc làm đó là nhảm nhí, là thừa thải. Nhưng với người khác đó có thể là lời động viên vô hình, là cần thiết phải có.".


@Ong : =)) Mới ngủ dậy =)). Tối qua online bằng điện thoại ôm đt ngủ luôn lúc nào không biết, sáng ra nó hết pin luôn rồi. Tối qua bị ép uống nhiều quá. Nếu hôm nay mà giữ nguyên kế họach hẹn hò thì ta lại thành tội đồ nữa rồi :">. À, điện thoại vẫn chưa tìm được nguyên nhân nhé. Đã tìm trong black list nhưng chịu, trong đó trống không không có 1 số đt nào. Nên chiều nay nhờ cô chủ động giùm tôi nhé, chứ tôi không chủ động liên lạc với cô được đâu đấy. Ở đây không còn cái box ĐTCC nào đâu.

Bình luận

cà phê cụ ới  Đăng lúc 2-1-2013 03:35 AM
giờ em lội page mới thấy cái này của Cụ . Sau thú phi Cụ gác kiếm luôn hả TT.TT  Đăng lúc 1-1-2013 02:45 PM
OMG em mới dậy có gì vậy nè?  Đăng lúc 1-1-2013 01:31 PM
ko có em, ko có chị củi, giờ lại ko có cụ, chị ong hẹn hò 1 mình nhá =))  Đăng lúc 1-1-2013 01:24 PM
Yukio: ý trời cũng không cãi lại ý bác được cô ơi =))  Đăng lúc 1-1-2013 12:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

130#
 Tác giả| Đăng lúc 1-1-2013 14:50:34 | Xem tất
Vân Khinh sau nhiều ngày điều dưỡng, thân thể suy yếu cũng nhanh chóng khỏe lại, so với ngày trước có khi còn tốt hơn, trông như một nàng tiên giáng trần vậy.


OMG, thế này có phải hại chít anh Tuyệt không.

Như cũ đã khiến anh Tuyệt mở lò sản xuất dấm rồi, giờ còn thế này nữa thì anh ấy chắc mở hệ thống đại lý chuyên cung cấp dấm sỉ và lẻ luôn rồi.

Dấm chua đây.

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn lướt qua đám quần thần trong điện, mặt mày chợt tràn đầy sát khí, những người đang nhìn Vân Khinh chằm chằm đến xuất thần hoàn hồn lại trong nháy mắt, cả đám lập tức quay đầu không dám nhìn Vân Khinh nữa, ai dám chọc giận Dực vương Độc Cô Tuyệt chứ.


Hớ hớ, đoạn trên là xì poi của chap có tên "Ban hôn" (hôn nhân ấy).

@All : Đúng là sau thú phi MDH sẽ gác bàn phím.

@Ong : tại sao chap này lại nhiều "nàng" thế này? Haizzz, nói cô beta làm sao để tôi khỏi phải chỉnh, nhưng không chỉnh không được :((

Bình luận

cà phê ~ ing nào cụ ới  Đăng lúc 2-1-2013 02:56 AM
hic gác bàn phím thiệt hở cụ T_T  Đăng lúc 2-1-2013 02:39 AM
ủa có cái gia hữu điêu thê nữa hở =)) mí cái cụ nói chắc là ta để sót á =))  Đăng lúc 1-1-2013 03:47 PM
ờ cơ mà chỉnh của cô vẫn sướng gấp vạn lần =))  Đăng lúc 1-1-2013 03:16 PM
trời ơi, cũng không bỏ cái chú thích "Gia hữu điêu thê" đi nữa chứ *đạp*. Từ chương sau ta k chỉnh nữa đâu á. *đạp đạp*  Đăng lúc 1-1-2013 03:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách