Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thuynguyen5959
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Fanfic] BBKT2 : NỐI DÀI CƠN MƠ | Chap 10 (the end)

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2012 15:41:43 | Xem tất
CHAP 4
                                                          PART 4 : Sinh nhật
                                                      
                                                             ~~~~~~~o0o~~~~~~~~

Gấp từng miếng há cảo cho vào miệng những nếp nhăn trên mặt như đã căng ra hẳn, sự mãn nguyện đã thể hiện rõ trên mỗi gương mặt
_lâu rồi không cùng đến đây ăn, quả là hương vị vẫn rất tuyệt- Lâm gia nói
_ừ, bận tối mày tối mặt đâu còn thời gian đâu mà thưởng thức- Cao gia thở dài
_tôi cũng muốn an hưởng tuồi già, già rồi!- Lâm gia hạ giọng đầy tâm sự
Thang gia ngửa mặt lên cười
_chỉ có tôi là không được an thân thôi. Hai người đã có người nối nghiệp còn than thở gì
Nói đến đây ai cũng trầm tư nhiều nghĩ ngợi
_muốn an thân cũng không được- chủ tịch Cao nhìn sang Cao Ân lắc đầu
_cái thằng này cứ long bong mãi chẳng chịu phụ giúp gì!
_nhưng anh còn Cao Thiên mà, thằng bé rất giỏi chứ chẳng như tôi- tới lượt ông Lâm than vãn
_thằng Hiệu Phong nhà anh cũng không kém, mới về đã hoán xuyến được mọi chuyện
Thang gia vừa dứt lời thì đã nghe có tiếng ríu rít từ sau lưng
_cha, bác Thang, bác Cao- Hân Hân chạy ào đến choàng tay bá cổ cha mình
Xoa đầu con gái ông bật cười- con bé này, sao lại ở đây- hơi thắc mắc vì sự xuất hiện đột bất ngờ này
_con và chị Hiểu Nhi đi dạo nên vào đây ăn- Hân Hân toe toét cười
Vờ như không thấy, cô không đá động đến một người, cậu ta cũng chẳng hỏi đến
_con chào cha
Thấy Hiểu Nhi đang ngây ra ngạc nhiên, Lâm gia giới thiệu. ánh mắt cô chợt dừng lại tại một điểm. Hiểu Nhi cắn chặt môi bình tĩnh để không phải thất lễ nhưng cũng không thể ngừng nhìn vào khuôn mặt đó.
_Hân Hân càng càng xinh đẹp, đã ra dáng thiếu nữ rồi!

……………

Hân Hân cúi đầu chào rồi kéo tay Trương Hiểu đi khỏi. dưới ngọn đèn đêm gương mặt Hiểu Nhi biến sắc đến trắng bệch cứ im lặng bước từng bước từng ngắn
_chị sao vậy! lại thấy không khỏe ở đâu sao?- Hân Hân lắc nhẹ tay chị mặt hơi lo lắng
Hoàng hồn, Hiểu Nhi thì thào
_chỉ là hơi mệt
_vậy mình về nhà đi- Hân Hân nắm tay chị bước tiếp cứ bĩu môi, khẽ khẽ lắc đầu
Đoạn, hai người rời đi Cao gia quay sang hỏi
_con bé đó nhìn tôi rất kỳ lạ!
Phiên tòa kết thúc mọi người ra về, chỉ còn lại ba người nán lại thêm nữa
_cậu đã thua tôi- chỉ tay về phía Cao Thiên, Tử Văn cười ngạo nghễ đi khỏi.
HA……HA…..
Giọng cười đó làm Cao Thiên càng thêm hỗ thẹn với thân chủ của mình, cái ánh mắt lúc bị kết tội của người phụ nữ đó ám ảnh trong tâm trí anh
“bất bại” HA…HA….
_Đúng là tức cười- Cao Thiên đứng đó ngước nhìn lên chủ tọa
_ chưa từng thua không đồng nghĩa là không bao giờ thất bại, luật sư Cao!- người thư ký lặng lẽ nói
_cô về trước đi, tôi muốn yên tĩnh- xua tay, cô thư ký thu dọn tài liệu rồi cũng rời khỏi
Một mình đứng đó, chưa bao giờ anh thấy hụt hẫng như thế, đôi mắt lạnh lùng đó giờ đã vương vấn sự bất lực. chỉ có một nơi anh muốn đến ngay lúc này đó là………
BỐC……..BỐC…….

                                          

_cậu sao vậy?
_đánh hết sức đi- anh quát
Những nắm đấm chặt nít cứ tung ra liên tục. Cao Thiên lao về phía trước dồn đối phủ về hẳn một gốc sàn đấu
_Ớ….Ớ….- người hướng dẫn kêu lên
Ngồi phịch xuống sàn đấu dựa hẳn lưng vào cột đài im lặng. Người hướng dẫn cũng ngồi xuống thở hổn hễnh
_cậu muốn đánh chết tôi sao!
_ra đòn gì mà tới tấp vậy! khổ thân tôi- vỗ lên vai thiếu gia anh oán trách

                           

Cao Thiên cúi mặt loạng choạng bước vào phòng thay đồ, anh bạn cúi mặt đành chịu. chẳng ai có thể phán đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Thành phố Thẩm Quyến về đêm rất đẹp, có chút hào hoa lung linh với những ánh đèn lại càng thêm lãng mạn. Dòng người đổ về những khu mua sắm và các con đường ăn uống.
_chị phải đi ăn cùng tụi em đó!- Hân Hân nói
_ơ nhưng....- lời từ chối chưa hoàn chỉnh thì Trương Hiểu đã bị hai con bé kéo tay lôi đi
Đưa cô chị ngồi xuống ghế, hai con bé cười gian xảo vì đã đạt được một đích. Quán bar của người bạn thân Hiệu Phong, nói là bar nhưng thật ra nơi này cũng có góc dành riêng cho bạn bè chứ không hẳn đã ồn ào và phức tạp như vẫn nghĩ.
_tụi em đưa chị vào đây làm gì!- sau một hồi quan sát Trương Hiểu hỏi
_ba anh bảo em nhất định đưa chị đến đây, có chuyện quan trọng!- Hân Hân cười toe
_quan trọng gì đây?- Hiểu Nhi thì thầm
Đợi một lúc chẳng thấy ai đến. Hết Hân Hân đứng lên rồi ngồi xuống không yên thì đến con bé Tiểu Thanh cũng có vẻ hồi hộp, lo lắng cứ nhìn ra cửa mãi. Bóng ba người xuất hiện, Cao Ân và Hiệu Khôi đi vào mỉm cười còn Hiệu Phong thì đang chuyện trò với anh chủ quán chỉ trỏ gì đó!
_giờ mới đến có biết là tụi em chờ lâu rồi không?- con bé đập mạnh vào chân Cao Ân làm anh chàng nhạy cẩn lên vì đau
Cả bọn được một trận cười, Hiểu Nhi nói mốc- làm hòa rồi sao!- quay sang chỗ khác
_ai thèm giận anh ta!- cô nàng liếc mắt làm dỗi
_thôi anh xin, là lỗi của anh
Chẳng mấy khi anh chàng này lại không trêu chọc, mặt có vẻ hơi nghĩ suy. Hiệu Phong cũng bước vào ngồi xuống cạnh Hiểu Nhi, vừa ngồi xuống hô đã nhìn nhau như đang thầm hỏi nhau điều gì mà không muốn Hiểu Nhi nghe thấy. Những ấy mắt cũng đổ dồn về lối vào có lẽ đang đợi chờ sự xuất hiện của một ai hay thứ gì đó.
_sao lại vậy! Anh có nói với anh ấy không?- Hân Hân quay sang càu nhàu
_anh đã nhắc mấy lần rồi mà- Cao Ân cũng thấy khó hiểu
Giọng cố bình thản, Hiệu Phong nói
_chắc cậu ấy bận đột xuất rồi! Chúng ta bắt đầu thôi- nói rồi anh ra hiệu cho anh bồi bàn
Không khí trong căn phòng vang lên một bài hát quen thuộc!
“ happy birthday to you
.......................
happy birthday to you”
Sinh nhật vui vẻ
Mọi người đồng thanh hô lên, hai con bé nhí nhố cũng ôm lấy Hiểu Nhi thật chặt, có tiếng Tiểu Thanh bên tai
_hãy luôn vui vẻ chị nhé!
Khẽ gật đầu nhẹ “ hôm nay là sinh nhật mình sao? Mình cũng quên mất chỉ nhớ mãi nhớ đến sinh nhật của Nhược Hy !”. Nụ cười lại xuống hiện lần này hạnh phúc sung sướng hơn. Một chiếc bánh xinh xắn cũng được đẩy đến còn có cả bó hoa và những món quà của mọi người.
_vì cha mẹ đã sang Hongkong nên không thể cùng chị đón sinh nhật- Hiệu Khôi đưa món quà trên tay cho cô
Điện thoại reo lên, là Lâm chủ tịch
_con có thích món quà cha mẹ tặng không ? chúc con sinh nhật vui vẻ !- lời nói ân cần của ông bà làm Hiểu Nhi bắt đầu đỏ hoe mắt
Dụi nhẹ mắt, Hiểu Nhi nhìn mọi người âu yếm
_cảm ơn mọi người
_nào, cầu nguyện đi- Hiệu Phong lấy bật lửa đốt những ngọn đèn nến lung linh cháy lên.



Nhưng cô lại thắp bên ngoài một ngọn nến nhỏ. Chấp tay khẩn cầu, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang bao nỗi lo lắng, chính bản thân cũng không biết nên mơ ước điều gì. Nến tắt, mọi người nâng ly chúc mừng lại quay sang nghịch với chiếc bánh kem làm mặt của ai cũng đầy những vệt kem ngang dọc. Đưa tay lên lau vội khuôn mặt mèo, Hiệu Khôi chỉ tay về phía cánh cửa khi người phục vụ mang một bó hoa vào.
_anh........anh ấy kìa

Vài nét chap kế tiếp :
         Bóng người vừa thoáng qua đó không ai khác ngoài Cao Thiên. Phản ứng của Trương Hiểu khi nhìn thấy một cảnh tượng mà cô chưa từng ngờ đến sẽ là gì ? Liệu Cao Thiên sẽ nói gì về điều này hay sẽ chọn cách im lặng như chính tính cách của bản thân.
         Trong chap tiếp theo, một sự việc đã từng xuất hiện ở nhà Thanh vào thời Khang Hy sẽ được tái diễn một lần nữa. Mối quan hệ giữa Hân Hân và Cao Ân sẽ có những chuyển biến bất ngờ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2012 09:25:15 | Xem tất
Tóm tắt chap trước :
           Trong kỳ trước, Cao Thiên và Trương Hiểu đã gặp lại nhau. Có những điều không thể lý giải, có những cảm xúc không thể gọi tên. Họ đã từng bước từng bước xít lại gần nhau, đã có nhiều quan tâm nhiều ánh nhìn hướng về đối phương.
           Thời gian sống trong bóng hình Mã Nhĩ Thái Nhược Hy đang quay trở lại. Một lần nữa cô phải đối diện với hiện tại đau lòng. Buổi tiệc sinh nhật của Trương Hiểu đã thiếu một nhân vật quan trọng, nhưng lại có tình huống kịch tính sắp bắt đầu.

CHAP 5 :
                                                PART 1 : Bất ngờ đến từ anh

                                                                                       

_bộ cậu tính chúc mừng sinh nhật bằng màn nói cà lăm sao !- Cao Ân cười ngoác miệng
_không, anh cậu đang ở đây- Hiệu Khôi bước ra ngoài cửa, mọi người cũng đi theo, chỉ mình Hiểu Nhi ngồi lặng ờ ghế
_đâu nào, cậu chưa uống mà đã sai à!- Cao Ân tiếp tục chế nhạo.
Nhìn mãi cũng không thấy ai, họ trở vào. Hiệu Khôi ngồi phệt xuống, cáu
_rõ ràng em vừa mới thấy anh ấy mà
_sao Cao Thiên lại đến đây ? cậu ấy chúa ghét mấy chỗ này mà !- Hiệu Phong cũng thấy kỳ lạ
_nhưng mà........chắc là em nhìn nhầm- quen nhau lâu này Hiệu Khôi cũng không tin được nên cho qua.
Nhân vật chính vẫn cứ ngồi thừ im lặng, chạm nhẹ bàn tay lên ai cô Hiệu Phong nở một nụ cười rất nhiều hàm ý.

..............

_cho tôi một ly nữa
_anh đã uống nhiều rồi đó- cô gái bên cạnh cầm lấy ly rượu ngăn cản
_cô kệ tôi, cô về đi, tôi muốn một mình- xua tay, anh giật lấy ly rượu uống hết
_anh như vậy em đau lòng lắm !- cánh tay đó chạm vào khuôn mặt anh
Giơ tay tách vội bàn tay đó, khuôn mặt chẳng biểu cảm không một hơi ấm.
Về với buổi tiệc sinh nhật của Trương Hiểu,
_chúng ta đi xem film nha
_hoan hô, đi đi- lời gợi ý của Cao Ân đã ngay vào dự định của Tiểu Thanh và Hân Hân, hai đứa đứng lên đánh tay làm điệu bộ đồng ý của họ ( chạm mông vào nhau ).
Lôi kéo mãi cuối cùng mọi người cũng chịu gật đầu tán thành. Bước ra khỏi phòng cả đám bốn người trẻ con ấy cứ níu kéo đùa giỡn. Bất chợt,
_anh Cao Thiên- Tiểu Thanh đứng sững lại
_em cũng hoa mắt rồi sao, Tiểu Thanh- Cao Ân trêu. Nhìn theo hướng chỉ tay của cô, một cảnh tượng không ngờ xuất hiện.
Cô gái đó hôn nhẹ vào môi chàng trai rồi nhẹ ngã người vào vai anh, tuy họ ngồi nghiêng nhưng trong khoảng cách đủ để nhìn thấy này thì mọi người có thể nhận ra nam vai chính là Cao Thiên.
_anh ấy..........- há hốc miệng, trố mắt nhìn, không ai có thể tin được.
Đứng tại chỗ một lát lâu, tiếng của Cao Ân làm mọi người bừng tỉnh
_mình đi thôi, gần đến giờ chiếu rồi- thì ra từ đầu anh đã chuẩn bị sẵn
Hiểu Nhi bước đi trước, mọi người cũng theo sau. Những lời bàn luận của họ chỉ tạm dừng lại khi vào rạp. Một bộ film hài về một cậu bé rừng xanh tốt bụng mà hậu đậu. Xung quanh tiếng cười không ngớt nhưng sau nụ cười cũng chỉ đôi lần xuất hiện ngượng ngạo trên môi cô. Mắt cứ dán vào màn hình nhưng cái cô nhìn thấy không phải là cảnh nhí nhố của film mà chính là khuôn mặt của hai người thuộc về hai thời đại. Có lẽ nếu cô kiên nhẫn hơn một chút, hiếu kỳ thêm một chút, quan tâm hơn nữa thì cô đã không phải miên man như vậy
Đoạn mọi người đi ra, Cao Thiên đỡ cô gái ngồi thẳn, uống tiếp.
_dù sau cũng chỉ là một người dân thường quê mùa, thua hay thắng kiện cũng vậy thôi
Dứt lời cũng là lúc cô nhận từ anh một ánh mắt phẫn nộ, đặt mạnh chiếc ly trên tay xuống. Cao Thiên quay lưng bước đi không nói một lời, cô gái hơi sợ sệt vì cái lạnh từ đôi mắt đó nên vẫn ngồi yên.
Bộ film kết thúc nhưng dư âm vẫn còn
Mọi người cứ diễn lại những cảnh trong film rồi cười ngoác cả miệng đến tận vành tai. Hiểu Nhi cứ lẳng lặng quan sát họ, giá như Trương Hiểu cũng được như họ vô tư chẳng mải mai suy nghĩ gì thì có phải đã không như hiện tại.

…………………

Dưới lầu tiếng nói cười cứ giòn giã, dù Hiểu Nhi có cố nhắm mặt bịch chặt tay cũng vẫn nghe thấy. Choàng dậy cô quơ tay lắc nhẹ một số động tác mà mắt cứ nhắm nghiền lại. Hôm qua là một ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô, một ngày sinh nhật đơn giản mà thật ấm cúng. Những tiếng nắng ban mai chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu xanh ngọc bích làm cô cứ nhướng mãi mới mở mặt ra được.
_hôm nay là chủ nhật ???
Thì thầm đưa tay lấy cuốn lịch trên bàn, Hiểu Nhi lật từng trang một. Đã lâu rồi cô không còn thói quen mỗi sáng thức dậy chào một ngày mới bằng cách vẽ một icont xinh xắn lên lịch, kết thúc một ngày bằng một từ trạng thái. Cũng không đánh dấu những ngày trôi qua bằng những cái gạch chéo, cuốn lịch trên tay đã dừng lại vào ngày 20 tháng 5 năm 2005. Đó là ngày đánh dấu một ký ức vui đối với những cô gái nhiều mơ mộng nhưng là bi kịch với chính bản thân cô.
_chào mọi người, buổi sáng tốt lành
_mọi người đang nói về chuyện gì mà vui vẻ vậy- bước xuống với vẻ ngoáy ngủ Trương Hiểu hỏi
_chào em, buổi sáng tốt lành
_hôm nay ba mẹ lên máy bay chắc là buổi chiều sẽ về đến đây- Hiệu Phong quay lại nói
Hân Hân vẫn như mọi khi chạy đến bên cô ngã đầu làm nũng
_mọi người đang bàn việc ra sân bay đón vì lần này còn có cả bác Châu sang đây nữa- Hiệu Khôi tiếp lời anh mình
_mà hôm nay chị có bận gì không ?- đang nhìn châm châm vào chiếc điện thoại Hiệu Khôi vọt miệng hỏi
_à, không- trầm ngâm một vài giây cô trả lời
Những ánh mắt long lanh, miệng cứ há hốc nhìn nhau rất ngạc nhiên, họ đứng lên làm động tác mừng rỡ. Ừ thì chẳng mấy khi sổ tay làm việc của chị gái trống một buổi nào trọn vẹn mà lần này vào thời khắc quan trọng lại trống cả một ngày. Thế là kế hoạch của họ đã thành công gần hết, chỉ còn lại 0,1% là do may mắn thôi.
_Hi, anh thua em rồi nhe- Hân Hân nhảy lên sung sướng
_ừ, anh sẽ dẫn em đi ăn cream- Hiệu  Khôi bịu má em gái cười tươi
Lắc đầu trước những hành động có vẻ bí mật, kỳ lạ. Cô mang theo một nụ cười mỉm trên môi hơi cúi mặt bước chậm ra vườn. Mệt lã cả người sau trận chiến để được nghỉ ngơi tối qua, Hiểu Nhi ngã người vào gốc cây mộc lan trắng thả lỗng người chợt mắt. Cô chợt nhớ ra giờ đã là tháng 7 giao mùa, chỉ chưa đầy một tuần nữa tán cây trong vườn sẽ được phủ một màu vàng, chú chim hót trong vườn mỗi sớm mai cũng tạm bay đi trú đông.
Đã hơn ba năm trôi qua, cứ mãi kiếm tìm một hình bóng, một quá khứ mơ hồ xa xôi. Cô chưa từng nghĩ đến tương lai mình sẽ ra sao chỉ biết dường như mình không thể ngừng nhớ, thôi yêu, quên mong chờ và từ bỏ hy vọng về nơi chàng. Tạo hóa đã để hai người gặp nhau thêm lần nữa
_ừ thì đã gặp, vậy thì sao ?
Cười chua xót cô thì thầm
_anh ta nào có phải là chàng chỉ là trong tính cách có gì đó phảng phất. Người giống người đâu có gì lạ !

“ không biết tương lai ngươi có thể đem những thứ không thể có mà quên hết đi,
  trân trọng những thứ trong tầm tay mình không”

                                                                                                        ( lời của vua Khang Hy _viesub bộ bộ kinh tâm)
Chiều hôm đó, mọi người đều đến cùng nhau ra sân bay cả “ mặt lạnh” cũng đến. Chạm mặt thì đã sao chứ, họ cũng chỉ nhìn nhau đúng một lần duy nhất rồi lại xem như người xa lạ. Trương Hiểu cũng đã chuẩn bị tinh thần vì biết thế nào cũng phải đụng mặt nhau, cô vẫn thản nhiên. Đón ông bà Lâm và Châu chủ tịch xong, kế hoạch đã được dàn dựng sẵn cùng nhau ăn cơm gia đình tại Lâm gia.
_con bé Hân Hân này càng lớn càng xin đẹp- Châu chủ tịch trêu đùa
_anh đừng khen nó khẽo chẳng bao lâu lại bày trò- Lâm lão gia
Bọn trẻ lại bày lắm trò, để hai người phải ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Cố kìm nén Trương Hiểu mới không để cảm xúc thôi thể hiện ra, tại sao cứ buộc bản thân cô phải đối diện với những sự thực. Nhiều lần đã cố trốn chạy, cũng dặn lòng mình là sẽ quên, nhưng cơn mưa cuốn trôi những hồi ức
_mọi người ăn đi, thức ăn hôm nay là do chính tay Hiểu Nhi và Tiểu Thanh chuẩn bị- Lâm phu nhân cười phúc hậu nhẹ nhàng
_rất ngon đúng là cô gái đa tài- Châu lão gia xuyết xoa khen ngon
Cứ cắm cúi chầm chậm chờ mọi người dùng xong, Hiểu Nhi vào trong lấy thức ăn tráng miệng mời gia đình và xin phép ra vườn.
_ừ, con cũng bận cả ngày rồi. Cứ để đó má Dương dọn giúp cho- Lâm lão gia gật đầu
_con xin phép- cúi đầu chào, Hiểu Nhi quay người chậm chầm bước

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2012 10:30:22 | Xem tất
31101970 gửi lúc 3-7-2012 10:26
ủa hết chap rồi sao
mới đọc mà .
sao ít nói về cao thiên vậy

xen kẽ nhiu nv ss ui

chưa đến cao trào của bước ngoặc

nên Cao Thiên chưa thành trọng tâm

sắp đến r
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2012 11:01:33 | Xem tất
CHAP 5:
                                                               PART 2: Hoa mộc lan trắng

                                 
                                             
Cái dáng vẻ khom người này đã xuất hiện từ khi cô nhìn thấy con người đó. Trong lòng chưa bao giờ thôi nghĩ suy, thôi hỏi mình phải làm sao ! tựa lưng vào gốc hoa mộc lan trắng, nhắm mắt thưởng thức giai điệu quen thuộc trong headphone

“Nhập mộng theo giấc gió đi ngàn dặm
Trần gian đi lại bấy nhiêu lần ?
Phong thái, cốt cách hào hoa
Thở than cùng trăng sáng, ngậm cười ta đa tình
Hoài niệm lại tình xưa
Mắt chàng tựa tinh quang
Trong về phía cơn mưa lất phất
ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất
làm sao biết được nơi chàng quay lại
mấy kiếp tình duyên ngang trái, tương tư dẫn lối
chờ đợi tình yêu đâm hoa kết quả
chỉ nguyện cùng chàng suốt đời không phai
không thay lòng
nụ cười chất chứa nỗi lòng”

                            ( tương tư dẫn )



Lúc bông hoa mộc lan rơi vào bàn tay cô, cũng là khi cô nhận khung gian riêng tư của mình đã có người bước vào
_sao lại là anh- Hiểu Nhi chỉ nhìn thoát qua gương mặt ấy
_tình cờ ra đây !- đôi mắt ấy vẫn nhìn về màn đêm kia
“ lại tình cờ, sao nhiều tình cờ đến vậy ?”
Thì thầm vài câu rồi cô chẳng quan tâm đến anh chàng kế bên, cứ cầm bông hoa nhìn chăm chú. Cho đến khi có tiếng nói bên cạnh cất lên
_cô thích chúng sao ?
_ừ, chỉ vì một người- buông lên một lời vô thức, Hiểu Nhi chưa kịp nhận ra cô nói để làm gì
_????- câu nói lấp lững đó của cô làm Cao Thiên ngoảnh lại nhìn thẳn vào mắt cô
Có khi im lặng là câu trả lời tốt nhất, khi chín bạn cũng chẳng hiểu mình nói gì. Cao Thiên nhặt lên một bông hoa đã bị vùi lấp dưới những chiếc lá, khuôn mặt lúc này dường như đã ấm áp hơn. Lấy hết can đảm Hiểu Nhi hỏi
_anh cũng thích nó sao ?
_đó là một phần hồi ức của tôi- lẵng lặng một lúc anh mới thì thào
_hồi ức ? – Hiểu Nhi lập lại hai từ này với vẻ hiếu kỳ
_nó là do tôi và Hiệu Phong, Cao Ân trồng lúc 8 tuổi
Chỉ trả lời đến đây anh ngã người nằm lên bãi cỏ, khép mắt lại. Hiểu Nhi ngồi xụp người xuống hỏi
_hôm trước ở quán bar là sao ? cô gái ấy ?

........................

Vừa bước xuống lầu, đã nghe tiếng Hân Hân nài nỉ
_con đã chuẩn bị xong chưa- thấy cô bước xuống Lâm gia đã hỏi
Trố mắt nhìn cô mới nhớ lại hôm qua đã hứa là sẽ cùng ông đến sân golf. Nhưng vì mệt mỏi quá nên cô quên mất
_để con lên phòng chuẩn bị
_con không biết, con muốn đi cùng- tuy vội vã nhưng cô cũng nghe thấy con bé đang ra sức thuyết phục, chắc là muốn đi cùng.

Sân Golf,
Khung gian xung quanh là một màu xanh mướt của cỏ, nó tuy không rộng lớn như thảo nguyên nhưng cũng đủ làm những xúc cảm trong cô ngày ấy sống lại. Có phải từ lâu bản thân cô đã quá ích kỷ, khi những hồi ức xót lại nơi đây chỉ liên quan đến chàng, mỗi một mình chàng. Hay cô đang thầm cầu mong, những người còn lại cứ sống cuộc sống của riêng họ, không muốn họ lại vì cô mà tổn thương.
_con chào hai bác- hai chị em cô cúi đầu
_hôm nay hai thiên kim cũng đến sao- Thang gia mỉm cười trêu nghẹo
_hai người đến rồi sau, lão Cao đâu ?- Lâm chủ tịch vỗ vai chào hai người bạn già
_lão ấy bảo sẽ đến trễ tý, thôi chúng ta chuẩn bị đi
Ba người mỉm cười rồi cùng nhau bước vào mái che, Hiểu Nhi cũng theo vào. Chỉ con một người đang đứng ngồi không yên chạy ra chạy vào, đứng lên ngồi xuống nhưng thể có gì quan trọng. Hiểu Nhi chỉ khẽ cười và bắt đầu chăm chú vào mấy mẫu giấy vẽ. Cuối cùng cũng đã đến
_có biết người ta chờ lâu không ?- Hân Hân bắt đầu dỗi hờn bỏ đi khi Cao Ân chỉ vừa mới đến
Bước lại chào Cao gia, Hiểu Nhi lại trở vào say sưa với những nét vẽ.
_sao tay mình lại rung lên- cô thì thầm
Bắt đầu cảm nhận được làn hơi lạnh xung quanh mình. Bây giờ đã là tháng mười những cơn gió lạnh cũng bắt đầu kéo đến. Nhưng sao vẫn thấy khá lạ, dừng bút cô ngước mặt lên nhìn.
_?????- chiếc bút trên tay đã rơi xuống đất, hốt hoảng và bất ngờ
_lần nào cô cũng có thái độ khác lạ với tôi vậy sao ?- Cao Thiên đưa lại chiếc bút với vẻ mặt chế giễu
_phải xem người đó là ai nữa chứ- cái nhìn lúc nãy của anh làm Hiểu Nhi thấy khó chịu
_vậy sao !
Anh ngồi ngay bên cạnh cô chỉ cách một chiếc ghế, cả hai cứ im lặng. Cô ghét nhất gương mặt anh lúc này, vừa khẽ cười vừa châm chọc. Vẫn tiếp tục vẽ nhưng cô thầm nghĩ “ con người này đúng là khó hiểu, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau !” Cất vội mọi thứ vào túi xách, Hiểu Nhi đứng dậy bước ra khỏi không gian này- cái không gian làm cô suyết choáng ngợp.
Mọi người đang thực hiện những gậy đánh, còn hai cô cậu kia đã biến đi đâu mất. Đứng một lát lâu, cô đến bên một bờ hồ nhỏ trong khuôn viên ngồi thẩn thờ. Dưới hồ kia có một chú cá vàng đang bơi lội vẫy vùng thầm nghĩ
“mình cũng từng như nó, cũng từng khát khao thoát khỏi bốn bức tường cao vời vợi của Tử Cấm Thành. Làm mọi cách chỉ để tự do, cuối cùng khi đạt được………”
Tuy lý trí không cho phép bản thân quan tâm nhưng sao trong lòng vẫn cứ đánh trống liên hồi. Đôi lần cô ngước nhìn về phía xa “ anh ta là một người bí ẩn, mỗi lần gặp nhau lại cho mình một cảm giác hoàn toàn khác nhau”. Thả người vào những cơn gió nhẹ lướt qua. Những cú đánh của Cao Thiên luôn có hướng đi rất chuẩn, nét mặt đó đầy quyết tâm trong các lần vung gậy.



_cô đối với ai cũng vậy sao !- Cao Thiên từ phía sau bước đến ngồi bên cạnh cô
_ý anh ? – dù không muốn nhìn anh ta thì cô cũng muốn làm rõ
_thì chuyện lần trước ở nhà cô – nụ cười này làm Trương Hiểu mất bình tĩnh, vùng dậy định bỏ đi
Cái níu tay chặt nịt khiến cô cố gắng mấy cũng không thể kéo tay ra đi khỏi. Nhìn vẻ mặt tức giận của cô, anh nở một nụ cười dịu nhẹ hơn, nhìn về chân trời phía trước nói
_có thể ngồi đây cùng tôi lát nữa không ?
Giọng nói ấm áp kia đã dập tắt được ngọn lửa trong cô. Liếc nhìn vào tay anh cô ra hiệu, ngay lập tức anh buông tay nhếch môi cười. Vẻ lạnh lùng ngày thường giờ đã mất hẳn, bên cạnh cô giờ chỉ là một chàng trai bình thường, có nét ưu tư hằn trên gương mặt.
_không phải cô muốn hỏi tôi gì sao ?
_sao anh biết !- hơi bối rối khi bị đoán trúng ý định, cô nhìn về phía chú cá trong hồ
Chẳng nói thêm, chỉ có ánh mắt đăm chiêu làm cô thấy trái tim mình hơi xao động. Ánh mắt này, khuôn mặt này thực sự quá quen thuộc. Lẳng lặng ngồi bên anh, nghe anh nói cô không nghĩ lại có sự trùng hợp đến vậy. “ nếu như trước đây chàng cũng nói cho thiếp biết tất cả mọi chuyện, thì biết đâu chừng chúng ta đã không đau đớn như bây giờ” một lời oán trách hay lại là một lời an ủi như bao lần. Hai người rời khỏi đó với hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau nhưng có một cuộc nói chuyện mà cả hai điều không biết được.
Đoạn hai người ở bên hồ, giữa bốn ông lão đã có một cuộc thảo luận
_tôi thấy hai anh nên làm xui được rồi- chỉ tay về phía Cao Thiên và Hiểu Nhi, Thang gia mỉm cười đắc ý
_lão Thang nói đúng, Tuyết Nhi cũng đã mất lâu rồi, hôn ước giữa Cao Thiên và con bé cũng nên hủy bỏ- Châu gia cũng góp lời
_hai người nghĩ sao ?- hai ông bạn đồng thanh hỏi
Cao gia và Lâm gia nhìn về phía hai đứa trẻ sau đó lại nhìn nhau dò hỏi. Họ im lặng nhưng trong thâm tâm vẫn mong có thể thành hiện thực.
_do bọn trẻ nhỏ quyết định- Lâm gia chỉ biết thối thác bằng câu trả lời này

CAO GIA

Tối hôm ấy giữa hai cha con họ có một cuộc nói chuyện, lâu lắm đã quên mất chuyện tâm sự cùng nhau.
_Tiểu Thiên, cha muốn hỏi ý con chuyện này
_cha cứ nói !- thấy vẻ e ngại từ cha, anh cũng thấy hơi lạ
_con cũng đã lớn, cũng nên lập gia đình rồi, cha và bác Lâm cũng đã nói chuyện với nhau- ông cũng nói thẳn vào vấn đề
_con bé Hiểu Nhi là người xinh xắn, lại thông hiểu lễ phép, đa tài. Hôn ước của con với Tuyết Nhi đã được hủy bỏ- cậu con trai vẫn cứ im lặng không nói gì
Đứng lên vỗ nhẹ vai anh, ông mỉm cười
_tất cả là do con quyết định
Câu nói vô thưởng vô phạt này làm anh thêm nặng nề. Giờ chỉ còn anh một mình trong căn phòng yên tĩnh, anh thầm hỏi bản thân mình
“từ khi cô gái ấy xuất hiện, mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi. Chính mình cũng không thể kìm chế cảm xúc của bản thân. Không thể không cười khi bên cạnh cô ấy, luôn muốn bên cạnh, muốn quan tâm. Tại sao lại vậy ? mình không tin có ai khác ngoài mẹ có thể thể thật lòng với mình”
Bên ngôi nhà kia cũng có cuộc bàn luận nhưng công khai hơn
_Hiểu Nhi……..- hai ông bà có vẻ do dự, không biết nên hỏi sao
_dạ
_ơ…………..
_cha mẹ sao vậy ? đã có chuyện gì sao ? – Hiều Nhi thấy hơi lo lắng
Cuối cùng thì Lâm phu nhân cũng nói lên thành câu hoàn chỉnh
_dù chỉ là cha mẹ nuôi nhưng chúng ta vẫn mong con được hạnh phúc. Bác Cao cũng đã ngỏ ý muốn kết thông gia với nhà ta nên cha mẹ muốn hỏi ý kiến của con- thở phào nhẹ nhỏm vì đã nói hết ý nghĩ của mình
Nhưng Hiểu Nhi không biết hôn sự này của ai nên cứ im lặng chờ nghe hết ý của ông bà
_với ai vậy mẹ- Hân Hân vội hỏi
_với Cao Thiên, dù sau chị con cũng không còn nên hai bên cũng thỏa thuận sẽ hủy bỏ hôn ước xưa.- Lâm phu nhân nói nhẹ nhàng
_anh ấy ??- chính ba an hem Hiệu Phong cũng thấy bất ngờ huống hồ là Trương Hiểu, cả đám tròn xoe mắt nhìn nhau
Đêm đó Lâm phu nhân đã cùng Trương Hiểu ra vườn trò chuyện
_con không nói gì suốt từ chiều giờ, đang suy nghĩ chuyện đó sao ?- bà ngồi bên cô trên chiếc ghế ngoài khu vườn
_dạ, con rất bối rối- dưới ánh mắt nhân từ này Hiểu Nhi chưa từng nói dối, cô ngã vào lòng mẹ mình
_cha mẹ luôn muốn con hạnh phúc, hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nhe con. Hôn nhân là cả đời.- giọng nói ấm áp của bà đã len lỏi vào sưởi ấm cô
Ngập ngừng thật lâu, Hiểu Nhi mới dám hỏi về anh ta
_Cao Thiên như thế nào mẹ ?
_thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, nhạy bén, cha con rất yêu quý nó xem nó như con nuôi nên hai nhà đã có giao ước. Chỉ là từ khi mẹ nó qua đời thái độ nó có ít nhiều thay đổi, cha mẹ cũng muốn nó là rể nhưng Tuyết Nhi vắng số……..- giọng bà chầm hẳn lại
Như một chú mèo đang làm nũng, Hiểu Nhi ôm lấy bà. Nếu không có người mẹ này, có lẽ cô đã ngã quỵ bà luôn là điểm tựa của cô mỗi lúc khó khan.

……………..

Mới sáng tin mơ, đang chuẩn bị xuống nhà dùng điểm tâm đi làm thì đã nghe tiếng la ó của cô em gái
_hai đứa lại cãi nhau sau- cô cùng cha mẹ bước xuống lầu
_tin cấp báo đây- Hân Hân reo lên
_con lại bày trò gì đây- Lâm gia xoa đầu con gái yêu của mình rồi cười

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2012 19:34:10 | Xem tất
31101970 gửi lúc 3-7-2012 19:07
chưa j đã có người bóc tem trước rùi
jua cao thiên và hiểu nhi lúc nào cũng chỉ có ...

ờ kyo giật tem chap 4 r

còn chap 5 thì chưa đâu

ss đâu nhanh wa em thở mun k ra hơi r
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2012 21:05:29 | Xem tất
31101970 gửi lúc 3-7-2012 20:52
hi thông cảm
chỉ đọc chỗ nào có cao thiên thôi
nên đọc nhanh lém .

ui ss cũng cuồng appa long nhùn của em seo

seo có nhiu ng mê ổng wa vậy

kiểu này phải sang nói ổng cẩn thận

mới dc k là tiu
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 7-7-2012 19:54:46 | Xem tất
CHAP 5
                                                                PART 3 : Hôn ước

ý niệm trong ánh mắt
kiên chí vững tâm
định mệnh định sẵn thiêu thân lao vào biển lửa
biết trước là họa tại sao vẫn không biết phải làm thế nào

                                                               
                                                                                                                ( OST Bộ Bộ Kinh Tâm_vietsub )
                                                                        ________O0O____________

_anh Cao Thiên đã đồng ý hôn ước rồi !- không biết con bé ấy đang vui hay buồn nữa, những cử chỉ cứ khác lạ
Cái gật đầu của Cao Ân đã làm Hiểu Nhi thêm tin vào lời nói này. Bất ngờ là điều mà cô thể hiện bây giờ, sao lại mau đến vậy. Cô luôn nghĩ với bản tính đó nhất định anh ta sẽ phản đối nên cứ bình thản chờ đợi.
_cha cháu nói nếu chị Hiểu Nhi đồng ý thì hai nhà mình sẽ gặp nhau bàn việc này- Cao Ân lễ phép nói
Thấy được gương mặt đang tái nhợt của cô em, Hiệu Phong nhanh tay kéo lấy Hiểu Nhi đi
_con quen sáng nay hai con phải đi gặp đối tác, tụi con đi trước
Hiểu Nhi chỉ biết đi nương theo cái kéo này mà đi, cô đang quá mâu thuẫn chỉ muốn biết lý do từ anh ta. Ngồi trên xe cô cứ im lặng mãi, Hiệu Phong cứ thỉnh thoảng nhìn sang thấy em gái mình cứ nhìn ra ngoài. Dừng xe tại một tiệm thức ăn nhanh bên đường, anh bước xuống xe.
_của em nè, ăn tý đi- đưa cho em gái một miếng sandwich anh thúc
_em không muốn ăn- lời nói yếu ớt
_đừng để mọi người phải lo lắng gì em chứ- câu nói đơn giản mà mang nhiều ý nghĩa này đã lay động được Hiểu Nhi
Anh đưa cô đến bến cảng bước xuống một chiếc du thuyền màu trắng. Rồi để cô ở đó mà rời khỏi, đứng nhìn chung quanh một lúc Hiểu Nhi cũng đi vào khoang thuyền, đến lúc này cô mới nhận ra mọi chuyện chỉ là một sự sắp xếp
_đến rồi thì ngồi xuống đi- giọng nói lạnh tanh của anh ta, lúc nào cũng làm cô cảm thấy quá khó để nói chuyện
Dù sao cũng đang muốn đổi không khí sẵn sẽ tham dò ý anh ta, nên Hiểu Nhi ngồi xuống. Cứ như thế hai người im lặng, nhưng vẫn thấy được họ có cùng một điểm nhìn nơi xa xôi kia.
_sao anh lại đồng ý ?- Hiểu Nhi chợt nhớ ra ý định ban đầu
_không tại sao cả ! nên mà- câu nói bình thản đến thờ ơ của Cao Thiên làm sự hụt hẫng bắt đầu len lỏi vào tim cô
_ý anh là sao ? anh chỉ là trách nhiệm thôi sao !- cô gái có vẻ mất bình tĩnh
_vậy chứ cô nghĩ là vì điều gì !- Cao Thiên hỏi lại làm Hiểu Nhi cũng chẳng biết trả lời sao
Chỉ lẳng lặng nghe con tim nhói đau từng hồi một.
_nếu cô không muốn thì cứ từ chối! cô vẫn có quyền quyết định cuộc sống riêng của bản thân
Câu nói này của anh làm cô gái thức tỉnh. Đây là hiện đại chứ chẳng phải phong kiến. Anh đứng lên bước vào bên trong còn Hiểu Nhi thì xoay người bước lên bờ. Giờ đây hai con người này đã đi về hai lối khác nhau dù sợi dây nhân duyên truyền kiếp vẫn chưa bao giờ đứt rời.

                                          

Thờ thẩn suốt cả thời gian rảnh ở công ty, không buồn ăn trưa, từ chối mua sắm với hai cô em. Càng hoang mang thì cô nhớ đến Tứ gia càng nhiêu, từ khi đặt chân vào Tử Cấm Thành người vẫn luôn bên cạnh che chở cho cô bất chấp chỉ nhận toàn lời cự tuyệt vô tình. Hết giờ làm lẫng thẫn bước về, Hiểu Nhi cứ chui rút vào phòng đã mấy lần mọi người gọi nhưng cô cũng chỉ trả lời qua loa để mọi người yên tâm rồi thôi.
“sao mình lại quan tâm nhiều vậy ! chẳng phải cha mẹ đã giao cho mình quyền tự quyết rồi sao. Giờ mình là Trương Hiểu đâu là Nhược Hy. Trong lòng mình sao cứ hoài lưỡng lự đành rằng trái tim mình đã gửi lại nơi chàng nhưng sao lòng vẫn xao động khi bên anh ta.”
Lá cây nhẹ nhàng rơi ngoài khung cửa
Giống như tình yêu đang trở về quỹ đạo
Nếu như có thể quay về ngày ấy
Mong rằng ta có thể yêu người ít hơn
Thời gian sẽ khiến dung nhan đổi thay
Nhưng ta đối với người chưa bao giờ thay đổi
Người nhìn trời người nhìn biển
Nhưng không bao giờ người nhìn đôi mắt ta
Có phải người phát hiện tình yêu đã ở bên cạnh ?
Ta chờ đợi, ta tuyệt vọng
Đã mệt thể nhưng sao ta không muốn rời xa
Ta vọng tưởng một ngày người sẽ hiểu rõ


( Mong rằng sẽ yêu người ít hơn_ OST Linh Châu )


Có phải nếu ngày xưa cô kiên quyết hơn giữ khoảng cách với Tứ gia thì đã không phải u sầu triền miên. Bao nhiêu nuối tiếc, nước mắt cũng không bằng chính mắt thấy người mình yêu thương nhất hủy hoại bản thân vì sự tổn thương mà mình gây ra dù là vô ý.
“ với anh ta mình chỉ thấy hiếu kỳ chứ chẳng muốn quan tâm. Điều mình sợ nhất giờ cũng đã đến ! anh ta đã từng bước từng bước đến gần mình”
Cô sợ mình nhầm lẫn xem anh ta là bóng hình của Dận Chân càng không tin anh ta chấp nhận hôn ước này là vì yêu cô. Chỉ là sự giả tạo mà thôi ! nhưng phải làm sao để vẹn cả đôi đường. Tuy chỉ là cha mẹ nuôi nhưng cô không thể phụ lòng họ, đây có phải là lần đầu họ gợi ý chuyện hôn nhân với cô lấy gì để mà thoái thác thêm lần nữa.

CAO GIA

Ánh mắt này đã hằng lên những do dự. Dưới ánh đèn ngủ le lói, Cao Thiên vẫn đứng đó suốt từ chiều
“mình có nên làm vậy không ? trước giờ nơi này chưa từng rung động với bất cứ ai, người con gái ấy luôn làm mình thấy ấm áp và thư giãn khi bên cạnh.”
Cao Thiên trầm ngâm với những nghĩ suy, nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp mặt anh vẫn không khỏi thắc mắc. Một cơn gió nhẹ qua chiếc lá cuối cùng còn sót lại cũng rơi rụng như thể đón chào một mùa đông lạnh sắp về.
Bốn tháng trôi qua thật nhanh, 120 ngày cứ như một cái chốp mắt. Cuối cùng thì cả hai cũng đã chấp nhận hôn ước này, ngồi yên trong sự an bài của hai bên gia đình
_ cô chuẩn bị đi, 30p nữa tôi sẽ đến. Tối này hai gia đình có hẹn ăn khuya
Chưa kịp nói gì bên kia đã tắt máy
_đúng là độc đoán- Hiểu Nhi chỉ biết thì thào trách móc
Mọi chuyện cứ như không tưởng, họ lại xích gần nhau thêm nữa. Hiểu Nhi đã nhắm mắt chấp nhận vào màn kịch này của Cao Thiên. Trước mặt mọi người cứ vờ như ân cần, ngọt ngào nhưng bức tường ở giữa thì chẳng thể nào vỡ bỏ ai cũng thầm ngưỡng mộ, xì xào bàn tán về đôi trai tài gái sắc này. Làm sao họ hiểu được rằng chính trong thâm tâm hai con người này vẫn còn một sự sợ hãi chưa thề giải tỏa.
Cốc…….cốc…….
_cô đã xong chưa- Cao Thiên bước vào bình thản
_mình có thể đi được rồi- cầm chiếc túi xách trên tay Hiểu Nhi đã biết bản thân nên như thế nào ?
Bước đến choàng qua tay Cao Thiên, cô để nụ cười tươi tắn nở trên môi rồi chầm chậm cùng anh bước ra ngoài. Sự ngưỡng mộ vẫn chưa dứt hẳn hoàn toàn, những ánh mắt xung quanh như đang biết nói. Đã quên dần với vai trò này nên Hiểu Nhi cứ vờ như không thấy.

                                                      

Trở lại là bản thân khi chiếc xe lăn bánh, bên trong là một khoảng không yên tĩnh đến ghê sợ. Hai người nhìn về hai hướng hoàn toàn khác nhau.
_hai đứa đã đến rồi sao ! –Lâm phu nhân vui mừng khi thấy họ đến
_con chào cả nhà
Cúi đầu chào hỏi, họ ngồi vào bàn ăn. Không khí có chút khác lạ so với những buổi cơm bình thường, hai ông lão cứ nhìn nhau chẳng nói gì. Hiểu ý, hai phu nhân lên tiếng
_mọi người đang bàn việc hôn sự của hai con – Cao phu nhân âu yếm nói
_con vẫn chưa nghĩ đến – Cao Thiên đáp
_hai đứa không tính cho cha mẹ đứa cháu để vui đùa hay sao ?- Cao lão gia ngạc nhiên hỏi
Qúa đổi bất ngờ , Hiểu Nhi chỉ còn biết quay sang nhìn anh với ánh mắt cầu cứu. Từ giây phút này, cô ngỡ mình đang trong mộng
_vậy chúng con sẽ cưới nhau, cha mẹ cứ chọn ngày- anh thản nhiên nói gần như với anh điều này quá bình thường
_hoan hô, vui quá họ sẽ cưới- con bé cứ nhảy lên reo hò
Cả căn phòng ngập tràn trong tiếng cười nói, dường như niềm hạnh phúc này đã bị dồn nén từ rất lâu. Gương mặt ai cũng rạng rời sung sướng
_cô không muốn hỏi tôi gì sao ?- tập trung vào lái xe nhưng anh vẫn không quên dò hỏi
_bây giờ có nói gì thì cũng đã quyết định rồi, anh có cách để thay đổi sao !- cô chầm chập đáp mắt vẫn không nhìn về phía đó
_xin lỗi- anh chàng hạ giọng như thể muốn cầu hòa
_anh mà cũng biết nói hai từ này sau- có cơ hội ngay lập tức Hiểu Nhi buông lời châm chọc
Đưa tay ngắt mũi cô nàng, Cao Thiên bậm môi rồi cười to đắc ý khi nhìn thấy cái vẻ mặt nhăn nhó của cô.
_sao anh cứ thích làm vậy ! có biết là đau lắm không ?- cô cáu giận
Anh lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục cho chiếc xe bon bon chạy về phía trước. Thái độ này càng khiến Hiểu Nhi thêm tức giận, lấy tay chọt nhẹ vào hông kiến máu buồn trong anh nổi lên. Chiếc xe mất lái đâm ngay vào trụ đèn bên đường, nhanh như cắt anh choàng người ôm lấy cô để thân mình che chắn ở phía trước. Cú va chạm rất mạnh khiến cả hai choáng. Khi tỉnh lại thì đã…….
Bệnh viện,
_con tỉnh lại rồi sao, thấy thế nào ?- vừa mở mắt cô đã thấy cha mình đang ngồi kế bên với gương mặt lo âu
_con hơi đau đầu
_để cha gọi bác sĩ
Bác sĩ…………….
Hiểu Nhi chỉ cảm thấy toàn thân như không có tý sức lực, mắt không thể nhìn rõ mọi thứ cô cố nhớ lại chuyện vừa rồi.
_cô thấy thế nào ?- vừa đặt tay nghe khám bác sĩ hỏi
_tôi chỉ thấy đầu mình hơi đau- đỡ nhẹ đầu, Hiểu Nhi nhăn mặt vì đau
_không sao đâu, chỉ là khi gặp tai nạn đột ngột nên mới xảy ra những biểu hiện vậy thôi. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi
Bác sĩ bước ra ngoài.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 13-7-2012 21:43:34 | Xem tất
31101970 gửi lúc 13-7-2012 21:41
TIẾP ĐI TIẾP ĐI
ĐỢI LÂU WA
NGÀY NÀO CŨNG VÔ HÓNG NÈ TRỜI

sr tỷ nhe

tại m đang lo làm cái tiệc tân gia

nên quên k đăng lun

chỉ đăng fic ngắn thui hà

thui để mai hoặc trễ nhất là mốt

m edit rầu quăng lên cho nghe
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 16-7-2012 11:20:29 | Xem tất
CHAP 5 :
                                             PART 4 : Anh Yêu Em..........
                                                   
                                                         ~~~~~~o0o~~~~~~     

Cố nhớ lại những gì đã xảy ra, Hiểu Nhi hét toáng
_Cao Thiên !......
_con sao vậy ?- Lâm gia hốt hoảng khi thấy cô con gái thất thần.
Bà Lâm vừa mới bước vào cửa cũng hoảng loạn buông bỏ túi trái cây mà chạy đến bên cô. Chính Hân Hân và Tiểu Thanh cũng đang lo lắng, gương mặt hai đứa cứ buồn bả suy tư.
_Hiểu Nhi, con sao vậy ?
_anh….Ca…Cao Thiên ?- cô ấp úng không nói thành lời, cảm giác ngự trị trong cô lúc này chỉ còn là nỗi sợ hãi, sợ hãi đến tột độ.
_ do lúc được cứu ra anh ấy quay lưng về phía trước nên xương sống và phấn đầu đã bị chấn thương nhẹ- Hân Hân từ tốn nói
_nhưng bác sĩ bảo không nguy hiểm đến tính mạng, chị cứ yên tâm- thấy được vẻ bồn chồn từ Hiểu Nhi khi Hân Hân chỉ nói một nửa ý, Tiểu Thanh tiếp lời và lấy vội bó hoa hồng vàng cắm lên.
Thở phào nhẹ nhõm một phần, cái cảm giác kia cũng giảm đi một ít. Hiểu Nhi im bật ngã người dựa hẳn vào gối như mất đi linh hồn sau một cơn địa san chấn lớn. Những hình ảnh đã cố nhớ bây giờ lại chợt ùa về, để bao giọt nước mắt cứ theo nhau kéo về.
_anh Cao Thiên đã tỉnh lại- Hiệu Khôi chạy vào hấp tấp nói to
Ánh sáng như đã kéo về sau sự kéo dài của màn đêm tăm tối, hai con bé ôm nhau mừng rỡ, bà Lâm cũng chắp tay vái lại cảm tạ ơn trên. Riêng chỉ có cô vẫn thẫn thờ ngồi đó.

…………….

_con thấy sao ?- Cao phu nhân âu yếm hỏi con trai
_cảm ơn dì, con chỉ thấy cả người như không thể cử động được- Cao Thiên nhăn nhó khi chỉ có thể nằm một chỗ nhưng cố làm như không có gì để mọi người yên tâm.
Có tiếng mở cửa,
_cháu tỉnh lại thật là may mắn !- Lâm lão gia cùng phu nhân đi vào mỉm cười
_dạ, con xin lỗi vì đã làm mọi người phải lo- anh cố quay đầu về phía cửa nói lời hối lỗi cần nói
Kể từ khi ông bà Lâm cùng hai cô bé bước vào, Cao Thiên vẫn cứ cố quan sát, nhìn ngó khắp nơi nhưng chẳng thấy cô đâu chỉ nghe trong câu chuyện của mọi người có nhắc đến cô đã tỉnh lại. Anh cũng suy nghĩ lại sao cô ấy không sang đây thăm mình, chẳng phải anh đã bảo vệ cô nên mới phải như thế này sao. Trên tay anh vẫn đang cầm chặt chú gấu panda pha lê nhỏ nhắn và nghĩ về cô- người con gái thiên định, mà anh tin.
_chúng ta sang thăm con bé tý rồi đi dùng cơm tối !- Chủ tịch Cao đưa mọi người rời khỏi đó, chỉ còn lại an hem Hiệu Phong ở lại.
_sao mình lại ở đây ?- Cao Thiên đợi mọi người đi khuất anh lên tiếng hỏi Hiệu Phong
_là Châu Ngọc, cô ấy vô tình nhìn thấy hai người nên đã đưa vào đây và thông báo cho bác Cao
_Châu Ngọc?- anh bất ngờ khi nghe tên bạn thân nhắc đến cái tên này
_đúng rồi đó anh, là chị ấy đã cứu anh- Hiệu Khôi cũng khẳng định thêm
Họ nhìn về phía nhau như có một điều gì đang muốn che lấp lại.
Tiếng bước chân cứ càng lúc càng gần hơn, sau cánh cửa hé lộ kia là một cô gái…..
_em mới tỉnh lại, sao lại sang đây một mình- Hiệu Phong bước đến đỡ cô em sang ghế sofa đối diện
_mọi người về rồi, em muốn sang đây cảm ơn anh ấy- cô ngồi xuống chầm chập nói
_chỉ vậy thôi sao, hai cái người này đã sắp cưới nhau mà vẫn cứ khó hiểu- Hiệu Khôi càu nhàu trước thái độ cứ dửng dưng của hai anh chị.
_em có muốn làm kỳ đà không, thôi chúng ta cũng nên đi rồi, haha- nói một câu trêu chọc cười sảng khoái, Hiệu Phong bước ra trước Hiệu Khôi cũng lật đật bước theo vẫn không quên để lại một cái nháy mắt ẩn ý.
Không gian này bỗng yên tĩnh, im lặng và chỉ im lặng. Ngoài kia đôi chim non đang hót vang trên cành, hương hoa cũng đang thoai thoải khắp căn phòng. Bây giờ đã là tháng ba ấm áp. Trương Hiểu dời chỗ sang ngồi cạnh giường anh.
_cô là Trương Hiểu, người mà họ vừa nhắc đến sao ?
_anh…?- khó mà diễn tả cảm xúc của cô ngay lúc này, đôi mắt mở to hết mức, mồm thì cứ há hốc cất lên đúng một từ
_cô sao vậy ?- anh nằm đó hương mắt ra cửa sổ chẳng nhìn về cô
Nghe lồng ngực đau quặn lên, đôi mắt chợt mờ dần. Hiểu Nhi cố bắt bản thân tĩnh táo tiếp nhận mọi chuyện, dù có là tòi tệ nhất.
_anh không biết tôi sao ?- chỉ tay vào mình, cô lấp bấp hỏi
_đúng vậy, mọi người vừa kể về cô cho tôi nghe !- cái giọng bình bình như làm cổ họng cô gái này nghẹn thắt lại
Thầm nghĩ “ tạo hóa lại muốn trêu chọc mình đến bao giờ đây ? có phải số phận đã an bày chúng ta cứ phải nhìn nhau như thế này sao ? hay em vốn đã sai ngay từ đầu khi cứ không rõ ràng trong tình cảm của bản thân !”
Bước từng bước sau lời tạm biệt, nhưng thật ra cô đang vội vàng chạy trốn những cảm giác này. Là đúng hay sai ? bản thân cô giờ này cũng không thể phân biệt, mờ hồ, tất cả có chăng chỉ là một giấc mộng. Trở về, cô ngồi bất động trong phòng bệnh, bóng cô cứ chìm dần trong màn đêm yên tĩnh.

…………

Cái vẻ mặt đau khổ, thẫn thờ vừa nãy của Hiểu Nhi làm Cao Thiên cảm thấy mình có lỗi. Có lẽ anh không nên tham gia trò “thử tình” này của Hiệu Khôi.
“_anh có thật đã yêu chị em không?
_nói thật anh cũng không biết ? càng không chắc Hiểu Nhi có dành tình cảm cho anh không?
_em có cách, nếu anh thật lòng thì cứ vờ như đã tạm thời mất đi trí nhớ !
…………..”
Mặt trăng tròn ló dạng trong đêm tối, hé nhẹ cửa cô gái bước vào phòng lặng ngồi bên cạnh chàng trai. Cứ nhìn nhìn mãi vào gương mặt ấy như thể nếu chốp mắt thì anh sẽ ngay lập tức tan biến bỏ lại mình cô. Đưa vội bàn tay chạm nhẹ vào má anh, trán, mũi như để khắc sâu đường nét này vào trí nhớ.
_anh quên đi mọi chuyện có lẽ với chúng ta là một sự giải thoát. Hãy cứ để mình em đau khổ vì trong quá khứ em đã làm tổn thương anh.
Giọt nước mắt bắt đầu dâng lên nơi khóe mắt. Ánh sáng đêm trăng gọi thẳng vào phòng làm cô càng nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc này, chạnh lòng cô thì thầm
_có thể anh không phải là Tứ gia của em trong quá khứ và cũng chưa chắc trong hiện tại anh đã yêu em. Em vốn không biết mình có nhầm lẫn anh là bóng dáng chàng ngày trước
Đến lúc này thì bản thân cũng không cầm được dòng lệ này, từng giọt từng giọt lăn dài trên má. Cố không để tiếng nấc làm Cao Thiên tỉnh giấc, ôm chặt miệng cắn chặt môi.
_anh thật rất giống Tứ gia của em ngày trước, thật sự rất rất giống anh có biết không !- nắm chặt tay anh chô dặn lòng mình là sẽ kết thúc trò đùa này sớm nhất có thể.
Đoạn Hiểu Nhi khóc, những giọt nước vô tình rơi xuống tay anh. Mở nhẹ mắt anh thấy cô gái ấy đang ngồi trước mắt mình, gương mặt tuyệt vọng và đau đớn. Không muốn làm cô phải khó xử, anh chỉ biết nằm yên đó lắng nghe bao lời cô nói và tự nhủ trong lòng mình câu trả lời dành cho cô.
“anh không ngờ mình lại giống người em yêu trong quá khứ. Và sự xuất hiện của anh lại khiến em khốn đốn, hoang mang đến vậy. Nhưng anh nhất định sẽ yêu em và mang cho em hạnh phúc, cũng như không để em chỉ xem anh là cái bóng của người kia”

Lâm gia

_Hôm nay cha và Hiệu Phong có tý việc, hai đứa nhớ đến thăm anh chị nghe- tươi cười ông bước ra khỏi nhà.
Hai cô cậu đang xì xầm to nhỏ, không biết mẹ mình đang đứng phía sau và nghe hết cả câu chuyện. Bà chỉ mỉm cười hiền hậu và lắc đầu bỏ vào trong.
“mấy đứa trẻ này quả là có nhiều trò. Dù mình rất muốn Cao Thiên và Hiểu Nhi thành đôi nhưng cũng không thể gây áp lực. Thôi thì đành nhờ mấy đứa trẻ vậy mong là sẽ không có thất vọng”
Trong lúc đó tại bệnh viện,
Hơn bảy tiếng đồng hồ trôi qua chưa hề chợt mắt, anh vẫn mải mê nhìn cô gái đang nằm ngủ quên bên cạnh giường. Khuôn mặt ngây ngô và hiền lành như một nàng công chúa, có lẽ chỉ có những lúc như thế này thì sự âu lo mới không nhấn chìm mọi cảm xúc vui vẻ của cô. Cố với lấy chiếc áo khoác đắp ấm cho Hiểu Nhi, anh cứ lặng lẽ nắm để cô nắm lấy tay mình. Hình như có một luồng hơi ấm đang nhẹ lan tỏa khắp người Cao Thiên, đây là lần đầu tiên sau khi người mẹ của anh ra đi mãi mãi, cái cảm giác này mới lại xuất hiện thêm lần nữa.
_ơ….- cái vuốt tay của anh làm Hiểu Nhi tỉnh giấc với vẻ ngáy ngủ cô vụi vụi mắt
_cô thức rồi sao !
_tôi ngủ quên mất, đã làm phiền anh !- chưa kịp dứt lời, cô đã vội bước đi
Giơ tay như thể muốn níu lấy tình cảm của con tim mình, dùng hết sức có thể anh lao về phía trước mà quên mất vết thương ở lưng.
[Ầm…..phịch ]
_anh có sao không ? sao lại làm vậy ? muốn gì thì phải kêu người khác chứ !- vừa hoảng hốt ô vừa nổi cáu khi quay người nhìn thấy Cao Thiên đang nằm trên mặt đất
_thật lòng anh chỉ muốn……chỉ muốn….- cái giọng nói mạnh mẽ ngày thường giờ đã biến mất
_cuối cùng anh muốn gì ?- nhắn nhó Hiểu Nhi nói
_cũng không có gì !- anh chàng bối rối đưa ngón trỏ tay trái vuốt nhẹ lên cạnh sống mũi mình
Cô gái đỡ anh lên giường bệnh, rồi cũng quay mặt bỏ đi. Nhìn cái dáng bé nhỏ mãnh mai cứ khuất dần anh tự hỏi bản thân sau chẳng thể nói ra ba từ đó “ Anh yêu em”. Sao cứ để cô ấy đi và rồi lại thấy nuối tiếc, đôi chim non ngoài kia đang bên nhau say giấc mơ xuân tàn hạ đến.
_anh đến rồi sao ?- mới bước đến cửa Hiểu Nhi đã thấy Hiệu Phong đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa đọc báo.
_ừ, em đi đâu vậy !- anh nhẹ nhàng hỏi
_ơ…..em…..
Thoáng im lặng trong vài giây, Hiệu Phong bật cười đặt cuốn báo trở lại kệ và đi về phía cô em gái
_trước mặt anh em không cần phải che giấu, ngốc ạ !- xoa đầu đứa em đang ngẩn người ra sau câu nói
[Haha………]
_từ đầu anh vốn đã biết hai đứa chỉ là đàn diễn màn kịch cho gia đình an lòng. Anh không thể nói ra đành lẳng lặng theo dõi tụi em.- Hiệu Phong bật cười quả quyết.
_em quên mất anh là Thập Tam A Ca mà- Hiểu Nhi thì thầm nhếch miệng cười
_sao cơ…..?em yên tâm chỉ có anh và Hiệu Khôi nhận ra thôi- thấy cô em xịu mặt đôi mắt cứ lơ đãng, anh chấn an
“làm gì cũng không qua mắt được họ, mình luôn muốn có được người anh trai như vậy. Cũng mong mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại tại đây, để không một ai trong chúng ta phải ngậm ngùi đau xót. Hiệu Phong- người anh trai phóng khoáng”
_có phải em sai rồi không ? em vốn không nên đồng ý ?- cô thở dài nói như trách móc chính bản thân mình.
_con tim luôn dẫn chúng ta đi đến bến bờ hạnh phúc dù lúc đầu sẽ lắm thử thách. Hãy tin vào lý lẽ nơi đây- đặt tay lên lồng ngực trái nơi con tim đang đập từng hồi, anh mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Một gió nhẹ lướt qua, những chiếc lá vàng rơi rụng đôi chim đang hót say sưa cũng vỗ cánh tung bay lên bầu trời xanh ngắt.
_em đi theo anh- nói rồi, Hiệu Phong đỡ cô đi

………..

_Hiểu Nhi, Hiểu Nhi……….em đừng đi đừng đi !- trong cơn ngủ mê nhưng anh vẫn không ngừng gọi tên cô
[xạc…..xạc…]
                 
                                       

Cô gái xinh xắn với chiếc váy trắng mềm mại bước vào ngồi bên cạnh anh. Trong vô thức anh nắm tay tôi cất lên một tiếng nói
_xin em đừng rời xa anh
_ơ….em sẽ mãi bên cạnh anh- nụ cười trên môi thay cho sự vui mừng trong tim, cô cũng khẽ nói
[chụt…chụt]
Chiếc hôn nhẹ nhàng được cô gửi nơi trán anh
_anh yêu em
_em biết và em cũng yêu anh
[két….két….]
Hai con người đã chết đứng ngay lối vào của căn phòng khi tay nghe mắt thấy những yêu thương này. Chỉ lạ một điều thay vì tức giận, khóc than đầm đìa nước mắt thì Trương Hiểu chỉ quay đầu bước chậm ra ngoài, đụng vào cánh cửa. Không một lời nói, không một sự thay đổi trên khuôn mặt, cái chạm lúc nãy cũng không khiến cô cảm thấy đau đớn. Chỉ biết mình như hóa đá, như đang bị chính tình cảm mình truy đuổi……….

Sơ lược chap sau :

  Câu nói trong cơn ngủ mê của Cao Thiên đã đi sai đối tượng. Cả hai cô gái đều hiểu lầm khiến mối tình tay ba chính thức bắt đầu hứa hẹn sẽ gay cấn và quyết liệt, đặc biệt khi cả hai đều là mỹ nhân thông minh.
  Cao Thiên sẽ làm gì khi Hiệu Phong tường thuận lại hiện trường vừa diễn ra. Hiểu Nhi có đối mặt với tình cảm của bản thân mình. Hôn lễ của họ liệu có suôn sẻ như mong muốn. Anh chàng Cao Ân sẽ bày tỏ tình cảm của mình như thế nào ?
  Cuộc chiến trên thương trường cũng đã đang được châm ngòi lửa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 16:48:37 | Xem tất
Tóm tắt chap trước :
     Tình cảm đang lớn dần trong Cao Thiên nhưng bản thân anh lại không đủ can đảm để đón nhận. Cứ mãi mập mờ giữa có và không là cảm nhận không chỉ của riêng anh. Sợi dây duyên phận hình như đã được nối kết khi họ quyết định kết hôn theo ý hai bên gia đình.
    Một lần nữa bóng dáng của TG dù là quá khứ hay hiện tại điều đã che chở cho cô gái mềm yếu này. Nhân vật mấu chốt cuối cùng cũng đã xuất hiện_cô tiểu thư giàu sang, xinh đẹp.

CHAP 6 :
                                    PART 1 : Em xin lỗi

                                                      

    [ầm…..phịch….]
Chỉ vừa đến cửa thì đôi chân cô đã không còn nghe lời nữa, Hiểu Nhi chỉ còn biết ngồi dựa đầu vào tường khép hờ mắt lại.
“nếu ông trời vốn chỉ muốn còn phải trả giá cho những lỗi lầm của quá khứ thì con sẽ chấp nhận. Nhưng tại sao lại để con phải chứng kiến điều đó, cảm giác này có phải là đã yêu một người không nên yêu….Tứ gia chàng đang ở đâu ? xin hãy mang em về thiên đường mà chúng ta đã ước hẹn”
Lảm nhảm cho đến khi người mệt nhoài mất hết cảm giác, Hiểu Nhi thiếp đi trong im lặng.
Lúc Trương Hiểu bỏ đi tiếng bước chân quen thuộc như đánh thức Cao Thiên khỏi cơn ngủ mê tai hại ấy. Cảm nhận làn hơi ấm kia vẫn còn vương vấn đâu đây
_hình như có ai đó vừa ở đây đúng không ?
_là một cô gái- Châu Ngọc nói thản nhiên       
_đó là ai ?- anh mắt của anh chợt dừng lại tại Hiệu Phong, anh này đang thờ ơ đứng thừ ra nhưng có điều gì mâu thuẫn
Chỉ để nụ cười thoáng qua trện môi, Hiệu Phong không trả lời câu hỏi mà anh cho là ngốc nghếch này. Và rồi Cao Thiên cũng kịp nhận ra người đó là ai
_Hiểu Nhi sao !
_cậu còn hỏi mình sao ! cái hôn cùng câu nói đó thật là món quà ý nghĩa- câu nói trách móc kia làm Cao Thiên giật bắn người, cũng chẳng hiểu mọi chuyện là sao.
Từ khi tỉnh giấc anh chưa từng nhìn về phía cô tiểu thư nhà họ Châu, cũng không quan tâm sự xuất hiện này. Chỉ mải mê suy nghĩ về cái bóng vừa thoáng qua khi nảy.
_anh khỏe rồi chứ- có vẻ xì khói khi chẳng ai quan tâm đến sự có mặt của mình
_ơ….em về khi nào vậy- Cao Thiên hơi ngẩn người khi nghe tiếng cô
_hừm…..giờ anh mới chịu trả lời em sao- cái tính tiểu thư lại nổi lên
Cả hai anh chàng đều im lặng nhìn nhau. Họ quá hiểu tính cách của Châu Ngọc, vì được cưng chiều từ nhỏ nên chẳng xem ai ra gì thường hay thể hiện sự kiêu ngạo, danh giá ra bên ngoài. Và cũng biết chỉ có im lặng mới là cách tốt nhất để mọi thứ hạ xuống.
_thôi em về đây- giận lãy cô bước chậm ra ngoài như đang chờ từ Cao Thiên một lời níu kéo
_ừ, em về đi- anh chàng cứ thờ ờ thốt ra một lời nói
“hừm, sao giữ mình lại.Cất công sang đây thăm mà cũng chẳng có lời cảm ơn ! vậy mà mình lại có thể yêu anh ấy được sao ? thật không hiểu nổi bản thân”
Hờn dỗi Châu Ngọc bỏ đi, giờ đây trong phòng chỉ còn lai hai người bạn thân đang nhìn nhau đầy dò xét. Đã gần 11 giờ trưa nên không khí đã ấm lên nhiều, hoa cỏ bên khung cửa sổ cũng xanh mướt đón lấy anh nắng giữa ngày chói chang.
_cậu thật sự không biết mình đã làm gì sao ?- không thể kìm chế hơn nữa, Hiệu Phong muốn làm rõ mọi chuyện vừa xảy ra
_chuyện gì ? mình đã làm gì ? mình quả thật không hiểu !- Cao Thiên cũng trở nên nôn nóng sao câu nói ngầm ý vừa rồi
_vậy cậu hôn Châu Ngọc và nói yêu cô ta là sao ? lại còn để em gái mình bắt gặp, cậu còn xem mình là bạn sao !- nói đến đây ngọn lửa trong anh đã bùng cháy.
_có sao……………..ơ mình hiểu rồi….thật ra là….- nằm trên giường bệnh, Cao Thiên vỗ nhẹ tay vào trán tỏ ý nhầm lẫn.

…………

Anh có thể biết rõ hơn anh
Sự dịu dàng của em như chiếc lông vũ
Những bí mật cất giữ trong lòng anh
Chỉ em có thể nghe thấy
Còn có ai có thể biết rằng
Nụ cười của em là vòng tay yêu thương
Thật muốn mang em giấu đi đâu đó
Để chỉ mình anh có thể nhìn thấy.
Đứng trên đỉnh lầu nói với gió
Anh không muốn bị chi phối
Vốn không thích bầu trời đổ mưa
Cho đến khi nghe thấy có người nói yêu anh
…………….
Anh thật chẳng nỡ rời xa
( Em có thể lắng nghe _ Châu Kiệt Luân)


Gắn một dây headphone vào tay cô một còn lại dành cho mình, anh khẽ ngồi cạnh cô không một khoảng cách. Nhạc điệu du dương này như tiếng lòng anh chon chặt từ khá lâu kể từ thời khắc anh gật đầu đồng ý hôn ước giữa hai người. Vốn chẳng tin ai có thể làm bản thân cảm động và sống chân thành như chính con người thật sự của mình nhưng từ ngày cô ấy đến, mọi thứ xung quanh cứ như bị đảo lộn. "Suy nghĩ nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, nhìn nhiều hơn và rồi yêu và nhớ cũng liên tục tìm đến.”  
_sao anh lại đến đây ! đến rồi sao không lên tiếng- Hiểu Nhi chớp mắt thi thào
_em đang ngủ, tôi chỉ là tình cờ vào đây thôi !- cố tìm một lý do cho mình trước mặt Hiểu Nhi
_vậy thì giờ anh có thể đi được rồi, tình cờ cũng có mức giới hạn- oán trách bằng một lời xua đổi nhưng thật tâm Hiểu Nhi chỉ muốn anh cho cô một lời giải thích đơn giản nhất có thể
“anh nói gì đi ! hãy nói mọi thứ chỉ là giả tạo và rằng anh và cô ta chẳng có gì….ôi tại sao mình lại có thể như thế được, anh ta và mình chẳng dính dán vì nhau, mình nên mặc kệ mới đúng”
Mâu thuẫn trong cô càng dữ dội hơn sau sự yên tĩnh của không gian này. Anh chẳng nói gì hay thậm chí trên gương mặt cũng chẳng biểu lộ một cảm xúc, chỉ ngồi ở đó bên cạnh cô.
_tôi thật giống Tứ gia của em sao ?- gương mặt giãn ra, âm lượng cũng giảm đến mức thấp nhất
_à…….ơ……-khoảng cách này khiến cô có thể nghe rõ lời anh nói và cả nhừng tiếng thở dài nữa
_em có thể không trả lời ! nhưng anh mong ngày sau em sẽ cho anh câu trả lời chính xác nhất có thể- Cao Thiên không muốn khiến cô gái này khó xử đành chối từ.
Chỉ mong rằng thời gian mãi ngừng lại vĩnh viễn đừng chuyển động. Có tiếng thở nhẹ từ cô gái kia mang chút hờn trách không vang lên thành tiếng
_lúc đó tôi đang ngủ say và cô ấy đến !- chóng tay lên mặt đất cố gượng ngồi bên cô thêm chút nữa
_có liên quan đến tôi sao !- chỉ nghe đến đây Hiểu Nhi đã vội đứng dậy bỏ đi
Níu tay cũng chính là níu lấy cơ hội của mình, có lẽ anh giống như Hiệu Khôi từng nhận xét “ có thể trong mọi mặt anh là người mạnh mẽ, chỉ riêng tình cảm anh lại là người quá yếu ớt”
_anh yêu em, Hiểu Nhi  !
_chỉ có thể là em mà thôi, duy nhất chỉ mình em- anh đang rất đau nơi thân xác nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc nơi con tim, đặt tay Hiểu Nhi chạm vào nơi đó
Cánh tay này không cử động, đôi chân cũng không muốn lướt đi tránh né, chỉ còn biết ngồi khụy xuống trước mặt anh. Cô đang nghe rõ từng nhịp đập nơi con tim anh, thấy nó thổn thức và gõ liên hồi. Có lẽ cú với tay vừa rồi đụng vào vết thương nên anh nhăn mặt đau đớn, nhắm mắt mơ màng thiếp đi.
_Cao Thiên, anh sao vậy ?
_Cao Thiên !- Hiểu Nhi khẽ lắc nhẹ người anh nhưng vẫn chẳng thấy có tý cửa động gì, hốt hoảng cô hét lên
_bác sĩ, y tá……….mau đến đây cứu với !
Công viên ngoại ô Thẩm Quyến,
_anh dẫn em ra đây làm gì- Hân Hân mặt đầy nghi vấn nhìn về phía Cao Ân
_anh chưa từng dẫn em đến đây, chỉ là vì ngày hôm nay thôi- trong lời nói ẩn đầy hàm ý
_thật ra anh muốn nói gì đây, em còn phải về chăm sóc cho chị Hiểu Nhị nữa- Hân Hân bắt đầu nôn nóng, cô cáu lên
_anh…..anh….ye….u….em- câu nói chẳng có tý rõ ràng cũng đủ làm nhân vật nữa ngẩn người tròn xe mắt
Chưa kịp phản hồi thì vòng tay của Cao Ân đã ôm chầm lấy cô, áp sát vào mặt chuẩn bị……..

…….

Một tuần sau,
Hôm nay là ngày anh ấy xuất viện và Cao Ân cũng đã đi du học cách đây một tuần. Cả nhà ai cũng không biết tại sao cậu ấy lại quyết định vội vã như vậy chỉ riêng ba người nhận ra và một người trong cuộc.
_Cao Thiên nó xuất viện, nên lát nữa hai con nên đến đó !- Lâm lão gia từ trên lầu bước xuống nhắc nhở
_dạ, con biết ạ !- Hiểu Nhi và Hiệu Phong đồng thanh nói
Hân Hân và Tiểu Thanh dạo này cũng bận rộn với những show quảng cáo nhưng miễn có thời gian là hai con bé đều đến tìm Trương Hiểu gây rối. Hiệu Phong giờ cũng đang ráo riết tham gia cuộc đua tại Thượng Hải nên cũng ít về thăm nhà. Chỉ còn lại hai người thôi !
_giờ này trễ rồi, nên chúng ta đến nhà họ Cao luôn !- nói rồi Hiệu Phong cho chiếc xe đi về phía trước
Chỉ cách mười lăm phút lái xe nên nhanh chóng hai anh em Hiểu Nhi đã có mặt tại đó. Đã đến đây khá nhiều lần nhưng chỉ riêng lần này cô mới để tâm nhìn ngấm kỹ ngôi biệt thự sang trọng theo lối kiến trúc phương Tây. Chỉ khi bước vào bên trong Hiểu Nhi mới cảm nhận được sự ấm cúng của một gia đình đằng sau cái màu trăng trắng quyền quy của Cao gia. Hai ông bà đang ngồi trên ghế sofa của phòng khách, an hem cô bước đến cúi chào
_hai đứa đến rồi à, Cao Thiên cũng vừa về đến đang nằm trên phòng- Cao phu nhân nở nụ cười phúc hậu chỉ tay về đường dẫn lên phòng con trai mình
_dạ, chúng cháu xin phép !- Hiệu Phong cáo từ, anh đưa Hiểu Nhi đi về phía cầu thang
“mình nên làm sao khi đối mặt với anh ta, vẫn chưa dứt bỏ quá khứ thì mình biết phải làm thế nào”, đôi chân này cứ kéo cô tiếng về phía trước bất chấp trong lý trí đang nảy sinh mâu thuẫn dữ dội.
_em vào đi, hãy làm để con tim em dẫn đường – đẩy nhẹ cô về phía trước, anh mỉm cười nhìn cô âu yếm
Chỉ mới lấp ló ngoài cửa cô đã thấy tim mình đập liên hồi như sắp vỡ tung trong khoang ngực, càng sợ cái cảm giác phải chứng kiến những điều tương tự xảy ra thêm lần nữa. Khép hờ hai mắt, Hiểu Nhi buông lỗng người để mặc cho sức mạnh vô hình kia đưa cô bước qua cánh cửa này.
_em đã đến, thì bước vào đi- tiếng Cao Thiên cất lên làm đôi mắt kia chợt mở ra
_anh khỏe hẳn chưa- chỉ là hỏi để khoảng trống giữa hai người đừng yên tĩnh
_em có thể đến đây không ?- đập nhẹ tay lên giường anh ra hiệu cho cô gái đến ngồi cạnh bên mình
_anh………….
_không cần phải giải thích, đôi lúc sự hiểu lầm còn ý nghĩa hơn sự thật- che tay vào miệng anh, Hiểu Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy dịu dàng
Bỗng muốn được vòng tay này ôm trọn vào lòng, áp tai lắng nghe từng tiếng thở yếu ớt của anh. Vẫn muốn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đã trắng bệch nhợt nhạt này. Hiểu Nhi ngã người nằm trong vòng tay anh như một chú mèo ngoan đang nũng nịu trong sự yêu thương của chủ nhân.
[cốc…cốc]
Có tiếng gõ cửa, bác sĩ bước vào thì họ mới tạm buông tay nhau ra, Hiểu Nhi bước sang phía đối diện lặng yên theo dõi. Mắt vẫn không ngừng nhìn nhau “em đừng quá lo lắng, anh sẽ khỏe lại để luôn bên cạnh bảo vệ em” cái nháy mắt kia làm cô bất giác khẽ cười hạnh phúc.
_anh Cao Thiên, em đến đây !- tiếng kêu lớn làm mọi người đều giật mình đưa tầm mắt về phía cửa phòng
Chẳng thấy ai quan tâm nên cô tiểu thư nổi cáu
_sao anh không trả lời em ?- bước đến bên cạnh cô lắc mạnh cánh tay và đấm lên ngực anh hờn dỗi
_anh ấy vẫn chưa bình phục, cô có thể đừng mạnh tay như vậy được không ?- nhìn thấy nét mặt đau đớn của Cao Thiên khi anh nghiêng người về một bên, Hiểu Nhi buông lên câu nói
_cô là ai, cô có tư cách gì để nói chuyện với tôi, tại sao tôi phải nghe lời cô ?- đưa ánh mắt hình viên đạn, Châu tiểu thư nhìn Hiểu Nhi đầy tức tối
_cô ấy lớn hơn em lại là vợ sắp cưới của anh. Vậy theo em cô ấy có đủ tư cách chưa !- Cao Thiên lấy hết sức mạnh giọng làm cả hai ngỡ ngàng
Vừa bất ngờ lại thêm phần bực tức Châu Ngọc lướt bỏ đi đến ngang mặt Hiểu Nhi cô không quên lườm một cái, miệng thì thào “ cô đừng vội đắc ý, vợ sắp cưới thì đã sao, tôi sẽ để cho cô biết tôi làm được những gì”. Có chút lạnh người toát ra từ câu nói đó
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách