Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
121#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 22:48:31 | Xem tất
Chương 112: Nguyên nhân kết quả




                                                                                                                                          


“Nương nương, ngài có thể tha thứ nô tỳ sao? Là lỗi của nô tỳ , mới làm cho nương nương......” Tần nhũ mẫu phủ ở dưới chân ta khóc không thành tiếng.

Ta lắc đầu, vươn tay đem nàng nâng dậy, mở miệng nói: “Nhũ mẫu trước đứng lên đã, ta...... Cũng không phải mẫu phi của Lâm vương . Chính là đúng dịp được phong hào ‘Nhã phi’ mà thôi.”

Con ngươi của nàng mở ra thật lớn, lộ ra thần sắc không tin . Ta xoay người, có giải thích nữa cũng chẳng được ích gì, nhưng ta không phải Nhã phi, đây là sự thật. Chính là do Hoàng Thượng nhận định trừ ngài cùng với Nhã phi ra, không có ai biết đến truyền thuyết vườn anh, vì vậy mà cho ta là Nhã phi mà thôi.

Cách một hồi lâu, mới nghe Tần nhũ mẫu thở dài một tiếng, giống như lầm bầm trong miệng: “Vương gia trước đây thật sự là mệnh khổ a, còn nhỏ tuổi đã bị đưa đi Biên Quốc làm con tin, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi.” Nàng nhìn ta, chậm rãi cười rộ lên,
“Nay Dương đại nhân cũng đã trở lại, hết thảy đều thật tốt.”

Thực sự cảm thấy kinh ngạc cùng sợ hãi, Dương đại nhân?

“Dương đại nhân? Dương đại nhân nào ?” Ta vội vàng hỏi, trong đầu sớm hiện lên gương mặt Dương Trọng Vân , lại hoảng sợ, hắn quả nhiên không chỉ là một sư gia nho nhỏ sao?

Nàng cười nói: “Là Dương Trọng Vân đại nhân a, với nương nương ngài, hắn là  ......” Hẳn là nhớ đến lời ta nói qua chính mình không phải Nhã phi, nàng do dự, ngược lại nói, “Hắn là cữu cữu * của Vương gia.”

* “cữu cữu”: cậu ruột.

Ta chỉ cảm thấy đầu óc “ong” một tiếng, khó trách tối nay ở trên đại điện, hắn có thể mạo hiểm chọc giận Hoàng Thượng đứng ra vì Quân Lâm nói chuyện. Hắn đúng là cữu cữu của Quân Lam, là ca ca của Nhã phi !

Tần nhũ mẫu không nhìn thấy điểm dị thường của ta , nói tiếp: “Năm đó nếu như có Dương đại nhân ở đó, nương nương có lẽ sẽ không …”. Nàng giống như ý thức được chính mình lỡ miệng nói sai, vội im miệng, có chút sợ hãi nhìn ta.

Ta chỉ cảm thấy cả người run lên, cuống quít nắm chặt cạnh bàn, cắn răng hỏi: “Năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đầu nhớ tới thời điểm một lần trước đây khi Phượng phủ gặp chuyện không may , ở trong thiên lao, những lời mà viên coi ngục kia đã thuận miệng nói ra: Nắm Thánh Đức thứ hai mươi bảy, chuyện Dương đại nhân bị bãi miễn chức quan, ai nói không phải do Quốc Cữu gây nên? Chính là lúc trước người hết sức oai phong, ai cũng không dám đứng ra nói chuyện mà thôi! Chỉ tiếc vị Dương đại nhân thanh liêm đều đã bị …a !

Dương đại nhân, Dương đại nhân......

Nay ta mới có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ , thì ra ba chữ này, ta đã sớm nghe nói qua. Chính là ta khi đó, tin tưởng vững chắc Phượng Hố trong sạch, cắn răng không đáng để ý tới.

Như vậy, hiện tại thì sao?

Đối với việc ta đột nhiên hỏi tới chuyện của Dương Trọng Vân , Tần nhũ mẫu thoáng có chút kinh ngạc, cũng vẫn lắc đầu nói: “Bẩm nương nương, năm đó chuyện của Dương đại nhân , nô tỳ cũng không rõ ràng. Chỉ biết là Dương đại nhân thừa đột nhiên bị bãi miễn chức vị Thừa Tướng, ngay trong đêm bị trục xuất khỏi kinh thành.”

Thì ra, hắn ngay từ đầu, đã là Thừa Tướng Đại Tuyên .

Ôm ngực hít sâu mấy hơi, năm đó Nhã phi được sủng ái nhất hậu cung, ca ca ruột lại là Thừa Tướng, quyền cao chức trọng, Hoàng Hậu tất nhiên sẽ xem bọn họ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt da. Trước trừ bỏ Dương Trọng Vân, sau lại ám hại Nhã phi......

Trời ạ.

Đột nhiên nhắm hai mắt lại, thân mình run lên nhè nhẹ lên, ta tuy rằng chưa từng chính mắt chứng kiến những chuyện phát sinh năm đó, cũng đã có thể hiểu sự tình kinh tâm động ** đó là như thế nào.

** “kinh tâm động phách”: kinh hồn bạt vía = hoàn toàn chấn động, khiếp sợ.


Hại người không dấu, giết người không vết.

Hoàng Hậu, cô cô của ta .

Ta không biết trên tay của nàng, đến tột cùng đã dính máu tươi của biết bao người!

Đột nhiên giật mình, đúng rồi, còn có Tiết Vị Ương!

Vị Ương nàng còn đang ở trong cung!

Không để ý gì nữa, vội vã lao ra ngoài.

“Nương nương!” Tần nhũ mẫu cuống quít gọi ta.

“Nương nương!” Cung nữ thấy ta chạy ra, cả kinh, cũng vội vã chạy đuổi theo sau.

Ta muốn đi Phượng Nghi cung, vô luận như thế nào ta cũng muốn Tiết Vị Ương rời khỏi hoàng cung mà không có bất cứ thương tổn nào ….

Bình luận

tem nữa, vui quá ^_^  Đăng lúc 2-4-2013 10:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

122#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 22:53:16 | Xem tất
Chương 113: Biết chạy nơi nào







[ Quân Lâm ]

Hốt hoảng chạy ra khỏi hoàng cung , hắn kỳ thật không biết đến tột cùng vì sao phải trốn.

Từ phía xa Thư Nghiên nhìn thấy hắn đi ra, vội đón lấy hắn gọi: “Chủ tử.”

Quân Lâm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, đưa tay nắm lấy vai Thư Nghiên, bật thốt lên nói: “Nàng còn......” nhưng chỉ nói được hai chữ, đột nhiên lại im miệng. Vẻ mặt từ vui sướng chậm rãi trở nên lạnh như băng, điên rồi sao? Nàng còn sống, hắn vì sao phải cảm thấy vui vẻ?

Bỗng dưng buông ra bắt lấy tay Thư Nghiên, gạt ra một bên, nhảy lên lưng ngựa, hét lớn một tiếng, vội vã rời đi.

“Chủ tử!” Thư Nghiên vội lên ngựa, đuổi theo hắn .

Cậu không biết “nàng”trong miệng hắn là ai. Chính là, hắn mới vừa rồi rõ ràng là nở nụ cười, ở trong con ngươi tất cả đều là ý cười. Theo hắn hơn mười năm , cậu nhất định sẽ không nhìn lầm . Quả thật, là nở nụ cười.

Ánh mắt gắt gao nhìn người đang ở phía trước, từ lúc Loan Phi đi rồi, hắn liền không còn nở nụ cười tươi như thế này nữa. Trong lòng mạnh mẽ chấn động, chẳng lẽ nói......

Nhưng là, chuyện đó làm sao có thể?

Thư Nghiên không tự giác giật nhanh dây cương ngựa, lại hãy còn lắc đầu.

Con ngựa thẳng trên đường lớn chạy như điên, Quân Lâm chỉ không ngừng quật mạnh roi quất ngựa, hắn không muốn dừng lại, tựa như chỉ cần dừng lại, trong đầu hắn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới khuôn mặt kia.

Gương mặt khiến hắn quen thuộc vạn phần, đồng thời cũng khiến hắn thống hận triền miên.

Gắt gao cắn chặt răng, cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm “ken két”.

Ở lúc vui sướng nhất, lại là lúc hắn giận nhất, hận nhất.

“Ha ha --”

Đột nhiên rộ lên nụ cười tự giễu, thật tốt a, nàng cư nhiên làm nữ nhân của Phụ hoàng mình! Nàng cư nhiên......

Nàng cũng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân ham thích phú quý, muốn tựa oai rồng mà thôi.

Thật sự là tầm thường!

Cực lực suy nghĩ tới những điều dơ bẩn nhất.

Nếu vậy thì vì sao trong lòng vẫn cứ âm ỉ đau đớn như thế?

Đau quá a, làm cho hắn nhịn không được phải nhíu mi. Lâm Vương phủ đã ở ngay trước mắt , hắn lại tựa như cảm thấy ba chữ kia như muốn bay lên, phù phiếm không chịu nổi.

Cắn răng nhảy xuống ngựa, lảo đảo lui lại mấy bước.

“Chủ tử!” Thư Nghiên tiến lên, vươn tay muốn đỡ hắn, hắn lại lập tức đứng thẳng hảo dậy. Bỗng nhiên Thư Nghiên ngây ngẩn cả người, mà Quân Lâm thì đã đi vào rất nhanh.

“Vương gia.” Thị vệ thấy hắn trở về, bước lên phía trước nói, “Thừa Tướng đại nhân chờ Vương gia đã lâu.”

Quân Lâm giật mình, lập tức vội vã đi nhanh vào bên trong.

Xa xa , liền nhìn thấy Dương Trọng Vân ngồi ở trong phòng khách uống trà. Hắn mới vào tới cửa, Dương Trọng Vân liền buông chén trà trên tay xuống, đứng dậy nói: “Vương gia rốt cục đã trở lại.”

Quân Lâm không nhìn hắn, chỉ tiến lên ngồi, mở miệng nói: “Cữu mau ngồi đi, ngươi chờ bổn vương trở về là có chuyện quan trọng gì sao?”

Dương Trọng Vân theo lời ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn, cũng là hỏi: “Đã trễ thế này, Vương gia còn đi đâu vậy?”

Cảm thấy chấn động, hắn không đáp, Dương Trọng Vân lại nói: “Hiện nay là thời khắc vô cùng quan trọng, Vương gia hành sự nên biết cân nhắc trước sau.” Mặc dù không biết Quân Lâm trước đó đã đi nơi nào, nhưng sắc mặt khó coi của hắn liền biết, hẳn là chuyện không tốt, cũng là chuyện khiến cho hắn tiến lui đều không được.

Dương Trọng Vân đứng thẳng lên: “Hoàng Thượng vội vã đem ta triệu về trở, Vương gia chẳng lẽ còn không biết ý tứ Hoàng Thượng sao? Theo ta thấy, có lẽ Hoàng Thượng ngài......”

“Cữu cữu.” Quân Lâm đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của ông, một tay chặn lại, “Bổn vương hôm nay có chút đau đầu, việc này, ngày khác bàn lại.”

Dương Trọng Vân lộ ra biểu tình kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục trấn định, mở miệng nói: “Ta đây đi về trước, Vương gia nghỉ ngơi cho tốt.” Xoay người, ông bỗng nhiên lại nói, “Tiết Tùng Ninh không muốn trợ lực cho Vương gia, tối nay lại khẳng khái đứng ra vì Vương gia nói chuyện, có lẽ, là cơ hội tốt.” Ít nhất Hoàng Hậu cũng sẽ xem đó như là, Tiết Tùng Ninh là có ý nghiêng về phe của bọn họ.

Tinh thần Quân Lâm lại hoảng hốt, vẫn chưa nghe thấy lời nói của hắn.

Đầu đau có chút tê liệt, không, phải nói là chỗ nào cũng đau.

Nâng tay, đem chén trà ở bên cạnh hung hăng tạt vào mặt. Chẳng qua chỉ nhìn thấy mặt nàng mà thôi, về sau lại nên làm cái gì bây giờ? A, mẫu phi? Nàng xứng được sao?

Nàng đừng mơ tưởng! Chết cũng đừng mơ tưởng!

“A.” Ôm lấy đầu gầm nhẹ , hắn là làm sao vậy? Vì sao suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là lời nói của nàng, nụ cười của nàng, nhất cử nhất động của nàng ......


Bình luận

chết anh chưa..yêu mà kg nhận  Đăng lúc 3-4-2013 08:31 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

123#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 22:55:35 | Xem tất
Chương 114: Hắn nói hận ngài [1]







[ Loan Phi ]

Phượng Nghi cung.

Cung nữ ngăn đón ta, cúi đầu nói: “Nhã phi nương nương, xin cho nô tỳ đi vào trước bẩm báo một tiếng.”

Dù sao cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu, ta không thể xông loạn, liền để cho nàng đi thông báo. Nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện toàn bộ Phượng Nghi cung tất cả đều được thay bằng những gương mặt mới. Ta cảm thán, tốc độ thật nhanh a, Hoàng Hậu đã muốn đem tất cả những người trong Phượng Nghi cung trước kia từng gặp qua ta, loại bỏ hết.

Chỉ chốc lát sau, cung nữ đi ra dẫn ta đi vào.

Theo nàng vào cửa, Hoàng Hậu thấy ta đi vào, vội đứng lên. Ta không cùng nàng dây dưa, nói thẳng: “Tiết Vị Ương ở nơi nào?”

Nàng rõ ràng ngẩn ra, rồi rất nhanh tươi cười nói: “Ngươi hỏi nàng làm chi?”

“Tiết Vị Ương đâu?” Ta không để ý tới lời của nàng, hỏi lại.

Nàng tựa hồ là nổi giận, tức giận mở miệng: “Việc đó không tới phiên ngươi quan tâm, ngươi ở lại trong cung đến tột cùng là muốn làm gì? Không sợ Hoàng Thượng biết được thân phận của ngươi, mà giết ngươi sao?”

Ta không sợ a, bằng không vì sao còn lưu lại.

Nhìn kỹ khắp mọi nơi, thủy chung vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tiết Vị Ương, không khỏi có chút lo lắng. Khẩu khí cuối cùng lắng dịu xuống, cầu xin nàng, nói: “Buông tha cho Vị Ương đi, buông tha nàng.”

Hoàng Hậu đột nhiên cười rộ lên, tới gần ta nói: “Bản cung chẳng qua là đón nàng đến ở trong cung vài ngày, giúp bản cung giảm bớt chút thời gian tịch mịch, nói cái gì mà buông tha?”

“Nương nương......”

Nàng chăm chăm nhìn ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không nên...... gọi ta như thế!”

Ta giật mình.

Nàng bỗng nhiên gọi ta: “Loan Phi.”

Đầu ngón tay rung động, giống như nàng ở trước mặt đây, lại là người cô cô yêu thương, chiều chuộng ta …

“Loan Phi.” Nàng tiến lên, giữ chặt tay của ta, xem thường, “Chỉ cần ngươi hiện tại thu tay lại, chuyện quá khứ, cô cô nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ . Cô cô đáp ứng ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.”

Ta vội la lên: “Vậy thì cũng, không thương tổn Vị Ương, không thương tổn Tiết tướng quân?”

Thần sắc của nàng biến đổi, cười lạnh nói: “Ngươi nói gì vậy? Bản cung chưa bao giờ thương tổn huynh muội Tiết gia! Đón Tiết Vị Ương tiến cung, bản cung cũng chưa từng bạc đãi nàng!”

Trong lòng từng chút từng chút chìm xuống, cho dù ta thu tay lại , nàng cũng sẽ không buông tha cho quân cờ Tiết gia kia. Nàng vẫn cho rằng ta còn có thể ngu xuẩn đến mức nghĩ là đả thương người giết người mới tính thương tổn sao?

Lắc đầu đưa rút tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, ta thẳng tắp nhìn nàng: “Thả Vị Ương về nhà, nếu người đáp ứng ta không gây khó dễ cho huynh muội Tiết gia, ta sẽ cân nhắc tới chuyện rời cung.”

“Ngươi!” Nàng không thể tin nhìn ta, nàng chần chờ , nàng còn phải cân nhắc.

Ta đang định mở miệng, đột nhiên nghe cung nữ bên ngoài nói: “Vương gia, vương gia ngài......”

Cảm thấy kinh ngạc, ý nghĩa của từ “Vương gia” đối với người trong Phượng Nghi cung , chỉ có một người. Người đó chính là Quân Ngạn.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

124#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 22:57:53 | Xem tất
Chương 115: Hắn nói hận ngài [2]







Hoàng Hậu hiển nhiên so với ta còn giật mình hơn, có chút kinh hoảng đưa mắt nhìn ta, dùng tay đem ta đẩy nhanh vào nội thất, trầm giọng nói: “Không cho phép ra ngoài!” Nói xong, gắt gao đóng cửa lại.

Trong lòng cười lạnh, thì ra, nàng là sợ Quân Ngạn và ta cùng nhau ở một chỗ như vậy. Nhớ tới lúc trước, nàng trăm phương nghìn kế muốn ta gả cho hắn đâu? Ha ha, quả nhiên, thân phận khác xưa , lòng người cũng đổi khác .

Theo khe cửa nhìn ra ngoài, thấy Quân Ngạn bước nhanh tiến vào, trên mặt là dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

Hoàng Hậu vội đón lấy hắn, giữ chặt hắn hỏi: “Ngạn nhi, vì sao còn chưa hồi cung?”

“Mẫu hậu!” Trong thanh âm của Quân Ngạn mang theo đau thương, “Con làm không được! Làm không được!” Một quyền hung hăng nện ở trên bàn, làm vỡ dụng cụ pha trà, tạo nên tiếng động chói tai.

“Ngạn nhi!”

“Nhìn nàng cười, con lại cười không ra. Nhìn hắn ôm nàng, con vô cùng đau đớn......” Hắn một tay nắm lấy vạt áo trước ngực , cười bi thương, một bên lắc đầu,“Cho nên con làm không được, thật sự làm không được.”

“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu ôm lấy hắn, run giọng nói, “Hài tử ngốc, tội tình gì con phải như vậy?”

“Mẫu hậu!” Hắn đẩy ra nàng, vẻ tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, gằn từng chữ, “Người biết không, con hận hắn!”

Hoàng Hậu lộ ra thần sắc kinh hoảng, vội lấy tay che miệng hắn lại, trách mắng: “Chớ có nói bậy!”

Hắn gỡ tay nàng ra, thẳng thắn: “Dù cho hắn là Đại Tuyên Hoàng Đế thì sao chứ? Dù cho hắn là của Phụ hoàng của con lại như thế nào! Con hận hắn, con hận hắn!”

“Hắn không nên động tới Loan Phi! Hắn nhiều phi tử như vậy, vì sao còn cố tình muốn động tới Loan Phi! Nàng sẽ không thích cuộc sống như vậy, nàng muốn tình yêu, cho tới bây giờ đều muốn một tình yêu cao thượng......”

Ta chấn kinh rồi, Quân Ngạn như vậy ......

Thân mình khẽ nhúc nhích, mũi chân vô ý đá ngã khung cửa, phát ra tiếng vang rất nhỏ .

Người cảnh giác như hắn, đã mau chóng xẹt ánh mắt của hướng này.

“Ngạn nhi.” Hoàng Hậu cố ý gọi hắn, hắn sớm đã đi nhanh lại đây, nâng tay một phen đẩy của nội thất ra......

Ta kinh hoảng lui về phía sau mấy bước.

Kinh ngạc trong mắt nam tử chậm rãi tràn ra vui sướng, dường như đã tiến lại đây, đem ta kéo vào trong lòng, hắn run run mở miệng: “Loan Phi, thật là muội? Thật là muội......”

Giống như nhớ lại khoảng thời gian nửa năm trước, ta chỉ là đang tiến cung để thăm viếng cô cô mà thôi. Mà hắn, vẫn là Hoàng Tử biểu ca của ta như trước......



Đủ 5 chương {:406:}

Bình luận

tem  Đăng lúc 3-4-2013 11:33 AM
mọi người chờ nha..ta chưa làm kịp mấy chương sau..  Đăng lúc 3-4-2013 08:35 AM
thương anh Ngạn quá đi. Mấy chương sau còn thương nữa. Chỉ có anh Ngạn là hiểu LP nhất thôi ah..  Đăng lúc 3-4-2013 08:34 AM
tối hum qua bị giành máy, ko đợi được nàng, huhu...^^  Đăng lúc 3-4-2013 07:58 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

125#
 Tác giả| Đăng lúc 5-4-2013 00:21:54 | Xem tất
Tình hình là vì ss nhocoi chưa gửi chương mới cho nên hôm nay không có truyện mọi người nhé :(
Hứa là khi nào có sẽ up liền tù tì 10 chương để hối lỗi với mọi người
Đừng ai bỏ Khí Phi mà tội nghiệp :D

Bình luận

Phù, cuối cùng cũng xong, gửi Thoa rùi nha. Mai về quê chồng. Tuần sau lên làm tiếp. Chưa đọc mấy chương tiếp theo nữa. để đọc sơ  Đăng lúc 5-4-2013 09:45 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

126#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2013 01:51:55 | Xem tất
Chương 116: Tuyệt không buông ra [1]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Hắn ôm ta, gắt gao ôm ta.

Qua một lúc lâu, mới dần dần buông lỏng ra, ngưng mắt nhìn, nhíu mày nói: “Là hắn ép muội, phải không?” Tachưa kịp phản ứng, lại bị hắn kéo đi ra ngoài cửa, “Ta mang muội rời khỏi nơi này, bỏ đi khỏi nơi này!”

“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu quát to một tiếng, chạy tới ngăn ở trước mặt chúng ta, vội la lên, “Con làm thế nào có thể mang nàng đi ra ngoài như thế này được? Nàng không còn là Phượng Loan Phi, nàng là phi tử của Hoàng Thượng!”

“Muội ấy không phải!” Hắn lớn tiếng gào thét, hai mắt đỏ hoe, nắm thật chặt tay ta lôi kéo, cắn răng nói, “Muội ấy là Loan Phi, vẫn chính là Loan Phi!”

“Ngạn nhi!” Hoàng hậu không thể tin nhìn hắn.

Hắn cũng ngoái đầu lại nhìn ta cười, nắm tay của ta mà đi.

“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu không cam lòng kêu lên xông tới giữ chặt tay hắn, hắn dùng lực đẩy ra. Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, kêu lên, “Hôm nay con mang nàng rời đi, mẫu hậu sẽ chết ở trước mặt con!”

Ta chấn động, ngay lúc quay đầu nhìn, thấy nàng lấy trâm phượng trên đầu xuống, kê vào chiếc cổ trắng nõn của mình, quật cường nhìn hắn.

Quân Ngạn rốt cục cũng rung động, đau lòng gằn từng tiếng nói: “Mẫu hậu, người bức con.”

Sắc mặt giận dữ của Hoàng Hậu chậm rãi biến mất, nhẹ giọng nói: “Ngạn nhi, con không phải cũng đang ép mẫu hậu sao? Con mang nàng rời đi? Làm cách nào rời đi? Con có nghĩ tới không, Hoàng Thượng sẽ bỏ qua sao? Con như thế, chỉ sợ là rơi vào tội danh bất trung bất hiếu! Mẫu hậu có thể nào nhẫn tâm nhìn con trở thành như vậy?”

Hắn thản nhiên cười: “Con không cần, mẫu hậu, người đều biết.”

Ta cực kỳ chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói cái gì? Không cần? Hắn làm sao có thể không cần? Hắn ham thích nhất là danh lợi, làm sao có thể vì ta mà vứt bỏ tất cả?

Vội vã muốn rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra, hắn cương quyết không để ta làm thế.

Hoàng Hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, trâm phượng trên tay nắm chặt, nâng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ con một chút cũng không quan tâm tới mẫu hậu sao? Trong mắt con chỉ có một mình nàng ta, mà không có mẫu hậu sao?”

“Mẫu hậu......” Hắn nhìn nàng, thanh âm khàn khàn, cầm lấy tay của ta, không có ý định thả lỏng.

Ta rốt cục nhịn không được, khẽ nói: “Buông!”

“Không, chết cũng không buông.” Lời nói cực kỳ dứt khoát, chắc chắn.

Bình luận

tem  Đăng lúc 6-4-2013 10:50 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

127#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2013 01:55:09 | Xem tất
Chương 117: Tuyệt không buông ra [2]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Hoàng Hậu cười lớn tiếng: “Tốt, mẫu hậu sẽ chết cho con xem!” Lời vừa dứt, tram phượng trên tay nàng muốn đâm vào cổ, máu tươi ướm ra.

Cả người ta run run, kinh ngạc, sợ hãi mà kêu lên: “Cô cô, đừng mà!” Giọng nghẹn ngào, bọn họ tính làm cái gì? Lấy mạng ra bức ép, lại để ta ở giữa, tiến lui không được.

“Không cần? Vậy ngươi buông tay nó ra đi!” Hoàng Hậu lạnh lùng nói với ta, máu tươi theo cổ nàng chảy xuống, nàng lại như không biết đau, gương mặt cùng tràng mày cũng không hề nhăn lại.

Quân Ngạn không chịu buông tay, nàng liền bảo ta buông ra, thật tốt, xem ra nàng còn chưa hồ đồ.

Quân Ngạn vẫn quyết tâm không buông tay, ta bỗng nhiên cảm thấy vô lực, nay hắn, vì sao còn muốn làm như thế? Nâng mắt nhìn hắn, nửa cười: “Huynh nếu là muốn quyền lực kia, nên cách xa ta một chút.”

Hắn quay phắt lại nhìn ta, trong mắt đột nhiên nổi lên đau xót, run giọng nói: “Loan Phi, muội nói cái gì......”

Haha, ta cười. Ta nói cái gì, hắn là người rõ ràng nhất, tội gì còn muốn hỏi lại ta?

Không phải hắn nói cho ta biết sao, không có quyền lực, chính là cái gì cũng không có.

“Thì ra, đây mới là nguyên nhân muội hận ta? Thì ra, muội đối với ta hiểu lầm sâu như vậy......” Hắn nhìn ta, đau lòng nói tiếp, “Ngày xưa, ta gắng sức làm cho hắn thích ta, liều mạng đón ý hắn, hùa theo ý thích của hắn, tất cả đều là vì làm cho hắn chú ý tới ta, sau đó ta mới có thể bảo vệ tốt muội. Haha --”

Hắn cười thê lương : “Ai biết lại như vậy! Chẳng lẽ ta phải ẩn nhẫn tất cả để cố gắng làm những việc đó, cuối cùng là để cho muội trở thành phi tử của hắn sao? Loan Phi, muội có biết không, ta làm không được. Không có muội, ta sẽ chết. Muội hiểu không?”

“Vì muội, ta có thể làm tất cả mọi chuyện chính mình không thích. Cũng là vì muội, ta có thể buông tay tất cả những việc chính mình thích!”

Cực kỳ chấn động cùng kinh ngạc, mở to hai tròng mắt nhìn hắn.

Đây...... Thật là Quân Ngạn sao?

Vì ta, hắn có thể theo đuổi quyền lực.

Vì ta, hắn cũng có thể buông tay với quyền lực.

Thì ra, quyền lực đối với hắn, chẳng qua chỉ là hư ảo nhất thời, hắn nói điều hắn quan tâm nhất , là ta......

“Ngạn nhi! Con...... Con làm cho mẫu hậu quá thất vọng!” Hoàng Hậu vô cùng đau đớn thở dài.

Hắn lại lôi ta xoay người, điđược vài bước, lại khhex nghiêng mặt nói: “Mẫu hậu cũng làm cho nhi thần rất thất vọng.” Nói xong, lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

“Ngạn nhi, con đứng lại!”

Phía sau truyền đến âm thanh phẫn nộ của Hoàng Hậu, lòng ta chợt hoảng sợ, Quân Ngạn hắn làm sao dám...... Làm sao dám cứ như vậy mà dời đi? Hắn không sợ Hoàng Hậu thật sự sẽ làm ra việc ngốc nghếch sao?

Bước chân chậm lại, có chút do dự, hắn lập tức cảm giác được. Mở miệng, nói với nàng cũng là nói cho ta nghe: “Mẫu hậu, việc này làm một lần là đủ rồi, con sẽ không lại vì việc như thế này mà buông tay muội ấy ra, tuyệt đối không......”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

128#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2013 01:57:30 | Xem tất
Chương 118: Giết Nhã phi

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Bị hắn lôi kéo đến trong sân ta mới đột nhiên bừng tỉnh, cắn răng nhìn hắn: “Huynh sao có thể vô tình như thế, dù sao nàng cũng là mẫu hậu của huynh mà, huynh sao có thể không để ý đến an nguy của nàng như vậy?”

Ta không nghĩ tới Hoàng Hậu lấy tính mạng ra ép hắn mà hắn lại có thể thờ ơ.

Hắn lắc đầu, lời nói chắc chắn: “Mẫu hậu sẽ không sao đâu, cũng sẽ không đi tìm cái chết.” Từ trong lời nói của hắn có thể nhìn thấy, hắn đối với nàng, thực sự rất hiểu. Ta bỗng nhiên nhớ tới câu trước khi đi hắn nói “việc như thế này làm một lần là đủ rồi”, cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ Hoàng Hậu đã từng làm như thế, đây không phải là lần đầu tiên sao?

Lúc đó, đã gần đi đến cửa cung, đã thấy vài bóng người chớp động, một loạt thị vệ chắn trước mặt chúng ta. Tay của bọn họ đều để trên chuôi đao giắt ở thắt lưng trong tư thế sẵn sàng, mắt nhìn thẳng vào chúng ta.

Quân Ngạn lạnh lùng nói: “Muốn ngăn cản chúng ta sao?”

Một người cầm đầu cúi đầu trầm giọng nói: “Vương gia có thể đi, nương nương cũng có thể đi.”

Lời nói của người này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lời nói ý chính là, ta cùng Quân Ngạn, không thể đi cùng nhau. Bọn thị vệ cảnh giác nhìn chúng ta, ta biết, bọn họ đều là thân tín của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu đã từ bên trong đi ra, cây trâm phượng của nàng quả nhiên lại trở về trên đầu. Nơi bị đâm ở cổ đã hơi khô lại và kết vảy, nhưng nhìn qua vẫn có chút đáng sợ.

“Ngạn nhi, con đừng khăng khăng cố chấp như vậy nữa.” Hoàng Hậu vòng đến trước mặt chúng ta, nhíu mày nhìn hắn, khuyên nhủ, “Buông tay nàng ra, mẫu hậu làm hết thảy mọi việc đều không phải là vì con sao? Về sau, con muốn cái gì mà không có?”

Quân Ngạn lộ ra ý cười châm chọc, mở miệng nói: “Mẫu hậu, người có nghĩ đến, con đi tranh, là vì cái gì hay không? Nhưng mà con cái gì cũng không có được. Còn suýt chút nữa mất đi muội ấy!” Hắn đem ta giấu ở sau người, mắt lạnh nhìn người trước mặt, trầm giọng nói, “Hôm nay nếu muốn con buông tay, trừ phi làm cho nơi này tắm máu của con!”

Nhịn không được mà run rẩy, hắn đến tột cùng đang nói cái gì?

Hoàng Hậu cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run chỉ hắn, cắn răng nói: “Con...... Con nói cái gì? Được, tốt lắm! Mẫu hậu cực khổ nhiều năm như vậy, cố gắng vì con, con lại báo đáp mẫu hậu như vậy sao? Người đâu, nghe lệnh bản cung, giết chết Nhã phi!”

Tâm chấn động mạnh, nghe lầm sao? Hoàng Hậu thực sự dám ngang nhiên muốn giết ta!

Ngay sau đó lại bật cười. Phải rồi, tất cả nơi này đều là tâm phúc của nàng, có ai thật sự quan tâm đến ta - Nhã phi?

Bọn thị vệ lên tiếng trả lời xông lên, Quân Ngạn giật mình không ít, liền che chở bảo vệ ta, cùng bọn họ so chiêu giao đấu.

Hoàng Hậu hạ lệnh giết, bọn thị vệ ra tay chiêu thức vô cùng ngoan độc.

“Mẫu hậu, người điên rồi!” Quân Ngạn gào thét.

Đao kiếm không có mắt, một cái xoay người, chỉ nghe “Sát” một tiếng, bất chợt một lưỡi đao sáng loáng dễ dàng lướt qua cánh tay Quân Ngạn. Nháy mắt tay áo rách ra, dâng lên mùi máu tươi nồng đậm.

“A!” Ta sợ tới mức cơ hồ muốn té ngã, hắn lại đem ta hộ thật chắc chắn.

Ánh mắt Hoàng Hậu hiện lên sự không đành lòng cùng đau lòng, cười rộ lên: “Mẫu hậu làm sao có thể điên? Tối nay trong cung không phải xuất hiện thích khách sao? Nhã phi bất hạnh gặp chuyện, Ngạn nhi, con không phải cũng vì cứu Nhã phi mà bị thương đó sao?”

Ta khiếp sợ nhìn về phía nàng, tối nay Quân Lâm vì che dấu chuyện của bản thân đã bịa đặt việc có thích khách trà trộn vào cung, nhưng lại vừa vặn cho Hoàng Hậu một cái cớ để giết ta. Nàng suy nghĩ thật chu đáo, nói Quân Ngạn bị thương là vì ra tay cứu ta giao đấu với thích khách . Như vậy khi Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ nhìn Quân Ngạn với cặp mắt khác xưa?

“Ngạn nhi nếu nhẫn tâm. Như vậy đến lúc đó, cứ đem mẫu hậu ra vạch trần đi.”

Tay không tự giác nắm chặt áo Quân Ngạn, Hoàng Hậu thật sự là quá độc ác. Bắt Quân Ngạn khai ra mẫu thân của mình, kêu hắn làm sao nhẫn tâm mà mở miệng nói được những lời này?

Sóng lưng dâng lên một cảm giác lạnh người, lòng người cách một miếng da [1], đây chính là người mà đêm trước còn nói là cô cô của ta, sẽ bảo hộ tốt cho ta?

[1] “lòng người cách một miếng da”: thành ngữ, ý chỉ khó có thể đo lường lòng dạ con người.

Đột nhiên bắt gặp ánh mắt Hoàng Hậu nhìn ta, dường như lộ ra biểu tình hối tiếc.

“Nếu người Ngạn nhi thích không phải là ngươi, thì vốn dĩ ngươi có thể hỗ trợ cho bản cung. Ngươi đừng trách bản cung, bản cung cũng là không có lựa chọn. Không thể bởi vì ngươi, mà hủy đi tiền đồ của Ngạn nhi!” Nàng nổi lên ý cười, gằn từng tiếng, lời nói thật vô tình.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

129#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2013 02:00:01 | Xem tất
Chương 119: Gọi ta là gì ?

Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Đột nhiên trái tim nặng trĩu, ta cuối cùng cũng tin, Phượng phủ gặp sự cố cũng là do sự tàn độc của Hoàng Hậu. Lặng yên nhìn về phía khuôn mặt nghiêm nghị của Quân Ngạn, nước mắt bỗng dưng trào ra, thì ra ta đã trách lầm hắn.

Cắn môi nhìn về Hoàng Hậu nói: “Tiền đồ của huynh ấy vốn không nên do người quyết định.”

Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Bọn thị vệ đều thu đao lại, dùng tay không đánh nhau với Quân Ngạn. Đến cuối cùng vẫn là không muốn gây tổn thương nhiều đến hắn, nếu muốn nói là vì cứu ta mà bị thương, thì vết thương nhỏ như vậy cũng đủ khiến cho Hoàng Đế thương tâm. Hoàng Hậu quả nhiên là chu đáo.

Vì muốn che chở ta, hắn không thể hai mặt đối địch, chỉ có thể mang theo ta lui vào góc tường. Lúc này, một thị vệ lớn tiếng hét đánh về phía ta một chưởng, Quân Ngạn kinh sợ, vội che chắn cho ta, một tay cùng hắn đáp lại chưởng kia.

“Hự --” Hắn lui ra phía sau ói một ngụm máu, thân mình vẫn vững vàng đứng thẳng.

“Biểu ca!” Ta không nhẫn nhịn nổi, kinh hô lên, muốn tiến lên dìu hắn. Hắn vẫn đem ta che chắn ở phía sau, ngăn không cho ta bước lên.

Hoàng hậu chấn động kinh hoảng, lạnh lùng nói: “Vô liêm sỉ! Không được phép tổn thương Vương gia!”

Bọn thị vệ giống như cũng hoảng sợ, không tự giác thối lui vài bước, Quân Ngạn nhân cơ hội nắm thắt lưng của ta, nhảy qua bức tường phía sau mà đi. Ta kinh sợ gắng sức giữ chặt áo của hắn, nhắm mắt lại, ngay lập tức cảm giác được hai người đã chạm đất bằng phẳng.

Hắn khẽ quát: “Đi thôi!”

Bàn tay to lớn gắt gao cầm chặt tay của ta, nhanh chóng kéo ta đi. Hắn vẫn là lo lắng người của Hoàng Hậu, nên cho dù có đi ra, cũng không dám đường hoàng đi đường lớn, chỉ có thể mang theo ta đi lén lút.

“Không!” Ta hô to một tiếng, chợt nhớ tới mục đích ta đến Phượng Nghi cung, “Vị Ương, muội muội của Tiết tướng quân còn trong tay cô cô, ta không thể đi!”

Thần sắc hắn tỏ ra thất vọng, cắn răng nói: “Nàng ấy đang ở phủ của ta, rất an toàn!” vừa nói xong, liền kéo ta đi.

Ta có chút bất ngờ, thì ra Hoàng Hậu đã sớm đem Tiết Vị Ương đưa đi Ngạn vương phủ. Trong lòng cảm thấy có chút may mắn, như vậy cũng tốt, ít nhất Tiết Vị Ương giờ phút này là an toàn .

Mặc cho hắn kéo đi, cũng may, không có dẫn theo người nào từ Vân Lạc cung, nếu không chắc lại có thêm vài oan hồn. Cúi đầu, nhìn những bước chân của chính mình, do dự, có nên gọi người hay không?

Ta biết, chỉ cần ta vừa kêu lên, Hoàng hậu liền coi như xong.

Thế nhưng, Quân Ngạn cũng sẽ bị liên lụy?

Đến lúc đó, ta vẫn là Nhã phi của Hoàng Thượng, Quân Ngạn hắn chắc chắn sẽ làm ra việc ngốc nghếch, điều đó ta thật sự không muốn đối mặt.

Cắn chặt răng, Phượng Loan Phi à, ngươi đến cùng vẫn không thể có tâm kế.

Quân Ngạn đem ta kéo vào phía sau của một núi giả, chợt buông tay, một mình đi về phía trước được vài bước, đột nhiên gập thắt lưng xuống.

“Biểu ca!” Ta lo lắng vết thương của hắn.

Hắn nâng tay lau vết máu ở khóe miệng, quay đầu bảo ta: “Suỵt, đừng nói, bọn họ đang đuổi tới.” Dứt lời, hắn đem ta kéo qua, nhẹ nhàng ôm lấy.

Ta nghe lời im miệng, Hoàng Hậu chắc chắn biết chúng ta sẽ không dám gọi người, cho nên mới dám ngang nhiên như vậy. Dù sao nàng cho rằng tất cả thị vệ đều là người của nàng, nên cho dù có người khác nhìn thấy, cũng không sao. Nhưng thật ra ta cùng với Quân Ngạn, nhất định sẽ không dễ dàng đánh lại bọn họ. Cho dù xa xa nhìn thấy, nhất định cũng sẽ nhanh chóng vòng đường khác mà đi.

Nằm trong ngực hắn, ánh mắt không tự giác dừng trên bụi cỏ dưới chân. Ngọn đèn tà chiếu tới cũng không sáng sủa lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng máu dính trên mặt đất.

Khẽ nhíu mày, máu đó không hề có màu đỏ.

Vội ngẩng đầu, liền thấy cánh tay hắn đột nhiên nắm chặt, ta suýt chút nữa buột miệng kêu lên, hắn nhanh tay che miệng ta lại, nháy mắt với ta.

Tiếng của thị vệ truyền đến: “Không thấy ? Mau, mau tìm! Nhất định phải tìm được!”

“Chia nhau ra tìm!”

“Qua bên kia, đi!”

“......”

Âm thanh càng lúc càng xa, ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi đem ta buông ra, trên gương mặt tái nhợt đột nhiên mơ hồ sinh ra ý cười. Nhỏ giọng nói: “Loan Phi, muội mới vừa rồi...... Gọi ta là gì?”

Ta giật mình.

Vẫn nhớ rõ khi đó, hắn tức giận cảnh cáo ta không được gọi hắn là “Biểu ca”, mà phải đổi thành gọi “Ngạn”. Nhưng hôm nay, ta gọi hắn “Biểu ca”, hắn lại hưng phấn đến tận giờ......

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

130#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2013 02:02:45 | Xem tất
Chương 120: Không hiểu hắn

Editor: nhocoi
Beta: thoathan






Khóe một khẽ giật, không biết nên nói cái gì. Ngay lúc đó vô tình nhìn thấy cánh tay hắn bị đâm bị thương, cảm thấy căng thẳng, vội lấy khăn tay ra, cả người run lên, tới đến, lúng túng cầm cánh tay hắn lên băng bó.

Hắn nhìn ta không chớp mắt, tựa hồ không một chút cảm giác đau đớn.

Tay vẫn băng cho hắn, thử thắt lại vài lần, rốt cuộc vẫn không làm được. Trong ngực ân ẩn đau , ta bỗng nhiên khẽ cười rộ lên, tự nhủ nói: “Thật khờ, nếu đã làm đứa con ngoan của bọn họ nhiều năm như vậy, vì sao không tiếp tục làm đi. Vì sao cố tình muốn...... hức –” Nói được một nửa, lại nhịn không được, khóc lên.

Hắn yên lặng đẩy hai tay của ta ra, cúi đầu, há miệng cắn một góc khăn, miễn cưỡng gút cái nút thắt. Thản nhiên cười nói: “Loan Phi, muội hiểu ta mà.” Con người của hắn, ẩn hiện lóe lên ánh sáng.

Cái mũi ê ẩm, ta áy náy nhìn hắn. Hắn nào đâu biết rằng, hắn tin tưởng ta, kỳ thật sự tin tưởng mà bình thường ta dành cho hắn chưa bao giờ bằng được với sự tin tưởng mà hắn dành cho ta. Ta thực ra, cũng không hiểu hắn.

Đối với hắn, ta dễ dàng tin vào dáng vẻ bề ngoài.

Nâng tay đẩy hắn ra, mắt hắn hiện lên nỗi kinh ngạc, vội la lên: “Loan Phi......”

Ta lắc đầu: “Dừng, muội hiện tại đã là phi tử của Hoàng Thượng......”

“Muội không phải!” Hắn lớn tiếng chặt đứt lời nói của ta, khẩn trương đem ta ôm lấy, “Ta sẽ không cho phép hắn chạm vào muội, vĩnh viễn không! Ta muốn mang muội đi, hiện tại liền mang muội đi. Ta sẽ không để muội ở lại trong cung, sẽ không cho muội làm nữ nhân của hắn!”

Hắn hận Hoàng Thượng, ta biết.

Nhưng mà......

Than nhẹ một tiếng: “Dẫn muội đi, huynh đã nghĩ tới hậu quả hay chưa? Mẫu hậu của huynh phải làm sao? Huynh phải làm sao? Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, chúng ta về sau phải làm thế nào?” Nước mắt dâng trong khóe mắt, trong sự ấm áp lại ẩn hiện cảm giác mất mát khắc sâu, nghẹn ngào mở miệng, “Huynh không thể trải qua cuộc sống giống Lục ca muội được.”

Trốn chạy, là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới một ngày, Quân Ngạn sẽ vì ta trả giá như vậy. Ta thật sự, hổ thẹn với hắn.

“Muội không cần nói nữa, cho dù không thể cùng muội ở bên nhau, ta cũng sẽ không cho phép muội trao thân cho hắn, tuyệt đối không!” Hắn cắn răng nói, từng từ đều kinh động tâm can.

Ta sợ ngây người, Quân Ngạn tại sao......

Hắn không phải thề sống thề chết đều phải sống cùng ta sao? Như thế nào lại nói ra lời như vậy? Không biết vì sao, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an, vội vã nói: “Có phải ...... đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Hắn vẫn ôm lấy ta, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, đã xảy ra rất nhiều việc. Muội còn sống, lại cho ta gặp lại muội......”

Ta đột nhiên cảm thấy trên người hắn nổi lên thương cảm, cái loại cảm giác này khiến cho lòng ta hoảng sợ. Nâng mắt nhìn hắn, ta cố ý nói: “Thương thế của huynh sao rồi?” Mất máu, sắc mặt hắn rất tái nhợt, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Sâu trong đáy mắt hắn phát ra ánh sáng, cúi đầu nhìn ta, bỗng nhiên cúi người, ôn nhu hôn ta. Ta chấn động, theo bản năng đưa tay giãy dụa đẩy hắn ra. Người hắn bị chạm mạnh vào núi giả, ôm ngực thét lớn một tiếng.

“Biểu ca......” Ta mới thấy bản thân lỡ tay, hắn đang bị thương, ta lại còn dùng sức đánh hắn như vậy.

Chạy vội qua dìu hắn, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn. Rất, rất nhiều người, ngọn đèn xuyên qua khe hở của núi giả chiếu lại đây, ta theo bản năng lấy người chắn lại.

Quân Ngạn biến sắc, cuống quít quay đầu nhìn lại.

Lòng ta tiếp tục chấn động, chuyện đêm nay, đã bị Hoàng Thượng biết sao? Nếu không, hoàng cung đêm khuya tĩnh lặng như vậy tại sao lại náo nhiệt lên......

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách