Chap 9 - Part 2
Chúng Ta... Kết Thúc Tại Đây, Anh Nhé!
Hôm nay em vẫn đi về phía anh cùng những giọt lệ tuôn rơi
Em sẽ chờ cho đến khi con tim anh chấp nhận em
Và rồi ôm trọn em trong vòng tay anh
Em thật sự rất cần anh
Sáng hôm sau
- “Eonni à, lâu quá không gặp chị rồi, em nhớ chị lắm, chúng ta đi uống nước có được không?” – Ngay khi mặt trời vừa lên đến đỉnh thì Fany đã nhận được tin nhắn từ Joo
- “Chuyện gì mà hôm nay nhắn cho chị sớm vậy hả nhóc?” – Dù đang rất mệt mỏi vì cả đêm qua chẳng ngủ được tí nào nhưng Fany vẫn đáp trả lại tin nhắn của Joo
- “Thì em đã nói là em nhớ chị mà, đi nha”
- “Uhm, được rồi, vậy gặp nhau ở chỗ cũ nhé” – Fany thờ dài rồi để chiếc điện thoại sang một bên…
Rồi đột nhiên cô nhớ lại lời mà trước đây Nichkhun đã từng hỏi cô “Yêu ư? Vậy cô đã bao giờ từng hỏi rằng liệu Taecyeon có yêu cô?”, phải… Nichkhun nói đúng… cô đã nghĩ rằng Taecyeon yêu cô nhưng từ đầu đến cuối thì có lẽ cũng chỉ một mình cô suy nghĩ viễn vong mà thôi… Đứng dậy và bước đến tủ quần áo như một cái xác không hồn, những bước đi nhẹ nhàng như đang lơ lững trên mây, Fany với tay lấy hết tất cả quần áo và những vật dụng của mình cho vào vali… Đã đến lúc cô phải kết thúc rồi, kết thúc những suy nghĩ ảo tưởng của bản thân và kết thúc luôn cái tình yêu mà cô đã hằng hy vọng bấy lâu nay…
--------------------------------------------------
- “Eonni, em ở bên này nè” – Joo vẫy tay gọi Fany khi nhìn thấy cô
- “Xin lỗi, em chờ chị lâu chưa?”
- “Lâu rồi, em uống gần hết nước ở quán này rồi còn gì? Không tin chị xem nè” – Joo mè nheo với Fany
- “Thôi đi cô, lâu ngày không gặp nhau vừa gặp là cô lại nhõng nhẽo với tôi là sao?” – Fany nựng yêu vào má Joo
- “Thì chính vì lâu không gặp nên em mới nhõng nhẽo với eonni nè, chứ không biết mai mốt còn được hay không nữa…” – Joo nói với vẻ mặt buồn rầu
- “Sao vậy?”
- “Anh hai em lên Seoul rồi, giờ anh ấy vắt em dọn về sống chung với anh ấy…” – Joo vừa khuấy khuấy ly nước cam trước mặt mình vừa nói
- “Vậy… em nói với Taeyeon và Yuri chưa?” – Fany rất buồn và bất ngờ khi nghe Joo nói đến điều đó
- “Em nói rồi, hai eonni ấy cũng buồn lắm nhưng em cũng không biết sao nữa… mà… eonni à… chị định đi đâu sao?” – Nãy giờ Joo mới để ý thấy Fany mang theo một chiếc vali to đùng
- “Ờ… chị định đi du lịch ấy mà…”
- “Một mình sao? Eonni à… không phải chuyện giữa chị với cái anh gì đó có vấn đề chứ?” – Nhìn thấy biểu hiện lạ từ Fnay nên Joo nghi ngờ hỏi
- “À, không đâu, làm gì có chứ? Tại tranh thủ lúc anh ấy đang đi công tác nên chị…”
- “Eonni… chị có cảm thấy hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại chứ?”
- “Sao em lại hỏi chị như vậy chứ?”
- “Vì em… à thôi, không có gì…” – Joo đã nhận ra điều gì đó không ổn từ gương mặt tiều tụy của Fany nhưng cô lại không dám hỏi nhiều vì cô biết rằng nếu như có hỏi nữa thì Fany cũng chẳng nói đâu
Chợt tiếng chuông điện thoại của Joo vang lên
- “Em xin lỗi, em nghe điện thoại một chút” – Joo xin lỗi Fany rồi vội cầm điện thoại lên nghe – “Em nè, sao hả? Uhm, em biết rồi, em đang đi uống nuớc với một chị bạn, lát chừng nào về em nói với anh… Bye…” – Joo cúp máy rồi ngồi lặng lẽ thở dài
- “Ai vậy? Anh hai em à?”
- “Dạ không… người đó là… bạn em, anh ấy hỏi em đang ở đâu, anh ấy muốn qua nhà dọn dẹp và phụ em trang trí nhà cửa ấy mà…”
- “Vậy anh ta đang theo đuổi em…”
- “Chị không nghĩ đó là bạn trai em sao?” – Joo ngạc nhiên hỏi Fany
- “Đùa sao? Bạn trai? Em đừng có lừa chị… chị không phải nói là em không có đủ năng lực tìm bạn trai nhưng nếu em nói anh chàng vừa nói chuyện với em là bạn trai của em thì chị không tin đâu” – Fany khẽ mỉm cười rồi lắc đầu nói
- “Sao vậy ạ?”
- “Vì… thứ nhất chị thấy em chẳng có chút hào hứng gì khi nói chuyện với anh chàng đó cả, thứ hai sau khi cúp máy em lại thở dài và đặc biệt hơn số máy em lưu trong điện thoại tên là “Chansung-ssi”, không có cô bạn gái nào lại lưu tên bạn trai mình trong điện thoại như thế đâu”
- “Haiz, quả thật em không có khả năng diễn xuất sao chứ? Điều đơn giản vậy cũng bị chị nhìn thấy… vậy thì chắc chắn anh ấy cũng nhận ra thôi…” – Joo ủ rủ nói
- “Sao hả?”
- “Eonni à… em… em muốn hỏi chị một chuyện có được không?”
- “Uhm hỏi đi…”
- “Em… em có một người bạn, cô ấy yêu một người con trai nhưng sau đó lại phát hiện người đó là bạn trai của bạn thân mình, cùng lúc đó thì cậu bạn thân của người con trai đó lại thích bạn em… ban đầu cô ấy không chịu nhưng sau đó khi biết gia thế của người con trai này có thể giúp ích cho sự nghiệp sau này của cô ấy nên cô ấy đã đồng ý…”
- “Ý em là… bạn của em… đang lợi dụng anh bạn thân đó sao?”
- “Uhm thì…”
- “Joo à, chị nói cho em nghe thế này… Tình yêu là một thứ gì đó rất thiêng liêng, nó có thể khiến người ta cười nhưng cũng có thể khiến người ta khóc… khi đã được một ai đó yêu thương thì ta nên trân trọng và đón nhận nó trong trường hợp nếu như cảm thấy người đó hoàn toàn không thích hợp với mình thì tốt nhất nên nói rõ ràng vì như thế ít nhất giữa hai người còn có thể là bạn… nhưng… nếu như cứ cố chấp… lỡ sau này người con trai ấy biết được sự thật thì cả hai sẽ rất khó xử đấy…”
- “Chị thấy vậy thật sao?”
- “Uhm, theo quan điểm riêng của chị là thế thôi, em hãy về nói lại với “cô bạn” của em ấy… coi như cho “cô ấy” thêm một hướng suy nghĩ…”
- “Dạ, em biết rồi… Mà lần này chị đi bao lâu mới về…”
- “Chị…” – Ngay khi Fany định trả lời thì lại có tiếng chuông điện thoại vang lên và lần này là tin nhắn từ máy cô
Tin nhắn được gửi đến từ Junho
- “4:00PM anh và Taecyeon sẽ về Hàn Quốc, em ra đón bọn anh nhé…”
Sau khi nhận được tin nhắn, Fany đã suy nghĩ rất nhiều… Junho nhắn cho cô để làm gì chứ? Chỉ để cô phải suy nghĩ thêm mà thôi…
- “Eonni, chị sao vậy? Có chuyện gì à?” – Joo hỏi khi nhìn thấy Fany thừ người ra sau khi đọc tin nhắn
- “Hả? À… không có gì…” – Fany lắc đầu nói
- “Chị làm em hết hồn, em cứ tưởng có chuyện gì…”
- “Uhm không có gì… em có muốn đi dạo với chị không? Dù sao giờ này vẫn còn sớm…”
- “Dạ được… dù sao em cũng rảnh mà…”
Thế rồi Fany cùng Joo rời khỏi quán nước và bắt đầu đi dạo khắp các nơi trong thành phố Seoul… nhưng Joo nhận ra rằng trong suốt quãng đường Fany cứ liên tục nhìn đồng hồ, có lẽ cô đang đợi đến thời gian nào đó… Chính vì điều đó nên Joo đã sớm tạm biệt Fany với lý do phải về nhà dọn dẹp đống đồ mới chuyển đến…
Sau khi chia tay Joo, một mình Fany lại tiếp tục lặng lẽ đi, vừa đi cô vừa suy nghĩ rằng nới tiếp theo cô đến sẽ là đâu vì cô biết bản thân mình đã không thể nào trở về ngôi biệt thự kia nữa rồi… Nhưng Fany cũng không thể trở về căn nhà trọ ấy, cô đã cãi lời Yuri nên giờ phải tự chịu hậu quả này… cô không thể trở về để làm họ lo lắng cho cô thêm nữa, cô có lỗi và nợ họ quá nhiều rồi… Lê từng bước nặng nề và mệt nhọc khắp các con phố trong cái thành phố Seoul nhộn nhịp này, Fany bây giờ hoàn toàn mất phương hướng… cô cũng không biết bản thân sẽ có thể đi đâu nữa đây…
- “Chuyến bay từ Seoul đến Bắc Kinh sẽ được khởi hành…”
Tiếng nói phát ra từ loa khiến Fany giật mình, không biết từ bao giờ cô đã đứng ở trong sân bay… Tại sao chứ? Cô đã muốn từ bỏ nhưng sao đôi chân cô lại thế này… Tại sao nó lại đưa cô đến nơi mà cô không muốn như vậy chứ? Nhưng… dù sao thì cũng đã đến rồi, nhìn Taecyeon lần cuối từ xa cũng được nhỉ? Fany tự nghĩ rồi đứng nấp vào một góc khuất để chờ Taecyeon trở về…
4:30PM… Fany đã đứng đây hơn 3 tiếng đồng hồ rồi… nhưng vẫn không thấy Taecyeon đâu, thoáng nghĩ chuyến bay bị trục trặc gì đó nên Fany lại tiếp tục đứng đợi…
7:00PM… Taecyeon vẫn không xuất hiện dù cho chuyến bay từ Tokyo về Seoul đã hạ cách lúc 4:45PM do trục trặc về thời tiết…
Làm thế nào đây? Đôi chân cô đã không thể nào chịu nỗi nữa rồi, nó đã rong ruổi trên đường cả buổi sáng nay, lại còn phải đứng yên một chỗ chờ đợi hơn 5 tiếng đồng hồ thế này… Mắt Fany dường như cũng muốn nhắm lại, cô đã quá mệt mỏi, hậu quả của việc thức trắng một đêm đây mà…
Ngay lúc đó, một hình bóng quen thuộc xuất hiện từ đằng xa…, nụ cười bất chợt hiện lên trên gương mặt xanh xao kia nhưng rồi lại vụt tắt… Taecyeon đã ở đó nhưng không phải một mình, bên cạnh anh ngoài Junho ra thì vẫn còn một người nữa – Jessica…
Nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt Fany nhưng cô đã kịp nuốt nó vào trong và thay vào đó là một nụ cười khác vì cô nhận ra rằng Taecyeon cũng đang cười, một nụ cười mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được nhìn thấy… ngay lúc ấy cô chợt hiểu ra tình yêu của cô quá nhỏ bé, có lẽ nó chỉ như hạt bụi trong cuộc đời anh mà thôi… Khẽ quay lưng bước đi… nhưng cô lại gục ngã ngay sau đó… đã quá sức chịu đựng của cô gái nhỏ bé này rồi…
- “Cô à, cô không sao chứ?” – Vài người tốt bụng đến hỏi thăm và đở Fany dậy
- “À vâng, cám ơn, tôi không sao…” – Fany lắc đầu rồi đứng lên, cô cúi đầu cám ơn những người xung quanh rồi lại tiếp tục bước đi
- “Chuyện gì vậy?” – Taecyeon hỏi khi nhìn thấy vài người đang tụ họp lại một góc phía xa
- “Đâu có gì, người ta đi đón người thân thôi mà…” – Junho nói – “Mà lạ thật sao không thấy vậy?”
Khi nghe đến điều ấy, Taecyeon chợt nhìn xung quanh… có vẻ như anh đang tìm kiếm một ai đó
- “Anh tìm ai vậy?” – Jessica đi bên cạnh hỏi
- “À không, tôi xem anh hay em trai tôi có đến không thôi mà…” – Taec trả lời trong khi vẫn nhìn xung quanh
- “Vậy họ có tới không?”
- “Chắc là không…” – Taecyeon thất vọng trả lời – “Mà cô có cần tôi chở về không?” – Taecyeon quay sang hỏi Jessica mà không hề để ý rằng Junho đang ra hiệu cho anh dừng cuộc nói chuyện với cô gái kia lại
- “Không cần đâu, tôi có để xe trong bãi, cám ơn anh…” – Jessica lắc đầu nói
- “Vậy chúng tôi xin phép đi trước đây” – Ngay khi Jessica vừa dứt lời thì Junho đã lập tức nhảy vào nói rồi kéo Taecyeon đi
--------------------------------------------------
Trên xe…
- “Này, bộ cậu điên rồi sao? Bộ dính scandal với cô ta bên Nhật chưa đủ sao lại còn kéo về đây nữa hả?” – Junho cau có quay sang hỏi Taec
- “Gì chứ? Chỉ là tình cờ gặp trên máy bay thôi mà…” – Taecyeon thản nhiên nói
- “Tớ biết nhưng cũng dâu cần xuống sân bay chung với cô ta như vậy chứ?”
- “Cậu sao thế? Tớ với cô ta không có gì thật mà, chỉ là bạn bè thôi… Với lại cô ta là chủ tịch của Tiffany & Co mà, phải giữ mối quan hệ vì cô ấy mới hứa giúp tớ một chuyện”
- “Chuyện gì chứ?” – Junho tò mò hỏi
- “Bí mật” – Taecyeon vẫn giữ nụ cười ấy mà nói với Junho
- “Thôi thì tùy cậu, muốn làm gì thì làm nhưng làm ơn đừng gây chuyện cho tớ giải quyết nữa là được rồi…” – Junho thở dài nói
- “Tớ biết rồi…”
- “Mà… cậu thật sự không có gì với cô ta chứ?” – Một lần nữa Junho quay sang hỏi Taec
- “Sao vậy?” – Lúc này Taecyeon dường như cũng hơi khó chịu khi mà Junho cứ mãi hỏi về vấn đề giữa anh và Jessica
- “Tớ thấy từ lúc xuống sân bay đến giờ cậu cứ tự mỉm cười suốt thôi”
- “Này Lee Junho” – Đột nhiên Taecyeon nghiêm mặt quay sang nói với Junho
- “Gì?”
- “Xuống xe đi”
- “Hả?” – Lời nói của Taecyeon khiến Junho bất ngờ và thắng gấp lại
- “Xuống xe nhanh lên” – Taecyeon nhắc lại lời nói của mình một lần nữa
- “Được rồi nhưng mà để làm gì?” – Junho không biết Taecyeon định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn bước xuống xe – “Xe bị gì à?”
- “Cậu tự đi taxi về đi nhé, ngồi cứ lèm bèm hoài chán chết được” – Ngay khi Junho vừa xuống xe thì Taecyeon đã nhanh chóng trèo sang phía ghế bên kia để cầm lái
- “Ya… Taecyeon… cậu…”
- “À, mà cậu nên nhớ rằng… tớ cười không phải vì cô ta đâu… rõ chưa?” – Taecyeon nhếch mép cười với Junho rồi phóng xe đi…
Taecyeon nhanh chóng lái xe về biệt thự của mình vì ngay lúc náy đây anh mong muốn gặp Fany hơn ai hết vì anh muốn báo một tin vui với cô…
Vừa về đến nhà, Taecyeon đã vội chạy nhanh vào trong
- “Fany, Fany à… tôi có cái này cho em, Fany…” – Nhưng Taecyeon gọi mãi mà cũng không thấy ai trả lời… thoáng nghĩ cô vì giận chuyện anh đi với Jessica mà trốn trong phòng nên anh vội vào tìm cô… - “Fany à…”
Thế nhưng khi vào đến phòng thì Taecyeon hoàn toàn bất ngờ vì nhìn thấy chiếc tủ quần áo đã trống đi một nữa, đồ đạc và các bản phác thảo của Fany cũng không còn ở đây… Lúc này, tim Taecyeon bỗng nhiên đập nhanh một cách lạ lùng, từng nhịp từng nhịp đập cứ như thôi thúc anh… giờ đây một nỗi sợ hãi dâng lên trong Taecyeon và điều sợ hãi ấy không còn gì khác ngoài việc anh sợ mất Tiffamy…
Chạy nhanh ra ngoài và leo lên chiếc xe của mình một lần nữa… Taecyeon băng nhanh qua những con đường, vừa đi anh vừa cố gọi điện thoại cho Fany nhưng không ai bắt máy…
- “Thật sự em đi đâu rồi chứ?” – Taecyeon tức giận quăng luôn chiếc tai nghe bluetooth xuống ghế trống bên cạnh… Dừng xe trước cửa quán bar Hands up và lao thẳng vào bên trong…
- “Hử? Anh đến đây làm gì?” – Yuri ngạc nhiên khi nhìn thấy Taecyeon đằng đằng sát khí đi vào
- “Fany đâu?” – Taec hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Yuri
- “Anh khiến Fany khóc lóc cả đêm qua rồi giờ còn tìm làm gì?” – Yuri khó chịu nói với Taecyeon
- “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?”
- “Tại sao tôi phải nói cho anh nghe chứ?”
- “Cô…” – Taecyeon trừng mắt lên nhìn Yuri
- “Sao hả? Dám thì anh đánh tôi đi…”
- “Này chuyện gì vậy?” – May thay Taeyeon đã ra kịp lúc để ngăn cuộc khẩu chiến giữa Yuri và Taecyeon lại
- “Mặc kệ anh ta…” – Yuri liếc nhìn sang Taecyeon rồi dửng dưng kéo Taeyeon đi
- “Cô đứng lại cho tôi, cô còn chưa trả lời tôi đó… Fany đâu?”
- “Fany… không phải ở chỗ anh sao?” – Taeyeon ngạc nhiên hỏi
- “Cô ấy dọn đồ đi rồi…”
- “Ha… ra là vậy nên anh mới điên lên đến đây quậy hả?” – Yuri quay sang nói lớn với Taecyeon
- “Yên nào Yul… Anh nói Fany dọn đồ đi rồi sao?” – Taeyeon ngăn Yuri lại rồi đẩy cô lùi lại phía sau
- “Các cô không biết sao?” – Taecyeon ngạc nhiên hỏi vì không lẽ nào cả hai người bna5 thân nhất của Fany là Yuri và Taeyeon cũng không biết Fany đi đâu
- “Tôi không biết, Yul, cậu biết không?” – Taeyeon nhìn sang Yuri
- “Tớ cũng mới nghe thôi, đừng có hỏi tớ…” – Yuri khẽ lắc đầu
- “Các cô không biết thật hả?”
- “Hôm qua quả thật Fany có đến đây, cậu ấy buồn lắm, còn uống rất nhiều rượu nữa, sau đó thì Yuk có đưa cậu ấy về nhà nhưng khi chúng tôi tỉnh dậy thì đã không thấy cậu ấy nữa rồi… Tôi nghĩ là cậu ấy về nhà anh chứ?”
- “Tôi mới xuống máy bay thôi, về nhà thì không thấy cô ấy đâu cả…” – Taecyeon thở dài nói
- “Anh đi tìm hết các chỗ chưa?”
- “Tôi… tôi có đến xưởng đá quý nhưng cũng không có nên tôi mới đến đây…”
- “Vậy anh thử nhớ xem có chỗ nào mà anh với Fany hay đến không?”
- “Chỗ mà tôi với cô ấy hay đến à?” – Khi nghe Taeyoen hỏi thì Taecyeon mới chợt nhận ra rằng… giữa anh và Fany quả thật chẳng có nơi nào hay đến cả, trước đây anh gặp cô trong quán bar này và sau đó là xưởng đá quý… chỉ có thế thôi… ngoài ra cũng chẳng còn nơi nào khác nữa
- “Anh không nhớ hả? Hay thật sự là không có? Anh tự suy nghĩ lại đi, từ ngày Fany nó theo anh đến giờ, anh có bao giờ cho nó 1 cuộc sống bình thường chưa hay là suốt ngày chỉ nhốt cô ấy vào cái căn biệt tự lạnh tanh đó?” – Yuri khoanh tay lại rồi cười khẩy lên nói
- “Tôi đi tìm cô ấy đây” – Taecyeon không phản ứng gì mà chỉ lầm lũi đi ra
--------------------------------------------------
Trong khi đó về phía Fany, sau khi vừa rời khỏi sân bay thì không may cô đã bị một chiếc xe đụng trúng trong lúc vô ý băng qua đường… và người đụng phải cô lại chính là cô nàng Jessica…
Vài ngày sau trong bệnh viện…
- “Uhm… đây là đâu vậy? Sao mình lại ở đây?” – Fany vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy cô bạn thân của mình đang ngồi lo lắng bên cạnh
- “Cậu tỉnh rồi à Fany… may quá, cậu làm tớ lo suốt thôi” – Jessica mừng rở nói khi nhìn thấy Fany tỉnh dậy
- “Đây là đâu?” – Fany nhìn quanh căn phòng và hỏi
- “Là bệnh viện trung tâm Seoul, cậu không sao chứ?”
- “Vậy… ba mẹ tớ đâu? Cả anh trai nữa… Tớ nhớ là đang ngồi trên xe với họ… rồi… rồi…” – Fany quay sang hỏi Jessica… có vẻ như cô đang muốn nhớ đến điều gì đó nhưng lại không thể
- “Fany à… cậu không nhớ gì sao?” – Jessica ngạc nhiên nhìn Fany
- “Hả?” – Khi nghe cô bạn thân của mình nói, Fany cũng lấy làm thắc mắc… thật ra có chuyện gì mà Jessica lại nói như vậy?
- “Chiếc xe chở gia đình cậu đã gặp tai nạn, ba mẹ cậu… còn cả anh Jack nữa… tất cả… đã mất trong tai nạn đó rồi…” – Jessica ngập ngừng nói
- “Cái… cái gì? Họ… họ đã…” – Fany dường như không tin vào tai của mình, Jessica vừa nói gì chứ? Tại sao lại có thể như vậy?
- “Fany à, bình tĩnh đi, đừng có kích động quá mà… Fany à…” – Jessica ôm chầm lấy Fany để cô bình tĩnh lại
- “Sao lại có thể như thế được… tại sao vậy? Tại sao chiếc xe gặp tai nạn mà tớ lại không có chuyện gì chứ? Tại sao… Tại sao chứ?” – Fany liên tục hỏi những câu hỏi như thế khiến Jessica càng lo lắng hơn
- “Fany à, cậu mới tỉnh lại nên bình tĩnh chút đi… Tớ cũng không biết tại sao, nhưng ngay sau vụ tai nạn, cảnh sát đã liên lạc về Mỹ, họ nói rằng khi phát hiện chiếc xe gặp tai nạn chỉ nhìn thấy xác của ba người họ thôi, còn cậu thì không… có thể là cậu đã không đi chuyến xe ngày hôm đó cùng họ, cũng có thể là bằng cách nào đó mà cậu đã thoát ra ngoài…”
- “Tớ có trên chiếc xe ấy…” – Fany nói trong vô thức
- “Cậu có trên xe sao?” – Jessica bị bất ngờ bởi lời nói của Fany
- “Phải, tớ nhớ là hôm đó… cả gia đình tớ đang trên đường đến khu vui chơi thì… thì hình như chiếc xe có vấn đề… nó khiến ba tớ không làm chủ được tốc độ… và rồi… Á…” – Nhớ đến đó thì đột nhiên đầu Fany đau dữ dội, cô không thể nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó nữa…
- “Thôi được rồi… tớ hiểu rồi… ngoan đi, không sao đâu, mọi chuyện qua hết rồi… Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi hỏi xem tình trạng cậu thế nào, nếu được thì vài hôm nữa chúng ta cùng về Mỹ… được không?” – Jessica cố dỗ dành và an ủi Fany - “À mà… chuyện đó cũng cách đây 2 năm rồi, trong khoảng thời gian 2 năm đó… cậu… vẫn luôn ở Hàn Quốc sao?”
- “Tớ không nhớ gì hết…” – Fany lắc đầu nói
- “Thôi được rồi, cậu nằm nghỉ đi, tớ đi chút rồi quay lại ngay…” – Thấy Fany như vậy nên Jessica cũng không muốn hỏi thêm bất kì điều gì nữa… Cô đứng dậy và ra ngoài tìm bác sĩ để hỏi chuyện và cũng để cho Fany có khoảng thời gian nghỉ ngơi
- “Uhm…” – Fany khẽ gật đầu rồi lại nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong 2 năm qua… Thật ra, sau vụ tai nạn đó… cô đã đi đâu và làm gì chứ???
|