Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Yuki_Hooseki
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | MA] True Love | Yuki_Hooseki | Nichkhun - Taecyeon - Chansung - Joo

[Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2012 09:38:12 | Xem tất
Chap 8 - Part 1

Em Ghét Cái Thứ Tình Yêu Này




Em đã quá mệt mỏi khi phải  xuất hiện trong chính nỗi đau của bản thân mình
Em mong mình có được hạnh phúc dù chỉ một ngày
Nhưng em lại không thể nói ra điều đó
Vì em đã chọn anh cùng một lí do như khi anh chọn cô ấy
Trong những kí ức quý giá của em, em ghét cái thứ tình yêu đơn phương này


Tại trại tập huấn

- “Đúng là cái số mà, sao tôi cứ phải dính với anh như thế này chứ?” – Joo than thở khi đang ngồi lên ý tưởng cùng Chansung

- “Thôi đi, lèm bèm hoài, cô nói cả tuần nay rồi mà không thấy chán sao?” – Chansung bỏ cây bút xuống bàn liếc sang nhìn Joo

- “Gì chứ? Không đủ, tôi muốn lèm bèm cho đến chừng nào không gặp anh nữa thì thôi, đừng có tưởng giúp tôi được một lần rồi lên mặt nha...”

- “Gì vậy? Sao hôm nay nóng thế?” – Chansung ngạc nhiên hỏi khi thấy Joo dễ cáu giận hơn mọi khi

- “Kệ tôi đi” – Joo nhăn mặt nói... Sự thật thì Joo nổi cáu cũng chỉ vì đã 1 tuần nay rồi cô không được gặp Wooyoung và cả IU nữa... suốt ngày bị “nhốt” trong cái trại tập huấn này khiến cô chán đến sắp phát điên lên

- “Làm sao mà kệ cô được, cô chung nhóm với tôi đó... cô mà cứ như thế này thì làm sao hoàn thành cái MV để nộp bài đây? Nói đi, có chuyện gì? Bộ... đến ngày đó rồi hả?” – Chansung ghé sát mặt mình vào mặt Joo hỏi

- “Anh điên à... ngày gì chứ? Chẳng qua là không thích lắm khi bị đưa đến đây... vậy thôi”

- “À... hóa ra là chán à?”

- “Bộ anh không như vậy sao?”

- “Có chứ nhưng mà... đâu phải cô không biết, tôi và cô thuộc dạng đối tượng được quan tâm mà, nhút nhích một chút cũng bị để ý... đi đâu được chứ?”

- “Mệt quá đi giờ mà cứ gò bó tôi ở đây mãi thì tôi chẳng nghĩ được gì đâu...”

- “Cô đang kiếm cớ đó hả?”

- “Nói thật đó...”

- “Xì... không nghĩ được gì thì thôi, tôi đi kiếm cái gì ăn đây, đói rồi, ngồi đây cũng chẳng ích lợi gì...” – Vừa nói xong thì Chansung lập tức đứng dậy và bỏ đi

- “Nè... anh đi thật hả?” – Joo gọi với theo... nhưng Chansung vẫn bỏ đi một nước... Joo thì dường như cũng chẳng cần quan tâm, cô gọi cho có thế thôi chứ nếu như Chansung ở lại thì cô và anh cũng chẳng có gì nói với nhau ngoài những từ than vãn...

--------------------------------------------------

Tối hôm đó, vì không ngủ được nên Joo đã lên sân thượng của kí túc xá, trên tay cầm chiếc điện thoại rồi đi tới đi lui không biết có nên nhắn tin cho Wooyoung hay không...

- “Nên nhắn tin... hay gọi cho anh ấy luôn nhỉ? Mà gọi rồi thì biết nói gì đây...” – Đang phân vân thì đột nhiên điện thoại của Joo lại reo lên

- “Này lùn, làm gì mà đi tới đi lui vậy hả?” – Giọng nói của Chansung vang lên qua điện thoại

- “Hử? Sao anh biết tôi đang làm gì chứ?” – Joo thắc mắc hỏi

- “Nhìn sang bên này đi đồ lùn...” – Chansung cười lớn nói

Và rồi Joo nhìn sang phía sân thượng đối diện... là sân thượng của kí túc xá nam...

- “Anh theo dõi tôi đấy hả?”

- “Ngủ không được định lên đây hóng mát thôi, ai ngờ nhìn thấy một con ma lùn tịt đi tới đi lui...”

- “Anh nói ai là ma hả? Đồ đáng ghét!”

- “Ngủ không được à? Hay là nhớ tôi?”

- “Có nhớ nhưng không phải anh...” – Joo chu mỏ nói

- “Không phải nhớ tôi vậy chẳng lẽ cô nhớ Wooyoung à?” – Joo im lặng không nói gì chứng tỏ rằng những lời Chansung nói là sự thật... hơi bất ngờ vì anh chỉ nói đùa thôi nhưng không ngờ lại đúng những điều Joo đang suy nghĩ trong lòng... mà cũng phải thôi, đâu phải anh không biết đó giờ người Joo thích là Wooyoung chứ... nhưng anh cũng biết rõ một điều là Wooyoung và IU hiện giờ đang là một đôi... Thế nên anh cũng không biết phải nói gì thêm nữa...

- “Này...” – Đột nhiên Joo lên tiếng sau một khoảng thời gian yên lặng

- “Hả?”

- “Anh thấy... tôi với Wooyoung oppa thế nào?” – Joo ngại ngùng nói

- “Thế nào là thế nào?”

- “Anh thấy tôi với anh ấy... có hợp nhau không?”

- “Sao tự nhiên lại hỏi thế chứ?” – Hơi shock trước câu hỏi của Joo nhưng Chansung vẫn cố lấy bình tĩnh hỏi ngược lại

- “Uhm, không có gì... chẳng qua là tôi... tôi...”

- “Cô sao?”

- “Đâu phải là anh không biết tôi thích Wooyoung oppa... thế nên tôi... tôi định nhờ anh...”

- “Cô định nhờ tôi làm mai cô cho Wooyoung à?” – Chansung hỏi với giọng lạnh tanh

- “Hì, anh thông minh thật đó... thật ra thì... nói ra điều đó cũng ngại thật nhưng mà...” – Joo mỉm cười vì Chansung hiểu ý cô

- “Tôi nghĩ cô nên bỏ cái ý định đó đi”

- “Tại sao chứ?” – Nhưng nụ cười ấy lại lập tức chợt tắt sau câu nói ấy

- “Wooyoung có bạn gái rồi… với lại, nếu như không phải là tôi nhờ vả thì cô nghĩ nó tự nhiên tốt với cô như thế sao?” – Lời nói của Chansung như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Joo

- “Cái gì?” – Dường như không tin những lời Chansung nói, Joo cố hỏi ngược lại - “Nè, có phải anh không muốn tôi quen Wooyoung nên mới nói thế không hả? Có phải anh thích tôi nên mới nói thế không?”

- “Phải, tôi thích cô thế nên mới vội vả đi cứu cô lúc nửa đêm nửa hôm thế kia, vì tôi thích cô nên mới kêu thằng Wooyoung đưa sợi dây chuyền ấy cho cô và vì tôi thích cô nên mới chấp nhận làm gia sư cho cô... nhưng không phải vì lý do đó mà tôi nói như thế với cô đâu, thằng Wooyoung thật sự có bạn gái rồi và người đó không ai xa lạ đâu, là IU, cô bạn thân của cô đấy…” – Có lẽ đã quá sức chịu đựng của Chansung nên anh đã thú nhận với Joo tất cả từ việc anh thích cô đến việc IU và Wooyoung đang bí mật hẹn hò

- “Anh nói bậy cái gì vậy? Anh đang giỡn với tôi có phải không vậy?” – Joo vừa cười vừa hỏi Chansung bởi vì cô vẫn nghĩ anh đang trêu chọc cô

- “Cô nhìn mặt tôi giống giỡn lắm sao hả?” – Chansung hét lớn qua điện thoại

- “Xa quá tôi không thấy rõ mặt anh… Thôi mà đừng có giỡn với tôi nữa, anh… làm sao mà thích tôi được chứ cũng như Wooyoung làm sao có thể…” – Joo vẫn mỉm cười như thế

- “Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, anh thích em Joo à… và chuyện thằng Wooyoung với IU quen nhau cũng là thật, không tin thì em tự gọi điện hỏi IU đi…”

- “Anh nói dối, tôi không tin anh đâu…” – Joo nói lớn qua điện thoại rồi cúp máy, sau đó cô trở xuống phòng của mình…

Chansung đứng đó bất lực nhìn theo Joo, sau đó anh ngồi gục xuống đất một cách mệt mỏi, anh đã nói ra rồi, nói ra tất cả những điều mà anh đã hằng giấu kín trong lòng bấy lâu nay… mà cũng nực cười thật, có ai nghĩ đến cái ngày mà một playboy khét tiếng như anh lại bị như thế này chưa… dù Joo không nói là từ chối anh nhưng cái cách cô thể hiện nó còn hơn là việc cô thẳng thừng từ chối… có lẽ hết thật rồi… ngay đến việc làm bạn… có lẽ cũng không thể nữa rồi…

- “Cậu… thật sự thích em gái tôi sao?” – Ngay lúc đó không biết Junsu từ đâu xuất hiện

- “Thầy… thầy nghe hết rồi à?”

- “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu nhất định phải trả lời thật lòng cho tôi biết” – Junsu ngồi xuống cạnh Chansung hỏi

- “Việc em thích Joo là sự thật…”

- “Tại sao cậu lại thích nó, vói điều kiện của cậu thì không phải so ra Joo nó quá bình thường hay sao?”

- “Đúng là với điều kiện của em thì có khối cô để lựa chọn nhưng mà… em lại chọn Joo, có lẽ vì cô ấy không giống những cô gái khác, cô ấy rất ngây thơ, lại không chạy theo những trào lưu cũng như không bị mù quán với những anh chàng đẹp trai giàu có, cô ấy chỉ luôn làm theo những cảm xúc thật của mình, đem con tim ra mà cảm nhận…”

- “Cậu đừng có nói nó y như thiên thần vậy, tính em tôi… tôi là người rõ nhất, tham vọng của nó rất lớn và cũng chính vì cái tham vọng đó mà nó sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được… tuy nó không phải là đứa nham hiểm dùng mọi thủ đoạn để có thể đạt lấy thứ mình muốn nhưng mà… nó có thể sẵn sàng hy sinh tất cả để có được thứ nó cần…”

- “Ý thầy là…” – Chansung mơ hồ quay sang hỏi Junsu

- “Tôi muốn hỏi cậu thêm câu nữa, nghe nói cậu từng cố vấn cho nó trong kì thi lần trước phải không?” – Nhưng dường như Junsu lờ đi điều đó

- “Dạ phải…” – Chan gật đầu

- “Vậy cậu thấy diễn xuất của nó thế nào?”

- “Thầy muốn em nói thật sao?”

- “Uhm…”

- “Thật ra thì… cô ấy không biết thể hiện cảm xúc của mình đúng cách, dù cho có chỉ dẫn thế nào thì cô ấy cũng không thể nào nhập tâm vào nhân vật được”

- “Vậy là thật sự nó không có năng khiếu, đúng không?”

- “Có thể Joo giỏi trong mọi lĩnh vực nhưng còn…”

- “Có lẽ trước đây tôi không nên mềm lòng để nó theo học ở khoa này… tôi biết nó thích nhưng nó thật sự không phù hợp… lẽ ra tôi nên cản nó ngay từ đầu chứ…”

- “Vậy giờ thầy định tính sao?”

- “Để sau đợt tập huấn này xem sao, nếu như sau đợt tập huấn này mà nó vẫn không khá hơn thì… có lẽ tôi nên chuyển trường cho nó thôi…” – Junsu đứng dậy và bỏ đi

- “Thầy à…”

- “Nếu như nó đã thật sự không thích hợp thì còn tạo cho nó hy vọng để làm gì chứ? Thà chặn ngay từ bây giờ… có lẽ sẽ tốt cho nó hơn…” – Junsu dừng lại, khẽ thở dài rồi quay đầu lại nói với Chansung rồi tiếp tục bước đi, để lại một mình Chansung ở lại nơi đó với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu…

Có lẽ anh cũng là một phần nguyên nhân dẫn Joo đến lầm tưởng ngày hôm nay, nếu như hôm đó không phải vì muốn bảo vệ mà nhờ Wooyoung đưa sợi dây chuyền cho cô thì chắc chắn cũng không đến nông nỗi này… Joo hiểu lầm là Wooyoung quan tâm và luôn giúp đỡ cô trong khi người luôn ầm thầm làm những điều đó là anh, còn những con điểm A của Joo chắc chắn cũng vì các giáo viên nhận ra mối quan hệ đặc biệt giữa anh và Joo qua sợi dây chuyền nên mới làm thế… Chansung lúc này thật sự lo sợ rằng bản thân anh sẽ đánh mất Joo vì nếu như cô chuyển trường rồi thì anh phải làm sao đây chứ? Chẳng lẽ chuyển trường theo cô sao? Không được… nhất định anh sẽ không để cô rời khỏi cái trường này cũng như rời xa anh… anh nhất định sẽ giúp cô tìm ra khả năng đích thật của mình…

--------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Chansung cố gắng dậy thật sớm để qua kí túc xá nữ tìm Joo nhưng gọi điện thoại cho Joo thì cô lại không bắt máy, nghĩ rằng cô còn giận chuyện hôm qua và muốn lẫn tránh anh nên anh đã cố đứng đợi trước kí túc xá… Thời gian dần trôi, mọi người ai ai cũng lần lượt ra ngoài tập hợp cả rồi thế nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Joo đâu… Chợt Chansung nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang lom khom đi về phía sân sau của trại tập huấn, đoán chắc là Joo nên anh đã theo sau cô…

- “Này… em định làm gì vậy hả?” – Chansung lên tiếng khi thấy Joo đang đứng trước bức tường

- “Không liên quan đến anh…” – Joo lắc đầu nói

- “Định trèo ra ngoài đó đi tìm thằng Wooyoung à? Những lời hôm qua anh nói em không tin chút nào sao?”

- “Chính vì không tin anh nên tôi mới muốn đi gặp IU và Wooyoung oppa để làm rõ mọi chuyện”

- “Đồ cứng đầu, anh thật sự không đáng để em tin à?”

- “Một chút cũng không”

- “Được, vậy để anh đi với em, anh muốn chứng minh cho em thấy là anh không gạt em…” – Thế rồi Chansung khụy gối xuống làm bàn đỡ để Joo có thể leo qua cái tường cao chót vót kia rồi anh cũng leo qua đó ra ngoài…

Cả hai cùng lên một chiếc xe bus nhỏ tiến về thành phố Seoul, trong suốt quãng đường đi, Joo chẳng thèm nói với Chansung bất kì lời nào

--------------------------------------------------

Tại nhà trọ của Fany

- “Cậu đi thật đấy hả?” – Yuri gắt gỏng hỏi khi Fany chuẩn bị xách vali ra khỏi nhà

- “Yul à, không phải chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi sao?” – Fany lo ngại quay lại hỏi Yuri

- “Tớ chỉ muốn xác định lại một lần nữa thôi, vì khi cậu ra khỏi căn nhà này rồi thì đừng có hối hận đó…”

- “Tớ đi đây” – Không đáp trả lại lời nói của Yuri, Fany cứ thế mà ra khỏi căn nhà trọ ấy vì cô không muốn nghe thêm bất kì lời nào từ Yuri nữa, cô sợ nếu cô cứ tiếp tục nán lại nơi đó thì chắc cô sẽ thay đổi quyết định của mình nữa thôi…

--------------------------------------------------

Tại căn biệt thự của Taecyeon

- “Phù, cuối cùng cũng đến rồi, đi một mình quả thật mệt chết được” – Fany ngồi xuống ghế sofa mà thở dài. Vì hôm nay Taecyeon có lịch làm việc nên cô phải tự dọn đồ đến đây một mình. Lần lượt lấy tất cả đồ đạc ra và sắp xếp ngăn nắp vào nơi mà Taecyeon đã chỉ, sau đó Fany lau dọn lại nhà cửa một lần nữa… Khẽ mỉm cười khi nhìn thấy căn nhà sạch bong, Fany đến bên khung cửa sổ, kéo nhẹ chiếc rèm màu trắng tinh khôi sang một bên để cho những tia nắng lấp lánh có thể tràn vào trong sưởi ấm cho căn nhà lạnh lẽo này. Cô tin rằng bắt đầu từ ngày hôm nay, cô và Taecyeon sẽ có một cuộc sống hạnh phúc tại chính nơi đây – “Yul à, tớ sẽ không hối hận đâu”

--------------------------------------------------

Cùng lúc đó tại công ty JYP

- “Này, làm gì mà sáng giờ nhìn đồng hồ hoài vậy?” – Junho huých nhẹ vào tay Taecyeon hỏi

- “Có gì đâu, buồn quá nên mong cho hết giờ họp thôi, sáng giờ họp hành gì mà chán gần chết” – Taecyeon thở dài nói

- “Nghiêm chỉnh chút đi, Khun hyeong mà nghe thì có nước bị ăn mắng đấy…” – Junho liếc nhìn sang Taec

- “Thôi được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể trở về phòng của mình để làm việc tiếp được rồi…” – Nichkhun gấp cái bìa hồ sơ trước mặt mình lại rồi nói

- “Phù cuối cùng cũng xong…” – Taecyeon thở phào nhẹ nhõm nói, rồi anh lập tức đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi cửa thì đột nhiên Nichkhun gọi ngược lại

- “Riêng Junho và Taecyeon ở lại đây một chút”

- “Hả?” – Hơi hụt hẫn vì câu nói của Nichkhun nhưng Taecyeon vẫn ngoan ngoãn ở lại – “Chuyện gì vậy ạ?”

- “Anh muốn bàn với hai người chuyện kí hợp đồng với Tiffany & Co đó”

- “Cái đó, không phải hyeong đã bàn xong rồi sao?” – Taecyeon thắc mắc hỏi

- “Bàn thì đương nhiên là bàn xong rồi nhưng cái chính là… anh muốn cậu nhân cơ hội này Mỹ tiến luôn, có được không?” – Nichkhun nghiêm mặt lại hỏi Taecyeon

- “Hyeong hỏi em sao? Em cũng đang muốn hỏi hyeong đấy, tại sao một người cao ráo đẹp trai và nói tiếng anh chuẩn không cần chỉnh như em đến bây giờ vẫn chưa được Mỹ tiến vậy?” – Nhưng Taecyeon lại dùng giọng điệu đùa cợt hỏi ngược lại Nichkhun

- “Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên hỏi Junho chứ không nên hỏi cậu… Cậu thấy sao hả Junho?” – Nichkhun xua tay nói

- “Theo em thấy thì cũng đã đến lúc cho Taecyeon Mỹ tiến rồi vì dạo này hạnh kiểm… tương đối tốt, không có giở cái trò trốn việc nữa… à không, không phải không có mà là hiếm khi trốn việc nữa” – Junho gật đầu tỏ vẻ hài lòng nói

- “Cậu đang khen tớ đúng không?” – Taec quay sang nhìn Junho chớp chớp mắt nói

- “Anh thấy hình như dạo này nó khác lắm đúng không?” – Khun quay sang hỏi Junho

- “Phải đó, hình như gần nửa năm nay rồi, không trốn việc, tính tình lại trở nên dễ chịu hơn, siêng làm hơn… Không biết có bị chạm vào dây thần kinh nào không nữa?”

- “Yah, nói gì vậy hả?” – Taecyeon cốc nhẹ vào đầu Junho

- “Nhưng mà hình như có 1 thứ không những không thay đổi mà còn tệ hại hơn đó”

- “Là gì vậy hyeong?”

- “Là bình thường thì khuya nhất là 2, 3 giờ sáng là về đến nhà rồi nhưng dạo này thì đi luôn cả đêm, sáng mới mò về…”

- “Đúng rồi, hyeong nói em mới nói, tuần trước còn mượn xe em đi đâu đó cả đêm luôn, sáng mới đem qua nhà em trả đấy” – Thế rồi cả hai ánh mắt đều dồn về phía Taecyeon

- “Này, hai người sao tự nhiên lại quay sang soi mói đời tư tôi vậy hả?”

- “Hwang Taecyeon, hôm nay cậu chết chắc rồi, khôn hồn thì khai ra mau đi…” – Nichkhun bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi của mình và tiến lại gần Taecyeon

- “Khai cái gì? Trời ơi”

- “Khai ra mau, lý do nào khiến cậu thay đổi như thế hả? Nói…” – Junho cũng bắt đầu kéo chiếc ghế ngồi sát Taec

- “Junho à, cậu hỏi làm gì, chắc có cô nào lọt vào mắt xanh rồi, đúng không?”

- “Haha, em thì thiếu gì cô, hyeong nói dư thừa quá đi”

- “Nhưng chắc chắn phải có ai đó rất đặc biệt, đặc biệt hơn những cô tầm thường khác thì cậu mới thay đổi đáng kinh ngạc như vậy chứ?” – Nichkhun tỏ ra rất thấu hiểu Taecyeon nên anh nói với vẻ rất chắc chắn

- “Làm gì có chứ” – Nhưng Taecyeon lại lập tức phủ nhận đi điều đó

- “Khai ra đi, khai mau thì anh sẽ có thưởng cho cậu”

- “Hyeong xem em là con nít à?”

- “Ho à, cậu làm cách nào cho nó khai đi, phần thưởng ấy cũng có phần cậu đấy”

- “Thế ạ? Vậy thì... Taec à, tớ năn nỉ cậu đó, tớ muốn nhận thưởng… Cậu cũng biết mà, tớ làm quản lý cho cậu cực khổ lắm, coi như cậu bù đắp cho tớ đi được không?” – Junho nắm lấy tay Taecyeon rồi nhìn sâu vào mắt anh chớp chớp

- “Hai người… làm trò gì vậy chứ?”

- “Taec à, tớ năn nỉ đó, giờ cậu mà không khai thì tớ sẽ… trao tặng cậu ngàn nụ hôn nồng thấm đấy…” – Rồi cứ thế, đôi môi “nóng bỏng” của Junho mỗi lúc mỗi tiến gần đến gương mặt của Taecyeon hơn

- “Thiệt tình, hai người điên quá đi…” – Hoảng hồn Taec vội đứng dậy và chạy sang nơi khác – “Thôi, không nói với hai người nữa… có hẹn rồi, đi đây”

- “Này… sau khi quảng bá sản phẩm cho Tiffany & Co xong, chúng ta cùng nhau đi Prague (Cộng Hòa Czech) một chuyến nhá, đó là phần thưởng đấy…” – Nichkhun nói lớn khi Taecyeon sắp ra khỏi cửa

- “Thật sao? Sao hyeong sang quá vậy?” – Taecyeon quay đầu lại hỏi Nichkhun

- “Nhớ đưa cô ấy theo là được rồi” – Nichkhun mỉm cười nói

- “Để coi sao” – Taecyeon cũng mỉm cười rồi quay bước đi

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 6-4-2012 09:40:13 | Xem tất
Sau khi họp xong ở công ty, Nichkhun trở lại với công việc của mình... Đang tập trung vào những kế hoạch mới, đột nhiên có một cuộc điện thoại từ bàn thư kí gọi vào cho anh...

- “Chuyện gì?”

- “Thưa chủ tịch, có một cô gái tên Kwon Yuri muốn gặp ạ, cô ấy nói là bạn của chủ tịch” – Tiếng nói của thư kí vang lên trong điện thoại

- “Được rồi... cho cô ấy vào đi” – Dù có chút chần chừ suy nghĩ nhưng cuối cùng Nichkhun cũng đồng ý cho Yuri vào để xem cô muốn nói gì với anh

- “Xin lỗi không làm phiền anh chứ?” – Yuri ngại ngùng hỏi ngay khi bước chân vào phòng

- “À uhm, không có gì...” – Nichkhun cũng có vẻ ngại ngùng không kém

- “Uhm... tôi cũng không muốn làm phiền anh nhiều đâu, tôi đến đây để trả lại cho anh thứ anh để quên” – Yuri đứng trước bàn làm việc của Nichkhun rồi cho tay vào túi xách tìm kiếm vật gì đó

- “Thứ tôi để quên?” – Trong khi Nichkhun đang thắc mắc không biết Yuri định đưa cho mình thứ gì thì Yuri đã đặt một tấm chi phiếu – đó chính là tấm chi phiếu mà Nichkhun đã để lại hôm trước – “Cái này...”

- “Là thứ anh để quên ở chỗ tôi... Vậy nhé, không làm phiền anh nữa, tôi đi đây” – Yuri cúi đầu chào Nichkhun rồi quay lưng đi

- “Làm sao cô biết được tôi ở đây chứ?” – Nichkhun hỏi

- “À quên nữa... còn cả tấm danh thiếp này nữa... cái này thì anh làm rơi trên sàn” – Yuri quay lại và tiến về phía bàn của Nichkhun một lần nữa và đặt lên đó tấm danh thiếp của anh

- “Chuyện hôm đó, tôi thành thật xin lỗi... có lẽ tôi đã uống quá say rồi...” – Nichkhun đứng dậy nói với Yuri

- “Anh đâu cần cảm thấy có lỗi như thế, anh biết rõ tôi làm nghể gì mà đúng không? Chuyện đó đối với tôi cũng là chuyện bình thường thôi” – Yuri bật cười một cách chua xót nói

- “Nếu như vậy thì tại sao cô không lấy nó?” – Nichkhun cầm tờ chi phiếu lên hỏi Yuri

- “Chỉ đơn giản là tôi... muốn anh nợ tôi thôi...” – Yuri áp sát mặt mình vào tai Nichkhun và thì thầm

- “Yuri à...” – Nichkhun bất ngờ khi nghe Yuri nói điều đó, cô muốn anh nợ cô ư? Tại sao chứ? Chẳng lẽ cô muốn anh luôn phải chịu cái cảm giác tội lỗi này mãi sao hay là cô muốn dùng nó để uy hiếp anh điều gì đó?

- “Nichkhun!” – Ngay lúc đó đột nhiên Victoria từ ngoài bước vào gọi to tên Nichkhun

- “Vic...” – Nichkhun hốt hoảng khi nhìn thấy Victoria ở nơi này

- “Không làm phiền hai người, tôi xin phép” - Khẽ đưa mắt sang nhìn Victoria, một nét buồn thoáng lên trên gương mặt của Yuri rồi cô bước thẳng ra bên ngoài...

- “Sao anh lại giấu em chứ?” – Victoria tỏ vẻ rất tức giận hỏi Khun

- “Anh... em biết rồi sao?” – Nichkhun thở dài hỏi

- “Phải, em thấy hết rồi... nói đi, tại sao anh lại giấu em chứ hả?” – Victoria gật đầu, cô nhìn thẳng vào mắt Nichkhun nói với giọng giận dữ

- “Vic à, em nghe anh nói đi mà, thật sự anh không cố ý đâu mà…” – Nichkhun vịn lấy đôi vai của Victoria mà nói

- “Nếu anh không có ý thì tại sao nó lại trở nên như thế chứ?” – Victoria bực tức đưa chiếc khăn choàng cổ bằng len bị ố màu lên trước mặt Nichkhun

- “Hả? Cái này…”

- “Anh thật là, đã biết đây là chiếc khăn em thích nhất thế mà cũng làm dơ cho được, đã vậy còn đem giấu nữa… đáng ghét…” – Victoria giận dỗi đánh liên tục vào người Khun

- “Em… nãy giờ em nói về cái khăn này thôi sao?” – Khun thở phảo nhẹ nhõm nói

- “Chứ anh nghĩ em nói về cái gì hả?” – Vic chớp mắt chu mỏ hỏi Khun

- “Hì, thì cái khăn này chứ gì… chỉ là anh không nghĩ em tìm ra nó nhanh thế thôi…” – Khun giật lấy cái khăn từ tay Vic rồi quay về chỗ ngồi của mình

- “Còn nói nữa… lần sau còn thế coi chừng em đó…” – Victoria phụng phịu ngồi vào lòng Khun nói

- “Rồi, biết rồi, biết rồi mà, anh xin lỗi, được chưa?”

- “Tha cho anh đó… mà rốt cuộc cô ấy là ai vậy?” – Vic nhéo yêu vào mũi Khun nói nhưng rồi cô chợt nhớ đến người con gái vừa rời khỏi phòng Khun lúc nãy

- “À... là người lần trước anh đâm xe phải đấy mà” – Nichkhun ngập ngừng nói

- “Vậy cô ấy đến đây làm gì? Bộ đòi anh bồi thường sao?”

- “Không phải... chỉ là... đến... trả lại cho anh tấm chi phiếu này thôi” – Khun chỉ tay về tấm chi phiếu trên bàn

- “Hả? Chi phiếu bồi thường sao? Cô ấy không lấy à?”

- “Uhm... cô ấy nói là số tiền này nhiều hơn số tiền thuốc men nên cô ấy không thể nhận...”

- “Woa, giờ còn người tốt thế sao?”

- “Uhm... mà em đến đây tìm anh chỉ vì cái khăn choàng này thôi đó hả?” – Không muốn Victoria hỏi sâu thêm về vấn đề của Yuri nữa nên Khun chuyển sang chủ đề khác

- “Uhm chứ còn gì nữa...” – Vic gật đầu

- “Tưởng em nhớ anh nên mới đến... ai ngờ...” – Khun nhăn mặt buồn bả nói

- “Mà em nghe nói anh định tổ chức đi nghỉ ở Prague hả?” – Vic mỉm cười véo vào má Khun rồi hỏi

- “Uhm, nhưng anh cho Taec nó đi, có phần em đâu mà hỏi?” – Khun mỉm cười nói

- “Ơ ơ... không có phần em thì anh nói với Kahi eonni làm gì chứ?” – Vic ngạc nhiên quay sang hỏi Khun

- “Thì anh cho những ai có công đi thôi, em không có nên ở nhà đi...”

- “Uhm, nhớ nha. Em mà ở nhà thì anh đừng có mà hối hận đó nghe chưa?” – Nhận ra Nichkhun đang trêu mình nên cô cũng bắt đầu hăm dọa anh

- “Uhm, đừng lo, anh không hối hận đâu...” – Khun vẫn mỉm cười và gật đầu nói một cách chắn chắn

- “Ya... không cho em đi thiệt sao? Là Prague đó… không cho em đi à?” – Vic vẫn mè nheo với Khun

- “Đã bảo không mà…”

- “Nichkhun… Khun à…”

- “Muốn đi đến vậy sao?”

- “Uhm là Parague đó, em muốn đi… chứ anh thấy đó từ khi em debut đến giờ, em có được cái kì nghỉ nào cho ra hồn đâu chứ?”

- “Nếu vậy thì... trước khi anh thưởng cho em... thì em nên thưởng cho anh trước chứ hả?”

- “Anh muốn em thưởng gì đây?”

- “Hôm nay đi chơi với anh nha...” – Khun nắm chặt tay Vic nói

- “Ngay bây giờ sao?”

- “Uhm...”

- “Không được... 30 phút nữa em phải đi duyệt chương trình cho ngày mai rồi...”

- “Chán vậy...”

- “Thôi mà ngoan đi, lát xong việc, em sẽ mua đồ ghé sang nhà nấu vài món cho anh ăn... được không hả?”

- “Được được được, em muốn sao cũng được hết mà...”

- “Vậy nha, em đi trước đây... Bye...” – Vừa nói dứt câu thì Victoria đứng dậy rồi đi thẳng ra khỏi cửa

- “Yah... không hôn tạm biệt người ta được một cái nữa...” – Nichkhun ra vẻ hờn dỗi nói vọng theo Victoria... nhưng nụ cười lập tức tắt ngay sau đó... nhìn vào tấm chi phiếu... Nichkhun thở dài rồi cầm theo chiếc áo vest bỏ ra ngoài...

--------------------------------------------------

Trong khi đó, Yuri đang ngồi thẫn thờ trong một góc của công viên

- “Điên thật rồi... trả thì trả thôi, làm gì mà phải nói câu đó chứ?” – Yuri nhăn mặt rồi vò vò tóc mình nói – “A... thật là...”

- “Cô ở đây thật sao?” – Ngay lúc đó Nichkhun xuất hiện và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô

- “Anh... sao anh lại đến đây?”

- “Tôi đoán là cô ở đây nên mới đến, tôi muốn nói chuyện với cô” – Nichkhun đưa một cốc nước mới mua cho Yuri

- “Nói gì chứ? Không phải... lúc nãy đã nói rồi sao?” – Yuri tỏ vẻ không có gì và cầm lấy cốc nước đó

- “Nhưng mà...”

- “Chuyện đó... thật sự tôi không cố ý đâu” – Nichkhun khẽ nói

- “Tôi cũng đâu có trách anh”

- “Vậy sao cô không nhận nó?”

- “Tôi... thật ra thì tôi...”

- “Tôi muốn chúng ta vẫn là bạn, có được không?”

- “Anh nghĩ giữa tôi và anh vẫn có thể trở thành bạn sao?” – Yuri nghiêng đầu hỏi Khun

- “Không gì là không thể cả, chỉ cần chúng ta không để tâm đến chuyện đó nữa thì được rồi... không phải sao?”

- “Nhưng tại sao lại là tôi chứ?” – Dường như Yuri vẫn không hiểu rõ ý Nichkhun muốn gì

- “Từ hôm quen tôi đến giờ, cô có nghe tôi nhắc đến bắt kì người bạn nào không?” – Nichkhun nhìn về một nơi xa xăm hỏi Yuri

- “Uhm... hình như là không, tôi chỉ nghe anh nhắc đến cô Victoria với lại hai cậu em trai anh thôi...” – Yuri lắc đầu nói

- “Uhm... chỉ vì đơn giản là tôi không có người bạn nào cả, nên sao mà nhắc đến được”

- “Anh... không có bạn sao?”

- “Uhm...”

- “Sao thế? Tôi thấy anh cũng đâu đến nỗi nào” – Yuri nhìn một lượt từ đầu xuống chân Nichkhun nói

- “Không phải vấn đề ở đó, chẳng qua là do tôi ít tiếp xúc với người khác nên không có bạn, thế thôi” – Nichkhun xua tay giải thích

- “À... ra là thế” – Yuri gật gù như đã hiểu

- “Hì...” – Rồi đột nhiên Nichkhnun nhìn sang Yuri rồi cười một cách bí ẩn

- “Anh cười gì vậy?”

- “Có lẽ tôi và cô... đã giải quyết vấn đề với nhau xong rồi nhỉ?”

- “Hả? À... phải ha”

- “Vậy thì... bắt đầu lại từ đầu nhé, được không?” – Vừa nói Nichkhun vừa đưa bàn tay mình ra – “Chào em, anh tên là Nichkhun”

- “Chào anh, em là Kwon Yuri” – Thế rồi Yuri cũng vui vẻ bắt lấy tay Nichkhun

--------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi JYP, Taecyeon lập tức trở về biệt thự xem Fany có dọn đến chưa… nhưng khi về đến nơi thì Taecyeon lại không thấy ai cả, chỉ có một số bản thảo nằm ngổn ngang trên bàn cùng vài quyển tạp chí về trang sức…

- “Đi đâu rồi nhỉ?” – Taecyeon thầm nghĩ rồi ngồi xuống sofa, đưa tay lật lật vài trang trong tờ tạp chí, tình cờ Taecyeon nhìn thấy có vài trang được Fany đánh dấu lại, đó là những trang về Tiffany & Co và nhà thiết kế Jessica Jung – “Cái này…”

- “Ơ anh về rồi à?” – Ngay lúc đó Fany vừa đi mua đồ về

- “Uhm, em đi đâu mới về vậy?”

- “Tại em thấy trong tủ lạnh không có gì hết nên ra ngoài mua vài thứ, sẵn tiện mua đồ về nấu cho anh ăn luôn ấy mà” – Fany mỉm cười nói

- “Thế mà tôi tưởng…” – Taecyeon thở phào nói

- “Tưởng gì ạ?”

- “Tưởng em bị bắt mất rồi ấy chứ…”

- “Em thấy chỉ mỗi anh dám bắt em thôi, chứ có ai thèm bắt em đâu cơ chứ” – Vẫn giữ nụ cười trên môi, Fany vừa nói vừa cho đồ vào trong tủ lạnh

- “Vậy sao?” – Taecyeon nhẹ nhàng tiến đến sau lưng Fany

- “Chứ anh… ôi trời… anh làm gì như ma vậy? Giật cả mình” – Fany vừa quay người lại thì gặp ngay Taecyeon đang đứng sau lưng cô

- “Nhưng mà sao em biết tôi lúc nào về mà mua sẵn đồ thế?” – Và rồi Taecyeon ôm chầm lấy Fany

- “Em làm sao biết được, thì cứ mua thế thôi… nấu sẵn đó khi nào anh về thì ăn…” – Dường như mỗi lần gặp Taecyeon là nụ cười không bao giờ tắt trên gương mặt Fany cả, những hành động của anh… từng cử chỉ dù là nhỏ nhất cũng khiến cho cô vui sướng như được bay lên tận chín tầng may…

- “Thật là, tôi kêu em dọn về đây đâu phải để em làm những chuyện này chứ?” – Taecyeon có vẻ khó chịu khi thấy Fany tự làm nhiều việc như thế này… quả thật anh muốn cô dọn về đây với anh là vì bản thân anh muốn tạo cho cô một môi trường sống tốt hơn chứ không phải muốn cô làm những thứ như thế này

- “Em biết… nhưng em muốn thế mà… em muốn chăm sóc cho anh, thế thôi” – Fany đóng chiếc tủ lạnh lại rồi quay người sang nói với Taec

- “Ai cần em chăm sóc hả? Tôi không biết tự lo cho mình sao?” – Taecyeon bật cười khi nghe lời nói của Fany

- “Biết tự lo mà hốc hác thế này à…” – Theo phản xạ, Fany đưa tay lên chạm vào má anh

- “Này… hình như dạo này em gan lên nhỉ? Còn dám động vào tôi thế này à?” – Taecyeon đưa mắt nhìn theo bàn tay Fany

- “Hả? À… em xin lỗi…” – Fany tưởng rằng Taecyeon giận vì hành động của mình nên cô vôi rút tay lại

- “Nói em là đồ ngốc đúng không sai mà, cần gì xin lỗi tôi chứ? Em có quyền làm điều đó mà…” – Taecyeon nhìn Fany đang rối rít xin lỗi nói

- “Hả? Quyền gì chứ?” – Và điều đó khiến Fany vô cùng ngạc nhiên…

- “À, không có gì… Thôi em làm gì làm tiếp đi, tôi vào thay đồ” – Nhận ra mình vừa lỡ lời nên Taecyeon vội lãng sang chuyện khác

- “Ohm, vậy anh vào thay đồ đi, em đi nấu ăn đây” – Fany gật đầu nói… Nhưng ngay khi Taecyeon bước vào phòng thì trong đầu Fany lại hiện lên câu hỏi “Thật ra… cô có quyền gì đối với anh chứ? Và trong lòng anh, cô… thật sự là gì?”

--------------------------------------------------

Cùng lúc đó, về phía Joo và Chansung

Nơi đầu tiên mà Joo đến chính là cửa hàng của gia đình nhà IU…

Kính kong…

- “Xin chào quý khách ạ…” – Cô nhân viên vui vẻ chào đón Joo và Chansung

- “Ơ, sao không phải IU?” – Joo thắc mắc khi nhìn thấy cô nhân viên này, vì thường ngày nếu IU đi học thì ba và mẹ cô đứng ra bán hàng còn khi nào ở nhà thì đương nhiên IU là người đứng bán… - “Cho em hỏi… IU… có đây không?” – Joo hỏi cô nhân viên đó

- “IU?” – Cô nhận viên dường như không biết đến cái tên này nên mới hỏi ngược lại

- “Uhm… Jieun, con gái của ông bà chủ ấy”

- “À, Jieun không có ở đây… mà có chuyện gì không?”

- “Em là bạn của cô ấy, tại bình thường là cô ấy đứng bán nên…”

- “A Joo, cháu đến tìm IU à?” – Ngay lúc đó mẹ IU từ trong kho hàng bước ra

- “Cháu chào bác” – Joo cùng Chansung cúi chào mẹ IU

- “Bạn trai cháu à?” – Mẹ IU nhìn sang Chansung hỏi

- “Không phải đâu ạ? Mà IU đâu rồi bác?” – Joo lắc đầu nói

- “À, nó đi chơi rồi cháu ạ, dạo này nó cứ đi suốt thôi” – Mẹ IU mỉm cười nói

- “Đi chơi ạ? Bộ… IU không cần coi tiệm sao ạ?”

- “Cần gì nó nữa, bạn trai nó giới thiệu cho bác con bé Jin kia làm việc rất tốt rồi…” – Mẹ IU xua tay nói

- “IU có bạn trai khi nào vậy ạ?”

- “Ơ, nó không nói cháu nghe à? Con bé này thật là… nó có bạn trai gần nữa năm nay rồi đấy chứ”

- “Thế ạ…” – Khi nghe mẹ IU nói, Joo như chết đứng tại nơi đó vậy… nửa năm đâu phải khoảng thời gian ngắn, thế sao cô lại không hay biết gì cơ chứ?

- “Dạ nếu IU không có đây thì thôi bọn cháu xin phép ạ, cháu chào cô” – Chansung nhanh trí kéo Joo ra khỏi tiệm của IU… - “Sao rồi?” – Chansung lo lắng hỏi Joo

- “Bạn thân đấy, nó có bạn trai cũng không nói tôi nghe, thế còn bảo là bạn thân cái quái gì chứ? Hèn gì dạo này cứ bảo là bạn về bán cho mẹ, ai dè… lại đi hẹn hò đấy” – Joo cười khẩy nói

- “Thì IU cũng lớn rồi mà, có bạn trai là chuyện bình thường thôi… mà mẹ cô ấy còn không nói gì nữa mà…”

- “Vậy sao nó không nói với tôi?” – Joo quay sang nhìn Chansung với ánh mắt tức giận

- “Có thể IU biết em thích Wooyoung nên mới không nói, nó sợ em tổn thương thôi…” – Chansung cố an ủi Joo nhưng cô nàng thì có vẻ vẫn còn rất giận, cô cúi gầm mặt xuống mà tay thì nắm chặt vạt áo của mình – “Vậy giờ còn muốn đi tìm hai đứa nó không?”

- “Khỏi đi…” – Joo lắc đầu nói rồi bỏ đi

- “Này sao vậy? Không phải em nói muốn đi gặp trực tiếp hai đứa nó để làm rõ sao? Còn bảo không tin anh mà” – Chansung chạy theo sau Joo

- “Rõ rồi, giờ thì rõ cả rồi, chẳng cần đi nữa… Tôi cũng tin anh rồi... được chưa?” – Dường như Joo đang cố kìm nén cảm xúc của mình, có lẽ cô không muốn khóc trước mặt Chansung

- “Thôi thì dù sao cũng trốn ra đây rồi, đi ăn trước đi rồi tính có được không? Bụng anh đánh trống rồi” – Chansung lãng sang chuyện khác

- “Muốn ăn thì anh đi một mình đi, tôi không có tâm trạng…”

- “Thôi mà, đi đi…” – Chansung năn nỉ - “Sao vậy?” – Đột nhiên Joo dừng lại

Joo không trả lời câu hỏi của Chansung mà cứ đứng nhìn trân trân vào trong một tiệm bánh ngọt bên cạnh, Chansung quay đầu nhìn theo Joo, thoạt đầu anh nghĩ cô cũng muốn ăn gì đó nên mới như thế nhưng khi nhìn kĩ lại thì anh chỉ muốn đưa Joo ra khỏi nơi đó ngay lập tức vì IU và Wooyoung đang hiện diện bên trong tiệm bánh ấy…

- “À, uhm, đi thôi, đứng đây làm gì chứ? Anh không muốn anh bánh đâu” – Chansung vờ như không thấy và cô kéo Joo đi…

- “Ơ Joo, Chansung oppa” – Nhưng có lẽ ông trời đang muốn Joo phải đối diện với cái thực tế ấy nên ngay khi Chansung định kéo Joo đi thì IU và Wooyoung lại bước ra

- “Không phải hai người đang tập huấn sao? Sao giờ này lại ở đây” – Wooyoung ngạc nhiên hỏi

- “Ohm thì...” – Chansung lo lắng nhìn sang Joo nói

- “Ya, cậu hay thật, quen với Wooyoung oppa mà không thèm nói cho tớ nghe” – Joo mỉm cười đánh nhẹ vào vai IU

- “Joo à… thật ra thì…” – IU ngại ngùng nói

- “Anh sợ em trách anh cướp mất IU của em nên mới không cho cô ấy nói ấy chứ” – Wooyoung vừa mỉm cười vừa nắm tay IU nói

- “Điên quá đi, cướp gì chứ?” – Joo gượng cười nhìn về nơi khác

- “Joo à, cậu không giận tớ chứ?” – IU lo lắng nhìn Joo

- “Giận rồi!” – Joo làm bộ mặt tức giận trêu IU

- “Thôi mà, giận gì chứ? Không phải cậu cũng có chuyện giấu tớ sao?” – IU cười tinh nghịch nói

- “Chuyện gì?” – Joo ngạc nhiên hỏi

- “Thì chuyện hai người đó…” – IU vừa nói vừa chỉ tay về phía Chansung và Joo

- “Tớ với anh ta…”

- “Thôi đã thế thì công khai luôn đi nhóc con à… chúng ta bị bắt rồi còn gì…” – Joo định phủ nhận thì đột nhiên Chansung nắm lấy tay Joo cười tươi nói

- “Thấy chưa, biết ngay mà, nếu không thì giờ này hai người đâu ở đây chứ?” – Lúc này đến phiên IU trêu Joo

- “Thằng nhóc này giỏi thật đấy” – Wooyoung đánh mạnh vào vai Chansung

- “Thôi được rồi, không làm phiền hai người nữa, đi đâu thì đi đi, mắc công nói bọn này là kì đả nữa” – Chansung nói

- “Hai người không muốn làm kì đà hay đang nói bọn này là kì đà đấy”

- “Cái thằng… được mỗi tội nói đúng thôi… Vậy đi trước đây, mệt quá… bye” – Rồi Chansung nằm tay Joo đi về phía ngược lại

- “Con bé đó cuối cùng cũng chịu mở lòng rồi…” – IU nhìn theo Joo nói

Nhưng cô đâu biết rằng ngay lúc này đây, Joo đang dựa vào Chansung mà khóc rất nhiều, cô đã cố gắng chịu đựng quá nhiều rồi… và giờ đây cô cũng chẳng thể nào làm chủ những giọt nước mắt của bản thân mình nữa, nó cứ tuôn rơi… tuôn rơi mãi thôi…

--------------------------------------------------

- “Đừng khóc nữa mà, em mà cứ như vậy thì người ta sẽ tưởng rằng anh bắt nạt em đó” – Chansung ngồi trước mặt Joo vừa lau nước mắt cho cô vừa nói – “Nè…” – Nhưng những giọt nước mắt cùa Joo vẫn không có dấu hiệu ngừng lại – “Nếu đau như vậy thì sao lúc nãy không nói ra, còn cố gắng gượng để làm gì?”

- “Chứ giờ anh bảo tôi phải làm sao chứ? Làm ầm lên rồi giận IU vì nó cướp mất Wooyoung oppa sao? Tôi có quyền gì chứ?” – Joo vừa nói vừa khóc nức nở

- “Thế giờ em định ngồi đây khóc hoài sao? Nín nhanh đi không anh sẽ…”

- “Anh sẽ sao hả?” – Joo ngước lên hỏi Chansung

Nhưng Chansung không trả lời mà chỉ nhìn sâu vào mắt Joo một lúc lâu rồi từ từ tiến sát lại gần gương mặt Joo… hơi bất ngờ với hành động của Chansung nên dường như Joo chẳng kịp phản ứng gì nữa… và cứ thế một nụ hôn nhẹ nhàng được Chansung gửi đến Joo, bắt đầu từ trán, xuống đôi mắt ướt đẫm nước mắt kia rồi cuối cùng là đôi môi mỏng manh… một nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất của Chansung từ trước đến giờ…

Sau nụ hôn đó, cả Chausung lẫn Joo đều ngại ngùng nhìn nhau…

- “Tại sao anh lại thích tôi chứ?” – Phải mất một khoảng thời gian sau Joo mới chịu lên tiếng

- “Thích một người cần có lý do sao?” – Chansung nghiêm mặt nói với Joo, chưa bao giờ anh nói chuyện nghiêm túc như thế này với bất kì ai cả…

- “Về thôi…” – Joo lặng lẽ đứng dậy rồi bỏ đi vì cô biết nếu giờ có hỏi thì cũng chẳng ích gì vì bản thân cô không muốn biết điều đó vả lại… giờ đây cô cũng chẳng có tâm trí nào cả, nụ hôn của Chansung chẳng hề mang lại bất kì cảm giác nào cho cô cả… đối với cô… đó cũng chỉ như nụ hôn của hai đứa trẻ với nhau mà thôi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 21-4-2012 23:12:12 | Xem tất
Chap 8 - Part 2

Em Ghét Cái Thứ Tình Yêu Này




Em sẽ chỉ yêu anh một chút nữa thôi
Em sẽ nhớ anh chỉ một chút nữa thôi
Em sẽ chịu đựng chỉ ngày hôm nay nữa thôi
Và cũng sẽ chờ anh duy nhất ngày hôm nay nữa thôi


2 tuần sau tại biệt thự của Taecyeon

- “Này, em dọn đồ nhanh đi, sao còn thừ người ra đó?” – Taecyeon hỏi khi nhìn thấy Fany cứ ngồi thừ người ra trước cái vali

- “À… không có gì…” – Fany lắc đầu nói

- “Em còn để tâm đến mấy tờ báo đó à?” – Taecyeon ngồi xuống đối diện Fany hỏi

Fany không nói gì, cô chỉ im lặng cúi gầm mặt xuống nhìn chằm chằm vào đống quần áo trong vali trước mặt mình… Dạo gần đây, không biết tại sao mà đồng loạt các tờ báo cũng như tin tức luôn đưa tin rằng Taecyeon thường xuyên đi gặp gỡ và có cử chỉ thân mật với một cô gái nào đó… và tuyệt nhiên cô gái đó không phải là Fany… Nhiều đêm Taecyeon trở về nhà trong tình trạng say khướt, miệng thì luôn lẩm bẩm điều gì đó và mỉm cười rất vui vẻ… Nụ cười đó… chưa một lần Fany được nhìn thấy… đau lắm nhưng Fany lại chẳng bao giờ dám hỏi Taecyeon… vì cô biết nếu như cô hỏi thì chắc chắn anh cũng sẽ không nói và có thể còn tức giận với cô vì đã xen vào chuyện riêng của anh nữa… Những lúc như thế Fany chỉ biết lẳng lặng đứng bên khung cửa sổ và nhìn lên bầu trời xa xăm kia và tự hỏi… Liệu… có phải cái ngày ấy sắp đến rồi không? Cái ngày mà Taecyeon không còn cần cô nữa… cái ngày mà cô và anh sẽ trở thành hai người xa lạ…

- “Này…” – Taecyeon chạm nhẹ tay vào mặt Fany khi thấy cô không trả lời câu hỏi của mình

- “Dạ?” –Fany giật mình hỏi ngược lại Taecyeon

- “Tôi đang hỏi em đấy… sao không trả lời tôi hả?” – Taecyeon nghiêm mặt nói

- “Đâu có gì… em chỉ hơi lo vì lát nữa không biết sẽ phải gặp mặt anh trai anh sao đây… em chỉ là…” – Fany gượng cười nói

- “Thế mà tôi tưởng em để tâm chuyện mấy tờ báo nói chứ?” – Taecyeon nhếch mép cười nói

- “Hứa với em một chuyện có được không?” – Rồi đột nhiên Fany nhìn thẳng vào mắt Taecyeon hỏi một câu rất lạ

- “Hử? Chuyện gì?”

- “Nếu như… anh không còn cần em… thì nhất định phải nói cho em biết, được không?”

- “Rõ ràng là em để tâm đến chuyện đó mà…” – Taecyeon thở dài nói

- “Không phải anh đã từng nói rằng bản thân không biết rõ cái cảm giác anh đối với em sẽ kéo dài được trong bao lâu sao? Thế nên… hứa với em… nếu như thật sự cái cảm giác đó không còn nữa… nếu như anh thật sự không còn cần em nữa thì hãy nói với em… nhất định phải nói với em… hứa với em đi…” – Gương mặt Fany rất nghiêm túc khi nói ra điều đó

- “Em thật sự muốn vậy sao?” – Và đột nhiên gương mặt Taecyeon cũng trở nên lạnh tanh

- “Phải” – Fany gật đầu

- “Được, tôi hứa với em, đến khi nào tôi không còn cần em nữa thì tôi nhất định sẽ nói cho em biết… nhất định tôi sẽ nói” – Taecyeon dường như đang kìm nén cơn giận dữ của mình… Anh trả lời Fany với giọng hơi gắt gỏng rồi đem 1 số đồ ra ngoài…

Ra đến ngoài xe, Taecyeon đặt những cái vali vào cốp xe rất mạnh tay, y như anh đang muốn trút giận lên những chiếc vali đó vậy… Từ cái ngày đầu tiên anh ngỏ lời chọn Fany thì anh đã biết rằng chắc chắn anh sẽ không bao giờ có thể từ bỏ được cô, tuy ngoài miệng lúc nào cũng bảo cô đừng yêu anh nhưng bản thân anh đã yêu cô từ rất lâu rồi… Anh chỉ không muốn cô phải quá đau khổ khi nhìn thấy những lời đồn hay bài báo bất lợi về anh như lúc này thôi… Bởi vì Taecyeon hiểu rõ rằng nghề nghiệp của anh thì không thể nào tránh được những scandal không đâu từ trên trời rơi xuống… Nhưng… có phải Taecyeon đã sai khi chọn cách giấu kín lòng mình với Fany hay không?

--------------------------------------------------

Trong khi đó về phía Nichkhun và Victoria

- “Yeoboseyo~” – Victoria vui vẻ bắt máy ngay khi Nichkhun gọi đến

- “Công chúa à, em đi chưa đấy?” – Đầu dây bên kia, Nichkhun vui vẻ hỏi

- “Chưa, em vẫn đang trang điểm mà...”

- “Hix, sao em trang điểm lâu thế hả? Không phải cách đây 10 phút anh gọi cho em, em cũng đang trang điểm sao?” – Nichkhun cằn nhằn Vic

- “Em còn chưa hỏi tội anh đó, làm gì mà cứ cách 10 phút lại gọi cho em một lần vậy? Anh sợ em trốn à?”

- “Thì anh nhắc thôi mà, sợ em trễ giờ bay đấy”

- “Có Kahi eonni ở đây mà anh lo gì chứ? Vậy thôi nhé, đừng gọi cho em nữa đó” – Dù nói thế nhưng trong lòng Victoria cũng rất vui vì được Nichkhun quan tâm như thế, cô cúp máy mà nụ cười vẫn rất ngọt ngào trên môi

- “Hai đứa này... làm người khác nổi da gà thật đấy” – Kahi từ phía sau đi tới lắc đầu ngao ngán nói

- “Chị kì thật, ai bảo nghe điện thoại của em chi rồi lại la làng lên thế?” – Vic quay sang Kahi nói

- “Chứ ai bảo hai người nói lớn tiếng quá làm gì cho tôi nghe hả?” – Kahi nhéo nhẹ vào má Vic

- “Á, eonni à... đâu mà... hix...”

- “Hai đứa hạnh phúc như vậy thì chắc ổn rồi đúng không? Vậy chừng nào công khai đây?”

- “Uhm... em định sau chuyến đi này, em đã chuẩn bị vài thứ rồi, sau chuyến đi này bọn em nhất định công khai chuyện này…”

- “Thật sao?” – Kahi có vẻ vui mừng khi nghe Vic nói như thế… nhưng rồi chợt cô lại cảm thấy lo lắng về điều gì đó – “Uhm... Vic à, có chuyện này... chị không biết là có nên nói với em hay không nữa”

- “Chuyện gì vậy ạ?”

- “Cái này... chị mới nhận được sáng nay...”

--------------------------------------------------

Tại sân bay

Taecyeon và Fany kẻ trước người sau lặng lẽ tiến vào sân bay, hai người luôn giữ một khoảng cách nhất định và cũng chẳng nói với nhau bất cứ lời nào

- “Này, muốn chết sao mà giờ này mới đến vậy hả?” – Junho hét lớn ngay khi vừa nhìn thấy Taecyeon và Fany vừa vào trong sân bay

- “Gì chứ? Khun hyeong còn chưa tới mà làm gì dữ thế?” – Taecyeon nhìn quanh nói

- “Thật là, so bì gì chứ? Mà… cô ấy là…” – Junho định “lên lớp” Taec thì bỗng nhiên anh nhận ra sự hiện diện của Fany

- “Không phải lần trước hai người bảo tôi đưa cô ấy theo sao?” – Taec nhìn sang Fany rồi lại nhìn Junho nói

- “Chào anh, em tên là Tiffany” – Fany cúi đầu chào khi Junho nhìn sang phía mình

Nhưng Junho lại đứng ngơ người ra nhìn trân trân vào Fany khiến Taecyeon có chút khó chịu

- “Yah, người ta chào cậu kìa…” – Taec đánh vào vai Junho một cái rõ đau

- “À, chào em, anh là quản lý của tên này, anh tên Junho” - Lúc này Junho mới tỉnh người và bắt tay Fany

- “Mấy đứa tới sớm vậy?” – Ngay lúc đó thì Nichkhun, Victoria và Kahi cũng đến nơi

- “Mấy người làm gì đến trễ thế?” – Taecyeon lên tiếng hỏi

- “Cũng mới đến thôi mà bày đặt nói người ta” – Junho lầm bầm nói

- “Im đi nghe chưa, nếu như cậu không muốn lát tớ ném cậu ra khỏi máy bay” – Taec liếc sang Junho nói

- “Thì cũng phải giải quyết xong hết chuyện mới đi được chứ” – Nichkhun nói – “À.. cô gái này là…”

- “Chào mọi người em tên là Tiffany, là…” – Fany cúi chào Nichkhun, Victoria và Kahi

- “Là người mà hyeong muốn gặp đấy” – Fany đang phân vân không biết giới thiệu mình như thế nào thì Taecyeon đã chen ngang nói thay cô

- “À… ra là vậy, chào em, anh là anh trai của Taecyeon, còn đây là Victoria, và Kahi – quản lý của cô ấy” – Nichkhun giới thiệu

- “Quản lý ạ? Vậy chị cũng làm chung công ty với Taecyeon oppa sao?” – Vì Fany không hề biết Victoria là ca sĩ đang rất nổi tiếng hiện nay nên cô đã vô tình hỏi

- “Em không biết cô ấy sao?” – Nichkhun ngạc nhiên hỏi

- “À, em xin lỗi, do công việc của em nên em không có thời gian để ý đến nhiều việc…” – Fany nói mà quên mất rằng bản thân đã vô ý nói ra điều không nên nói

- “Em làm nghề gì vậy?” – Nichkhun vui vẻ hỏi Fany

- “À… dạ…” – Ngay lúc đó Fany chợt nhận ra mình đã lời lời…

- “Này, đi chưa đấy… bộ tính đứng đây nói hoài thế sao?” – Ngay lúc đó Taecyeon lên tiếng đánh lạc hướng mọi người để cứu nguy cho Fany trong khi cô đang bối rối không biết trả lời sao với Nichkhun

- “À phải rồi, cũng đến giờ rồi… chúng ta vào thôi…” – Nichkhun nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người

- “Đừng nói bất kì điều gì nếu như tôi không bên cạnh em” – Taecyeon nói khẽ khi đi ngang qua Fany

Sau đó là khoảng thời gian thư giản trên chuyến bay để đến Prague, hầu như ai cũng háo hức cho chuyến đi này nhưng chỉ riêng Taecyeon và Fany thì có vẻ như không mấy hứng thú cho lắm… có lẽ vì cuộc nói chuyện lúc nãy của hai người chăng?

--------------------------------------------------

Sau một chuyến đi dài, mọi người ai ai cũng mệt mỏi và trời thì cũng đã tối nên việc đầu tiên họ làm chính là đến ngay khách sạn mà họ đã đặt trước để được ngã lưng trước đã rồi mới tính đến việc đi chơi sau

Tại khách sạn

- “Cái gì? Sao chỉ có 3 phòng thế hả Junho?” – Taecyeon hét lớn khi nhân viên ở quầy tiếp tân của khách sạn thông báo rằng họ chỉ đặt có 3 phòng trong khách sạn

- “Không lý nào… rõ rằng là đặt 6 phòng cơ mà… Hỏi lại xem?” – Junho nói

- “Hỏi gì? Trên đó ghi rõ số 3 kìa anh hai” – Taecyeon dí sát đầu Junho vào màn hình vi tính của cô nhân viên

- “Chết thật… không lẽ lúc đánh máy đặt phòng, đánh nhầm số 6 thành số 3 sao?” – Junho gãi đầu nói

- “Để hỏi xem họ còn phòng không?”

- “Không cần hỏi nữa, hyeong hỏi rồi, họ nói bây giờ đang là mùa du lịch nên không còn phòng nào trống đâu…” – Nichkhun nói ngay khi Taecyeon định hỏi nhân viên ở quầy tiếp tân

- “Vậy giờ chúng ta như thế nào đây?” – Victoria lo lắng hỏi

- “Vậy dành chịu thôi, 2 người một phòng vậy, chứ biết sao bây giờ?” – Taec nói

- “2 người 1 phòng? Nhưng chúng ta có 3 nam 3 nữ… vậy có nghĩa là…” – Kahi đảo mắt nhìn 1 vòng nói

- “Nghĩa là phải có 1 cặp ngủ chung 1 phòng sao?”

- “Đơn giản mà, em với Fany chung 1 phòng là được rồi…” – Taecyeon tỉnh bơ nói

- “Cậu… cậu tưởng cậu là người thường chắc?” – Nichkhun đánh nhẹ vào đầu Taec nói – “Cậu làm ơn đi, cậu nên nhớ cậu là ai vả lại cậu mới vừa Mỹ tiến đấy… lỡ ai đó hoặc nhà báo nhận ra thì sao… Cậu muốn tạo scandal nữa hả?”

- “Chứ sao giờ?”

- “Vầy đi… Để anh với Fany ngủ chung 1 phòng, còn Kahi noona và Vic chung 1 phòng, phòng còn lại của 2 cậu” – Nichkhun nói

- “Hyeong!”

- “Nichkhun!” – Cả Victoria lẫn Taecyeon đều hét lên khi nghe Nichkhun nói

- “Gì chứ? Mấy người nghĩ đi đâu vậy? Tôi ngủ trên ghế mà… chứ biết sao giờ, tạm vậy thôi, đến mai hay mốt có phòng thì sẽ ổn thôi mà…”

- “Vậy sao hyeong không đi mà ngủ chung phòng với Vic noona đi” – Taecyeon tỏ vẻ khó chịu hỏi

- “Cô ấy cũng là ca sĩ đấy…”

- “Nhưng mà…”

- “Fany à… em không ngại chứ?” – Vic quay sang hỏi Fany

- “Em…”

- “Em chịu khó nhé, chỉ hôm nay thôi, nếu như mai mà vẫn chưa có phòng thì bất quá 3 chúng ta ngủ chung, nha… Chị cam đoan là tên đó không dám làm gì em đâu” – Vic trấn an Fany

- “Em đã bảo không được mà…” – Taecyeon lên tiếng khi anh nhìn thấy ánh mắt Fany nhìn về phía anh như dò ý

- “Cậu thôi đi, đến Vic cũng nói vậy rồi…”

- “Thật là… thôi… em chịu khó vậy nhé…” – Taecyeon bước đến gần Fany nói sau đó anh cùng Junho nhận chìa khóa về phòng của mình

- “Anh đó… Fany có chuyện gì thì anh coi chừng em” – Victoria cũng nói với Nichkhun khi cô chuẩn bị về phòng của cô và Kahi

- “Được rồi, chúng ta đi thôi, anh xin lỗi em nhé…” – Khn quay sang nói với Fany

- “Dạ… không sao đâu anh…” – Fany lắc đầu nói

--------------------------------------------------

Sau khi đến phòng của mình, Fany với Nichkhun đều lần lượt sắp xếp đồ vào vị trí của nó… chợt chiếc bóp tiền của Fany rơi ra và Nichkhun đã nhặt nó lên dùm cô…

- “À… cám ơn anh” – Fany mỉm cười cám ơn Nichkhun nhưng cô lại nhận ra rằng Nichkhun đang nhìn chằm chằm vào tấm hình trong bóp của cô

- “Hai người này…” – Nichkhun hỏi mà mắt vẫn không rời khỏi tấm hình

- “Đó là Yuri với Taeyeon, là bạn cùng nhà với em…” – Fany trả lời

- “Bạn cùng nhà… vậy… em làm nghề gì thế?” – Nichkhun tỏ ra nghi ngờ hỏi Fany

- “Em… em…”

- “Có phải em việc chung với Yuri trong quán bar không?” – Nichkhun gằn giọng hỏi

- “Sao… sao anh lại biết vậy?” – Fany ngạc nhiên hỏi ngược lại Khun

- “Sao lại như vậy chứ? Vậy có nghĩa là Taec quen cô ở trong quán bar đúng không?” – Nichkhun đột nhiên thay đổi thái độ khi nói chuyện với Fany, cả cách xưng hô của anh cũng hoàn toàn thay đổi…

- “Em biết đối với những người thuộc gia đình gia giáo như anh thì sẽ khó chấp nhận được công việc của em… nhưng em không như anh nghĩ đâu… em chỉ là…” – Fany vội giải thích cho Nichkhun hiểu

- “Cô cần bao nhiêu tiền?” – Nhưng Fany chưa kịp giải thích hết thì Nichkhun đã lạnh lùng hỏi Fany

- “Anh nói vậy ý là sao chứ? Anh nghĩ em đến với Taec… là vì tiền sao?”

- “Chứ thằng Taec còn thứ gì khác cho cô đến với nó sao? Tôi khuyên cô, nếu như cô đến với nó chỉ vì nghĩ rằng sẽ tìm được chút lợi lộc gì đó nơi nó thì tốt hơn cô nên từ bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi… sẽ chẳng ích lợi gì đâu…” – Nichkhun ngồi xuống sofa nói

- “Em không đến với Taecyeon vì tiền của anh ấy… em thật sự yêu anh ấy nên mới quyết định ở cạnh anh ấy thôi” – Nhìn về phía Khun, Fany nói 1 cách chắc chắn

- “Yêu ư? Vậy cô đã bao giờ từng hỏi rằng liệu Taecyeon có yêu cô?” – Nichkhun vẫn tiếp tục hỏi khi nghe câu trả lời của Fany

- “Em không cần anh ấy yêu em, em chỉ cần anh ấy cần em là đủ” – Khẽ mỉm cười chua xót, Fany nói

- “Có phải cô đã tự suy nghĩ quá nhiều không?” – Nichkhun cũng khẽ nhếch mép trước câu trả lời của Fany

- “Ý anh là…”

- “Nếu như nó thật sự cần cô thì nó sẽ không đi với những cô gái khác trong khi đang quen cô đâu... Tính Taec tôi hiểu rõ, tuy nó trăng hoa thật đấy nhưng nếu như người con gái đang bên cạnh nó thật sự là người nó cần thì chắc chắn nó sẽ không ra ngoài hẹn hò với người con gái khác nữa đâu…” – Nichkhun nói rồi đi ra khỏi phòng, để 1 mình Fany lại suy nghĩ với những gì mà Nichkhun vừa nói
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 21-4-2012 23:14:00 | Xem tất
Trong khi đó, Chansung thì lại đang ngồi nép mình trong góc phòng buồn rầu…

*Flash back*

Trại tập huấn của trường đại học Seoul

- “Ya, chúng nó về rồi kìa…” – Junsu huých nhẹ vào vai Fei khi nhìn thấy hai người một trước một sau lầm lũi trở về

- “Này hai đứa, đi đâu giờ này mới về vậy hả?” – Fei chạy đến trước mặt Chansung và Joo quát lớn

- “Chúng em xin lỗi, tại có chút chuyện nên…” – Chansung ấp úng nói

- “Có chuyện gì cũng phải nói một tiếng chứ? Sao có thể tự tiện bỏ ra ngoài như thế được?” – Junsu cũng bực tức nói, có lẽ vì anh lo lắng cho Joo quá mà thôi

- “Chúng em biết lỗi rồi, lần sau không như thế nữa đâu ạ” – Chansung tiếp tục nói

- “Còn có lần sao hả? Mà… em không sao chứ Joo, nãy giờ anh không nghe em nói gì vậy?” – Junsu lo lắng hỏi Joo

- “Em mệt lắm, hai người có muốn phạt gì thì mau lên đi” – Joo uể oải nói

- “Thái độ của em là gì vậy hả? Em đã làm sai giờ còn dùng thái độ này để nói chuyện với tôi sao?” – Fei lớn tiếng nói

- “Noo… à không, cô Fei à… hay là… phạt chúng em sau được không? Joo mệt lắm rồi” – Chansung năn nỉ Fei

Fei nhìn sang Junsu như muốn hỏi ý kiến… Junsu không nói gì mà chỉ lặng yên nhìn Fei rồi cô em gái mình khẽ gật đầu…

- “Vậy được rồi, hai đứa về phòng đi, lát tôi sẽ vào nói chuyện với hai đứa” – Fei nói

Thế rồi cả Joo bước trở về kí túc xá nữ với vẻ mặt buồn bã và theo sau cô vẫn là Chansung

- “Này thằng nhóc kia” – Đột nhiên Junsu gọi ngước Chansung lại

- “Sao ạ?”

- “Kí túc xá nam bên này mà…” – Junsu chỉ tay về phía sau

- “À… phải rồi… nhầm, em xin phép về phòng ạ” – Chansung cười trừ rồi cũng vội chạy về phòng của mình

- “Hai đứa này có chuyện gì vậy?” – Fei nhìn theo Chansung thắc mắc

- “Tôi nhờ cô một việc được không?” – Junsu nói với Fei trong khi mắt anh không rời khỏi Joo

- “Chuyện gì?”

- “Lát nữa cô vào nói chuyện với Joo chút được không?”

- “Thì đương nhiên tôi phải vài nói chuyện với con bé chứ, phải phạt nó một bữa…” – Fei lớn tiếng nói

- “Không phải phạt…” – Junsu bác bỏ

- “Sao lại không phạt?” – Fei thắc mắc hỏi ngược lại

- “Tôi thấy nó có cái gì đó không ổn… tôi hơi lo… không biết là có phải lúc nãy nó với Chansung…”

- “Anh nghĩ đi đâu vậy?” – Fei nhìn sang Junsu hỏi

- “Tôi lo thật đó, cô không biết cảm giác của tôi bây giờ đâu”

- “À… anh lo Chansung làm gì con bé rồi à? Vậy sao anh không nói chuyện với con bé mà lại kêu tôi?”

- “Tôi là con trai mà… với lại tôi nóng tính lắm, tôi sợ…”

- “Thôi tôi hiểu rồi, đàn ông con trai gì mà… lát tôi sẽ nói chuyện với con bé, xong tôi sẽ nói lại với anh… được chưa?”

- “Cám ơn cô…” – Junsu mỉm cười nói với Fei

- “Không gì? Vậy còn xử phạt thì sao đây? Bỏ qua sao?”

- “Tính sau đi mà, khi cô nói chuyện với Joo xong tôi và cô sẽ tính tiếp…”

- “Không phải anh đang bênh vực con bé đó chứ? Không muốn phạt à?”

- “Không phải… phạt thì đương nhiên phải phạt rồi nhưng tôi muốn cô đi nói chuyện với con bé trước kia…”

- “Thôi được rồi… vậy lát tôi sẽ nói chuyện với con bé, còn anh… tôi cấm anh đụng vào thằng nhóc Chansung đấy” – Fei cảnh cáo Junsu trước khi bỏ đi

- “Ha… cái cô này… cô là gì mà đám cảnh cáo tôi thế hả?” – Junsu cười khẩy nhìn theo Fei rồi cũng quay lưng đi về phía ký túc xá của mình

--------------------------------------------------

Tại ký túc xá nữ tối hôm đó

Cốc cốc cốc…

- “Joo à, tôi Fei đây, mở cửa đi” – Joo đứng trước cửa phòng Joo nói lớn…

- “Có chuyện gì ạ?” – Joo mở cửa ra một cách bơ phờ hỏi Fei

- “Tôi có thể nói chuyện với em một chút được không?” – Fei hỏi

- “Giờ em mệt lắm, có phạt thì…”

- “Tôi đến đây không phải phạt em, chỉ là… tôi muốn nói chuyện với em như… như một người chị… được không?”

- “Vậy cô vào đi” – Joo ủ rủ bước vào phòng rồi ngồi xuống giường ôm chặt gối trước ngực

- “Hôm nay em có chuyện gì phải không?” – Vừa vào phòng, Fei lập tức vào vấn đề chính

- “Dạ không” – Joo lắc đầu nói

- “Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi muốn nói chuyện cùng em với tư cách của một người chị… Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ tư vấn hoặc cho em lời khuyên…”

- “Em không cần tư vấn cũng chẳng cần lời khuyên đâu”

- “Vậy coi như chia sẽ cũng được… nói ra hết những chuyện không vui thì trong lòng sẽ thoải mái hơn… được không?”

Dường như cảm nhận được sự chân thành của Fei và bản thân Joo thấy cô cũng cần tìm một người để giải tỏa cho tâm trạng của mình bây giờ nên cô đã quyết định nói cho Fei nghe tất cả mọi chuyện…

- “Hóa ra là vậy… vậy mà tên kia cứ nghĩ em bị Chansung…” – Fei thở phào nhẹ nhỏm khi nghe Joo nói

- “Sao ạ?”

- “À không, tại vì tên Jung Junsu đó lo cho em nên mới nhờ tôi vào xem em thế nào thôi”

- “Anh hai em ạ?”

- “Anh ta nhìn thế chứ lo cho em lắm đó... Thôi nào... cũng như em nói phải không, chuyện của em và Wooyoung chưa bao giờ bắt đầu thì làm gì có kết thúc chứ, mà đã không có kết thúc thì em đâu cần phải buồn vậy, còn khối người tốt hơn thằng Wooyoung nhà tôi mà...” – Fei an ủi Joo

- “Ai chứ ạ?” – Joo cười khẩy nói

- “Thiếu gì người, này nhá, tôi kể cho em nghe, từ chuyện của em thôi thì tôi cũng đã rút ra khối điểm tồi tệ của thằng nhóc ấy rồi, này nhá đầu tiên là làm cho em hiểu lầm này, con trai như thế không được, thứ 2 là chuyện gì cũng úp úp mở mở như vậy chứng tỏ rằng nó không rõ ràng gì cả, thứ ba là... uhm... là đồ ngốc, gặp ai cũng cười gặp ai cũng giúp... kiểu đó dễ bị lợi dụng với dễ bị bạn gái giết lắm đó...” – Sau đó Fei đồng loạt kể ra vô số tội của Wooyoung

- “Hì... và cũng rất ngu ngốc khi cứ làm chân sai vặt cho người ta nữa phải không ạ?” – Lúc này thì Joo mới chịu hé môi cười và nói với Fei

- “Ơ sao em biết thế? Nhưng mà... chịu cười là tốt rồi, thôi, cứ xem như chẳng có chuyện gì, tôi cũng sẽ không phạt em vì tội trốn ra ngoài hôm nay đâu... ngủ một giấc đi, ngày mai lại là một ngày mới...”

- “Em biết rồi... vậy giờ... cô đi gặp anh Junsu ạ?”

- “Uhm, làm gì thì làm cũng phải báo cáo cho hắn một tiếng, không thì tối nay tôi không được ngủ yên đâu... thế nhé” – Fei mỉm cười rồi nhẹ nhàng đóng của phòng lại

--------------------------------------------------

Tại phòng giáo viên

- “Sao rồi?” – Junsu đứng phắt dậy vịn vai hỏi Fei ngay khi vừa mở cửa bước vào

- “Anh từ từ được không? Làm gì như hỏi cung tôi vậy?” – Gạt tay Junsu ra khỏi người mình, Fei nói

- “Sao rồi, nói tôi nghe đi” – Junsu lập tức kéo Fei ngồi xuống ghế và hỏi cô

- “Không có gì chỉ là bị thất tình thôi” – Fei vừa uống ngụm nước vừa nói với Junsu

- “Thất tình á? Với ai?” – Junsu dí sát mặt m ình vào gương mặt Fei hỏi

- “Thằng Wooyoung nhà tôi” – Fei đẩy đầu Junsu cho anh ngồi xuống rồi nói

- “Cái gì? Wooyoung? Sao được chứ, không phải Wooyoung đang quen với Jieun sao?” – Junsu hét lớn lên khi nghe tin đó

- “Yah… nhỏ tiếng chút nào… Mà anh cũng biết sao?” – Fei lấy tay bịt miệng Junsu lại

- “Chuyện gì mà tôi không biết chứ?”

- “Hay quá ha, vậy sao chuyện em gái anh anh lại chẳng biết chút gì thế?”

- “Uhm thì… mà tôi hỏi cô cái này…” – Junsu ậm ừ rồi chuyển sang chuyện khác

- “Sao lãng sang chuyện khác nhanh vậy?” – Fei bật cười vì thái độ của Junsu

- “Hỏi thật này, cô thấy khả năng của con bé Joo thế nào?”

- “Khả năng gì? Khả năng diễn suất ấy hả?”

- “Uhm…”

- “Thật ra bản thân tôi nhận thấy rằng con bé học rất tốt, khả năng học kịch bản và nắm bắt cảm xúc của nhân vật cũng rất nhanh nhưng chỉ có điều là Joo không biết cách thể hiện nó ra ngoài… mà anh biết rồi đấy, nếu làm một diễn viên mà không thông qua gương mặt của mình truyền cảm xúc đến cho khán giả, khiến họ đồng cảm với số phận nhân vật của mình dù cho nhưng cái khác anh có giỏi đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng hoàn toàn là một thất bại… thế nên tôi mới đưa con bé đến đây đấy” – Fei từ tốn giải thích với Junsu

- “Có nghĩa là… không phải con bé không có tài năng mà chỉ là thiếu một chút sao?”

- “Uhm, có thể nói vậy đó” – Fei gật đầu, sau đó cô nhìn thấy Junsu đang trầm ngâm điều gì đó… - “Anh đang suy nghĩ gì à?”

- “Tôi đang nghĩ xem có cách nào không?”

- “Anh hai, anh ở đây ạ?” – Đột nhiên Joo từ ngoài bước vào

- “Ơ, em chưa ngủ à?” – Junsu hỏi khi nhìn thấy Joo

- “Dạ, em có chút chuyện muốn hỏi, không làm phiền hai người chứ ạ?” – Joo gật đầu nói

- “Không đâu, vậy… tôi về phòng trước đây, em nói chuyện xong thì cũng về ngủ đi” – Nói rồi Fei cũng đứng dậy và trở về phòng của mình

- “Dạ, em cảm ơn cô”

- “Sao hả nhóc, có chuyện gì?”

- “Uhm… anh hai à… em… em muốn đổi đội có được không?” – Joo ngồi xuống hỏi Junsu

- “Cái gì? Đổi đội? Sao lại thế hả?”

- “Chắc cô Fei nói cho anh nghe hết rồi chứ gì? Chính vì chuyện đó mà em mới muốn đổi sang đội khác, vì… em không thể đối mặt với Chansung ngay lúc này được”

- “Em giận Chansung sao?”

- “Không có chỉ là hơi khó xử thôi” – Joo lắc đầu

- “Vậy nếu sau này em trở thành một diễn viên, rồi nếu như em không thích một ai đó thì em sẽ không làm việc với họ sao?” – Junsu nghiêm túc hỏi Joo

- “Em… nhưng chuyện này đâu giống”

- “Chứ cái gì mới giống hả? Anh không đổi cho em đâu, vì cuộc tập huấn này đã qua 1 tuần rồi, ai cũng có bạn diễn của mình, anh không thể tùy tiện đổi cho em một người để rồi khiến cho kế hoạch của họ bị rối tung lên được”

- “Anh hai à…”

- “Sao?”

- “Em thật sự không thể nào tiếp tục hợp tác với Chansung được mà…”

- “Ok, vậy em về phòng thu xếp hành lý đi, ngay ngày mai anh sẽ đưa em về Daegu, chuyển trường thôi, vì nếu còn ở đây nữa thì em cũng chẳng làm được gì nữa đâu”

- “Anh hai, không phải như vậy đâu mà” – Joo hốt hoảng khi nghe lời Junsu nói

- “Em biết rõ tính anh mà đúng không? Không bàn cãi nữa…” – Junsu bực tức rời khỏi nơi đó

- “Anh hai…”

*End flash back*

- “Sao rồi… Junsu đưa con bé về Daegu cũng nửa tháng nay rồi, sao cậu vẫn như thế vậy hả?” – Fei bước vào phòng và hỏi Chansung

- “Có phải em đã làm sai không?” – Chansung quay sang hỏi Fei

- “Làm theo con tim mình thì không có gì là sai trái cả… nếu có muốn trách thì nên tránh rằng hai anh em nhà ấy quá cứng đầu thôi” – Fei cố an ủi Chansung

- “Nhưng nếu không phải em đưa Joo trốn khỏi đây thì có lẽ mọi chuyện cũng không ra nông nỗi này, phải không noona?”

- “Chị đã nói là không liên quan đến em mà… Mà… em đã nộp bài chưa vậy? 3 tuần rồi còn gì?” – Fei lo lắng hỏi về chuyện bài thực hành của Chansung

- “Em không có tâm trạng, trong đầu cũng không có ý tưởng gì cả” – Chansung lắc đầu nói

- “Cái thằng này, rồi bộ tính bỏ học luôn hay sao hả?”

- “Em không biết, thôi chị đi ra đi, em mệt lắm… đi đi” – Vừa nói Chansung vừa đẩy Fei ra khỏi cửa…

- “Cái thằng này… Yah…” – Mặc cho Fei la hét bên ngoài còn bản thân thì lại trèo lên giường và trùm chăn kín mít từ đầu xuống chân

Cạch… và rồi cánh cửa lại một lần nữa được mở ra

- “Em đã nói em mệt rồi mà, chị ra ngoài đi” – Chansung nói lớn khi nghe tiếng cửa mở

- “Là… t… em đây” – Một người con gái lên tiếng nhưng tuyệt nhiên không phải là Fei

Giọng nói này… dường như đã một khoảng thời gian rồi Chansung chưa từng được nghe thấy… Liệu chăng có phải vì anh quá nhớ cô nên nằm mơ hay không?

- “Joo à… em…” – Vội tung tấm chăn ra để xem những gì mình nghe được là thật hay mơ… và rồi kết quả là một Joo bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt Chansung, anh lập tức chạy đến và ôm Joo vào lòng cứ như sợ cô chạy mất lần nữa vậy

- “Anh… đừng ôm em chặt quá được không, em sắp chết ngạt rồi này…” – Joo cố đầy Chansung rời xa mình một chút

- “Anh xin lỗi… nhưng sao em lại ở đây vậy? Không phải em…” – Chansung ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Joo ở đây

- “Anh hai nói đúng, em nên trân trọng người trước mặt em, phải không? Nên… em đã quyết định là sẽ trở về đây tiếp tục học và… không biết… anh còn… chọn em không?” – Joo ngập ngừng hỏi Chansung

- “Điều đó… em còn cần phải hỏi sao?” – Vừa nói dứt câu thì Chansung lại ôm chặt lấy Joo vào lòng mình… lúc này trên đôi môi Joo nở ra 1 nụ cười… nhưng có vẻ no1 đã khác trước rất nhiều rồi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
 Tác giả| Đăng lúc 21-4-2012 23:16:08 | Xem tất
Quay trở lại khách sạn

Sau khi Nichkhun rời khỏi phòng thì anh định đến phòng của Taecyeon để nói chuyện về Fany nhưng đi được giữa chừng thì bị Victoria chặn lại

- “Đi đâu vậy?” – Victoria hỏi Khun với giọng hớn hở

- “Anh có chút chuyện muốn nói với Taec, mà sao em lại ở đây? Anh tưởng em đang ngủ trong phòng chứ?”

- “Em tìm anh” – Vic cười tít mắt nói

- “Hả?” – Hơi ngạc nhiên trước câu nói của Vic, Khun hỏi

- “Đi chơi với em đi… được không?” – Vic nắm lấy tay Khun lắc nhẹ đồng thời tỏ ra vẻ đáng yêu khiến Nichkhun không thể nào từ chối được

- “Thôi được rồi, vậy chờ anh chút, anh về phòng lấy áo khao1c đã… Em cũng lấy thêm áo đi, bên ngoài trời lạnh đó” – Khun gật đầu nói

- “Biết rồi, vậy xong anh qua phòng em nha…”

Thế rồi Nichkhun quay trở về phòng của mình… Vừa vào đến phòng thì anh nhìn thấy Fany đang ngồi thừ người trên sofa…

- “Cô đang suy nghĩ làm thế nào để moi tiền của thằng Taec nữa sao?” – Khun hỏi trong khi tiến đến tủ quần áo lấy cái áo khoác

- “Anh muốn nghĩ sao thì tùy, em không có ý kiến… tối nay anh ngủ trên giường đi, em ngủ trên sofa là được rồi…” – Fany vừa nói vừa nằm xuống ghế sofa và quay mặt vào trong

- “Cô đừng tưởng cô làm thế thì tôi sẽ thương hại cô…” – Nichkhun cười khinh bỉ trước lời nói của Fany

Cốc cốc cốc… đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên

- “Ai vậy?” – Nichkhun vừa bước ra cửa vừa hỏi

- “Là em, Junho đây” – Phía bên ngoài Junho nói vọng vào

- “Có chuyện gì vậy?” – Ngay khi Khun vừa mở cửa thì lập tức bị Junho kéo thẳng ra ngoài, đồng thời Taecyeon đang nấp đằng sau cánh cửa cũng vội lao vào và khóa trái cửa lại – “Này… 2 đứa làm gì vậy hả?” – Nichkhun hỏi khi chứng khiến những sự việc vừa xảy ra…

- “Hyeong à, đừng nhìn em nhứ thế, em bị bắt buộc thôi, em mà không giúp tên ấy thì coi như tối nay em ngủ không yên đâu” – Junho cười trừ nói

- “Vậy có bao giờ cậu tự nghĩ là… hyeong cũng sẽ không để cậu ngủ yên không?” – Nichkhun trừng mắt nhìn Junho

- “Hì, em biết hyeong thương em mà… nên hyeong không nỡ làm vậy đâu”

- “Sao cậu dám chắc như vậy chứ hả?”

- “Hì… bởi vì hyeong là chàng trai dễ thương đáng yêu của em mà… Thôi đừng giận nữa… chúng ta đi làm vài ly đi nha, em đãi… coi như chuộc lỗi với hyeong”

- “Bộ dạng như vậy mà đi sao?” – Nichkhun nhìn xuống đôi chân trần của mình – “Với lại hyeong có hẹn rồi, không đi với cậu đâu…”

- “Được rồi, vậy về phòng lấy giầy của em mà đi… nhé?” – Vẫn nụ cười đó Junho nói

- “Tối nay tôi nhất định không cho cậu ngủ yên đâu” – Nichkhun hâm dọa Junho

--------------------------------------------------

Trong khi đó ở phía trong phòng thì lại…

- “Anh… sao anh vào đây vậy?” – Fany ngạc nhiên khi nhìn thấy Taecyeon “xông” vào phòng

- “Em nghĩ tôi sẽ để em ngủ chung phòng với ông anh tôi sao?” – Khẽ mỉm cười, Taecyeon hỏi Fany

- “Em không biết” – Fany lắc đầu nói

- “Lại đây” – Taecyeon tiến lại gần chiếc giường và ngồi xuống đó, sau đó anh lại vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh bên

- “Em nghĩ không cần đâu, giường đó là giường đơn, thật chất không đủ cho hai người… ai cứ nằm ở đó đi… em nằm đây được rồi” – Fany nói rồi lại nằm xuống quay mặt vào trong… Trong đầu Fany bây giờ thật sự rất hỗn loạn… cô không biết rằng bản thân mình nên vui hay buồn khi Taecyeon ở đây nữa…

- “Em vẫn như thế sao?” – Vì Fany không chịu làm theo ý Taec nên buộc lòng anh phải đứng dậy và đến bên cạnh chiếc sofa – “Có vẻ như em vẫn thích bị tôi ép buộc hơn nhỉ?” – Vừa nói dứt câu, Taecyeon đã bồng Fany lên và đặt cô xuống ngay giữa giường – “Em nghĩ tôi vì điều gì mà phải bày ra đủ trò để có thể ở đây đêm nay hả?”

- “Em biết anh đang nghĩ gì… nhưng mà…” – Chưa kịp nói hết câu thì Taecyeon đã cúi xuống hôn Fany một cách mãnh liệt… - “Uhm…” – Nhưng ngay lập tức Fany đã đẩy Taecyeon ra

- “Hôm nay em sao vậy?” – Taecyeon hơi ngạc nhiên trước thái độ của Fany

- “Nếu một ngày nào đó… em không còn ở bên cạnh anh... thì anh sẽ làm sao?”

- “Em sao vậy? Từ bao giờ mà em lại dám đặt câu hỏi với tôi như thế chứ? Hôm trước thì còn bắt tôi hứa với em, hôm nay lại…”

- “Làm ơn trả lời em đi… chỉ lần này thôi”

- “… thì chẳng sao cả… em nên nhớ… em là người tình của tôi… không có em, tôi vẫn có thể có người khác…” – Nhếch mép cười, Taec trả lời Fany nhưng anh đâu biết rằng… 1 câu nói bông đùa của anh đã khiến trái tim Fany như bị ai đó bóp nghẹn lại… và dường như nhận ra được điều gì đó khác lạ nơi Fany nên Taecyeon nghi ngờ hỏi – “Có phải Khun hyeong đã nói gì với em không?”

- “Không có… chỉ là… chỉ là em buộc miệng hỏi vậy thôi… Uhm… hay là anh đi tắm trước đi… có được không?”

- “Thôi được rồi, tôi đi tắm… nhưng em ngoan ngoãn chờ tôi ở đây… không được đi đâu đấy…” – Taecyeon rời khỏi giường và bước vào phòng tắm

Ngay khi bước vào phòng tắm, Fany lập tức ngồi dậy và trở lại chiếc ghế sofa của mình… có lẽ những lời nói vừa rồi của Nichkhun đã khiến cho Fany phải suy nghĩ một chút… Phải, cô yêu anh, yêu bằng cả trái tim mình nhưng liệu anh có thật sự yêu cô như cô đã từng nghĩ? Nhưng nếu anh không yêu cô thì tại sao lại không muốn để cho cô ngủ chung với một người đàn ông khác? Đó có phải thật sự là tình yêu hay chỉ đơn thuần là bản tính muốn chiếm hữu và không muốn chia sẽ “đồ vật” của mình với người khác? Còn cả việc Taec đi chung với người con gái khác nữa… tất cả… Fany đều không có được câu trả lời… Điều đó có lẽ cả đời này Fany cũng không bao giờ có thể hiểu được vì Taecyeon không bao giờ nói ra lòng mình… trước đây đã như vậy, bây giờ vẫn vậy và mãi mãi sau này cũng sẽ thế thôi…

Sau một hồi tự đấu tranh với suy nghĩ của chính bản thân mình, cuối cùng Fany quyết định rời khỏi căn phòng đó, có lẽ cô cần phải đi dạo một vòng để cho tâm trạng thoải mái hơn một chút… và nơi cô chọn chính là quán bar trong khách sạn vì ngay bây giờ cô muốn uống vài ly nhằm nhờ những giọt rượu cay nồng đó xóa đi những ưu phiền trong tâm trí cô…

--------------------------------------------------

Cùng lúc đó, về phía Khuntoria

- “Này… anh không vui khi đi với em sao?” – Vic hỏi khi nhận ra Khun nãy giờ cứ mãi suy nghĩ điều gì đó mà chẳng thèm đối hoài gì đến cô

- “Xin lỗi em… chỉ là anh… đang nghĩ về chuyện của Taec thôi” – Nichkhun buồn rầu nói

- “Vậy sao? Anh đang lo chuyện gì của Taecyeon à?” – Vic quay sang hỏi Khun

- “Lúc nãy, anh tình cờ phát hiện ra cái cô Fany ấy… cô ta làm việc trong 1 quán bar…”

- “Hử? Quán bar? Sao anh biết?”

- “À thì… anh…”

- “Chắc anh cũng vào mấy chỗ đó rồi nên mới biết chứ gì?” – Vic nhướng mày lên hỏi Khun

- “Không có… chỉ là anh… tình cờ nhìn thấy hình cô ta chụp chung với một người khác, mà người đó lại là người mà trước đây anh đã nhìn thấy cô ta đi với bạn anh…”

- “Gì mà vòng vòng vậy? Ngắn gọn thôi, có phải anh quen bạn của cô Fany ấy không?” – Vic mỉm cười hỏi

- “Không có…” – Khun lắc đầu nói

- “Thật sự là không?”

- “Chỉ là anh tình cờ nhìn thấy cô ấy đi với bạn của anh trước đây thôi…”

- “Anh có nhớ là chúng ta đã hứa gì với nhau không? Chúng ta đã hứa là dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra cũng không được giấu nhau... đúng không?” – Chợt Vic thở dài rồi quay sang một hướng khác

- “Phải...”

- “Vậy tại sao anh còn nói dối em, rõ ràng là anh quen cô ta, người anh nói đến là cái cô Yuri đó chứ gì... lúc trên máy bay em đã thấy tấm hình mà Fany chụp với cô ấy rồi. Sao anh cứ mãi gạt em vậy hả Nichkhun?” – Ngay lúc đó Victoria đứng bật dậy và quăng vào người Nichkhun một sấp hình... đó chính là sấp hình mà trước khi lên máy bay Kahi đã đưa cho cô...

*Flash back*

- “Uhm... Vic à, có chuyện này... chị không biết là có nên nói với em hay không nữa”

- “Chuyện gì vậy ạ?”

- “Cái này... chị mới nhận được sáng nay...” – Vừa nói Kahi vừa đưa cho Vic 1 sấp hình

Cầm sấp hình trên tay, xem qua chúng từng tấm từng tấm một… Victoria hoàn toàn không tin vào mắt mình… Đó là hình Nichkhun đi chung với Yuri… cười nói rất vui vẻ và thậm chí còn có những tấm hình Yuri đưa Khun vào quán bar và Khun bước ra khỏi nơi đó vào sáng hôm sau…

- “Cái này là…”

- “Một người quen của chị đã tình cờ chụp được nó, chị đã phải bỏ 1 số tiền không nhỏ ra để mua chúng lại đấy…” – Kahi thở dài nói

- “Cô ta… là ai vậy?” – Cầm những tấm hình trên tay, Vic run run hỏi

- “Chị cho người điều tra rồi, cô ta tên là Kwon Yuri, làm việc tại quá bar Hands up… và công việc của cô ta là…”

- “Cô ta… là… gái điếm sao?” – Vic nhập ngừng hỏi

Không nói gì, Kahi chỉ lặng lẽ gật đầu xác nhận

- “Sao Khun lại quen với cô ta chứ? À… em nhớ rồi… lần trước em có gặp cô ta ở công ty, Khun bảo với em là cô Yuri này là người mà hôm trước anh ấy đâm phải… chắc họ chỉ quen nhau thế thôi…” – Victoria cố tìm lý do biện minh cho Khun

- “Cái đó chị không chắc… nhưng người chụp ảnh nói rằng thấy cô ta đưa Khun vào quán bar trong tình trạng say mèm, rồi đến tận sáng hôm sau Khun mới trở ra ngoài… em nghĩ 1 nam 1 nữ… ở trong đó cả đêm làm gì chứ?”

*End flash back*


- “Vic à… nghe anh giải thích đi mà… anh thật sự không muốn chuyện xảy ra như vậy đâu…”

- “Lúc nãy em đã cho anh cơ hội rồi… chỉ là anh không biết nắm bắt thôi… em đã có thay đổi bản thân mình vì anh… em đã làm tất cả, thậm chí còn vứt bỏ đi cái tôi của mình với dự định là hôm nay em sẽ cầu hôn anh… em muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng anh là người đàn ông của em… nhưng… em nghĩ là giờ không cần nữa…”

- “Vic à, anh xin lỗi, nhưng anh có thể thề với em rằng anh chỉ yêu một mình em thôi, anh với cô ta không có gì cả?” – Nichkhun vội ôm lấy Vic vào lòng để chứng minh tình yêu của anh nhưng rồi Victoria lại nhanh chóng đẩy anh ra

- “Anh nghĩ em giận anh vì chuyện anh đi cùng và có quan hệ với cô ta sao? Khun à… trước khi lên máy bay cùng anh sang đây… em đã tự nói với mình là em sẽ bỏ qua tất cả, em sẽ tha thứ tất cả cho anh chỉ cần anh nói sự thật với em, chỉ cần anh giữ đúng lời hứa của chúng ta… nhưng anh đã không… anh vẫn không nói cho em nghe sự thật… nên giờ… em cũng không cần nghe nữa…” – Victoria vừa khóc nức nở vừa chạy đi…

Còn lại mình Nichkhun đứng lặng yên nơi đó, anh không chạy theo Victoria vì anh không biết rằng mình nên nói gì nữa, quả thật anh đã sai rồi, anh đã làm tồn thương cô hết lần này đến lần khác… và giờ đây chính bản thân anh cũng hiểu rõ cái cảm giác trước đây của Vic như thế nào… trước đây anh luôn nói rằng Victoria quá ít kỉ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình… vậy còn anh? Chẳng lẽ anh không có sao? Anh đã vì bản thân mà giấu Victoria chuyện giữa anh và Yuri, đồng thời cũng vì Vic mà luôn muốn phủi bỏ tất cả trách nhiệm với Yuri… Có lẽ lúc này chính là lúc thích hợp nhất để anh suy nghĩ lại mối quan hệ của anh và hai người con gái kia rồi…

--------------------------------------------------

Còn về phần Taecyeon, sau khi anh bước ra khỏi phòng tắm thì đã không thấy Fany… thoạt nghĩ cô lại bày trò chơi trốn tìm với anh như mọi khi nhưng chợt nhớ lại những câu hỏi cũng như biểu hiện của Fany lúc nãy thì anh đã bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn nên anh lập tức mặc quần áo vào rồi ra ngoài kiếm cô…

Taecyeon đi loanh quuanh các tầng trong khách sạn, rồi bắt đầu đi xuống sảnh và những nơi khác cũng không tìm thấy Fany…

- “Này, cậu nhìn xem có phải anh ấy là siêu mẫu Taecyeon hay không?” – Đột nhiên có vài cô gái đi ngang qua và nhận ra anh

Ngay lập tức theo cái phản xạ thường ngày, anh vội cuối mặt xuống và đi thật nhanh ra khỏi chỗ đó… nhưng không ngờ giọng nói của các cô gái ấy lớn quá khiến cho 1 vài phóng viên ở gần đó nghe thấy và họ bắt đầu đuổi theo để chụp ảnh anh…

- “Chuyện gì mà ồn ào vậy?” – Ngay lúc đó Fany vừa bước ra khỏi quán bar và tình cờ nhìn thấy đám người vừa chạy ngang qua chỗ mình… Định bụng mặc kệ họ vì giờ đây cô cũng đã ngà ngà say rồi còn đâu nhưng trong lúc đó cô lại nghe loáng thoáng bọn con gái kêu tên Taecyeon nên cô mới tò mò đi theo…

Nhưng khi đi đến nơi thì mọi người hình như có vẻ đã tản ra theo nhiều hướng khác nhau rồi…

- “Quái thật, anh ta trốn đâu rồi chứ?” – 1 phóng viên vừa đi vừa lầm bầm nói

Fany ngơ ngác nhìn theo những người kia rồi lại nhìn xung quanh xem Taecyeon đang trốn ở đâu… và rồi tình cờ cô thấy một bóng người đang nấp phía sau cánh cửa để hé kia, loạng choạng bước đến chỗ đó, Fany chợt mỉm cười khi nhìn thấy vạt áo của một người thò ra phía ngoài…

- “Xin lỗi, anh có thể lấy giúp tôi ly mì phía trên kia được không?” – Fany đứng ngoài cửa nói vọng vào

- “Em…” – Nghe thấy giọng Fany nên Taecyeon quay lại và ghé mắt ra phía khe cửa kia

- “Bọn họ đi hết rồi, anh ra đi” – Fany phì cười nói với Taecyeon… quả thật cô say mất rồi…

- “Thật là…” – Taecyeon thở dốc bước ra ngoài rồi nhìn Fany với ánh mắt khó chịu sau đó dìu Fany trở về phòng mình

--------------------------------------------------

Vừa vào đến phòng, Taecyeon vội đặt Fany xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô nói với vẻ rất tức giận…

- “Không phải tôi đã nói em ở yên trong này sao? Lại còn uống say đến mức này nữa…”

- “Gì chứ, em chỉ uống chút xíu thôi mà…” – Fany ngồi bật dậy nói với Taecyeon

- “Em say rồi, mai tôi sẽ nói chuyện với em…” – Taecyeon ấn Fany nằm xuống giường một lần nữa… Cùng lúc đó điện thoại của anh vang lên - “Jessica à, cô tìm tôi sao?” - Cầm chiếc điện thoại lên và nhấn nút trả lời, sau đó Taec đi sang một góc khác trong phòng để nghe máy

Trong lúc đang nói chuyện với Jessica, đột nhiên Taecyeon cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng, Taecyeon ngưng hoàn toàn cuộc nói chuyện qua điện thoại của mình… Anh bị bất ngờ bởi hành động của người con gái này… vì từ trước đến giờ anh luôn là người chủ động, còn Fany thì chỉ luôn biết đáp trả lại những hành động đó của anh mà thôi… Chưa bao giờ cô chủ động nắm tay anh chứ đừng nói là một cái ôm mạnh mẽ từ phía sau như thế này… có phải vì cô đã say quá rồi không?

- “Taecyeon à, anh nghe tôi nói không vậy?” – Đầu dây bên kia lên tiếng hỏi

- “Xin lỗi tôi sẽ gọi cho cô sau vậy” – Vừa nói dứt câu thì Taecyeon lập tức cúp máy rồi quay đầu lại đằng sau nói với Fany – “Hôm nay em gan quá rồi đấy…”

- “Đừng có nói chuyện với cô ta…” – Fany ôm chặt lấy Taecyeon nói

- “Đó chỉ là…” – Taec định nói với Fany rằng người đó chỉ là đối tác làm ăn nhưng anh lại bị Fany cắt ngang lời nói của mình

- “Em chỉ muốn anh gọi tên một mình em thôi… Chỉ mình em thôi… Em không muốn anh gọi tên người con gái khác đâu” - Fany nói cùng những tiếng nấc, cô cứ vùi đầu vào lòng ngực  Taecyeon mà khóc… Những giọt nước mắt ấy khiến Taecyeon vô cùng đau đớn vì chính những giọt nước mắt này đã nói lên rằng Tiffany thật sự yêu anh… Cô đã vì anh mà tự hành hạ bản thân mình thành ra như thế này… tại sao chứ? Chẳng phải anh đã nói rất nhiều lần câu nói “Đừng bao giờ yêu tôi” rồi sao?

- “Em say rồi Fany à, ngủ…” – Taecyeon thở dài nhưng, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đôi môi của Fany đã chặn anh lại… lần đầu tiên cô ôm anh từ phía sau và cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như thế này… Nụ hôn ấy tuy vụng về nhưng không hiểu sao lại khiến cho Taecyeon cảm thấy thích thú đến lạ…

Lần đầu tiên trong đời anh được một người con gái chủ động hôn như thế… có phải vì thế mà nó khiến anh cảm thấy say mê đến thế không hay là vì nụ hôn đó là của người con gái anh thật sự yêu thương? Trong lúc đang quay cuồng với những suy nghĩ kia thì Fany đã vội đẩy Taecyeon xuống giường… Chẳng hiểu ngày hôm nay cô ấy lấy đâu ra cái sức mạnh như thế nữa… nụ hôn vẫn tiếp diễn và kéo dài khi cả hai đã nằm yên vị trên chiếc giường nhỏ bé kia… Và rồi, đột nhiên Fany chợt dời môi mình ra khỏi môi của Taecyeon… cô nhìn anh với đôi mắt lờ đờ của một người say men rượu, còn anh thì lại đang nhìn cô với ánh mắt của một gã đang chìm đắm trong cái thứ men tình huyễn hoặc kia… hai ánh mắt chạm vào nhau… rồi cuối cùng Fany lên tiếng…

- “Em xin lỗi… em biết là… là anh không thích việc em yêu anh… nhưng… nhưng em không ngăn cản được trái tim mình… anh có biết là em đã yêu anh… ngay từ lần đầu em nhìn thấy anh không?”

- “Fany à…”

- “Nhưng mà… em quyết định rồi… em sẽ chỉ yêu anh ngày hôm nay nữa thôi…” – Vừa nói Fany vừa gục xuống người Taecyeon – “Em sẽ chỉ yêu anh… hôm nay nữa thôi… qua ngày mai… em sẽ không chờ anh nữa… không yêu anh nữa đâu… em mệt quá rồi… thật sự mệt mỏi lắm rồi…” – Nằm trên người Taecyeon, Fany cứ lảm nhảm nói trong khi những giọt nước mắt kia không ngừng tuôn rơi…

Lúc này Taecyeon chỉ biết nằm yên đó mà siết chặt người con gái nhỏ bé trong vòng tay mình mà thôi… anh không biết phải nói gì nữa bây giờ vì không phải việc Fany ngừng yêu anh là việc anh hằng mong muốn hay sao? Thế sao mà ngay lúc nghe Fany nói rằng cô sẽ chỉ yêu anh ngày hôm nay nữa thôi thì anh lại muốn nói với cô rằng “Đừng mà…”, có lẽ anh thật sự đã không còn muốn cô không yêu anh nữa rồi… nhưng giờ… dù có nói… Fany cũng không thể nghe…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 18-5-2012 06:57:36 | Xem tất
Preview chap 9 - Part 1


- “Taecyeon nó nói gì với con à? Hay nó đối xử không tốt với con?”

- “Có lẽ vấn đề là ở nơi con, dường như con cảm thấy càng lúc con càng không thể chịu đựng được khi ở bên cạnh anh ấy… những bài báo, những bức hình… tất cả đều khiến con phát điên lên nhưng con lại không thể biểu hiện ra được, con cũng không thể nói cho anh ấy biết…”

- “Chứ không phải từ đầu khi đến với nó con đã sớm biết sẽ có ngày này sao?”

- “Chuyện muốn nói với tôi? Hình như... giữa tôi và cô không có gì để nói ngoài “người đó”, phải không?”

- “Phải, thật ra thì... tôi muốn nhờ cô thay tôi chăm sóc anh ấy...”

- “Trước đây anh ấy vẫn hay tâm sự với tôi rằng bạn gái anh ấy rất tốt, là một thiên sứ được gửi xuống trần gian này nhưng cô hoàn toàn không phải vì điều đơn giản nhất là nghĩ đến cảm nhận của anh ấy cô còn không làm được thì nói chi đến những chuyện khác. Nichkhun là con người, anh ấy có suy nghĩ và có cảm xúc riêng của mình... cô lấy quyền gì mà giao anh ấy cho tôi hay người khác chứ? Cô xem anh ấy là món hàng sao?”

- “Khun hyeong muốn tuyển thêm thực tập sinh sao?”

- “Nếu là em thì chắc không thành vấn đề đâu…”

- “Vì em… là bạn gái anh…”

- “Eonni, bây giờ… em có thể quay lại không?”

- “Chúng ta không thể quay lại, hợp đồng em đã kí với SM rồi… không còn cách nào đâu”

- “Đến bài hát cuối cùng em dành cho anh… anh cũng không nghe hết… chúng ta… thật sự kết thúc rồi sao?”

- “Là vầy, tôi muốn mời cô đi ăn để coi như cám ơn cô chuyện của Joo ấy mà...”

- “Này, tôi hỏi câu này nhá, anh có bạn gái chưa?”

- “Chưa, tôi không có hứng thú với mấy chuyện hẹn hò…”

- “Hả? Anh là…”

- “Sao lúc nào cậu cũng thế vậy? Không lơ tớ đi được à?”

- “Về nhà đi, biết đâu bây giờ anh ta đang tìm cậu đấy”

- “Anh ấy sẽ không tìm tớ đâu”

- “Vậy tại sao cậu cứ mãi ở đó mà không trở về với bọn tớ?”

– “Vì tớ yêu anh ấy”

--------------------------------------------------


Bi giờ au đi ngủ, khi nào ngủ dậy au sẽ tung chap 9 nha mn

Mà nhắc mọi người xíu hen, vì giờ box đã có mod mới rùi, nên mong mọi người cmt từ 3 dòng trở lên hộ au nhé, ko lại bị mod nhắc thì ko tốt đâu... mn cũng ko mún fic của mình gặp rắc rối mà đúng ko? thế nên từ giờ cmt trên 3 dòng hộ mình nha, rùi edit lại những cái cmt dưới 3 dòng lun nhá (mình thấy có nhìu cmt dưới 3 dòng lắm á)...

Thanks
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 18-5-2012 18:10:31 | Xem tất
Chap 9 - Part 1

Chúng Ta... Kết Thúc Tại Đây, Anh Nhé!




Khi yêu con người ta thường trở nên mù quáng
Cả thế giới của họ chỉ biết xoay quanh một người
Tình yêu chỉ như cơn gió thoảng
Bởi vì chúng ta không thể nắm giữ nó trong tay


Sau cái đêm đầu tiên đầy biến cố tại Prague thì dường như chẳng ai còn tâm trí vui chơi hay du ngoạn gì nữa… Taecyeon do có việc đột suất nên đã cùng Junho bay sang Nhật ngay ngày hôm sau, vì thế Victoria đã thừa dịp lẫn tránh luôn Nichkhun bằng cách suốt ngày kéo Kahi và Fany đi hết nơi này đến nơi khác trong thành phố… Cứ thế chuyến đi đến Prague mang đầy nỗi muộn phiền ấy đã kết thúc chỉ sau đó 2 ngày…

Hàn Quốc - Tại xưởng đá quý Okjoo

- “Fany…” – Giáo sư Kim gọi Fany khi nhìn thấy cô cứ ngồi trầm ngâm và suy nghĩ về điều gì đó

- “Dạ” – Fany giật mình trả lời khi nghe tiếng giáo sư gọi

- “Con có chuyện gì sao?” – Vị giáo sư già chậm rãi hỏi

- “Dạ không, con đâu có gì” – Fany mỉm cười lắc đầu nói

- “Con với Taecyeon có chuyện gì đúng không? Ta thấy sau khi con trở về từ Prague thì con có vẻ lạ lắm…” – Nhưng dù cho Fany có cố tỏ ra cô ổn đến đâu thì cũng không gạt được một người già dặn kinh nghiệm về cuộc đời này như giáo sư Kim

- “Dạ không, chỉ là… con có một chút suy nghĩ sau chuyến đi ấy thôi…” – Fany thừ người ra nói

- “Taecyeon nó nói gì với con à? Hay nó đối xử không tốt với con?”

- “Anh ấy không nói gì cả, đối xử với con cũng rất tốt…” – Fany lại mỉm cười nhẹ khi nói đến điều đó

- “Vậy thì con còn gì để suy nghĩ chứ?” – Vị giáo sư từ tốn cầm tách trà lên nhấm môi một ngụm nhỏ rồi tiếp tục hỏi Fany

- “Có lẽ vấn đề là ở nơi con, dường như con cảm thấy càng lúc con càng không thể chịu đựng được khi ở bên cạnh anh ấy… những bài báo, những bức hình… tất cả đều khiến con phát điên lên nhưng con lại không thể biểu hiện ra được, con cũng không thể nói cho anh ấy biết…” – Fany mông lung nhìn về một nơi nào đó nói

- “Chứ không phải từ đầu khi đến với nó con đã sớm biết sẽ có ngày này sao?”

Lời nói của vị giáo sư già như một tiếng sét khiến Fany chợt thức tình… Phải, từ đầu cô đã sớm biết về điều này rồi mà… cô đã sớm biết con đường để có thể đến bên và ở cạnh Taecyeon không phải là con đường dễ đi nhưng cô đã chấp nhận nó… vậy sao giờ…

- “Con thật sự không biết bản thân con lại yêu anh ấy đến mức này, ban đầu con chỉ suy nghĩ đơn giản rằng chỉ cần con có thể ở bên cạnh anh ấy là quá đủ rồi nhưng hình như con đã quá tham lam, khi được ở bên anh ấy thì con lại muốn anh ấy quan tâm con, khi anh ấy quan tâm thì con lại muốn anh ấy chỉ nhìn mỗi mình con… sự ham muốn ấy cứ ngày càng tăng lên… con sợ lắm… con sợ rằng con sẽ không thể kiểm soát bản thân mình khi ở bên anh ấy nữa…”

- “Đó là những chuyện bình thương thôi cô bé à, con nên biết rằng một khi đã là con người thì ai ai cũng có mơ ước riêng của họ, khi có mơ ước rồi thì họ lại càng khao khát thực hiện được giấc mơ đó hơn… Trong trường hợp của con, vì con luôn mong rằng con và Taec sẽ có thể cùng nhau xây nên một mái ấm riêng của hai đứa nên cái ham muốn được chiếm hữu của con mỗi lúc một nhiều hơn thì không có gì đáng nói, nhưng ta muốn con biết rằng, nếu con muốn có được Taec thì con phải chứng minh cho nó thấy rằng con không như những người con gái khác chỉ đến với nó vì tiền, con có bản lĩnh của riêng con, con có thể sống mà không cần phải dựa dẫm vào nó, chỉ cần con làm được điều đó thì ta tin rằng Taecyeon nó nhất định sẽ mở lòng với con và còn cả Nichkhun nữa, nó cũng sẽ không có thành kiến với con nữa đâu…”

- “Ơ, chuyện Nichkhun oppa có thành kiến với con, sao giáo sư biết được ạ?” – Fany ngạc nhiên khi nghe giáo sư Kim nhắc đến Nichkhun, vì thật sự chuyện Nichkhun nói với cô chỉ mỗi hai người biết thôi mà?

- “Hôm trước nó có đến tìm ta… nó xin ta cho ý kiến về mối quan hệ của hai đứa…”

- “Vậy… giáo sư đã nói thế nào về con ạ?”

- “Ta không nói tốt cũng chẳng nói xấu về con, ta chỉ nói rằng ta không quan tâm đến cái quá khứ ngớ ngẩn của một ai đó cả… ta chỉ nhận xét con người qua thái độ làm việc và tài năng của họ mà thôi… thế nên… con tốt nhất đừng làm ta thất vọng, hiểu không?” – Nói xong giáo sư Kim đứng dậy và bỏ ra ngoài… Còn lại mình Fany trong căn phòng, cô đã suy nghĩ rất nhiều… có lẽ giáo sư Kim nói đúng, cô cần phải chứng tỏ bản thân mình cho mọi người thấy cô là người không phải chỉ biết sống dựa vào Taecyeon… chính vì thế mà kể từ lúc đó, cô toàn tâm toàn ý nghiên cứu và thiết kế các mẫu trang sức cho riêng mình để mong rằng một ngày không xa những món trang sức ấy sẽ được người khác công nhận…

--------------------------------------------------

Trong khi đó tại phòng tập của Victoria...

- “Xin lỗi...” – Yuri dè dặt bước vào trong khi Vic đang luyện tập vũ đạo...

- “Cô đến rồi à?” – Vừa thấy Yuri, Victoria vội tắt nhạc... Cô lấy chiếc khăn để sẵn trên bàn lau đi những giọt mồ hôi và ra hiệu mời Yuri ngồi xuống

- “Làm sao cô biết được số điện thoại của tôi vậy?” – Yuri hỏi ngay khi vừa ngồi xuống đối diện với Victoria

- “Nói thế nào nhỉ? Tôi tình cờ quen với Fany và biết được cô là bạn của em ấy nên tôi đã xin số điện thoại của cô...”

- “Vậy cô muốn gặp tôi để làm gì?” – Yuri lạnh lùng hỏi

- “Đầu tiên là tôi thành thật xin lỗi vì phải để cô đến gặp tôi thế này, còn... vì sao mà tôi muốn gặp cô... đơn giản là... tôi có chuyện muốn nói với cô...”

- “Chuyện muốn nói với tôi? Hình như... giữa tôi và cô không có gì để nói ngoài “người đó”, phải không?” – Yuri nhếch mép cười như hiểu rõ rằng giữa cô và Victoria chỉ có chung một đề tài duy nhất để nói với nhau... và đó chính là Nichkhun...

- “Phải, thật ra thì... tôi muốn nhờ cô thay tôi chăm sóc anh ấy...” – Vic nói ra câu đó một cách bình thản

- “Cái gì? Tại sao cô lại nói vậy chứ? Tôi với Nichkhun...” – Yuri hơi ngạc nhiên bởi lời nói của Vic, cô muốn giải thích cho Victoria biết rằng giữa cô và Nichkhun chỉ là bạn nhưng Vic đã nhanh chóng ngắt lời cô

- “Dù giữa cô và anh ấy là mối quan hệ gì đi chăng nữa thì cũng xin cô hãy chăm sóc và lo lắng anh ấy thay tôi, tôi biết cô là người tốt vì Fany đã nói cho tôi nghe tất cả về cô rồi… thế nên…” – Victoria ngập ngừng nói

- “Nhưng sao cô không làm điều đó…”

- “Tôi và anh ấy... chắc thật sự không có duyên nợ với nhau rồi, chúng tôi đã đến với nhau 2 lần và cả 2 lần đó đều nhanh chóng đổ vỡ... nên tôi nghĩ... có lẽ cô có thể làm điều đó tốt hơn tôi...” – Mắt Vic dần dần chuyển sang màu đỏ và những giọt lệ đang trực trào nơi khóe mắt cô... Cô vội quay mặt đi để Yuri không nhìn thấy điều đó...

- “Được rồi, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy và chăm sóc anh ấy nhưng không phải vì lời cô nói đâu... bởi vì... tôi thấy cô không hề xứng đáng với Nichkhun... Trước đây anh ấy vẫn hay tâm sự với tôi rằng bạn gái anh ấy rất tốt, là một thiên sứ được gửi xuống trần gian này nhưng cô hoàn toàn không phải vì điều đơn giản nhất là nghĩ đến cảm nhận của anh ấy cô còn không làm được thì nói chi đến những chuyện khác. Nichkhun là con người, anh ấy có suy nghĩ và có cảm xúc riêng của mình... cô lấy quyền gì mà giao anh ấy cho tôi hay người khác chứ? Cô xem anh ấy là món hàng sao?” – Yuri bật cười khi nghe những lời đó của Victoria, cô trả lời một cách gay gắt...

- “Cô nói sao cũng được, tùy cô thôi... vì... sắp tới tôi cũng sẽ không còn ở đây nữa đâu...” – Cố ngăn cho những giọt nước mắt không tuôn rơi, Vic kìm nén để nói nốt những điều còn lại...

- “Cô... tôi thật hết nói với cô mà” – Quá tức giận vì những lời nói của Victoria nên Yuri đã bỏ về mà không thèm chào lấy Victoria một câu...

- “Anh sẽ không trách em vì đã làm vậy đúng không Nichkhun?” – Ngồi trong phòng, Victoria ngắm nhìn tấm hình mà cô đã chụp chung với Nichkhun trong điện thoại... 1 giọt, 2 giọt rồi 3 giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi... Thật sự cô đâu đành lòng từ bỏ người con trai ấy nhưng cô đã cố gắng rất nhiều rồi cũng không thể nào cứu vãn được cái tình yêu này... quen nhau rồi chia tay rồi lại yêu nhau để bây giờ cả hai lại đi đến bên bờ vực của sự tan vỡ... Người ta nói tình yêu là cần phải có dũng khí nhưng bản thân cô lại không có được điều đó... Bởi vì thật lòng này cô không đủ tự tin rằng bản thân có thể mang lại cho anh sự vui vẻ và hạnh phúc... Nếu đã như vậy, thì tại sao không nhường cơ hội đó lại cho người khác chứ? Hai lần hợp tan đối với cô đã là quá đủ rồi, cô không muốn phải chịu thêm bất kì đau khổ nào cũng như không muốn Nichkhun vì cô mà phải chịu thêm tổn thương... thế nên cô đã quyết định ra đi, rời khỏi người con trai tên Nichkhun ấy... mãi mãi...

--------------------------------------------------

Em biết anh thật lòng yêu em
Em biết tất cả… rằng điều đó đau đớn nhường nào
Em xin lỗi … nhưng dù em có cố gắng thế nào
Thì trong mắt em cũng chỉ có người đó mà thôi
Đã không còn chỗ dành cho anh


- “Á... mưa rồi” – Chansung viện cớ quay MV mà xin Fei cho anh và Joo ra ngoài nhưng chẳng may một cơn mưa lớn lại kéo đến khiến cho cả Joo lần Chansung phải nép vào một cửa hàng bên đường để trú mưa...

Nhưng dường như ông trời lại đang muốn trêu đùa con người thì phải, cửa hàng mà Joo với Chansung đang trú mưa lại chính là nơi mà ngày trước cô phát hiện Wooyoung và IU, rồi không biết những giọt nước mắt kia đã rơi ra khỏi khóe mắt cô khi nào... những giọt nước mắt hòa lẫn vào những giọt mưa đang rơi tí tách... Khi nhận ra điều đó, Joo vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt của mình vì cô sợ Chansung sẽ phát hiện... nhưng có vẻ như Chansung không nhìn thấy điều đó vì đôi mắt của anh đang mở to để nhìn những gọt nước long lanh đang thi nhau rơi xuống từ bầu trời đêm kia... Không hiểu sao nhìn thấy Chansung như vậy, lòng Joo lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào... vì lúc này đây Chansung cứ như một cậu bé to xác vậy... gương mặt ấy ngây thơ đến lạ... Và cứ thế cả hai cùng nhau đợi cho hết mưa rồi mới quay trở về trại tập huấn của mình...

- ”Em... đang nghĩ gì vậy?” – Chansung hỏi Joo khi thấy cô cứ mãi im lặng trong suốt đoạn đường về trại tập huấn

- ”Không có...” – Joo lắc đầu nói

- ”Vậy sao? Chứ không phải do đi kế một người đẹp trai như anh nên không biết nói gì hả?”

- “Đẹp trai hả? Ai vậy? Sao em không thấy?” – Joo nhìn quanh hỏi Chansung

- “Yah… em nhìn đi đâu vậy hả? Bên này nè…”

- “Không thấy mà…” – Joo mỉm cười lắc đầu nói

- “Vậy thấy chưa?” – Chansung đứng xoạc chân ra để cho chiều cao của mình bằng với Joo

- “Ý… thấy rồi…” – Rồi đột nhiên mắt Joo sáng rực lên

- “Cuối cùng cũng thấy rồi sao?”

- “Uhm… công ty JYP tổ chức cuộc thi tuyển thực tập sinh kìa…” – Joo đẩy Chansung sang một bên rồi chạy vội đến một bức tường có dán một tấm poster lớn của công ty JYP

- “Khun hyeong muốn tuyển thêm thực tập sinh sao?” – Chansung cũng đi đến chỗ tấm poster đó và nói thầm…

- “Hả?”

- “À không, em muốn tham gia sao?” – Chansung chỉ vào tấm poster hỏi Joo

- “Muốn nhưng mà không biết có khó không?” – Joo vừa nói vừa đưa mắt sang nhìn Chansung như muốn thăm dò điều gì đó

- “Nếu là em thì chắc không thành vấn đề đâu…” – Chansung nhìn chằm chằm vào tấm poster ấy và nói một cách chắc chắn

- “Sao anh dám chắc vậy?” – Joo phì cười khi nghe Chansung nói, có vẻ như cô đang tưởng rằng anh trêu cô…

- “Vì em… là bạn gái anh…”

- “Ai nói vậy?” – Joo lém lỉnh nói

- “Chứ không phải sao?”

- “Nếu vậy thì… giờ bạn gái mỏi chân rồi, không biết có ai có lòng hảo tâm cõng về không?” – Thừa cô hội Joo bắt đầu mè nheo với Chansung

- “Lên đi, thưa quý cô” – Chansung ngồi xuống trước mặt Joo nói

- “Còn nữa…” – Nhưng dường như Joo vẫn chưa thấy thỏa mãn thì phải

- “Gì nhiều vậy?”

- “Hát cho em nghe đi…”

- “Sao nữa hả?”

- “Đi mà…” – Joo bắt đầu năn nỉ

- “Được rồi…” – Và đương nhiên Chansung không bao giờ có thể từ chối được rồi

Và cứ thế, Chansung vừa cõng vừa hát cho Joo nghe suốt đoạn đường dài… còn Joo thì cũng không biết đã ngủ gục trên vai Chansung tự bao giờ rồi

Sau khi đưa Joo về phòng của mình, Chansung cũng trở về phòng của anh nhưng dường như Chansung không thể ngủ được... bởi vì trong cơn mưa lúc nãy, Chansung đã nhìn thấy Joo khóc nhưng anh lại vờ như không thấy và xem như chẳng có điều gì xảy ra... Tuy ngoài mặt Chansung vẫn vô tư và bình thản cười cười nói nói là thế nhưng tận sâu trong thâm tâm anh vẫn đang có rất nhiều câu hỏi xoay quanh sự trở lại của Joo... Từ trước đến nay Chansung luôn tự tin rằng mình là người có thể hiểu thấu được tâm trạng của mọi người nhưng sao đối với người con gái kia thì anh lại hoàn toàn không thể hiểu... Cô đột nhiên bỏ đi rồi lại quay về, đôi lúc cười rồi đôi khi lại tự khóc... những biểu cảm cứ thay đổi liên tục trên gương mặt Joo khiến Chansung thật sự rất lo ngại... Anh không biết anh sẽ phải tiếp tục đối diện với Joo như thế nào... Cứ mãi im lặng thì anh lại cảm thấy rất khó chịu nhưng nếu như hỏi thẳng Joo cho ra lẽ thì anh lại sợ rằng bản thân sẽ đánh mất cô một lần nữa... Giờ đây, chàng trai Chansung đó đã không còn chút tự tin nào nữa rồi...

--------------------------------------------------

Hôm sau

- “Này nhóc” – Chansung huých nhẹ vào tay Joo khi cả hai đang ngồi dưới một góc cây

- “Sao hả?” – Joo quay sang hỏi Chansung

- “Anh có cái này muốn cho em nghe…” – Chansung vui vẻ nói với Joo

- “Gì mà bí mật vậy?” – Joo ngạc nhiên hỏi

- “Chờ chút...” – Chansung gật đầu rồi lôi cây ghi-ta được giấu sẵn sau cái cây kia ra và bắt đầu từng nốt, từng nốt nhạc...

Đó là một bài hát có giai điệu vui tươi, lời bài hát lại diễn tả về nổi lòng của một người con trai khi tìm được người con gái làm thay đôi cả trái tim lẫn con người anh ta... từng lời từng chữ trong bài hát hoàn toàn dựa vào câu chuyện của Joo và Chansung... Khi nghe Chansung hát... Joo rất bất ngờ... vì bản thân cô không biết rằng Chansung lại dành cho cô nhiều tình cảm đến vậy... Một chút băn khoăn thoáng qua trong đầu Joo, cô đang tự hỏi rằng liệu việc bản thân cô đang dự tính là đúng hay sai?

- “Sao hả?” – Chansung quay sang hỏi Joo khi đã hoàn thành bài hát của mình

- “Bài này...”

- “Tặng em đó... anh viết nó cho em” – Chansung đưa cho Joo bản nhạc mà anh đã viết

- “Tặng em?”

- “Uhm... hãy nhận nó và xem như đó là tấm lòng của anh, có được không?” – Chansung nhìn Joo và nói một cách rất nghiêm túc

Joo không nói gì, chỉ lặng lẽ mìm cười cầm lấy bản nhạc của Chansung rồi tựa đầu lên vai anh cùng nhau nhìn về nơi hoàng hôn đang dần buông xuống…

--------------------------------------------------



Vẻ mặt đau buồn này là bởi vì một người
Trong khi đang cố kìm nén những giọt nước mắt
Người ấy đã nhìn thấy tôi


1 tuần sau…

Và rồi, dù cố gắng thế nào đi nữa thì cái ngày ấy cũng đến… Cái ngày cuối cùng Victoria là người của công ty JYP, vì ngày mai cô sẽ chính thức trở thành thành viên của một công ty khác…

- “Vic à, em ổn chứ?” – Kahi hỏi khi nhìn thấy Victoria đang nhìn về phía khán đài một cách buồn bã

- “Eonni, bây giờ… em có thể quay lại không?” – Cô hỏi mà ánh mắt không hề rời khỏi hướng khán đài ấy, có vẻ như cô ấy đang chờ sự xuất hiện của một người

- “Chúng ta không thể quay lại, hợp đồng em đã kí với SM rồi… không còn cách nào đâu” – Kahi lắc đầu nói, không phải là cô không hiểu suy nghĩ của Victoria nhưng việc kí kết hợp đồng với công ty khác là do Vic tự nguyện nên cô cũng không thể làm gì hơn

- “Cũng phải, giờ em ở lại đây cũng có ý nghĩa gì đâu chứ? Thôi em lên trình diễn đây...” – Nhếch mép nở một nụ cười chua xót, Victoria chậm rãi bước lên sân khấu – “Anh thật sự không đến sao?” – Ngay khi vừa bước lên sân khấu, Victoria đã nghĩ thầm như thế vì cô không hề nhìn thấy người đàn ông mà cô muốn gặp ở phía dưới… Nichkhun… đã thật sự không đến

Và rồi Victoria bắt đầu phần biểu diễn của mình… hôm nay, trên sâu khấu này cô chỉ hát một bài duy nhất mà thôi và bài hát ấy cũng không hề giống với phong cách hằng ngày của cô chút nào cả… thay vì một bài sôi động cùng với những điệu nhảy nóng bỏng như mọi khi thì lại là một bản ballad buồn bã… Bài hát như đang kể lại câu chuyện của chính cuộc đời cô…

Phía sau sân khấu, người đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ
Đôi bàn tay nắm nhẹ trong khi người ấy đang ngắm nhìn và lắng nghe câu chuyện của tôi
Bởi vì hiểu rõ tôi, anh ấy cũng trở nên rất buồn


Trong quá trình thể hiện bài hát, Victoria đã phải cố gắng rất nhiều để cho những giọt nước mắt kia không tuôn rơi… nhưng rồi chợt… khoảng trống giữa bài hát vang lên, cô đã tình cờ quay mặt vào trong cánh gà… Người ấy – Nichkhun không biết đã ở đó từ bao giờ… anh đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ và ngắm nhìn cô, lắng nghe câu chuyện của cuộc đời cô… đôi bàn tay Vic nắm nhẹ lại, gương mặt hằn lên vẻ buồn bã bất tận… Nhìn thấy cảnh tượng ấy Nichkhun cũng buồn theo…

Bài hát vẫn vang lên chầm chậm
Và những giọt nước mắt của người ấy đã rơi
Anh ấy đã đứng dậy và cứ thế bước đi
Cho dù bài hát này vẫn chưa kết thúc


Sau đó Victoria lại tiếp tục quay về với phần trình diễn của mình, bài hát cứ vang lên đều đều… những âm thanh buồn bã khiến trái tim con người rung động… một hồi ức đẹp liệu sẽ có bao giờ bị lãng quên hay khi nhớ lại liệu con người ta có thể vui vẻ chấp nhận nó? Từng chút từng chút một… những dòng kí ức, hình ảnh của Nichkhun như một thước phim chậm thoáng qua trong đầu cô… và rồi, theo phản xạ Victoria lại quay vào trong sân khấu một lần nữa… chính lúc này… cô đã nhìn thấy… những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên đôi má Nichkhun… sau đó anh đã nhanh chóng đứng dậy và quay lưng đi… Bài hát chưa kết thúc nhưng mối tình của họ, câu chuyện tình yêu của Nichkhun và Victoria đã thật sự kết thúc từ đây…

Phía trên sân khấu, ngay cái giây phút ấy thì mọi thứ trong Victoria dường như hoàn toàn sụp đổ, nước mắt như không thể kìm nén được nữa nên đã bắt đầu tuôn rơi theo từng nốt nhạc còn lại của bài hát… cô muốn gục xuống nhưng không thể… trong đầu cô bây giờ cũng không thể nghĩ gì được nữa rồi…

- “Đến bài hát cuối cùng em dành cho anh… anh cũng không nghe hết… chúng ta… thật sự kết thúc rồi sao?”

Cùng lúc đó, cũng có một người đàn ông đang trốn trong xe ngồi khóc một mình… không phải là Nichkhun không muốn nghe hết bài hát ấy của Victoria vì anh biết bài hát ấy được dành riêng cho anh, nhưng anh không thể, Khun sợ rằng nếu như anh còn ở đó thêm bất kì giây phút nào nữa thì anh sẽ không thể tự kìm nén lòng mình mà chạy đến ôm lấy cô và xin cô hãy ở lại… anh không thể làm thế được nữa vì điều đó hoàn toàn không có lợi cho Victoria và cũng sẽ khiến anh cảm thấy có lỗi nhiều hơn với cô mà thôi… Giờ đây, Nichkhun đã hoàn toàn không làm gì được nữa rồi…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 18-5-2012 18:13:01 | Xem tất
Trong khi đó, ở một nơi khác… không khí lại hoàn toàn trái ngược… đó chính là trại tập huấn của trường đại học quốc gia Seoul…

- “Các em, tôi biết các em đã rất cố gắng và nỗ lực nhiều trong khóa huấn luyện náy rồi… Và ngày hôm nay, tôi sẽ chính thức thông báo kết quả của các em…” – Junsu đứng trên bục nói lớn – “Xin chúc mừng tất cả các em, các em đã hoàn toàn thông qua cuộc tập huấn này…” – Junsu vui vẻ nói

- “Yeah… chúng ta làm được rồi… hoan hô…” – Tất cả các học sinh vui vẻ reo lên

- “Các em đang rất vui mừng phải không? Tôi biết trong số các em, có rất nhiều người nghĩ rằng họ đến đây là vì bị ép buộc nên chỉ làm cho có, thậm chí, có những người đến phút chót mới bắt đầu làm…” – Fei nghiêm mặt nói và đảo mắt nhìn sang Chanjoo – “... nhưng tôi không phủ nhận rằng các sản phẩm của các em rất tốt, đa số đều khiến tôi rất hài lòng… thế nên lúc này đây, tôi muốn nói với các em điều này các em đã đạt được thành tích này là do tự bản thân các em đã rất cố gắng… nên từ ngày hôm nay đừng bao giờ nói rằng mình không thể… Các em đã không còn là những cô cậu nhóc trước đây nữa, kể từ ngày hôm nay… hãy chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy khả năng của các em, được chứ?” – Fei kết túc câu nói của mình bằng một nụ cười rất tươi

- “Vâng ạ” – Điều đó khiến cho tất cả học sinh thở phào nhẹ nhõm

- “Cuối cùng cũng kết thúc rồi...” – Chansung vui vẻ quay sang nói với Joo

- “Uhm... 1 tháng này quả thật rất đáng nhớ đó...” – Joo gật đầu nói

- “Này hai đứa...” – Đột nhiên Junsu nhảy từ trên bục xuống và choàng tay qua vai Joo và Chansung

- “Anh hai...” – Joo giật mình quay sang hét vào tai Junsu

- “Đi ăn mừng nhé, cả tháng nay mệt quá, hôm nay đi ăn chơi để giải tỏa một bữa đi...” – Junsu đưa ra đề nghị

- “Chỉ ba chúng ta thôi sao?” – Joo nhìn quanh rồi nói

- “Uhm, chứ muốn ai nữa?” – Junsu gật đầu

- “Bên kia kìa...” – Joo tinh nghịch chỉ tay về phía Fei

- “Tại sao?” – Junsu thắc mắc hỏi

- “Anh vô ơn vừa thôi, không phải anh cũng nhờ cô ấy giúp rất nhiều sao?” – Joo đánh nhẹ vào người Junsu

- “Nhưng mà...” – Junsu e ngại nhìn về phía Fei

- “Đi đi, qua mời noona ấy đi mà... nhanh lên” – Chansung hùa theo Joo để giục Junsu mời Fei

- “Thôi được rồi, đứng đây chờ đi...” – Junsu thở dài rồi cũng nghe theo lời Chansung và Joo bước qua mời Fei

- “Này, chuồn thôi...” – Ngay khi Junsu vừa quay lưng đi thì Joo đã nắm tay Chansung lén trốn mất...

Mặc khác, Junsu vẫn không biết cái ”âm mưu” của Joo nên vẫn đang vừa đi vừa suy nghĩ xem phải nên mời Fei đi như thế nào...

- “À... uhm...” – Junsu nhẹ nhàng đứng cạnh Fei

- “Gì vậy?”

- “Là vầy, tôi muốn mời cô đi ăn để coi như cám ơn cô chuyện của Joo ấy mà...” – Junsu nở nụ cười nói

- “Chuyện nhỏ ấy mà, anh không cần quan tâm đâu...” – Fei xua tay nói

- “Đi đi... Không con bé Joo nó cằn nhằn tôi nữa” – Junsu vừa gãi đầu vừa nói

- “Vậy hóa ra là ý của Joo chứ không phải anh hả?” – Fei liếc mắt nhìn sang Junsu hỏi

- “Đâu có... tôi thật sự cũng rất muốn mời cô mà, chỉ là... tôi hơi ngại thôi...” – Biết mình lỡ lời nên Junsu vội biện minh

- “Anh cũng biết ngại sao?” – Fei cười lớn nói

- “Vậy đi không?”

- “Anh đãi là được”

- “Sao cô trấn lột tôi quá vậy?”

- “Anh mời tôi mà...”

- “Thôi sao cũng được, coi như hôm nay cho cô lời một bữa đó... Này hai đứa... ơ... đi đâu rồi?” – Junsu định quay sang kêu luôn hai “đứa nhóc” kia đi nhưng không biết cả hai người đó đã biến mất từ lúc nào rồi

- “Hai đứa nó đâu?” – Fei nhìn theo hướng Junsu đang nhìn và hỏi

- “Quái thật, đi đâu rồi?” – Junsu nhìn quanh một lần nữa nhưng cũng không thấy Chansung và Joo đâu

- “Này, tôi hỏi câu này nhá, anh có bạn gái chưa?” – Cùng lúc đó, Fei nhận được một tin nhắn từ Chansung với nội dung là “Chúc hai người ăn tối vui vẻ” nên co chợt hiểu ra ý đồ của Joo và Chansung

- “Chưa, tôi không có hứng thú với mấy chuyện hẹn hò…” – Junsu lắc đầu nói

- “Hả? Anh là…” – Fei bị giật mình bởi lời nói của Junsu

- “Yah, dừng có nghĩ bậy chứ?” – Junsu cốc vào đầu Fei 1 cái rõ đau khiến cô suýt tè xuống đất

- “Yah... Tại anh mới nói mà…”

- “Không phải ý đó, ý tôi là tôi chưa tìm được cô gái nào khiến tim tôi đập nhanh cả…”

- “Thế hèn chi con bé Joo nó lo cho anh là phải…” – Fei vừa nhìn vào điện thoại vừa nói

- “Ý cô là…” – Junsu quay sang nhìn Fei với ánh mắt khó hiểu

- “Con bé muốn tác hợp tôi với anh đó” – Fei đưa chiếc điện thoại ra cho Junsu thấy những dòng tin nhắn lúc này

- “Cái gì? Ơ, cái con bé này, dạo này sao lại… tôi còn chưa tính sổ với nó vụ nó trốn về đây cơ mà…”

- “Joo đã nghĩ cho anh như vậy thì thôi đừng phụ lòng con bé nữa… đi thôi” – Fei vỗ mạnh vào vai Junsu rồi bước đi

- “Cô thật là, chờ coi…”

--------------------------------------------------




Tất cả chuyện này là thế nào?
Điều em thật sự muốn là gì?
Cho đến tận phút cuối cùng
Tại sao em vẫn chẳng thể làm được bất kì điều gì ngoài việc dựa dẫm vào anh?

Còn về phía Fany… dù đã nghe lời khuyên của giáo sư và bản thân cô cũng tự nhủ rằng mình nên cố gắng tập trung vào công việc để có thể trở thành người xứng đáng với Taecyeon nhưng sao cô lại không thể làm được… những bài báo, những tin tức về Taecyeon và những người con gái khác có quanh quẩn trong đầu cô khiến cô không thể nào làm được bất cứ việc gì cả… Và rồi ngày hôm nay cũng thế… một tin tức mới được đưa lên và tinh thần của Fany dường như hoàn toàn sụp đổ… thế nên cô đã quyết định trở về quán bar Hands up để tìm Yuri và Taeyeon… Đã lâu rồi Fany không đến nơi đây… vì thế sự xuất hiện của cô ngay lúc này khiến Taeyeon vô cùng ngạc nhiên

- “Fany? Sao hôm nay lại đến đây vậy? Nhớ bọn tớ à?” – Taeyeon vui mừng chạy ra hỏi Fany

- “Tớ nghĩ cậu sẽ mừng hụt thôi Taeyeon à, con nhỏ này mà nhớ mong gì chúng ta chứ? Có phải tên đó đá cậu rồi không?” – Yuri lắc đầu ngao ngán nói

- “Yuri!” – Taeyeon vội ngăn Yuri lại trước khi cô nói những lời nặng nề hơn

- “Bộ tớ nói không phải sao? Fany, trả lời tớ đi, có phải cậu bị tên khốn đó đá rồi phải không?” – Bỏ qua lời nói của Taeyeon, Yuri bắt đầu hối thúc Fany trả lời

- “Yul à, cậu hiểu lầm rồi, không phải đâu… chỉ là thật sự tớ nhớ các cậu nên mới về đây thôi” – Khẽ nở một nụ cười nhẹ, Fany nói…

- “Cậu theo tớ vào đây” – Bỗng nhiên Yuri nắm tay Fany và kéo vào phòng nghỉ của cô

- “Yul à cậu làm gì vậy?” – Taeyeon hỏi khi nhìn thấy Yuri kéo Fany vào phòng

- “Cậu ngồi xuống đây, cậu còn muốn nói dối tớ với Taeyeon nữa hả?” – Yuri đẩy Fany ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng rồi lấy chiếc Ipad trong túi xách ra tìm kiếm thông tin gì đó rồi lại đưa nó cho Fany – “Có phải vì cái này mà hôm nay cậu mới đến đây không?”

Trên màn hình Ipad của Yuri hiện ra 1 bản tin: “PHÁT HIỆN SIÊU MẪU TAECYEON CỦA CÔNG TY JYP VÀ JESSICA – NỮ CHỦ NHÂN CỦA TẬP ĐOÀN TIFFANY & CO TRONG MỘT QUÁN COFFEE TẠI NHẬT. LIỆU CÓ PHẢI HỌ ĐANG HẸN HÒ?”. Dòng tít to đùng đập vào mắt Fany… cái tin tức mà sáng nay cô đã dọc được… tin tức ấy nói đã nhìn thấy Taecyeon và cô nàng Jessica đó ở cùng nhau trong 1 quán coffee của Nhật, những bức hình được đăng lên các trang mạng tuy mờ mờ ảo ảo nhưng cũng đủ để Fany nhận ra đó chính là anh – là Taecyeon mà cô hằng yêu thương… và anh đang có cử chỉ rất thân mật với cô gái kia… Đau nhưng cô có thể làm gì hơn được đây khi cô chỉ là người tình của anh… Anh đã từng nói rất nhiều lần là cô không phải bạn gái cũng chẳng phải người anh yêu mà chỉ đơn thuần là người tình của anh… sẽ chỉ mãi là người tình để anh tìm đến mỗi khi con dã thú đầy dục vọng trong anh trỗi dậy mà thôi… không hơn không kém

- “Sao không trả lời tớ? Tớ nói đúng rồi chứ gì?” – Yuri vẫn tiếp tục hỏi Fany bằng giọng giận dữ…

- “Yul à thôi đi, cậu không thấy Fany đang rất đau khổ sao?” – Taeyeon ngồi xuống cạnh Fany để an ủi cô đồng thời quay sang nói với Yuri

- “Cậu ấy có ngày hôm nay cũng là do cậu ấy chuốc lấy, ai bảo ngày ấy không nghe lời tớ, bất chấp tất cả để đi theo tên khốn đó, trao hết tất cả cho hắn chỉ để đổi lại cái danh phận người tình vớ vẫn kia thôi… Tiffany à, cậu xem đi, bây giờ cậu còn gì hả?” – Yuri bực tức ném mạnh chiếc gối vào người Fany… Còn Fany thì lặng thinh không nói gì, cô chỉ biết ngồi đó khóc nức nở trên vai của Taeyeon

- “Yul à, cậu bình tĩnh lại được không? Điều bây giờ chúng ta cần làm là an ủi Fany chứ không phải trách mắng cậu ấy…”

- “Cậu muốn làm gì thì làm, tớ không quan tâm đến con người này nữa đâu” – Nói rồi Yuri đóng sầm của lại và bỏ ra ngoài

- “Kwon Yuri…” – Taeyeon cố gọi với theo nhưng Yuri đã đi mất rồi, giờ đây trong căn phòng đầy những âm thanh ầm ĩ này chỉ còn hai cô gái đang ngồi đó và ôm nhau khóc mà thôi… 1 người khóc trong nỗi đau vô vọng, người còn lại cũng chỉ biết khóc theo để hòa chung nỗi đau với cô bạn ngốc nghếch khờ khạo của mình thôi… - “Fany à, nín đi, đừng như vậy nữa mà… biết đâu chỉ là sự hiểu lầm thôi… có thể họ gặp nhau để bàn công việc cũng nên” – Taeyeon cố bình tĩnh lại và trấn an Fany

- “Tớ không biết nữa, bây giờ tớ rối lắm… tớ… tớ…” – Những giọt nước mắt cứ rơi trong nghẹn ngào… Thế rồi cô cứ uống liên tục những ly rượu đỏ sóng sánh trên bàn… những ly rượu vơi rồi lại đầy… cho đến khi cả Fany và Taeyeon đều gục xuống

Ngốc nghếch, đã biết trước sẽ có ngày này nhưng vẫn cứ nhất quyết đi theo con đường mòn tối tăm đó, dù có cố gắng thể hiện bản thân đến thế nào thì cũng vô ích mà thôi vì Taecyeon đâu bao giờ nhìn thấy và hiểu được… Đáng kiếp mày lắm Tiffany à… Đây đâu phải lần đầu đúng không? Từ cái ngày mày đến với anh ta… không phải cũng đã có rất nhiều chuyện tương tự như vậy rồi hay sao? Vậy giờ còn ngồi đây khóc lóc than vãn làm gì nữa chứ? Mãi chìm đắm trong những suy nghĩ vẫn vơ của bản thân rồi đến cuối cùng gục ngã trong chính cái suy nghĩ đó… Fany đã say hay cố tình say để lãng tránh đi cái sự thật phủ phàng ấy?

- “Cậu không sao chứ?” – Yuri bước vào phòng khi Taeyeon đã say mèm và ngủ cạnh Fany – “Tớ biết cậu còn thức, ngồi dậy nói chuyện với tớ đi” – Yuri nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Fany

Fany mở mắt ra nhìn Yuri, dùng tay đẩy nhẹ Taeyeon sang 1 bên, cô ngồi thẳng dậy và nói

- “Sao lúc nào cậu cũng thế vậy? Không lơ tớ đi được à?” – Nở một nụ cười chua chát, Fany nói với giọng châm chọc

- “Về nhà đi, biết đâu bây giờ anh ta đang tìm cậu đấy” – Yuri nói với Fany 1 cách ơ thờ… Thật sự thì cô không bao giờ muốn Fany quay lại căn nhà đó nữa vì cô biết nếu như bây giờ để Fany quay lại thì sẽ càng khiến cô ấy đau khổ thêm mà thôi… nhưng cô còn cách nào khác chứ? Vì đây là con đường mà Fany đã chọn… nên cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ

- “Anh ấy sẽ không tìm tớ đâu” – Fany nói với giọng nhẹ tênh – “Chưa bao giờ anh ấy quan tâm tớ đang làm gì và ở đâu… những lần trước… cũng thế thôi…”

- “Vậy tại sao cậu cứ mãi ở đó mà không trở về với bọn tớ?”

- “Tại sao ư?” – Fany quay sang nhìn Yuri khi nghe cô hỏi… chợt 1 nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt Fany – “Vì tớ yêu anh ấy”

- “Vậy tại sao bây giờ cậu lại còn ngồi ở đây?” – Yuri tiếp tục hỏi

- “Vì tớ không đủ tự tin… tớ không đủ tự tin rằng bản thân mình có thể giữ chân anh ấy, càng không đủ niềm tin để tin rằng anh ấy không phản bội tớ… Tớ không biết… hoàn toàn không biết…” – Fany lắc đầu trong ngao ngán

- “Về thôi” – Yuri đứng bật dậy và nói

- “Về đâu chứ?” – Fany ngơ ngác nhìn Yuri

- “Về nơi mà cậu từng thuộc về, đi thôi, phụ tớ đỡ con nhỏ này dậy coi… lùn lùn mà nặng quá trời…” – Yuri vừa nói vừa kéo Taeyeon dậy

- “Uhm”

--------------------------------------------------


- “Anh nghĩ sao dẫn tôi đến đây vậy hả?” – Fei tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy nơi mà Junsu đưa cô đến dùng bữa…

- “Sao vậy? Không thích hả?” – Junsu lo lắng hỏi

- “Nói chơi thôi mà, sao anh căng thẳng vậy? Cô ơi cho cháu hai phần thịt nướng và một chai soju đi” – Fei nhanh chóng ngồi xuống bàn và gọi món

- “Cô tự nhiên thật đó, cô chưa hỏi tôi ăn gì mà đã gọi luôn rồi à?” – Junsu ngồi xuống đối diện Fei hỏi

- “Anh đưa tôi đến đây mà không biết nơi này bán cái gì hả? Chỗ này là quán thịt nướng mà, không kêu thịt nướng chứ kêu gì đây?”

- “Nhưng cô cũng phải hỏi tôi một câu chứ?”

- “Vậy hai phần đủ không? Anh có cần kêu thêm không? Được chưa?”

- “Không đủ đâu…”

- “Junsu oppa…” – Trong lúc Junsu đang nói thì không biết từ đâu có một cô gái trạc tuổi Joo chạy đến và ngồi xuống kế anh

- “Ơ… Lizzy… sao em  lại ở dây?” – Junsu ngạc nhiên khi nhìn thấy Lizzy

- “Em lên đây chơi vài hôm, thế mà cũng gặp được anh, quả là có duyên thật đấy…” – Lizzy ôm lấy cánh tay của Junsu rồi dựa hẳn vào người anh

- “Cô ấy là…” – Fei nhìn thấy cử chỉ thân mật của Lizzy đối với Junsu nên tò mò hỏi

- “À, là bạn học của Joo khi còn ở dưới Daegu ấy mà…” – Junsu vừa nói vừa đẩy Lizzy ra khỏi người mình

- “Bạn học?” – Fei dường như không tin lời Junsu nói

- “Chào chị, em là bạn gái của Junsu oppa…” – Lizzy bỏ mặc lời nói của Junsu và nhanh chóng bắt tay Fei cùng một lời giải thích

- “Ohm… chào em chị là…”

- “Yah, đừng nghe con bé nói bậy mà… anh là…”

- “Ý, bên kia… không phải là Joo sao?” – Junsu chưa kịp nói thì lại bị Lizzy ngắt ngang lời khi cô nhìn thấy Joo và Chansung đang ngồi cách đó không xa

Thì ra từ nãy đến giờ Joo và Chansung vẫn theo sau Fei và Junsu để xem họ như thế nào… vốn dĩ là muốn ghép đôi cho họ thế nhưng không ngờ Lizzy lại xuất hiện ở đây…

- “Chết rồi, em trốn trước đây… anh giải quyết hết đống này đi, lát em gọi cho anh sau…” – Vừa phát hiện ra Lizzy nhìn thấy mình thì Joo lập tức lẻn đi nơi khác, bỏ lại Chansung ngơ ngác một mình không biết chuyện gì đang xảy ra…

- “Ơ, đi đâu rồi…” – Khi Lizzy đến bàn của Chansung và Joo thì đã không còn nhìn thấy cô bé đâu – “Anh ơi, cho em hỏi cô gái ngồi với anh lúc nãy đâu rồi?” – Lizzy khom người xuống hỏi Chansung

- “À, cô ấy nói là đi vệ sinh, lát sẽ quay lại”

- “Vậy sao? Vậy anh là bạn trai của Joo đúng không? Woa… anh đẹp trai thật đấy…” – Cứ thế mà cô nàng Lizzy cứ hồn nhiên ngồi xuống bàn và hỏi Chansung đủ thứ chuyện trên đời, ai đi ngang nhìn vào chắc sẽ tưởng hai người này đã quen nhau lâu lắm rồi ấy…

Còn Chansung thì cũng không biết trời trăng gì, anh muốn bỏ đi tìm Joo nhưng vấn đề là Lizzy cứ nói huyên thuyên khiến cho anh không tài nào mở lời được…

- “À, phải rồi, Junsu oppa, anh trai của Joo đang ngồi bên kìa kìa… anh biết anh ấy không?” - Phải mất tận 30 phút sau Lizzy mới chợt nhớ ra Junsu… nhưng khi cô quay lại thì Junsu và Fei cũng đã biến mất rồi…

- “Tôi có thấy ai đâu… mà xin lỗi cô, tôi có chút chuyện rồi, không thể ngồi đây tiếp chuyện cô được nữa… thành thật xin lỗi nha” – Chansung thừa cơ hội này cũng vội đứng lên và chạy mất…

- “Này… tôi còn chưa nói xong mà…”

--------------------------------------------------


Sau khi rờ khỏi quán thịt nướng, Junsu lại đưa Fei đến một quán ăn khác kín đáo hơn… nhưng không biết vì lý do gì mà từ khi bước chân vào quán Fei chẳng nói lời nào, cô ấy ngồi đó ăn phần ăn của mình sau đó lại liên tục uống hết ly rượu này đến ly rượu khác cho đến khi say khướt…

- “Này sao rồi…” – Junsu hỏi Fei khi cô gục xuống bàn

- “Hix, kệ tôi đi, hôm nay vui mà, uống một chút… hix…” – Fei xua tay nói

- “Một chút… cô uống hết cả hai chai soju rồi đó…” – Junsu lầm bầm nói – “Cô ổn chứ? Tôi đưa cô về nhé…”

- “Tôi không sao, còn uống được mà…”

- “Uống cái gì nữa, về thôi…” – Junsu dìu Fei đứng dậy – “Nhà cô ở đâu hả?”

- “Uhm… nhà tôi hả? Không biết đâu… hì hì…” – Fei cứ hoa tay múa chân loạn cả lên

- “Yah, thật là, thế sao tôi đưa cô về được? Muốn ngủ ngoài đường luôn hả?” – Hết cách với Fei nên Junsu quyết định gọi cho Joo để Joo hỏi Chansung xem nhà Fei ở đâu… - “Nhóc à, Chan có đi với em không vậy?”

- “Có ạ, anh ấy đang ở kế bên em nè…”

- “Vậy đưa máy cho nó dùm anh đi”

- “Oppa gọi anh này” – Joo lập tức đưa máy cho Chansung theo lời Junsu

- “Vâng, em nghe thưa thầy…”

- “Nhà cô chị cậu ở đâu vậy?”

- “Dạ… nhà… Fei noona đấy ạ?”

- “Uhm, nhanh đi, tôi sắp chịu hết nỗi rồi…”

- “À, vậy thầy đưa noona ấy đến đầu đường Kangnam dùm em đi, em sẽ qua đó ngay rồi đưa chị ấy về, nhà chị ấy khó lắm, thấy chị ấy đi với người lạ là không xong đâu…”

- “Được rồi, tôi đang ở gần đó đây, vậy cậu qua nhanh nha” – Junsu cúp máy rồi lại nặng nề dìu Fei đến nơi mà Chansung nói

- “Anh hai, bên này” – Joo vẫy tay khi nhìn thấy Junsu đang lê từng bước đến

- “Trời ơi, sao noona ấy say thế ạ?” – Chansung thắc mắc hỏi

- “Không biết nữa, đi ăn với tôi mà cô ấy cứ uống mãi thôi, làm như cả ngàn năm chưa được uống rượu vậy…” – Junsu giao lại Fei cho Chansung

- “Thôi được rồi, thầy cứ giao chị ấy cho em, hai người về đi ạ… Anh về nha, lát anh nhắn tin cho em” – Trước khi đi, Chansung cũng không quên nhắn lại cho Joo một câu rất ngọt ngào

- “Uhm, anh đi cẩn thận đó” – Joo mỉm cười đáp trả Chansung

- “E hèm…” – Junsu lên tiếng khi nhìn thấy cái cảnh tượng “gai mắt” đó

- “Hì, mình cũng về thôi anh hai” – Joo khoác tay Junsu mỉm cười rồi kéo anh đi…

Nhưng không biết thế nào mà vừa đi được vài bước thì Junsu lại quay đầu nhìn lại… hình như trong trái tim anh đã có chút gì đó khác lạ mất rồi…

--------------------------------------------------


2:00AM…

Fany mệt mỏi bước trở về nhà, nơi mà Taecyeon đã từng nói là của riêng cô và anh - ngôi nhà hạnh phúc của cả 2 người. Mặc dù Yuri đã cố kéo cô về căn phòng nhỏ kia nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn trở về nơi đây… Canh lúc Yuri và mọi người đã ngủ say, Fany lén mở cửa và trở về… 1 cảm giác trống trải và lạnh tanh khiến Fany rùng mình… bước chân qua từng ngóc ngách trong ngôi nhà và cô chợt giật mình nhận ra 1 điều rằng hình bóng của Taecyeon luôn hiện hữu khắp mọi nơi trong căn nhà này vả cả ngay trong… tâm trí cô… nơi nào cũng có bước chân anh, tiếng nói anh và nụ cười của anh… những điều đó chợt khiến cô ấm áp và hạnh phúc đến lạ… nhưng… khi trở về với thật tại thì cũng chỉ có mỗi mình cô trong căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo này… Taecyeon đã từng bảo cô rằng đừng bao giờ yêu anh, bởi vì yêu anh chỉ khiến bản thân cô đau khổ… và anh đã đúng, giờ đây trái tim cô như đang bị đó bóp nghẹn… đau lắm nhưng không thể khóc cũng không thể than vãn vì đây là con đường cô đã chọn…

Nhẹ nhàng bước đến bên chiếc giường thân thuộc của anh và cô, chiếc giường mà hằng đêm hai người vẫn cùng nhau nằm trên đó và trao cho nhau những gì tuyệt vời nhất… ngồi lặng yên trên đó rất lâu, Fany suy nghĩ về rất nhiều điều, từ lời can ngăn của Yuri cho đến lời khuyên chân thành của Taeyeon và đặc biệt hơn là những gì Taecyeon đã nói – Cô là người tình của anh và mãi mãi là thế

Khẽ nhìn sang chiếc điện thoại… dù biết rõ là anh sẽ chẳng bao giờ gọi hay nhắn tin cho cô nhưng sao cô cứ mãi trông chờ 1 cuộc gọi đến hay chỉ là 1 dòng tin ngắn ngủi từ anh để giải thích cho cô biết chuyện gì đang xảy ra… Nhưng có vẻ cô đã quá hy vọng về điều đó, chiếc điện thoại vẫn lặng yên trên bàn… 1 lần nữa Fany khẽ cười, cô cười vì mình đã quá tham lam, cô quá tham lam khi hy vọng rằng anh sẽ gọi về và nói với cô rằng anh và cô gái tên Jessica kia chỉ là bạn…

- “Tiffany, ngay từ đầu mày đã biết trước sẽ có ngày này vậy sao bây giờ mày còn trông chờ điều gì nữa chứ?” – Fany tự nhủ với bản thân mình

Ngay từ bước đi đầu tiên đến bên cạnh Taecyeon thì cô biết mình đã sai… đã hoàn toàn sai, dù biết trước bản thân sẽ phải chịu nhiều đau khổ nhưng cô vẫn chấp nhận và dấng thân vào nó… để rồi giờ đây mình cô lặng lẽ ngồi co ro trong căn phòng tối tăm, lạnh căm này và chờ đợi tin của anh… trong vô vọng…

- “Taec à, làm ơn nói với em đó không phải là sự thật…”

--------------------------------------------------


Trong khi đó tại Nhật Bản

- “Anh hai của tôi ơi, sao anh cứ thích gây chuyện cho tôi giải quyết vậy hả?” – Junho đưa cho Taec chiếc laptop đăng những tin tức về anh và Jessica cho anh xem

- “Có gì đâu chứ? Bạn bè bình thường thôi mà… Tớ và cô ấy nói chuyện khá hợp nhau nên khi tình cờ gặp cô ấy trong quán coffee đứng lại nói vài câu thôi chứ có gì đâu chứ?” – Taecyeon nói với giọng dửng dưng

- “Vậy còn những bức hình thì sao hả?”

- “Này, nhìn cho kĩ đi, chỉ là vấn đề ở góc độ thôi, tớ thật sự chi nói chuyện với cô ấy vài câu thôi… Tin tớ đi mà”

- “Mình tớ tin cậu thì ích gì chứ? Bây giờ tin này được đăng rùm ben trên mạng rồi, thế nào cũng tạo thành scandal nữa thôi… Haiz, thật là, cậu mới cho tớ yên thân không bao lâu thì giờ lại chứng nào tật nấy đi gây chuyện cho tớ làm… Có vẻ tớ hy vọng vào cô bé Fany kia quá nhiều rồi, tưởng chừng cô ấy có thể cầm chân con dã thú như cậu… nào ngờ…” – Junho lắc đầu ngao ngán nhìn Taecyeon rồi anh cũng bỏ ra ngoài để Taecyeon lại 1 mình trong phòng…

Fany… cái tên vang lên từ miệng Junho khiến Taecyeon giật mình… Đột nhiên anh lo sợ, lo sợ không biết cô sẽ nghĩ thế nào khi nhìn thấy bản tin ấy, cầm chiếc điện thoại lên định gọi cho cô nhưng rồi lại thôi… khi ngón tay đưa đến gần nút OK thì anh lại rút tay về…

- “Có nên hay không khi bản thân mình không muốn cô ấy hy vọng quá nhiều nơi mình?” – Anh tự nhủ - “Nhưng lỡ cô ấy nghĩ lung tung thì sao?” – Thế rồi lại 1 lần nữa tay anh tìm đến chiếc điện thoại… và 1 lần nữa anh đã đặt nó về vị trí ban đầu… - “Chắc không sao đâu, món quà bất ngờ của mình chắc chắn sẽ làm cô ấy vui… sẽ không có chuyện gì đâu…” – Thế rồi Taecyeon ngã lưng xuống chiếc giường rộng lớn, gác tay lên trán và nhìn lên trần nhà mỉm cười và nghĩ về cô…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2012 15:38:08 | Xem tất
Preview chap 9 - Part 2


- “4:00PM anh và Taecyeon sẽ về Hàn Quốc, em ra đón bọn anh nhé…”

- “Này, bộ cậu điên rồi sao? Bộ dính scandal với cô ta bên Nhật chưa đủ sao lại còn kéo về đây nữa hả?”

- “À, mà cậu nên nhớ rằng… tớ cười không phải vì cô ta đâu… rõ chưa?”

- “Anh khiến Fany khóc lóc cả đêm qua rồi giờ còn tìm làm gì?”

- “Hôm qua quả thật Fany có đến đây, cậu ấy buồn lắm, còn uống rất nhiều rượu nữa, sau đó thì Yuk có đưa cậu ấy về nhà nhưng khi chúng tôi tỉnh dậy thì đã không thấy cậu ấy nữa rồi… Tôi nghĩ là cậu ấy về nhà anh chứ?”

- “Cậu tỉnh rồi à Fany… may quá, cậu làm tớ lo suốt thôi”

- “Vậy… ba mẹ tớ đâu? Cà anh trai nữa… Tớ nhớ là đang ngồi trên xe với họ… rồi… rồi…”

- “Nhà á? Hyeong à… hyeong có biết là bao nhiêu lâu rồi hyeong chưa về nhà không vậy?”

- “Cám ơn nha, chỉ có cậu là quan tâm tới anh thôi… chứ tên kia…”

- “Hyeong nói Taec hyeong à? Nếu như mấy ngày nay hyeong ở lì ở công ty thì người ấy lại trốn trong phòng mà uống rượu đấy…”

- “Em không có chìa khóa… trời ơi… làm sao đây”

- “Vậy… nếu em không ngại thì… về nhà anh nhé”

- “Không được buồn nữa, mày phải chứng minh cho anh ta thấy rằng không chọn mày là sai lầm của anh ta…”

--------------------------------------------------


Tối nay au up chap mới nha mn :D
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2012 22:01:36 | Xem tất
Chap 9 - Part 2

Chúng Ta... Kết Thúc Tại Đây, Anh Nhé!




Hôm nay em vẫn đi về phía anh cùng những giọt lệ tuôn rơi
Em sẽ chờ cho đến khi con tim anh chấp nhận em
Và rồi ôm trọn em trong vòng tay anh
Em thật sự rất cần anh


Sáng hôm sau

- “Eonni à, lâu quá không gặp chị rồi, em nhớ chị lắm, chúng ta đi uống nước có được không?” – Ngay khi mặt trời vừa lên đến đỉnh thì Fany đã nhận được tin nhắn từ Joo

- “Chuyện gì mà hôm nay nhắn cho chị sớm vậy hả nhóc?” – Dù đang rất mệt mỏi vì cả đêm qua chẳng ngủ được tí nào nhưng Fany vẫn đáp trả lại tin nhắn của Joo

- “Thì em đã nói là em nhớ chị mà, đi nha”

- “Uhm, được rồi, vậy gặp nhau ở chỗ cũ nhé” – Fany thờ dài rồi để chiếc điện thoại sang một bên…

Rồi đột nhiên cô nhớ lại lời mà trước đây Nichkhun đã từng hỏi cô “Yêu ư? Vậy cô đã bao giờ từng hỏi rằng liệu Taecyeon có yêu cô?”, phải… Nichkhun nói đúng… cô đã nghĩ rằng Taecyeon yêu cô nhưng từ đầu đến cuối thì có lẽ cũng chỉ một mình cô suy nghĩ viễn vong mà thôi… Đứng dậy và bước đến tủ quần áo như một cái xác không hồn, những bước đi nhẹ nhàng như đang lơ lững trên mây, Fany với tay lấy hết tất cả quần áo và những vật dụng của mình cho vào vali… Đã đến lúc cô phải kết thúc rồi, kết thúc những suy nghĩ ảo tưởng của bản thân và kết thúc luôn cái tình yêu mà cô đã hằng hy vọng bấy lâu nay…

--------------------------------------------------

- “Eonni, em ở bên này nè” – Joo vẫy tay gọi Fany khi nhìn thấy cô

- “Xin lỗi, em chờ chị lâu chưa?”

- “Lâu rồi, em uống gần hết nước ở quán này rồi còn gì? Không tin chị xem nè” – Joo mè nheo với Fany

- “Thôi đi cô, lâu ngày không gặp nhau vừa gặp là cô lại nhõng nhẽo với tôi là sao?” – Fany nựng yêu vào má Joo

- “Thì chính vì lâu không gặp nên em mới nhõng nhẽo với eonni nè, chứ không biết mai mốt còn được hay không nữa…” – Joo nói với vẻ mặt buồn rầu

- “Sao vậy?”

- “Anh hai em lên Seoul rồi, giờ anh ấy vắt em dọn về sống chung với anh ấy…” – Joo vừa khuấy khuấy ly nước cam trước mặt mình vừa nói

- “Vậy… em nói với Taeyeon và Yuri chưa?” – Fany rất buồn và bất ngờ khi nghe Joo nói đến điều đó

- “Em nói rồi, hai eonni ấy cũng buồn lắm nhưng em cũng không biết sao nữa… mà… eonni à… chị định đi đâu sao?” – Nãy giờ Joo mới để ý thấy Fany mang theo một chiếc vali to đùng

- “Ờ… chị định đi du lịch ấy mà…”

- “Một mình sao? Eonni à… không phải chuyện giữa chị với cái anh gì đó có vấn đề chứ?” – Nhìn thấy biểu hiện lạ từ Fnay nên Joo nghi ngờ hỏi

- “À, không đâu, làm gì có chứ? Tại tranh thủ lúc anh ấy đang đi công tác nên chị…”

- “Eonni… chị có cảm thấy hài lòng và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại chứ?”

- “Sao em lại hỏi chị như vậy chứ?”

- “Vì em… à thôi, không có gì…” – Joo đã nhận ra điều gì đó không ổn từ gương mặt tiều tụy của Fany nhưng cô lại không dám hỏi nhiều vì cô biết rằng nếu như có hỏi nữa thì Fany cũng chẳng nói đâu

Chợt tiếng chuông điện thoại của Joo vang lên

- “Em xin lỗi, em nghe điện thoại một chút” – Joo xin lỗi Fany rồi vội cầm điện thoại lên nghe – “Em nè, sao hả? Uhm, em biết rồi, em đang đi uống nuớc với một chị bạn, lát chừng nào về em nói với anh… Bye…” – Joo cúp máy rồi ngồi lặng lẽ thở dài

- “Ai vậy? Anh hai em à?”

- “Dạ không… người đó là… bạn em, anh ấy hỏi em đang ở đâu, anh ấy muốn qua nhà dọn dẹp và phụ em trang trí nhà cửa ấy mà…”

- “Vậy anh ta đang theo đuổi em…”

- “Chị không nghĩ đó là bạn trai em sao?” – Joo ngạc nhiên hỏi Fany

- “Đùa sao? Bạn trai? Em đừng có lừa chị… chị không phải nói là em không có đủ năng lực tìm bạn trai nhưng nếu em nói anh chàng vừa nói chuyện với em là bạn trai của em thì chị không tin đâu” – Fany khẽ mỉm cười rồi lắc đầu nói

- “Sao vậy ạ?”

- “Vì… thứ nhất chị thấy em chẳng có chút hào hứng gì khi nói chuyện với anh chàng đó cả, thứ hai sau khi cúp máy em lại thở dài và đặc biệt hơn số máy em lưu trong điện thoại tên là “Chansung-ssi”, không có cô bạn gái nào lại lưu tên bạn trai mình trong điện thoại như thế đâu”

- “Haiz, quả thật em không có khả năng diễn xuất sao chứ? Điều đơn giản vậy cũng bị chị nhìn thấy… vậy thì chắc chắn anh ấy cũng nhận ra thôi…” – Joo ủ rủ nói

- “Sao hả?”

- “Eonni à… em… em muốn hỏi chị một chuyện có được không?”

- “Uhm hỏi đi…”

- “Em… em có một người bạn, cô ấy yêu một người con trai nhưng sau đó lại phát hiện người đó là bạn trai của bạn thân mình, cùng lúc đó thì cậu bạn thân của người con trai đó lại thích bạn em… ban đầu cô ấy không chịu nhưng sau đó khi biết gia thế của người con trai này có thể giúp ích cho sự nghiệp sau này của cô ấy nên cô ấy đã đồng ý…”

- “Ý em là… bạn của em… đang lợi dụng anh bạn thân đó sao?”

- “Uhm thì…”

- “Joo à, chị nói cho em nghe thế này… Tình yêu là một thứ gì đó rất thiêng liêng, nó có thể khiến người ta cười nhưng cũng có thể khiến người ta khóc… khi đã được một ai đó yêu thương thì ta nên trân trọng và đón nhận nó trong trường hợp nếu như cảm thấy người đó hoàn toàn không thích hợp với mình thì tốt nhất nên nói rõ ràng vì như thế ít nhất giữa hai người còn có thể là bạn… nhưng… nếu như cứ cố chấp… lỡ sau này người con trai ấy biết được sự thật thì cả hai sẽ rất khó xử đấy…”

- “Chị thấy vậy thật sao?”

- “Uhm, theo quan điểm riêng của chị là thế thôi, em hãy về nói lại với “cô bạn” của em ấy… coi như cho “cô ấy” thêm một hướng suy nghĩ…”

- “Dạ, em biết rồi… Mà lần này chị đi bao lâu mới về…”

- “Chị…” – Ngay khi Fany định trả lời thì lại có tiếng chuông điện thoại vang lên và lần này là tin nhắn từ máy cô

Tin nhắn được gửi đến từ Junho

- “4:00PM anh và Taecyeon sẽ về Hàn Quốc, em ra đón bọn anh nhé…”

Sau khi nhận được tin nhắn, Fany đã suy nghĩ rất nhiều… Junho nhắn cho cô để làm gì chứ? Chỉ để cô phải suy nghĩ thêm mà thôi…

- “Eonni, chị sao vậy? Có chuyện gì à?” – Joo hỏi khi nhìn thấy Fany thừ người ra sau khi đọc tin nhắn

- “Hả? À… không có gì…” – Fany lắc đầu nói

- “Chị làm em hết hồn, em cứ tưởng có chuyện gì…”

- “Uhm không có gì… em có muốn đi dạo với chị không? Dù sao giờ này vẫn còn sớm…”

- “Dạ được… dù sao em cũng rảnh mà…”

Thế rồi Fany cùng Joo rời khỏi quán nước và bắt đầu đi dạo khắp các nơi trong thành phố Seoul… nhưng Joo nhận ra rằng trong suốt quãng đường Fany cứ liên tục nhìn đồng hồ, có lẽ cô đang đợi đến thời gian nào đó… Chính vì điều đó nên Joo đã sớm tạm biệt Fany với lý do phải về nhà dọn dẹp đống đồ mới chuyển đến…

Sau khi chia tay Joo, một mình Fany lại tiếp tục lặng lẽ đi, vừa đi cô vừa suy nghĩ rằng nới tiếp theo cô đến sẽ là đâu vì cô biết bản thân mình đã không thể nào trở về ngôi biệt thự kia nữa rồi… Nhưng Fany cũng không thể trở về căn nhà trọ ấy, cô đã cãi lời Yuri nên giờ phải tự chịu hậu quả này… cô không thể trở về để làm họ lo lắng cho cô thêm nữa, cô có lỗi và nợ họ quá nhiều rồi… Lê từng bước nặng nề và mệt nhọc khắp các con phố trong cái thành phố Seoul nhộn nhịp này, Fany bây giờ hoàn toàn mất phương hướng… cô cũng không biết bản thân sẽ có thể đi đâu nữa đây…

- “Chuyến bay từ Seoul đến Bắc Kinh sẽ được khởi hành…”

Tiếng nói phát ra từ loa khiến Fany giật mình, không biết từ bao giờ cô đã đứng ở trong sân bay… Tại sao chứ? Cô đã muốn từ bỏ nhưng sao đôi chân cô lại thế này… Tại sao nó lại đưa cô đến nơi mà cô không muốn như vậy chứ? Nhưng… dù sao thì cũng đã đến rồi, nhìn Taecyeon lần cuối từ xa cũng được nhỉ? Fany tự nghĩ rồi đứng nấp vào một góc khuất để chờ Taecyeon trở về…

4:30PM… Fany đã đứng đây hơn 3 tiếng đồng hồ rồi… nhưng vẫn không thấy Taecyeon đâu, thoáng nghĩ chuyến bay bị trục trặc gì đó nên Fany lại tiếp tục đứng đợi…

7:00PM… Taecyeon vẫn không xuất hiện dù cho chuyến bay từ Tokyo về Seoul đã hạ cách lúc 4:45PM do trục trặc về thời tiết…

Làm thế nào đây? Đôi chân cô đã không thể nào chịu nỗi nữa rồi, nó đã rong ruổi trên đường cả buổi sáng nay, lại còn phải đứng yên một chỗ chờ đợi hơn 5 tiếng đồng hồ thế này… Mắt Fany dường như cũng muốn nhắm lại, cô đã quá mệt mỏi, hậu quả của việc thức trắng một đêm đây mà…

Ngay lúc đó, một hình bóng quen thuộc xuất hiện từ đằng xa…, nụ cười bất chợt hiện lên trên gương mặt xanh xao kia nhưng rồi lại vụt tắt… Taecyeon đã ở đó nhưng không phải một mình, bên cạnh anh ngoài Junho ra thì vẫn còn một người nữa – Jessica…

Nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt Fany nhưng cô đã kịp nuốt nó vào trong và thay vào đó là một nụ cười khác vì cô nhận ra rằng Taecyeon cũng đang cười, một nụ cười mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được nhìn thấy… ngay lúc ấy cô chợt hiểu ra tình yêu của cô quá nhỏ bé, có lẽ nó chỉ như hạt bụi trong cuộc đời anh mà thôi… Khẽ quay lưng bước đi… nhưng cô lại gục ngã ngay sau đó… đã quá sức chịu đựng của cô gái nhỏ bé này rồi…

- “Cô à, cô không sao chứ?” – Vài người tốt bụng đến hỏi thăm và đở Fany dậy

- “À vâng, cám ơn, tôi không sao…” – Fany lắc đầu rồi đứng lên, cô cúi đầu cám ơn những người xung quanh rồi lại tiếp tục bước đi

- “Chuyện gì vậy?” – Taecyeon hỏi khi nhìn thấy vài người đang tụ họp lại một góc phía xa

- “Đâu có gì, người ta đi đón người thân thôi mà…” – Junho nói – “Mà lạ thật sao không thấy vậy?”

Khi nghe đến điều ấy, Taecyeon chợt nhìn xung quanh… có vẻ như anh đang tìm kiếm một ai đó

- “Anh tìm ai vậy?” – Jessica đi bên cạnh hỏi

- “À không, tôi xem anh hay em trai tôi có đến không thôi mà…” – Taec trả lời trong khi vẫn nhìn xung quanh

- “Vậy họ có tới không?”

- “Chắc là không…” – Taecyeon thất vọng trả lời – “Mà cô có cần tôi chở về không?” – Taecyeon quay sang hỏi Jessica mà không hề để ý rằng Junho đang ra hiệu cho anh dừng cuộc nói chuyện với cô gái kia lại

- “Không cần đâu, tôi có để xe trong bãi, cám ơn anh…” – Jessica lắc đầu nói

- “Vậy chúng tôi xin phép đi trước đây” – Ngay khi Jessica vừa dứt lời thì Junho đã lập tức nhảy vào nói rồi kéo Taecyeon đi

--------------------------------------------------

Trên xe…

- “Này, bộ cậu điên rồi sao? Bộ dính scandal với cô ta bên Nhật chưa đủ sao lại còn kéo về đây nữa hả?” – Junho cau có quay sang hỏi Taec

- “Gì chứ? Chỉ là tình cờ gặp trên máy bay thôi mà…” – Taecyeon thản nhiên nói

- “Tớ biết nhưng cũng dâu cần xuống sân bay chung với cô ta như vậy chứ?”

- “Cậu sao thế? Tớ với cô ta không có gì thật mà, chỉ là bạn bè thôi… Với lại cô ta là chủ tịch của Tiffany & Co mà, phải giữ mối quan hệ vì cô ấy mới hứa giúp tớ một chuyện”

- “Chuyện gì chứ?” – Junho tò mò hỏi

- “Bí mật” – Taecyeon vẫn giữ nụ cười ấy mà nói với Junho

- “Thôi thì tùy cậu, muốn làm gì thì làm nhưng làm ơn đừng gây chuyện cho tớ giải quyết nữa là được rồi…” – Junho thở dài nói

- “Tớ biết rồi…”

- “Mà… cậu thật sự không có gì với cô ta chứ?” – Một lần nữa Junho quay sang hỏi Taec

- “Sao vậy?” – Lúc này Taecyeon dường như cũng hơi khó chịu khi mà Junho cứ mãi hỏi về vấn đề giữa anh và Jessica

- “Tớ thấy từ lúc xuống sân bay đến giờ cậu cứ tự mỉm cười suốt thôi”

- “Này Lee Junho” – Đột nhiên Taecyeon nghiêm mặt quay sang nói với Junho

- “Gì?”

- “Xuống xe đi”

- “Hả?” – Lời nói của Taecyeon khiến Junho bất ngờ và thắng gấp lại

- “Xuống xe nhanh lên” – Taecyeon nhắc lại lời nói của mình một lần nữa

- “Được rồi nhưng mà để làm gì?” – Junho không biết Taecyeon định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn bước xuống xe – “Xe bị gì à?”

- “Cậu tự đi taxi về đi nhé, ngồi cứ lèm bèm hoài chán chết được” – Ngay khi Junho vừa xuống xe thì Taecyeon đã nhanh chóng trèo sang phía ghế bên kia để cầm lái

- “Ya… Taecyeon… cậu…”

- “À, mà cậu nên nhớ rằng… tớ cười không phải vì cô ta đâu… rõ chưa?” – Taecyeon nhếch mép cười với Junho rồi phóng xe đi…

Taecyeon nhanh chóng lái xe về biệt thự của mình vì ngay lúc náy đây anh mong muốn gặp Fany hơn ai hết vì anh muốn báo một tin vui với cô…

Vừa về đến nhà, Taecyeon đã vội chạy nhanh vào trong

- “Fany, Fany à… tôi có cái này cho em, Fany…” – Nhưng Taecyeon gọi mãi mà cũng không thấy ai trả lời… thoáng nghĩ cô vì giận chuyện anh đi với Jessica mà trốn trong phòng nên anh vội vào tìm cô… - “Fany à…”

Thế nhưng khi vào đến phòng thì Taecyeon hoàn toàn bất ngờ vì nhìn thấy chiếc tủ quần áo đã trống đi một nữa, đồ đạc và các bản phác thảo của Fany cũng không còn ở đây… Lúc này, tim Taecyeon bỗng nhiên đập nhanh một cách lạ lùng, từng nhịp từng nhịp đập cứ như thôi thúc anh… giờ đây một nỗi sợ hãi dâng lên trong Taecyeon và điều sợ hãi ấy không còn gì khác ngoài việc anh sợ mất Tiffamy…

Chạy nhanh ra ngoài và leo lên chiếc xe của mình một lần nữa… Taecyeon băng nhanh qua những con đường, vừa đi anh vừa cố gọi điện thoại cho Fany nhưng không ai bắt máy…

- “Thật sự em đi đâu rồi chứ?” – Taecyeon tức giận quăng luôn chiếc tai nghe bluetooth xuống ghế trống bên cạnh… Dừng xe trước cửa quán bar Hands up và lao thẳng vào bên trong…

- “Hử? Anh đến đây làm gì?” – Yuri ngạc nhiên khi nhìn thấy Taecyeon đằng đằng sát khí đi vào

- “Fany đâu?” – Taec hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Yuri

- “Anh khiến Fany khóc lóc cả đêm qua rồi giờ còn tìm làm gì?” – Yuri khó chịu nói với Taecyeon

- “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?”

- “Tại sao tôi phải nói cho anh nghe chứ?”

- “Cô…” – Taecyeon trừng mắt lên nhìn Yuri

- “Sao hả? Dám thì anh đánh tôi đi…”

- “Này chuyện gì vậy?” – May thay Taeyeon đã ra kịp lúc để ngăn cuộc khẩu chiến giữa Yuri và Taecyeon lại

- “Mặc kệ anh ta…” – Yuri liếc nhìn sang Taecyeon rồi dửng dưng kéo Taeyeon đi

- “Cô đứng lại cho tôi, cô còn chưa trả lời tôi đó… Fany đâu?”

- “Fany… không phải ở chỗ anh sao?” – Taeyeon ngạc nhiên hỏi

- “Cô ấy dọn đồ đi rồi…”

- “Ha… ra là vậy nên anh mới điên lên đến đây quậy hả?” – Yuri quay sang nói lớn với Taecyeon

- “Yên nào Yul… Anh nói Fany dọn đồ đi rồi sao?” – Taeyeon ngăn Yuri lại rồi đẩy cô lùi lại phía sau

- “Các cô không biết sao?” – Taecyeon ngạc nhiên hỏi vì không lẽ nào cả hai người bna5 thân nhất của Fany là Yuri và Taeyeon cũng không biết Fany đi đâu

- “Tôi không biết, Yul, cậu biết không?” – Taeyeon nhìn sang Yuri

- “Tớ cũng mới nghe thôi, đừng có hỏi tớ…” – Yuri khẽ lắc đầu

- “Các cô không biết thật hả?”

- “Hôm qua quả thật Fany có đến đây, cậu ấy buồn lắm, còn uống rất nhiều rượu nữa, sau đó thì Yuk có đưa cậu ấy về nhà nhưng khi chúng tôi tỉnh dậy thì đã không thấy cậu ấy nữa rồi… Tôi nghĩ là cậu ấy về nhà anh chứ?”

- “Tôi mới xuống máy bay thôi, về nhà thì không thấy cô ấy đâu cả…” – Taecyeon thở dài nói

- “Anh đi tìm hết các chỗ chưa?”

- “Tôi… tôi có đến xưởng đá quý nhưng cũng không có nên tôi mới đến đây…”

- “Vậy anh thử nhớ xem có chỗ nào mà anh với Fany hay đến không?”

- “Chỗ mà tôi với cô ấy hay đến à?” – Khi nghe Taeyoen hỏi thì Taecyeon mới chợt nhận ra rằng… giữa anh và Fany quả thật chẳng có nơi nào hay đến cả, trước đây anh gặp cô trong quán bar này và sau đó là xưởng đá quý… chỉ có thế thôi… ngoài ra cũng chẳng còn nơi nào khác nữa

- “Anh không nhớ hả? Hay thật sự là không có? Anh tự suy nghĩ lại đi, từ ngày Fany nó theo anh đến giờ, anh có bao giờ cho nó 1 cuộc sống bình thường chưa hay là suốt ngày chỉ nhốt cô ấy vào cái căn biệt tự lạnh tanh đó?” – Yuri khoanh tay lại rồi cười khẩy lên nói

- “Tôi đi tìm cô ấy đây” – Taecyeon không phản ứng gì mà chỉ lầm lũi đi ra

--------------------------------------------------

Trong khi đó về phía Fany, sau khi vừa rời khỏi sân bay thì không may cô đã bị một chiếc xe đụng trúng trong lúc vô ý băng qua đường… và người đụng phải cô lại chính là cô nàng Jessica…

Vài ngày sau trong bệnh viện…

- “Uhm… đây là đâu vậy? Sao mình lại ở đây?” – Fany vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy cô bạn thân của mình đang ngồi lo lắng bên cạnh

- “Cậu tỉnh rồi à Fany… may quá, cậu làm tớ lo suốt thôi” – Jessica mừng rở nói khi nhìn thấy Fany tỉnh dậy

- “Đây là đâu?” – Fany nhìn quanh căn phòng và hỏi

- “Là bệnh viện trung tâm Seoul, cậu không sao chứ?”

- “Vậy… ba mẹ tớ đâu? Cả anh trai nữa… Tớ nhớ là đang ngồi trên xe với họ… rồi… rồi…” – Fany quay sang hỏi Jessica… có vẻ như cô đang muốn nhớ đến điều gì đó nhưng lại không thể

- “Fany à… cậu không nhớ gì sao?” – Jessica ngạc nhiên nhìn Fany

- “Hả?” – Khi nghe cô bạn thân của mình nói, Fany cũng lấy làm thắc mắc… thật ra có chuyện gì mà Jessica lại nói như vậy?

- “Chiếc xe chở gia đình cậu đã gặp tai nạn, ba mẹ cậu… còn cả anh Jack nữa… tất cả… đã mất trong tai nạn đó rồi…” – Jessica ngập ngừng nói

- “Cái… cái gì? Họ… họ đã…” – Fany dường như không tin vào tai của mình, Jessica vừa nói gì chứ? Tại sao lại có thể như vậy?

- “Fany à, bình tĩnh đi, đừng có kích động quá mà… Fany à…” – Jessica ôm chầm lấy Fany để cô bình tĩnh lại

- “Sao lại có thể như thế được… tại sao vậy? Tại sao chiếc xe gặp tai nạn mà tớ lại không có chuyện gì chứ? Tại sao… Tại sao chứ?” – Fany liên tục hỏi những câu hỏi như thế khiến Jessica càng lo lắng hơn

- “Fany à, cậu mới tỉnh lại nên bình tĩnh chút đi… Tớ cũng không biết tại sao, nhưng ngay sau vụ tai nạn, cảnh sát đã liên lạc về Mỹ, họ nói rằng khi phát hiện chiếc xe gặp tai nạn chỉ nhìn thấy xác của ba người họ thôi, còn cậu thì không… có thể là cậu đã không đi chuyến xe ngày hôm đó cùng họ, cũng có thể là bằng cách nào đó mà cậu đã thoát ra ngoài…”

- “Tớ có trên chiếc xe ấy…” – Fany nói trong vô thức

- “Cậu có trên xe sao?” – Jessica bị bất ngờ bởi lời nói của Fany

- “Phải, tớ nhớ là hôm đó… cả gia đình tớ đang trên đường đến khu vui chơi thì… thì hình như chiếc xe có vấn đề… nó khiến ba tớ không làm chủ được tốc độ… và rồi… Á…” – Nhớ đến đó thì đột nhiên đầu Fany đau dữ dội, cô không thể nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó nữa…

- “Thôi được rồi… tớ hiểu rồi… ngoan đi, không sao đâu, mọi chuyện qua hết rồi… Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi hỏi xem tình trạng cậu thế nào, nếu được thì vài hôm nữa chúng ta cùng về Mỹ… được không?” – Jessica cố dỗ dành và an ủi Fany - “À mà… chuyện đó cũng cách đây 2 năm rồi, trong khoảng thời gian 2 năm đó… cậu… vẫn luôn ở Hàn Quốc sao?”

- “Tớ không nhớ gì hết…” – Fany lắc đầu nói

- “Thôi được rồi, cậu nằm nghỉ đi, tớ đi chút rồi quay lại ngay…” – Thấy Fany như vậy nên Jessica cũng không muốn hỏi thêm bất kì điều gì nữa… Cô đứng dậy và ra ngoài tìm bác sĩ để hỏi chuyện và cũng để cho Fany có khoảng thời gian nghỉ ngơi

- “Uhm…” – Fany khẽ gật đầu rồi lại nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong 2 năm qua… Thật ra, sau vụ tai nạn đó… cô đã đi đâu và làm gì chứ???
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách