|
" Angsumalin... tên của tôi là mặt trời...là ánh sáng, là ấm áp...{:412:}
nhưng cũng có khi chiều tà mang màn đêm đến che đi ánh mặt trời...{:442:}
" kẻ thù ngốc" của tôi đã đến chờ sẵn tôi xuất hiện, đến để ngăn tôi thực hiện các kế hoạch của mình... đến để rơi vào bóng tối cùng tôi...tôi đã dẫm lên niềm tin anh vô điều kiện dành cho tôi, dẫm lên bao dung của anh, dẫm lên lòng tốt và mọi thứ anh dành cho tôi mà không cầu hồi đáp... nhưng anh vẫn đến ngăn tôi đi vào phiền toái... anh ta thật nhiều chuyện, thật phiền phức... anh ta còn nói rằng tôi không biết yêu thật sự, không biết cảm giác lo sợ khi mất đi người mình yêu, hay người đó gặp nguy hiểm...anh ta là ai chứ, sao anh ta nói tôi như thế, tôi yêu Vanut đấy thôi, tôi biết đau lòng khi Vanut không rõ nơi đâu...anh ta thì biết gì mà nói thế...nhưng... sao tôi không thể nhìn vào mắt anh khi anh nói rằng tôi không biết yêu thật sự, không thể đối diện anh khi anh nói tôi không biết đau lòng thật sự khi thấy người mình yêu nguy hiểm.. tôi muốn về nhà, muốn tránh anh ta càng xa càng tốt... nhưng đôi tay đang nắm lấy vai tôi kia quá chặt... tôi không thoát ra được... không thoát ra được...
tôi phải làm sao đây khi bóng đêm che phủ mất mặt trời??? tôi phải làm sao đây khi tôi và anh bị bắt gặp trong tình huống khó xử này??? tôi phải làm sao đây nếu moị người bàn tán sau lưng tôi??? tôi phải làm sao để minh oan rằng mình trong sạch. rằng tôi và anh không có làm gì cả??? làm sao để mọi người không nhìn và cười nhạo tôi??? tôi phải làm sao bây giờ...ai có thể nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây... tôi sợ.. rất sợ...{:404:}
khi nghe anh nói rằng tôi với anh không làm gì sai sao mọi người lại nghĩ khác đi... tôi thật tức giận đến phát khóc...
không phải tôi giận anh...tôi đột nhiên hiểu rằng, không phải vấn đề rằng anh là kẻ thù... mà là do truyền thống, do " quan niệm của người dân tôi"... đúng vậy, không phải lỗi của anh, vốn không phải lỗi của anh...vậy mà tôi đã luôn trút mọi oán hận, lo sợ, tức giận, cảm giác bất lực lên " kẻ thù ngốc"...{:430:}
tôi đã chọn trốn tránh, chọn trốn đối diện với mọi người, tránh nghe thấy những tin đồn... {:437:}
...cũng lần đầu tôi không trút mọi sợ hãi và tức giận vào " kẻ thù ngốc" mà trút vào việc làm việc nhà...vậy mà vẫn có kẻ ngốc lao đến tìm tôi... trời cao à trời cao... người có phải đang đùa tôi... tôi đã không muốn thấy anh ta để không trở thành người vô lí trút giận lên người khác, để có thể bình tĩnh mà nghĩ mọi chuyện... sao trời cứ để anh ta lao đến tìm tôi, còn hỏi tôi đủ thứ...ahhhhahhhh...tôi sắp chịu hết nổi mà tức giận với anh ta nữa rồi...thế nên tôi tạt mạnh nước vào chỗ anh ta đứng cho anh ta đi lẹ đi... thế mà sao vẫn có kẻ lì quá không chịu đi... còn khiến tôi ngã vào lòng anh ta, rồi bị người ta nhìn thấy nữa... anh ta không phải " kẻ thù" nữa mà giống " sao quả tạ" luôn đuổi theo tôi...muốn tránh cũng không tránh được...
đom đóm à đom đóm trong bóng tối dày đặc đom đóm luôn thắp lên ánh sáng nhỏ bé mang đến hy vọng... đom đóm có thể thắp lên cho tôi chút ánh sáng của hy vọng? để tôi thoát ra khỏi bóng đêm đang vây lấy tôi
đom đóm à, tôi tại sao không thể quên lời anh ta nói, rằng tôi chưa từng trải qua tình yêu thật sự? sao tôi không thể lớn tiếng nhìn thẳng vào mắt anh ấy mà nói rằng tôi yêu Vanut thật sự?
...đom đóm à, sao tôi chỉ có thể rơi lệ khi không thể phủ nhận lời anh rằng chúng tôi vốn đâu có làm sai, sao mọi người lại nói xấu về chúng tôi? sao tôi chỉ có thể lặng đi khi nghe anh nói rằng anh sắp ra chiến trận, nói về cái sẽ xảy ra khi anh tử trận? sao anh ấy vẫn cười như thế khi nói về cái chết của bản thân? sao anh ấy buồn như thế khi nhìn tôi? và sao anh ấy vẫn muốn thấy tôi hạnh phúc dù anh đã không còn...
.. đom đóm à... liệu anh ấy có biết rằng...
..khi tôi nhận ra tôi không thể phản bác lời anh rằng tôi chưa từng trải qua tình yêu thật sự, rằng tôi và anh đâu làm gì sai trái..lúc ấy tôi hiểu rằng bản thân đã vô lí với anh đến mức nào, rằng tôi đã luôn trút mọi tức giận và áp lực đang mang vào anh... vậy mà anh vẫn bao dung và để tôi làm cái tôi muốn...chỉ để tôi nhẹ lòng hơn...
..khi tôi nhìn thấy anh vẫn cười như thế, nhưng ánh mắt anh buồn biết bao khi nói về cái chết của bản thân, khi vẫn hy vọng tôi hạnh phúc... lòng tôi có gì đó nghẹn lại, tôi cứ như lặng người đi...
..khi anh nghĩ rằng tôi bị " cảm sốt", bàn tay anh đặt lên trán tôi... nó mang đầy sự quan tâm và ấm áp...bàn tay đó, sự quan tâm đó, con người đó cứnhu7 đã chạm vào trái tim tôi...
.. khi anh dùng bản thân phủ lấy tôi khỏi bom đạn, khi tôi thấy máu anh lại chảy vì tôi, khi tôi nghĩ anh đã chết... trái tim tôi thắt lại, tôi sợ hãi việc anh vì tôi mà chết đến phát khóc
.. khi tôi biết anh bỏ mặc an toàn của bản thân, mặc vết thương của bản thân, đang cố gỡ bom vì an toàn của mọi người... tôi đã sợ hãi, sợ có gì xảy ra với anh...
..khi tôi biết anh vẫn an toàn, tôi đã nhẹ lòng đến thế...
..khi tôi nghe anh nói với anh tôi an toàn là anh đã mãn nguyện, anh đã hạnh phúc rồi...trái tim tôi lại ấm áp như vậy...
.. và.. và cả khi anh nói " anh yêu em" tôi như lặng đi... và... tôi đã không tránh nụ hôn ấy của anh...{:444:}{:399:}
đom đóm à... hình như có gì đó đang lớn lên trong lòng tôi, hình như an toàn của " kẻ thù ngốc" đã trở nên thật quan trọng với tôi, quan trọng còn hơn cả những dư luận xấu kia... hình như khi tôi nghe câu " anh yêu em" của anh ấy, trái tim tôi đã có gì đó không còn như trước nữa...{:432:}
trời cao à... sao người không để anh ấy cứ thế ra chiến trường, ra khỏi cuộc đời tôi... sao người mang bóng đêm phủ lên tôi và anh ấy, mang sóng gió dư luận xô đẩy chúng tôi về cùng một hướng... và sao người lại để tôi tìm thấy nhiều thứ lẽ ra tôi đã giấu kia... người để tôi có cơ hội đối diện nhiều thứ, để tôi tìm ra nhiều thứ, bắt tôi đối diện với nhiều cảm xúc thật trong lòng tôi... bắt tôi đối diện câu nói " anh yêu em" trong giây phút sống còn ấy...{:442:}
... và đom đóm à, tôi phải làm sao đây? làm sao với " ngày mai" của tôi đây? làm sao đối diện với mọi dư luận? làm sao đối diện với lời hứa với Vanut? làm sao đối diện với người trong giờ phút sống còn đã nói với tôi trong nước mắt rằng anh yêu tôi, để trái tim tôi đã dừng một nhịp đập vì anh đây??? trời cao à, đom đóm à... có ai đó có thể nói cho tôi biết tôi phải làm sao bây giờ??? phải làm gì với " ngày mai" của cả tôi và anh ấy???{:430:} làm gì với thứ đang ngày càng lớn lên và hiện rõ hơn trong tim tôi??? làm gì với việc tôi lo lắng, quan tâm và bất an về sinh mệnh của anh ấy??? làm gì để có thể trở về như trước kia, trước khi tôi có cơ hội đối diện với cảm xúc thật của chính tôi dành cho " kẻ thù ngốc"???...
..là " mặt trời" nhưng giờ đây tôi không thể tìm ra ánh sáng cho chính tôi... và người còn rạng rỡ hơn " bình minh", người luôn giúp tôi khi khó khăn... giờ tôi lại chẳng thể đối diện anh như trước kia, chẳng thể oán hận anh như trước kia, chẳng thể luôn vô lí trút giận lên anh như trước kia, chẳng thể nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy như trước kia...
..." ngày mai" sao làm tôi lo lắng thế này... {:440:} khi nào thì mọi bóng tối và sóng gió sẽ thôi che mất " Angsumalin" và người còn ấm áp hơn cả bình minh kia..."
|
Rate
-
Xem tất cả
|