|
Repost lại bài review của Ong - BW_mylove_SG viết cách đây hơn 1 năm cho truyện. Vì các bạn sắp phải ...
HUYNH ĐỆ THỦ TÚC TÌNH THÂM
QUÂN VƯƠNG MỘT ĐẤNG ANH MINH
Nếu hỏi ta rằng điều gì khiến ta ấn tượng nhất với Tần vương - Độc Cô Hành ta sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng đó chính là tình huynh đệ vô cùng đẹp của Hành ca và Tuyệt ca. Chính vì thế, ta đặt đấng quân vương anh minh kia dưới tình huynh đệ một bậc. Bởi với ta khi lần đầu nhìn thấy Hành ca không phải là hình ảnh của một Tần vương uy quyền mà là hình ảnh của một người anh trai vô cùng thân thiết, thấu hiểu tâm tư em trai của mình còn hơn chính bản thân của Tuyệt ca nữa. Hơn nữa, cũng chẳng phải hiền như bụt mà lại ranh mãnh, ma lanh chẳng kém ai, Tuyệt ca chỉ có ranh ma với nàng Khinh còn Hành ca thì còn cao tay hơn một bậc, nắm thóp ông em cái một khiến Tuyệt ca cứng họng chẳng làm được gì ông anh ma lanh của mình. Nhưng mà túm lại đơn giản vì Tuyệt ca ngố quá trong chuyện tình cảm nên chẳng mấy chốc mà bị Hành ca nắm được điểm yếu nhanh chóng.
Nhớ lần đầu tiên xuất hiện của Hành ca tại Vương phủ
tiếng cười sang sảng hùng hậu mà không kém phần uy nghiêm vang lên thật gần, rồi một bóng người vô cùng nhanh nhẹn bước tới, hoàn toàn không hề khách sáo như thể nhà mình. “Vương đệ, đại ca tới xem… Oa… Chỗ của Vương đệ sao lại có nữ nhân thế này?”
Chỉ một tiếng cười thôi đã thể hiện ra là con người uy quyền như thế nào, thân phận là quân vương - vua của một nước lớn mạnh như Tần quốc khi đó. Ây vậy mà bước tới vương phủ đã rũ bỏ ngay bộ mặt của một quân vương hoàn toàn coi đây đơn giản chỉ là nhà của đệ đệ của mình, còn bản thân mình chỉ là một ca ca mà thôi.
Độc Cô Hành vội bước tới nâng đệ đệ của mình dậy mà cười. “Khách sáo với đại ca làm gì, đây có phải trên đại điện đâu.” Dứt lời, y kéo tay Độc Cô Tuyệt vô cùng thân mật
Ngay lập tức, ghi dấu mạnh mẽ trong tâm trí của ta, một ca ca thật là tuyệt vời. Vì ta thực sự rất ghét chuyện huynh đệ tương tàn nhất là trong vương thất chắc chắn việc anh em chém giết lẫn nhau để tranh quyền đoạt vị lúc nào cũng tồn tại như là một chuyện hiển nhiên, không bao giờ có thể tránh khỏi. Thế mà anh em nhà Độc Cô này vừa thoát được cái bóng đen u ám đó lại còn ghi dấu một tình huynh đệ vô cùng đẹp đẽ, khiến một người đọc như ta không thể nào không ấn tượng được. Chỉ cần thể hiện qua cách xưng hô, cách gọi người em trai của mình là đủ để thấy Hành ca thực sự rất thân thiết và yêu thương em trai của mình
Xem ra Độc Cô Hành rất tốt với đệ đệ, thân là vua một nước mà vẫn chỉ tự xưng là ta mà thôi, không hề xưng cô gọi quả[2] với Độc Cô Tuyệt, nên nghe ra vô cùng thân thiết.
Thật sự rất thích Hành ca, nhưng mà cũng phải nói là mém tý nữa té ghế khi nghe huynh ấy nói chuyện với Tuyệt ca. Đường đường là vua của một nước, thế mà lại chạy ngay đến phủ của em mình chỉ vì nghe nói ở phủ có nữ nhân, bó tay Hành ca luôn, thiệt là nhiều chiện mờ ^^
..phủ đệ của hắn chỉ là xuất hiện một nữ tử mà thôi, thế mà đường đường một Tần vương như huynh ấy cũng phải tự mình chạy tới hóng chuyện, đúng thật là!
Đúng thật là gì nữa chớ, ngoài nhiều chuyện ra thì còn từ nào dành cho huynh chính xác hơn nữa hở Hành ca? Mà đọc đoạn này vừa ngưỡng mộ tình cảm của hai anh em vừa cười muốn sặc luôn, thật tình anh em nhà này làm mình vừa ngạc nhiên vừa thú vị, đáng để ta yêu mà^^. Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, nói Hành ca nhiều chuyện là thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng vì huynh ấy quan tâm em trai mình thôi. Chỉ vì thằng em trai ngốc của huynh ấy suốt ngày chỉ lo chinh chiến, không màng gì đến chuyện vợ con, bao năm rồi bên cạnh và trong phủ có bao giờ thấy xuất hiện nữ nhân đâu. Đến cả Bách hoa hội tổ chức ra chủ yếu là để cho đệ ấy chọn vợ thế mà có bao giờ thấy mò mặt tới đâu. Bây giờ đùng một cái lại dẫn theo nàng Khinh về thử hỏi sao huynh ấy không để ý, lưu tâm được chứ. Quả nhiên là huynh đệ tốt, yêu chết đi được ấy.
Thêm nữa là ta thích cái tính ma lanh và ranh mãnh của Hành ca khi đối phó với Tuyệt ca, mà phải nói một câu nữa là huynh ấy cũng rất tinh tế ấy chứ. Chỉ cần nhìn cách nói chuyện và hành i cử chỉ của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt là đã nhanh chóng nắm được tâm tình của ông em và thái độ của nàng Khinh.
Y dừng một chút rồi nhìn thẳng Vân Khinh mà hỏi. “Vào cung với quả nhân không? Bãi bỏ thân phận nô lệ, ban thưởng cho cô chức nhạc sĩ cung đình.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe dứt câu, lập tức giận tới tái cả mặt. Hắn cáu kỉnh trừng mắt với Vân Khinh một cái rồi quay sang định trả lời Độc Cô Hành. Không ngờ bàn tay của y vốn đang đặt trên vai hắn giờ khẽ khàng bóp nhẹ một cái, ý bảo hắn không được lên tiếng
“Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Vân Khinh vô ý với cao.”
hà hà đọc đoạn này tưởng tượng ra mình mà ở đó chắc không nhịn được cười mất, nhất là khi Hành ca cười cười với Tuyệt ca (mà ss Lãnh Vân quy cho là cái nụ cười gian xảo ấy). Ôi ông anh này, lúc này ai bảo huynh là vua của một nước chứ, cứ như hai đứa trẻ lớn xác đối đáp qua lại ấy ^^.Cho nên lại càng thích hơn nữa tình huynh đệ quý giá này.
Rồi đến khi vào Bách hoa hội, Hành ca lại lần nữa cho ta muốn lăn khỏi ghế khi hết lần này đến lần nọ bày mưu tính kế chọc tức ông em trai cứng đầu mà ngang ngạnh của mình. Lúc đầu, Hành ca ở thế bí so với Tuyệt ca, có hơi thất thế hơn một chút nên vô cùng bực mình và tức giận ông em của mình
Độc Cô Hành nhìn vương đệ Độc Cô Tuyệt đeo mặt nạ sắt, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm trang đang an vị bên cạnh y, vẻ mặt thản nhiên không thèm quan tâm đến đám công chúa quận chúa tiểu thư đang dạo chơi bên ngoài. Rốt cục y cũng hết chịu nổi mà tức giận nói. “Ở đây không phải chỗ của đệ, mau xuống đi dạo ngoài kia đi!”
Độc Cô Tuyệt vươn tay cầm lấy chén rượu, lạnh nhạt trả lời. “Ngồi đây hoặc đi về, đại ca chọn đi.”
Độc Cô Hành vừa nghe, giận tới mức nín lặng. Y đưa mắt nhìn ra phía vị trí chủ tiệc đặt ngoài tòa lương đình, không ít công chúa tiểu thư này kia đều đang ngồi ở đó, mà vị trí chính giữa vốn là dành cho Độc Cô Tuyệt. Ai ngờ kẻ nào đó đến thì có đến, nhưng lại mò vào chỗ của y mà ngồi, thế thì có gì khác không đến chứ?
Trời ạ, phải nói là đọc đi đọc lại đoạn này mà lần nào coi lại ta cũng không nhịn được cười, ai đời một đấng quân vương như thế mà lại tức giận đến thinh lặng chỉ vì chuyện cỏn con thế này, cũng tại Tuyệt ca cứng đầu quá, cố tình chọc tức anh mình mà. Nhưng mà cũng phải nói lại là ai bảo huynh ép Tuyệt ca nhà em lấy vợ chứ, Tuyệt ca có nơi có chỗ rồi mà huynh cứ ép bảo sao ca ca nhà em không phản kháng lại thế chứ ^^. Cứ như là hai anh em đang đấu xem ai lỳ hơn - như hai đứa trẻ con ấy, thật đáng yêu quá đi, lúc này thì Tuyệt ca đang hơn 1-0 rồi .
Thế nhưng Hành ca nào dễ chịu thua như thế, đã nói là ca ấy cao tay hơn Tuyệt ca ngố nhà mình mộ bậc mà, cuối cùng cũng đã kiếm ra được cách trị ông em ngang như cua của mình, lại còn rất hiệu quả nữa, thật đáng khâm phục cho Hành ca về mức độ ranh mãnh và gian xảo (cái này ss Lãnh Vân nói chứ hông phải ta nhé).
Hành ca xài cách gì thế nhỉ???
hực ra, không chỉ Hành ca mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra được sự thay đổi của Tuyệt ca từ khi có nàng Khinh xuất hiện bên cạnh. Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân những thuộc hạ thân tín bên cạnh ai cũng biết như đều nhắm mắt làm ngơ coi như chưa thấy chỉ có đương sự là không nhận ra và chẳng biết gì hết^^. Nhưng có mình Hành ca là dám mượn tay Vân Khinh để trả thù ông em của mình, Hành ca thật là gian xảo mà, cách này từ xưa tới giờ khi nào cũng có tác dụng nhất là đối với chàng ngốc như Tuyệt ca.
Đọc đến đoạn này
Trong mắt y bỗng lóe lên, rồi y chợt phất tay gọi Tiểu Hàn Tử đang đứng sau lưng lại gần, ghé tai nói thầm vài câu
Ta không thể không liên tưởng mặt Hành ca với cái emo này, cứ nghĩ tới là ta lại mắc cười, cái ánh mắt của ca lúc này chắc chẳng thua gì con emo ấy đâu nhỉ Nhất là cái đoạn ca ấy cong môi lên cười sung sướng vì khi nàng Khinh xuất hiện, Tuyệt ca không thể giữ được cái vẻ chống đối tới cùng với mình nữa
Độc Cô Hành thấy Độc Cô Tuyệt vừa liếc thấy Vân Khinh lập tức sầm mặt xuống, thế là khóe miệng của y không nhịn được sung sướng mà cong lên.
Cứ như là vui mừng khi bắt được bí kíp vậy. Rồi còn chưa thỏa mãn, đã trả thù phải trả đến cùng, ai bảo dám chọc giận đại ca chứ. Mượn danh Dực vương ban mỹ tửu cho Vân Khinh, một mũi tên trúng ba đích
Thứ nhất, thông báo cho tất thảy mọi người biết Dực vương đang ở đây khiến Độc Cô Tuyệt lúc này muốn trốn trong này cũng không thể trốn được nữa, bắt buộc phải ra mặt.
Thứ hai, thăm dò thêm hành vi thái độ của em trai mình, chắc là để xác định cho chính xác tình cảm của ông em mình
Thứ ba là ép Tuyệt ca hết đường lui, nếu không thừa nhận ban tửu cho nàng Khinh để cho Hành ca ban thì khác nào thừa nhận nành Khinh là ý trung nhân của Hành ca, mà chuyện này thì ngàn lần không thể được mà.
Lúc này, ss Lãnh Vân tặng thêm cho Hành ca hai chữ nữa là gian ác, quả không sai mà.
“Vương huynh, huynh làm thế là có ý gì?” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Độc Cô Hành.
Tần vương cười cười (gian ác). “Thần đệ không muốn ban thưởng rượu thì thôi, để quả nhân ban thưởng thay vậy nhé.”
Đây là Bách hoa hội, nói trắng ra chính là để cầu thân. Nếu ai có ý trung nhân, có thể ban thưởng rượu, hoặc tặng hoa, hoặc tặng đính vật, để biểu thị tâm ý của mình. Tuy hắn ta không tham gia mấy thứ vớ vẩn này, nhưng không phải là hắn ta không rõ ‘quy tắc’ của chúng. Mà hắn nhìn cô nàng Vân Khinh ở bên ngoài lương đình cũng không có vẻ mặt gì khác lạ, chắc chắn là không hiểu ý nghĩa của việc này. Độc Cô Hành ban thưởng rượu dĩ nhiên cô ta cũng sẽ nhận, thế thì chi bằng để hắn ban thưởng rượu cho xong. Quả đúng là tức chết hắn mà, Vương huynh lại dám giở trò xấu với hắn thế này đây.
Hành ca xài cách này, một lúc vượt lên dẫn đầu 3-1, quả nhiên là cao tay mà ^^
Đọc truyện đã chết cười, lâu lâu ss Lãnh Vân lại bồi thêm vào một vài dòng nho nhỏ khiến ta không thể chịu nổi, té ghế rồi bò lên lại té tiếp. Lần này nói nữa là không biết lần thứ bao nhiêu rồi nhưng vẫn phải nói một lần nữa là ta vô cùng thích Hành ca với tư cách là đại ca của Độc Cô Tuyệt và rất ngưỡng mộ tình cảm của hai anh em nhà này. Có lẽ sẽ còn rất nhiều chuyện đáng yêu và đáng ngưỡng mộ với anh em họ sau này, thôi thì chúng ta cùng chờ nhé.
Khi là một người anh thì là như thế nhưng trở lại là một đấng quân vương, Độc Cô Hành không khỏi khiến người ta cảm giác được ngay một vị vua uy nghiêm và tài giỏi, một đấng anh quân - cụm từ này dành cho Độc Cô Hành có lẽ không có gì là sai nhỉ?
Từ diện mạo đến thần thái đều toát lên khí chất của bậc đế vương khiến người ta không khỏi suy nghĩ về một anh tài kiệt xuất, trấn an lòng dân muôn phương
Người kia có vài phần giống với Độc Cô Tuyệt, có điều dáng vóc thiên về uy vũ và cường tráng, gương mặt vuông vức hình chữ quốc[1], lông mày kéo dài tới tóc mai, vô cùng tuấn lãng, nhưng không hề mang vẻ diễm lệ mị hoặc như Độc Cô Tuyệt. Trên người khoác một tấm trường bào màu đen đầy thoải mái, và toát ra tầng tầng khí chất đế vương trầm ổn
Chính cái khí chất trầm ổn đó không khỏi khiến người đọc mang một tâm trạng thoải mái và bình tâm khi đối diện. Nhưng cũng là trầm ổn như thế nhưng khi xảy ra chuyện lại trấp áp tinh thần kẻ thù, khiến không ít kẻ phải run sợ. Nếu với Độc Cô Tuyệt thứ khiến người ta phải hoảng sợ khi đối diện là sát khí tàn nhẫn đến tàn khốc thì với Độc Cô Hành chính là sự trấn áp tinh thần, tuy tĩnh mà khiến kẻ đối diện không khỏi run rẩy. Một cương, một nhu quả không gì bằng trong nhà có hai anh em như thế.
Khi xảy ra chuyện, tính cách này lại càng bộc lộ rõ ràng hơn
Gương mặt Độc Cô Hành vốn đang tươi cười, trong nháy mắt hạ nhiệt độ xuống cực độ, lạnh băng hung ác như Diêm La dưới Địa ngục.Y đứng phắt dậy, chén rượu trong tay bị bóp chặt vỡ tan thành từng mảnh lả tả rơi xuống đất.
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt trở nên xanh mét, lập tức truyền lệnh xuống dưới, đồng thời hung hăng đập nát chén rượu trong tay
Có thấy không mọi người, cả hai đều trở nên lạnh lùng như băng trước biến cố nhưng cái cách đối xử với ly rượu thật khác biệt, một bóp chặt đến vỡ tan rơi thành từng mảnh, một đập nát trong tay. Một dùng ý chí uy nghiêm trấn áp, một dùng sức mạnh uy vũ đập tan ý chí kháng cự của kẻ thù.
Không hề có một chút biểu hiện sơ suất, đấng quân vương này thật làm cho cục diện của sự việc dù đang diễn ra theo chiều hướng nào cũng dần đi về quỹ đạo bình ổn của nó
Độc Cô Hành nghe vậy, lạnh lùng quét mắt liếc đám sứ giả sáu nước một cái, uy nghiêm lạnh lẽo, khiến không khí chung quanh như bị đè ép rất nhiều.
“Chuyện hôm nay, quả nhân ắt sẽ nói rõ ràng cho các nước.” Giọng nói đầy khí phách trầm trầm lãnh khốc, chắc chắn và oai vệ.
Quả nhiên, chỉ một câu là đã trấn áp lòng người. Bậc đế vương như thế nào phải ai cũng làm được.
Khi đọc đến chương này, ta nhận ra thêm một thứ đáng trân trọng hơn nữa giữa Hành ca và Tuyệt ca, đó chính là niềm tin của Hành ca dành cho Tuyệt ca. Một sự tin tưởng tuyệt đối. Nếu không phải có một niềm tin lớn lao đến như thế làm sao Hành ca để cho Tuyệt ca nắm toàn bộ hơn trăm vạn binh mã của Tần quốc, nắm quân quyền tuyệt đối được. Nếu Tuyệt ca có ý đồ mưu phản thử hỏi Hành ca trở tay kịp không? CHuyện xảy ra lần này lại một lần nữa khẳng định niềm tin đó. Vốn là chuyện đại sự, mưu đồ việc lớn liên qua đến Thất quốc thế mà chỉ cần thấy Tuyệt ca tin tưởng hoàn toàn và giao phó mọi việc cho Vân Khinh, Hành ca cũng không hề nói đến dù chỉ một lời, quả thực lòng tin của ca ca dành cho đệ đệ này là tuyệt đối không hề nghi kỵ.
Đối với thời buổi loạn lạc như thời Chiến quốc này, chỉ có thể tin tưởng và dựa vào chính bản thân mình thì dường như niềm tin là một thứ hiếm hoi và xa xỉ. Nhất là trong vương thất lại càng hiếm hoi hơn nữa. Thế mà, Hành ca đã hoàn toàn xóa bỏ mọi nghi kỵ, trao cho Tuyệt ca một niềm tin tuyệt đối. Lại một lần nữa thật đáng ngưỡng mộ và khâm phục vì tình huynh đệ vô cùng đẹp của hai anh em này.
Với ta, những thứ đẹp nhất trong Thú Phi đã được định hình, ta mong mỏi sẽ được chứng kiến những thứ đẹp hơn nữa và chờ đợi những gì đã định hình thăng hoa trong suốt quá trình theo cùng truyện.
Ong, Nu à, những ngày chúng ta ăn Thú phi, ngủ thú phi, nói cũng thú phi đâu rồi ấy nhở. Ngày ấy chúng ta vẫn cứ ta - nàng. Giờ đọc lại thấy mắc cười quá . Hố này đầy bài chất của Ong. |
Rate
-
Xem tất cả
|