|
The fifth story
MISTAKE
Ngày 16 tháng 3 năm 2011
Victoria đã bỏ đi hơn bốn tháng nay, cuộc sống bây giờ của cô quả thật tốt hơn rất nhiều so với khi còn ở trong ngôi nhà ấy… nhưng Victoria vẫn còn một gánh nặng mà không thể nào buông xuống được chính là đứa bé trong bụng cô… Vẫn tưởng là sẽ có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới khi rời xa Nichkhun nhưng không ngờ trong cơ thể cô lại đột ngột xuất hiện một sinh linh bé nhỏ như thế này… Đành chấp nhận với số phận của mình… Victoria đã quyết định sẽ một mình nuôi nó lớn khôn…
Về phía Nichkhun, sau khi biết được Victoria đã rời khỏi nhà thì anh rất tức giận bởi vì cô là người đầu tiên dám chống đối anh đến như thế… Khun cho người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng có tin tức gì và rồi dần dần sự tức giận của Nichkhun lại chuyển thành nỗi lo lắng bởi vì cái đất nước Đại Hàn Dân Quốc này có bao lớn mà không tìm được Victoria cơ chứ? Thế rồi Nichkhun quyết định sẽ tự mình đi tìm Victoria… nhưng biết phải đi tìm nơi đâu cơ chứ? Ngay lúc đó Khun đã tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của Donghae với ai đó… Hóa ra là Donghae đã dặn tất cả các nhân viên – những người mà Khun nhờ đi tìm Victoria – rằng không ai được tiết lộ nơi cô đang ở… điều đó khiến Nichkhun như muốn phát điên lên…
- “Anh làm vậy mà coi được đó hả?” – Nichkhun ông thẳng vào phòng hỏi Donghae khi cuộc điện thoại còn chưa kết thúc
- “Khun… cậu…” – Donghae khá bất ngờ khi thấy Khun
- “Nói cho tôi biết… cô ấy đang ở đâu?”
- “Tại sao anh phải nói cho cậu biết chứ? Cậu là gì của Victoria mà đòi anh phải cho cậu biết chỗ cô bé đang ở hả? Cậu làm khổ cô bé như thế chưa đủ sao?” – Khẽ mỉm cười, Donghae nói với giọng ngờ vực
- “Anh biết gì mà nói chứ? Nói mau lên, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu… Mau lên…” – Nichkhun túm lấy cổ áo của Donghae nói
- “Anh sẽ không nói vì cậu chưa trả lời cho anh biết… cậu là gì của Victoria?”
- “Anh… anh giỏi lắm… tôi không tin là tôi không thể tìm ra cô ấy” – Nichkhun tức giận bỏ tay ra khỏi cổ áo Donghae rồi đập mạnh xuống bàn bỏ đi
Những ngày sau đó Nichkhun liên tục tìm kiếm Victoria ở khắp mọi nơi, từ sáng tinh mơ anh đã ra khỏi nhà và đến tận tối khuya mới trở về cùng với bộ mặt thất vọng… Lúc này đây Nichkhun mới thật sự nhận ra rằng mình cần Victoria đến nhường nào…
Còn về phía Jessica, sau cái ngày mà Donghae nghe được cuộc nói chuyện của cô với Nichkhun thì anh dần giữ một khoảng cách nhất định giữa 2 người nhầm cho bản thân anh cũng như Jessica một cơ hội để suy nghĩ về mối tình này… nhưng Jessica lại chẳng hề hay biết điều đó bởi vì người cô quan tâm từ trước đến giờ chỉ có mỗi Nichkhun mà thôi …
- “Sica à… em… có biết Victoria đi đâu không?” – Donghae giả vờ hỏi khi anh đang cùng ăn tối với Jessica
- “Em không biết…” – Jessica lắc đầu nói
- “Vậy em có đi tìm con bé không?”
- “Uhm… nó đi mà không nói với em tiếng nào… nó đã không xem em ra gì thì sao em lại phải đi tìm chứ?” – Jessica buông đũa xuống nhìn Donghae
- “Nhưng dù gì Victoria cũng là em em mà…”
- “Em no rồi, em về phòng đây…” – Lãng tránh câu hỏi của Donghae, Jessica đứng dậy bỏ về phòng của mình
- “Em muốn anh phải làm thế nào với em đây?” – Nhìn theo Jessica mà Donghae không khỏi đau lòng… Jessica thật sự là con người ích kỉ đến thế sao?
Tối hôm đó Donghae cố thức chờ Nichkhun về để nói cho anh ấy nghe tất cả mọi chuyện vì Donghae nghĩ rằng nếu như bây giờ Nichkhun và Victoria có thể đến với nhau thì Jessica sẽ không còn như thế nữa và lúc đó cô sẽ quay về bên anh mà thôi… Nhưng liệu những suy nghĩ của Donghae về Jessica là đúng chứ?
-----------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Donghae lái xe đến nơi Victoria đang ở và theo sau xe anh là xe của Nichkhun
- “Cậu ở đây chờ đi, lát anh ra thì cậu hẵn vào…” – Donghae căn dặn Khun - “Nơi này tốt chứ?” – Sau đó anh lập tức vào trong và hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Victoria đang tưới nước cho những cái cây
- “Oppa… anh mới đến ạ…” – Victoria mỉm cười khi nhìn thấy Donghae
- “Uhm, anh có mang ít đồ cho em này…” – Vừa nói Donghae vừa lấy trong xe ra một túi đồ rất to…
- “Oppa… sao anh lại làm thế chứ? Anh đã tìm cho em một nông trại tốt như thế này là em biết ơn lắm rồi…” – Victoria nhìn túi đồ nói một cách e ngại
- “Em cứ nói như thế là anh sẽ giận đấy…” – Thế rồi cuộc nói chuyện của Donghae và Victoria cứ như vậy mà tiếp tục diễn ra trong vui vẻ… - “Em sống ở đây tốt chứ?”
- “Vâng, rất tốt ạ…” – Victoria gật đầu nói
- “Vậy… em không có ý định quay lại Seoul sao?”
- “Em nghĩ là không…” – Câu hỏi của Donghae khiến cho nụ cười trên môi Victoria chợt tắt
- “Vậy còn Nichkhun?”
- “Sao ạ? Em… thì liên quan gì đến anh ta chứ?”
- “Bụng của em càng lúc càng to như thế này… em tính không nói cho nó biết sao?”
- “Đứa bé này là con của em… em tự nuôi nó lớn được mà…” – Victoria nói vừa xoa bụng của mình
- “Từ khi em đi, nó đã thay đổi nhiều lắm rồi, nó như một thằng điên đi tìm em khắp nơi… như vậy mà em cũng…”
- “Oppa à… Em không muốn nhắc đến người đó nữa…” – Khẽ cúi đầu, Victoria nói với Donghae bằng một giọng buồn bã
- “Em thật là… thôi được rồi, anh tôn trọng quyết định của em… Giờ anh phải về đây… có gì thì cứ gọi cho anh nhé…”
- “Vâng, cám ơn anh…” – Victoria cúi chào Donghae rồi lại tiếp tục với công việc của mình – “Cái cây này cũng lớn nhanh y như con vậy… Mới đó mà chỉ còn 5 tháng nữa là mẹ con ta có thể nhìn thấy nhau rồi… Con có vui không nhỉ? Mẹ thì vui và hồi hộp lắm đó… vì mẹ không biết con có giống mẹ không?” – Victoria cười mãn nguyện khi tự nói chuyện với đứa bé trong bụng của mình…
- “Đồ ngốc, đương nhiên nó phải giống ba của nó rồi…” – Đột nhiên một giọng nói mà Victoria không hề muốn nghe vang lên sau lưng cô…
- “Anh… á…”
- “Coi chừng…” – Giật mình khi nhìn thấy Nichkhun, Victoria suýt chút nữa là té xuống đất nhưng Nichkhun đã nhanh tay đở cô…
- “Buông tôi ra… anh đến đây làm gì chứ?” – Victoria đẩy mạnh Nichkhun ra và quay lưng bỏ đi
- “Victoria à…” – Nichkhun ôm chầm lấy Victoria – “Anh xin lỗi… là anh sai rồi, trước đây anh là một thằng điên chỉ biết làm khổ em nhưng bây giờ thì không thế nữa đâu Victoria à… chúng ta có thể làm lại từ đầu mà… em có thể cho anh một cơ hội không?”
- “Cơ hội? Anh lấy quyền gì mà xin tôi cho anh cơ hội chứ? Anh có biết là bây giờ tôi ghét anh đến thế nào không hả? Những điều tệ hại mà anh đã làm với tôi… tất cả những ký ức đó luôn ám ảnh tôi trong suốt một thời gian dài… Anh tưởng rằng việc anh tìm kiếm tôi trong một vài ngày như thế là có thể đủ để bù đắp được những chuyện khủng khiếp mà anh đã làm với tôi sao? Tôi không tin đâu… Chỉ một vài lời nói như vậy không thể nào khiến tôi tin được đâu…”
- “Được rồi, vậy anh sẽ không nói nữa… mà anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho em thấy… Anh sẽ ở lại đây với em…”
- “Ai nói với anh là tôi cho anh ở lại hả?”
- “Nếu em không cho anh ở lại thì làm sao anh có thể chứng mình cho em thấy chứ?” – Nichkhun dường như muốn hét lên
- “Đó là chuyện của anh… tôi không biết… nhưng nếu anh còn ngoan cố ở đây thì tôi sẽ đi nơi khác đó…” – Victoria nói xong thì quay lưng vào mở cửa
- “Được, nếu em đến nơi khác thì anh cũng sẽ theo em đến cùng, anh thiếu gì tiền chứ… chắc chắn anh sẽ có thể theo em đến suốt đời…”
- “Đó là cái cách mà anh nói với tôi là anh thay đổi sao? Anh có biết tiền đó tất cả đều là do ba anh để lại và anh Donghae làm ra không? Anh có tự mình làm ra được đồng nào chưa mà dám lớn tiếng nói như vậy chứ hả? Cái kiểu thay đổi như anh… thật sự tôi không thể nào chấp nhận được” – Victoria vào nhà và khóa cửa lại, bỏ mặc cho Nichkhun một mình đứng bên ngoài
Một lát sau, Victoria nhìn ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy Khun nữa… Một chút thất vọng dâng lên trong lòng Victoria… quả thật cô đã quyết định đúng khi không tin vào những lời anh nói… người như Khun thì làm sao có thể vì cô mà thay đổi chứ?
Victoria thì nghĩ rằng Nichkhun đã bỏ cuộc… nhưng không… Nichkhun đã trở về công ty và xin Donghae cho mình một chức vụ để làm… vì anh muốn chứng minh với Victoria rằng cũng có thể tự kiếm ra đồng tiền của riêng mình… Kể từ ngày hôm đó, sáng thì Nichkhun đến công ty làm, tan ca thì anh lại đến đứng trước cửa nhà Victoria…
-----------------------------------------------------
Busan – Ngày 20 tháng 04 năm 2011
Tối hôm đó Nichkhun đã mua rất nhiều thức ăn từ số tiền lương đầu tiên anh vừa lãnh được… tính là sẽ cùng Victoria ăn mừng nhưng khi đến nơi thì cánh cửa nhà Victoria vẫn đóng im lìm… đã 1 tháng nay rồi, tối nào anh cũng đến và đợi cô ở nơi đây… thế mà cô không có chút động lòng nào sao?
Thế rồi một cơn mưa bất chợt rơi xuống, Nichkhun vội chạy đến gõ cửa nhà Victoria
- “Victoria à… em cho anh vào đi, mưa rồi…” – Nichkhun cứ liên tục gõ cửa nhưng Victoria thì lại chẳng hề muốn cho anh vào tí nào… bởi vì cô muốn anh phải chịu những điều đó để trả giá cho những hành động mà ngày ấy anh đã làm với cô…
Sáng hôm sau Victoria ra ngoài mua một ít vật dụng cá nhân, khi vừa mở cửa ra thì cô thấy Nichkhun vẫn nằm co ro ngủ trên bậc thềm, tuy có chút thương hại nhưng rồi Victoria cũng mặc kệ và xem như không nhìn thấy anh…
Lát sau, có một cô hàng xóm cạnh nhà Victoria đến đánh thức Nichkhun dậy
- “Này… cậu trai… cậu không sao chứ?”
- “Uhm… sáng rồi à?” – Nichkhun mệt mỏi ngồi dậy hỏi
- “Trời sáng lâu rồi… mà cậu không sao chứ, tôi thấy cậu ở đây từ tối qua đến giờ…”
- “À… dạ cháu không sao? Mà… Victoria… cô có thấy cô gái trong nhà kia không ạ?” – Nichkhun chỉ vào căn nhà của Victoria và hỏi
- “Cậu hỏi Victoria à? Sáng nay cô ấy đi ra ngoài mua ít đồ rồi…”
- “Thế ạ…” – Khun thất vọng nói
- “Mà cậu là gì của cô ấy vậy?” – Bà cô tò mò hỏi
- “Dạ… cháu… là chồng của Victoria…” – Khẽ gãi đầu, Nichkhun nói trong ngượng ngùng vì dù sao đấy cũng chỉ là cái cách anh tự xưng thôi mà
- “Là cậu à? Vậy mà tôi lại tưởng cậu trai kia” – Bà lão ý nói đến Donghae
- “À… anh ấy là anh trai cháu, bọn cháu có gây nhau một chút thế là cô ấy dọn đồ đi thế này đấy ạ…” – Nichkhun cười trừ nói
- “Hóa ra là giận nhau”
- “Mà cô ơi, nhà cô… có bộ đồ nào có thể cho cháu mượn không?”
- “Có… vậy cậu theo tôi vào đây” – Bà cô ấy gật đầu đồng ý rồi dẫn Nichkhun vào nhà mình thay đồ - “Cậu phải kiên nhẫn mà năn nỉ cô ấy, phụ nữ mang thai thường khó chịu trong người lắm, họ rất dễ nổi cáu vì có rất nhiều chuyện không thể tự làm được, ăn uống thì cũng không thể tự nhiên như trước được…” – Người phụ nữ trung niên nói khi Khun vừa thay đồ xong
- “Bộ… mang thai cực lắm ạ?” – Nichkhun ngạc nhiên hỏi
- “Đương nhiên, khi phụ nữ mang thai họ phải hy sinh nhiều lắm, đôi khi có những món thật sự rất muốn ăn nhưng lại không thể ăn được vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé… đi đứng hay làm gì cũng phải nhẹ nhàng… nói chung là có rất nhiều chuyện phải để ý… mệt mỏi lắm” – Vừa thở dài, bà cô vừa nói
- “Uhm… Vậy… cô à… cô có thể giúp cháu 1 việc nữa không?”
Việc mà Nichkhun nhờ người hàng xóm tốt bụng ấy chính là cho anh mượn bếp và để nấu vài món ăn cho Victoria… Tuy nhiên, mọi thứ dường như không dễ dàng như Nichkhun nghĩ bởi vì việc nấu ăn có bao giờ dễ dang đâu cơ chứ, lại với một người trước giờ không hề động tay vào bếp núc như Khun thì càng tệ hơn…
Phải vất vả lắm Nichkhun mới có thể hoàn thành bữa ăn nhưng mà hình như các món ăn ấy không được ổn cho lắm… không biết liệu Victoria có thể ăn được không nữa…
Một lát sau Victoria trở về và thấy Nichkhun đang ôm khư khư mâm thức ăn ngồi ngay trước cửa nhà cô…
- “Anh còn chưa đi à?” – Victoria lạnh lùng hỏi Khun
- “Em về rồi à… anh có nấu một ít đồ ăn cho em…” – Khun vội đứng dậy khoe mâm thức ăn mình vừa làm cho Victoria
- “Tôi ăn ở ngoài rồi… anh đem đi đi…” - Victoria đẩy Khun sang một bên để mở cửa vào nhà
- “Ăn ở ngoài sao đủ chất được chứ? Cái này… tuy nhìn bề ngoài không ngon lắm nhưng anh bảo đảm ăn không sao đâu mà…” – Trong khi Khun thì cứ nhất mực đưa mâm thức ăn cho Victoria
- “Tôi đã bảo không ăn mà…”
Xoảng… trong lúc đẩy tới đẩy lui thì Victoria đã vô tình làm đổ hết tất cả các món ăn trên mâm… điều đó khiến Nichkhun rất thất vọng…
- “Sao em làm vậy chứ? Em có biết đây là lần đầu tiên anh xuống bếp không? Anh đã bỏ cả tấm lòng của mình vào đó vì em và con đó…”
- “Tôi đã bảo là không ăn rồi còn gì… vả lại… anh làm ơn đừng có khoe khoang về sự cố gắng của anh cho tôi nghe nữa… dù anh có làm gì thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu” – Nói rồi Victoria đóng sầm cửa lại
Nichkhun đứng lặng yên một lúc lâu nhìn những món ăn nằm vương vãi trên trên mặt đất sau đó khom xuống nhặt từng mảnh vỡ của những chiếc bát lên… Anh đã rất cố gắng để có thể nấu được bữa ăn này nhưng không ngờ Victoria lại từ chối nó một cách thẳng thừng như vậy… Nhưng không sao, đây chỉ mới là sự khởi đầu, muốn Victoria thay đổi cách nhìn về anh thì Nichkhun cần phải cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần như thế nữa mới được… Chính vì thế mà từ hôm đó, sáng thì Nichkhun đến công ty làm, chiều tối thì anh lại đến nấu ăn cho Victoria… nhưng 1 ngày, 2 ngày… 1 tuần, 2 tuần sau cô nàng vẫn không chịu ăn những món ăn ấy thậm chí còn mang đổ chúng đi… Khun nhận ra rằng có lẽ chỉ nhiêu đó thôi sẽ không đủ khiến Victoria lay chuyển thế nên anh đã thêm luôn việc lau dọn xung quanh nhà, tưới nước, bắt sâu, tỉa lá cho các cây trong vườn… vào danh sách việc làm hằng ngày của mình…
Nhìn thấy Nichkhun như thế Victoria cũng có chút động lòng thế nhưng suy cho cùng thì bấy nhiêu đó đã thấm tháp vào đâu với sự hành hạ mà Nichkhun đã dành cho cô khoảng thời gian trước chứ? Thế nên thôi thì cứ để mặc Nichkhun vậy… anh muốn làm gì thì làm chứ thật sự thì bản thân cô cũng chẳng quan tâm…
-----------------------------------------------------
- “Victoria à…” – Cô hàng xóm gõ cửa nhà Victoria từ lúc sáng sớm…
- “Vâng ạ?” – Victoria mở cửa ra với ánh mắt ngạc nhiên
- “Cái này… sáng nay nhà cô làm hơi nhiều nên mang sang cho cháu một ít” – Vừa nói cô ấy vừa đưa cho Victoria một ấm canh nóng
- “Dạ? À vâng… cháu cám ơn ạ, làm phiền cô quá…” – Victoria mỉm cười nhận lấy ấm canh nóng nhưng rồi cô chợt nhìn thấy một bóng người lấp ló phía sau… - “Uhm… cái này… không phải cô nấu đúng không ạ?” – Bỗng nhiên nụ cười tắt hẳn trên mặt Victoria, cô cầm ấm canh hỏi
- “À… uhm… thật ra thì…” – Bà cô có chút ngại ngùng khi nghe câu hỏi của Victoria… - “Cái này không phải cô nấu… Sáng nay Nichkhun nó đã dậy rất sớm để nấu cho cháu… cháu ăn 1 lần đi có được không?”
- “Cháu xin lỗi nhưng phiền cô trả lại cho anh ta đi…” – Victoria nói rồi cúi đầu chào cô hàng xóm ấy rồi đóng cửa lại…
- “Vẫn không được ạ?” – Nichkhun thất vọng hỏi khi nhìn thấy bà cô hàng xóm đi về phía mình
- “Cô nghĩ là cháu nên tìm cách khác đi, chứ cứ như thế này vừa phí sức lại rất là lãng phí đồ ăn đấy…” – Trả ấm canh lại cho Khun, bà cô nói
- “Vâng, vậy để cháu tìm cách khác…”
|
|