|
Chương 26: Nhớ thương
Edit: Jolee
Mộ Tình nghe nói mẹ muốn đưa mình đi ra nước ngoài, thì khóc ngất, cô luôn miệng nói mình không muốn đi nước ngoài, cô với Tiêu Lỗi đến được với nhau đã là một việc rất khó khăn , một khi ra nước ngoài, chẳng khác nào cắt đứt quan hệ giữa cô và anh.
Diệp Hinh Nhiên đương nhiên không nghe cô nói, khăng khăng muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ giữa hai người , nếu không, con gái bà sẽ càng lún càng sâu. Mộ Tình thấy lòng của mẹ mình đã quyết, không thể thay đổi được, khóc liền mấy ngày, cô gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi, nói mẹ của cô muốn đưa cô đến Anh.
“ Mẹ biết chuyện của chúng ta rồi…mẹ muốn đưa em đi…” Mộ Tình khóc đến xé lòng, tiếng nói run rẩy, khóc không thành tiếng. Tiêu Lỗi nghe xong trái tim rất đau đớn, vội nói :“ Làm sao mà dì ấy lại biết được chuyện của chúng ta? Dì ấy nhìn thấy hai chúng ta sao?”
“ Hôm đó anh đưa em về nhà, mẹ đã nhìn thấy, mẹ không đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ. Hôm nay mẹ còn nói, muốn đưa em đi Anh……Hu hu……Lỗi Tử, em làm sao bây giờ?” Mộ Tình hoang mang lo sợ, chỉ có thể hỏi dồn Tiêu Lỗi. Cô mới chỉ mười sáu tuổi, muốn cô cãi lại lời mẹ cô, quả thật là không thể.
Tiêu Lỗi chỉ nghe thấy cô khóc, lo lắng, cũng không thể làm gì khác hơn là nói : “ Em đừng khóc, nghe lời anh, đừng khóc, ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh, bây giờ anh sẽ đến nhà của em, nói rõ ràng với dì Diệp, anh yêu em, dì ấy không thể chia rẽ chúng ta được đâu.” “ Em cũng yêu anh.” Mộ Tình vừa khóc thút thít vừa nói. Muốn cho anh biết cô cũng rất yêu anh.
May mắn lúc đó Tiêu Lỗi đang được nghỉ hè, anh bèn nhanh chóng tới nhà họ Diệp.
Tại nhà họ Diệp. Tiêu Lỗi cùng với Mộ Tình cầu xin Diệp Hinh Nhiên cả nửa ngày, Diệp Hinh Nhiên khó khăn lắm mới đồng ý, nhưng muốn Tiêu Lỗi phải làm mấy việc, trước khi Mộ Tình đến tuổi trưởng thành, hai người không được “ vượt rào”, chờ cho đến khi Mộ tình tốt nghiệp ở Học viện vũ đạo của hoàng gia Anh, hai người mới chính thức được hẹn hò yêu đương với nhau.
Tiêu Lỗi nhận lời ngay lập tức, sau đó Diệp Hinh Nhiên mới chấp nhận cho bọn họ qua lại. Cho đến khi tình cảm của cô và anh vững chắc rồi, anh bèn đưa Mộ Tình đến gặp cha mẹ mình. Người nhà họ Tiêu cũng rất yêu mến Mộ Tình, không hề quan tâm đến chuyện cô chỉ là con riêng. Đã vậy, Mộ Tình càng lớn càng xinh đẹp, dịu dàng lại khôn khéo, Tiêu Lỗi yêu thương cô như báu vật.
Chuyện cũ từng chút được tái hiện trước mắt, nhưng người và vật đều đã không còn, Lâm Yến Vũ mở mắt, mệt mỏi nhìn xung quanh, bốn bề đều yên tĩnh, không có lấy một chút âm thanh, kéo rèm cửa ra, cũng không có bất kỳ tia sáng nào xuyên qua, bỗng nhiên cô có cảm giác hít thở không thông, có chút sợ hãi, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi, ngồi xuống mới nhớ đến, điện thoại của cô đã bị lấy đi, cô thở dài, lui vào trong chăn ngủ một lần nữa.
Suốt hai ngày nay, Lâm Yến Vũ đều bị giam ở nơi này, trừ ăn cơm ra, không có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài. Nhân viên công vụ đưa cơm cho cô, khuôn mặt đều lạnh như băng, tuy rằng cư xử rất có lễ độ, thế nhưng do đã được huấn luyện một cách nghiêm khắc, cho nên không thể thân thiết được. Mà Tiêu Lỗi sau khi mang nhật ký của Diệp Hinh Nhiên cho cô vào ngày hôm sau cũng không thấy đến đây nữa, ngay cả gọi điện cũng không có, dường như đã quên mất cô.
Đến buổi sáng ngày thứ ba, Lâm Yến Vũ thật sự không chịu nổi, cô ra khỏi phòng xuống dưới lầu, đi đến vườn hoa tản bộ. Cô chú ý đến, sân phía sau trên sân thượng quả nhiên là có lưới sắt, vườn hoa tuy lớn, nhưng lại không có mấy người.
Cô ngồi ở bồn hoa bên cạnh nhìn lên bầu trời, bầu trời mùa đông ở Bắc Kinh là bầu trời bao la xanh thẳm như đã được tẩy rửa sạch sẽ, không có một áng mây nào, không khí lạnh lẽo mà tươi mát, thỉnh thoảng có một đàn bồ câu bay qua, để lại một chuỗi những âm thanh ríu rít vui tai. Dưới ánh mặt trời giữa trưa ấm áp, nhìn đàn chim bồ câu bay về tổ, là một khung cảnh hết sức thú vị, lúc còn rất rất nhỏ, cô rất thích ngồi ở trên mặt đất nhìn lên bầu trời như vậy.
Tuổi cô vẫn còn rất trẻ, như thế nào tâm tình lại giống như người già thế kia? Thích phơi nắng, rồi nhớ lại những ngày tháng trước kia, nhớ lại con sông Đồng Tự phía sau Cố Cung và biển Thập Sa cùng với những con ngõ nhỏ, tường đỏ ngói xám, khoai lang nướng ngọt mềm, hồ lô ngào đường đỏ tươi mềm mại, tất cả những thứ ấy, chính là quê hương của cô, giống như một giấc mộng miên man không hồi kết, đặt mình vào trong giấc mộng ấy, lại không thể nhớ lại giấc mơ của ngày xưa.
Tiêu Lỗi từ xa đã trông thấy cô, anh đi về phía cô. Lúc nãy anh đến phòng tìm cô, kết quả bị vồ ếch chụp hụt, đi hỏi nhân viên công vụ, mới biết được cô đang tản bộ trong vườn hoa.
Trời rất lạnh, cô ấy đi ra ngoài cũng không quàng khăn lên cổ, thật không hiểu cô nghĩ như thế nào, rõ ràng sợ lạnh như vậy. Tiêu Lỗi không tiếng động đi đến gần, không quấy rầy đến cô.
Cô không thấy được anh, cho đến khi anh rút cuốn nhật ký từ trong tay cô ra, cô liền giật mình, vụt đứng lên, nhìn thấy anh, đôi mắt sáng cô lên : “ Cuối cùng anh đã đến rồi, mau đưa em đi thôi, em không muốn ở lại nơi này nữa đâu.” Tiêu Lỗi không đế ý đến cô, cầm cuốn nhật ký quay đầu bước đi.
Chẳng lẽ anh còn đang tức giận? Tính tình người này hay giận dỗi, đã qua mấy ngày mà anh còn chưa hết giận sao. Lâm Yến Vũ không biết làm sao, chỉ có thể đi theo sau, vừa nhìn anh bằng đôi mắt mong chờ vừa lay lay cánh tay anh : “ Rốt cuộc anh vẫn không đưa em đi à?” Tiêu Lỗi dừng lại, liếc xéo cô : “ Mới ở hai ngày đã không chịu nổi sao? Tính cách này của em, phải mài giũa thật tốt.”
Lâm Yến Vũ không trả lời, cầm lấy cuốn nhật ký từ trong tay anh, giống như là bảo bối giấu vào trong ngực, cô liếc mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh không có mặc quân trang, trên người khoác một cái áo da, dáng người cao ráo, tâm trạng anh có vẻ đang tốt lắm.
Trở về phòng, Tiêu Lỗi nói dự định của mình cho Lâm Yến Vũ : “ Anh đã mua xong vé máy bay, nghỉ ngơi cũng đã tốt rồi, buổi trưa hôm nay chúng ta xuất phát đi Cáp Nhĩ Tân, anh ở nơi đó gặp vài người, sau đó ngồi xe từ Cáp Nhĩ Tân đi Y Xuân."
“ Anh tìm được dì Thường rồi?” Lâm Yến Vũ không ngờ năng lực của anh lại cao như vậy . Cũng phải thôi, công việc của anh là nhân viên tình báo, điều tra lai lịch một người không khó, huống hồ nơi anh làm việc là đơn vị tình báo rất nổi tiếng.
Thấy Lâm Yến Vũ ngồi bất động ở trên sô pha, Tiêu Lỗi ngồi xuống bên cạnh cô : “ Em làm sao vậy? Không muốn đi gặp dì ấy sao?”
“ Em sợ……” Giọng của cô rất nhẹ nhàng.
“ Em sợ cái gì?” Anh khó hiểu.
“ Chỉ là em cảm thấy rất sợ.” Cô nắm chặt góc áo anh.
“ Không cần sợ, có anh ở đây.” Lúc này anh hiểu được ý của cô, dỗ dành cô.
“ Thế nhưng anh là quân nhân, sao có thể bỏ công việc đi Y Xuân với em, anh xin nghỉ phép, cấp trên sẽ không trách cứ anh chứ? Người khác sẽ không bàn tán sao?” Lâm Yến Vũ giương mắt nhìn anh.
Tiêu Lỗi lắc đầu : “ Anh có ngày phép, vẫn không dùng đến, dồn lại cũng được vài ngày, hơn nữa tính chất công việc của anh, cũng không cần phải làm việc đúng giờ, có thời điểm rất bận rộn, chứ bình thường không có nhiều việc cho lắm. Người nào thích bàn tán cứ để họ nói cho đã đi, nói trước mặt anh, mới tính là gan dạ.”
Đừng nói đến anh là nhân tài kỹ thuật, bọn họ ngay cả những thứ này, cấp bậc của cấp trên anh so với ba của anh so còn thấp hơn vài bậc, làm sao dám trách cứ anh, còn không phải là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần bên trên không có xảy ra tình trạng hỗn loạn, thì việc nghỉ phép của anh cũng không là gì, không cần nhắc tới.
Lâm Yến Vũ thu dọn hành lý, Tiêu Lỗi nhìn thấy cô đem con gấu cũ nát bỏ bào trong valy, mới bảo cô: “ Con gấu này rách như vậy rồi, nên bỏ đi, trở về anh mua cho em một con khác.” Lâm Yến Vũ lắc đầu : “ Em không mang theo nó, thì ban đêm không ngủ được.” Trong lòng Tiêu lỗi lộ vẻ xúc động, cười nói : “ Không ngủ được thì ôm anh được rồi, anh cho em ôm.” Lâm Yến Vũ nhìn anh liếc mắt một cái, khẽ mỉm cười, vẫn là mang theo con gấu đi cùng.
Sau khi thu thập xong hành lý, Lâm Yến Vũ gọi điện thoại cho Lâm Lệ Sinh, cô đi theo Tiêu Lỗi đến sân bay thủ đô, anh đặt vé máy bay ở khoang hạng nhất, trong lúc đó hai người ở trong phòng đón khách ăn cơm trưa.
“ Khi anh đi lấy nhật ký cho em nhìn thấy một hộp đựng đồ trang sức, anh đem về nhà mình để rồi, mang theo bên người không an toàn.” Tiêu Lỗi nói cho Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ nhẹ gật đầu, trong lòng cô đang suy nghĩ chuyện khác, đối với những đồ trang sức kia cô không quan tâm.
“ Tần Tuyển sẽ không biết hành tung của chúng ta chứ?” Lâm Yến Vũ do dự hỏi. Tiêu Lỗi liếc nhìn cô một cái : “ Em cứ nói đi?”
“ Em nói với anh ta em không khỏe, anh ta còn đang bận rộn chuyện của mẹ mình ở Thụy Sỹ, có lẽ sẽ không có thời gian quan tâm em, có thể anh ấy có tai mắt ở Bắc Kinh, sẽ theo dõi phòng triển lãm tranh của em, còn có ba của anh ấy, chuyện em đi Y Xuân với anh, bọn họ rất nhanh sẽ biết rõ.” Lâm Yến Vũ lo lắng chồng chất, hiện nay cô sợ nhất là hành động của mình sẽ khiến cho hai cha con họ chú ý.
“ Em cảm thấy mình quan trọng đến nỗi họ phải cho người theo dõi em suốt ngày đêm sao? Bạn gái của Tần Tuyển rất nhiều, không phải chỉ có một mình em, càng không nói đến ba của anh ta…Một lãnh đạo của quốc gia, mỗi ngày bận trăm công nghìn việc , còn có thời gian rảnh cho người đến theo dõi em sao?” Tiêu Lỗi cảm thấy Lâm Yến Vũ lo lắng điều gì nhưng không hiểu tại sao không nói ra được.
Lâm Yến Vũ thở dài, nói thầm trong lòng, ân oán của em cùng với bọn họ anh không thể hiểu được, như vậy cũng tốt, anh không biết thì sẽ không bị cuốn vào, không bị cuốn vào như vậy ít có khả năng gặp nguy hiểm.
Tiêu Lỗi cẩn thận quan sát cô, trực giác nói cho anh biết, đuôi lông mày ở khóe mắt cô cũng không phải là nguyên nhân che giấu ưu buồn, trên thực tế, sau khi bọn họ gặp lại, anh nhìn ra được, cô luôn luôn có tâm sự, lúc nào cô cũng phiền muộn, mà cô cũng đã giấu anh rất nhiều chuyện.
Nhìn thấy Lâm Yến Vũ thờ ơ không chú ý đến món ăn ở trên bàn, Tiêu Lỗi nói : “ Nếu không muốn anh đút cho em thì hãy ăn nhanh lên, thời gian đăng ký cũng sắp đến rồi.” Lâm Yến Vũ tức giận, xiên miếng bò bít tết bỏ dồn vào trong miệng, chưa ăn hết lại nhét trái cây vào, cô nhai mãi cũng chưa hết, thoạt nhìn rất buồn cười. Tiêu Lỗi biết rõ cô đang giận lẫy, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của cô : “ Thôi được rồi, anh không hối em nữa, em cứ ăn từ từ, kẻo nghẹn.”
Thế này mới giống cách hai người yêu nhau nói chuyện. Lâm Yến Vũ nhai miếng thịt bò trong miệng, ăn rất chậm, điều cô không thích nhất chính là người khác hối thúc mình trong lúc ăn cơm, muốn cô ăn cơm thì phải có tâm tình thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc thèm ăn cùng với hệ tiêu hóa.
Trên máy bay, Tiêu Lỗi xem tạp chí, Lâm Yến Vũ ở bên cạnh anh ngủ gà ngủ gật. Mặc dù là khoang hạng nhất, nhưng duy trì tư thế tư thế ngủ này lâu, cô cảm thấy không thoải mái. Cô đổi phía một chút, cổ bị vẹo, mới giật mình tỉnh giấc.
Tiêu Lỗi đã nhìn thấy động tác của cô, cho rằng cô bị cảm lạnh rồi, nói với tiếp viên hàng không lấy cho cô thêm một cái chăn. Bỗng nhiên Lâm Yến Vũ mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
“ Ngủ không được sao? Cũng sắp đến nơi rồi.” Tiêu Lỗi để tạp chí xuống. “ Em không mệt, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi.” Lâm Yến Vũ nói. Tiêu Lỗi không khỏi bật cười : “ Sao lại muốn anh kể chuyện xưa vậy.” “ Em muốn nghe anh kể chuyện.” Lâm Yến Vũ chớp chớp mắt.
“ Được.” Tiêu Lỗi đem cô ôm vào trong ngực, để cô thoải mái khi dựa vào vai mình, anh bắt đầu kể về cuộc sống mấy năm nay, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh ở lại quân khu Bắc Kinh một thời gian ngắn, sau đó được điều về Tổng tham mưu, về phần chi tiết cụ thể anh công tác như thế nào, anh không nói nhiều với cô.
Lâm Yến Vũ nhìn anh say đắm, chú ý lắng nghe, nghe giọng nói của anh, vẻ mặt khi anh nói chuyện, cô đều nhìn rõ ràng, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giọng nói dễ nghe của anh, cô cảm thấy rất ấm áp.
Lúc cô im lặng, vô cùng dịu dàng, tóc dài rủ xuống bên người, có cảm giác ấm áp và an tĩnh, Tiêu Lỗi cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi : “ Những năm sống ở Mỹ kia, em có nghĩ đến anh không?” Lâm Yến Vũ ừ một tiếng.
“ Nói chuyện đi.” Tiêu Lỗi nhìn cô. “ Rất nhớ anh.” Lâm Yến Vũ chân thành nói. “ Anh cũng vậy, mỗi ngày đều nhớ, trong cả giấc mơ anh cũng luôn nhớ em.” Giọng của Tiêu Lỗi rất nhẹ nhàng, chứa đầy tình cảm.
Mỗi ngày đều nhớ, trong cả giấc mơ, từ thời niên thiếu cho đến bây giờ, lúc đối diện với tình yêu anh cũng cư xử hết sức cảm tính, cho đến bây giờ anh cũng không che dấu tình cảm trong lòng, đó là nguyên nhân khiến cho cô cảm thấy đau đớn nhất. Lâm Yến Vũ nắm lấy tay Tiêu Lỗi, chân thành hôn thật sâu lên mu bàn tay của anh.
Tiêu Lỗi nhìn động tác này của cô, bỗng nhiên có một loại ảo giác kỳ quái, hoảng hốt cảm thấy cô ở trước mắt không chân thật, anh nâng mặt của cô lên nghiêm túc nhìn xem, đôi mắt sáng trong suốt của cô có hình bóng của anh, anh ôm chặt cô vào lòng, mới có thể chắc chắn cô không phải là một giấc mộng.
“ Anh làm sao vậy?” Lâm Yến Vũ có chút không rõ vì sao bỗng nhiên anh ôm chặt cô như vậy. “ Anh sợ sẽ lại để mất em.” Giọng của Tiêu Lỗi nghe qua rất trầm thấp. Lâm Yến Vũ đem mặt tựa lên đầu vai anh : “ Em không phải đang ở đây rồi sao.” Tiêu Lỗi khẽ vuốt lưng của cô : “ Đừng rời xa anh.” Trong lòng Lâm Yến Vũ đau nhói, quay lại ôm chặt lấy anh.
Máy bay bay hơn hai tiếng sau trên trời, sau đó đáp xuống sân bay quốc tế Cáp Nhĩ Tân, xuống khỏi máy bay đã có người ra đón, là một sỹ quan cùng với chiếc xe mang biển số của quân đội.
Chiếc xe bọn họ ngồi là Mercedes-Benz S600L, xe chạy vững vàng nhanh chóng, Tiêu Lỗi dặn dò lái xe đưa bọn họ đến cửa hàng lớn nhất Cáp Nhĩ Tân. “ Chúng tôi không mang đủ quần áo lạnh, cô bé này lại rất sợ lạnh.” Tiêu Lỗi giải thích với đối phương, giọng nói tràn đầy cưng chiều.
“ Được, dù sao thời gian cũng vẫn còn sớm, hai người có thể ở trong thành đi dạo, bọn Hồn Tử cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc đón tiếp hai người ở Sofitel Wanda rồi, chúng ta cứ từ từ đến cũng được.” Lái xe là một Trung tá, nói giọng vùng đông bắc, lông mày rậm mắt to, có chút giống như Trương Phi trên sân khấu kịch.
Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân không giống với nơi khác, từ trên xe bước xuống, không khí lạnh lẽo kinh hồn này làm cho da thịt như đóng băng, Lâm Yến Vũ vuốt vuốt mặt, nghĩ đến bản thân mặc quá ít quần áo, điều đáng tiếc hơn chính là tất cả quần áo của cô đều nằm ở trong valy, trong lúc nhất thời cũng không tiện lấy ra.
Tiêu Lỗi dẫn Lâm Yến Vũ đi vào cửa hàng, Lâm Yến Vũ không hiểu đi theo anh : “ Không phải chúng ta đã mang theo đủ quần áo ấm rồi sao, sao anh lại còn muốn mua nữa?” Tiêu Lỗi nói : “ Bây giờ là mùa lạnh nhất trong năm, Y Xuân còn lạnh hơn so với Cáp Nhĩ Tân, em phải mặc ấm một chút.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gặp mặt đại thần, tỏ rõ sự ngưỡng mộ.
Con sông Đồng Tự phía sau Cố Cung và biển Thập Sa
Những con ngõ nhỏ
Tường đỏ ngói xám
Xin lỗi mn vì đã post trễ, chap này mình solo nên làm hơi chậm, mình sẽ cố gắng ko rùa bò nữa mà sẽ tăng tốc hơn. Mong mn thông cảm cho mình |
|