|
Love Inside...
Chuyến bay đêm đến San Fransisco tẻ nhạt và nhàm chán, Nadech đưa tay nhìn đồng hồ, 12h20 phút Thái Lan.
Lúc này có lẽ cô ấy đang ngủ rồi nhỉ? Mệt phờ sau một buổi chụp hình, mặc nguyên quần áo và lăn lên giường mà chả thèm tắm, khép hờ hàng mi cong và dần chìm vào giấc ngủ. Anh tự tưởng tượng ra hình ảnh của cô và khẽ mỉm cười.
Xuyên qua những đám mây và ngôi sao lấp lánh ngoài kia, anh muốn tách mình khỏi nơi này để bay đến với cô.
Anh sẽ quỳ xuống bên mép giường của cô, sẽ gạt lọn tóc thả nhẹ trên khuôn mặt cô. Lấy khăn ướt. Kem tẩy trang. Anh sẽ nhẹ nhàng lau đi lớp son phấn để thấy khuôn mặt dịu dàng của cô. Dù bình thường cô đã xinh đẹp nhưng khuôn mặt khi không trang điểm của cô còn khiến anh xao xuyến hơn nữa. Cô là chính cô, không phải ai khác, không phải Jeed, Falada hay bất cứ vai diễn nào của cô trên màn ảnh. Và anh cũng không phải Fai hay Saichon. Trước khuôn mặt thánh thiện ấy, anh là Nadech. Đơn giản thế thôi.
Nhưng thực tại vẫn là thực tại. Thực tại không giống như những bộ phim mà họ cùng đóng chung. Trong phim, họ yêu nhau sống đi chết lại. Trong phim anh và cô có những nụ hôn ngọt ngào. Trong phim anh thậm chí còn là chồng cô. Nhưng hiện thực thì anh và cô vẫn chỉ là bạn bè, thân thiết như anh em. Cô trong sáng và thánh thiện quá. Cô ngây thơ và đáng yêu. Cô cũng thông minh lém lỉnh nữa. Anh chỉ có thể bên cạnh cô, im lặng và chờ đợi cô.
Nhưng dạo này anh cảm thấy dường như khó mà kiềm chế được bản thân mình khi ở bên cạnh cô. Bộ phim của họ kết thúc mấy tháng rồi nên dịp gặp cô chỉ là những hoạt động cùng nhau. Lâu lâu mới gặp một lần, anh cảm thấy nhớ cô ngay cả khi đang ngồi gần cô. Nhìn nụ cười ấy, nghe giọng nói ấy, thi thoảng chạm vào ánh mắt ấy, trái tim anh cảm thấy ấm áp vui vẻ lạ lùng. Anh không ngăn được mình muốn gần cô hơn, muốn trêu trọc cô và cười lại với cô.
Anh nghĩ mình chắc sắp điên mất rồi. Thật thế Nadech ạ. Anh ngắm nhìn khuôn mặt mình hắt lên trên cửa kính mờ ảo chìm vào bóng đêm bên ngoài. Ngày mai cô cũng sẽ bay đến San Fransisco cùng anh. Hoạt động Lays lần này gần một tuần. Cũng có nghĩa anh lại được bên cô một tuần. Tuyệt vời. Anh không kìm được nở nụ cười rộng đến tận mang tai.
Yaya ra sân bay cùng với mẹ cô. Fan hâm mộ đã chờ rất đông ở sân bay, chụp ảnh và vẫy băng gôn không ngừng. Âm thanh và ánh đèn flash rơi vô số quanh cô. Yaya nở nụ cười với bọn họ giống như mọi khi. Không được phép tỏ ra gượng gạo hay mệt mỏi, cô tự nhủ mình phải tươi sáng và tràn đầy năng lượng.
Có một người lạ mặt vừa xông đến xin chữ chữ kí của cô, nói linh tinh vài câu và còn bấu lấy váy của cô nữa, mẹ cô và mọi người nhanh chóng đẩy hắn ta ra nhưng Yaya vẫn còn chưa hết sợ. Cô chợt nghĩ đến anh. Lúc này mà có anh ở bên....Cô ngồi vào ghế mà vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ về anh. Cũng bởi anh luôn tạo cho cô một cảm giác an toàn cố hữu khiến cô muốn dựa dẫm vào anh.
Không phải lần đầu cô ngồi máy bay mà không có anh bên cạnh, nhưng nhìn chỗ ngồi bên cạnh không phải bờ vai ấy cô chợt cảm thấy trống vắng lạ. Không phải gương mặt góc cạnh với nụ cười khiến cô không bao giờ thấy mệt mỏi. Không phải cánh tay rắn chắc, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ đang lật giở tạp chí. Cũng không phải chiếc áo cộc tay với những bông hoa nhỏ chi chít chi chít.
Yaya bật cười. Cô đang phác họa anh đấy ư? Vì không có anh bên cạnh nên cô đang tưởng tượng ra khuôn mặt ấy sao?
Mẹ hỏi tại sao cô tự nhiên lại bật cười như vậy, Yaya lại càng thấy buồn cười hơn nữa. Tuy thế, cô thôi cười và thay vào đó cảm giác ngượng ngùng nhanh chóng ào đến. Tại sao tự nhiên lại nghĩ về anh ấy như thế? Cô đưa tay vỗ vỗ hai má đang nóng ran lên của mình, cố gắng quên đi những suy nghĩ kia.
Nhưng....lại sắp được gặp anh ấy rồi. Ấy, không được nghĩ về Nadech cơ mà.
Yaya đến San Francisco thì đã là mười giờ đêm. Cô và mẹ đi taxi để đến khu nhà nghỉ. Hai bên đường, thứ khiến cô chú ý nhất là tuyết. Tuyết trắng xóa trên phần đường của những người đi bộ, tuyết cũng đang rơi rất gần cô, chỉ cách một tấm kính mỏng. Cô hạ cửa kính, thò tay ra khẽ hứng lấy những bông tuyết với một cảm giác thích thú. Lạnh. Nhưng ấm áp trong lòng. Một giáng sinh nữa lại đến rồi.
-“Đóng cửa vào đi Yaya, con không thấy rét sao?”
-“Vầng vầng, con đóng ngay đây. Phải bảo vệ người phụ nữ yếu ớt của con ạ”
Khu nhà nghỉ bằng gỗ với hàng rào sơn trắng dần hiện ra trước mặt. Không giống như khách sạn, nó giống một căn hộ riêng hơn. Dây ni lông, đèn nhấp nháy chăng trên hàng rào. Vòng nguyệt quế màu xanh và một chiếc chuông nhỏ treo trên cửa chính. Yaya mỉm cười hào hứng xoay nắm cửa.
-“Yahoo! Con đến rồi đây”
Đi sau, mẹ khẽ phát vào mông cô một cái.
-“Con bé này, đang đêm. Gào cái gì chứ, Nadech chắc đang ngủ rồi”
Yaya trề môi ra nắm lấy vai mẹ đẩy bà lên phòng
-“Mẹ thương anh ấy còn hơn thương con nữa. Con chỉ là rất vui vì đến nơi thôi mà”
-“Yaya đến rồi hả? Sao không báo mọi người ra đón?”- Dì Keaw vội vàng ra đỡ đồ cho mẹ Pla rồi không quên hỏi Yaya
-“Đấy, mẹ đáng ra là mẹ Nadech còn dì Keaw chuyển sang làm mẹ con thì đúng hơn. Đêm hôm thế này nên mẹ con con không phiền mọi người ra đón nữa ạ”
-“Vậy tôi gả con gái tôi cho chị để nó thỏa ước nguyện làm con gái chị luôn nhé”- Mẹ Pla vừa nói với dì Keaw vẫn không quên liếc cô con gái nhỏ của mình một cái khiến Yaya không biết làm gì ngoài việc le lưỡi- vâng, con sai rồi.
-“Muộn rồi mà chị chưa ngủ sao? Nadech đâu rồi?”- Mẹ Pla hỏi, và lại quan tâm về Nadech nữa
-“Muộn gì chứ, giờ ở Thái thì còn sớm mà. Ngồi nghỉ đi Pla, thằng nhóc Nadech chắc lại đang ngồi trong phòng đánh Ukulele hay thổi sáo gì đó rồi”
-“A, là sáo do fan Việt Nam tặng đó ạ. Cái đó anh ấy thổi í ẹ khó nghe lắm”- Yaya nhớ ra cây sáo màu bạc mà lần trước Nadech mang theo khi đến Bali. Anh ấy cứ cố nghiên cứu để thôi nhưng mỗi lần thổi lại chẳng ra gì ngoài những âm thanh fu fu fu
-“Ừ, thằng bé định tập để thổi cho fan nước ngoài nghe nhưng không có nhiều thời gian. Pla và Yaya đi tắm rồi đi nghỉ nhé, mai có lịch quay luôn rồi đó”
Nước ấm đúng là khiến con người dễ chịu ngay lập tức. Yaya nhắm hờ mắt thư thái lắng nghe âm thanh dịu ngọt của bản nhạc piano, đắm chìm trong mùi thảo mộc dễ chịu, ngẫu hứng hát theo vài câu là lá la.
-“Có tiếng chuột rên rỉ ở đâu ấy nhỉ?”- Tiếng Nadech bên ngoài cắt ngang không khí tuyệt vời bên trong
Yaya mở mắt, cau mày, ngay lập tức phản công
-“Có người thổi sáo còn chả ra tiếng chuột đó, fu fu fu, pẹt pẹt pẹt. Nghe giống tiếng gì nhỉ?”
Nadech tựa lưng vào cửa nhà tắm, khoanh tay khẽ mỉm cười. Cái giọng trẻ con này...
-“Đi có mệt không?”
-“Em không thấy mệt chút nào cả. Em vốn phải đi lại nhiều mà. Nhà nghỉ này thích ghê”- Yaya thích thú vớt lên một vốc bọt xà phòng rồi thổi phù
-“Thích đến đâu cũng đừng có ở trong đấy mà ngắm mình rồi tự sướng nữa. Đùi to ngực nhỏ chứ có gì đâu, haha”
-“Anh, gruz, Nadech, anh đợi đấy!”
Lúc nào cũng vậy, hở ra là trêu trọc cô. Anh coi cô là con trai thật đấy hả? Trước mặt cô mà toàn làm những hành động chả biết ngại là gì rồi lại tự vui tự cười ha ha hô hô. Ai nói anh cười đẹp trai hả? Cô nghĩ lại rồi, anh cười khiến cô tức điên lên à.
Dám trêu mình. Yaya sẽ khiến anh phát khóc đấy. Hôm nay, cô đích thân chuẩn bị món quà đặc biệt cho anh. Một chiếc mặt nạ đáng sợ mà cô mua ở Hàn Quốc, cô biết là sẽ có dịp dùng đến nó mà.
Yaya đeo nó lên rồi ngắm mình trong gương
-“Ây, đáng ra không nên soi gương, lát chắc gặp ác mộng quá”- Cô rùng mình rồi nhẹ nhàng đi đến phòng Nadech
Nhưng cô chưa kịp dọa ma thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra. Yaya bỗng chốc trở thành người bị dọa giật mình lùi lại phía sau, chân nọ luống cuống dẫm lên chân kia. Nhưng cô không ngã, Nadech nhanh chóng vòng tay đỡ lấy cô kéo lại.
Đáng ra phải cảm ơn Nadech nhưng lúc này Yaya không biết có nên nói ra lời cảm ơn không. Vì...vòng tay mạnh mẽ của anh vừa đưa họ vào một tư thế hết sức đặc biệt.
Là một nụ hôn ư?
Yaya nhìn Nadech không nhắm mắt qua chiếc mặt nạ.
Nadech cũng cảm nhận được đôi môi của cô qua lớp cao su mỏng. Đôi môi mềm mại.
Nhưng....đây có phải là một nụ hôn không?
Vài giây trôi qua hai người vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi Yaya chợt bừng tỉnh tách mình ra, cô đứng thẳng người lại rồi lúng túng quay về phòng mình.
Không được quay đầu lại. Biến mất thật nhanh trước khi anh ấy lên tiếng. Yaya tự nhủ với mình như vậy. Giống nư một con rô bốt cài chế độ tự động chạy về phòng
Tobe continued...
|
|