|
CHAPTER 11 - THE NEW TENANT
Credit: this story is written by Huntress Link
Jiyong’s POV
Nếu như tôi biết rằng tôi sẽ chạm trán một cô nàng rắc rối như cô ta, tôi hẳn đã đăng kí vào quân đội. Cô ta cho tôi liều ‘thảm họa Dara’ vài lần trong ngày hôm qua – rồi đánh TOP hyung là điều cuối cùng. Rất là may mắn khi TOP hyung dường như không bận tâm, đặc biệt là khi tôi đồng ý cho anh ấy mượn thẻ credit của tôi để mua đôi giày ‘hoành tá tràng’ mà anh ấy đang tăm tia.
Hôm nay là ngảy nghỉ của tôi bởi tôi đã hoàn tất việc thu âm phần của mình trong bài hát mới. Tôi bị mắc kẹt trong căn hộ cùng Dara-ahjumma nguyên một ngày. Ngay từ sáng sớm, cô ta luôn tay làm những trò hết sức kì quặc. Dara như mọc ra ở khắp nơi trong khi làm những trò lố lăng, như đeo một cặp kính có nhãn cầu lủng lẳng phía trước, cố gắng làm một con-quay-người, kể những câu chuyện cười cũ rích vốn đã được chôn vùi trong cát bụi cùng những diễn viên hài kịch hay nói ra những câu chọc cười nhạt thếch đó. Tôi không có chút manh mối nào về việc cô ta đang cố gắng làm. Cô ta chỉ trông rất lố bịch.
Biện pháp cuối cùng của tôi là bảo cô ta xem TV, chỉ để khiến cô ta dừng làm mấy cái trò quái quỷ đó lại. Cô ta thật sự rất cần hiểu biết thêm về công nghiệp giải trí để bớt đần độn đi một chút. Tôi đang ngồi giải thích cho cô ta trong khi chỉ vào từng idol/diễn viên xuất hiện trên TV. Chúa ơi, tôi thật sự không biết ngồi xem TV thôi cũng phiền toái như vậy.
Nhưng cô ta lại tiếp tục pha trò. Có phải cô ta đang cố khiến tôi cười không? Nếu là vậy, thì cô ta thất bại thảm hại. Cuối cùng, tôi chỉ bỏ cuộc và đi vào trong phòng. Vài phút trôi qua và cô ta đây, lao vào trong phòng với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. <*thở dài> Cụm từ bình yên và tĩnh lặng dường như là một giấc mơ xa vời từ khi tôi nhận cô ta vào nhà.
“Jiyong! Cuối cùng tôi đã nghĩ ra một truyện RẤT BUỒN CƯỜI! Đây nhé… Một tên tội phạm được đưa ra trước tòa nhưng hắn không chịu nói. Luật sư hỏi hắn rất nhiều câu hỏi nhưng hắn không chịu trả lời bất cứ câu nào. Cuối cùng, vị quan tòa bực mình hét vào mặt hán và bắt hắn nói. Đoán xem tên tội phạm đó nói gì…” cô ta hào hứng kể chuyện.
“Tên tội phạm nói Dara-ahjumma nên học theo hắn và ngậm mồm lại một chút,” tôi trả lời mà không thèm liếc đến cô ta.
“SAI BÉT!”, cô ta hào hứng nói. Cô ta có thật sự nghĩ rằng tôi chú tâm đến câu chuyện ngớ ngẩn của cô ta không vậy?
“Tên tội phạm nói – ‘Tôi nghĩ việc của tôi là nghe? Tôi không nghĩ tôi cần phải nói’. HA HA HA HA!!!! Không phải rất buồn cười sao?!” Cô ta nói. Ôi làm ơn… Tôi đang nổi da gà đến tận đỉnh đầu rồi!!! Tôi thề, tôi chưa từng nghe cái chuyện cười nào mà khiến tôi thấy khó chịu đến phát rồ như thế.
“Dara-ahjumma, làm ơn đừng sinh con. Gene của cô sẽ biến thành thảm họa nếu nó được di truyền,” tôi nói sau khi những tổn thất do câu chuyện lố lăng của cô ta gây ra đã dần qua đi.
“Khoan đã, tôi vẫn còn một câu chuyện khác!” cô ta nói. Không, cảm ơn, tai tôi vẫn đang chảy máu vì truyện vừa rồi.
“Tuyệt lắm, Dara, giờ thì quay lại chuồng của cô đi!”, tôi nói.
Nhưng cô ta tiếp tục bám dính lấy tôi. Trong cơn bực mình, tôi nghĩ tôi đã nháp được hai bài hát trong khi chuyển cơn tức giận của mình vào lời bài hát. Dara-ahjumma đang rút hết sinh lực của tôi. Cô ta không dừng việc kể những câu pha trò ngu ngốc mà cô ta nhớ được từ triều đại trước.
“Ah! Đây lại một truyện khác, truyện này rất RẤT buồn cười! Omo, anh cần đi vào nhà về sinh trước và giải tỏa trước, anh có thể sẽ tè dầm vì cười quá nhiều!”, cô ta nói khi cố nén sự phấn khích, không muốn buột miệng nói ra câu chuyện điên rồ khác của mình.
“Aigooo, làm ơn dừng lại đi!”, tôi năn nỉ cô ta. Não của tôi sắp nổ tung rồi, thật đấy.
“Hãy dùng từ EMPIRE thành một câu hoàn chỉnh!”, cô ta nói. Lại chúa, làm ơn khiến cô ta ngừng lại đi! BẮT CÔ TA NGỪNG LẠI ĐI!!!!!
“Dara-ahjumma, tôi cảnh cáo cô!!”, tôi hoảng hốt hét lên trong khi cô ta chuẩn bị nói ra cái câu pha trò nhạt nhẽo chết người, điều chắc chắn sẽ để lại sẹo trong não tôi.
“Sẵn sàng chưaaaa!!!! EM (aim) – PIRE (fire)!!!! (khai hỏa)”, cô ta hét lên trong khi hành động như đang bắn súng.
CHÚA ƠIIIII!!!!!!! <*rùng mình, rùng mình> Tôi sẽ sớm mắc chứng mệt mỏi mãn tính sau chuyện này.
----------------------------------------------
Sandara’s POV
Tôi thật sự không hiểu tại sao Jiyong không cười. Tôi đã cố tỏ ra vui nhộn từ sáng sớm và đã theo đuôi anh ta khắp nơi để pha trò cười, nhưng điều duy nhất tôi thành công là khiến anh ta nổi điên hơn nữa. Khi tôi nói nốt câu pha trò cuối cùng, tôi nghĩ anh ta đang định bóp cổ tôi. Sheeezzz, vài người thật sự không có chút khiếu hài hước gì cả.
Hai ngày đã trôi qua từ khi Tam-Tamie của tôi bị bắt cóc. Tối nay, tôi sẽ đi giải cứu Tam-Tam khỏi bàn tay ác quỷ của người chủ mới trong căn hộ cũ của tôi, đó là lý do tôi cần luyện tập pha trò cười. Tôi đang dần thấy bứt rứt. Tôi muốn kể cho Jiyong về việc đó nhưng quyết định không làm, bởi người chủ nhà mới nói rằng anh ta sẽ xé rách Tam-Tam nếu tôi kéo ai đó đi cùng. Bên cạnh đó, Jiyong sẽ lại mắng tôi một lần nữa nếu anh ta biết đến rắc rối tôi đang dây vào. Gần đây, anh ta trông có vẻ rất stress. Tôi cũng muốn giúp anh ta việc gì đó nhưng mỗi khi tôi làm điều gì, anh ta lại nhìn việc đó như một sự phiền toái khổng lồ - vừa mới đây, khi tôi cố nấu bữa tối và suýt nổi lửa thiêu rụi cả căn hộ này. (Được rồi, tôi nên thừa nhận điều này, TÔI là một sự phiền toái khổng lồ.)
Dù sao thì, người chủ nhà mới thật sự rất kì quái. Anh ta dường như chỉ sống một mình và đang lẩn trốn. Anh ta nói anh ta dị ứng với ánh nắng mặt trời, đó là lí do anh ta mặc áo trùm đầu, khẩu trang và kính râm sao?? Thôi nào, ai mà tin điều đó chứ? Chỉ có ma cà rồng mới sợ mặt trời, ai mà chẳng biết điều đó, duh!
“Dara-ahjumma!! Câm mồm và để tôi được yên! Tôi vẫn cần phải sáng tác vài ca khúc. Xem TV hoặc đi mua sắm như các cô gái bình thường khác đi!”, câu nói của Jiyong lôi tôi về hiện thực. Nghĩ về điều đó, thực ra tôi chưa hề thấy Jiyong được thư giãn mỗi khi anh ta về nhà. Anh ta luôn làm điều gì đó cần thiết để phát triển công việc của mình. Không cần phải thắc mắc tại sao anh ta không có khiếu hài hước.
Tôi đã không biết Jiyong và nhóm Big Bang của anh ta rất rất nổi tiếng, không chỉ ở riêng Hàn Quốc. Jeeezzz, tôi hứa là sẽ không quên tên họ một lần nữa, để tránh tình huống đáng xấu hổ ở quán bar như tối qua. Bang Bang ư?! Tôi đã nghĩ cái quái gì lúc đó chứ…
“Được rồi, tôi sẽ ra ngoài một chút.” Tôi nói khi liếc về phía anh ta. Anh ta không trả lời. Khi nhìn hình dáng của anh ta, tôi bỗng thấy nhói đau trong tim. Jiyong vẫn còn quá trẻ để bị ném ra trước sự dò xét tàn nhẫn của đám đông. Tôi đã xem đoạn phim trong thời kì luyện tập của họ và nó thật sự rất vất vả, làm sao năm người họ lại chưa từng từ bỏ và đạt được giấc mơ của mình chứ. Từ khi anh ta nhận tôi vào nhà, Jiyong vẫn sáng tác nhạc không ngừng. Anh ta không phải dạng dễ dàng thỏa mãn. Anh ta sẽ viết năm bài hát nhưng chỉ có một trong số đó qua được chuẩn mực của anh ta. Tôi thấy rất có lỗi vì đã tạo nên sự xáo trộn trong cuộc đời anh ta. Tôi muốn có thể giúp được anh ta việc gì đó. Tôi hi vọng một ngày nào đó, tôi sẽ có thể khiến anh ta mỉm cười.
Ugh, đây không phải lúc để đa cảm!!! Tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng để lấy lại Tam Tamie của tôi! Tôi được người bạn thời thơ ấu tặng cho Tam Tam trong sinh nhật 7 tuổi. Đó là món đồ bông đầu tiên của tôi và tôi vẫn luôn dính chặt lấy nó từ lúc đó.
Tôi thu thập đồ nghề của mình và cho chúng vào trong một chiếc túi. “Đừng quên ăn tối nhé,” tôi nhắc Jiyong trước khi rời phòng. Vẫn không có phản ứng gì, tôi đóng cửa căn hộ lại và thở dài một tiếng. Tới luôn đi.
Khi tôi đứng trước cánh cửa của căn hộ cũ của tôi, tôi thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người chủ nhà mới này chắc hẳn phải là thành viên của thế lực đen tối hay gì đó. Tôi có thể thấy bầu không khí ma quái ở khắp nơi!
Cánh cửa mở ra và anh chàng trong bộ cánh thường ngày của anh ta bước ra, thứ chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều ánh nhìn ngờ hoặc. Nghiêm túc đó, anh ta đang giấu cái gì sau cặp kính râm và cái khẩu trang đó chứ???
“Có việc gì với cặp kính quái đản cô đang đeo thế hả?”, anh ta nói. Những lời ma quỷ của anh ta giờ đã bắt đầu. Làm ơn nhắc tôi cắt cổ anh ta khi tôi đã cứu được Tam Tam, được chứ?
Tôi chỉ trợn mắt lên và ngậm chặt miệng lại. Anh ta để tôi đi vào và những gì tôi thấy khiến tôi bị shock. Khi tôi còn sống trong căn hộ này, nó như…một hiện trường án mạng. Đồ đạc thường tung tóe khắp nơi và tôi sẽ chỉ dọn dẹp qua loa mỗi khi tôi thích làm – chuyện chỉ diễn ra mỗi khi Bom đe dọa sẽ quẳng hết đồ đạc của tôi đi. Giờ thì, căn hộ này như một phòng ốc khách sạn! Nó giống như căn hộ của Jiyong vậy và nó cũng có mùi rất dễ chịu! Và cái sàn, OMG!!! Tôi nghĩ tôi có thể ăn cơm trên sàn, nó quá sạch. Tôi nhớ một lần khi tôi còn sống ở đây, đám bụi bám dầy đến độ bạn có thể trồng khoai tây hay vài loại rau củ khác trên sàn nhà.
“Vậy, cô sẽ làm gì để lấy lại món đồ của mình?”, anh ta hỏi. Ôi chết tiệt! Tôi quên béng mất lý do tại sao tôi lại đến đây.
“Tôi có thể vào phòng tắm trước chứ. Tôi cần thay đồ diễn của mình. Tôi hứa với anh, anh sẽ cười ngay lập tức thôi,” tôi nói.
“Đồ diễn sao? ĐÓ chưa phải là đồ diễn của cô sao? Những gì cô đang mặc trông rất tức cười,” anh ta nói khi chỉ vào áo sơ mi và váy dài của tôi.
Cái tên không thể chấp nhận này đáng bị chôn sống!!!! GRRRR!!!!
----------------------------------------------------
Lee Minho’s POV
Cô ta đang nhăn nhó khi tôi tiếp tục trêu chọc. Bình thường tôi không phải dạng dễ nói chuyện, đặc biệt là với con gái nhưng tôi thấy rất thoải mái trước mặt cô ta. Lông mày của cô ta biến thành một đường khi cô ta cố nén cơn giận dữ. Cô ta chắc chắn sẽ dần tôi nhừ tử nếu cô ta có cơ hội kekekekeke.
Sandara Park (tôi nhớ cô ta đã ghi vậy trên tờ note cô ta để lại lần trước), đi vào phòng tắm. Khi cô ta đã thay đồ xong, tôi suýt rơi khỏi ghế khi tôi thấy cô ta. Cô ta đang mặc một bộ đồ sặc sỡ, bộ đồ có thể tạo sự chú ý dù cho bạn đang không hề tập trung! Tôi rất chắc chắn rằng chất liệu của ‘đồ diễn’ của cô ta được làm từ vải dù. Tôi nghĩ tôi sẽ bị đục thủy tinh thể nếu tôi nhìn cô ta quá lâu.
Rồi cô ta bắt đầu nhảy múa – vung vẩy tay điên cuồng khắp mọi hướng trong khi nhảy chồm chồm theo một nhịp điệu vụng về. Ôi chúa ơi, đúng là một cảnh tượng thê thảm! Cô ta đang gây ra một tổn thất lớn lao tới cái nhìn của tôi về phụ nữ!
<*phạch phạch phạch>
Bộ đồ của cô ta đang tạo nên thứ tiếng động kì lạ bởi vải nhựa khi cô ta làm mấy hành động khiến người ta muốn khóc thét. Ngoài từ ‘đần độn’ thì không có từ gì khác có thể miêu tả cô gái trước mặt tôi bây giờ. Tất cả những trò này chỉ vì một thứ đồ bông sao?
Tôi vắt chéo chân và khoanh tay trước ngực, nhướng lông mày nhìn cô ta. Khi cô ta nhận ra cô ta sẽ không nhận được bất cứ phản ứng nào từ tôi, cô ta dừng cái trò khủng khiếp đó lại và nhìn trân trối vào nơi vô định – hẳn là đang lên kế hoạch tác chiến mới.
Rồi, một tràng những câu pha trò từ thời đại nào không rõ đã bắt đầu. OMOOOO!!!! Có số điện thoại khẩn cấp nào cho cái tình huống này không?
“Con kiến sẽ nói gì với con voi khiến cho con voi bị lên cơn đau tim?”, cô ta hỏi.
“Cái gì?”, tôi hỏi ngược. Tôi thật sự khá tò mò bởi tôi đã nghe câu pha trò này từ hồi tôi còn là một đứa trẻ và tôi đã quên hết rồi, bởi không ai tỉnh táo mà lại nhắc tới mấy cái trò này cả.
“Con kiến nói với con voi rằng – em đã có thai, anh là cha,” cô ta mỉm cười toe toét nói. Ôi Chúa ơi, cô ta cần được trị liệu tâm thần.
“Anh phải làm gì để khiến một người diễn kịch câm phải hét lên?”, cô ta tiếp tục.
“Làm gì?”, tôi hỏi. Tôi bắt đầu thích trò này rồi, không phải vì mấy câu pha trò đó buồn cười, làm ơnnnnnn đi! Chẳng qua cô ta đang làm việc đó với rất nhiều cố gắng, tôi không thể không bị thu hút vào màn trình diễn của cô ta.
“Ném một hòn gạch vào mặt anh ta,” cô ta nói. Man, chuyện này đúng là điên rồ mà kekekekeke. Cô ta nói với giọng rất quả quyết, cánh mũi của tôi bắt đầu nở lớn trong khi cố nén cười. Bất cứ kẻ nào sáng tác ra câu đùa đó đáng bị ném vào tù.
“Hai chiếc muffin đang ngồi trong lò nướng, rồi một chiếc muffin nói: Trong này đúng là rất nóng. Chiếc muffin còn lại hét lên: AHHHH!!!! Muffin biết nói!!!!”, cô ta tiếp tục không ngừng. Chỉ là, cô ta đã nhớ được bao nhiêu chuyện như thế này thế?
“Tại sao một người đàn ông bị hói KHÔNG nên mặc áo cổ lọ?”, cô ta hỏi. Mắt cô ta đang sáng lấp lánh khi cô ta tiếp tục những cố gắng ngu ngốc của mình để pha trò cho tôi.
“Tại sao?”, tôi hỏi lại. Tôi phải nói rằng, rất là thú vị khi thấy cô ta tự thích thú với mấy trò quái đản của chính mình. Cô ta cố nén tiếng cười rúc rích khi cho tôi câu trả lời.
“Bởi vì…hmphhhh… Ha ha ha ha! Bởi vì ông ta sẽ trông giống một cái lọ lăn nách!!!! MWAHAHAHAHA!!!”, cô ta cười điên cuồng vì chính câu pha trò của mình và nó khiến người khác cũng muốn cười. Mấy câu pha trò của cô ta quá nhạt nhẽo vậy nên bạn sẽ muốn phát phì cười vì chúng. Tôi thật sự không nghĩ rằng ai đó có gan kể những câu pha trò ngốc nghếch đó và lại khiến nó thành công.
Khi cô ta thấy tôi cười, cô ta nhảy nhót lên xuống trong khi hò hét như thể cô ta vừa giành được vinh quang cho loài người.
“YEYYY!!! Tôi thắng, tôi thắng rồi!!! Ồ, tiện đây, bởi đến giờ ăn tối rồi, tôi đã chuẩn bị thứ này cho anh,” cô ta nói. Cô ta lục lọi trong cái túi chúa-biết-nó-là-gì và lôi ra một cuộn cơm khổng lồ được gói bằng rong biển. Đó không thể…đó không thể là kimbap chứ?!!!! Rồi cô ta đưa cho tôi một khoanh kimbap phải to bằng đầu tôi. Tôi chính thức cười lăn lộn như điên trên sàn nhà. Man, đó hẳn là miếng kimbap to nhất tôi từng nhìn thấy!! Nếu cô ta lấy nó ra ngay từ dầu, hẳn cô ta không phải tốn công kể những câu pha trò ngốc nghếch đó! Quỷ thần ơi, nó trông rất buồn cười!! Cô ta không biết nấu nướng gì sao? Tôi vừa đốt được một lượng lớn calo chỉ vì cô ta.
“Ha ha ha ha!!! Cô chưa từng thấy một cuộn kimbap có kích thước bình thường bao giờ sao?! Nó chỉ giống như sushi của Nhật thôi!”, tôi nói khi chỉ tay về cuộn kimbap cô ta đưa tôi, thứ đã bắt đầu rơi rụng ra bởi nó không thể dính chặt lại được vì kích cỡ quá khủng.
Nhưng cô ta thậm chí không nghe tôi nói và bận rộn tấn công đám đồ ăn. Cô ta trông như một con thỏ đang đeo kính.
“Tiện đây, tôi là Dara. Anh tên là gì? Và anh có thể cởi khẩu trang ra không, anh đã ở trong nhà rồi,” cô ta nói. Uh-oh. Nụ cười của tôi nhạt dần. Nếu cô ta biết tôi là ai, chuyện đó có ổn không? Tôi đã bỏ những người bạn cũ của mình bởi họ bắt đầu thay đổi khi tôi trở thành người nổi tiếng. Họ đã lợi dụng tôi vì mục đích riêng và tôi bắt đầu mất lòng tin với những người xung quanh tôi.
Tôi cởi kính và khẩu trang ra. Quãng thời gian vừa qua cũng rất vui, Sandara-ssi. Tôi chỉ hi vọng cô không biến thành một kẻ rình mò giống như những người tôi đã cố làm bạn với họ. Tôi đã không thể đếm được bao lần tôi phải chuyển nhà vì những việc như vậy rồi.
“Annyong hasaeyo, tôi là Lee Minho. Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho cô,” tôi nói khi cúi đầu chào. Tôi đã hi vọng nghe thấy vài phản ứng hay tiếng kêu thoảng thốt từ cô ta nhưng, na-da. Cô ta chỉ vô hồn nhìn tôi.
“Annyong hasaeoyo…Omo!”, cô ta bất ngờ kêu lên. Đây rồi, làm ơn đừng là fangirl. Làm ơn đừng là fangirl!
“Tôi không biết anh có thể lịch sự như vậy! Trả Tam Tam lại cho tôi mau!”, cô ta nói. Eh????
“Cô không biết tôi là ai sao?”, tôi không định nổ nhưng bất kì lứa tuổi nào cũng nhận ra diễn viên của BOF. Cô ta thực sự đến từ hành tinh này sao?
“KHÔNG. Gahd! Tại sao gần đây câu hỏi đó bỗng nhiên thông dụng vậy??!!!”, cô ta nói với vẻ bực dọc. Chuyện này nghe có vẻ kì lạ nhưng tôi rất vui vì cô ta thậm chí không biết tôi là ai!!! Cô ta không cố sờ vào tay tôi hay cố ôm lấy tôi hay điều gì tương tự, đúng là một làn gió mới.
“Tôi là diễn viên. Tôi có thể nhờ cô một việc không?”, tôi nhìn cô ta nhưng cô ta chỉ tiếp tục ngấu nghiến cuộn kimbap cỡ bự của mình. Tôi không thể không mỉm cười trước sự quái dị của cô ta. Cô ta thậm chí không giật mình khi tôi nói rằng tôi là diễn viên.
“Không phải lo, tôi sẽ không kể cho ai tên anh hay anh đang ở đâu, blah blah blah…” cô ta nói và thở dài. Nụ cười của tôi còn lớn hơn trước.
Cô ta sẽ trở thành một huyền thoại. Cô gái này chắc chắn đến từ chiều không gian thứ 4.
-----------------------------------------------------------------
Sau 30 phút đi đi lại lại, GD đang định kêu gọi một đội quân và thiết lập một đội tìm kiếm. Dara-ahjumma đã đi đâu chứ?!!! Đã muộn rồi và cô nói hôm nay cô không phải đi làm!
Khi GD đi ra bếp, anh thấy giấy note của cô rằng cô đã chuẩn bị đồ ăn cho anh. Yep, cô đã để lại cho anh cuộn ‘kimbap’ có kích thước khổng lồ, to như một cái đĩa này. Trên miếng note, cô cũng nói cô sẽ quay lại vào giờ ăn tối nhưng giờ đã muộn rồi! Cô có thể đang ở đâu chứ?? Và tại sao anh lại quan tâm chứ?! Anh đang thấy bứt rứt hơn khi mỗi phút đồng hồ trôi qua.
Một giờ đồng hồ nữa trôi lại trôi qua. Anh đang ngồi trong bếp trong khi nháp vài bản nhạc thì đột nhiên, một bàn tay tóm lấy cổ chân anh! Anh nhìn xuống và thấy một sinh vật kì quặc trong một trang phục không thể diễn tả được, thứ có thể khiến bạn bị mù. GD hét toáng lên và suýt đá vào đầu sinh vật đó khi anh nhận ra đó chính là Dara-ahjumma!!!!
GD: Ôi chúa ơi!! Mình nghĩ mình đã mất sạch hồn vía rồi chứ.
GD: YAH!!!! Cô vào nhà lúc nào thế hả?! Và vì cái quái gì mà cô lại định hù dọa tôi hả?
Tim anh đang đập thình thịch. Anh đã sợ đến són ra quần! Cứ tưởng tượng có ai đó túm lấy cổ chân bạn khi mọi thứ đang rất yên bình và tĩnh lặng, bạn sẽ hiểu được cái cảm giác đó.
Dara: Anh đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ như một bức tượng. Tôi không thể kiềm chế được việc làm anh bị bất ngờ kekekeke.
GD: Cô đã đi đâu hả?! Đã muộn lắm rồi!
Jiyong không thể kìm nén sự tức giận mà hét lên với cô. Cô gái kì quặc điên rồ này đang khiến anh phát điên lên! Anh đã đi đi lại lại suốt quãng thời gian chờ đợi ahjumma đang mặc thứ quần áo quái dị đến kinh người này, thứ đã phản bội lại mọi quy tắc logic của loài người.
Dara: Tôi đi giải cứu Tam Tam!
Dara mỉm cười chiến thắng trong khi cho GD xem thứ đồ bông vô tri vô giác có cánh tay nhỏ tí xíu của mình. GD chỉ nhìn nó với vẻ mặt kinh tởm. Rồi cô kể cho anh việc Tam Tam đã bị bắt cóc bởi người chủ ở căn hộ cũ của cô như thế nào và điều kiện của anh chàng đó nếu cô muốn lấy lại.
Quai hàm của GD như muốn rớt xuống sàn. Thực tế, quai hàm của anh đã đau lắm rồi bởi liên tục rơi xuống sàn nhà vì những câu chuyện rồ dại của cô. GAHHDD!!! Có cái quái gì với cô gái này chứ??!!!!
Đầu tiên, Dara kể với anh rằng người chủ mới trông như ma cà rồng bởi anh ta sợ phải ra ngoài. Anh ngay lập tức nghĩ rằng ma cà rồng quái nào mà phát sáng lung linh khi đụng ánh mặt trời chứ (a/n: xin lỗi fan của Twilight *cười).
Dara: Tôi đã muốn hủy hoại anh ta nhưng cuối cùng tôi lại biến mình thành con ngốc.
GD: Sao tôi lại không thấy ngạc nhiên nhỉ. Hãy dùng khối óc của cô một lần thôi được không!
Dara: Nhưng tôi cần phải giải cứu Tam Tam bởi vậy tôi phải làm những điều ngốc nghếch!
GD: Dara-ahjumma, tôi thậm chí không biết tại sao cô lại dính chặt với cái…cái thứ đó. Nhưng món đồ bông đó là của cô ngay từ đầu bởi vậy cô không cần phải nghe theo những điều kiện của anh ta. Cô chỉ cần cứng rắn nói ra điều mình muốn. Dù sao thì, cô đã ở trong nhà một tên con trai đến tận giờ này sao??!!!! <*gào thét>
Dara: Awwwwwwww, anh thấy lo sao?? <*chớp lông mi>
GD: Nếu cô nói thêm bất kì điều gì kì quặc nữa, tôi sẽ đẩy cô ngã từ cầu thang.
Dara: Được rồi, được rồi. Sheeezzz, tôi chỉ đùa thôi mà. Người chủ mới và tôi đã làm bạn rồi, vậy nên anh không phải lo đâu.
GD: Cái gì?!!!! Cô làm bạn với gã đã cướp đồ đạc của mình sao?! Cô có Đ.I.Ê.N không vậy?!
GD: Tôi thật sự khiếp sợ với cách nghĩ của cô ta. Cô ta có thể bán thân mà không hề hay biết.
Dara: Anh ta có vẻ là một người cũng được.
GD: Không, hắn ta KHÔNG tốt!
Dara: Anh nên gặp anh ta, tôi nghĩ hai người sẽ thân nhau bởi…ồ, bỏ đi.
GD: <*thở dài> Ngủ thôi, tôi mệt muốn chết rồi.
Dara: Hey hey hey! Hàng rào gối cần phải thiết lập trước đã! Anh ở đây, tôi sẽ tự làm!
GD chỉ nhìn Dara như thể anh sắp xông vào xé xác cô thành nhiều mảnh. Dara-ahjumma thật sự là một sinh vật điên rồ đến không thể lý giải được. GD đi về phòng anh và Dara sẽ ngủ. Nơi đó, anh thấy Dara-ahjumma trong tình trạng cảnh giác cao độ với cánh tay che trước ngực.
Dara: ĐỢI ĐÃ!!!! Tôi vẫn chưa lập rào ngăn xong!
Và cô bắt đầu, não bộ của cô lại khởi động một lần nữa. Trí tưởng tượng của cô đã bay tới tận sao Thủy. GD nhìn những thứ đã từng là cái ‘giường’. Giờ đây, có một núi những đồ không thể đoán được đang chất trên đó để ngăn cách họ. Anh thậm chí có thể thấy một chiếc ghế trong đống đó!!!
GD: Cái quái gì đây???!!
GD: Mình thật sự sắp chết vì quá ức chế rồi. Cơ thể mình đang dần rệu rã. Cô ta không hề thất bại mỗi khi cố gắng giết mình.
Dara: Rào ngăn. <*ngây thơ> Bởi anh biết đó <*nhìn xuống>
GD: <*bốc hỏa vì giận dữ trước sinh vật ngu đần gọi là ‘Dara’>
GD: Cô ta còn hành hạ mình bao lâu nữa chứ??!!!!
|
|