|
Chương 56.3.
Edit: Pam
"Sanh Tiêu." Duật Tôn gọi cô.
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt lên nhìn.
"Sợi dây chuyền này không hợp với em, đưa cho cô ấy đi." Lời Duật Tôn nói là thật, sợi dây chuyền này quả thật không thích hợp với Sanh Tiêu.
Tương Tư thấy không khí giương cung bạt kiếm, vội vàng kéo tay áo Mạch Sanh Tiêu một cái, "Sanh Tiêu, không có gì đâu, chúng ta lại đi chỗ khác xem một chút."
"Sợi dây chuyền này tôi đã trả tiền rồi." Sanh Tiêu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Ông chủ, đúng không?"
"Đúng đúng, dây chuyền này cô ấy đã mua."
"Tôi có thể trả gấp đôi." Cố Tiêu Tây không chút nào chịu nhượng bộ, chủ cửa hàng thấy thế, cũng chỉ xua xua tay, "Tôi đã bán ra, dây chuyền này, hiện tại tôi không làm chủ được."
Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư, định đi.
"Duật thiếu, hôm nay nếu không mua được sợi dây chuyền này, em sẽ ngủ không yên."
Duật Tôn đứng chắn ở chỗ cửa ra vào chật chội, Sanh Tiêu không ra được, trong mắt của y không còn kiên nhẫn, "Mạch Sanh Tiêu."
Y mở miệng, đơn giản là để cho cô nhường lại.
"Ha, một sợi dây chuyền cũng đáng giá để tranh đoạt như vậy sao." Sanh Tiêu thả tay ra, giẫm lên sợi dây chuyền đi ra ngoài, Duật Tôn tránh người sang bên cạnh, Mạch Sanh Tiêu đẩy xe lăn đi qua dưới mí mắt y.
Cố Tiêu Tây nhìn dây chuyền trên đất, lúc này đã dính bẩn, thẳng tắp nằm đó.
Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư rời khỏi đó không xa, lại đúng lúc gặp phải Tô Nhu, cô ả nhìn thấy Sanh Tiêu đang vừa khom đẩy xe vừa lưng trò chuyện cùng Tương Tư, dáng vẻ rất thân mật.
Cố Tiêu Tây bước chân định đi, Duật Tôn thấy thế, liền nói, "Nhặt lên."
Cô ngẩn ra, dường như không nghe rõ, "Gì cơ?"
"Không phải em thích sao? Nhặt lên."
"Nhưng nó đã bị cô ấy làm bẩn."
Duật Tôn đứng đưa lưng về phía ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú đắm chìm trong âm u độc ác, "Cố Tiêu Tây, đừng cho là tôi cưng chiều em là có thể muốn làm gì thì làm, cái gì đã đoạt được đến trong tay đều phải quý trọng, nhặt lên."
Cố Tiêu Tây nhìn âm ngột trong mắt Duật Tôn, cô không dám cãi lại, đành phải uất ức ngồi xổm xuống, nhặt sợi dây chuyền đã bị giẫm bẩn đặt vào trong lòng bàn tay.
Lúc cô đứng lên, người đàn ông khôi phục lại vẻ cưng chiều như ban đầu, y không để ý dơ bẩn, cầm lấy dây chuyền trong tay cô, "Tôi đeo cho em."
Cố Tiêu Tây trong mắt nén lệ, Duật Tôn đứng ở sau lưng cô, khóe miệng y nhẹ kéo, đem dây chuyền cài lại cho cô."Quả nhiên rất đẹp."
Cố Tiêu Tây chỉ cảm thấy cả người không còn cảm giác, sợi dây chuyền này giống như là gông xiềng, thật sâu thít chặt hô hấp của cô, Duật Tôn lướt qua cô đi ra phía ngoài tiệm, cô cắn chặt khóe môi, cũng đi ra ngoài.
"Chị, lát nữa quay lại em sẽ mua cho chị thứ khác nhé?" Sanh Tiêu cảm thấy áy náy, Tương Tư hiếm khi được ra ngoài, hơn nữa cô để ý thấy, chị rất thích sợi dây chuyền này.
"Không sao đâu" Mạch Tương Tư vỗ vỗ mu bàn tay, "Chúng ta về đi thôi, chị không muốn ở bên ngoài." Tốc độ đổi phụ nữ của Duật Tôn, thật là có thể so với thay quần áo.
"Vâng, " Sanh Tiêu đẩy cô đi về phía trước, "Chị, chị chờ một chút, em đi mua hai chai nước nhé."
"Ừ."
Sanh Tiêu buông tay ra, đi về phía quầy bán đồ lặt vặt ở cách đó không xa, Tô Nhu thấy thế, sải bước đi qua, lúc ngang qua xe lăn của Mạch Tương Tư thì tay kẽ đảo một cái, chiếc xe lăn liền theo sườn dốc lao xuống phía dưới.
Tương Tư không ngừng thét chói tai, Sanh Tiêu quay đầu lại, kêu lên một tiếng, vội lao ra giẫm lên bậc thang, thật vất vả mới chặn được xe lăn của Mạch Tương Tư lại, không đến nỗi làm cô ta bị ngã xuống.
Tô Nhu nén cười, "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy ở đây có xe lăn."
"Tô Nhu, cô thật là âm hồn bất tán."
Mạch Sanh Tiêu sợ tới mức tim thiếu chút nữa nhảy vọt lên cổ họng, Duật Tôn cùng Cố Tiêu Tây đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, Tô Nhu liếc mắt nhìn qua một cái, nụ cười liền sâu hơn, "Mạch Sanh Tiêu, cũng mới có mấy ngày, cô liền đã rơi vào hoàn cảnh này rồi sao."
"Tô Nhu, chị tôi mà bị làm sao, tôi liều mạng cũng muốn xé nát cô ra." Sanh Tiêu vội vàng trấn an Tương Tư đang bị hoảng sợ, cô liếc Tô Nhu, chỉ mình cô ta tinh thần có vấn đề, thấy Tương Tư không có việc gì xong, cô liền đẩy xe lăn đi về phía quảng trường.
Tô Nhu thấy Duật Tôn ở đây, cũng không dám làm thêm gì mờ ám, xoay người liền tự động rời đi.
Duật Tôn ôm vai Cố Tiêu Tây, "Em biết cô ta là ai không?"
Cố Tiêu Tây theo y nhìn về Tô Nhu, cô lắc đầu một cái.
"Cô ta là Tô Nhu." Duật Tôn rũ xuống hai mắt, trong mắt kéo ra một chút ý cười, "Trước kia có một người tên Nghiêm Trạm Thanh từng theo đuổi Mạch Sanh Tiêu, người này, là của vợ của hắn."
Cố Tiêu Tây hai mắt trợn tròn, cô chưa bao giờ biết Nghiêm Trạm Thanh đã kết hôn rồi, Duật Tôn bắt được trong mắt cô bi thương cùng mất mát, y lắc đầu một cái, "Cưới được người phụ nữ như vậy rõ là. . . . . . Chuyện gì cũng làm được, Nghiêm Trạm Thanh coi như là bị một cái chốt chết rồi, nếu có ngày muốn ở bên ngoài nuôi tình nhân, không bị cô ta xé xác mới là lạ."
Cố Tiêu Tây toàn thân run lên, tầm mắt có chút mơ hồ, lúc nói chuyện, đôi môi cũng run rẩy, "Vậy sao? Có người vợ xinh đẹp như vậy, hắn thật có phúc khí."
Duật Tôn liếc nhìn đáy mắt ươn ướt của cô, cánh môi lơ đãng nở ra một nụ cười, lúc khoác tay kéo lấy bả vai cô, y rõ ràng cảm thấy hai vai cô cứng ngắc, Duật Tôn ngẩng đầu lên nhìn lại, đã thấy Mạch Sanh Tiêu băng qua bên kia đường, đang vẫy xe taxi.
Duật Tôn đưa Cố Tiêu Tây về Tinh Hoa Danh Thự, không ở lại lâu, liền lái xe rời đi.
Y trở lại đường dành riêng cho người đi bộ lúc trước, không mua được dây chuyền giống hệt, liền mua một chiếc giống như thế bằng bạch kim.
Hoàng Duệ Ấn Tượng đèn sáng rực rỡ, mọi người ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tivi, lúc Duật Tôn đi vào, Mạch Sanh Tiêu liếc nhìn một cái, lại đem lực chú ý quay trở về trên tivi.
Y đi tới bên người cô, đem cái hộp nhung trong túi quần móc ra đưa cho cô.
"Gì vậy?"
"Mở ra xem một chút."
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy cái hộp, vừa mở ra, thấy bên trong là một chiếc dây chuyền kiểu dáng giống hệt chiếc ban ngày, có điều chỉ cần nhìn hộp bên ngoài cũng biết, tuyệt đối không phải là món trang sức bạc chỉ đáng giá một hai trăm.
"Không phải em thích sao?" Duật Tôn lấy dây chuyền ra cầm ở trong tay, "Tôi đeo lên cho em."
Mạch Sanh Tiêu ngăn động tác của y lại, cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói, "Duật Tôn, tôi thật sự không hiểu nổi anh.”
Nếu y bắt cô nhường, y bất chấp tất cả ưu tiên đầu tiên là Cố Tiêu Tây, cần gì phải quay trở về, còn phải làm loại chuyện có ý đền bù này, Mạch Sanh Tiêu không phải người ăn mày, không cần bố thí.
Cô muốn trả dây chuyền lại cho Duật Tôn, ngẩng đầu lên, lại đối mặt với hy vọng tràn ngập trong mắt Tương Tư, cô biết chị thích, ban ngày không mua được, trong lòng chị ấy vẫn luôn buồn buồn không vui.
Mạch Sanh Tiêu cầm dây chuyền đứng dậy, đi về phía Tương Tư, "Chị, em đeo lên cho chị."
Duật Tôn nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Y vòng đi vòng lại mấy cửa hàng mới tìm được món đồ kiểu dáng giống y như đúc, lại ngay lập tức trong đêm mang về, nhưng không ngờ rằng, cô lại ở ngay trước mặt y đưa cho người khác?
Mạch Sanh Tiêu đeo lên cho Tương Tư xong, đứng dậy ngắm nhìn, "Ừ, đúng là rất đẹp."
Tương Tư yêu thích không buông tay, trên mặt nổi lên vui sướng.
Mạch Sanh Tiêu vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Duật Tôn đang mặt lạnh nhìn về phía mình, tựa hồ đối với hành động như vậy của cô rất là bất mãn.
Hết chương 56.
Đón chờ chương tiếp theo: 57. Mang thai
(Dự đoán Duật Tôn lại bị cả tấn đá nữa ném lủng đầu )
|
Rate
-
Xem tất cả
|