|
Chương 4- Xin chào, cỏ tươi của tôi
Edit: rabbitlyn
Sồ quỳ trên mặt đất cho đến khi xung quanh không còn một chút tiếng động nào mới đứng dậy. Trong lòng cô cảm thấy chua xót, khóe mắt có chút ẩm ướt, bàn tay chạm vào mắt chạm vào cả những giọt nước mắt của cô.
Cô lau nước mắt, rồi sau đó tát cho mình một cái thật manh. “Ba” một tiếng, rất dứt khoát. Cô luôn nhẫn tâm với chính mình, hai má sưng lên, nóng rát. “Khóc cái gì?” Cô lẩm bẩm, lập tức mặc quần áo, rồi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa Sồ đã gặp người phụ tá lạ mặt kia, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô
“Có chuyện gì?”
“Buổi tối chúng ta phải tới chỗ vị khách đến từ phương xa.”
“Đến Chiang Rai, tìm hai kĩ nữ về đây.”
“ Không, muốn cô.”
“…”
“Đây là ý của thủ lĩnh”
Danny tựa vào lan can. Đây là một gian nhà bằng gỗ, tràn đầy mùi khói, bởi vì sợ bị không khí ăn mòn nên đa phần kiến trúc ở đây đều là nhà sàn, ngoại trừ móng nhà, còn lại những bộ phận khác đều không tiếp xúc với mặt đất.
Bên ngoài ngôi nhà là rừng cây xanh um tùm, nhưng chúng không phải là cây anh túc, bởi vì giao thông liên lạc ở địa phương này vẫn còn chưa phát triển. Anh ta cùng với vài nhân viên tối qua đến Bangkok, xe chạy thẳng một mạch về phía Bắc, sáng sớm đến Chiang Rai, lại tiếp tục đi về phía Bắc, tới một ngọn núi vô cùng dốc, dưới chân núi được một đội quân trang bị vũ khí hạng nặng cùng mấy con chó săn canh gác. Các xe cộ và hành khách qua mỗi trạm gác đều bị kiểm tra nghiêm ngặt. Sau khi đã kiểm tra xong, anh ta mở cửa sổ xe, tháo kính mắt xuống, hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi vị của hoa anh túc--- đã sắp tới Tam giác vàng.
Đường đi khúc khủyu, được Đài Loan tài trợ xây dựng trong chín năm, thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài người miền núi mặc trang phục dân tộc trên đường đi, nhưng lại không thấy bất cứ một cây anh túc nào. Vài năm gần đây chính phủ cung cấp các giống gạo và trà cho cư dân trồng trọt nên diện tích trồng cây anh túc cũng giảm nghiêm trọng.
Trong khi ở phía bên kia Thái Bình Dương-Nam Mỹ, tình hình cũng không khả quan hơn ở đây, đó cũng là mục đích chuyến đi lần này của anh ta.
Việc kinh doanh không tốt một chút nào.
Danny nhìn vào cánh tay khẽ cảm thán, dựa vào lan can. Tuy nhiên cặp mắt xanh sắc bén lộ ra một tia âm hiểm.
Mấy năm gần đây, thị trường heroin ở châu Âu và châu Mỹ suy thoái nhanh chóng, morphine, cocain, nguồn tiêu thụ ma túy càng tốt, thì việc tiêu thụ heroin lại càng kém . Chính phủ Myanmar và Trung Quốc áp chế Tam giác vàng, Canada cũng áp chế Colombia. Trùm buôn thuốc phiện Kim Tân Nguyệt vẫn chiếm lấy toàn bộ thị trường châu Âu. Diện tích của các quốc gia châu Âu rất nhỏ, nên khi thuốc qua biên giới, giá cả sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Mục là một kẻ tàn nhẫn nhưng xuất sắc, chính là đồng mình mà Danny đang tìm kiếm để cùng chiếm đoạt thị trường châu Âu.
Danny khẽ thở dài, nhanh chóng xoay người nhảy khỏi lan can, vững vàng tiếp xuống mặt đất. Anh ta còn chưa đứng dậy đã thấy một đôi giày mây xuất hiện trước mắt.
Anh ta ngẩng đầu lên khẽ cười, hóa ra là cô nàng “cỏ tươi” kia.
Sồ nhìn người đàn ông nhanh nhẹn trước mắt. Đôi mắt anh ta màu xanh biếc, nhưng lại chứa đựng đầy vẻ u buồn. Tuy vậy ánh mắt cũng tiết lộ người đàn ông này là một con thú dữ.
Anh ta đứng lên, thân hình cao lớn, che kín cả người cô.
“Xin chào, cỏ tươi của tôi.” Anh ta dùng tiếng Myanmar, giọng nói tiêu chuẩn, khóe miệng khẽ nhếch lên càng lộ rõ vết sẹo.
Ánh mắt thợ săn nhìn chằm chằm cô.
Sồ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhìn anh ta :”Bắt đầu đi.”
Cô nói xong rồi cởi quần áo.
Anh ta nhìn động tác của cô, không nhịn được nhíu mày. Anh ta thích thưởng thức người phụ nữ này vào ban đêm hơn so với ban ngày.
“Không, không cần.”
Anh ta đè tay cô, lắc đầu cùng với biểu tình đang cân nhắc.
Cô khinh bỉ, thoát khỏi tay anh ta, xoay người rời đi.
Anh ta không cần thì cô cũng chả việc gì phải ở lại chỗ này thêm một giây một phút nào nữa.
Cô chỉ làm theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, nên cô cũng không cần phải khách sáo với người khách này. Cô tin rằng thủ lĩnh cũng rất đau lòng khi phái cô đi làm việc này.
Cô nhanh chóng xoay người rời đi, nào ngờ bị người đàn ông phía sau ôm lấy eo. Anh ta chỉ dùng một cánh tay đã ôm được cô, sức lực thật mạnh.
Sồ bị ôm thật chặt nên cô đành phải dùng chân ma sát với mặt đất để đứng vững, bỗng nhiên cô quay người lại, nhờ ưu thế thân hình nhỏ bé đột nhiên cô nghiêng người, từ đưa lưng thành nhìn thẳng về phía anh ta.
Cô biết người như anh ta lúc nào cũng mang theo súng bên người, cô muốn cướp lấy khẩu súng bên hông của anh ta, nên cố gắng mò cán súng.
Danny không ngờ tới cô gái này lại linh hoạt và khôn ngoan đến thế, trong chớp mắt khẩu súng đã kề sát gương mặt của anh ta.
Sau một lúc ngạc nhiên anh ta lại bắt đầu cười.
Cả hai người đều duy trì tư thế vô cùng xấu hổ, nòng súng để ở trên mặt anh ta, chỉ cần bóp cò súng thì anh ta sẽ hồn lìa khỏi xác.
“Buông ra.” Lời cô thốt ra không phải thỉnh cầu mà là mệnh lệnh.
“Cô là quà tặng anh ta đưa đến cho tôi.” Anh ta cười khẽ nói, nhưng thần sắc cân nhắc trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất trở thành một loại cướp đoạt, truy đuổi đến tận cùng.
Được lắm! Đã lâu rồi anh ta cũng chưa chơi trò nào kích thích đến thế.
“Anh đã cự tuyệt tôi, nên giờ anh không còn quyền để đòi hỏi nữa.” Tiếng nói của cô lãnh đạm, so với cô gái ở trước mắt Mục lúc trước như hai con người khác nhau, càng thú vị….
“Được rồi, nổ súng đi.” Anh ta dường như vẫn rất bình thản, một tay ôm chặt lấy eo của cô, còn tay kia dần dần di chuyển về phía khẩu súng ở tay cô. Làn da của cô thật mịn màng khiến anh ta bị kích thích, người phụ nữ này sẽ làm cho anh ta thỏa mãn.
Sồ không thể di chuyển, cô từ từ lên đạn, “lách cách”, ngón tay chạm vào cò súng, cũng chưa bóp xuống.
Cô hiểu rõ ý nghĩa của hai từ “vị khách”.
Cô không thể giết anh ta.
Thế nhưng cô cảm thấy vô cùng giận dữ và xấu hổ, ngón tay thô ráp của người đàn ông này chạm vào cánh tay của cô từ từ di chuyển về vai của cô. Còn cánh tay ở bên eo cô lại nhanh chóng di chuyển về mông của cô, bàn tay ác ý vuốt ve cô.
Hơi thở của Sồ thật nặng nề, vì phẫn nộ mà mắt cũng đỏ lên, nhưng lại làm cho anh ta cảm thấy thích thú, càng vuốt ve mông cô, đột nhiên nhấn một cái về phía trước, khiến cho cô đối mặt với anh ta, trong miệng anh ta tràn ra hơi thỏ nóng bóng như trêu chọc khiêu khích cô. Cơ thể cô càng căng thẳng hơn, trong miệng khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Nơi riêng tư của cô chạm vào hạ thân cứng rắn của anh ta, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được sự nhẵn nhụi và thô ráp. Đến thời điểm này anh ta đã chiếm hết tiện nghi của cô, thế nhưng đúng lúc này anh ta thấy tay cô chuẩn bị bóp cò súng. Người phụ nữ này quá lạnh lùng, không ngờ cô thực sự muốn mạng của anh ta.
Game over---
Anh ta mạnh mẽ chụp lấy cánh tay đang nắm khẩu súng, nắm chặt cổ tay của cô, khiến cho cổ tay cô đau nhức, chớp thời cơ, anh ta đoạt lại khẩu Glock(*), đồng thời khom lưng ném cô về phía sau.
Vừa rồi anh ta còn khiêu khích khiến cô phiền lòng, thật may bình thường cô chăm chỉ luyên tập nên khi bị anh ta ném cũng không bị thương quá nặng, chứ nếu đổi lại là người bình thường bị ném như thế chắc đã tan xác. Sau khi anh ta ném cô, cô ngã trên mặt đất lại thêm sức lực mạnh mẽ của anh ta khiến cô không thể dừng lại được, theo quán tính bị văng đi, cơ thể ma sát với mặt đất, vô cùng đau đớn. Cho đến tận khi chạm vào tường mới dừng lại.
Cô chống đỡ đứng lên, gỗ trên sàn nhà đâm vào da thịt, một bên cánh tay của cô đã dính đầy máu.
Danny từ từ đi đến gần cô, nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô. Đúng là một cô gái nhỏ, trên người không có một vết sẹo nào. Nghĩ đến Mục bảo vệ cô cẩn thận như thế, hôm nay lại làm cô bị thương, làn da mềm mại trở thành bộ dáng thê thảm như vậy. Tuy nhiên anh ta không hề biết rằng khả năng phục hồi của cô gái này rất nhanh vì cô lớn lên từ vùng đất đầy nguy hiểm và chất độc.
Lúc này Danny cũng thu lại biểu tình trên mặt:” Súng là bà xã của tôi, trừ tôi ra không ai được đụng vào nhớ chưa?” Sồ nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, từng đường nét trên mặt đều iên cường, càng gần dưới cằm càng sắc bén.
Trong nhất thời Sồ cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra vết sẹo lúc bình thường còn đáng sợ hơn khi anh ta cười. Lúc này gương mặt anh ta không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
(*) Khẩu súng Glock
Sau khi đọc xong bạn bắt buộc phải cảnh báo, độc giả nào yếu tim xin hãy cân nhắc khi tiếp tục đọc vì những chương tiếp theo thực sự là rất ngược, nên mọi người hãy chuẩn bị tinh thần. |
|