|
Ngoại truyện: You and me.
You, is simply a miracle.
Anh, đơn giản đã là một điều kì diệu.
Ngay tại bây giờ, tôi thực sự muốn tự vả mình. Tôi còn chẳng thể nào tin mình vừa thốt ra những gì với chàng trai đấy. Chàng trai hoàn hảo của các nữ sinh trong trường. Tôi dám chắc rằng trong một giây nào đấy, tôi có thể đã tưởng tượng ra cái kết cục cho ngày hôm sau, bị đè bẹp bởi đám fan của anh, của Kris Wu.
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
Kris Wu vốn sinh ra trong gia đình giàu có, ba mẹ đều là những người đại thành đạt, chắc hẳn anh cũng có gen di truyền khi vừa thông minh vừa chín chắn, thứ kinh khủng hơn nữa là anh rất đẹp, đẹp cả về tâm hồn lẫn khí chất, từ ngoài vào trong hay từ trong ra ngoài. Qua các thông tin vừa rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh, ngoài tài giỏi cũng có giây phút dịu dàng khiến mọi thứ quanh anh phải lắng đọng.
Tôi ấn tượng với anh, phải, ấn tượng với anh từ năm trung học. Lúc đó, anh thậm chí chưa bao giờ cười. Mọi người đều nghĩ rằng anh lạnh lùng, khí chất mà vốn dĩ mọi thiên tài đều có, với lứa tuổi như anh. Tôi, lúc đó ngay cả tên anh còn không biết đánh vần. Tôi gặp anh lần đầu tiên ở làng quê ngoài thị trấn, anh vừa cứu một đứa trẻ khỏi chết đuổi, thân hình anh ướt nhẹp, mặt mày tái nhợt nhưng vẫn cố để nở nụ cười. Anh trấn an đứa bé bằng những cử chỉ lúng túng, anh vỗ về nó, anh chọc cho nó ngừng khóc, tôi chỉ đứng lặng yên đó, ngắm nhìn tâm hồn anh.
Từ đấy về sau, tôi dần dần chú ý đến anh, mặc kệ rằng anh chẳng bao giờ hướng mắt nhìn về phía tôi.
Sinh ra trong một gia đình không mấy bình yên, tôi đã phải học cách để trở nên trầm tĩnh. Bố mẹ ly dị, tôi chọn sống cùng mẹ, điều đó không có nghĩa là tôi không cần tình thương của cả hai. Năm trung học phổ thông, giữa tự lập với sống cùng gia đình mới của mẹ, tôi chọn tự lập, điều đó cũng không có nghĩa là tôi cảm thấy hạnh phúc. Cuộc sống tôi cũng không êm ả, nhưng ít nhất, tôi có ước mơ và bây giờ có thêm lựa chọn là dõi theo anh.
Lần thứ hai tôi gặp anh ở thư viện trường đại học, khi tôi lạc vào thư viện còn anh ấy thì đang ở thư viện. Anh đang sốt. Trông anh nhợt nhạt ngã người trên chiếc ghế bành ở thư viện, bên cạnh anh, chẳng có một ai. Tôi cố gắng vác anh đi, anh thực sự rất nặng. Khi đến được phòng y tế rồi thì tôi gần như phát điên, cũng chẳng có ai ở đó cả. Thở dài, tôi lay khẽ người Kris:
- Sốt! Anh đang sốt. - Tôi nói nhỏ, đủ để hai người nghe và cố gắng lặp lại nhiều lần thử thức tỉnh anh.
Lười nhác mở mắt, anh nhìn tôi đầy chán nản. Tôi phớt lờ ánh mắt đó, cố chườm khăn mát lên trán anh, bắt anh nuốt những viên thuốc đắng ngắt.
- Anh có muốn gọi về nhà không? - Tôi hỏi, chống cằm nhìn anh.
Anh nhìn tôi, chăm chú. Sau đó thều thào:
- Gọi...Cha...Chanyeol!
...
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
- Không thể tin là cậu chết queo ở thư viện và được một cô gái giúp đỡ. - Chanyeol bĩu môi, thả bịch cái khăn mát lên mặt Kris.
- Cẩn thận đi! - Kris nhăn mặt.
Chanyeol sửa lại cái khăn, vẫn không cất bộ mặt bất mãn đó. Bọn họ vẫn còn trong phòng y tế, còn cô gái đó, đã xin phép rời đi, một cô gái ngoan.
- Đó là ai vậy? - Anh hỏi, đã tỉnh táo hơn.
- Twyla, cô ấy xinh đẹp, kiểu hiền lành. Vỗn dĩ cô ấy rất xinh đẹp, nhưng trầm tĩnh quá nên không nổi bật ở trường. Đã từng gây thu hút lúc nhập học. - Chanyeol đọc vánh vách như một cái máy.
- Thật có lỗi khi lúc đầu nhìn cô ấy tưởng là những cô gái hay đeo bám. - Kris xoa đầu, thành thật thấy có lỗi vì đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó.
- Cậu chưa bao giờ để ý đến một cô gái, chàng-trai-hoàn-hảo-độc-thân ạ. - Chanyeol làu bàu.
Kris im lặng, đó không phải là lỗi của anh, chỉ là anh chưa thấy một cô gái nào có thể tốt hơn mẹ của mình. Anh ghét phải về nhà, chán ghét cảnh ba mẹ anh có những tư tưởng khác nhau, có một khoảng thời gian, anh từng cho rằng họ chưa bao giờ dành tình cảm cho nhau. Thật đáng ghét. Bố anh là người "vòng vèo không phải là style của ông", ông đánh nhanh thắng nhanh, dũng cảm xông vào chiến trường rồi huy hoàng dành chiến thắng, chỉ là ông chưa bao giờ được cho là quá già để thành công, ông cũng thúc đốc chính anh như vậy. Nhưng anh, chỉ muốn cuộc sống trôi chậm lại một chút, chỉ một chút thôi. Mẹ anh, người hiểu anh hơn bất kì ai, từng suýt tự tử vì chồng mình, ông bị người ta đồn là ngoại tình nhưng đến cả thanh minh cho bản thân mình ông cũng không có thời gian.
Kris bắt đầu để ý cô nhiều hơn ở trên trường. Anh kiếm cái cớ rằng cảm ơn cô. Hơn năm trên chín tiết học ở trên trường, anh luôn chọn một chỗ ngồi bên cạnh cô, thật ra thì còn một vài tiết phụ nữa. Anh nhận ra rằng cô không nhàm chán như anh nghĩ về các cô gái ngoan, nhất là khi cô ví giáo viên dạy sinh như một con kền kền.
Cô đang đi vào cuộc sống anh.
Anh bắt đầu nghĩ rằng mình đang để ý đến cô. Nhưng anh chưa sẵn sàng, anh chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ. Anh sợ. Anh sợ cô và anh rồi cũng giống như bố mẹ mình, một cuộc sống gia đình có tình thương nhưng không hạnh phúc. Cô không phải là style của anh. Anh vốn dĩ thích những người năng động, mạnh mẽ hơn những cô gái ngoan. Nhưng anh cũng không phủ nhận rằng ở bên cô, thế giới thật yên bình, chỉ anh và cô, và cuộc sống.
- Tại sao anh chưa bao giờ cười lúc ở trên lớp? - Cô nhìn ra ngoài, không dám nhìn anh lúc hỏi câu ấy.
Anh thích sự ngượng ngùng của cô, nó luôn quyến rũ anh một cách bất bình thường.
- Điều đó không cần thiết. Ở trên trường, ngoài Chanyeol ra, anh không thực sự quen ai. - Anh cười với cô, nụ cười nhẹ.
Cô đỏ mặt, dấu nó đi sau cuốn sách đưa vội lên. Anh càng bật cười to hơn khi lấy tay quay ngược cuốn sách lại, miệng trêu chọc:
- Em cầm ngược.
- Kris,...chắc anh lạnh lắm,...con đường nhựa mà anh đang bước đi,... - Twyla bỗng nói sau cuốn sách.
Chắc anh lạnh lắm, con đường nhựa mà anh đang bước đi,...
Chắc anh lạnh lắm, con đường nhựa mà anh đang bước đi,...
Cô vừa rồi đang nói cái gì vậy? Cô khẽ nhướn mắt lên nhìn anh. Anh trầm lặng, đôi mắt mở to như nghiệm ra điều gì. Phải rồi, con đường nhựa anh đang bước đi, con đường mà ba mẹ anh trát sẵn ra, anh chỉ việc đi trên đó, liếc nhìn sang cô đang nhẹ nhàng bước trên những đám hoa nở rộ, miệng thoáng nụ cười. Tại sao, anh lại phải lựa chọn một con đường nhựa để bước đi?
Anh đi ra khỏi phòng học, tiến nhanh về phòng máy tính, nơi Chanyeol "ngự trị". Chanyeol thấy Kris bước vào, mở miệng:
- Gì vậy? Không phải cậu đang nói chuyện với Twyla ở lớp học sao?
- Tại sao không thể thích em ấy? - Kris mấp máy môi.
- Sao? - Chanyeol thôi nhìn màn hình.
- Chanyeol, cậu tin được không, tôi cứ nghĩ rằng, cậu tin được không, bấy lâu nay, tôi luôn suy nghĩ theo kiểu cách mà bố mẹ đã vạch sẵn cho tôi, tôi cứ nghĩ rằng tình yêu, tình thương là một thứ xa xỉ, tôi càng không dám để lộ rằng tôi yêu thương mọi người. - Kris nói nhiều hơn mọi ngày.
- Thánh thần ơi, Kris, cậu đang bị điên đấy! - Chanyeol khẽ thét.
- Chanyeo, tôi đã luôn yêu em ấy. Tôi đã luôn phải lòng Twyla. Nhưng tôi luôn từ chối bác bỏ điều đấy. Phải rồi, đó cũng là lý do tôi không hề muốn về nhà. Tôi đã luôn nghĩ theo cách tôi nhìn thấy từ bố mẹ mà không hề ngó ngàng gì đến thứ khác.
Chanyeol im lặng hồi lâu, sau rồi đặt tay lên vai anh:
- Kris, đó là điều duy nhất bấy lâu nay tôi luôn muốn nói với cậu.
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
Cái thằng điên hoàn hảo đó, tôi không tưởng tượng được nó lại là bạn thân tôi. Cái thằng điên tàn nhẫn đó, nó cũng chẳng hề hay biết gì về việc tôi cũng đã phải lòng Twyla. Tôi cũng sẽ chẳng nhận biết gì về điều đó đến khi nó thừa nhận rằng nó thích Twyla. Chết tiệt, đáng lẽ ra ngay từ lúc em ấy nhập học, tôi nên ngừng để ý đến vật nhỏ ấy.
Em ấy khiến tôi cuốn theo dòng dịu dàng. Từ những mạnh mẽ bộc phát tức thời đến những lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi, Twyla như một cuốn sách đầy kì thú. Và cũng quá dễ dàng để biết, Twyla rất ấn tượng với Kris. Em ấy nhận ra những mảng tối trong tâm hồn của Kris. Giờ thì sao, cậu ta có lẽ sẽ là đứa may mắn nhất trên thế gian này.
Hôm nay Kris mua một chiếc nhẫn, thay vì ghi trên đó những dòng sến súa như bao người khác: "i will love you forever" hay "You take my heart away" thì dòng chữ này khiến tôi câm lặng, có lẽ họ nên thuộc về nhau. Chàng trai của gió và con gái của tuyết.
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
Tôi vừa ra mắt em với gia đình. Có thể thấy rằng mẹ tôi khá hài lòng về em, nhìn kiểu bà gắp thức ăn cho em, tôi có thể cảm nhận rằng bà đã thừa nhận Twyla là con dâu của mình. Thật sự thì điều đó quá dễ dàng để nhận biết, hơn 2 năm không về nhà, em là người duy nhất có thể khiến tôi tự nguyện đối diện với bố mẹ, không ai khác ngoài em. Nhìn cái cách em khôn ngoan đối đáp bố tôi, ôi Chúa ôi, lẽ ra tôi nên nhận ra rằng có em bên mình là điều tuyệt vời nhất sớm hơn.
- Hai đứa đều chọn nghề bận rộn như vậy thì chăm sóc con chắc khó khăn lắm đấy! - Bố tôi đã lên tiếng khiến tôi suýt phun trà ra ngoài, mặt em thì đỏ gấc.
- Bố, chúng con còn chưa nghĩ đến việc cưới xin. - Tôi lên tiếng.
- Ông! - Mẹ tôi liếc nhìn ba.
Ông phản kháng lại bằng ánh mắt: "Sao, vòng vèo không phải tính cách của tôi".
Tôi đưa em lên phòng, nhẹ tặng em chiếc nhẫn:
- Nó hợp với em, anh thấy thế từ lần đầu tiên anh nhìn nó. Anh cứ nghĩ rằng chỉ mua về rồi cất khoảng trăm năm nữa nhưng em đã ở đây, vì thế anh tặng em.
- Kris,...Hôm nay anh đặc biệt nói nhiều đấy, anh biết không? - Em nhìn tôi, nheo mắt cười hiền.
Em đủ tinh tế để nhận biết giá trị của chiếc nhẫn. Khoảng hơn mấy triệu đô, đó là lần đầu tôi phải xài tiền của bố. Twyla xúc động khi em thấy dòng chữ, và em rơi nước mắt.
- Anh biết em "đổ" anh từ năm trung học, vì thế đừng từ chối anh...
*♥♥♣ ♥♫♥♥♫♥♥♫ ♥♣♥♥*
Give me your hand
- For my ๖ۣۜSnow, Twyla.
|
|