|
Chap 161: Mối ràng buộc không thể cắt đứt
“Cơn mưa u uất cùng hoa Ajisai dễ thay lòng,
che lấy người, che lấy ta, che giấu cả tình yêu này”
“Sau khi điều khiển Kondou và Hijikata một cách dễ dàng, Itou đang ở nơi bí mật chờ đợi Hijikata đến!?”
Itou ngẩng đầu lên ngắm trăng.
“…Nguyệt sắc đêm nay thật đẹp…
Vì không cam tâm nên cắn chặt môi, gương mặt giả vờ bình thản…
Khi cậu đến chắc chắn sẽ mang một gương mặt như thế, Hijikata…
Bất kể thế nào, chắc chắn cậu sẽ đến.”
Lúc đó trong phòng phó cục trưởng.
Hijikata đang nắm chặt thanh kiếm đấu tranh tư tưởng với bản thân.
“Chuyện đến nước này rồi, Toshizou. Còn do dự gì nữa, mau ra tay đi…
“Còn một kế hoạch có thể thử, là giả vờ phục tùng Itou, sau đó nắm thời cơ thao túng lại hắn”
“Chuyện như thế ngươi có làm được không? Bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay mà còn không biết, ngươi có thể làm được sao?
“Càng bước chân vào bẫy, sẽ càng trở nên phục tùng đối phương thật?”
“Tuyệt đối không!! Nếu bắt ta phải làm chuyện phản bội anh Kondou…!”
“Nhưng cái anh Kondou đó đã hoàn toàn mềm lòng trước Itou. Xem ra bây giờ anh ta còn muốn nhờ cậy vào Itou hơn cả ngươi đấy?”
“Không phải đâu…!”
“Kondou liệu có biết chuyện ngươi và Itou mật hội không?”
“Im đi!!”
Đột nhiên ngoài của có một bóng người lướt qua.
Hijikata: “…AI!?”
Buổi tối ở phòng đội một.
Souji lại len lén ra khỏi phòng.
Sei lúc đó chưa ngủ, nghĩ trong lòng: “A, sư phụ Okita dậy rồi.”
“Đêm nay cũng vờ như đi nhà xí, chắc là đi thám thính tình hình của phó cục trưởng.
Từ sau chuyện ở Shimabara của tham mưu Itou, phó cục trưởng quả thực không còn giống mọi khi nữa.
Chính vì mình hiểu rõ, nên mới phải vờ như không biết. Seizaburou đã là người lớn rồi.
Nhân lúc chưa bị lạnh hãy mau quay về đi, sư phụ…”
Nhưng trước khi ra khỏi cửa Souji thì thầm vào tai Sei. Sei vốn đang giả vờ ngủ nhưng đã bị Souji phát hiện.
Souji: “…Thần sắc lạ lắm đó, Tanuki-chan”
(note: giả vờ ngủ trong tiếng Nhật gọi là “Tanuki neiri”, Souji biết Sei giả ngủ nên gọi Sei là Tanuki-chan, tức “bé cáo”. 2 người này ngày càng dễ thương XD)
Sei: “Hứ, bị phát hiện rồi sao! Nhưng quả không hổ danh là sư phụ”
Souji thắp đèn lồng đến phòng phó cục trưởng.
“Gần đây Hijikata không còn ra ngoài vào đêm khuya nữa.
Nếu đối phương là sư phụ Itou, thì không gặp nữa sẽ tốt hơn.
Dáng vẻ của Hijikata gần đây lúc nào cũng giống như đã bị bức đến đường cùng vậy.
Bị Saitou phát hiện là chuyện vốn chẳng còn cách nào khác, nhưng không thể để Kamiya cũng phải lo lắng…”
Lúc này… trong phòng có tiếng vọng ra: “AI!?”
Souji thổi tắt đèn và nấp vào bóng tối. Và bóng người trước cửa phòng phó cục trưởng đang nói chuyện với bên trong…
Souji nghe xong cuộc nói chuyện này, thở phào nhẹ nhõm, lại yên tâm trở về phòng ngủ.
Sei trong phòng thấy Souji về nên nghĩ,
“A? Hôm nay đi nhanh vậy. Sao chứ, tại phó cục trưởng không ở trong phòng sao?
Nói ra thì, gần đây ở Shimabara…”
Đang nghĩ giữa chừng Sei hơi mở mắt, thấy Souji đang nằm kế bên nhìn mình cười.
Sei tim đập thình thịch!
“Sư phụ Okita quay qua bên này rồi…!? Còn đang cười nữa…!?
Tại sao chứ tại sao chứ tại sao chứ……..!?
Vì phát hiện mình giả vờ ngủ sao? Và đang vui vẻ đợi mình lộ sơ hở?
Chỉ cần mình cử động, biết đâu sư phụ sẽ mở miệng nói ngay rằng “Kamiya, ngay cả việc giả vờ ngủ cũng không thể làm cho đến cùng, thật quá thiếu nhẫn nại”
Đã vậy, thôi mình ngủ vậy! Ngủ rồi thì sẽ không có chuyện gì cả.
Ngủ mau, ngủ mau, Seizaburou!!”
Nghĩ mãi nghĩ mãi, nhưng mặt vẫn cứ đỏ và nóng bừng bừng. Chịu không nổi, Sei lại lén mở mắt nhìn…
…thấy Souji lúc nãy đã bị thay bằng một Souji đang ngủ như chết, còn chảy nước miếng nữa.
“ĐÃ NGỦ RỒI SAO!!”
Quay trở lại một chút, cuộc nói chuyện mà Souji nghe thấy tại phòng phó cục trưởng.
Hijikata: “…Là anh sao! Có chuyện gì…!?”
Bóng người ngoài cửa đó là cục trưởng Kondou.
Kondou: “Sao kinh ngạc thế? Tính rủ cậu đi uống chén rượu, kì lạ lắm sao?”
Hijikata: “………Ừm…”
Kondou: “Hahaha! Lâu lắm rồi mới uống rượu cùng nhau nhỉ!”
“Nghe nói cậu đã có một ý trung nhân, đang đợi đến khi nào mới giới thiệu cho tôi đây?”
Hijikata: “Sao lại ngay hôm nay chứ?...”, phó cục trưởng không dám nhìn thẳng vào mắt cục trưởng.
“Xin lỗi anh Kondou, hôm nay không tiện…”
Kondou: “Kìa, chẳng phải cậu đang chuẩn bị đi gặp cô ấy sao?”
“Tôi thề sẽ không làm phiền hai người đâu.”
Hijikata: “Không phải…”
Kondou: “Chỉ nhìn một cái rồi đi, nếu không thì tôi trùm khăn kín từ đầu đến vai đi qua thôi cũng được.”
Trong lòng Hijikata: “Không nhanh thì sẽ đến giờ mất…”
Hijikata: “Không phải vậy đâu, anh Kondou. Lần sau nhất định sẽ dẫn anh đi…!”
Kondou (nghiêm túc): “Chẳng lẽ tôi giống kẻ có mắt như mù đến vậy sao Toshi?”
Hijikata (dao động): “…! Tha lỗi cho tôi, anh Kondou!”
Kondou: “Nhìn tôi mà nói! Tại sao phải xin lỗi!!”
“Cậu tưởng rằng tôi không phát hiện sao!? Gần đây cậu luôn lảng tránh ánh mắt của tôi!”
Hijikata: “Tôi… không có ý đó…”
Kondou: “Nghe đây Toshi, nói cho cậu biết, tôi quả thực là không có mắt.”
“Hôm nay cậu rất lạ, có thể đoán được cậu đang giấu tôi làm chuyện gì mờ ám!
“Nhưng mà tại sao chứ! Tại sao không nói cho tôi biết gì cả! Điểm này thì dù cố cách mấy cũng không thể nhìn thấy!!”
“Tôi càng là kẻ mù lòa, Hijikata Toshizou sẽ càng được tự do mà hành động! Cậu gặp những ai ở đó, đang âm thầm làm những gì, đối với tôi chẳng thành vấn đề.”
“Tôi tuyệt đối tin tưởng cậu, dù cho vì vậy mà bị lừa gạt, chỉ cần giúp được cậu tôi cũng rất vui mừng"
“Cho nên Toshi, không cần sợ gì cả! Đừng lảng tránh ánh mắt tôi nữa, duy có điểm này là khiến tôi buồn nhất.”
Nghe cục trưởng Kondou nói ra những câu tận đáy lòng khiến Hijikata nhớ lại cái khoảnh khắc trước lúc lên kinh, lúc mình bị bệnh nằm trên giường.
“Nói đi, rằng cậu và tôi phải tiếp tục sống”
“Nếu không, tôi sẽ chết theo cậu”
Nghĩ đến lời hứa ngày xưa với Kondou, Hijikata đột nhiên đã lấy lại tự tin.
Rạng sáng hôm sau.
Các đội viên đang rửa mặt bên giếng nước.
Souji vô cùng tỉnh táo, còn Sei ngược lại, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
Souji: “Ngủ ngon ghê! Lâu lắm rồi mới được ngủ thoải mái như vậy!”
Sei: “Vậy thì tốt quá”
Souji: “A? Hình như Kamiya ngủ không được thì phải”
Sei (mắt nhìn Souji): “Làm gì có chuyện đó, có thể nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của sư phụ nên tôi cũng yên tâm mà ngủ rất ngon”
Souji: “A? Kamiya cũng vậy đúng không, có ai đó ngủ bên cạnh thì sẽ cảm thấy rất hạnh phúc”
Sei: “Sao?”
“Lúc đó sư phụ cười là vì hạnh phúc sao? Nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của mình…”, nghĩ đến đây Sei đỏ mặt hạnh phúc.
Cùng lúc đó Itou đang truy hỏi Hijikata tại sao tối qua không đến nơi hẹn.
Phó cục trưởng hiện giờ đã trở lại phong thái điềm tĩnh và oai phong thường thấy.
Hijikata: “Anh đã tự ý đem kế hoạch bí mật rời đội đi công bố rộng rãi, vậy đâu cần thiết phải tiếp tục hội đàm ở nơi bí mật nữa?”
Itou: “Vậy cũng được sao? Nói chuyện với khẩu khí như vậy?”
“Nếu cục trưởng biết cậu và tôi luôn bí mật gặp nhau, sẽ nghĩ thế nào?”
“Chắc chắn sẽ làm tổn thương đến người quan trọng nhất của cậu là Kondou Isami, và mất đi sự tín nhiệm của anh ta đối với mình”
“Dù là như vậy cũng được sao?”
Hijikata: “Thật đáng tiếc, có điểm này anh sai rồi. Không phải tôi,”
“mà là Kondou Isami mới luôn xem tôi là người quan trọng nhất”
Itou bị lung lay: “…..Đã xảy ra chuyện gì!? Hijikata Toshizou”
“Mấy hôm trước còn như dã thú bị tổn thương phải ngủ vùi, qua một đêm đã thức tỉnh sao…”
“Kondou đã dùng cách gì? Không thể nào! Chỉ còn một chút nữa là đã thành công rồi!”
“…Rốt cuộc, là vì sao…”
“Thế là, ngày 18 tháng 1 năm Keio thứ ba (ngày 22 tháng 2 năm 1867), để hiện thực hóa kế hoạch Itou Kashitarou đã đi Kyuushuu diễn thuyết.”
Hijikata: “Saitou!”
Saitou: “Vâng”
Hijikata: “Có chút chuyện, qua phòng ta một lát”
Saitou: “Tuân lệnh”
“Sau khi hiểu được rằng “Không ai có thể cắt đứt được mối ràng buộc giữa mình và Kondou”, kế sách Hijikata dùng để phản kích lại thủ đoạn của Itou là…!?”
Nguồn: 『誠』的足迹, pic: hajimenokizu
Thích chap này quá, cục trưởng quá lợi hại XD Phó cục trưởng bắt đầu phản kích XD
Cre: akirahajime@accvn |
Bài viết chứa quá nhiều dữ liệu cho phép.
Bạn phải đăng nhập để xem được nội dung, nếu bạn chưa có tài khoản? hãy Đăng ký
x
|