Chap 9 - Part 1
Chúng Ta... Kết Thúc Tại Đây, Anh Nhé!
Khi yêu con người ta thường trở nên mù quáng
Cả thế giới của họ chỉ biết xoay quanh một người
Tình yêu chỉ như cơn gió thoảng
Bởi vì chúng ta không thể nắm giữ nó trong tay
Sau cái đêm đầu tiên đầy biến cố tại Prague thì dường như chẳng ai còn tâm trí vui chơi hay du ngoạn gì nữa… Taecyeon do có việc đột suất nên đã cùng Junho bay sang Nhật ngay ngày hôm sau, vì thế Victoria đã thừa dịp lẫn tránh luôn Nichkhun bằng cách suốt ngày kéo Kahi và Fany đi hết nơi này đến nơi khác trong thành phố… Cứ thế chuyến đi đến Prague mang đầy nỗi muộn phiền ấy đã kết thúc chỉ sau đó 2 ngày…
Hàn Quốc - Tại xưởng đá quý Okjoo
- “Fany…” – Giáo sư Kim gọi Fany khi nhìn thấy cô cứ ngồi trầm ngâm và suy nghĩ về điều gì đó
- “Dạ” – Fany giật mình trả lời khi nghe tiếng giáo sư gọi
- “Con có chuyện gì sao?” – Vị giáo sư già chậm rãi hỏi
- “Dạ không, con đâu có gì” – Fany mỉm cười lắc đầu nói
- “Con với Taecyeon có chuyện gì đúng không? Ta thấy sau khi con trở về từ Prague thì con có vẻ lạ lắm…” – Nhưng dù cho Fany có cố tỏ ra cô ổn đến đâu thì cũng không gạt được một người già dặn kinh nghiệm về cuộc đời này như giáo sư Kim
- “Dạ không, chỉ là… con có một chút suy nghĩ sau chuyến đi ấy thôi…” – Fany thừ người ra nói
- “Taecyeon nó nói gì với con à? Hay nó đối xử không tốt với con?”
- “Anh ấy không nói gì cả, đối xử với con cũng rất tốt…” – Fany lại mỉm cười nhẹ khi nói đến điều đó
- “Vậy thì con còn gì để suy nghĩ chứ?” – Vị giáo sư từ tốn cầm tách trà lên nhấm môi một ngụm nhỏ rồi tiếp tục hỏi Fany
- “Có lẽ vấn đề là ở nơi con, dường như con cảm thấy càng lúc con càng không thể chịu đựng được khi ở bên cạnh anh ấy… những bài báo, những bức hình… tất cả đều khiến con phát điên lên nhưng con lại không thể biểu hiện ra được, con cũng không thể nói cho anh ấy biết…” – Fany mông lung nhìn về một nơi nào đó nói
- “Chứ không phải từ đầu khi đến với nó con đã sớm biết sẽ có ngày này sao?”
Lời nói của vị giáo sư già như một tiếng sét khiến Fany chợt thức tình… Phải, từ đầu cô đã sớm biết về điều này rồi mà… cô đã sớm biết con đường để có thể đến bên và ở cạnh Taecyeon không phải là con đường dễ đi nhưng cô đã chấp nhận nó… vậy sao giờ…
- “Con thật sự không biết bản thân con lại yêu anh ấy đến mức này, ban đầu con chỉ suy nghĩ đơn giản rằng chỉ cần con có thể ở bên cạnh anh ấy là quá đủ rồi nhưng hình như con đã quá tham lam, khi được ở bên anh ấy thì con lại muốn anh ấy quan tâm con, khi anh ấy quan tâm thì con lại muốn anh ấy chỉ nhìn mỗi mình con… sự ham muốn ấy cứ ngày càng tăng lên… con sợ lắm… con sợ rằng con sẽ không thể kiểm soát bản thân mình khi ở bên anh ấy nữa…”
- “Đó là những chuyện bình thương thôi cô bé à, con nên biết rằng một khi đã là con người thì ai ai cũng có mơ ước riêng của họ, khi có mơ ước rồi thì họ lại càng khao khát thực hiện được giấc mơ đó hơn… Trong trường hợp của con, vì con luôn mong rằng con và Taec sẽ có thể cùng nhau xây nên một mái ấm riêng của hai đứa nên cái ham muốn được chiếm hữu của con mỗi lúc một nhiều hơn thì không có gì đáng nói, nhưng ta muốn con biết rằng, nếu con muốn có được Taec thì con phải chứng minh cho nó thấy rằng con không như những người con gái khác chỉ đến với nó vì tiền, con có bản lĩnh của riêng con, con có thể sống mà không cần phải dựa dẫm vào nó, chỉ cần con làm được điều đó thì ta tin rằng Taecyeon nó nhất định sẽ mở lòng với con và còn cả Nichkhun nữa, nó cũng sẽ không có thành kiến với con nữa đâu…”
- “Ơ, chuyện Nichkhun oppa có thành kiến với con, sao giáo sư biết được ạ?” – Fany ngạc nhiên khi nghe giáo sư Kim nhắc đến Nichkhun, vì thật sự chuyện Nichkhun nói với cô chỉ mỗi hai người biết thôi mà?
- “Hôm trước nó có đến tìm ta… nó xin ta cho ý kiến về mối quan hệ của hai đứa…”
- “Vậy… giáo sư đã nói thế nào về con ạ?”
- “Ta không nói tốt cũng chẳng nói xấu về con, ta chỉ nói rằng ta không quan tâm đến cái quá khứ ngớ ngẩn của một ai đó cả… ta chỉ nhận xét con người qua thái độ làm việc và tài năng của họ mà thôi… thế nên… con tốt nhất đừng làm ta thất vọng, hiểu không?” – Nói xong giáo sư Kim đứng dậy và bỏ ra ngoài… Còn lại mình Fany trong căn phòng, cô đã suy nghĩ rất nhiều… có lẽ giáo sư Kim nói đúng, cô cần phải chứng tỏ bản thân mình cho mọi người thấy cô là người không phải chỉ biết sống dựa vào Taecyeon… chính vì thế mà kể từ lúc đó, cô toàn tâm toàn ý nghiên cứu và thiết kế các mẫu trang sức cho riêng mình để mong rằng một ngày không xa những món trang sức ấy sẽ được người khác công nhận…
--------------------------------------------------
Trong khi đó tại phòng tập của Victoria...
- “Xin lỗi...” – Yuri dè dặt bước vào trong khi Vic đang luyện tập vũ đạo...
- “Cô đến rồi à?” – Vừa thấy Yuri, Victoria vội tắt nhạc... Cô lấy chiếc khăn để sẵn trên bàn lau đi những giọt mồ hôi và ra hiệu mời Yuri ngồi xuống
- “Làm sao cô biết được số điện thoại của tôi vậy?” – Yuri hỏi ngay khi vừa ngồi xuống đối diện với Victoria
- “Nói thế nào nhỉ? Tôi tình cờ quen với Fany và biết được cô là bạn của em ấy nên tôi đã xin số điện thoại của cô...”
- “Vậy cô muốn gặp tôi để làm gì?” – Yuri lạnh lùng hỏi
- “Đầu tiên là tôi thành thật xin lỗi vì phải để cô đến gặp tôi thế này, còn... vì sao mà tôi muốn gặp cô... đơn giản là... tôi có chuyện muốn nói với cô...”
- “Chuyện muốn nói với tôi? Hình như... giữa tôi và cô không có gì để nói ngoài “người đó”, phải không?” – Yuri nhếch mép cười như hiểu rõ rằng giữa cô và Victoria chỉ có chung một đề tài duy nhất để nói với nhau... và đó chính là Nichkhun...
- “Phải, thật ra thì... tôi muốn nhờ cô thay tôi chăm sóc anh ấy...” – Vic nói ra câu đó một cách bình thản
- “Cái gì? Tại sao cô lại nói vậy chứ? Tôi với Nichkhun...” – Yuri hơi ngạc nhiên bởi lời nói của Vic, cô muốn giải thích cho Victoria biết rằng giữa cô và Nichkhun chỉ là bạn nhưng Vic đã nhanh chóng ngắt lời cô
- “Dù giữa cô và anh ấy là mối quan hệ gì đi chăng nữa thì cũng xin cô hãy chăm sóc và lo lắng anh ấy thay tôi, tôi biết cô là người tốt vì Fany đã nói cho tôi nghe tất cả về cô rồi… thế nên…” – Victoria ngập ngừng nói
- “Nhưng sao cô không làm điều đó…”
- “Tôi và anh ấy... chắc thật sự không có duyên nợ với nhau rồi, chúng tôi đã đến với nhau 2 lần và cả 2 lần đó đều nhanh chóng đổ vỡ... nên tôi nghĩ... có lẽ cô có thể làm điều đó tốt hơn tôi...” – Mắt Vic dần dần chuyển sang màu đỏ và những giọt lệ đang trực trào nơi khóe mắt cô... Cô vội quay mặt đi để Yuri không nhìn thấy điều đó...
- “Được rồi, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy và chăm sóc anh ấy nhưng không phải vì lời cô nói đâu... bởi vì... tôi thấy cô không hề xứng đáng với Nichkhun... Trước đây anh ấy vẫn hay tâm sự với tôi rằng bạn gái anh ấy rất tốt, là một thiên sứ được gửi xuống trần gian này nhưng cô hoàn toàn không phải vì điều đơn giản nhất là nghĩ đến cảm nhận của anh ấy cô còn không làm được thì nói chi đến những chuyện khác. Nichkhun là con người, anh ấy có suy nghĩ và có cảm xúc riêng của mình... cô lấy quyền gì mà giao anh ấy cho tôi hay người khác chứ? Cô xem anh ấy là món hàng sao?” – Yuri bật cười khi nghe những lời đó của Victoria, cô trả lời một cách gay gắt...
- “Cô nói sao cũng được, tùy cô thôi... vì... sắp tới tôi cũng sẽ không còn ở đây nữa đâu...” – Cố ngăn cho những giọt nước mắt không tuôn rơi, Vic kìm nén để nói nốt những điều còn lại...
- “Cô... tôi thật hết nói với cô mà” – Quá tức giận vì những lời nói của Victoria nên Yuri đã bỏ về mà không thèm chào lấy Victoria một câu...
- “Anh sẽ không trách em vì đã làm vậy đúng không Nichkhun?” – Ngồi trong phòng, Victoria ngắm nhìn tấm hình mà cô đã chụp chung với Nichkhun trong điện thoại... 1 giọt, 2 giọt rồi 3 giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi... Thật sự cô đâu đành lòng từ bỏ người con trai ấy nhưng cô đã cố gắng rất nhiều rồi cũng không thể nào cứu vãn được cái tình yêu này... quen nhau rồi chia tay rồi lại yêu nhau để bây giờ cả hai lại đi đến bên bờ vực của sự tan vỡ... Người ta nói tình yêu là cần phải có dũng khí nhưng bản thân cô lại không có được điều đó... Bởi vì thật lòng này cô không đủ tự tin rằng bản thân có thể mang lại cho anh sự vui vẻ và hạnh phúc... Nếu đã như vậy, thì tại sao không nhường cơ hội đó lại cho người khác chứ? Hai lần hợp tan đối với cô đã là quá đủ rồi, cô không muốn phải chịu thêm bất kì đau khổ nào cũng như không muốn Nichkhun vì cô mà phải chịu thêm tổn thương... thế nên cô đã quyết định ra đi, rời khỏi người con trai tên Nichkhun ấy... mãi mãi...
--------------------------------------------------
Em biết anh thật lòng yêu em
Em biết tất cả… rằng điều đó đau đớn nhường nào
Em xin lỗi … nhưng dù em có cố gắng thế nào
Thì trong mắt em cũng chỉ có người đó mà thôi
Đã không còn chỗ dành cho anh
- “Á... mưa rồi” – Chansung viện cớ quay MV mà xin Fei cho anh và Joo ra ngoài nhưng chẳng may một cơn mưa lớn lại kéo đến khiến cho cả Joo lần Chansung phải nép vào một cửa hàng bên đường để trú mưa...
Nhưng dường như ông trời lại đang muốn trêu đùa con người thì phải, cửa hàng mà Joo với Chansung đang trú mưa lại chính là nơi mà ngày trước cô phát hiện Wooyoung và IU, rồi không biết những giọt nước mắt kia đã rơi ra khỏi khóe mắt cô khi nào... những giọt nước mắt hòa lẫn vào những giọt mưa đang rơi tí tách... Khi nhận ra điều đó, Joo vội lấy tay lau đi những giọt nước mắt của mình vì cô sợ Chansung sẽ phát hiện... nhưng có vẻ như Chansung không nhìn thấy điều đó vì đôi mắt của anh đang mở to để nhìn những gọt nước long lanh đang thi nhau rơi xuống từ bầu trời đêm kia... Không hiểu sao nhìn thấy Chansung như vậy, lòng Joo lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào... vì lúc này đây Chansung cứ như một cậu bé to xác vậy... gương mặt ấy ngây thơ đến lạ... Và cứ thế cả hai cùng nhau đợi cho hết mưa rồi mới quay trở về trại tập huấn của mình...
- ”Em... đang nghĩ gì vậy?” – Chansung hỏi Joo khi thấy cô cứ mãi im lặng trong suốt đoạn đường về trại tập huấn
- ”Không có...” – Joo lắc đầu nói
- ”Vậy sao? Chứ không phải do đi kế một người đẹp trai như anh nên không biết nói gì hả?”
- “Đẹp trai hả? Ai vậy? Sao em không thấy?” – Joo nhìn quanh hỏi Chansung
- “Yah… em nhìn đi đâu vậy hả? Bên này nè…”
- “Không thấy mà…” – Joo mỉm cười lắc đầu nói
- “Vậy thấy chưa?” – Chansung đứng xoạc chân ra để cho chiều cao của mình bằng với Joo
- “Ý… thấy rồi…” – Rồi đột nhiên mắt Joo sáng rực lên
- “Cuối cùng cũng thấy rồi sao?”
- “Uhm… công ty JYP tổ chức cuộc thi tuyển thực tập sinh kìa…” – Joo đẩy Chansung sang một bên rồi chạy vội đến một bức tường có dán một tấm poster lớn của công ty JYP
- “Khun hyeong muốn tuyển thêm thực tập sinh sao?” – Chansung cũng đi đến chỗ tấm poster đó và nói thầm…
- “Hả?”
- “À không, em muốn tham gia sao?” – Chansung chỉ vào tấm poster hỏi Joo
- “Muốn nhưng mà không biết có khó không?” – Joo vừa nói vừa đưa mắt sang nhìn Chansung như muốn thăm dò điều gì đó
- “Nếu là em thì chắc không thành vấn đề đâu…” – Chansung nhìn chằm chằm vào tấm poster ấy và nói một cách chắc chắn
- “Sao anh dám chắc vậy?” – Joo phì cười khi nghe Chansung nói, có vẻ như cô đang tưởng rằng anh trêu cô…
- “Vì em… là bạn gái anh…”
- “Ai nói vậy?” – Joo lém lỉnh nói
- “Chứ không phải sao?”
- “Nếu vậy thì… giờ bạn gái mỏi chân rồi, không biết có ai có lòng hảo tâm cõng về không?” – Thừa cô hội Joo bắt đầu mè nheo với Chansung
- “Lên đi, thưa quý cô” – Chansung ngồi xuống trước mặt Joo nói
- “Còn nữa…” – Nhưng dường như Joo vẫn chưa thấy thỏa mãn thì phải
- “Gì nhiều vậy?”
- “Hát cho em nghe đi…”
- “Sao nữa hả?”
- “Đi mà…” – Joo bắt đầu năn nỉ
- “Được rồi…” – Và đương nhiên Chansung không bao giờ có thể từ chối được rồi
Và cứ thế, Chansung vừa cõng vừa hát cho Joo nghe suốt đoạn đường dài… còn Joo thì cũng không biết đã ngủ gục trên vai Chansung tự bao giờ rồi
Sau khi đưa Joo về phòng của mình, Chansung cũng trở về phòng của anh nhưng dường như Chansung không thể ngủ được... bởi vì trong cơn mưa lúc nãy, Chansung đã nhìn thấy Joo khóc nhưng anh lại vờ như không thấy và xem như chẳng có điều gì xảy ra... Tuy ngoài mặt Chansung vẫn vô tư và bình thản cười cười nói nói là thế nhưng tận sâu trong thâm tâm anh vẫn đang có rất nhiều câu hỏi xoay quanh sự trở lại của Joo... Từ trước đến nay Chansung luôn tự tin rằng mình là người có thể hiểu thấu được tâm trạng của mọi người nhưng sao đối với người con gái kia thì anh lại hoàn toàn không thể hiểu... Cô đột nhiên bỏ đi rồi lại quay về, đôi lúc cười rồi đôi khi lại tự khóc... những biểu cảm cứ thay đổi liên tục trên gương mặt Joo khiến Chansung thật sự rất lo ngại... Anh không biết anh sẽ phải tiếp tục đối diện với Joo như thế nào... Cứ mãi im lặng thì anh lại cảm thấy rất khó chịu nhưng nếu như hỏi thẳng Joo cho ra lẽ thì anh lại sợ rằng bản thân sẽ đánh mất cô một lần nữa... Giờ đây, chàng trai Chansung đó đã không còn chút tự tin nào nữa rồi...
--------------------------------------------------
Hôm sau
- “Này nhóc” – Chansung huých nhẹ vào tay Joo khi cả hai đang ngồi dưới một góc cây
- “Sao hả?” – Joo quay sang hỏi Chansung
- “Anh có cái này muốn cho em nghe…” – Chansung vui vẻ nói với Joo
- “Gì mà bí mật vậy?” – Joo ngạc nhiên hỏi
- “Chờ chút...” – Chansung gật đầu rồi lôi cây ghi-ta được giấu sẵn sau cái cây kia ra và bắt đầu từng nốt, từng nốt nhạc...
Đó là một bài hát có giai điệu vui tươi, lời bài hát lại diễn tả về nổi lòng của một người con trai khi tìm được người con gái làm thay đôi cả trái tim lẫn con người anh ta... từng lời từng chữ trong bài hát hoàn toàn dựa vào câu chuyện của Joo và Chansung... Khi nghe Chansung hát... Joo rất bất ngờ... vì bản thân cô không biết rằng Chansung lại dành cho cô nhiều tình cảm đến vậy... Một chút băn khoăn thoáng qua trong đầu Joo, cô đang tự hỏi rằng liệu việc bản thân cô đang dự tính là đúng hay sai?
- “Sao hả?” – Chansung quay sang hỏi Joo khi đã hoàn thành bài hát của mình
- “Bài này...”
- “Tặng em đó... anh viết nó cho em” – Chansung đưa cho Joo bản nhạc mà anh đã viết
- “Tặng em?”
- “Uhm... hãy nhận nó và xem như đó là tấm lòng của anh, có được không?” – Chansung nhìn Joo và nói một cách rất nghiêm túc
Joo không nói gì, chỉ lặng lẽ mìm cười cầm lấy bản nhạc của Chansung rồi tựa đầu lên vai anh cùng nhau nhìn về nơi hoàng hôn đang dần buông xuống…
--------------------------------------------------
Vẻ mặt đau buồn này là bởi vì một người
Trong khi đang cố kìm nén những giọt nước mắt
Người ấy đã nhìn thấy tôi
1 tuần sau…
Và rồi, dù cố gắng thế nào đi nữa thì cái ngày ấy cũng đến… Cái ngày cuối cùng Victoria là người của công ty JYP, vì ngày mai cô sẽ chính thức trở thành thành viên của một công ty khác…
- “Vic à, em ổn chứ?” – Kahi hỏi khi nhìn thấy Victoria đang nhìn về phía khán đài một cách buồn bã
- “Eonni, bây giờ… em có thể quay lại không?” – Cô hỏi mà ánh mắt không hề rời khỏi hướng khán đài ấy, có vẻ như cô ấy đang chờ sự xuất hiện của một người
- “Chúng ta không thể quay lại, hợp đồng em đã kí với SM rồi… không còn cách nào đâu” – Kahi lắc đầu nói, không phải là cô không hiểu suy nghĩ của Victoria nhưng việc kí kết hợp đồng với công ty khác là do Vic tự nguyện nên cô cũng không thể làm gì hơn
- “Cũng phải, giờ em ở lại đây cũng có ý nghĩa gì đâu chứ? Thôi em lên trình diễn đây...” – Nhếch mép nở một nụ cười chua xót, Victoria chậm rãi bước lên sân khấu – “Anh thật sự không đến sao?” – Ngay khi vừa bước lên sân khấu, Victoria đã nghĩ thầm như thế vì cô không hề nhìn thấy người đàn ông mà cô muốn gặp ở phía dưới… Nichkhun… đã thật sự không đến
Và rồi Victoria bắt đầu phần biểu diễn của mình… hôm nay, trên sâu khấu này cô chỉ hát một bài duy nhất mà thôi và bài hát ấy cũng không hề giống với phong cách hằng ngày của cô chút nào cả… thay vì một bài sôi động cùng với những điệu nhảy nóng bỏng như mọi khi thì lại là một bản ballad buồn bã… Bài hát như đang kể lại câu chuyện của chính cuộc đời cô…
Phía sau sân khấu, người đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ
Đôi bàn tay nắm nhẹ trong khi người ấy đang ngắm nhìn và lắng nghe câu chuyện của tôi
Bởi vì hiểu rõ tôi, anh ấy cũng trở nên rất buồn
Trong quá trình thể hiện bài hát, Victoria đã phải cố gắng rất nhiều để cho những giọt nước mắt kia không tuôn rơi… nhưng rồi chợt… khoảng trống giữa bài hát vang lên, cô đã tình cờ quay mặt vào trong cánh gà… Người ấy – Nichkhun không biết đã ở đó từ bao giờ… anh đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ và ngắm nhìn cô, lắng nghe câu chuyện của cuộc đời cô… đôi bàn tay Vic nắm nhẹ lại, gương mặt hằn lên vẻ buồn bã bất tận… Nhìn thấy cảnh tượng ấy Nichkhun cũng buồn theo…
Bài hát vẫn vang lên chầm chậm
Và những giọt nước mắt của người ấy đã rơi
Anh ấy đã đứng dậy và cứ thế bước đi
Cho dù bài hát này vẫn chưa kết thúc
Sau đó Victoria lại tiếp tục quay về với phần trình diễn của mình, bài hát cứ vang lên đều đều… những âm thanh buồn bã khiến trái tim con người rung động… một hồi ức đẹp liệu sẽ có bao giờ bị lãng quên hay khi nhớ lại liệu con người ta có thể vui vẻ chấp nhận nó? Từng chút từng chút một… những dòng kí ức, hình ảnh của Nichkhun như một thước phim chậm thoáng qua trong đầu cô… và rồi, theo phản xạ Victoria lại quay vào trong sân khấu một lần nữa… chính lúc này… cô đã nhìn thấy… những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên đôi má Nichkhun… sau đó anh đã nhanh chóng đứng dậy và quay lưng đi… Bài hát chưa kết thúc nhưng mối tình của họ, câu chuyện tình yêu của Nichkhun và Victoria đã thật sự kết thúc từ đây…
Phía trên sân khấu, ngay cái giây phút ấy thì mọi thứ trong Victoria dường như hoàn toàn sụp đổ, nước mắt như không thể kìm nén được nữa nên đã bắt đầu tuôn rơi theo từng nốt nhạc còn lại của bài hát… cô muốn gục xuống nhưng không thể… trong đầu cô bây giờ cũng không thể nghĩ gì được nữa rồi…
- “Đến bài hát cuối cùng em dành cho anh… anh cũng không nghe hết… chúng ta… thật sự kết thúc rồi sao?”
Cùng lúc đó, cũng có một người đàn ông đang trốn trong xe ngồi khóc một mình… không phải là Nichkhun không muốn nghe hết bài hát ấy của Victoria vì anh biết bài hát ấy được dành riêng cho anh, nhưng anh không thể, Khun sợ rằng nếu như anh còn ở đó thêm bất kì giây phút nào nữa thì anh sẽ không thể tự kìm nén lòng mình mà chạy đến ôm lấy cô và xin cô hãy ở lại… anh không thể làm thế được nữa vì điều đó hoàn toàn không có lợi cho Victoria và cũng sẽ khiến anh cảm thấy có lỗi nhiều hơn với cô mà thôi… Giờ đây, Nichkhun đã hoàn toàn không làm gì được nữa rồi… |