Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 11021|Trả lời: 11
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | K+] Làm ơn, đừng buông tay... | Kainle_Hee | BaekYeon | Chap 9 - END

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 29-8-2013 18:39:37 | Xem tất Trả lời thưởng |Xem ngược lại |Chế độ đọc
Làm ơn, đừng buông tay...







Author : Kainle_Hee
Rating : K+
Pairing : BaekYeon
Disclaimer  : Họ không thuộc về mình ngoài đời nhưng ở trong fic, số phận của họ nằm trong tay mình
Category (thể loại ): shortfic

Note : Mình là mem mới mong m.n ủng hộ : ) Trình viết fic còn non





Cast :



Kim Taeyeon




Byun Baekhyun








Em với anh...có phải là định mệnh ?...Nếu như có bất kì chuyện gì xảy ra, anh luôn nắm tay em, không bao giờ rời xa, đúng không ? Em sợ một ngày, chúng ta sẽ không còn là của nhau, bàn tay anh, trái tim anh, cơ thể của anh...tất cả đều thuộc về người khác...Hạnh phúc thật chỉ như mảnh thủy tinh. Chạm thật nhẹ mảnh thủy tinh mờ nhạt. Nắm thật chặt bàn tay sẽ chảy máu...Mất anh rồi, liệu em còn có đủ dũng khí để sống...? Hay là sẽ sống với những ngày u ám không thấy mặt trời?... Mất anh rồi, liệu em còn hạnh phúc để mỉm cười...hay là sẽ cố gượng cười trong nước mắt ?... Anh là tất cả của em, nhưng đối với anh, liệu em có phải là tất cả ?...


Trên đời này, vốn chẳng có gì gọi là mãi mãi...Nhưng em tin, em với anh là vĩnh cửu ♥...


.


Làm ơn, đừng buông tay em, Byun Baekhyun










Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 29-8-2013 20:28:46 | Xem tất
Chap 1







Đừng nên quá tin tưởng vào một ai đó, vì có thể đến cuối cùng, họ sẽ chính là người phản bội bạn...



- Taeyeon à, nếu như bây giờ có một điều ước, em sẽ ước gì ?

Taeyeon rời đầu mình khỏi vai chàng trai vừa đặt câu hỏi, gương mặt khó hiểu

- Vậy nếu là anh, anh sẽ ước gì ?

- Thôi nào, anh hỏi em trước mà - Chàng trai mỉm cười, nhéo yêu vào má Taeyeon.

Taeyeon cười nhẹ, chắp hai tay lại như cầu nguyện và nói

- Nếu như có một điều ước, Kim Taeyeon muốn sẽ mãi mãi ở bên Byun Baekhyun, cùng nắm tay nhau đi hết đoạn đường này, không bao giờ rời xa...

Rồi cô tinh nghịch quay mặt nhanh sang Baekhyun

- ...Baekhyun có chấp nhận ko ?


Baekhyun mỉm cười, áp sát mặt lại gần môi Taeyeon khẽ nói nhỏ '' Được thôi '' rồi nhấn Taeyeon vào một nụ hôn nhẹ, khiến Taeyeon bối rối nhưng có phần hạnh phúc. Sau nụ hôn có phần lúng túng vì bất ngờ nhưng không kém phần hạnh phúc dành cho Taeyeon, Baekhyun hỏi nhỏ

- Nếu...điều ước của em...không thành hiện thực được thì sao ?.. - Anh có vẻ khá khó khăn để hoàn thành hết câu hỏi.

Taeyeon ngạc nhiên quay mặt sang Baekhyun, khẽ chau mày :

- Hở ?

- Không có gì, chỉ muốn hù em thôi - Baekhyun cười, lấy tay đẩy nhẹ đầu Taeyeon vào vai mình - Anh yêu em...là thật lòng đấy...

- Em biết - Cô hạnh phúc nhắm mắt lại để tận hưởng phút giây này, không để ý đến nụ cười buồn thoáng qua trên môi của Baekhyun




Đúng thế...đã bảo mà...




Baekhyun và Taeyeon là định mệnh.








--





1 năm sau...


Dòng người tấp nập trên đường, mặc cho cái rét xé da thịt của Seoul lúc này, mọi người vẫn bận rộn với công việc của mình. Taeyeon yên lặng ngắm nhìn  qua cửa sổ rồi khẽ mỉm cười. Cô đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khoác dày trên kệ, tắt đèn phòng rồi đi ra ngoài.

- Con ra ngoài tí nha mẹ  - Cô nói vọng từ cửa ra vào, tay buộc dây giày.

- Nhớ mặc áo đầy đủ, đừng để cảm lạnh con nhé - Mẹ cô bận rộn trong bếp nhưng cũng tranh thủ ló mặt ra chào con gái

Taeyeon thở nhẹ rồi mở cửa bước ra ngoài, quả thật Seoul lúc này rất lạnh, cứ tưởng như là đang bị đóng băng ấy. Cô lấy hai tay chà xát vào nhau rồi đưa lên mặt. Rảo bước nhanh đến sông Hàn, nơi mà từ trước đến nay, khi nào cô cũng ra đây trút bầu tâm sự mỗi khi có chuyện buồn, nhưng hôm nay, cô ra đây chỉ muốn khuây khỏa một tí, cô chán với việc phải nằm ườn ở nhà  lắm rồi. Lựa chỗ gần gốc cây to, Taeyeon ngồi phịch xuống, mỉm cười với mọi người xung quanh. Đôi mắt cô thẫn thờ nhìn ra bờ sông rộng, khẽ thở dài, tâm trạng cô không được vui vẻ như trước đây. Um..phải nói sao nhỉ, cô bây giờ sống nội tâm hơn, ít nói, ít cười, ít chia sẻ mọi chuyện với người khác. Cô không còn cảm giác an toàn khi quá mở lòng hoặc chia sẻ quá nhiều cho người khác, người duy nhất cô có thể tin tưởng ngay bây giờ là mẹ và Seohyun - người em nhỏ hơn cô hai tuổi, quen được trong một lần đi cắm trại, nói chuyện rất hợp nhau. Cô đã tự nhủ với mình, hãy vui vẻ lên và trở lại làm một Taeyeon cởi mở như trước, nhưng không được.



Dù gì cũng chỉ mới một năm thôi mà, làm sao có thể quên được hắn, người có ảnh hưởng đến cô nhiều như thế...


Hận, yêu, ghét, muốn quay trở lại làm bạn...? cô phải dùng cảm xúc nào để diễn tả tâm trạng của cô đối với hắn đây...?


Nếu bây giờ, hắn lại xuất hiện trước mặt cô  một lần nữa, cô sẽ phải đối diện với hắn thế nào ?..


Tại sao lại cứ mãi nhớ đến hắn thế cơ chứ ? Tại sao đã 1 năm rồi nhưng lại không thể mở lòng với ai khác ? Tại sao không ai có thể làm cô cười như hắn cơ chứ ?


Taeyeon thở dài, ngước mặt lên ngăn dòng nước mắt chảy xuống vì những suy nghĩ đáng ghét kia, nhưng đã quá muộn...Cô đã phải khóc quá nhiều vì hắn...





''Rốt cuộc, làm sao mới có thể đá anh ra khỏi cuộc sống của tôi đây ? Byun Baekhyun...?''








--


Đọc xong để lại cmt cho mình vui nhé, cảm ơn các bạn đã ghé fic ^^ mình hứa sẽ tung chap đầy đủ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 30-8-2013 19:09:18 | Xem tất
Chap 2



- Taeyeon unnie có nhà không bác ? - Cô gái với đôi mắt to tròn và mái tóc dài đen mượt lấp ló ngoài cửa hỏi

- A, Seohyun hả cháu, vào nhà đi - Mẹ Taeyeon cởi tạp dề và ra ngoài đón khách

Seohyun gật đầu nhẹ rồi cởi giày vào nhà, cô cứ ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm gì đó

- Cháu ăn bánh với uống nước, đợi bác kêu Taeyeon

Seohyun mỉm cười thay cho câu trả lời, cô để cặp mình xuống ghế và nhẹ nhàng ngồi xuống. Mẹ Taeyeon từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt khó hiểu, lâu lâu lại quay lên trên.

- Taeyeon không trả lời cháu ạ, hay cháu lên đó xem thử đi, bác còn vài việc phải làm

- Vâng ạ

Seohyun nhanh nhẹn lên trên phòng. Cô muốn gây bất ngờ cho Taeyeon vì đã lâu lắm rồi 2 người không gặp nhau, nếu biết cô đột ngột đến thăm thế này chắc Taeyeon bất ngờ và vui lắm. Seohyun mỉm cười bí hiểm rồi rón rén đi tới, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, nhưng cảnh tượng trước mặt không khiến cho cô khỏi bất ngờ...Căn phòng tối đen như mực, đồ đạc thì lộn xộn ngổn ngang, thậm chí một vài vật còn bị bể tan tành, dưới sàn nhà là một xấp hình rơi lả tả khắp nơi, một vài tấm bị xé rách phân nửa, cô còn bất ngờ hơn khi biết đó là những tấm ảnh mà trước đây Taeyeon và Baekhyun đã từng chụp chung với nhau...

Thảy chiếc cặp xuống dưới đất, cô sợ hãi chạy đến bật đèn và cầm những tấm hình lên xem...những nết vẽ chi chít che mất khuôn mặt của Baekhyun...


- Taeyeon unnie...- Cô vô thức gọi tên Taeyeon dù đôi mắt vẫn dán chặt vào những tấm hình

- Unnie à, Taeyeon unnie !!! - Cô đứng phắt dậy và hét tên Taeyeon, cô muốn nghe tiếng trả lời của chị mình - Làm ơn...đừng... - Cô bật khóc, cô đã cố xua tan đi những suy nghĩ xui xẻo trong lòng mình nhưng  không thành...


..



- Seohyun hả ?

Seohyun giật mình vì tiếng nói sau lưng.

- Taeyeon... unnie..?

- Thì unnie đây chứ còn ai, em làm gì vậy, sao lại khóc ? - Taeyeon ngơ ngác hỏi, tay cầm chiếc khăn chà vào mái tóc ướt nhem của mình

Seohyun quay ra nhìn những tấm hình và đồ vật xung quanh căn phòng, sau đó lại ngước lên nhìn Taeyeon, đôi mắt vẫn còn chút sợ hãi

- Chị nãy giờ ở đâu..đồ vật...? - Cô khó khăn hoàn thành câu hỏi của mình vì những tiếng nấc liên hồi.

- À, chỉ là chị đang dọn dẹp thôi, đang làm nửa chừng thấy nóng quá nên bỏ đi tắm... - Cô cuối xuống nhặt những tấm hình và những mảnh vỡ dưới sàn

- Thế hả...Còn những mảnh vỡ..

- Chị sơ ý thôi - Cô đem những thứ vừa nhặt được bỏ vào thùng rác.

Seohyun thở phào nhẹ nhõm, cô cười nhẹ, lau đi những giọt nước mắt của mình.

- Thế mà em tưởng...không phải thì quá tốt rồi

- Hả ? - Taeyeon quay sang hỏi

- Không có gì, mà unnie này, lát nữa em phải vào trường, vì đây là lần đầu tiên nên em muốn nhờ chị dẫn đi xem trường, dù gì chị cũng học ở đó được 2, 3 năm rồi... - Seohyun đứng dậy phủi bụi trên quần mình - ...được không ạ ?


- Tất nhiên, giờ vẫn chưa trễ đúng không, em xuống dưới nhà đợi chị một lát, dọn xong đống bừa bộn này chị xuống ngay - Taeyeon mỉm cười xoa đầu cô em gái mình - Chị cũng muốn đi thăm trường cũ

- Được thôi ạ - Seohyun cười tít mắt, cúi xuống nhặt cặp sách lên rồi đi ra ngoài, cô thấy vui và nhẹ nhõm vì những suy nghĩ lúc nãy của mình không hề xảy ra...


'' Nếu như em không tới kịp lúc, chị cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra... ''


- Sao ạ ? Em không nghe rõ ? - Seohyun quay mặt lại cười hỏi

- Không...không có gì, em xuống nhà dưới đi

- Vâng ạ..có gì chị phải nói với em nhé - Seohyun yên tâm quay đi khi thấy nụ cười thay cho câu trả lời của Taeyeon.


'' Cạch ''.


Cánh cửa vừa đóng lại, một thân hình nhỏ bé ngã khụy xuống cùng tiếng thở dài buồn bã...

.

.

.


-


P/S : Chắc do mình viết tệ quá hả T^T Không thấy cmt mà lượt view cũng ít...haizzz...Chap sau Baekhyun sẽ xuất hiện nhé ^^



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 1-9-2013 19:07:10 | Xem tất
b]
Chap 3




Cô với Seohyun cùng đi tới trường, trên đường gặp rất nhiều thầy cô và ai cũng đều biết Taeyeon cả. Cô cũng rất lịch sự chào hỏi lễ phép mọi người. Đừng hỏi vì sao dù đã 2,3 năm rồi nhưng thầy cô vẫn còn nhớ Taeyeon - một cô gái vừa vui vẻ, thân thiện, học cực giỏi những môn vốn 'khó nhai' như Toán, Hóa...và cô còn là cây văn nghệ gạo cội của trường nữa. Nhưng tiếc rằng, đó chỉ là Taeyeon của những năm về trước...



- Em chào thầy - Seohyun và Taeyeon đồng thanh chào thầy hiệu trưởng, Taeyeon đưa Seohyun lên văn phòng nộp hồ sơ xin vào học, vì Seohyun vẫn chưa biết rõ phòng, lớp ở trường.



- Chào 2 em...à...em này thầy trông quen quá - Người thầy đã cao tuổi hạ thấp mắt kiếng xuống, mắt nheo lại như để cố nhớ ra gì đó - Taeyeon...Em là Kim Taeyeon đúng không ?



- Vâng ạ, em chào thầy - Cô mỉm cười cúi đầu đáp lại



- Ha ha, lâu quá không gặp em, nhìn trưởng thành hơn nhỉ, có điều là chiều cao vẫn khiêm tốn như trước - Thầy hiệu trưởng chọc Taeyeon



- Thầy à...- Taeyeon giả vờ nhăn mặt - Đừng nói thế trước mặt em của em chứ ?



- Được rồi, em này là...?



Seohyun đứng bên cạnh khúc khích cười này giờ khi nghe nhắc đến mình vội giật mình cúi đầu



- Em là Seohyun ạ, em muốn xin vào trường học - Cô lấy trong cặp ra sắp hồ sơ mà mình đã chuẩn bị ở nhà



- Vậy Seohyun, chị đi thăm xung quanh trường nhé, em ở đây trao đổi với thầy xong thì ra gọi chị - Cô mỉm cười tạm biệt thầy và cô em gái





Bước ra khỏi phòng, cô thở một cái thật dài, trong đó ngột ngạt quá. Hít một hơi thật sâu, cô đi một vòng dạo quanh trường. Ngôi trường giờ đã khác xưa rất nhiều, nhưng cái dáng cổ kính của nó thì không thể nào lầm được. Taeyeon vẫn còn nhớ ngày xưa cô rất hay đi học trễ, dù nhà chỉ cách trường có vài mét, và mỗi lần như thế thì thầy chủ nhiệm đều phạt cô chạy một vòng quanh sân trường, và lần nào thầy hiệu trưởng cũng xin tha cho cô. Cô bật cười khi nhớ đến những kỉ niệm ngày còn đi học của mình. Chẳng mấy chốc cô đã leo đến tầng 3, các lớp học giờ cũng được trang trí rất đẹp, khác hẳn lúc trước. Taeyeon bước ra lan can trường nhìn lên trời và mỉm cười, cô thầm nghĩ nếu hôm nào tâm trạng cũng như thế này chắc cô đã quên được hắn...



Taeyeon cúi mặt xuống dưới, rất cao. Phải rồi, trên đây là tầng 3 mà.



- Rớt xuống dưới đây chắc tan xương nhỉ - Cô lẩm bẩm



- Này, mở ra xem cậu ấy viết gì trong đây - Một giọng nữ sinh vang lên



Taeyeon giật mình quay đầu lại, thì ra chỉ là vài cô học trò nói chuyện với nhau. Họ đang giành giật để xem mảnh giấy trắng kia.



- Nín coi, lát thầy nghe thấy thì toi, để tớ đọc cho nghe - Cô nữ sinh béo ú lên tiếng - E hèm...MinYoong à, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi, làm bạn gái tớ nhé, tớ hứa sẽ luôn luôn yêu cậu và ở bên cạnh cậu mãi mãi, cùng nhau đi hết cuộc đời này...



Cô gái kia chưa đọc xong thì cả nhóm đã ồ lên, riêng cô gái thắt bím tóc có khuôn mặt tròn dễ thương thì lại e thẹn. Hình như cô gái đó là MinYoong

- Này, giờ học mà các em ra đây làm gì thế hả??!! - Tiếng thầy giám thị đuổi theo mấy cô học trò đang muốn chạy trốn mình

Taeyeon mỉm cười nhìn cảnh tượng ấy rồi quay đầu lại, cô nhớ lại lời chàng trai trog bức thư

''... tớ hứa sẽ luôn luôn yêu cậu và ở bên cạnh cậu mãi mãi, cùng nhau đi hết cuộc đời này...''

Taeyeon nhếch môi cười, lũ con trai lúc nào cũng dẻo miệng thế. Cô thở dài rồi nhìn xuống dưới, mấy cô gái lúc nãy hình như đã bị bắt lên phòng giám thị. Đôi mắt cô vô hồn, nhìn vào khoảng không vô định.

- Nếu nhảy xuống đây chắc sẽ giải thoát được tất cả - Cô cười nhạt

Hình ảnh Baekhyun lại một lần nữa hiện về trong đầu cô, những ngày tháng hạnh phúc mà cô và hắn đã xây nên nay đã bị vùi lấp bởi tên phản bội đó, đã bỏ cô mà đi không một lời từ biệt, cũng không gọi điện hay hỏi han một lần. Cô đã nuôi hy vọng một ngày nào đó 2 người sẽ lại được ở bên nhau, nhưng chắc hắn đang hạnh phúc, nhưng không phải là với cô, có thể lắm chứ. Bây giờ, tất cả đã chấm dứt.

Taeyeon ngày càng tiến lại gần hơn về phía lan can, chỉ nhích một bước nữa thôi, cô sẽ rơi xuống.

'' Có nên nhảy ? ''

- Taeyeon unnie !

Taeyeon bị giật mình vì tiếng gọi sau lưng mình

- Seohyun, em xong rồi sao ? - Cô tiến lại gần Seohyun

- Vâng, chúng ta về chưa ạ ? Chị xong hết chưa ?

- Ừ, về thôi



--



Taeyeon đang đứng chờ ở trạm xe buýt, lúc nãy cô đi ăn với Seohyun nhưng Seo lại về trước vì có chuyện gấp. Cô lấy chân nghịch đám cỏ dưới chân mình, mắt ngó nghiêng tìm xe buýt

- Bạn gì ơi, cho mình hỏi ... - Giọng người nào đó vang lên từ phía sau khiến Taeyeon giật mình quay đầu lại.

Cái gì đang diễn ra trước mắt cô đây ? Là hắn ư ? Chắc không chứ ? Nhưng rõ ràng, khuôn mặt ấy...cô không thể nào nhầm được. Là Byun Baekhyun. Hắn quay về  rồi ư ? Nhưng tại sao lại là ngay lúc này chứ, cô chưa sẵn sàng mà...

- Tae...Taeyeon ? - Người kia cũng ngạc nhiên không kém, suýt nữa thì anh đã làm rớt đồ cầm trên tay mình

Taeyeon đứng im như người mất hồn nhìn Baekhyun. Cô...có cảm giác dây thần kinh của mình bị tê liệt vậy. Cô không biết phản ứng như thế nào với chuyện này...Quá đột ngột, quá bất ngờ...

- Taeyeon à, em...- Baekhyun nắm lấy tay của cô, giọng run lên - ...em sao thế, có nghe anh nói gì không ?

- Tất...tất nhiên là tôi nghe - Taeyeon rút tay lại thật mạnh - Tôi...tôi có việc phải đi trước, chào anh

- Khoan đã, Taeyeon!!!...- Baekhyun đuổi theo cô, anh biết, cô đã bị tổn thương rất nhiều, nhưng anh nói chia tay cô cũng có lí do của nó, mà anh không hoàn toàn là người quyết định.


'' Kim Taeyeon, dù có chết, tôi cũng sẽ không để mất em lần nữa...''
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 2-9-2013 19:01:40 | Xem tất
Chap 4



Taeyeon trở về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên mặt cô. Không thể tin được, là Baekhyun. Khuôn mặt mang chút sợ hãi lẫn bất ngờ khiến cho mọi người trên đường nhìn cô cứ như là một sinh vật lạ. Cô thậm chí còn không thể lê bước nổi, cô sợ phải đối mặt với hắn, nhưng...


Không thể phủ nhận...cô còn yêu hắn rất nhiều...


Taeyeon hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi mở cửa bước vào nhà, cô không muốn để mẹ thấy vẻ yếu đuối đến khó tưởng này của cô.

- Mẹ à, con về rồi - Taeyeon cười gượng

- Taeyeon... - Mẹ cô ngồi trên ghế salon thấy con gái có vẻ gì đó không ổn

- Con...con lên phòng... - Taeyeon trốn tránh ánh nhìn của mẹ mình, không được, cô không thể kìm được nước mắt nữa rồi

Người mẹ bối rối nhìn con gái của mình có những cử chỉ lạ, bà đứng dậy đi lên phòng Taeyeon, lúc này, bà biết Taeyeon là người yếu đuối hơn ai hết

- Yeonnie...mẹ vào được chứ - Bà gõ nhẹ cửa phòng

'' Cạch ''

Cửa mở, là Taeyeon mở cho bà. Bà mỉm cười dắt tay cô vào phòng. Xoa đầu con gái, bà hỏi

- Con làm sao thế

-... - Taeyeon im lặng

- Baekhyun...đúng không ?

Taeyeon ngạc nhiên ngước lên nhìn bà rồi khẽ gật đầu

- Con không thể hiểu...đột nhiên hắn lại xuất hiện...giống như lúc hắn biến mất khỏi cuộc đời con vậy. - Taeyeon nấc lên, cô hoảng loạn kể lại câu chuyện của mình một cách khó khăn

Mẹ cô khẽ nhăn mặt, để con gái dựa vào vai mình, bà vuốt ve mái tóc của con gái, và cứ thể để Taeyeon chìm trong cảm xúc của mình, thứ cảm xúc mà bấy lâu nay, cô luôn phải giấu giếm với mọi người. Sau khi để Taeyeon dịu lại, bà mới từ tốn hỏi

- Con còn yêu Baekhyun đúng không ?

Taeyeon gật đầu không do dự, đúng thế, hắn luôn là nỗi ám ảnh không thể xóa được trong tâm trí cô. Thấy mẹ mình hỏi xong thì bỗng dưng im lặng, cô mới lên tiếng

- Lúc trước, ba bỏ mẹ cũng như thế ạ ? Có phải, đàn ông trên đời này luôn là người như thế không ?

Mẹ  cô xốc vai cô lên, lấy tay vuốt nhẹ lên gò má cô rồi nói

- Ba mẹ chia tay nhau vì thấy sống cùng nhau không hạnh phúc, và ba con cũng không phải là một người xấu. Mẹ rất biết ơn khi ông ấy đã dám nói ra sự thật, rằng người ông ấy yêu không phải mẹ mà là người khác, như thế còn tốt hơn là sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc và giả dối con à - Bà mỉm cười giải thích - Nhưng mẹ nghĩ Baekhyun còn yêu con, hai đứa không nên trốn tránh như thế nữa, hãy gặp nhau và giải quyết những hiểu lầm...

- Nhưng con không đủ can đảm mẹ à...con - Cô lắp bắp

- Được rồi, mẹ chỉ nói thế thôi, còn quyết định là do con - Bà đứng dậy, hôn lên trán Taeyeon - Nghỉ nghơi sớm đi, con gái. Sáng mai mẹ sẽ làm bánh cho con.

Taeyeon cười chào mẹ. Cô leo lên giường và chùm chăn lại, bây giờ cô muốn để đầu óc mình được thanh thản...

'' Tít, tít, tít '' - Bạn có tin nhắn mới ''

Taeyeon cầm điện thoại lên xem. Là tin nhắn của Seohyun

'' Unnie, em đi chơi với Luhan oppa và gặp một người...Baekhyun đấy, anh ấy về rồi...unnie...''

Taeyeon mặt không cảm xúc trả lời tin nhắn của Seohyun

'' Unnie biết rồi, cảm ơn em, 2 đứa đi chơi vui vẻ nhé ^^ ''

Cô thở dài cất điện thoại lên, tắt đèn rồi nằm im lặng trên giường cùng với thứ cảm xúc hỗn độn...




--


Tại sông Hàn...



- Taeyeon unnie không biết có sao không nữa - Seohyun thở dài bỏ điện thoại vào túi rồi quay sang chàng trai ngồi cạnh mình - Luhan oppa !!

- Hở - Chàng trai giật mình

- Oppa ăn hết que kem của em rồi kìa - Cô mếu máo chỉ vào que kem trên tay Luhan

- A...ơ..oppa xin lỗi...nhìn mặt em lúc nhắn tin với Taeyeon dễ thương quá nên... - Luhan gãi đầu bào chữa cho 'tội lỗi' của mình

- Nè, đừng có mà biện hộ, em không tha cho anh đâu - Cô chu mỏ  nhìn Luhan với ánh mắt hình viên đạn

- Được rồi, lát anh mua lại cho mà... - Luhan cười cầu hòa - Thế lúc nãy, Taeyeon có nói gì không...?

Seohyun thở dài lắc đầu

- Không, chị ấy có vẻ không bất ngờ gì, còn rep cho em icon ''^^'' nữa - Seohyun lấy tin nhắn mà lúc nãy Taeyeon nhắn cho cô để Luhan xem - Em nghĩ chắc chị ấy shock lắm nhưng cố giấu...

Luhan gật đầu nhẹ, anh xoa đầu Seohyun rồi mỉm cười nhẹ nhàng

- Đừng lo lắng quá, Taeyeon là người chín chắn, chắc không có chuyện gì đâu, anh sẽ  thử liên lạc với Beakhyun xem, từ ngay nó đi anh cũng không có tin tức gì, nếu có được anh cho em biết ngay, được chứ ?

- A, thế thì tốt quá, lúc trước anh là bạn thân của Beakhyun oppa mà, em quên mất - Mắt Seohyun sáng lên - Nhớ giúp Taeyeon unnie đấy - Cô xòe ngón út ra và nghiêng đầu bảo - Hứa đi

Luhan cười xòa nghéo tay với Seohyun, hai người cùng nhau tận hưởng buổi chiều thật hạnh phúc



--



Ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ và rọi vào mặt Taeyeon khiến cô giật mình tỉnh giấc. Vươn vai và ngáp một cái thật dễ, cô uể oải trườn người dậy lấy cái đồng hồ và xem giờ

- Ôi, 7h rồi, mình ngủ quên mất

Taeyeon lồm cồm bò dậy và đi làm vệ sinh cá nhân. Cô quay lại giường với khuôn mặt mệt mỏi. Dù hôm nay cô ngủ ngon thật, nhưng tâm trạng cứ mệt mỏi như thế nào ấy. Lấy tay đánh nhẹ vào má mình rồi lắc lắc đầu cho cơn mệt mỏi qua đi, Teayeon với  lấy chiếc phone của mình

- Oh my...106 cuộc gọi nhỡ - Cô tròn mắt nhìn thông báo trên điện thoại mình - Ai thế này ? Mình đâu biết số này




--



- Mẹ ơi, hôm nay ăn gì thế - Taeyeon chạy xuống nhà khi nghe mùi thơm của thức ăn

- Taeyeon hả ? Ngồi đi con, hôm nay mẹ làm nhiều món con thích lắm - Mẹ cô tay bưng thức ăn lên bàn, mỉm cười


- Woaa, ngon quá đi mất - Cô ngồi xuống và thưởng thức các món ăn do mẹ mình nấu - Ngày nào mẹ cũng làm thế này hết nha mẹ - Taeyeon cười tít mắt

- Chỉ cần con thích là được - Mẹ cô cũng phì cười theo


'' King koong...king koong...''


- Để mẹ ra mở cửa

- Dạ thôi, để con - Bà vừa đứng lên thì Taeyeon đã ngăn lại, giành đi mở cửa


Cô nhanh nhẹn chạy ra mở, bỗng đột nhiên khựng lại

- Tae...Taeyeon...


'' Cạch ''

Taeyeon đóng cửa thật nhanh lại, cô ngã quỵ xuống đất và áp lưng vào cánh cửa, mặc cho người khách ngoài kia đang kêu tên mình


- Sao thế con - Mẹ cô hốt hoảng chạy ra đỡ con gái


- Là Bae...Baekhyun mẹ ạ - Cô nắm hai cánh tay của mẹ mình, giọng run lên - Anh ấy đến đây tìm con...







--

P/S : Cho cái LuSeo mâu mần =))

Bình luận

Vào chiến để giật tem thui  Đăng lúc 8-9-2013 07:37 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 3-9-2013 21:04:06 Từ di động | Xem tất
BaekunYeon gửi lúc 3-9-2013 12:22
tem nha. Truyện bạn viết đại loại hợp với phong cách của mình nên mình rất thích ^^
m ...


Mình cũng thế : D rất thích thể loại này nên viết thử lần đầu :)) mình cũng rất kén truyện, ít khi nào có kiên nhẫn xem hết fic lắm. Chí lớn gặp nhau rồi =)) mà bạn trans nhanh fic kia đi nha, hóng lắm :D cám ơn bn đã ủng hộ mình ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 6-9-2013 19:50:58 | Xem tất
Chap 5




http://mp3.zing.vn/bai-hat/I-Love-You-Taeyeon-Taeyeon-SNSD/IW8AC0UC.html



Chiều hoàng hôn dần buông xuống, ánh nắng huyền ảo nhè nhẹ lướt trên sông Hàn. Đây là thời điểm vô cùng thích hợp để các cặp tình nhân ân ái bên nhau, vừa lãng mạn, dịu dàng, yên tĩnh...Ở góc kia, cũng có một cặp tình nhân ( chắc là thế ), nhưng họ không hẳn là đang ân ái với nhau...

- Cám ơn em đã chịu nói chuyện với anh - Baekhyun đan hai tay lại với nhau, mặt cúi xuống

- Anh nên cám ơn mẹ em - Taeyeon cười với anh, một nụ cười mang ý khinh miệt không hơn không kém

- À đúng...nhờ bác gái cả... - Baekhyun đáp, anh có vẻ sợ nụ cười kia của Taeyeon


Họ lại trở về trạng thái im lặng, Baekhyun không biết nên mở lời như thế nào với cô. Vì anh biết, Taeyeon không giống như lúc trước, anh sợ, lời nói của anh sẽ khiến cô bị tổn thương, và hơn hết, anh sợ mình sẽ vụt mất cô lần nữa. Taeyeon bây giờ đối với anh như một mảnh thủy tinh...dễ vỡ, mong manh, nhưng bất cứ ai cố tình đập vỡ cô sẽ phải đau đớn...

- Anh muốn nói gì - Taeyeon lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng

- À, anh...anh muốn giải thích...- Baekhyun ngập ngừng -...chuyện anh đã bỏ đi một năm qua...anh...

Taeyeon bỗng dưng đổi sắc mặt, đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo vô hồn. Khuôn mặt cũng không có chút cảm xúc. Anh ta vừa nói cái gì thế ? Giải thích ư ? Nực cười !...

- Thật ra, anh cũng không muốn như thế, một năm trước, ông anh bệnh rất nặng và qua đời, chuyện đó em cũng đã biết...- Baekhyun chậm rãi nói - Trước khi chết, ông có nói rằng muốn anh sang Mĩ học và kết hôn, với cô gái tên Yoona, lúc trước ông anh và ông cô ấy từng đính ước với nhau...

Baekhyun dừng lại, quay đầu nhẹ sang Taeyeon để xem phản ứng của cô. Nhưng Taeyeon vẫn không có chút lay động. Đôi mắt cô lạnh lẽo nhìn vào khoảng không vô định nào đó trước mặt. Beakhyun khẽ nhói đau, anh cứ tưởng Taeyeon còn yêu anh nhiều hơn anh biết, nghe tin anh kết hôn mà phản ứng của cô chỉ có thế thôi sao ?

- Em..không thắc mắc gì à ?

Taeyeon quay sang Baekhyun, miệng mở lời trong khi nét mặt không chút biến đổi

- Tại sao anh còn ngồi đây ?

- Vì anh và Yoona đều không đồng ý cuộc hôn nhân này, anh chỉ qua Mĩ học rồi sau đó về nước. Yoona yêu chàng trai khác, tên là Kai, còn anh, anh yêu...em.

Hai con ngươi của Taeyeon khẽ lay động khi nghe từ mà Beakhyun vừa thốt ra

- Anh thật sự yêu tôi sao ?

Câu hỏi của Taeyeon làm Baekhyun bối rối và xấu hổ, anh ngước nhìn cô với đôi mắt đầy ân hận, đúng là anh không hề có tư cách nói lên câu đó. Nhưng lời nói của anh là thật lòng...như 1 năm về trước.

- Không phải một năm trước anh cũng đã từng nói ra câu này sao ? Nhưng rốt cuộc như thế nào chứ ? - Taeyeon đứng dậy và hét lên, đã quá sức chịu đựng của cô rồi

Baekhyun đau lòng nhìn những giọt nước mắt đua nhau rơi trên mặt Taeyeon, anh đứng dậy và ôm chầm lấy cô

- Anh xin lỗi em, Taeyeon à, chúng ta quay lại đi có được không ? Anh hứa, sẽ không để em thất vọng lần nữa đâu mà

Anh khóc, vì cô. Cô cũng khóc, lại là vì anh. Mặc cho những người xung quanh nhìn chằm chằm vào 2 người, anh và cô vẫn chìm vào cảm xúc của mình, những tiếng nấc đầy đau đớn khiến cho mọi người, dù không hiểu chuyện gì cũng phải  nhói đau theo.

- Anh nghĩ là tôi sẽ để cho anh làm đau trái tim tôi một lần nữa ư ? - Taeyeon cất tiếng, cô không đẩy anh ra, nhưng câu nói của cô khiến cho anh không thể tiếp tục ôm cô được

- Taeyeon...em..- Baekhyun run run đẩy Taeyeon khỏi người mình

- Anh có biết quãng thời gian này tôi sống như thế nào không ?! Anh có biết tôi đã tìm đến cái chết bao nhiêu lần không ?! Nếu như không có Seohyun và mẹ bên cạnh thì anh nghĩ tôi còn có thể đứng đây nói chuyện với anh sao ?! - Taeyeon hét lên, cô càng khóc to hơn, và những lời nói của cô càng khiến cho Beakhyun ngày càng cảm thấy tội lỗi và đau đớn

- Anh...là tên khốn, anh biết không ?

Baekhyun ngạc nhiên mở to mắt nhìn Taeyeon, tên khốn ư ? Anh ngã khụy xuống, quỳ trước mặt Taeyeon, anh cũng giống như cô, không thể ngăn được nước mắt của mình.

- Dù có yêu em như thế nào, thì tôi vẫn là tên khốn.

Baekhyun bật cười, nụ cười mang đầy nỗi đau của anh khiến cho Taeyeon không khỏi xót xa. Cô còn yêu anh, yêu nhiều lắm. Cô cũng hận anh, hận nhiều lắm. Tại sao ông  trời lại khiến cho tình yêu đầu của cô trở nên thế này ? Cô muốn chạy tới ôm chầm lấy anh, nhưng tại sao chân cô lại không thể lê bước nổi.

- Em...ghét tôi đến thế sao ? - Baekhyun nhìn vào mắt cô, đôi mắt đỏ hoe của anh chứa đựng sự van xin đầy đáng thương.

Taeyeon nhìn anh, mấp máy môi như muốn nói ra điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô quay mặt đi tránh ánh nhìn của anh. Vì cô sợ, cô sẽ lại rơi vào hố sâu đen tối trong đôi mắt ấy. Đôi tay nắm lại thật chặt, cô cố ngăn dòng nước mắt khi thấy anh như thế này, không khác gì một kẻ vô dụng yếu đuối van xin tình thương của người khác nhưng không thành. Và cái kẻ lạnh lùng nhẫn tâm kia lại chính là cô.

Beakhyun bất lực cười đau đớn rồi đứng dậy quay mặt đi

- Cám ơn em, Taeyeon.

Cô quay lại nhìn anh. Tấm lưng gầy gò nhưng vững chãi đã từng là của cô ấy, cô muốn chạy lại và ôm nó, cô muốn ngăn bước chân của anh. Nhưng cô lại không thể kiểm soát được lời nói của mình, những lời nói không khiến cho người nghe phải chạnh lòng...


- Không phải là anh bỏ rơi tôi trước sao ?

Taeyeon cười gượng cất lên câu nói cuối cùng rồi quay mặt chạy đi, bỏ lại Beakhyun đau đớn nhìn theo dáng cô đang khuất dần.








'' Hai ta như đôi giày bị tuột dây

  Càng ngày, khoảng cách càng lớn...
  
  Trái ngược của tình yêu, không phải là sự chia ly..

  Mà là sự vô tình của người kia...

  Em xin lỗi, vì đã luôn tìm cách tránh né anh

  Bởi vì mỗi khi nghĩ đến quá khứ, em thật sự rất đau

  Con tim em mách bảo rằng, chúng ta không thể bên nhau được nữa

  Tình yêu, nó khiến cho con người ta phải đau khổ tột cùng...

Nên hãy quên nó đi, quên tất cả...





'' Anh xin lỗi, vì anh luôn cố tìm kiếm em

Mặc dù biết những điều đó là vô vọng

Anh luôn sợ những kí ức đó sẽ bị xóa đi mất

Lúc đó, anh như một đứa vô dụng đáng thương

Và những gì anh có thể làm cho em cũng chỉ là một lời xin lỗi

Tình yêu...thậm chí nếu sẽ lại cô đơn như trước

Thì anh cũng sẽ nói xin lỗi em, anh thật sự rất hối hận

Và cho dù có yêu em đến thế nào, anh cũng chỉ là một tên khốn

Xiin lỗi em...''



Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Hss2105 + 5 fighting

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 11-9-2013 19:29:26 | Xem tất
Chap 6



Taeyeon rảo bước trên đường về nhà, cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh một cách vô hồn, không cảm xúc. Trên tay cô cầm chiếc phone, muốn gọi cho ai đó nhưng cứ lại chần chừ

'' Có nên không ? ''

Taeyeon nhìn vào màn hình điện thoại rồi thở dài, cô lướt tay mình vào danh bạ rồi dừng lại ở tên '' Sehun - 09xxxxxx''

'' Liệu mình có làm đúng không ? Như thế này chẳng phải là đang lợi dụng em ấy sao ? ''

Cô cắn môi dưới của mình, khuôn mặt hiện rõ nét lo lắng bối rối. Cuối cùng thì cô cũng phải bấm nút gọi sau khi nghĩ ngợi lo lắng và thở dài hàng chục lần

'' Tít tít tít tít tít...''

- Angnhonghaseyo ? Sehun nghe - Đầu dây bên kia lên tiếng

- Sehun ssi...Noona đây...em còn nhớ không ?

- Taeyeon noona ? Tất nhiên là em nhớ rồi !

- Chúng ta gặp nhau đi, noona có chuyện cần nói, nhanh lên nhé. Gặp em ở quán xxxx. Bye.

- A..noona...khoan đã

'' Tít - Cuộc gọi kết thúc! ''

Taeyeon thở hắt ra, chỉ gọi một cuộc gọi và hẹn gặp nhau thôi mà cô cũng phải lo lắng đến thế. Nhưng mà biết sao được, Sehun và cô đã rất lâu không gặp nhau, từ ngày mà Sehun bảo thích cô đến nay, 2 người không còn thân nhau như trước. Cậu ấy là một chàng trai tốt, nhưng biết sao được, lúc đó, cô vẫn còn rất yêu Baekhyun, và bây giờ cũng thế.

Taeyeon đến chỗ mà hai người hẹn gặp. Cô bước vào quán và nhìn ngó xung quanh. Nội thất trang trí ở đây cũng thay đổi nhiều, đây là chỗ mà trước đây cô, Sehun, Baekhyun hay gặp nhau. Taeyeon cố gắng tìm kiếm cậu nhóc trong hàng tá khách hàng đang ngồi ở đây, và việc đó có vẻ khó khăn, khi mà cô loay hoay nãy giờ vẫn không tìm được chỗ của mình cũng như Sehun.

- Noona, em ở đây !

- Sehun ? Ôi may quá, chị cứ tưởng không tìm được em.

Taeyeon nhẹ nhõm bước đến bàn mà Sehun đang ngồi. Cậu nhóc, à không, là chàng trai, bây giờ đã cao và đẹp trai hơn rất nhiều, giọng nói cũng ồm ồm chứ không ẻo lả như con gái lúc trước.

- Xin lỗi nhé, đã hẹn em mà phải để em đợi thế này, ngại quá - Taeyeon bắt ghế ra và ngồi xuống, đối diện Sehun

Sehun mỉm cười ý bảo không sao, cậu ngoắc tay gọi bồi bàn và gọi nước uống, mắt chăm chú dán vào Menu trong khi đó thì Taeyeon lại dán mắt vào cậu

- Cho tôi một li trà sữa - Rồi cậu ngước mặt lên nhìn Taeyeon - Noona uống gì ?

- À, sao cũng được - Taeyeon giật mình, mắt đảo ra chỗ khác

- Vậy thì, một trà sữa, một cam vắt nhé - Cậu quay sang mỉm cười với cô tiếp viên.

Taeyeon bồi hồi nhìn xung quanh quán, tay cô đan lại với nhau.

- Noona gọi em ra đây có việc gì à ?

- À, việc này...

- Khó nói lắm hả ? - Sehun ngồi vắt chân lại với nhau, mắt nhíu lại

Taeyeon gật đầu.

- Vậy uống xong thì nói nhé - Sehun cười, đưa ly nước cam cho Taeyeon

Taeyeon cũng mỉm cười đáp lễ, cô lấy tay đung đưa ống hút theo dòng nước, hai môi bặm chặt lại với nhau.

- Em còn thích chị không ?

'' Phụt ''

Sehun giật bắn người khi nghe câu hỏi của Taeyeon, miệng phun cả nước đang uống ra ngoài. Đưa tay lau miệng vẫn còn dính nước uống, Sehun tròn xoe mắt nhìn cô khó hiểu

- Noona đang nói gì thế ? Ôi trời, ngượng chết được

- Nè, chị cũng ngượng lắm chứ bộ ! Chị...- Taeyeon đỏ mặt ấp úng

Sehun nhíu mày chờ đợi câu nói của Taeyeon

- Em với chị quen nhau đi !


1s, 2s, 3s


Sehun lặng người khi nghe đề nghị của Taeyeon, nhưng khuôn mặt cậu thay đổi ngay sau đó


- Noona muốn quên Baekhyun ssi đúng không ?

Taeyeon bất ngờ nhìn lên, vẻ mặt cậu nhóc vẫn rất bình thản, thậm chí có phần lạnh nhạt, 2 chân ngồi đan chéo lại với nhau, lưng tựa vào ghế, không hiểu sao Taeyeon đột nhiên rùng mình. Cô nhìn vào Sehun lần nữa rồi cúi mặt xuống, khẽ cất tiếng


- Nếu em thấy không thoải mái, chị xin lỗi...- Cô lí nhí nói

Taeyeon đứng dậy định đi về thì cô đã bị một bàn tay rắn chắc giữ lại

- Chị không nghĩ lời đề nghị vừa nãy của chị sẽ làm tổn thương em sao ?

- Sehun...- Taeyeon bối rối -... chị biết nhưng mà...chị

- Nhưng chỉ có em là có thể giúp chị thôi chứ gì - Sehun đứng dậy

- Chị xin lỗi, nếu em không muốn thì...

- Được rồi, từ hôm nay Kim Taeyeon là bạn gái của Oh Sehun này ! - Sehun cắt ngang lời Taeyeon choàng tay qua vai cô, mỉm cười


Taeyeon ngạc nhiên nhìn Sehun, nhưng đôi môi cô nhanh chóng vẽ nên nụ cười nhẹ...



--



Sehun đưa Taeyeon về nhà, trên suốt đoạn đường, không ai nói câu nào, lâu lâu chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười. Họ vẫn chưa quen với  việc là một cặp đôi.

- Tới nhà rồi, noona vào đi - Sehun cười, đẩy nhẹ Taeyeon vào nhà

- Gọi tên đi, chúng mình quen nhau rồi mà.

- Uhm, Taeyeon.

- Tốt

Taeyeon mỉm cười vẫy tay chào Sehun rồi bước vào nhà, nhưng cô chợt khựng lại, khẽ quay nhẹ đầu về phía sau.

- Sao thế ? - Sehun nhìn vào

- Sehun này... - Cô bối rối hỏi

- Ừ ?

- Dù chị chỉ đang lợi dụng em, em vẫn đồng ý và không giận chị sao ?

Sehun tắt nụ cười trên môi, anh im lặng trong vài giây rồi lên tiếng.

- Không sao, em tình nguyện để chị lợi dụng mà - Sehun gãi đầu cười - Chị vào nhà đi, em về đây.

Đợi Sehun rời khỏi, Taeyeon nhẹ rảo bước ra cửa và nhìn theo bóng cậu khuất dần mà trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi, đôi mắt cô ánh lên vẻ buồn bã rõ rệt.

- Xem ra, tôi cũng là đồ khốn giống anh rồi.

Cô quay lưng vào và ngồi bệch xuống, lưng áp vào cánh cửa. Khẽ thở dài, cô rút ra từ túi mình tấm ảnh mà cô và Baekhyun chụp chung  với nhau, nước mắt khẽ rơi lúc nào cô cũng không hay biết


'' Xin lỗi em, Sehun, có lẽ chị phải nhờ đến em để quên hắn thôi.''





-



Fic này mình chỉ viết xong rồi úp luôn, chưa kịp sửa câu từ, bận học quá không có thời gian chăm chút cho fic T^T Mong các bạn thích. Fic này sẽ là HE nhé. Gần end rồi : )))

Bình luận

mau ra chap mới nhé bạn! :) ủng hộ cả 2 tay 2 chân luôn!:)  Đăng lúc 11-9-2013 08:34 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Hss2105 + 5 fighting nào

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 14-9-2013 19:45:07 | Xem tất
Chap 7





Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Taeyeon giật mình và nhăn mặt khi ánh nắng rọi thẳng vào mắt cô. Đưa tay dụi dụi mắt, cô ngồi phắt dậy, như thói quen thường lệ đưa tay lấy điện thoại của mình. Cô mỉm cười khi thấy dòng tin trên đó

'' Sáng vui vẻ, Taeyeon - Người gửi : Sehun ''.

Cô đặt chiếc điện thoại xuống giường rồi đi làm vệ sinh cá nhân. Tin nhắn vào buổi sáng của Sehun khiến cho cô nhớ đến hắn. Lúc trước hắn cũng vậy, mỗi sáng đều nhắn tin chúc cô, và điều đó làm cô cảm thấy khó chịu

'' Chết tiệt, mình đang cố quên hắn mà ''

Taeyeon lắc đầu xua đi ý nghĩ trong đầu mình. Cô tự nhủ cần phải gần gũi với Sehun hơn, như thế sẽ khiến cho cả 2 không còn ngượng ngập nữa và cô có thể quên hắn dễ dàng hơn. Cô phải xem Sehun chính là Baekhyun. À không, Sehun là người thay thế cho Baekhyun. Phải, cô chỉ là đang lợi dụng Sehun để quên đi hắn.

- Từ khi nào mày có cái ý nghĩ khốn kiếp đó vậy ? - Taeyeon cười nhạt.

Cô tiến đến giường và cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.

'' Hẹn tối 7h tại công viên nhé, nhớ đến đúng hẹn đấy, Sehun ssi ''




--




Sehun mỉm cười khúc khích khi thấy tin nhắn mà Taeyeon gửi cho mình. Anh không ngờ cô lại chủ động hẹn trước, và càng không ngờ dù đã là một năm nhưng anh lại còn yêu cô đến thế. Thậm chí để cho cô lợi dụng anh mà vẫn không một chút phiền lòng. Anh sẵn sàng gạt bỏ tất cả các mối tình cùng với những cô gái xinh đẹp sẵn sàng hiến dâng cho anh tất cả chỉ để có thể sống với danh nghĩa là bạn trai Taeyeon, một người bạn trai thay thế. Không sao, thay thế cũng được, giả dối cũng được, lợi dụng cũng được, anh vẫn rất yêu Taeyeon.

Những tên bạn thân ngồi nhìn Sehun không chớp mắt, từ khi nào mà thằng bạn vô tình của họ lại ngồi cười khúc khích khi xem tin nhắn thế này cơ chứ ?

- Này, Sehun ! - Chanyeol, bạn thân của Sehun lên tiếng

- NÀY !

- NÀYYYYYYYYYY !!!!!!

- Aishhhh, cái thằng này, muốn chết hả ? - Sehun giật mình quay lại hét vào mặt Chanyeol, đưa tay lên vung thành nắm đấm dọa Chanyeol

- Mày làm gì đấy, sao lại cười khúc khích nhìn phát gớm vậy hả - Suho lên tiếng, mắt dán chặt vào chiếc điện thoại của mình

- Không có gì, tụi bây chả hiểu đâu - Sehun mỉm cười cất điện thoại vào, trước đó không quên hun chóc vào màn hình.

Mấy tên khác ngơ ngác nhìn Sehun rồi lại đưa mắt nhìn nhau, sai đó lại phá lên...cười.

-  Hahaha, hôm nay mày sến vậy - Kai chạy đến vỗ vai Sehun

- Đúng đấy, hay nhớ em nào quá phát rồ rồi - Kris tiếp lời

- Hay tối nay mình đi bar nhé, lâu quá không đi tao cũng nhớ lắm rồi - Chanyeol đưa ý kiến

Mọi người nhanh chóng đồng tình, duy chỉ có một tên vẫn ngồi thẩn thờ nhìn ra đường, miệng vẫn nở nụ cười bí hiểm

- Này, Sehun, mày đi không ?

- Tất nhiên là đi rồi, ai chứ nó làm sao bỏ qua được, phải không Sehun ? - Suho cười

- Không. Tối nay tao có hẹn - Sehun đứng dậy, lấy chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi quán

- Hẹn với em nào đấy, sao không nói cho tụi tao biết ? - Mấy tên nhóc nhao nhao

- Taeyeon noona. - Sehun nháy mắt nói câu cuối rồi lên xe chạy đi, bỏ lại mấy tên bạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì



--




Sehun đưa tay nhìn đồng hồ, giờ đã là 7h30, anh đã đứng đợi cô gần nửa tiếng rồi. Cô lại trễ hẹn. Nếu như anh là Baekhyun thì chắc cô ấy sẽ không để anh phải đợi như thế. Mà khoan đã, người thay thế thì không được đòi hỏi quá nhiều, đúng không ? Anh bật cười với ý nghĩ của mình, chính anh tình nguyện để cô lợi dụng mình mà.

Sehun ngó quanh đường, trời đã tối dần, xe cộ cũng thưa thớt hơn...

7h50...

Taeyeon vẫn chưa tới. Anh sắp không chờ nổi rồi.


- Sehun ssi - Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng khiến Sehun giật mình quay đầu lại.

- A, Taeyeon ?

Sehun nhìn Taeyeon, người cô ướt đẫm mồ hôi và đầu tóc thì rũ rượi. Cô có vẻ mệt  khi mà liên tục thở hắt ra rồi ngồi chồm xuống.

- Ôi, mệt quá

- Sao vậy ? - Anh cuối xuống đưa khăn giấy cho cô lau mồ hôi

- Xe em bị hư nên phải chạy bộ đến đây, giữa đường lại có tai nạn giao thông nên bị kẹt xe khá lâu, em chen chúc mãi mới mò ra được.

Sehun nhìn cô vừa nói vừa thở hồng hộc thì bật cười, xoa đầu cô

- Ngốc, sao không đi xe hay gọi anh đến đón

- Điện thoại em hết pin, và cũng  quên đem tiền

Anh cười lớn rồi đưa Taeyeon vào băng ghế đá ven đường. Trong khi Taeyeon mệt nhoài, lau mồ hôi trên người mình và kêu ca về vấn đề kẹt xe thì Sehun chỉ lặng lẽ nhìn ra đường, cười buồn nhẹ

- Anh sao vậy ? - Taeyeon nhìn sang Sehun

- Cứ tưởng em không tới.

- Tất nhiên là em phải tới rồi. Sao lại nghĩ thế chứ - Taeyeon cười, gạt tay qua một bên

- Vì anh không phải Baekhyun.

Taeyeon tắt hẳn nụ cười, sắc mặt biến đổi ngay, cô chau mày nhẹ nhìn Sehun rồi lại quay sang nhìn ra đường. Hai người lại im lặng trong vài phút.

- Đừng nghĩ như thế, Sehun à

- Điều đó là đúng mà, vì vốn chị đâu thích em, đúng không ? - Sehun mỉm cười nhìn Taeyeon

Taeyeon im lặng cúi đầu không trả lời. Sehun khẽ thở dài, rất khẽ, đến nỗi chỉ mỗi mình anh nghe thấy.

- Thôi, mình đi chơi nào - Anh nắm tay cô đứng dậy.

Taeyeon bước theo Sehun, cô nhìn tấm lưng của anh chậm rãi  run lên. Taeyeon chạy đến và ôm anh từ phía sau

- Chị xin lỗi, Sehun

Sehun không nói gì, anh ngã đầu về phía sau, chạm vào chóp đầu cô, đôi mắt ánh lên nỗi buồn xen lẫn điều gì đó khó tả.




Liệu đến bao giờ, trái tim mình có thể lại yêu một ai đó, nhiều như ta đã từng yêu.
Đừng bao giờ nhắm mắt bỏ qua một người yêu bạn, quan tâm đến bạn và nhớ bạn hằng đêm. Bởi vì sẽ đến một ngày, bạn thức giấc để rồi nhận ra rằng mình đã đánh mất mặt trăng chỉ vì mãi thẫn thờ đếm những vì sao







.

Bình luận

Giật tem đã nhá Hee iu quý, có tg là com liền, đợi Moon zs ha ^^  Đăng lúc 15-9-2013 06:20 PM
hay lắm bạn...mau mau cho chúng nó quay lại vs nhau nhé! :p  Đăng lúc 14-9-2013 08:13 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 18-9-2013 19:43:29 | Xem tất
Chap 8




Sehun và Taeyeon chậm rãi đi với nhau trên đường, trời đã tối nên mọi vật nhìn cũng không được rõ. Họ không biết nói gì với nhau, hay ít ra là làm gì đó để xóa đi cái không khí ngượng ngùng khó chịu này. Sehun đi trước, Taeyeon đi phía sau.

Taeyeon, cô đang rất phân vân. Nên chọn Sehun hay Beakhyun ? Một người luôn yêu cô và dành tất cả cho cô. Còn người kia lại là kẻ cô yêu thương nhưng đã từng phản bội cô. Cả hai, ai cũng tốt, có lẽ họ đều yêu cô thật lòng. Chỉ có cô là một con tồi, luôn làm tổn thương người khác.

Cô ngước lên nhìn Sehun. Cậu ấy vẫn đi như thế, không ngoảnh mặt lại nhìn cô lần nào từ nãy đến giờ. Có lẽ, Sehun đã thật sự tức giận. Đúng thôi, ai bị lợi dụng mà chẳng bực chứ. Có lẽ, cô cần chấm dựt chuyện này. Nhưng, phải kết thúc nó như thế nào ? Phải làm sao để cả 3 người đều hạnh phúc và không phải dày vò đau khổ ?...

'' lách tách, lách tách ''

Trời mưa rồi.

Cô cũng chẳng màng đến chuyện này, cứ nhìn theo bóng lưng Sehun và đi theo. Cậu ấy cũng thế, vẫn thản nhiên đi, dù mỗi bước có chậm hơn một chút.

- Noona về đi, mưa rồi

Sehun dừng lại. Cô bất ngờ ngước lên khi nghe tiếng cậu

- Còn em ? - Giọng cô run run

- Em không sao, em đi trước nhé.

Sehun quay lại mỉm cười với cô rồi chạy đi, biến mất trong làn mưa dày đặt...







--



Baekhyun ngồi co ro dưới phòng khách, lâu lâu lại thở dài chán nản. Anh nhớ Taeyeon, anh ghét bản thân mình quá nhu nhược. Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, anh đã gọi cho cô rất nhiều lần rồi. Chính xác, lần nãy nữa là vừa đúng 125 cuộc gọi.


'' Tít tít tít tít - Số máy quý khách vừa gọi...''

' Cạch ! '

Không để reo hết câu, Baekhyun tức giận tắt điện thoại. Anh cúi đầu xuống chạm 2 đầu gối của mình, đôi vai run lên. Anh không khóc, chỉ là quá mệt mỏi để tiếp tục đau khổ như thế này.

- Này ! Bỏ cuộc rồi hả ?

Baekhyun bất ngờ nhìn lên, thầm hi vọng là giọng của ai đó gọi, nhưng tất cả chỉ là hi vọng.

- Luhan ? Cậu...?

- Sao lại ở đây chứ gì ? Tôi đã hứa với Seohyun sẽ giúp cậu và Taeyeon nên đành phải vậy

Luhan nhún vai rồi ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Baekhyun. Anh  choàng tay mình qua Baekhyun rồi thỏ thẻ vào tai cậu

- Còn yêu không ?

Baekhyun gật đầu ngay lập tức, mắt nhìn chằm chằm vào Luhan một cách ngạc nhiên pha lẫn khó hiểu

- Aicha... lúc nãy tôi thấy Taeyeon  ngồi trên băng ghế đá ở công viên...mà trời lại đang mưa - Luhan giả vờ thở dài buồn bã nhưng thật ra anh đang cười thầm trong bụng mình.

Baekhyun lập tức đứng phắt dậy và phi ra đường. Mặc kệ những giọt mưa tạt vào làm mắt cậu đau rát, mặc kệ dù bị té cả chục lần vì trời mưa trơn trượt, anh vẫn đi tìm Taeyeon.

Luhan nhìn theo Baekhyun và mỉm cười, anh rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

- Xong rồi, nhờ cậu cả, cảm ơn nhé.

- ...  - Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

- Nhưng như thế ... cậu không sao chứ ?...

'' Cạch ! ''

Người bên kia tắt máy, kèm theo là những giọt nước mắt rơi  mà không một ai hay biết.



''Nhất định phải  hạnh phúc nhé, người tôi yêu...''








--


Chap này hơi ngắn tí, chap sau là end nhé : ))) Mình cũng đang ấp ủ fic mới và nếu sắp xếp đc thời gian sẽ cho ra lò : D Vẫn theo style của mình là fic sad nhưng happy ending :33

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Hss2105 + 5 Nhất định phải hạnh phúc nhé, ng.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách