|
(3)
Vừa bước xuống lầu thì anh họ đã gọi điện tới, thế là chúng tôi lại chạy trở lên, trong phòng đầy những người khoác áo bào màu trắng.
Anh họ trông thấy tôi vội giải thích: “Lúc nãy tim của ông bị suy kiệt đột xuất, bác sĩ đang cấp cứu.”
Lát sau, tôi thấy họ lắc đầu một cách bất lực. Bác sĩ bảo y tá xem đồng hồ, sau đó nói với cô ấy: “Thời gian tử vong, 19 giờ 31 phút ngày 1 tháng 10.”
Sau đó, mọi thiết bị đều được rút điện ra.
Tôi chen vào trong ấy, nắm lấy tay ông, vẫn còn hơi ấm, vẫn còn mềm, mọi thứ đều như không thực.
Rốt cuộc thì sự cố chấp của tôi cũng đã không giữ được ông.
Bà nội đến bệnh viện, nhìn thấy ông bị vải trắng che đầu lại, bà cũng không cầm được nước mắt.
Cuối cùng, chỉ có tôi dìu bà ra ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang. Mộ Thừa Hòa cùng với mọi người liên hệ thong báo đến người quen và thu xếp hậu sự cho ông. Bà nội khóc được một lúc thì không tiếp tục nữa, chỉ không ngừng kể đi kể lại với tôi những chuyện của ba và của ông.
Bà không ăn cơm, tôi sợ bà đói, bèn hỏi bà muốn ăn gì.
Nội nói: “Con gọt cho nội trái lê đi.”
Đợi tôi mua lê trở về, nội lại đòi ăn táo. Tôi lại chạy đi mua táo.
Đến khi đã cầm táo và lê trên tay, nội mới lầm bầm một câu: “Ông à, chúng ta ăn quả không phân lê.”
Ăn quả không phân lê. Đây là câu nói địa phương mà trước đây ông thường nhắc đến, ý muốn nói táo và lê là phải ăn chung với nhau, không được tách rời, như vậy thì cả nhà mới có thể mãi mãi đoàn viên.
Lòng tôi bất giác chùn xuống.
Tôi đi mượn dao trái cây, rửa sạch táo lê xong, tôi bắt đầu gọt. Gọt vỏ xong đưa cho bà, bà lại không ăn, chỉ cầm trên tay ngồi nhìn lặng lẽ. Tôi tiếp tục gọt lê, được một nửa thì bà bất chợt bóp chặt tay tôi, nói một cách kích động: “Không được chia! Không được tách ra!”
Tôi bị trượt tay, con dao lập tức cắt vào. Ban đầu chỉ hơi tê, một lúc sau mới bắt đầu có máu. Tôi vội trấn an bà, sau đó đặt giỏ trái cây xuống chạy vào phòng vệ sinh.
Lưỡi dao rất sắc, tuy vết thương chỉ có nửa tấc, nhưng vết cắt rất sâu, máu không ngừng chảy ra cùng với nước trong ống vòi, tôi rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy khăn giấy quấn đại lên đó rồi đi trở ra.
Sau khi trở về chỗ ngồi, tôi mới phát hiện trên quả lê ấy cũng bị dính máu, bèn vứt nó đi, lấy từ trong giỏ ra một quả khác tiếp tục ngồi gọt. Trước đây nội từng mắng trái tim tôi thật sắt đá, không chỉ lạnh, mà còn cứng. Tôi không khóc.
Vết cắt ngay lòng bàn tay, vì thế cứ cầm lấy vật gì, dù chỉ rất nhẹ cũng đủ làm nó nứt ra, và máu lại chảy. Tôi cũng không để tâm, thấm ướt giấy thì thay giấy khác. Tôi thầm nghĩ, một người đối xử lạnh nhạt ngay cả với chính bản thân mình, thì còn có thể nhiệt tình với ai?
Ban đêm, Mộ Thừa Hòa đưa tôi về nhà nghỉ ngơi. Nhìn thấy tay tôi quấn khăn giấy, anh ấy hỏi tôi bị sao, tôi không trả lời, chỉ tắt đèn rồi đi ngủ. Anh ấy ngồi trong phòng của mình, mở đèn giường dựa vào gối để đọc sách. Chúng tôi đều không đóng cửa phòng, vì thế tôi có thể nhìn thấy ánh đèn màu vàng cam hắt ra từ phòng anh ấy.
Không biết trải qua bao lâu, chợt vọng đến tiếng bước chân khẽ khàng của Mộ Thừa Hòa. Sau đó, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng của tôi, dường như anh ấy muốn xem tôi có yên giấc hay không. Vài phút sau anh ấy mới rời khỏi.
Lại trải qua rất lâu rất lâu, tôi lật người lại, bất cẩn hất tung chiếc điện thoại nằm bên cạnh bay xuống đất, phát ra một âm thanh “tạch”. Nghe thấy động tĩnh, anh ấy lại một lần nữa xuất hiện trước cửa, cũng vẫn đứng yên ngoài ấy giữa bóng tối.
Nhưng lần này Mộ Thừa Hòa không dễ dàng về phòng, anh ấy hỏi: “Ngủ không được phải không?”
Tôi chần chừ một hồi, mới đáp lại một tiếng.
Anh ấy thở dài, bật đèn lên rồi đi tới bên giường của tôi.
Tôi quay mặt vào tường.
“Tiết Đồng……” Anh ấy gọi, “Nếu như em không ngủ được, anh sẽ nói chuyện với em.”
“Rất nhiều thanh niên trong xã hội này luôn cảm thấy thứ khó chấp nhận nhất, thứ đau khổ nhất trên đời này chính là đánh mất tình yêu, để rồi xem thường mạng sống của mình. Thật ra, đại đa phần vì họ chưa trải qua nỗi đau mất đi người thân. Có lẽ trong tiềm thức của em đã mang ảo tưởng hy vọng ba mình sẽ sống lại đặt vào ông nội, vì vậy em mới đau khổ hơn những người khác.”
Nghe thấy câu nói này, tôi không tự chủ mà nắm chặt bàn tay, móng tay đâm mạnh vào vết thương, chỉ chốc lát máu đã lại chảy ra. Dường như chỉ khi thân thể tôi đau, thì nỗi đau của trái tim mới có thể hóa giải.
Ngờ đâu, tay đã đau, mà nỗi đau trong tim vẫn còn tiếp tục.
Tôi kéo chăn đắp qua đầu, rúc người vào đó, sau đó mới nói: “Khi ba xảy ra chuyện, bà nội không cho em nói với ông, sợ bệnh tim của ông tái phát, nhưng em đã không nghe lời. Nếu như lúc đó em không kích động như vậy, không báo tin đó với ông, có lẽ ông sẽ không bị như hôm nay. Vì vậy bà nội hận em, mọi người đều hận em, đều tại em cả.”
Mộ Thừa Hòa im lặng một hồi rồi mới chầm chậm nói: “Tiết Đồng, câu chuyện mà anh kể cho em nghe về ba anh, thật ra phía sau còn một đoạn anh chưa nói hết.”
Nấp ở trong tấm chăn lớn, tôi bất chợt nín thở.
Anh ấy nói: “Về sau, ba anh cứ bệnh suốt, thần chí không minh mẫn, năm cuối cùng ấy ba thậm chí không còn nhận ra anh, ba bị giam trong bệnh viện tâm thần. Nhưng có một hôm, đột nhiên ba nhận ra anh, ba còn nói ‘Tiểu Hòa, ba hết bệnh rồi, ba muốn về nhà.’ Anh liền ép mẹ làm thủ tục cho ba trở về.”
“Khi ấy, ba mẹ anh đã ly hôn, không còn sống chung một nhà nữa, anh nói anh có thể chăm sóc cho ba. Những ngày đầu cũng rất tốt, ba có thể nói chuyện với anh, có thể ăn cơm do anh nấu, còn có thể ngồi đọc sách ở nhà một mình. Làm sao anh biết được ba lại đột nhiên tự sát?”
“Ba treo cổ vào lúc nửa đêm, sáng sớm thức dậy anh mới phát hiện. Anh không biết phải làm thế nào, lúc ấy ở nhà không có điện thoại, và ba thì treo ngay trước cửa, anh không dám đi ra ngoài từ lối đó, nên cứ ngồi trên sàn nhà, ngồi nhìn ba. Mãi đến đêm khuya, mẹ mới tìm đến đây do nhận được điện thoại từ nhà trường vì anh không đi học.”
“Lúc ấy anh đã nghĩ, anh mới là hung thủ. Kết luận này đã quấy nhiễu anh rất lâu, thậm chí chỉ cần nhìn thấy cánh cửa ấy là anh lại xuất hiện một ảo giác, dường như ba vẫn còn treo ở đấy, và đang nhìn anh, ánh mắt đầy oán trách. Về sau khi sang nước Nga, người ta nói với anh hút ma túy có thể làm tê liệt thần kinh, đầu óc sẽ trở nên đần độn, và rồi sẽ không nhớ ra gì nữa, kết quả là có một thời gian rất dài, anh đã điên cuồng hút những thứ ấy.”
“Sau khi mẹ biết được, bà đã nhốt anh lại bắt anh cai nghiện, còn tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý khám cho anh.”
“Nhưng, dẫu rằng bao nhiêu năm đã trôi qua, anh vẫn không dám sống một mình trong căn nhà này, dường như cứ hễ vào đêm, ba sẽ lại trở về. Chỉ cần anh ngồi một mình trong bóng tối, nhìn vào nơi mà ba ra đi, anh sẽ như có thể trò chuyện với ba hay là với thứ gì khác, có lúc sẽ nghe thấy tiếng người, có lúc sẽ có tạp âm. Sau này anh lại đến gặp bác sĩ, họ nói đó chỉ là ảo thính. Vì vậy anh chẳng thà mình bị điếc, như thế anh sẽ có thể không nghe thấy những âm thanh ấy nữa.”
Nghe đến đây, tôi giở chăn lên, ngồi dậy, nhìn thấy nỗi đau khổ trong mắt của anh. Tôi những tưởng rằng cả đời anh ấy cũng không nói với tôi những điều này, cả đời anh ấy cũng không muốn nghĩ về quá khứ ấy nữa. Tôi khẽ choàng tay qua cổ anh, run giọng nói: “Anh không cần phải nói ra những chuyện này.”
“Không, anh nhất định phải nói với em. Nếu không trái tim của anh mãi mãi cũng là một nơi không gặp được ánh sáng, hễ nhìn thấy em anh lại thấy tự ti.” Anh ấy nói.
“Không hiểu tại sao, anh rất thích trẻ con, vì thế anh đã đi dạy học. Nhìn những thanh niên đầy sức sống ấy, anh chợt cảm thấy cuộc đời đầy hy vọng. Sau này, em đã đến. Tiết Đồng, em đã đến. Tối hôm đó, em đã ngồi tìm kính sát tròng cho anh giữa đất tuyết lạnh lẽo, lúc ấy tay của em đông cứng và sưng cả lên.”
“Em giống như là một thiên thần vậy. Cảm xúc của em phong phú đến thế, em thích cười, lại thích chau mày, dễ đỏ mặt, lại dễ giận, ngay cả khi giận hay khi ngượng, nét mặt của em cũng dễ thương đến thế.”
“Chính em đã khiến anh phát hiện, anh không thể mãi mãi sống trong quá khứ. Huống chi chỉ cần có em bên cạnh, thì anh không còn gì phải sợ cả. Đêm giao thừa năm đó, em đã cầu nguyện trước mặt anh, thật ra lúc ấy anh cũng đã lén cầu nguyện, anh hy vọng cô gái trước mặt mình mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc.”
“Vì vậy, em không cần phải tự trách mình. Tiết Đồng, em hiểu không? Chỉ cần em có một chút không vui, trái tim anh sẽ lại rất đau. Bất kể là ông nội hay là ba của em, tình yêu của họ và của anh cũng đều như nhau cả, cho nên họ nhất định không muốn thấy em tiếp tục tự trách mình như vậy.” Giọng của anh ấy đã có hơi khàn.
Tôi xòa vào lòng anh ấy, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi: “Em biết, Thừa Hòa. Em hiểu.”
“Vậy bây giờ hãy đưa tay ra cho anh xem được không?” Anh ấy nói.
Tôi buông cổ anh ấy ra, ngoan ngoãn giơ tay ra trước mặt.
Mộ Thừa Hòa cúi đầu nhìn, không nói lời nào, lập tức đi lấy tủ y tế rồi trở về bên tôi.
Máu đã đông đặc, nhưng vì chạm phải nước, viền cắt đã bắt đầu nổi màu trắng. Anh ấy cẩn thận sát trùng cho tôi, một ít thịt đã bị lồi ra ngoài, gặp phải cồn liền như bị lửa đốt vậy, hại tôi bất giác “xít…..” lên một tiếng.
Tay anh ấy run lên một cái, song vẫn không nhìn tôi.
Đèn trong phòng không mấy sáng, tôi lại ôm chầm lấy anh ấy ngay khi chui ra khỏi mền, đến khi tôi buông tay ra thì anh ấy đã quay người đi ra ngoài lấy thuốc, vì vậy tôi vẫn chưa được nhìn thấy mặt của anh ấy. Mãi đến bây giờ, tôi mới phát hiện, khoang mắt của anh ấy đỏ hoe.
Cũng không biết là vì những lời nói lúc nãy hay là tại vết thương của tôi.
Tôi hoang mang cả người: “Anh sao thế? Anh sao thế?”
“Không có gì.” Anh ấy tránh khỏi ánh nhìn của tôi.
Tôi nào chịu nghe theo, không cho anh ấy bôi thuốc nữa, tôi dùng hai tay giữ chặt gương mặt của Mộ Thừa Hòa, bắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt bị gì đó thấm ướt càng thêm long lanh. Anh ấy không phản kháng nữa, cũng không giằng co nữa, chỉ cúi mắt xuống, không nói lời nào.
Từ trước đến nay, bất kể là trong trường hợp nào, dù cho gặp phải chuyện gì, thì cái đầu tiên mà Mộ Thừa Hòa mang đến cho tôi đều là nụ cười.
Anh ấy chưa bao giờ để lộ cảm xúc tiêu cực của mình ở trước mặt tôi, dẫu cho có thương tâm hay khó chịu, anh ấy cũng đều cười. Và khi cười, đôi mắt này sẽ hơi híp lại, sau đó khóe môi sẽ cong lên, cánh cửa sổ tâm hồn ấy sáng vô cùng.
Ôn hòa, khiêm nhường, thỉnh thoảng sự xảo huyệt cũng sẽ xuất hiện trên gương mặt này.
Nhưng ngay bây giờ đây, Mộ Thừa Hòa mà tôi nhìn thấy lại là như thế.
Tôi khẩn trương vô cùng, vội nói: “Em không đau, em không đau một chút nào, từ nhỏ em đã rất nghịch ngợm, dây thần kinh đau cũng chậm chạp hơn người khác. Hơn nữa anh thấy đó, lúc nãy em đã khóc ướt cả áo của anh rồi, chuyện đau lòng cũng nói với anh rồi. Em không tự trách mình nữa, sau này mỗi khi em đau lòng, em sẽ nghĩ có một người sẽ đau lòng hơn em, như vậy em sẽ không buồn nữa, em có chuyện gì cũng sẽ nói với anh đầu tiên……”
Nghe tôi nói năng lộn xộn như thế, anh ấy trầm ngâm một hồi mới tiếp lời tôi: “Hôm ấy anh không nên buông bàn tay này ra ở trước mặt mọi người.”
Tôi sững sờ, sau đó mới hiểu ra anh ấy đang nói chuyện lần đó.
Hôm ấy bắt gặp xe của đại học A, đứng trước mặt của giáo viên và lãnh đạo trường, anh ấy đã buông tay tôi ra. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, chúng tôi sát cánh bên nhau đi đường núi. Đường núi rất hẹp, thỉnh thoảng có xe chạy qua, anh ấy nhìn thấy xe tới bèn kéo tay tôi lại, cho tôi đi vào bên trong, và rồi không buông ra nữa, cứ thế mà đi. Tay của tôi lại nhỏ, tay của anh ấy nắm một cái là bắt trọn cả bàn tay, lúc ấy trong lòng tôi như có một con hỷ tước nhảy nhót vì sung sướng. Song khi gặp phải những giáo viên khác, anh ấy đã thả tay tôi ra trong ngại ngùng.
Cũng từ lần đó, chúng tôi không hề nhắc đến chuyện này nữa, cũng không chạm vào tay đối phương nữa, nó đã trở thành một khu cấm.
Anh ấy tiếp tục sát trùng cho tôi, rồi bôi “Vân Nam bạch dược” lên, sau đó dán băng keo cá nhân, cẩn thận vô cùng.
Và tôi cũng không dám ư hử gì nữa.
Xong hết mọi việc, anh ấy chợt bổ sung thêm một câu, “Sau này mãi mãi cũng không như vậy nữa.” |
|