|
Chương 5
"Trước khi về nước, Mẫn Châu một mực đòi đấu với em lần nữa, xem võ công của em là trình độ gì, tại sao cô ấy lại thua." Đình Nghi bước đến, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái có cặp chân dài, đôi mắt to, hay mắt như mắt nai, nói tiếp: "Em mới đến võ quán Tùng Bách phải không? Trước đây không thấy em".
"Vâng!"
Bách Thảo dời mắt khỏi Đình Hạo, nhìn sang thiếu nữ tên Đình Nghi, trong lòng hơi xúc động.
Hai an hem Đình Hạo, Đình Nghi bẩm sinh xuất chúng, từ nhỏ đã được coi là cặp anh em Taekwondo tài năng. Đầu năm ngoái, cả hai cùng tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới tổ chức tại Hàn Quốc. Đình Nghi lọt vào vòng tám tuyển thủ xuất sắc nhất hạng cân của cô, còn Đình Hạo chiến thắng tuyển thủ Iran, Mỹ và Hàn Quốc, xuất sắc giành chức vô địch hạng cân của anh. Đây là thắng lợi chưa từng có trong các giải đấu Taekwondo gần đây có thanh niên Trung Quốc tham gia!
Khi tin tức từ nước ngoài bay về, tên của Đình Hạo và Đình Nghi xuất hiện la liệt trên các mặt báo. Bách Thảo đã cầm một tờ báo xem suốt cả buổi tối, trên trang báo đó bức ảnh Đình Hạo mình khoác lá cờ tổ quốc, đứng trên bục cao nhất, bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười rạng ngời nơi khóe miệng của anh.
Lúc đó cô đã thầm nghĩ...
Nếu như có thể trở thành nhà vô địch như anh, đứng trên bục vinh quang, mình khoác lá cờ tổ quốc, nghe quốc ca táu bên tai...
Nhìn thấy anh em Đình Hạo, Đình Nghi ở khoảng cách gần như vậy, Bách Thảo đột nhiên hơi hốt hoảng, đến mức không nghe rõ Đình Nghi đang nói gì với mình. Cứ tưởng Đình Nghi giỏi như vậy chắc sẽ rất kiêu kỳ, xa cách nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng dịu dàng.
"Đáng tiếc, lần này không mặc võ phục. "Đình Nghi mỉm cười lịch thiệp. "Nhưng lần này tôi sẽ ở lại võ quán Tùng Bách mấy ngày, có cơ hội chúng ta thử giao hữu, em thấy thế nào?"
Bách Thảo bỗng sững người, Hiểu Huỳnh phải huých vào người mới sực tỉnh, vội vàng trả lời:
"Vâng!"
Cô không dám tin vào tai mình, sao lại có thể được giao đấu với cao thủ như Đình Nghi! Quả là chuyện chưa từng dám nghĩ.
Nghe thấy Bách Thảo sẽ có cơ hội giao đấu với Đình Nghi, các tiểu đệ tử của Tùng Bách hâm mộ vô cùng, họ tranh nhau vây lấy Đình Nghi, ngỏ ý sau khi kết thúc cuộc thi lựa chọn đại diện của võ quán cũng muốn được giao hữu với cô, đến khi Nhược Bạch ra lệnh cho các đệ tử bắt đầu tập luyện mới thôi.
Do ngày mai đã bắt đầu cuộc thi tuyển trong võ quán, lại có anh em Đình Hạo chứng kiến nên các đệ tử của Tùng Bách như được tiếp thêm sức mạnh, nhiệt huyết dâng trào, đặc biệt hăng hái hơn mọi ngày. Đá trước, đá sau, đá ngang, tạt chéo, mỗi động tác đều tiếc là không thể đưa ra sức mạnh mười hai phần! nhưng động tác của Bách Thảo không hiểu sao, bỗng trở nên thiếu linh hoạt, cứng nhắc, cô luôn vô tình liếc nhìn Đình Hạo, Đình Nghi, muốn mình thể hiện tốt hơn, tốt hơn nữa trước mặt họ! Kết quả lại trái ngược!
"Cô lại đá vào tay tôi rồi."
Bên tai vang lên tiếng của Diệc Phong, Bách Thảo vội thu chân lại như vừa tỉnh mộng, nhìn thấy cổ tay phải cầm tấm bìa của Diệc Phong đỏ lên.
"Xin lỗi!"
"Mới nhìn thấy thần tượng là đã phân tán tư tưởng, sức tập trung dể bị phân tán như vậy sao?" Diệc Phong lại ngáp, hình như không nghe thấy câu xin lỗi của Bách Thảo. "Tình trạng trước khi thi đấu như thế này, cuộc thi ngày mai tôi thấy cơ hội của cô không lớn."
"Xin lỗi!"
Bách Thảo xấu hổ đỏ mặt. Sư phụ đã dạy, khi tập luyện phải tập trung chú ý, tuyệt đối không được phân tâm, không nên cho rằng tập luyện không phải là thi đấu mà có thể lơ đễnh. Cô đã luôn tuân thủ như vậy, không ngờ, hôm nay nhìn thấy anh em Đình Hạo lại trở nên bất thường. |
|