|
RENT 32 – HUNG CLAN’S DESCENDANT - PART I
Credit: this story is written by Huntress
AFF Link
Quân của GD tấn công vào nơi lẩn trốn của lũ Tử Thần ngay khi bọn hắn phát hiện ra tụi sát thủ cho thuê đã có hợp đồng mới với tụi thuê quân bí ẩn. Bọn hắn đã không định tận diệt bọn chúng nhưng đám khốn cứng đầu đã chọn kết cục đó thay vì chịu nôn thông tin ra. Đám Đồng Minh Thế giới mới hết sức khôn khéo. Chúng đã chọn những tên sát thủ cho thuê dễ dàng bị loại bỏ như vậy để giữ kín hành tung của bọn chúng.
Có một cầu thang xoắn ốc bên trong tòa nhà 3 tầng, nơi bạn có thể nhìn thẳng xuống tầng trệt nếu bạn nhìn thành cầu thang, bởi có một giếng trời ở chính giữa. GD đang ở tầng trên cùng càn quét đối thủ của mình, tận dụng một cách khéo léo tất cả những thứ vũ khí hắn có thể vớ được bởi hắn đã ném băng đạn cuối cùng của hắn cho thằng ngốc đó, Seungri, kẻ đã quên không mang theo đạn dự trữ. Hắn sẽ xử lý con khỉ đó sau.
Hắn dựa và tường và chờ đợi. Ngay khi một tên sát thủ chạy tới tầm của hắn, hắn giật khẩu súng tự động của gã đó và huých một cùi chỏ vào mặt gã. GD dùng ngay thứ vũ khí đó để nã đạn vào lũ khốn đang định bắn hắn. TOP, Daesung, Youngbae và Seungri đang ở tầng trệt để xử lý những tên sát thủ cho thuê khác.
GD chửi thề khi hắn thấy điện thoại trong túi quần đang rung lên. Hắn đã trễ hẹn rồi!
“KẾT THÚC VỤ NÀY THÔI!”, hắn quát lớn khi vứt khẩu súng tự động đã hết đạn đi. Hắn rút ra vài con dao nhỏ và phi về đám đối thủ đang tiến lại gần hắn. Những tên khác trong đội quân Phó Sơn Chủ nhanh nhẹn yểm trợ cho hắn khi hắn nhảy ra khỏi cầu thang tầng 3, túm lấy lá cờ của tụi sát thủ đang treo trên trần và tuột thẳng xuống tầng trệt qua giếng trời của chiếc thang xoắn, đầu gối của hắn khụy xuống để giảm lực va chạm với sàn. GD đứng thẳng dậy ngay khi TOP và Seungri đứng bên phải hắn còn Youngbae và Daesung ở bên trái. Ngũ Hổ Tướng bắt đầu đi ra phía cửa, biết rằng công việc của bọn hắn đã hoàn tất và những người còn lại trong đội quân có thể dọn dẹp nốt đống còn lại.
Ngay khi GD vừa bước ra ngoài cùng với 4 người anh em kết nghĩa mà hắn tin tưởng nhất bên cạnh, điện thoại của hắn đổ chuông một lần nữa.
“Chào em, babe.”
“KWON JIYONG! Anh nên có một lý do thật thích hợp cho vụ trễ hẹn này!”, Dara quát lớn ở đầu dây bên kia cùng lúc với một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng bọn hắn.
GD thản nhiên quay lại nhìn quả cầu lửa đang nuốt trọn tổng hành dinh của lũ Tử Thần, nhận thấy TOP, Daesung, Youngbae và Seungri cũng đang cùng có vẻ mặt chán nản như hắn.
“Có phải vừa có vụ nổ không?”, có sự hoảng hốt trong giọng của cô ấy.
“Không, Seungri vừa mới đánh rắm thôi.”
================================================
Sandara’s POV
“Hey cô nàng sexy.”
Tôi trợn mắt với Jiyong và bước xuống cầu thang đi ra khỏi tòa nhà công ty. Anh ấy đang thản nhiên đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, chờ để đón tôi và chúng tôi có thể đi tìm một bộ váy thích hợp để tới dự buổi tiệc của Tam Hoàng.
“Vẻ mặt nhăn nhó đó phù hợp với em đấy”, anh ấy cười toe toét khi tôi nhăn mặt với anh ấy.
“Em đang điên lắm rồi, đồ khốn. Không cần đẩy em tới giới hạn của mình đâu”, tôi nghiến răng lẩm bẩm. Tôi đang rất cân nhắc về việc đấm thẳng vào mặt anh ấy 1 cú ngay lúc này. Bạn biết đấy, Donghae và tôi đã định tới dự hội chợ truyện tranh vào tối thứ 6 nhưng tên khốn này một mực khăng khăng rằng tôi phải hủy kế hoạch, bởi Tam Hoàng sẽ tổ chức một buổi tiệc vào đúng ngày đó và Sơn Chủ sẽ lần đầu tiên công khai dự tiệc vì một tuyên bố đặc biệt. Jiyong chắc chắn phải có mặt tại buổi tiệc và tôi sẽ phải đến đó cùng anh ấy.
Hel-lo. Đấy là buổi hội chợ TRUYỆN TRANH chỉ tổ chức mỗi năm 1 lần và tôi chưa từng bỏ lỡ nó kể từ khi tôi phát hiện ra thế giới anime kì diệu. Tôi muốn tham dự cosplay hơn là đi tới buổi tiệc ngu ngốc đó của hội Tam Hoàng, mặc một bộ váy ngu ngốc để nghe một cái tuyên bố ngu ngốc nào đó. Chết tiệt.
Đương nhiên là tôi đã phản đối chuyện đó! Tôi sẽ không lui bước kể cả khi anh ấy mang xe tăng và nguyên cả một đội quân xã hội đen của anh ấy tới! Đó là buổi hội chợ TRUYỆN TRANH!!! Xứng đáng để chết vì nó! Chúng tôi suýt lao vào ngoạm đầu nhau vào buổi sáng nay khi chúng tôi cãi cọ về việc đó. Sự thật rằng Donghae sẽ đi cùng tôi đến buổi hội chợ trong khi anh ấy đến buổi tiệc còn khiến cho việc thuyết phục anh ấy trở nên khó khăn hơn nữa. Tôi đã chuẩn bị xong hết trang phục của mình rồi và tôi đang rất háo hức được cosplay thành Suigintou trong Rozen Maiden! Tôi thậm chí còn phải cạy cục nhờ vả trong forum của cộng đồng otaku để họ giúp tôi làm một đôi cánh đen cho bộ trang phục đó!
Chúng tôi đã có thể đi tới một thỏa hiệp thích đáng nhưng khôngggggg…anh ấy lại biến thành một tên khốn và khăng khăng làm mọi việc theo ý mình. Anh ấy nói rằng đây là cơ hội để tôi gặp gỡ các vị trí quan trọng của Tam Hoàng. Ugh! STRESS – đó là điều chắc chắn tôi sẽ có được từ cái buổi tiệc ngu ngốc đó. Cái gì khiến anh ấy nghĩ rằng tôi háo hức muốn gặp các tay trùm xã hội đen khác chứ? Và cả Sơn Chủ nữa, gahhh!!! Chỉ nhớ lại buổi gặp gỡ ngắn với ông ấy đã khiến tôi muốn bò ngược lại trong bụng mẹ!
Anh ấy cười khúc khích với vẻ thích thú khi tôi bĩu môi ra, “Tôi không thể tin được là chúng ta đang cãi cọ chỉ vì một buổi hội chợ truyện tranh. Em thật sự muốn tham gia vào đám người ăn mặc kì quái theo mấy cái nhân vật như…tên là gì ấy nhỉ? Pikachie?”
“PIKACHU!!!!!!”, tôi hét lên. GAAHHH!!! Pikachie? Tôi không thể tin được! Tôi KHÔNG thể tin được bạn trai tôi còn đọc sai tên của Pikachu!
“Gì cũng được. Đám pokemon đó là những thứ phiền toái nhất trên đời. Chúng không thể đọ lại được với Cung Bảo.”
Tôi không nói lời nào mà chỉ lườm anh ấy. Ngay lúc này đây, tôi thật rất muốn nhấn chìm anh ấy xuống đáy biển.
“Đi thôi, đi chọn cho em một bộ váy. Hoặc nếu em muốn, em có thể mặc trang phục cosplay của em tới buổi tiệc. Điều đó sẽ giúp tôi trông chừng em dễ hơn, với đôi cánh đen và đám lông vũ đó”, anh ấy bật cười.
Sự kiên nhẫn của tôi đã quá giới hạn rồi!!!
Tôi thả phịch túi xách xuống đất và đấm thẳng một cú vào mặt anh ấy nhưng anh ấy chỉ nghiêng đầu sang một bên và tôi đấm trúng vào không khí. Vẫn còn đang rất điên, tôi bước tới và cố đấm anh ấy một lần nữa nhưng anh ấy ngả người về phía sau, tay vẫn đang đút nguyên trong túi quần. Anh ấy né tránh những cú đấm của tôi với vẻ hết sức thoải mái và điều đó khiến tôi còn điên hơn nữa!
“Babe, em chỉ khiến mình bị đau thôi nếu em đấm như vậy”, anh ấy bình tĩnh nói khi bước sang một bên để tránh nắm đấm của tôi.
Tôi nhíu mắt lại và đá anh ấy một cú nhưng anh ấy tóm được mắt cá chân tôi.
“Em đang mặc váy, Dara!”, anh ấy quát và giận dữ thả chân tôi xuống. Anh ấy tiến lại gần tôi và khóa chặt tôi hai bên bằng cái ôm thật chặt.
“Em không quan tâm!”, tôi cố giãy thoát khỏi cái ôm của anh ấy,
“Tôi thì có!”, anh ấy siết chặt hơn và nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Anh chỉ toàn chọc em thôi! Anh không bao giờ nghiêm túc với em cả!”
Anh ấy thở dài nặng nhọc và thả tôi ra. Rồi anh ấy đưa tay ra, chạm vào chiếc nhẫn đôi đang được tôi đeo trên cổ, “Tôi nghiêm túc với tất cả những điều liên quan đến em.”
Tôi chỉ im lặng khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
“Okay, cứ đi dự buổi hội chợ truyện tranh đi nếu nó thật sự quan trọng đối với em”, anh ấy gài vài lọn tóc ra sau tai tôi và dịu dàng dùng ngón cái xoa xoa má tôi, khiến tôi thấy có lỗi vì đã cư xử quá trẻ con. Tôi dựa trán lên vai anh ấy trong khi đặt tay lên ngực anh.
“Không, chuyện đó không sao cả. Anh nói đúng, năm sau nó vẫn được tổ chức. Em không nên nổi khùng với anh như vậy, em xin lỗi”, tôi lẩm bẩm. Jiyong vuốt ve lưng tôi và kéo tôi lại gần anh ấy hơn, vòng tay ôm lấy tôi. Tôi ngước mắt lên và nhìn anh ấy.
“Tôi thích như thế. Khi chúng ta cãi cọ, điều đó khiến tôi thấy mình trở nên bình thường hơn”, anh ấy nhẹ nhàng nói và áp môi lên trán tôi.
“Anh là người bình thường, Ji.”
“Không phải vậy.”
“Đúng vậy. Anh là cái nhọt ở mông em”, tôi cười rúc rích.
“Em đang hủy hoại thanh danh của tôi đấy.”
“Xìiiii. Cái tôi của anh còn lớn hơn cả một đất nước có pháo đài phòng thủ.”
“Tôi có thể mong manh hơn em nghĩ đấy, đặc biệt với những chuyện có liên quan tới em”, anh ấy nháy mắt với tôi và cắn cắn môi dưới. Gah! Thật sexy quá đi!
==
Tôi bám chặt cánh tay của Jiyong và đã cố phớt lờ những cô gái ở xung quanh đang si mê nhìn theo anh ấy. Tôi đã cố, nhưng vài người trong số họ còn thản nhiên bước tới để công khai tấn công Jiyong và xin số điện thoại của anh ấy mỗi khi tôi chỉ bước cách xa anh ấy vài inch để tìm chọn một chiếc váy cho buổi tiệc tối thứ 6.
Cái vẻ ngoài thật ngầu và thái độ lạnh lùng kèm với vẻ điển trai của anh ấy thu hút phụ nữ gần như ngay lập tức. Một khi họ nhìn thấy anh ấy, như thể có ma pháp gì đó kéo họ về phía anh ấy. Dù cho tôi đã gần như dính chặt vào với Jiyong, các cô nàng vẫn ném cho tôi ánh nhìn không thiện cảm như thể tôi không xứng đáng được đi cạnh anh ấy vậy.
Thật khó có thể chọn được một chiếc với khi có một người đàn ông đẹp trai đến khó tin đi theo cùng. Tôi phải quan tâm đến việc rằng chỉ cần tôi rời mắt khỏi anh ấy, thì vài người phụ nữ hu hỏng lại nhào tới Jiyong và chén sạch anh ấy. Tên khốn này quá sexy cho sự an toàn của chính anh ấy!
“Jiyong, anh có thể ra chờ em ở trong xe không? Em không thấy thoải mái khi mấy người phụ nữ kia cứ nhìn anh thèm thuồng như vậy”, tôi lí nhỉ nói trong khi nhìn cái váy trên tai như thể nó là vật quan trọng nhất trên thế gian này. Tôi nghe thấy anh ấy cười khúc khích khi anh ấy trượt tay ôm quanh eo tôi từ phía sau.
“Dễ thương quá”, anh ấy véo mỗi tôi và đặt cằm lên vai tôi.
Tôi đang định phản kháng lại thì ai đó đi ngang qua lọt vào tầm nhìn của tôi. Tôi nghĩ là tôi đã thấy Il Woo đang ngậm một chiếc kẹo mút trong miệng và đang nhếch mép cười cợt nhìn theo hai chúng tôi, nhưng anh ta ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Okay, nếu anh ta thật sự đang theo dõi tôi, thì chuyện này khá là ghê rợn đây. Tôi nhíu mày và bước ra khỏi cửa tiệm, nhìn ngó xung quanh. Tôi thấy một đứa trẻ đang khóc nhè, mách với mẹ nó rằng có một người đàn ông đã cướp kẹo mút của nó.
“Babe, có gì không ổn sao?”, Jiyong hỏi với sau lưng tôi.
“Hử? Không. Em chỉ nghĩ là em nhìn thấy một người quen.”
Lông mày anh ấy dựng ngược lên, “Đàn ông hay phụ nữ?”
“Ôi, thôi đi…”, tôi cố kéo anh ấy vào bên trong nhưng anh ấy đứng nguyên tại chỗ và nhìn tôi chăm chú.
“Vậy, đó là một người đàn ông… Tôi nghĩ mình đã khó chịu đủ với anh bạn Donghae đó rồi.”
“Jiyong, thật sao?”, tôi cười khúc khích và khẽ đánh lên cánh tay anh ấy nhưng vẻ mặt anh ấy vẫn không có chút cảm xúc nào.
“Tính sở hữu của tôi khá cao đấy, cô nàng lập dị”, anh ấy thì thầm vào tai tôi và dẫn tôi đi vào trong.
Sự nổ của đám buồng trứng diễn ra NGAY LÚC NÀY!
===================================
Sandara’s POV
Rắc rối là ở chỗ đó…đôi khi tôi quên béng mất anh ấy là dân xã hội đen và có một đám người luôn sẵn sàng làm theo những yêu cầu xấu xa của anh ấy. Chỉ một phút trước thôi, tôi lại được chứng kiến sức mạnh của Tam Hoàng một lần nữa.
Jiyong và tôi đang đi ra phía bãi đậu xe nơi anh ấy để xe thì một vài gã đàn ông đang ngồi trên một chiếc xe được độ lại ở phía đầu đằng kia của bãi đỗ tạo nên mấy tiếng như chó sói tru về phía tôi và gọi tôi bằng vài cái tên rất không thích hợp. Họ vẫn còn trẻ và rõ ràng là, đã uống quá nhiều bởi vậy không thể kiểm soát được cái miệng của mình. Tôi chỉ nhướng mày tỏ ý không hài lòng với họ nhưng Jiyong không để chuyện đó qua đi dễ dàng. Anh ấy đang định đi về phía bọn họ và rõ ràng muốn đánh họ tan xác nhưng tôi giữ chặt cánh tay anh ấy để ngăn lại. Mấy người trẻ tuổi đó thấy vậy và họ bắt đầu cười lớn và trêu anh ấy.
“Sợ rồi sao?!”, một gã hét lớn, mỉa mai anh ấy và bắt đầu có vài lời nhận xét bẩn thỉu về phía tôi rằng họ muốn mượn tôi một đêm.
Tôi cầu xin Jiyong hãy bỏ qua cho họ và dùng hết sức kéo anh ấy về chỗ anh ấy đỗ xe. Ngay khi tôi ngồi vào ghế phụ, Jiyong đóng sập cửa xe lại và lấy điện thoại ra, ra lệnh cho ai đó. Tôi lo lắng nhìn đám mấy người trẻ tuổi đó đang rời xe của họ đi ra chỗ khác. Khi họ đã đi cách xe một quãng xa và khi Jiyong cuối cùng đã chịu ngồi vào ghế lái, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, anh ấy đột nhiên lấy hai tay bịt tai tôi lại và bắt tôi nhìn thẳng anh ấy. Vài giây sau, tôi giật mình hét lên khi tôi nghe thấy một tiếng xì xèo theo sau đó là một vụ nổ. Mặc dù tôi khá chắc rằng đó không phải là đám buồng trứng của tôi đang nổ.
Mắt tôi mở lớn, gỡ tay anh ấy khỏi mặt tôi và quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Tôi thoảng thốt kêu khẽ khi tôi thấy chiếc xe được độ lại ban nãy đang bốc cháy và mấy người trẻ tuổi kia đang đông cứng lại chỗ vì sợ hãi. Jiyong thản nhiên lái xe rời đi, đảo một vòng xung quanh nơi mấy người đó đang đứng. Anh ấy hạ cửa kính xuống và nhìn họ.
“Bây giờ thì ai phải sợ hãi hả?”, anh ấy thản nhiên nói.
Ngay khi chúng tôi về đến căn hộ của tôi, tôi ngã người xuống ghế sofa và đưa tay lên day thái dương, cố ngăn cơn đau đầu khủng khiếp đang chuẩn bị kéo tới. Jiyong ngồi xuống bên ghế đơn và im lặng nhìn tôi. Cung Bảo, cái đứa rất trung thành với daddy của nó, ngồi bệt xuống sàn nhà gần anh ấy và cũng nhìn tôi chằm chằm.
“Đáng lẽ anh nên phớt lờ họ đi”, cuối cùng tôi nói với giọng mệt mỏi.
“Tôi xin lỗi.”
Tôi chỉ im lặng khi anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi và đưa tay ôm ngang người tôi.
“Tôi đã kiểm tra chắc rằng không tên nào bị thương. Nếu em muốn, tôi có thể mua cho đám khốn đố một chiếc xe độ khác.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó, Jiyong.”
“Tôi biết ý của em là gì. Chỉ là…”, anh ấy thở gấp gáp và vùi mặt vào nơi hõm cổ của tôi.
“…tôi luôn mất bình tĩnh mỗi khi có chuyện xảy đến với em”, anh ấy nói tiếp. Một nụ cười hiện lên trên môi tôi khi tôi vòng tay ôm quanh người anh ấy.
“Anh như một đứa trẻ con vậy”, tôi trêu chọc.
Anh ấy ngay lập tức thu người lại và nhìn tôi, “Tôi ư?!”
“Yep.”
Ánh mắt của anh ấy tối lại khi anh ấy mỉm cười, “Không, tôi không phải vậy. Nhưng tôi có thể tạo ra trẻ con.”
Tôi hét lên khi anh ấy vật tôi ra và bắt đầu hôn lên khắp mặt tôi.
================================
Sandara’s POV
Tôi đang cười như điên khi tôi nghe TOP, Youngbae, Daesung và Seungri kể chuyện. Chúng tôi đang ngồi trong phòng khách của Jiyong bởi tôi định ngủ lại chỗ của anh ấy đêm nay. Họ đang kể cho tôi những rủi ro họ gặp phải khi họ theo đuôi tôi mà tôi không hề hay biết, đặc biệt là câu chuyện khi TOP gặp Bom lần đầu tiên. Anh ấy lớn tiếng rên rỉ và lấy tay tự đập vào mặt khi Youngbae bắt đầu kể lại sự vụ hôm đó.
“Dara, làm ơn phải đảm bảo rằng bạn thân của cô sẽ không bao giờ sinh con. Chúng tôi không muốn có một cô piglet con chạy loăng quăng trên hành tinh này đâu”, TOP mè nheo.
Tôi còn cười lớn hơn nữa bởi mặc dù nghe khá kì quặc, nhưng tôi đã có thể tưởng tượng được việc Bom sẽ dành phần đời còn lại của cô ấy với TOP – trở thành một cặp đôi ngớ ngẩn. Jiyong bước ra từ phòng làm việc nhỏ của anh ấy và ngồi xuống bên cạnh tôi trên ghế sofa, quàng tay qua vai tôi.
“Tôi vừa nói chuyện với cái thủ lĩnh khác của Tam Hoàng. Họ cũng không có chút manh mối nào về tuyên bố đặc biệt và điều lạ lùng rằng, Mafia và Yakuza cũng được mời tới buổi tiệc”, anh ấy nói.
“Mafia? Yakuza?”, tôi rùng mình khi nghĩ tới mấy người đáng sợ luôn mặc vest tối màu với những cái sẹo trên mặt.
“Thoải mái đi. Nó không giống như buổi tiệc tối lần trước chúng ta dự. Giới xã hội đen có những phép tắc và quy định về việc tôn trọng phụ nữ, không giống đám cặn bã em đã gặp qua”, anh ấy siết chặt vai tôi hơn nữa, rõ ràng là đang nhớ tới những gì đã xảy ra đêm hôm đó. Tôi đưa tay chạm vào cánh tay anh ấy và xoa xoa nó để anh ấy dịu bớt lại.
“Awww, tôi cần phải đi tìm một người bạn gái thôi”, TOP bình phẩm.
“Tôi nghĩ Bommie và anh sẽ hợp nhau đấy”, tất cả chúng tôi cùng cười khúc khích khi anh ta nhăn mặt và thè lưỡi ra, giả vờ như nôn ọe.
Seungri đột nhiên nhíu mày và đập đập lên ngực, rồi bắt đầu kiểm tra bao đựng vũ khí quấn quanh người cậu ấy. Rồi cậu ấy nhìn Jiyong và gãi gãi đằng sau gáy, “Nhị ca, em lại đánh mất súng rồi, khi chúng ta tấn công đám…”
“SEUNGRI!!!”, cả bốn người họ hét lớn cắt lời cậu maknae tội nghiệp.
“Cái gì? Dara noona đã biết rõ chúng ta là dân xã hội đen rồi, vậy còn phải giấu diếm-… aww aww awwwWWW!!! HYUNG!!”, Youngbae đang dùng hết sức véo tai Seungri trong khi mỉm cười hối lỗi với tôi.
“Cứ coi như nó chết rồi nhé, Dara”, Youngbae tuyên bố.
“Cậu ta sẽ không thể đi lại hoặc nói chuyện sau khi chúng tôi xử lý xong”, Daesung nói thêm vào.
“Mang nó ra khỏi đây đi”, Jiyong phẩy tay đuổi họ đi.
“Vâng, Nhị ca”, TOP, Daesung và Youngbae nói khi họ lôi Seungri đang rất khiếp hãi ra phía cửa. Ngay khi chúng tôi còn lại một mình, tôi cắn môi và ngây ngốc vần vò mấy ngón tay của mình. Đôi khi, tôi cảm giác như mình đang sống trong giới mộng ảo bởi tất cả mọi việc đều rất không thực. Tất cả mấy chuyện xã hội đen này đều…quá sức chịu đựng.
“Nói chuyện với tôi đi, Dara. Em đang nghĩ gì vậy?”, giọng anh ấy êm ái rót vào tai tôi.
“Thật sự thì, mấy chuyện của giới xã hội đen vẫn khiến em thấy sợ hãi. Nó là những điều em chưa bao giờ nghĩ rằng có thật, ngoại trừ mấy thứ trên phim ảnh và hoạt hình. Em chỉ ước rằng, bằng cách nào đó, mọi chuyện giữa chúng ta sẽ ổn cả.”
==
Chúng tôi đang ở trong phòng bếp của anh ấy để kiểm tra mấy tủ bếp. Tôi sẽ nói cho bạn biết có cái gì trong đó…không gì cả. Mấy chàng trai thật sự không biết dự trữ những thứ cơ bản nhất. Tôi mở tủ lạnh của anh ấy ra và trợn mắt lên. Nó đầy những bia, bia và lại bia! Đàn ông.
Tôi bước về phía Jiyong đang đọc mấy dòng chữ sau hộp ngũ cốc với vẻ mặt nghiêm túc, cho tôi cơ hội được ngắm anh ấy. Anh ấy trông quá dễ thương bởi vậy tôi hôn nhanh lên má anh ấy một cái rồi rúc rích cười. Anh ấy ngạc nhiên liếc nhìn tôi và nhoẻn miệng cười.
“Không bao giờ thấy đủ về tôi sao, cô nàng lập dị?”, anh ấy nghiêng đầu một cách dễ thương.
“Đồ khốn kiêu căng”, tôi đập lên ngực anh ấy và giật lấy hộp ngũ cốc, “Cái này hết hạn rồi. Chúng ta phải đi mua đồ và sắm cho anh chút đồ cần thiết.”
“Tại sao? Tôi đã có tất cả những gì tôi cần rồi”, anh ấy ôm tôi từ phía sau và hôn lên má tôi.
“Ư…không, anh không có. Anh chẳng có gì ở đây cả.”
“Tôi có em”, anh ấy nhìn tôi và mỉm cười khiến cho tôi cảm thấy khó thở. Okay, tôi đã tan chảy rồi. Đôi khi anh ấy ngọt ngào đến điên cuồng.
Tôi cố đi ra phòng khách nhưng Jiyong không chịu thả tôi ra bởi vậy trông chúng tôi như một cặp ngốc nghếch vậy, bởi anh ấy vẫn ôm sau tôi khi chúng tôi bước đi.
“Tại sao hôm nay anh lại sến vậy?”, tôi cười bằng mũi khi chúng tôi cố gắng hòa nhịp bước.
“Tôi nghĩ em thích mấy cái trò sến súa này?”
“Hừmmm… Anh đã làm gì đó sao? Có phải anh là một đứa trẻ hư không?”, tôi trêu.
“Tôi luôn là một đứa trẻ hư”, anh ấy đột nhiên cắn vai tôi khiến tôi phải giật mình kêu khẽ.
Đùa giỡn một hồi, cuối cùng chúng tôi cũng ra tới phòng khách. Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi trên ghế sofa và chúng tôi thoải mái ôm nhau trong vòng tay. Gah! Mùi hương của bạn trai tôi thật tuyệt vời. Tôi hạnh phúc rúc sâu vào trong hơi ấm của Jiyong thì đột nhiên nhớ tới bữa tiệc tối hôm trước và những câu hỏi tôi vẫn chưa kịp hỏi anh ấy…đặc biệt về người con gái đó, Sulli.
Một lần nữa, tôi biết tôi rất lố bịch nhưng chắc chắc có điều gì đó với cô ta, như thể cô ta có mối quan hệ chắc chắn với Jiyong. Tôi chỉ không thích cô ta. Và với cái ‘Tôi không thích cô ta’ đó, ý tôi là tôi chỉ muốn quẳng cô ta vào một ngọn núi lửa. Đúng vậy, đúng vậy, cô ta đã giúp tôi rất nhiều trong suốt buổi tiệc đó và đã cho tôi vài lời khuyên khi trở thành người phụ nữ của dân xã hội đen…nhưng GÌ CŨNG ĐƯỢC!
Tôi cố nhớ lại những điều mà những người phụ nữ tôi gặp trong nhà vệ sinh đã nói với tôi.
“Jiyong, có thật là dân xã hội đen có nhiều người phụ nữ cùng một lúc không?”, tôi hỏi. Ánh mắt anh ấy có vẻ hoảng hốt khi anh ấy ngồi thẳng người dậy.
“Đúng vậy.”
C-có phải anh ấy vừa nói đúng vậy không? Tôi nhíu mày nhìn anh ấy. Anh ấy thở dài và đưa tay xoa mặt.
“Chúng tôi có đám…thê thiếp.”
Suy nghĩ của tôi phanh két lại một tiếng.
“T-Thê thiếp ư?”, tôi nhắc lại. Không phải nó dùng để nói tới những người vợ bé hay những người phụ nữ của những người đàn ông quyền lực sao? Jiyong cũng có rất nhiều người phụ nữ khác sao? Dạ dày của tôi như rớt xuống đáy.
Hoàn hảo. Hoàn hảo một cách chó chết. Tại sao anh ấy không kể nói vào mặt tôi rằng Sulli là một trong đám thê thiếp của anh ấy để làm hỏng luôn cả buổi tối của tôi đi! Khoan đã, cô ta không phải chứ. Có lẽ nào không?
“Sulli là…”, tôi không nói hết được và nuốt khan. Anh ấy gật đầu.
Mặt tôi cắt không còn giọt máu bởi những cảnh không hay ho chút nào hiện lên trong đầu tôi. Tôi thở hổn hển khi tôi nhìn vẻ mặt đang che giấu biểu cảm của anh ấy.
Anh ấy có đám thê thiếp… Anh ấy có rất nhiều những người phụ nữ khác và Sulli là một trong số họ? Tôi lập tức đứng dậy và lao vào trong phòng ngủ của anh ấy để lấy túi xách của tôi và ra khỏi cái chỗ quái quỷ này. Vì cái quái quỷ gì mà tôi lại đồng ý với mối quan hệ này chứ?! Anh ấy là một gã xã hội đen, chó chết! Tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì chứ? Tôi đã nên chạy đến cửa thoát hiểm gần nhất khi anh ấy bắt đầu nã súng vào những người đứng trước mặt tôi. Nhưng không! Con ngốc thậm tệ là tôi đã quyết định đè nén tất cả mọi thứ đó và hi vọng về điều tốt đẹp nhất! Cái túi xách quái quỷ của tôi ở đâu rồi?!
Bực bội, tổn thương và hoang mang, đầu gối của tôi khụy xuống và tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc nức nở vì cái số mệnh của mình.
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm trọn lấy tôi, và tôi quá yếu ớt để có thể phản kháng. Jiyong cũng ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào giường và kéo tôi tựa trên ngực của anh ấy.
“Tôi đã giải tán hết đám thê thiếp của mình khi em trở thành bạn gái chính thức của tôi, Dara. Tôi đã nói với họ rằng từ giờ tôi đã có em. Đối với tôi, em là người duy nhất.”
Tôi lắc đầu, cố nói vài điều gì đó nhưng chỉ có những tiếng nức nở lọt qua môi.
“Hãy tin tưởng tôi, babe. Hãy có niềm tin vào chúng ta”, anh ấy nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi lên, buộc tôi phải nhìn anh ấy. Lông mày của anh ấy nhăn tít lại và có nỗi lo lắng hiện lên trong ánh mắt. Cánh tay của anh ấy đang ôm ngang eo tôi quá chặt, như thể anh ấy sợ rằng tôi sẽ biến mất.
“Em là gì của anh, Jiyong?”, tôi hỏi với giọng lạnh lẽo.
“Là tất cả”, anh ấy thì thầm mà không rời mắt khỏi tôi.
Đúng vậy, tôi đang cố gắng hết sức để đối mặt với mọi việc và chấp nhận chính con người Jiyong nhưng…có những lúc tôi tự hỏi rằng tôi có thể tiếp tục và chịu đựng tất cả những điều thuộc về anh ấy không. Không dưới một lần tôi tự vấn chính quyết định ở bên anh ấy của mình, giống như tối nay vậy. Nhưng cuối cùng, chỉ có một điều tôi luôn chắc chắn rằng…tôi yêu tên khốn này và tôi chấp nhận chịu đau khổ một lần nữa và lại một lần nữa nếu như điều đó có thể giúp anh ấy ở lại bên tôi và chữa lành những đau đớn của tôi.
Jiyong nhìn tôi chăm chú với vẻ lo lắng trên khuôn mặt, ánh mắt của anh ấy như đang van nài điều gì đó mà tôi không hiểu nổi.
“Anh luôn biết cách sử dụng lời nói của mình”, tôi vòng tay ôm quanh người anh ấy và tựa cằm lên ngực anh ấy.
“E-Em sẽ ở lại chứ? Em sẽ không bỏ tôi đi chứ?”, giọng anh ấy có chút căng thẳng khi anh ấy nhìn tôi, có vẻ an tâm lại một chút.
“Anh có muốn em bỏ đi không?”, tôi hỏi.
“Không…tôi muốn em ở lại đây bên tôi”, anh ấy nói với vẻ chân thành và hôn tôi ở bất kì nơi nào anh ấy có thể chạm tới, lẩm bẩm những điều gì đó không rõ. Tôi kêu khẽ khi anh ấy siết chặt tôi lại với anh ấy, như muốn nghiền nát xương tôi vậy. Tôi đẩy vai anh ấy ra và nhìn sâu vào trong mắt anh ấy.
“Chúng ta phải làm rõ điều này, em không muốn chia sẻ anh. Bởi vậy tốt nhất anh đừng có để em nhìn thấy bất kì người thê thiếp nào của anh cả.”
Anh ấy cười khẽ và tựa trán lên tránh tôi, ôm lấy mặt tôi, “Chúa ơi, Dara, em vẫn chưa nhận ra sao? Không còn gì để chia sẻ cả. Tôi hoàn toàn là của em. Tôi chỉ đang đợi em có thể hoàn toàn trở thành của tôi.”
Mắt tôi bỗng cay cay khi anh ấy cúi xuống và chiếm đoạt môi tôi. Nụ hôn của anh ấy như muốn đóng dấu điều gì đó, nó như thể anh ấy đang trân trọng tôi…như thể anh ấy đang thấy biết ơn đến mức không thể nói thành lời bởi tôi vẫn ở lại đây…bên cạnh anh ấy.
===============================
|
|